Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Choang!!!*

Khuôn mặt Jisoo trắng bệch, đôi mắt mở to. Chiếc cốc uống nước rơi xuống đất, vỡ tung tóe.

"Anh nói gì cơ?"

"Anh ấy nói..." Taehyung kiên nhẫn lặp lại "10 năm trước...không hề có vụ tai nạn máy bay nào hết."

"Thế....là thế nào? Tại sao lại như thế...?" Jisoo thất thần, đôi mắt hoảng sợ đến đờ đẫn. môi cô run run, ánh mắt nhìn anh như cầu cứu "Liệu có sự nhầm lẫn nào không?"

"Anh cũng đã nghĩ như em, nên đã nhờ anh ấy kiểm tra những năm kế tiếp. Nhưng từ quãng thời gian em 7 tuổi cho đến 13 tuổi, không hề có vụ tai nạn máy bay nào cả. Huống hồ, ba mẹ em mất khi em mới có 10 tuổi..."

Trái tim trong lồng ngực cô từ khi nào đã siết lại thật mạnh, cô cảm thấy khó thở, một tay siết lấy ngực, tay còn lại bấu chặt vào vạt áo khoác.

"Em không sao chứ?" Taehyung vội ngồi lại gần.

"Em ổn...." Cô lắc đầu "Vậy ba mẹ em...họ chết vì lí do gì chứ...?"

"Anh không biết" Taehyung lắc đầu, ánh mắt anh đầy bất lực. "Một, là gia đình em có sự nhầm lẫn. Hai là, họ cố tình nói dối em...

Nhưng theo anh nghĩ, lý do cái chết thì không thể nhầm lẫn được...

Vì vậy, có thể do em quá nhỏ, nên với lý do nào đó, họ đã không nói sự thật với em."

"Không thể...không thể nào..."

Đôi mắt Jisoo mờ mịt, một tấm màn đen sụp xuống mí mắt. Trước mắt cô bây giờ là một không gian ảm đạm, trống rỗng và tối đen.

Vậy cái thứ cô đi tìm suốt bao nhiêu năm qua, rốt cuộc nó là cái gì?

Giờ mới thấy mình thật nực cười biết bao. Tại sao lại có thể tự nhủ rằng sẽ trả thù cho ba mẹ, sẽ tìm ra kẻ đã hãm hại họ, để rồi bây giờ mới biết, thậm chí sự thật về cái chết của họ bản thân cô cũng không rõ.

Không có vụ tai nạn nào hết ư? Vậy thì rốt cuộc cha mẹ cô tại sao lại chết?

Mịt mờ...tối tăm...sự thật sao cứ mãi xa vời.

Và rốt cuộc thì những con người kia, họ tại sao lại lừa dối cô suốt bao nhiêu năm? Người cùng đã ra đi rồi, đã tắt thở rồi, đã về với cát bụi rồi. Tại sao vẫn phủ cái tấm màn đen ấy lên cái sự thật mà đáng ra nó chẳng cần phải giấu?

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao chứ????????
____________


"Em phải về, em nhất định phải về. Em cần hỏi ba em cho ra nhẽ!"

"Ba em?"

"Ba nuôi của em. Trước ông làm quản gia cho gia đình em. Chính ông ấy đã nói với em ba mẹ em mất do tai nạn máy bay. Nếu như ông ấy nói dối, em cần biết sự thật. Em cần biết rốt cuộc ba mẹ em làm sao mà chết!"

Jisoo đứng bật dậy khỏi chiếc ghế sofa, quay người chạy ra khỏi phòng tiếp khách. Bóng cô lấp loáng dưới ánh nắng chiều mờ nhạt.

Taehyung vội đứng dậy, hoảng hốt chạy theo.

"Jisoo!" Anh kéo tay cô lại.

"Anh để em đi đi, em muốn tìm rõ mọi sự việc!" Jisoo hét lên, cô giật tay về, toan rời đi.

"Tại sao em cần quan trọng chuyện này đến vậy?"

"Anh nói gì cơ?" Jisoo ngây người.

"Tại sao em cần quan trọng lý do ba mẹ em mất chứ? Họ dù gì cũng đã ra đi rồi. 10 năm trước kia! Không phải tai nạn máy bay thì là một lý do khác. Em cứ cố gắng đào xới như vậy liệu họ có thanh thản không? Họ có sống lại không?" Taehyung gắt lên, trong đôi mắt xanh xoay tròn những vòng xoáy mất bình tĩnh.

"Anh...!" Cô thất thần.

Giọng nói nhỏ dần, Jisoo nhìn anh. Ánh mắt cô vừa đau đớn, vừa căm hờn, vừa đáng thương và yếu đuối. Cô mím môi quay đi.

Anh kéo cô lại, ôm chặt lấy cô:

" Anh cầu xin em, cho dù mọi chuyện có như thế nào đi chăng nữa, em đừng bao giờ để bản thân phỉa chịu tổn thương... Xin em đấy..."

Jisoo òa khóc...

___________

Đi vội đến mức chẳng kịp chào tạm biệt các cô giáo của cô nhi viện Thiên Sứ, Jisoo ngồi trên xe mà thấp thỏm không yên.

Cô gọi điện thoại cho ba Yun, nhưng đầu dây bên kia chỉ đáp lại vô tình bằng những hồi chuông dài không người bắt máy.

Cô gọi lại lần nữa.

Kết quả vẫn chẳng mấy khả quan.

"Người làm nhà em, người năm ấy biết chuyện, chỉ còn mỗi ông ấy thôi à?" Taehyung chú tâm lái xe, hỏi.

"...Vâng. Những người đó không mất thì giờ cũng đã ở một nơi khác rồi" Jisoo nắm chặt chiếc điện thoại trong tay.

"Sẽ tìm ra thôi mà. Ông ấy không nói cho em, hẳn là có điều gì đó uẩn khúc." Taehyung trấn an, bàn tay của anh đặt lên bàn tay đang siết cứng đờ trên đùi Jisoo.

"Mong là như thế! anh đi nhanh lên đi!..

Chiếc xe lao vào sân trường Liberal Arts, dừng trước ký túc xá vẫn còn sáng đèn. Jisoo nhanh tay tháo dây an toàn, chạy như bay vào nhà.

"Somin! Chúng ta phải...!"

Chợt...

Cô sững sờ. Trước mắt cô, Somin đang ngồi sụp xuống nền nhà, bên cạnh cô là đống mảnh thủy tinh vỡ vụn của chiếc lọ hoa mà bình thường vẫn ở trên bậu cửa sổ. Bên cạnh Somin, chiếc điện thoại để bàn bị xô lệch với ống nghe rơi lủng lẳng xuống dưới.

Somin cúi xuống, mái tóc đen xõa ra che hết cả khuôn mặt.

Jisoo bước vào nhà, đúng lúc Taehyung cũng xuất hiện ngay sau lưng cô. Anh cũng bất ngờ không kém trước khung cảnh đang hiện ra trước mắt. "Somin...?" Jisoo gọi.

Somin từ từ ngước lên, đôi mắt đỏ hoe sưng mọng, đôi môi khô rát. Gò má bầu bĩnh loang lổ nước mắt.

"Có chuyện gì thế?" Jisoo hoảng hốt.

"Jisoo..." Giọng Somin lạc đi, nghe như sắp sẵn sàng khóc.

"Ba....mất rồi....!"

*Cạch!*

Chiếc điện thoại di động trong tay Jisoo rơi xuống.

"Cậu....vừa mới nói cái gì?"

Trong tiềm thức. Không có gì hơn là một khoảng không gian trống rỗng, tối đen.

Jisoo bị lạc vào đó, không thể tìm được lối thoát, tấm màn tối đen đã phủ lên mắt cô, cách biệt toàn bộ những giác quan của cô với thế giới bên ngoài. Cô không cảm nhận thấy gì, tất cả chỉ là những cơn gió lạnh u ám quất vào người ran rát.

"Jisoo, có thể gọi ta một tiếng ba chứ?"

"Ba...!"

"Ngoan, ngoan lắm...!"

...

"Ba, ba thương ai? Giữa con với Somin...."

"Ba thương cả hai...cả hai đứa đều là con ba..."

........

"Ba!"

"Gì thế con?"

"Có phải cứ đau khổ và buồn là phải khóc?"

"Ờ..cũng không hẳn con ạ...cũng giống như người ta cười, cũng không nhất thiết là họ đang vui..."

"...

Jisoo của ba...!"

"Thực ra...con không khóc không phải vì con không buồn...nhưng ba Kim Jisung đã dặn con...không được khóc...nhất định không được để người ta thấy mình yếu đuối..."

Và cô bé Jisoo, đã ngồi trong lòng Yun, nước mắt giàn dụa...

Không được để cho người ta thấy mình yếu đuối...

Cũng không nên yếu đuối...

...

"Ba...có phải con đã làm gánh nặng cho ba và Somin?"

"Đừng nói thế, Jisoo...Con là một thiên thần, và ba rất hạnh phúc khi con đã đến với ba và Somin..."

"Ba mất rồi...!"

Mất?

Mất, là ra đi?

Là sẽ mãi mãi không về?

Là giống ba mẹ cô ngày ấy?

"Cậu...vừa mới nói cái gì?"

"Ba...

Mất rồi!!!"

Somin gào lên, giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài, cô chống tay xuống sàn nhà, từng giọt nước rơi xuống, trong vắt và đau đớn.

Họ nói ba đi trên đường và bị xe tông do không nhìn thấy đèn đỏ...

Họ nói mắt ba đã kém lắm rồi...

Họ nói khi chiếc xe trờ tới, ba cũng chẳng kịp phản xạ mà cứ đứng nguyên đó...

Họ nói...

Họ nói...

Hàng chục cái "họ nói" khác....nhưng giờ thì có nghĩa lý gì chứ....

Ba mất rồi...

Mất rồi....

Mất tức là chẳng còn sống...mất tức là rời bỏ thế gian, rời bỏ những người thân yêu và đến một miền đất mới, xa lạ.

_______________

Jisoo chẳng còn nhớ mình đã bước lên xe ô tô vào lúc nào, chẳng còn nhớ mình đã ngồi trên đó bao nhiêu lâu, chẳng còn nhìn thấy gì trong đôi mắt trống rỗng đặc một màu tối đen. Cô thậm chí cũng chẳng còn nhớ Taehyung đã trấn an cô bằng bàn tay ấm áp của anh như thế nào. Cũng chẳng biết những bước chân của cô bước vào sảnh của bệnh viện, nó liêu xiêu, mất thăng bằng ra sao.

Trong mắt cô, chẳng còn nhìn thấy gì.

...

Bệnh viện, vẫn lại là bệnh viện.

Lại là cái nơi ranh giới giữa sự sống và cái chết bị phân định bằng một đường thẳng mập mờ.

Là nơi nước mắt, nụ cười cùng diễn ra.

Là nơi chứng kiến những cuộc chia ly đầy máu và nước mắt. Người ra đi tâm hồn rơi lệ, người ở lại nước mắt chảy thành sông.

Một nơi thảm hại và ghê sợ.

Một nơi Jisoo 10 tuổi vĩnh biệt ba mẹ mình.

Và là nơi Jisoo 17 tuổi chia tay người ba nuôi.

Vẫn là bệnh viện.

Giường trắng. Tường trắng. Nền gạch màu trắng. Áo blouse trắng.

Đến bông hoa ủ rũ trong chiếc bình đặt cạnh cửa sổ cũng màu trắng.

Vẫn chỉ có máu là đỏ thẫm.

Somin ngồi gục xuống bên chiếc giường màu trắng, gào khóc thảm thiết. Tiếng khóc như cứa vào lòng những người bác sĩ đứng cạnh. họ nói nhỏ những câu nói vô nghĩa vẫn thường nói với người nhà bệnh nhân sau khi đã thất bại trong việc níu giữ linh hồn họ ở lại.

"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...!"

Jisoo đứng như tượng, con ngươi màu xám không chút động đậy.

Yun nằm trên giường, chân tay duỗi thẳng nhẹ nhàng, mi mắt khép lại như người đang ngủ.

Chỉ có điều, giấc ngủ ngàn thu thì sẽ mãi mãi không còn tỉnh lại nữa.

Da ông trắng bệnh, hơi chút xanh xám, giống như toàn bộ số máu trong người đã rút đi đâu hết.

Jisoo muốn khóc, nhưng cô vẫn không thể khóc. Lại một lần nữa sau gần 11 năm, nước mắt của cô lại bất lực trong việc miêu tả vết thương lòng.

Nỗi đau đó đến cả nước mắt cũng không thể diễn tả.

Chỉ có cảm giác trong người, một phần nào đó đã bị rút đi một cách thô bạo, cảm giác cái thứ gọi là "tình cảm cha con" nó đang nứt ra từng hồi, mảnh vỡ cào xé lòng cô.

"Ba...!" Cô gọi khẽ. Giọng nói nhẹ nhàng như đang đánh thức một người lỡ ngủ quá say.

"...Con và Somin về thăm ba rồi này...Ba dậy đi nào...!"

"Ba, ba còn nhớ con và Somin đã hứa điều gì với ba chứ? chúng con đã hứa rằng hè này sẽ về thăm ba...Ba, chúng con về sớm hơn dự định đây này, sao ba lại ngủ thế? giờ này cũng muộn rồi, con muốn ba nấu cho chúng con ăn mỳ ...ba...Jisoo không biết nấu ăn...ba biết mà...con thèm ăn mỳ, ba dậy nấu cho chúng con ăn đi...!"

Taehyung đứng sau khẽ nhắm mắt, trái tim anh nghẹn lại.

"Ba...con là đứa vô tâm, con là đứa ngạo mạn ngốc nghếch, con chỉ biết khinh thường người khác...Con ngang bướng và chẳng biết tin ai, chẳng biết nghe lời ai..." Jisoo hít một hơi, đôi mắt vẫn giữ nguyên trên xác Yun, hai bàn tay nắm chặt "...Ba dậy mắng con đi...ba hãy nói rằng vô tâm và bất cần là không đúng đi...!"

Đôi mắt ấy vẫn không mở ra.

"Jisoo, sao con lại đẩy ngã bạn học? Lại còn tát bạn ấy sưng đỏ cả má nữa...!"

"Nó nói do ba mẹ con không ra gì nên con mới từ thiên kim tiểu thư xuống làm thường dân."

"Nhưng như thế cũng không nên đánh bạn ấy..."

"Nó trước kia luôn chạy theo con a dua. Giờ đã quay ngoắt, con đánh thế là còn nhẹ lắm!"

"Jisoo!"

"Ba đừng nói nữa đi! Nó nịnh bợ! Con ghét đồ nịnh bợ! Ghét cả ai đã đụng đến ba mẹ con!"

____________

Lớp 9.

"Jisoo, ba đã lên gặp giáo viên của con về việc con cúp tiết và đánh nhau với các bạn khác trong trường."

"Con không cúp tiết, con bị các bạn lôi lên."

"Ai vậy?"

"Là nhóm nữ sinh khối 9 cá biệt."

"Tại sao lại đánh con?"

"Chúng nó ghét con."

"Con đã thử nói bằng lời chưa?"

"Nếu họ đã muốn đánh thì đánh.."

"Jisoo..." Ông Yun ngồi xuống trước mặt Jisoo "Việc nói hay không nói, nó rất quan trọng. Có thể bớt đi nhiều hậu quả mà con không thể lường trước."

"Chúng nó đòi đánh con vì thằng hotboy mà chúng nó thầm thương trộm nhớ cứ lẽo đẽo theo con."

"Tại sao con không nói là không phải do con?"

"Con không muốn thanh minh. Chúng nó vốn dĩ cũng đã căm ghét con rồi, giờ con có đi nói cũng không giải quyết được điều gì."

"Không phải là thanh minh. Jisoo, kẻ có học thức luôn chỉ đấu bằng lời nói. Con đánh nhau với chúng nó, chẳng phải con cũng giống chúng nó sao?"

"Con...."

"Cái con cần...là phải để cho chúng nó nể sợ...Jisoo, bất cần không tốt..."

_______________

"...Ba! Con vô tâm, con bất cần...con lúc nào cũng chỉ biết nhìn người khác bằng nửa con mắt mà thậm chí còn không nhìn lại bản thân....Ba...xin ba hãy tỉnh lại mắng con đi có được không???"

Somin ngồi gục xuống, chết lặng trong dòng nước mắt.

"Ba...con đã làm ba buồn phiền và mệt mỏi quá rồi. Ba tha lỗi cho con nhé?"

Jisoo vẫn nói như người mê sảng. Làn da từng giây từng phút trắng bệch ra.

"...Ba...ba chưa kịp để con nói yêu ba kia mà...! Những điều con cần phải nói. Ba! Con cảm ơn ba rất nhiều...cảm ơn ba đã yêu quý con như con ruột...cảm ơn tình thương của ba đã dành cho con...Con còn chưa kịp đền đáp mà....Ba..? Sao người lại có thể ngủ say đến vậy...?"

Trong phòng ngoài tiếng nói của Jisoo ra, không còn một tiếng động nào khác. Bờ vai run run của Somin như đang chứa đựng một nỗi đau quá lớn...

Vài cô y tá khẽ quay mặt lau nhanh giọt nước mắt tiếc thương.

"Ba...con còn chưa kịp đưa ba đi leo núi như mong ước của ba..."

"Ba đoán sau này, Jisoo sẽ lấy chồng trước Somin."

"Sao lại thế ạ?"

"Vì Jisoo là con người có thế giới nội tâm rất đơn giản. con rất dễ xiêu lòng trước những yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim"

"Còn con thì sao??"

"Somin thì rất đanh đá..."

"Ba xấu, con đanh đá bao giờ...????"

"Để ba nói hết...Con ngốc nghếch trước những yêu thương chân thành của người khác dành tặng. Đôi khi còn để tình cảm và mục đích của tình cảm đi lệch hướng. Vì vậy, con sẽ cảm nhận thấy một nửa của mình sau Jisoo."

"Để sau này con chờ xem ba nói có đúng không."


_________________

"...Ba...ba còn chưa chờ cùng với chúng con về lời tiên đoán năm ấy cơ mà...ba hứa sẽ đưa con vào lễ đường...tại sao ba lại thất hứa? ba, ba từng dạy thất hứa là không tốt ...!"

"Baaaaaaaa!!!!!!!!!"

Trên nền trời, một vì sao khẽ nhấp nháy. Có bao giờ bạn nghe rằng khi trên trời xuất hiện một vì sao, tức là trên thế gian vừa có một người ra đi?

Nước mắt, nỗi đau vẫn mãi ở lại...nhưng con người thì đã đi rồi. đi và để lại cho những người thân yêu những mảng ký ức đẹp đẽ mới đây, để rồi úa màu và tan vỡ trong phút chốc.

Quy luật Sinh – Ly – Tử - Biệt, ai có thể ngăn cản? ai có thể chống lại? ai có thể thay đổi?

______________

Đám tang ba.

Vẫn chỉ là cái màu trắng tang tóc và thê lương.

Áo tang trắng.

Chiếc quan tài nằm yên lặng. Đến viếng chỉ lác đác vài người.

Vẫn là Somin ngồi sụp xuống nền nhà, nước mắt chảy không đếm được.

Vẫn là Jisoo ngồi một mình một góc, ánh mắt đờ đẫn mệt mỏi. Giọt nước mắt lạnh vương trên đôi mắt đỏ hoa.

Khói nhang bay trắng xóa cả căn nhà cũ. Jisoo ngước mắt nhìn lên trần nhà đen đúa bám đầy mạng nhện, mắt cay xè khói nhang.

Linh hồn ba, chẳng biết giờ này đã đến đâu rồi...

Một bàn tay ấm áp đặt lên vai Jisoo, cô không quay lại. Trong đôi mắt màu xám như thấy được sự mềm yếu run rẩy.

"Anh không về à...?"

"Em nghĩ anh có thể yên tâm về sao?" Taehyung nhìn cô đầy lo lắng, ánh mắt phức tạo xen lẫn cảm giác xót xa vô bờ.

Jisoo khép mắt, cảm nhận thấy hơi thở mình lạnh buốt.

"Em có thể tựa vào vai anh chứ?"

Ánh sáng trong mắt cô thật mờ nhạt. mờ nhạt đến nỗi như chỉ một lát nữa thôi, ánh sáng đó sẽ bị dập tắt.

Cô nhẹ nhàng.

Tựa đầu lên vai anh. anh choàng tay ôm lấy cô. Mới một buổi tối, mà anh cảm giác như nỗi đau trong lòng cô cũng những giọt nước mắt trong tim, đã làm cô của anh gầy đi rất nhiều. bàn tay anh siết lấy vai cô.

"Mạnh mẽ lên nào, mạng sống của anh...!"

Anh hôn lên trán cô, thì thầm. cô nhắm mắt lại, tiếng khóc, tiếng nói, tiếng an ủi, và tất cả những tiếng lao xao xung quanh như rơi vào tĩnh lặng.

"Em còn chưa kịp nói xin lỗi ông ấy về tất cả những gì em đã gây ra."

"Ông ấy nhất định sẽ nghe thấy."

"Em có phải là đứa con quá bất hiếu rồi không? Tại sao em lại không thể khóc như những người khác chứ?"

"Khi nỗi đau trong lòng quá lớn, em không thể khóc được cũng đâu có sai?"

"Nhưng em muốn khóc..." Cô vùi mặt vào vòng tay ấm áp của anh như con mèo nhỏ "...Em rất muốn khóc. Em không muốn chứa nó ở trong lòng nữa. em muốn vứt nó đi..."

"Vậy...có thể chia cho anh một nửa không?"

"Gì cơ?"

"Nỗi đau đó, em có thể chia cho anh một nửa không?"

Cô mệt mỏi dựa vào vai anh, nhắm mắt lại.

Cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em, làm chỗ dựa cho em.

Mi mắt cô giật giật.

Cảm ơn anh đã yêu em.

Cảm ơn anh đã làm cho em yêu anh.

Một giọt nước mắt len qua hàng mi, chảy dài xuống gò má xanh xao.

Anh!

Mọi thứ mà em hằng kiếm tìm đã rơi vào vô vọng, bế tắc và không lối thoát.

Cái chết của ba mẹ em, vẫn là một dấu chấm hỏi lớn dày vò em.

Thế nhưng anh à, em đã không còn quan trọng nó nữa.

Xin lỗi ba mẹ.

Jisoo đã mệt rồi...

Lại thêm một giọt nước mắt nữa chảy xuống. Taehyung ôm lấy Jisoo, như ôm lấy cả mạng sống của mình.

Từng giọt mưa nặng hạt rơi trên mái tôn của căn nhà cũ. Khách đến viếng đám tang đã chẳng còn ai. Căn nhà chỉ có 3 con người lạc lõng, bị màn mưa lớn làm cho tách biệt với thế giới bên ngoài.

Nội thất trong nhà mờ đi qua màn khói nhang mỏng, phảng phất chút màu trắng nhờ nhờ.

Ánh đèn pha của chiếc xe ô tô nào đó xuyên qua màn mưa rọi thằng vào trong nhà, nơi Somin đang ngồi thất thần trước quan tài. Tiếng cửa xe mở ra vội vàng, một bóng người vừa bước ra từ chiếc xe ô tô đã bất chấp màn mưa giăng kín mà lao nhanh vào trong.

"Thiếu gia!" Yoonsik vừa bước vào đã lên tiếng chào Taehyung đang ngồi im như tượng trên chiếc ghế gỗ cũ đã nhạt màu. Ánh mắt anh nhanh chóng hướng về phía Somin đang ngồi bó gối bên chiếc quan tài được kê cao hơn một chút, gương mặt cô cạn khô nước mắt, thân hình gầy guộc lọt thỏm trong bộ áo tang thùng thình trông vô cùng ảm đạm.

Jisoo cũng chẳng khá hơn, gương mặt trắng bệch, đôi mắt phờ phạc. Cô ngồi trên chiếc ghế gần Taehyung, thân ảnh cô như chuẩn bị nhạt nhòa trong màu trắng phảng phất của khói nhang, giống như con tắc kè khi đổi màu thì hòa làm một với khung cảnh xung quanh.

Yoonsik đau xót tiến đến gần Somin.

Anh ngồi xuống, vắt những sợi tóc bết lại vì mồ hôi và nước mắt của Somin lên sau vành tai, để lộ rõ mí mắt sưng húp lên, đỏ ngầu.

"Em ổn chứ?"

Cô không đáp, người vẫn bất động, chỉ có ngón tay là khẽ cựa quậy, nghịch nghịch một sợi tơ vừa sút ra từ bộ áo tang cũ kỹ. Cô hết quấn nó quanh ngón tay, rồi lại giật giật nó, ánh mắt tuyệt nhiên chỉ một màu đen tăm tối.

Yoonsik cảm thấy mình thật đáng trách khi đã đến muộn và là người biết tin này sau cùng. Anh đưa tay, kéo Somin vào lòng mình. cô im lặng, ngoan ngoãn tựa đầu vào người anh, thân người mềm nhũn ra như xác chết.

Cảm giác ấm áp tràn đến, Somin cuối cùng cũng đã có chỗ để dựa vào. Một giọt nước mắt tủi hờn rơi ra từ đôi mắt như chỉ còn lại lòng đen.

"Có anh ở đây rồi..."

Somin vẫn im lặng, khóe môi không động đậy, ngón tay vẫn mải miết nghịch ngợm sợi tơ áo.

_____________

"Thiếu gia!" Yoonsik đưa cho Taehyung một bát cháo còn đang bốc khói. "Cậu cho Jisoo ăn đi, tôi đoán từ hôm qua đến giờ hai người chưa ăn gì phải không?

Taehyung đón lấy bát cháo, anh quay lại nhìn Jisoo "Em có muốn ăn chút gì không?"

Jisoo quay lại nhìn anh, bàn tay run run đưa ra đón lấy bát cháo, động tác giống như người đã lâu lắm rồi không cử động. ánh mắt cô mờ đục nhìn vào làn khói mỏng bốc lên, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc muỗng. Cháo tràn vào chỉ được 1/3 chiếc muỗng, cô đưa lên miệng nhấm nháp.

Taehyung nhìn cô ăn, xót xa.

Yoonsik ngồi xuống bên Somin, từ lúc anh đến đến giờ, cô vẫn chỉ ngồi một chỗ, vẫn với cái tư thế ấy, và ngón tay vẫn vung vẩy một cách vô hồn.

"Ăn cháo thôi nào...!"

Cô không đáp. Anh múc cháo lên, thổi nhẹ nhàng, từ từ đưa vào miệng cô. Cô không há miệng, anh đưa chiếc muỗng tách môi cô vào bên trong.

"Somin...!"

"Somin, từ hôm qua đến giờ em chưa ăn gì mà!"

Yoonsik nhìn khóe môi Somin còn đọng ít cháo, lo lắng.

Cô không đáp, ngón tay vẫn run run. Sợi tơ áo đã đứt từ khi nào.

___________

Thấm ướt chiếc khăn lau mặt, Yoonsik nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt khô cứng trên mặt Somin. Đôi mi cong dày khẽ khép lại, anh ngừng tay, thực sự đau lòng đến muốn khóc.

"Em muốn như vậy mãi sao?"

Cô im lặng, ánh mắt bị che khuất bởi rèm mi đen nhánh.

"Nếu muốn khóc, em cứ khóc ra, anh sẵn sàng nghe....!"

Cô chẳng có phản ứng. anh không biết ư, cô đã chẳng còn nước mắt để khóc nữa.

Anh ôm cô vào lòng, cổ họng nghẹn đắng.

"Anh luôn ở đây, bên cạnh em. Nếu muốn gì, hãy cứ gọi anh. nếu muốn khóc, tựa vào người anh mà khóc, muốn ngủ, dựa vào vai anh."

Cô khép mi mắt lại, không biết vì quá mệt mỏi hay không muốn nghe.

"Anh luôn ở đây." Anh nhắc lại.

Cảm ơn anh, người em yêu và tin tưởng.

Em mệt rồi, nên hãy cho em dựa vào người anh một lát.

Bầu trời u uất một màu xám đen, những đám mây đen ôm nhau vần vũ thành từng vệt rõ rành rành trên nền trời như bức tranh sơn dầu nhuốm màu thê lương.

Giúp Somin đeo găng tay, ánh mắt Yoonsik xót xa nhìn cô, dưới vệt mắt anh có những vết thâm quầng mờ mờ, chứng tỏ đã mấy đêm mất ngủ. Đôi mắt cô thì trống rỗng vô hồn, để tâm ở đâu cũng không rõ.

Hôm nay là ngày rải tro của ba Yun.

Nhìn thấy xác cha được đưa vào lò thiêu, ánh mắt của Somin vẫn bình thản, thậm chí còn chẳng có chút đau đớn nào, cứ như cái vừa được những ngọn lửa đỏ rực bỏng rẫy thiêu đốt chỉ là những mảnh vỡ vụn vặt vô giá trị đáng bị vứt đi.

Jisoo thì quay mặt đi suốt từ khi thi thể được đưa vào lò thiêu, cho đến khi nhận được hũ tro của ông.

Ba cô...giờ chỉ còn là những mảnh tro tàn thế này ư? Một người cha khắc khổ nhưng luôn yêu thương che chở cho con gái bằng trái tim của cả người mẹ và người cha, bằng tình phụ tử và mẫu tử đầy đủ mà con gái ông thiếu thốn. Thế nhưng cuối chặng đường đời cũng chỉ là hũ tro tàn nhẹ bẫng nằm trong tay con gái.

__________

Somin ngồi trên xe lặng lẽ, đôi mắt khô cạn những giọt nước mắt. Tiềm thức như trống rỗng, linh hồn mệt mỏi đã lưu lạc đến phương trời nào, đến miền kí ức mang màu quá khứ buồn bã. Nơi đó có ba, có mẹ, có Jisoo, có một khu vườn toàn hoa là hoa, ngát hương êm dịu. linh hồn bé bỏng đáng thương rong chơi mãi ở đó, giống như người ba mà cô hằng kính yêu và hũ tro im lìm nằm trong vòng tay siết chặt này không phải là một.

Xe dừng ở bờ sông. Yoonsik quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Somin.

"Somin, cùng tiễn ba đi nào"

Jisoo nhìn cô, giọng khàn khàn.

Somin đưa tay đẩy cánh cửa xe, bước ra ngoài. Cơn gió đông buốt lạnh thoảng qua, thổi tung lên mái tóc xơ xác, mảnh vải bịt nơi miệng hũ tro khẽ rung động.

Bờ sông vắng lặng, từng ngọn cỏ héo hon xơ xác nằm bẹp dưới gót giầy người đi qua mà không chút phàn nàn.

Bụi hoa cỏ may nằm bên sông cúi rạp xuống, không biết do gió trời quá mạnh hay đang tiễn biệt một linh hồn về nơi cát bụi. Miệng hũ tro mở ra, Somin đeo găng tay trắng lấy ra từng chút, từng chút một, rải chầm chậm xuống dòng sông trôi lững lờ thanh thản.

Jisoo đưa tay bốc một nắm tro, xòe tay cho gió thổi. từng con gió mang theo những mảnh tro tàn xoay tròn trong không khí, rồi điểm dừng chân cũng vẫn là mặt sông lạnh căm.

"Ba đi bình an. Con yêu ba."

Jisoo quay lại nhìn Somin, đây là câu nói đầu tiên suốt ba ngày nay của cô. Lòng đau thắt, cô nhìn xuống mặt sông đã chìm những nắm tro tàn.

"Con cũng yêu ba"

Gió thổi mạnh.

Hình như nơi đâu đó, đã có người mỉm cười thanh thản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top