Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như lời Kim So Young, ngoài việc ngoan ngoãn ngồi đợi, thì Boram và Taehyung chẳng cần làm gì cho buổi đính hôn vào tháng sau. Một tháng bỗng nhiên trôi qua nhanh như gió, tất cả mọi người trong nhà đều tất bật ra vào , gấp rút chuẩn bị cho ngày 18 quan trọng. Đứng ngoài guồng quay ấy, Taehyung như cái bóng vô hình vô dụng.

Càng gần đến ngày, những người bạn của ba mẹ anh gọi điện đến chúc mừng rất nhiều, mỗi khi có cuộc điện thoại đến, Taehyung luôn nhìn thấy mẹ anh đón nhận những lời chúc đó bằng vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.

Ba anh thì trầm tư hơn, không nói cũng chẳng rằng. Mọi việc So Young hỏi, ông đều gật đầu lấy lệ và cho qua. Boram cũng không tỏ thái độ quá háo hức hay mừng rỡ, mặc dù Taehyung thừa hiểu, cô đã rất mong ngày này từ lâu lắm rồi.

Ngày 16 tháng 6.

Mưa đã ít dần. Buổi sáng ngập nắng, Jisoo nhìn ra ngoài cửa sổ, mải mê ngắm nhìn vầng ánh dương hồng cam kiêu hãnh tỏa sáng bên chân trời phía Đông. Ông trời còn rõ ràng còn ưu ái hai người họ như thế, họ thành đôi quả là một điều đáng mong đợi mà.

Phải không?

9 giờ sáng.

"Cửa hàng áo cưới Der Zeigeist đã gọi điện báo với mẹ, trang phục của các con đã chuẩn bị xong, ăn sáng rồi đến đó thử luôn đi."

So Young mặc bộ áo ngủ ngồi trên sô pha, nhấm nháp tách cà phê nghi ngút khói, tay lật dở tờ báo, nhẹ nhàng nói.

Taehyung ngồi đối diện, yên lặng. So Young ngẩng đầu lên.

"Tiện thể thử cả nhẫn nữa. Thứ gì cần thiết ghé qua mua luôn."

Taehyung chỉ ăn qua loa rồi đứng dậy, Boram thấy thế cũng vội vàng bỏ dở bữa sáng, hấp tấp chạy theo. Mặc dù trong mắt anh đã không còn thái độ quá chán ghét buổi lễ đính hôn này như trước nữa, nhưng cô cũng không dám làm anh phật ý điều gì, kể cả nhỏ nhất.

Đường đến hiệu áo cưới bị tắc, lúc đến được nơi đã là mười giờ rưỡi.

Quả là do Kim phu nhân lựa chọn, tiệm áo cưới Der Zeigeist là cửa hiệu chuyên về trang phục cưới hỏi nổi tiếng nhất thành phố S. Mẫu mã đa dạng và đẹp, cách làm việc chuyên nghiệp và uy tín với vẻ bề ngoài hào nhoáng đã khiến cho không ít người thèm muốn được mặc áo cưới của Der Zeigeist nhưng đều đứng ngoài, căn bản vì giá cả của cửa hiệu này là "trên trời".

Cửa hiệu bằng kính xoay vòng, hai bên bố trí hai hàng hoa trắng tinh, trên còn vương nước, gặp ánh nắng từ ngoài hắt vào, cánh hoa lấp lánh như được mạ vàng. Bên trong là những chiếc tủ kính trong suốt được xếp dọc hai bên, trong mỗi cánh tủ là một bộ váy cưới dành cho cô dâu. Chiếc màu cánh sen thùy mị duyên dáng, chiếc màu trắng muốt thuần khiết tinh khôi, chiếc màu cỏ úa trẻ trung tươi mới.

Màu cỏ úa.

Ánh nắng từ ngoài hắt lên người Taehyung, tâm trí anh xao nhãng, chợt nhớ mình đã từng quen một cô gái yêu màu cỏ úa.

Nhưng cô gái ấy, đã thuộc về ngày hôm qua mất rồi...

"Chào anh chị, anh chị đến thử trang phục ạ?"

Một cô gái mái tóc búi cao, mặc bộ váy đồng phục dài ngang gối bước đến, lịch sự hỏi. Boram nhanh nhẹn trả lời, giọng nói trong veo.

"Vâng."

"Mời anh chị theo lối này." Cô gái nhân viên nghiêng người, giơ tay dẫn đường cho Taehyung và Boram bước vào bên trong.

Căn phòng bên trong của Der Zeigeist còn lộng lẫy hơn bên ngoài, từng chiếc tủ kính nằm yên lặng cao quý, trên bức tường màu hồng phấn treo đầy những bức ảnh cưới, cô dâu chú rể bên trong tươi cười rạng rỡ như hoa.

Một cô gái tóc ngắn màu nâu khoảng 25, 26 tuổi đang ngồi bên chiếc bàn bày các mẫu thiết kế cùng bút, thước và những đồ dùng dành cho cắt may nằm la liệt, thấy hai người bước vào vội đứng lên. Taehyung chợt nhận ra cô gái này tuần trước đến nhà mình để đo trang phục cho anh và Boram, đã không tiếc lời tán dương đôi tiên đồng ngọc nữ thật xứng đôi vừa lứa.

"Hai người là Taehyung và Boram phải không ạ?"

"Vâng." Vẫn là Boram với nụ cười xinh xắn.

"Mời hai người bước vào đây, trang phục sẽ được mang đến."

Trong chiếc gương lớn, Boram mơ màng ngắm nhìn mình.

Ôm sát thân người với nhiều đường cong là chiếc váy lụa dài kiểu Hy Lạp màu xanh nhạt, thắt lưng rất cao tôn lên dáng người dong dỏng. Trên cổ cô còn được nữ thiết kế đeo cho một chuỗi dây chuyền trân châu, mái tóc dài thẳng mượt xõa ngang lưng. Trông cô vừa giống vị nữ vương xinh đẹp uy nghiêm trong khu rừng sâu thẳm, lại mang chút thanh tân rạng rỡ của cô gái sắp theo chồng.

Cô gái tóc nâu đứng đằng sau mỉm cười hài lòng.

Điện thoại của Boram bất chợt kêu lớn, cô mỉm cười khiếm lỗi, nhỏ giọng bắt máy.

"Mina à?"

Mina ở đầu dây bên kia hét lớn.

"Jang Boram, cậu sắp đính hôn à????"

"À...." Boram sực nhớ ra từ khi nghỉ hè đến giờ, cô và Đông chưa gặp nhau, thời gian vừa rồi cũng bị cuốn theo không khí bận rộn của mọi người mà quên bẵng mất việc báo tin cho cô bạn thân "...Ừ..."

"Còn ừ? Cậu quên con Mina này rồi đúng không? Chuyện quan trọng như thế mà không báo cho con này một tiếng, để người ta nghe hàng xóm bàn tán xôn xao mới biết. Bạn bè kiểu gì thế? Cậu có biết lúc người ta nhao nhao đến hỏi mình có phải Jang tiểu thư của Chim Ưng sắp đính hôn không, mặt tớ đã đần ra như con ngu không hả?" Mina xổ một tràng, gầm gừ đe dọa.

Boram cười hì hì "Xin lỗi, tớ quên mất."

"Quên con khỉ, đính hôn đính ước gì, tớ không đến nữa!"

"Xin lỗi mà, tớ chỉ có mình cậu là bạn thân, cậu không đến thì tớ còn ai nữa." Boram làm bộ ủy khuất.

"Mà..." Mina bỗng dưng trở nên nghiêm túc "Với Taehyung?"

"Ừm..."

"Có sớm quá không?"

"Mẹ anh ấy bảo thế, tớ cùng không còn cách nào khác. Anh ấy cũng đồng ý rồi."

"Dễ dàng thế sao? Thế còn Kim Jisoo?"

"Tớ..." Câu hỏi của Mina chợt khiến cho Boram nao lòng, đốt lên sự lo lắng trong cô "Tớ cũng không biết."

Đầu dây bên kia thoáng tiếng thở dài, sau đó lên tiếng.

"Cậu dám chắc mình sẽ hạnh phúc chứ?"

Bàn tay cầm điện thoại lạnh ngắt, Boram chậm rãi tiến đến, hơi kéo tấm rèm dày màu kem ra. Bên ngoài là Taehyung đang đứng đợi cô, sống lưng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng uy nghiêm. Anh mặt bộ vest đen, đường may rất chuẩn, ôm khít thân hình cao lớn. Mái tóc màu hạt dẻ hứng nắng lấp lánh.

"Ừm, tớ sẽ hạnh phúc...!"

Chỉ cần được ở bên anh ấy, tớ nhất định sẽ hạnh phúc.

"Taehyung và Boram sắp đính hôn với nhau. Em biết chưa?"

Bóng những chiếc xe cộ to lớn phóng vụt qua, ánh nắng gắt nghiêng nghiêng cùng khói bụi, phần nào che mất sự biến động rất nhỏ trên gương mặt Jisoo. Cô siết lấy chiếc quai túi đeo bên vai, giọng nói không cao không thấp, ngữ khí rành rọt khác thường, dường như hai từ đính hôn đó chỉ là buổi lễ của hai người xa lạ, hoàn toàn không có chút mảy may liên quan đến cô.

Hoàn toàn không.

"Em biết rồi."

Hơi liếc nhìn Jisoo, Jaewon hai tay đút túi, giọng nói trầm xuống.

"Họ có mời gia đình anh, nhưng ba anh bận, mẹ anh thì không thích những nơi ồn ào, Seol Ah đang đi du lịch."

"..."

"Em có muốn đến không?"

Jisoo từ từ ngước lên, trong đôi mắt xam xám của cô, anh thấy được sự đờ đẫn mệt mỏi.

Muốn đến không ư?

Biết trả lời sao bây giờ, cô một nửa muốn đến, một nửa không. Lý trí mách bảo cô không nên đến để tự làm đau chính mình, không nên đến để làm kẻ dư thừa, không nên đến để hủy hoại chút kiêu ngạo còn sót lại của bản thân. Nhưng một nửa khác lại nằng nặc muốn cô đi, muốn nhìn thấy anh, muốn nhìn thấy quyết định của anh và lối đi anh chọn.

"Em đâu có được mời." Cô cười nhạt.

"Nếu em muốn, có thể đi cùng anh." Ánh mắt Jaewon chạm đến đáy mắt Jisoo.

"Không." Cô lắc đầu, mỉm cười.

Phải rồi, cô không được mời, bước vào nơi không chào đón mình chỉ làm cho bản thân trở thành trò cười. Đáng ra cô phải biết đến điều này chứ, tại sao lại phân vân, tại sao lại còn do dự?

"Thôi được." Jaewon gật đầu "Anh dẫn em đi mua một thứ."

Chiếc cầu thang máy hiện đại của trung tâm trang sức chầm chậm đi xuống, Jisoo bị Park Jaewon nắm tay kéo đi. Lúc đầu nhìn thấy trung tâm này chính là một chi nhánh của tập đoàn đá quý Kim Âu, cô đã không muốn vào, thế nhưng trước ánh mắt đầy thỉnh cầu của Jaewon, cô đành nhắm mắt, cắn môi chấp nhận.

Đằng nào thì, cũng chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ đính hôn rồi, anh ấy còn bận rộn chuẩn bị như thế, chắc sẽ chẳng xuất hiện ở nơi này đâu.

Jaewon dẫn cô đến trước một quầy trang sức, nói nhỏ với cô nhân viên điều gì đó. Vài phút sau, cô ấy mang ra một chiếc hộp vuông vắn màu xanh nhạt thắt nơ cầu kì, Jaewon nhẹ nhàng mở ra.

Là một chiếc lắc chân bằng bạc.

Anh chầm chậm, nâng chiếc lắc lên bằng hai tay, quỳ xuống dưới chân Jisoo, vòng tay đeo chiếc lắc vào cổ chân phải của cô. Chiếc lắc mảnh mai lấp lánh ánh sáng kiều diễm, thấp thoáng những viên đá nhỏ xíu màu xanh biếc trong suốt đung đưa, nổi bật trên nền da trắng muốt như ngọc của cô. Sợi lắc bạc tiếp xúc với da lành lạnh, Jisoo hơi rùng mình. Những người đi ngang qua chợt dừng lại, nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Jaewon cài khuy chiếc lắc cẩn thận, mỉm cười đứng dậy. "Em đã bị anh trói chân lại rồi, không được chạy linh tinh nữa."

Cô mơ màng nhìn anh.

"Khi nào em tìm thấy hạnh phúc, anh sẽ tháo nó ra, để em đi đến đó."

Ánh mắt không rõ vô tình hay cố ý của anh lướt qua sợi dây chuyền có mặt hình chiếc chìa khóa sáng rỡ trên cổ cô.

Jisoo vẫn hơi ngây người nhìn anh, một lát, cô quệt mũi, cúi đầu nói nhỏ một câu rồi chạy đi.

Jaewon nhìn theo cô, mỉm cười. Có lẽ anh biết, cô đang bối rối.

Jisoo chạy chầm chậm trên hành lang lát đá hoa cương sáng bóng. Jaewon luôn biết làm người khác bất ngờ theo cách của riêng anh. Jisoo chợt nghĩ, nếu cô không yêu Taehyung từ trước đó, chắc chắn bản thân sẽ vì sức hút ma mị của Jaewon mà yêu anh.

Cô nhiều lúc đã từng mong Jaewon căm ghét cô đi, đừng bao giờ đoái hoài đến cô nữa. Khi tất cả mọi người đều quay lưng lại với cô, sự cô độc lạc lõng bao trùm có lẽ sẽ làm cô biết trưởng thành và kiêu ngạo hơn. Thế nhưng mọi vết thương in hằn trên trái tim của cô đều được Jaewon từ tốn xoa dịu một cách vụng về. Anh càng băng bó, vết thương càng mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một nhiều.

Nhanh như một cơn gió, ánh mắt cô lướt qua một quầy trang sức khác, và đông kết ở đấy.

Mặc dù cách một khoảng không gần, nhưng Jisoo vẫn nhìn thấy.

Đứng trước quầy, anh và Boram.

Không gian xung quanh chỉ còn lại cô và ánh mắt yên lặng xa xăm. Màu trắng ngà của đá lát nền trở nên lạnh lẽo cô đơn, anh đứng đó, không quá xa cũng không quá gần, nhưng dường như mọi nỗ lực mong mỏi của cô mãi mãi cũng không bao giờ với tới. Bởi bên cạnh anh, còn một người con gái nữa.

Mái tóc màu hạt dẻ vẫn thế, bên tai anh, chiếc khuyên bạc vẫn lặng lẽ phát ra tia sáng cao quý. Hình hài đó, một thời cô đã từng được ôm, từng được dựa vào bằng tất cả tình yêu và sự tin tưởng, giờ đây đứng đó tưởng chừng như xa cách ngàn vạn dặm. Cô gái bên cạnh với chiếc váy màu xanh nauy nhẹ nhàng quyến rũ, tươi cười quay sang hỏi anh. Từng cơn sóng trong lòng Jisoo bỗng cuồn cuộn dâng trào, anh của cô đã thuộc về người con gái đó mất rồi.

Jisoo còn nhìn thấy anh nhẹ nhàng đeo lên ngón tay thon dài của cô gái đó một chiếc nhẫn, mặc dù đứng cách họ một khoảng, nhưng ánh sáng của nó dường như cũng làm cho Jisoo cảm thấy chói mắt. Ánh sáng uy quyền của thứ hạnh phúc sắp được tròn đầy, một kẻ như cô không có quyền bước tới xen ngang.

Khu trung tâm trang sức hào nhoáng.

Ánh sáng của những chiếc đèn điện còn trong suốt và đẹp đẽ hơn của mặt trời mùa hạ ngoài kia.

Giữa sự qua lại tấp nập giữa người và người, bất chợt, anh nhìn thấy cô.

Cô khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi màu hồng cam có vẻ hơi cũ, bên trong là chiếc áo thun màu trắng, quần short jean, chiếc túi và đôi xăng đan màu hồng cam. Cô đứng đó, mờ nhạt như một cái bóng, ánh mắt xa xăm hướng về phía anh.

Dường như nhận ra sự chú ý của anh, cô giật mình quay lưng chạy đi. Anh vội vàng chạy theo. Bên quầy nhẫn, chỉ còn lại Boram đứng ngây ngô.

Cô cắm đầu chạy thật nhanh, chiếc lắc chân đung đưa theo từng bước chạy. Cô nhất định không thể để anh tìm thấy, không thể để anh bắt được. Anh sắp có được một thứ hạnh phúc mới, cho dù là anh miễn cưỡng hay tình nguyện, thì cô cũng không thể là người vứt bỏ anh đi rồi lại chạy đến phá ngang. Jang Boram, cô ấy chắc chắn rất yêu anh, có lẽ còn hơn cả cô, tình yêu của cô ấy sẽ kéo anh ra khỏi miền quá khứ đáng quên lãng, sẽ dần dần thay thế bóng hình của cô, sẽ che lấp đi những kỉ niệm cần chôn vùi. Cô cần phải hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của anh, con đường của anh không được có dấu chân cô nữa!

Dừng lại nơi cuối dãy, Taehyung cúi đầu thở dốc, cô ấy xuất hiện và biến mất nhanh như một cái bóng. Xung quanh chỉ còn lại anh và sự lành lạnh của sàn đá dưới chân, hoàn toàn không thấy màu hồng cam của cái áo cô mặc khi nãy.

Cô như bốc hơi đi mất.

Hoặc là...

Hoặc là anh đã ảo giác ra hình bóng của cô.

Thấy Jisoo quay lại, thần sắc trên mặt có vẻ khác lạ, Jaewon ngạc nhiên hỏi.

"Jisoo, em sao thế? Đi đâu vậy?"

"Jaewon, chúng ta về thôi."

Jisoo không trả lời, nhanh tay kéo anh đi.

Như một vòng luẩn quẩn, phía xa, Boram nheo mắt ngờ ngợ, hai bóng hình kia không thể là ai khác.

Chợt nhớ đến sự biến mất vội vàng của Taehyung khi nãy, chắc chắn anh đã nhìn thấy Jisoo nên mới vội vã đuổi theo cô. Boram cắn môi, đã đến lúc này rồi, sợi dây tơ hồng buộc hai người đó vẫn còn ngoan cố hiện hữu.

***

Tối.

Tiếng ve kêu dày đặc trên những tán cây xanh um. Lũ ve sầu ngang ngạnh, mùa hè đến là thi nhau làm mưa làm gió.

Jaewon ngỏ ý muốn đưa Jisoo về, nhưng cô từ chối. Chưa bao giờ cô lại ham muốn được đi dạo trên con đường dẫn về học viện như thế này.

Ánh trăng hôm nay đột nhiên biến mất.

Trong tiềm thức đen tối như bầu trời đêm vắng ánh trăng, sáng rực lên hình ảnh đôi nam nữ đứng bên quầy trang sức, người con gái rạng rỡ nhìn ngón tay mình được luồn vào một chiếc nhẫn bạc sáng bóng. Ánh sáng đó, khiến kẻ thứ ba dư thừa đứng một góc cảm thấy lòng quặn đau.

Mây trên trời bỗng dưng chuyển động, như một ân huệ được ban phát, trời đổ mưa.

Jisoo lại thèm được dầm mưa. Không phải là tự hành hạ, đày đọa chính mình, mà là tự gột sạch chính mình. Rửa sạch đi những vệt máu đông cứng nơi miệng vết thương sau bao cố gắng vẫn chẳng liền miệng, rửa sạch đi những ký ức đã đi qua sau gót chân, trả lại một Kim Jisoo của ngày xưa, một Kim Jisoo của sự cô độc vốn dĩ, của ngày cô chưa từng biết về anh, chưa từng yêu anh, và chưa từng đau vì anh.

Đã muộn.

Somin đứng trước hiên nhà, nhìn những hạt mưa nặng trĩu hắt vào mái hiên.

Mưa.

Mưa lúc nào cũng mang lại sự buồn bã, mưa còn lạnh và ồn ào, mang lại cho kẻ hay lo lắng như cô những linh cảm không hay.

Somin rùng mình trước cơn gió gai gai lạnh lướt qua. Tâm trạng không tốt, lại được ông trời ưu ái ban phát cho cơn mưa nặng hạt này, kẻ buông thả như Jisoo chắc chắn đang dầm mưa. Từ nhỏ, Jisoo vốn đã hay dầm mưa, và không ít lần bị ốm đến liệt giường. Cô nói làm thế để không ai nhìn thấy nước mắt mình rơi.

Somin thở dài não nề, cô bạn đáng thương của cô, mười bảy năm nay, vốn dĩ chưa bao giờ có thứ hạnh phúc trọn vẹn dài lâu, có chăng chỉ là cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, không hề vì thương tình mà ở lại.

Somin quay người bước vào nhà. Ngoài dầm mưa ra, từ trước đến nay Jisoo chưa hề có hành động gì dại dột ngu xuẩn. Có lẽ để mặc cô ấy với những hạt mưa lẫn cùng nước mắt, sẽ tốt hơn so với việc ngồi an ủi cô ấy những câu sáo rỗng. Somin không hề ở trong hoàn cảnh của Jisoo, tự nhận thấy mình không thể cảm nhận được nỗi đau sâu sắc như Jisoo, mọi việc có thể làm chỉ là nhìn thấy cô ấy ngày càng vô cảm. Chi bằng, hãy cứ để cô ấy làm theo ý muốn của bản thân.

Màn mưa như chiếc áo trong suốt lạnh căm bao bọc thấy Dương Jisoo. Quả thực, nước mưa đã giúp cô không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa. Làn da trắng bệch, đôi mắt cay xè đỏ quạch, bước chân hơi loạng choạng trên con đường ngập nước.

Như thế này sẽ tốt hơn.

Mưa ngày càng lớn, dường như đang thể theo nguyện vọng của ai đó. Không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua, chỉ biết rằng khi Somin giật mình tỉnh dậy trên sô pha thì cũng vừa nhận ra trời đã tờ mờ sáng.

Cô đã ngủ quên.

Ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn chưa lên, khắp nơi phủ một tấm màn màu xanh dương thăm thẳm, mưa vẫn rả rích chưa tạnh hẳn. Somin lao vào phòng ngủ, Jisoo vẫn chưa về! Đồng hồ đã chỉ 4 giờ sáng, Somin lo lắng đi đi lại lại trong phòng ngủ.

Không lẽ vì trời mưa to quá mà Jisoo đã ở lại chỗ của Jaewon?

Không, không thể như thế được, Somin vò đầu bứt tóc, nam và nữ ở chung một nơi, có trời mới biết xảy ra chuyện gì. Đương nhiên anh ta không thể nào đưa Jisoo về nhà được, con nhỏ Hoàng Yến chảnh chọe sẽ cấu xé Jisoo ra mất.

Nhưng...

Nhưng mà, Somin thừa hiểu tính cách của Jisoo, cho dù bão đột ngột đổ bộ lên đất liền vào đêm qua, thì dù sống dù chết cô ấy cũng phải về bằng được. Jisoo không có thói quen ngủ ở nhà người khác, cô ấy vốn lạ lẫm những nơi không phải nhà mình, chắc chắn sẽ vì lạ nhà mà khó ngủ. Vả lại, là ở cùng Jaewon, đối với con người của Jisoo, nghĩ đi nghĩ lại mới thấy điều này là không thể xảy ra.

Chỉ có một lý do duy nhất, Somin nhìn ra ngoài trời, cô bạn đáng thương của cô đang lang thang đâu đó dưới cơn mưa đã rơi suốt đêm.

"Jisoo!!! Jisoo ơi!!!"

Somin tay cầm ô, đi dọc theo con đường vẫn chưa có bóng người, vừa đi vừa gọi. Trong lòng chồng chất những âu lo, dầm mưa là bình thường, nhưng dầm mưa cả đêm lại là bất bình thường. Vừa đi, Somin vừa tự trách mình, tại sao đêm hôm qua không đi tìm và lôi cô ấy về luôn, đau đớn trong lòng và việc ốm liệt giường thì cũng chẳng cái nào hơn cái nào.

"Jisoo ơi, cậu đâu rồi!!!"

Con đường mưa rơi cả đêm ngập nước, Somin xắn quần, lội qua, ánh mắt hoang mang kiếm tìm khắp nơi một bóng hình quen thuộc. Cây cối rủ xuống từng hạt nước như đang cảm thông, Somin muốn bật khóc ngay lúc này, Jisoo mà có chuyện gì, cô biết sống làm sao?

Nơi bờ cỏ xanh ngắt trong công viên, có một chiếc xích đu, trên đó thấp thoáng một chiếc áo màu hồng cam đang đu đưa. Somin mở to mắt, cuống quýt tấp vào, chạy thật nhanh đến.

Quả thực không sai.

Jisoo đờ đẫn ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, chiếc áo sơ mi khoác ngoài ướt sũng, nặng trĩu dính sát vào da thịt. Mái tóc xõa rũ rượi, làn da trắng bệch nhợt nhạt như người đã chết.

"Jisoo à...!" Somin tiến đến gần, nhìn bộ dạng Jisoo bây giờ, cô không biết phải làm gì nữa. Muốn khóc nhưng không thể khóc nổi.

Mưa đến giờ mới tạnh.

Nước mưa trên mái tóc Jisoo lõng thõng, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, có giọt thấm luôn vào vai áo, có giọt đọng xuống nơi chiếc xích đu đã ướt nước mưa cả đêm. Từ những ngón tay buông thõng, nước mưa cũng tong tong chảy xuống không ngừng, dưới ánh sáng lờ mờ của bầu trời chưa bình minh, nó giống như những giọt máu đặc sệt đỏ au từ trái tim thương tật tuôn ra. Nước mưa lạnh ngắt, người Jisoo cũng lạnh ngắt, làn da nhợt nhạt không còn chút sắc máu, từng hạt nước rơi xuống trong phút chốc tựa hồ như hóa băng.

Jisoo sau đó, bị sốt rất cao.

Cửa sổ trong căn phòng ngủ mở toang, mưa lại tiếp tục rơi. Gió lạnh hòa lẫn với nước mưa hắt vào, nơi sàn nhà sát gần cửa sổ lênh láng nước, rèm cửa ướt sũng, lạnh buốt, từng hạt mưa thét gào dữ dội lao vào bên trong.

Jisoo nằm trên giường, ngay cả trong vô thức cũng nắm chặt lấy tấm chăn, môi cắn chặt lấy môi, dường như trong cơn bệnh, cô đã gặp phải điều gì đó kinh hoàng lắm, sợ hãi lắm, thế nhưng miệng vẫn không thoát ra một tiếng kêu nào, bản tính ngang ngạnh bướng bỉnh thể hiện rõ trong cả cơn mộng mị.

Mái tóc vẫn ướt sũng nước mưa.

Toàn thân cô nóng rực, nhưng bên trong lại run rẩy đáng thương. Không rõ mình đang gặp phải điều gì trong cơn mê man ấy, chỉ biết rằng trái tim rất đau, đau đến cơ hồ như sắp vỡ ra rồi!

Trong phòng rất lạnh, mưa mỗi lúc một to, từng hạt mưa dữ tợn không buông tha cô, hung hãn quất vào phòng những đòn roi lạnh buốt. Hàng mi đen khép lại thật chặt, tựa hồ như không bao giờ còn muốn mở ra nữa, đôi môi khô nứt bị cắn đến bật máu. Somin mang thuốc và cháo vào phòng, thấy cánh cửa mở toang hoang thì vội vã đến đóng lại, phát hoảng khi thấy Jisoo nằm trên giường run rẩy, đôi má đỏ ửng lên, cả thân người nóng bỏng như bị thiêu bởi hàng ngàn ngọn lửa!!!

Đến chín giờ sáng, sau một hồi chăm sóc cật lực, Jisoo mới hạ sốt, ngoan ngoãn nằm yên, Somin thở phào, lăn xuống đất ôm lấy Tiểu Bảo và Sô cô la, trong lòng như trút được tảng đá vừa to vừa nặng.

Lúc Jisoo tỉnh dậy thì mặt trời lên đã rất cao, dấu hiệu của một đêm mưa dữ dội đã không còn, những lá cây bên ngoài hân hoan dưới ánh nắng, chiếu vào trong phòng những nụ cười rạng rỡ.

Cổ họng bỏng rát, Jisoo tự sờ lên trán mình, người cô vẫn còn chưa dứt cơn sốt. Bàn chân đặt xuống nền nhà lành lạnh, Jisoo bước ra ngoài, cả căn nhà trống rỗng không một bóng người. Cô cất tiếng gọi Somin thì phát hiện cổ họng mình đã khản đặc, nói không ra tiếng, thỉnh thoảng còn bật lên cơn ho. Trên chiếc bàn tròn trong bếp, có một mẩu giấy với nét chữ viết vội của Somin, báo rằng cô đi chợ, dặn Jisoo ở nhà tỉnh dậy thì uống sữa và uống thuốc. Bên cạnh còn đặt mấy vỉ thuốc, trên mỗi vỉ đều cẩn thận khi liều dùng. Còn có một cốc sữa ấm rất ngon lành, Jisoo mỉm cười ngồi xuống, đưa lên miệng uống cạn.

Cô không nhớ đêm qua mình đã về bằng cách nào, nhưng so bộ dạng đêm qua với hôm nay, chắc chắc cô đã làm phiền Somin không ít.

Chợt thấy chán bản thân mình, khi năm lần bảy lượt chỉ giỏi làm phiền người khác. Tự cho rằng mình có thể sống một mình chẳng cần ai, nhưng nếu không có Somin luôn quan tâm lo lắng, cứ mỗi lần như thế này, chẳng mấy chốc là cô đi theo ba mẹ sớm.

Hôm nay là ngày mười bảy tháng sáu.

Bỗng, có tiếng gõ cửa. Jisoo ngước lên.

Sự gấp khúc của hô hấp trong cổ họng khiến Jisoo phải bịt chặt miệng để không bật ra cơn ho. Cô lảo đảo tiến về phía cánh cửa đang vang lên tiếng gõ.

*Cạch* một cái, cánh cửa màu vàng đất nhè nhẹ mở ra, ánh nắng từ ngoài hắt vào khiến Jisoo hơi nheo mắt, đồng thời thân ảnh một cô gái xinh đẹp đang hiện hữu trước mặt khiến cô có chút ngỡ ngàng.

Cô gái với mái tóc hơi hoe vàng ở phần ngọn, thẳng mượt qua vai, khuôn mặt thon gọn trắng trẻo được trang điểm nhẹ và tự nhiên.

"Chị Boram?"

Jisoo bây giờ mới nhìn rõ, vài giây trước cô còn tưởng vì mình bị ốm nên sinh ra nhìn nhầm. Boram mặc áo phông quần jeans hết sức đơn giản, đôi môi bóng hồng khẽ nhoẻn miệng cười khiến Jisoo bỗng dưng thấy lúng túng.

"Chào Jisoo, em khỏe không?"

Tiếng "em" phát ra từ miệng Boram hết sức trơn tru, thân thiết và tự nhiên, không chút giả tạo.

Jisoo đáp nhẹ.

"Em khỏe. Chị gặp em có chuyện gì ạ?"

Người ta đã lịch sự như thế, tự nghĩ bản thân cũng không nên quá khiếm nhã.

"Chị vào được không?" Boram tươi cười "Trời nóng quá!"

Jisoo hơi cúi đầu, nghiêng người cho Boram bước vào. Cô thản nhiên cởi đôi cao gót ra, đưa mắt ngó nghiêng khắp căn hộ.

"Lần đầu tiên chị được vào kí túc xá nữ của trường đấy, đẹp quá nhỉ?"

Vừa đóng được cửa lại, Jisoo vội đưa tay lên che miệng ho sù sụ. Boram quay lại, hơi nghiêng đầu hỏi.

"Em bị ốm à?"

Tay vẫn bịt chặt miệng, Jisoo lắc đầu. Một lát sau, cơn ho đã dứt, cô ngẩng đầu quay lại nhìn Boram bằng ánh mắt mệt mỏi.

"Nhà em chỉ có nước lọc thôi, chị uống tạm nhé?"

Rồi không cần đợi Boram trả lời, cô bước thẳng vào gian bếp. Trong tủ lạnh còn một vài lốc sữa và cam, nhưng có lẽ Boram cũng chẳng uống mấy thứ này. Hơn nữa Jisoo cũng đang mệt, thái độ hời hợt luôn được cô đem ra chưng dụng để tiếp đón người không thân.

Một tay cầm ly nước, một tay che miệng, cơn ho đáng ghét lại bật ra. Đặt cốc nước xuống bàn, cô nhận ra Boram đã không còn ở phòng khách nữa.

Thấy cánh cửa phòng ngủ mở hé, Jisoo vội bước vào.

Ở chiếc tủ đặt cạnh giường, Boram đang đăm chiêu đứng đó, mải mê xem xét chiếc đàn Vĩ Cầm, ánh mắt cô lộ rõ vẻ hiếu kì.

Boram quay lại, không chút ngại ngùng trước sự khó chịu của Jisoo, cô ngạc nhiên hỏi.

"Jisoo biết chơi đàn Violin à?"

Jisoo đưa tay lấy cây đàn, quay đi cất nó vào chiếc tủ khác trong phòng, lãnh đạm trả lời. "Không ạ, cây đàn đó là của bạn em, Somin."

"Ồ." Boram tỏ vẻ đã hiểu. Bản thân cô cũng nghĩ rằng cây đàn này thích hợp với người mơ mộng và có tâm hồn nhẹ nhàng như Somin hơn là một người lạnh lùng và có phần khô khan như Jisoo.

Jisoo đứng dậy, tỏ ý mời Boram ra phòng ngoài. Trước khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại sau lưng Boram, cô hơi ngoái đầu nhìn lại chiếc tủ Jisoo vừa cất cây đàn, hơi nhếch miệng cười.

Cô cũng sẽ tin cây đàn đó là của Yun Somin, nếu như trên thân cây đàn không khắc một dòng chữ nhỏ, nét mảnh và rất thanh thoát.

"Kim Jisoo, con gái của mẹ Hyeri, mẹ yêu con!"

Nhìn Boram ngồi xuống ghế, Jisoo hơi khịt khịt mũi, cơn cảm lạnh chưa lui khiến mũi cô hơi rát. Đẩy cốc nước lọc vừa mang ra từ bếp đến trước mặt Boram, cô hỏi.

"Chị..tìm em có chuyện gì ạ?"

"Không thể thăm em sao?" Boram nâng cốc nước lên nhấp một ngụm, đôi môi hồng ướt át nhoẻn cười, mày liễu nhướn lên. Thái độ của cô giống như chị em tốt lâu ngày gặp lại, thật khiến cho Jisoo không quen.

"Mai tổ chức đính hôn rồi, chị không ở nhà chuẩn bị mọi thứ à..." Jisoo cười nhạt. Đôi môi bất chợt tái đi.

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi." Vẫn nụ cười tự tin ấy, Boram nhìn sâu vào mắt Jisoo.

Jisoo im lặng. Một cảm giác trống vắng lại hiện lên. Cứ nghĩ đến việc một đám cưới hoành tráng đã được sắp xếp sẵn, chỉ chờ ngày mai, hai người bước vào đóng vai cô dâu chú rể, thì cho dù lý trí có hét lên ngàn lần rằng không thể, trái tim vẫn cứ nhói lên liên hồi.

Ngày mai không phải là lễ cưới. Nhưng đã bước chân vào lễ đường đính hôn, thì từ đó đến đám cưới cũng chẳng còn quá xa xôi.

"Jisoo này..."

Ly thủy tinh chậm chạp đặt xuống bàn.

"Em và Taehyung, tại sao lại chia tay?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top