Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 ngày trước.

Ở một quán cafe vắng khách.

Jisoo cùng với Kim Hee Sun ngồi ở một góc trong cùng, vắng đến nỗi ngoại trừ phục vụ ra thì một bóng người lảng vảng qua cũng không có. Jisoo lạnh nhạt ngồi co người trong chiếc áo khoác dày, sau khi nhận được cuộc gọi của Kim Hee Sun, cô cũng không tiếp tục ngủ được nữa, đành tùy tiện vơ lấy chiếc áo khoác, mang nguyên gương mặt nhợt nhạt vì thiếu ngủ đến gặp bà.

Kim Hee Sun nhìn thấy sắc mặt của Jisoo cũng giật mình. "Cháu ốm sao?"

Jisoo sờ sờ lên mặt, nhàn nhạt đáp. "Cháu thiếu ngủ chút thôi. Bác tìm cháu có việc gì?"

"Thực ra cũng không có gì quan trọng..." Kim Hee Sun cười cười. "Về chuyện hôm trước cháu nói, bác muốn hỏi một chút."

Jisoo cúi đầu nhấp một ngụm cafe, không nói gì.

"Chuyện năm đó, cháu đã biết những gì ?" Kim Hee Sun chăm chú nhìn từng biểu cảm nhỏ trên mặt Jisoo, cẩn thận hỏi.

Jisoo ngước đôi mắt lên nhìn bác mình. "Tất cả những chuyện gì cần biết."

"Tất cả là những cái gì?" Kim Hee Sun sốt ruột hỏi.

Thấy Jisoo im lặng nhìn đăm đăm vào mình, bà liền vội vàng thanh minh. "À thực ra ... bác hỏi vì sợ có những chuyện năm đó bác cũng không biết..."

"Những chuyện cháu biết, hôm đó trên sân thượng nhà hát cháu đã nói hết rồi."

Kim Hee Sun lẳng lặng nhìn cốc cafe trước mặt, không nói thêm lời nào. Quán cafe tĩnh lặng, chiếc tivi màn hình rộng treo trên cao đang phát một bài nhạc nhẹ bỗng nhiên chuyển sang mục tin tức thời sự. Jisoo chống cằm ngước nhìn, phát hiện trên màn hình tivi lướt qua một gương mặt rất quen thuộc. Gương mặt của người con trai đã ôm chặt cô vào tối hôm ấy, nói rằng sẽ bỏ lại tất cả để có thể đưa cô đi thật xa, bây giờ lại đang ở trong một bản tin về đám cưới của chính mình với người con gái khác. Jisoo không ngăn nổi nụ cười nhạt nơi khóe môi, lại không hề biết nụ cười của mình nhuốm màu tang thương đến mức nào.

Kim Hee Sun ngoái đầu nhìn về hướng ánh mắt của Jisoo khi nãy, quá dễ dàng để thấu hiểu mọi chuyện, bà lại lặng lẽ nhìn cô cháu gái, thấp giọng hỏi.

"Cháu yêu cậu ta sao ?"

Nụ cười nhạt của Jisoo tắt dần.

"Cháu đã biết đó là con trai Kim Woojin đúng không?"

"Cháu biết..." Giọng Jisoo nhỏ dần. "Gia đình ông ta giàu có nổi tiếng như vậy, cháu có không muốn biết cũng khó. Có điều ...", cô ngừng một lát, rồi nói tiếp. "...sau khi yêu rồi, mới biết mình đã yêu phải con của kẻ thù ..."

Dường như cô vừa nói ra một điều không thể nào đáng buồn hơn được, thế giới đột nhiên tĩnh lặng lại. Tiếng bản tin trên tivi cũng dần dần tắt, Kim Hee Sun mở miệng ra định nói rồi lại không biết nói gì, trong ánh mắt chất chứa không rõ là thương hại hay tiếc nuối.

"Chuyện năm đó, dù sao cũng đã xảy ra rất lâu rồi ..." Rõ ràng ý của Kim Hee Sun là muốn khuyên nhủ Jisoo đừng cố chấp giữ mãi mối hận năm đó mà tự hủy hoại đi hạnh phúc của chính mình nữa.

"Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông đó, nghĩ đến người từng giết cha mẹ mình là cháu lại cảm thấy sợ. Cháu không thể đủ dũng cảm để gạt bỏ đi những khúc mắc trong lòng mà có thể chung sống với họ ..."

Có lẽ số phận đã định sẵn như vậy, đưa cô đến bên anh rồi lại kết thúc bằng 2 từ 'ly biệt'. Thật sự, nỗi hận trong lòng cô cũng vơi đi từng ngày, nhưng để quay lại thì không hề dễ dàng.

Kim Hee Sun đau xót nhìn Jisoo nói rằng "Jisoo, có thể cháu không tin, nhưng thời gian không ở cạnh cháu bác thực sự rất lo lắng. Có thể những năm tháng ấy bác đã làm ra những chuyện không phải, nhưng dù thế nào thì cháu cũng là huyết mạch cho em gái ta sinh ra ..."

"Bác không cần nói nữa." Jisoo thản nhiên nhìn bác mình. Đến giờ phút này quả thực cô đã quá mệt mỏi, nếu như không phải là người tự tay giết chết cha mẹ cô như Kim Woojin, cô cũng muốn tha thứ cho tất cả.

"Jisoo, hãy nghe bác nói ..." Tròng mắt Kim Hee Sun loang loáng ánh lệ. " Nếu sự thật không phải do Kim Woojin giết hại gia đình cháu, mà là một kẻ khác thì sao... Liệu cháu có tha thứ cho ông ấy không, có tha thứ cho Taehyung không? Điều quan trọng nhất là cháu phải sống thật tốt, sống thật hạnh phúc cho chính bản thân mình. Bởi có những thứ nuối tiếc sẽ không thể tài nào lấy lại được... "

Jisoo bất giác đứng bật dậy, run rẩy nhìn người bác của mình:

"Bác...bác nói người giết gia đình cháu thực sự không phải ông ta sao? Tại sao chứ? Rõ ràng bố của anh Jaewon và cả ông ta đều thừa nhận rằng ông ta là người giết ba mẹ cháu cơ mà? Bác... bác làm ơn nói cho cháu biết đi... rốt cuộc mọi chuyện là như nào..."

Nước mắt rơi lã chã, Jisoo gào thét trong đau đớn. Hee Sun cũng không kìm nén được nước mắt. Bà ôm lấy đứa cháu gái đang run rẩy, từng vết dao như cứa vào tim gan.

"Chuyện này...ta nghĩ con nên hỏi rõ ông ấy thì hơn.."

Bước ra khỏi quán cafe, gió đầu đông se sắt tim gan, Jisoo kéo mũ áo khoác lên trùm kín đầu, loạng choạng bước đi. Ánh mắt cô giờ trở nên vô hồn như một con rối vô tri vô giác, dễ dàng bị người khác điều khiển trong tay. Cuối cùng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào bước chân lại dừng trước cổng nghĩa trang thành phố.

Ngước nhìn lên bầu trời, thở khẽ một tiếng, Jisoo chầm chậm bước vào khuôn viên nghĩa trang, về hướng hai ngôi mộ đã xanh cỏ nằm cạnh nhau của Kim Jisung và Kim Hyeri.

Mái tóc xõa cùng với chiếc mũ trùm kín đầu che khuất phần nào gương mặt Jisoo, cô lặng lẽ nhìn bức ảnh ba mẹ trên bia mộ, lại nhớ đến câu nói của dì Min hôm trước.

["Jisoo, tại sao con không tự mình hỏi những người quan trọng nhất của con, xem họ có để tâm không? Nếu như họ không để tâm, con cũng không cần phải gò ép mình. Dì tin, họ sẽ chỉ muốn con sẽ sống hạnh phúc nhất có thể mà thôi..."]

"Ba mẹ ..." Jisoo liếm đôi môi khô khốc, đau đớn cất tiếng nói khản đặc. "Ba mẹ... ba mẹ hãy cho con biết rốt cuộc là ai đã hại chết ba mẹ. Là Kim Woojin đúng không, nếu không phải ông ấy thì là ai mới được chứ...."

Từng cơn gió như những nhát roi buốt lạnh quật vào người cô gái mảnh mai đang đứng một mình trong nghĩa trang, giờ phút này nếu như có ai vô tình nhìn thấy, sẽ cảm thấy cô giống như một cây cỏ lau tiêu điều xơ xác chỉ đợi ngã rạp, hoàn toàn không có lấy một chút sức sống của một thiếu nữ đôi mươi.

Hiện tại.

Con đường đến cô nhi viện Thiên Sứ vô cùng vắng vẻ, cũng không có đèn đường, Jaewon vừa đảo vô lăng vừa hát, cũng may mà lúc đến đây theo chỉ dẫn của Jisoo, anh đã ghi lại lộ trình, nếu không chỉ sợ bây giờ không thể nào tìm được đường quay lại.

Jaewon cười cười nhìn sang ghế bên cạnh, lúc đến đây, đi qua quầy hạt dẻ nướng bên đường, anh đã tranh thủ vào mua một ít cho Jisoo. Anh nhớ đã từng có lần cô nói cô rất thích ăn món này. Hôm nay ở trong cuộc họp của công ty, một dự án lớn mà anh đề xuất đã nhận được ý kiến đóng góp rất tích cực, tâm trạng vô cùng vui vẻ, Jaewon lấy điện thoại ra gọi cho Jisoo.

Từng hồi chuông ngân dài mà không có người bắt máy, anh hơi hơi chau mày, cô nàng này mải chơi quá nên không thèm nghe điện thoại luôn sao.

Cánh cổng sắt của cô nhi viện từ từ hiện ra sau hàng cây thường xuân dày đặc, trước cổng có một đôi nam nữ đang đứng, Jaewon nheo mắt nhìn, nụ cười trên môi dần dần tắt.

Buổi tối cuối thu lành lạnh, sương đêm giăng đầy trên tán cây thường xuân như tấm màn trắng mơ hồ. Người con trai rất cao, mặc chiếc áo khoác dạ đen, đang ôm chặt lấy một người con gái. Bầu trời rất cao và lạnh, trong màn đêm tối tăm ẩm ướt, chàng trai đó cúi người hôn lên môi cô gái, nụ hôn đẹp đẽ như họa, tình cảm dào dạt thắm thiết, hình ảnh đó như được đóng khung lại, hiển hiện trong đáy mắt Jaewon, nhói buốt như kim đâm.

Đôi nam nữ kia dường như quá chìm đắm trong mộng cảnh, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của anh. Cảm giác trở thành người ngoài cuộc của chuyện tình đẹp đẽ ấy khiến lòng anh cuồn cuộn lên sự phẫn nộ không thể nói rõ được. Trong không gian lạnh lẽo, Jaewon đứng tựa người vào chiếc Ferrari vàng, lặng lẽ nghe chàng trai kia nói.

"... Chỉ cần em nói một câu thôi, anh có thể bỏ lại tất cả..."

"... Chỉ cần như vậy thôi, cũng không được sao... ?"

Đương nhiên là không được !

Không biết suy nghĩ gì đã khiến Jaewon giận quá hóa cười, anh nắm chặt hai tay, đút vào túi quần, thong dong bước đến trước mặt hai người đó. Trên cổ cô gái còn quàng chiếc khăn của chàng trai kia, cô ngạc nhiên nhìn Jaewon. Anh từ từ tiến đến, chắn tầm nhìn giữa Jisoo và Taehyung, thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của chàng trai đối diện.

"Taehyung, cô ấy không thể làm như vậy được."

Cạnh cánh cổng sắt đen nặng nề, bức tượng Thiên Sứ buồn bã cúi nhìn chuyện tình cảm rắc rối của nhân sinh. Trong không gian chỉ còn ánh đèn nhàn nhạt của chiếc Ferrari thể thao ở đằng xa.

Jaewon vẫn giữ nguyên nụ cười nửa giễu cợt nửa khiêu khích hướng về phía Taehyung. Anh đã luôn là người ở bên cô, đã luôn vì cô làm tất cả mọi chuyện, kể cả việc trong lòng cô có ai anh cũng không để tâm, đến giờ phút này anh vẫn chưa từng mong mỏi cô phải quay đầu nhìn anh lấy một lần. Vậy mà kẻ này, đã quyết định kết hôn với người con gái khác, đã quyết định từ bỏ cô, giờ phút này lại đứng trước mặt cô nói rằng có thể đưa cô đi. Jaewon càng nghĩ càng muốn cười lớn hơn, cậu ta dựa vào cái gì, chàng hoàng tử đẹp đẽ như từ trong truyện thần thoại bước ra này, rốt cuộc cậu ta dựa vào cái gì mà muốn mang người con gái trong lòng anh đi?

Taehyung hít một hơi sâu, anh nhìn Jaewon, trong đôi mắt như chất chứa nỗi buồn không lời.

"Park Jaewon, tôi không hỏi anh."

Jaewon vẫn cười, anh quay lại nhìn Jisoo, trong đêm tối, mái tóc cô xõa tung che khuất bên sườn mặt, không thể nhìn rõ biểu cảm.

"Tôi chính là đang thay cô ấy trả lời anh. Taehyung, thông tin nội bộ về hôn ước giữa Kim Âu và Chim Ưng đã được rò rỉ ra ngoài rồi, hình như tôi có nghe nói muộn nhất là mùa xuân năm nay cậu và Boram sẽ kết hôn đúng không?" Jaewon cười như không cười. "Chúc mừng cậu, đám cưới nhớ gửi thiệp mời cho chúng tôi đấy."

Không gian tĩnh lặng chết người.

Nhìn cánh tay Jaewon che chắn Jisoo, Taehyung đau đớn cười khổ.

Giờ phút này anh chỉ quan tâm đến cô, chỉ chờ đợi câu trả lời của một mình cô, thì hắn luôn xen ngang vào chuyện giữa hai người. Anh biết anh ta vô cùng yêu Jisoo, cũng như anh, thậm chí Jaewon còn có thể quang minh chính đại ở bên cô mà không bị người đời dòm ngó. Còn anh chỉ có thể cô độc lùi về sau để lặng lẽ ngắm nhìn người con gái mình yêu. Nhưng giờ anh ta lại xuất hiện vào đúng lúc anh muốn nhận được câu trả lời chân thật từ cô nhất, và hiển nhiên anh ta sẽ luôn tìm cách phá đám.

"Anh lấy tư cách gì để trả lời thay cô ấy?" Giọng Taehyung lạnh đến thấu xương. "Bạn trai sao?"

"Vậy cậu lấy tư cách gì để hỏi cô ấy câu đó?" Jaewon thờ ơ đón ánh mắt của Taehyung, đôi môi cong lên khinh bỉ. "Vì cô ấy mà có thể từ bỏ hết tất cả, Taehyung, cậu nghĩ trên thế gian này chỉ có mình cậu là có thể làm như vậy thôi sao?"

Không khí lại là một mảnh im lặng, Jaewon thấy Taehyung không nói gì, anh quay đầu nhìn sang Jisoo, cô vẫn nhìn thẳng vào màn đêm đen tĩnh mịch phía trước, từ góc độ của anh chỉ nhìn thấy sườn mặt thon dài xinh đẹp của cô, hàng lông mi cụp xuống rập rờn như cánh bướm, môi mím chặt.

Jaewon đưa tay vén tóc cô, cất giọng nói nồng ấm, dào dạt thâm tình:

"Anh mua hạt dẻ nướng cho em đấy, em rất thích ăn đúng không? Hôm nay đi chơi chắc mệt lắm rồi. Về thôi, anh đưa em đi ăn, em muốn ăn gì?"

Bàn tay Jaewon đột nhiên nắm lấy tay Jisoo, siết chặt khiến cô sực tỉnh. Jisoo ngước lên nhìn anh, rồi hốt hoảng rụt tay lại. Từng lọn tóc lòa xòa che đi ánh mắt của cô, khiến người khác không thể nhìn được nội tâm cô đang chất chứa những cảm xúc gì.

"Anh Jaewon, em xin lỗi, em muốn nói chuyện riêng với anh Taehyung."

Ánh mắt Jaewon đau đớn, cuối cùng người em chọn vẫn là cậu ta sao? Anh tuyệt nhiên không chấp nhận. Kể cả cô không yêu anh, thì anh cũng không thể để cô trở về bên cậu ta. Ai cũng được, trừ cậu ta. Nói rồi, anh mạnh mẽ lao đến ôm cô, ôm thật chặt, để cô không thể rời xa vòng tay anh. Jisoo tức giận cự tuyệt, đẩy mạnh anh ra, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo. Cô không ngờ Jaewon trở nên như vậy. Thì ra cô chính là kẻ đã khiến cả 2 người con trai này trở nên tổn thương.

Ngay lúc đó Taehyung giơ cao cánh tay vung nắm đấm vào mặt Jaewon. Anh không thể chịu được cảnh Park Jaewon năm lần bảy lượt ép buộc Jisoo phải diễn kịch trước mặt anh.

Tiếng gió vụt qua tai cô như trời long đất lở.

Jaewon bất ngờ không có chút phòng bị nào, lãnh trọn cú đấm từ Taehyung. Anh lùi ra sau vài bước, sự kinh ngạc xen lẫn với sự phẫn nộ, Jaewon ngay lập tức lao đến, vung lại ngay cú đấm đáp trả lại Taehyung.

"Dừng tay!"

Jisoo hét lên, cô lao đến giữa hai người con trai đang như hai con thú điên cuồng định lao vào cắn xé nhau.

"Hai người bao nhiêu tuổi rồi ? Định dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện như trẻ con sao?"

Phía bên trái cô, Jaewon phẫn nộ cười, anh đưa tay quẹt vết máu trên khóe môi, giằng chiếc carvat ra khỏi cổ. Ngọn lửa tức giận trong lòng không ngừng cháy hừng hực, Park Jaewon anh, 25 năm chưa từng khuất phục trước bất kì kẻ nào, giờ phút này lại bị một thằng nhóc ít tuổi hơn thẳng tay cho ăn một cú đấm sao ? Chuyện nực cười gì thế này?

Bên phải cô, Taehyung vẫn âm trầm đứng đó, anh lạnh nhạt chăm chú nhìn từng biểu cảm trên gương mặt Jisoo, hô hấp không một chút rối loạn, dường như trong thế giới của anh chỉ có cô, dường như kẻ vừa giơ tay đánh người kia và anh hoàn toàn không có một chút liên quan.

"Làm ơn đừng dùng bạo lực nữa."

Hơi thở của sự đau khổ tràn ngập trong không gian. Jisoo ngập ngừng, cúi đầu nói.

"Taehyung, em còn yêu anh, còn yêu anh rất rất nhiều. Nhưng giờ rất khó để chúng ta quay lại từ đầu, kể cả khi em không còn hận anh nữa. Chị Boram thì sao, chị ấy cũng rất đau khổ nếu anh từ chối đám cưới. Em nghĩ em cần thời gian để trả lời anh.. Cuộc tình này có 2 chúng ta nhưng có 4 người tổn thương mất rồi... "

Ánh đèn vàng của chiếc Ferrari đỗ đằng xa vẫn kiên trì rọi sáng đến tận chỗ này, Jisoo bước về phía ánh đèn, trong tiếng gió thoảng qua giọng nói nhẹ như sương.

"Anh Taehyung, em xin phép về trước" Nói rồi, Jisoo bước lên xe, Jaewon thì trở nên vô hồn, không nói không rằng, mở cửa xe cho cô. Rất lâu sau đó, dường như một thế kỉ đã trôi qua, cô gật đầu, cái gật đầu rất nhẹ, dường như không thể nhận ra. Có điều, giữa giây phút ấy, hình như trong lòng cô, có thứ gì đó đang dần dần chết đi. ( nỗi hận nhen )

"Jisoo, anh sẽ đợi. Bất kể bao lâu anh cũng sẽ đợi..." Trước khi chiếc xe chuẩn bị lăn bánh, Taehyung cất tiếng nói trầm khàn chứa đựng niềm tin vô định.

Trong không gian chỉ còn lại anh cùng hàng cây thường xuân đứng lặng lẽ. Taehyung quay người định bước đi, thì một bé con ở trại trẻ mồ côi Thiên sứ chạy lại, ghé thầm vào tai anh điều gì đó.

Giữa tiết trời lạnh giá như thế, giữa những đau đớn ngày tháng qua mà anh và cô phải hứng chịu, câu nói của bé con ấy dường như đã sưởi ấm trái tim cô độc của anh. Sau tất cả, anh tin rằng quyết định mình làm là đúng, vì anh không muốn sau này sẽ phải hối hận khi đã không dám hỏi cô điều quan trọng nhất.

Chiếc Ferrari lao đi trên đường như một mũi tên ánh sáng. Jaewon mở cửa xe hết cỡ, gió đêm thổi tung mái tóc anh, nơi khóe môi vẫn còn rướm máu. Anh nắm chặt lấy vô lăng, dường như đang hận không thể bẻ gãy nó làm hai. Phía trước là ngã ba, Jaewon không hề giảm tốc độ, anh thình lình bẻ lái, chiếc xe cua một đường, sau đó lại phóng vụt đi.

Jisoo ngồi bên cạnh bị đường cua của anh làm người đập mạnh vào cửa xe theo quán tính, cô ôm vai đau điếng, nhưng cũng không nói câu gì.

Jaewon thấy cô từ đầu đến cuối đều im lặng, anh cũng không chịu nổi, cố ghìm giọng lạnh lùng hỏi.

"Em đã biết cậu ta ở đó từ trước sao?"

"Em không hề biết."

"Vậy nếu biết cậu ta ở đó, em có đến không?"

"..."

Jisoo quay đầu liếc nhìn Jaewon, anh vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, hơi thở buốt lạnh, dường như không cần cô nói, anh vẫn đoán được câu trả lời của cô.

"Jaewon, chuyện em đến đó thăm lũ trẻ và chuyện Taehyung ở đó hoàn toàn không liên quan gì đến nhau."

"Nhưng em rõ ràng vẫn còn lưu luyến cậu ta! Rõ ràng cậu ta ra tay trước, nhưng em đã bảo vệ cậu ta !"

Jaewon gần như hét lên. Con đường trước mặt là khúc quanh sát vách núi, anh đạp mạnh chân phanh, chiếc xe phanh gấp, xoay một đường nguy hiểm, bánh xe leo lên vỉa hè, đè lên cả hàng rào chắn vách núi phía dưới, thiếu chút nữa là người và xe cùng rơi xuống dưới.

Jisoo bị dọa đến mức tức giận, cô nhìn thẳng vào Jaewon, đôi mắt tối đen như giếng cổ trong đêm, không có một chút ánh sáng.

"Anh không thể ép buộc ai đó ở bên anh được, em cũng là con người. Kể cả em có hận anh ấy hay không, em thừa nhận rằng, tình cảm của em dành cho anh ấy không hề bị mai một. Cũng giống như việc em không thể ép anh ngừng yêu ai đó được."

Anh cảm thấy chán ghét mỗi khi nhìn thấy cô tỏ ra cảnh giác với anh, mỗi khi anh tiến lại gần, phản ứng của cô luôn là lùi về phía sau, vậy tại sao đối với cậu ta, cô lại không như vậy?

Thời gian trước hay sau thì là cái gì ? Quan trọng là tình cảm anh dành cho cô hoàn toàn không thua kém Taehyung, tại sao mọi thứ dường như luôn ưu ái cậu ta như vây?

Lúc nào cũng có một bàn tay vô hình sắp đặt cho hai người họ ngẫu nhiên gặp nhau, ngẫu nhiên nhìn thấy nhau, cho dù đã quyết định từ bỏ, dường như duyên phận vẫn cứ cố chấp trói buộc họ như thế. Anh chán ghét sự ngẫu nhiên ấy.

Còn cô đối với cậu ta luôn nhẹ nhàng, luôn dịu dàng, biểu cảm mê người, nụ cười tuyệt đẹp, dường như những điều đó là lẽ đương nhiên, cho dù trải qua bao nhiêu trở ngại cũng không thể nào ảnh hưởng được đến tình cảm của họ. Mà sự đương nhiên này khiến Jaewon căm thù vô cùng.

Anh yêu cô như vậy, vì cô như vậy, nhưng không thể đổi lấy sự công bằng trong lòng cô.

Jaewon nhắm mắt lại, cố gắng thở thật đều, dằn sự phẫn nộ trong lòng xuống. Đã đến lúc anh nên chấp nhận sự thật, tình yêu này chắc có lẽ không thể đi xa hơn được nữa rồi.

Suốt đường về nhà, chỉ có bầu không khí của sự yên lặng và hơi thở đều đều của con người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top