Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

VSVTT

-Alô,đội trưởng hả?.....Dạ...dạ...dạ....Vâng em biết rôì

Tắt điện thoại Ân Tĩnh tiến tới bàn của tụi bạn rồi noí:

-Thôi tao về trước nha.Tụi bây ở lại vui vẻ nha

-Sao về sớm vậy hả?

-Ngày mai tao có việc rôì.Nhiệm vụ mới.

Nói rồi Ân Tĩnh tiến thẳng ra phía cửa bỏ lại sụ nuối tiếc của bạn bè.Hừ...Tú Linh th

dài nhìn theo Ân Tĩnh rồi noí:

-Một lần nữa...lại một lần nữa nó bỏ tụi mình lại.Nó khác x

ư

a quá nga? X

ư

a ba mẹ nó có gào nó cũng ko chịu về vậy mà bây giờ....Ðúng là đứa trọng việc khinh bạn.

-Thôi mày uống đi đừng nói nữa.Tao kêu tụi bay đến đây để ca cải lương hả?

-Ðúng rồi -Thảo Quyên quàng cổ Minh Cầm ủng hộ

Cả bọn gật đầu đồng ý...Ân Tĩnh lững thững bước ra khỏi quán bar,con đường với hai hàng cây cao hôm nay thật vắng vẻ cũng giống như tâm trạng của Ân Tĩnh-một sự trống trải đến vắng lặng.Đi trạm xe buýt Ân Tĩnh ngồi xuống ghế một cách uể oải,mỗi lần nh

ư

vậy Ân Tĩnh lại nh

đến ba. Nếu có ba ở đây thì ba sẽ ôm nó rồi động viên nhưng....sao chẳng bao giờ được như thế nữa vì ba đã đi rồi đi đến một nơi xa lắm một nơi mà Ân Tĩnh ko thể đến...Tại Ân Tĩnh...đúng vậy tại Ân Tĩnh chỉ vì chút sĩ diện mà cô đã cãi lời ba để rồi bỏ nhà và khiến ba phải đi tìm. Và chiếc xe đó đã tông vào ba...Khi biết chuyện Ân Tĩnh chạy đến bệnh viện.

Ba nằm đó với toàn thân đầy máu thấy Ân Tĩnh ông đưa tay lên mặt cô rồi nói một cách khó nhọc:

-Hừ...Co..n..hãy thay ba chăm sóc mẹ và hai em giúp ba nghe con. Hãy mạnh mẽ lên. Hãy sống cho tốt con nhé.

Nói rồi ba nhắm mắt cũng chính lúc đó hai giọt nước mắt Ân Tĩnh rớt ra hòa cùng tiếng khóc của mẹ cùng các em cô...Mới đó đã 4 năm rồi bây giờ Ân Tĩnh đã thực hiện được phần nào lời ba nói Ân Tĩnh đã mạnh mẽ hơn, ko cho phép mình gục ngã trước cuộc đời này nước mắt ko được rớt nữa chỉ trừ 1 ngày đó là ngày giỗ ba

Ân Tĩnh thở hắt ra rồi đúng dậy tiếp tục đi,lê từng bước chân. Trông Ân Tĩnh nh

ư

k

mất hồn. Bỗng Ầm.. Ân Tĩnh ngã lăn ra đường trong khi còn chưa xác định đuọc chuyện gì thì một tiếng nói cất lên:

-Đi đứng thế hả?Bộ mù à?

Ân Tĩnh đứng dậy di tiếp bỏ mặc cô gái dang lớn tiếng:

-Này tông vào người ta ko xin lỗi mà bỏ đi thế hả?...Này có nghe tôi nói ko hả?Ðiếc à?Nhìn bảnh bao thế mà lại điếc...Tội nghiệp

Reng...Reng...Reng

Tiếng chuông đồng hồ báo thức kéo Ân Tĩnh ra khỏi cái giường ngủ.Bước xuống giường vói dáng vẻ uể oải Ân Tĩnh bước tới toalet.Đang đánh răng Ân Tĩnh bỗng nhăn mặt khi tay vừa gãi đầu nhìn kĩ lại thì ở đâu mới định cư trên đầu là 1 cục u to tướng nhưng Lâm ko wan tâm đến nó vì nó

wá bình thường với nghề vệ sĩ.10' phút sau Ân Tĩnh bước ra khỏi toalet với bộ vét đen đi kèm là một bộ mạt lạnh như băng ko thấy sự hiện diện của nụ cười, kô wên cặp kính đen rồi đi đến công ty.

Tại công ty Bảo Việt

Ân Tĩnh tiến dến phòng đội trưởng Doãn Pháp,vừa thấy Ân Tĩnh ông liền noí:

-Đến rồi à .Vậy chúng ta đi luôn.

Nói rồi ông bước ra khỏi phòng theo sau là Ân Tĩnh.Đi xe được một quãng thì Ông Pháp noí:

-Như bác đã nói hôm qua hôm nay cháu sẽ có nhiệm vụ mới và khách hàng lần này là chủ tịch công ty Thiên Nhân.

-Vậy chúng ta sẽ bảo vệ cho ông ta hả đội trưởng?

-Cháu lại khách sáo rồi đã nói khi có bác và cháu thì xưng bác cháu là được rôì...Ông ta ko thuê để bảo vệ ông ta mà là con gái của ổng.

-................-Ân Tĩnh gật đầu ko đáp lại

-À trước khi bắt đầu làm nhiệm vụ cháu hãy cẩn thận nhé.

-Cháu biết rồi bác biết cháu mà.

-Nhiệm vụ này hơi đặc biệt đấy vì thân chủ lần này ko như những lần trước đâu.

Ân Tĩnh chỉ gật đầu mà ko trả lời.Bỗng xe dừng lại bước xuống xe trước mặt Ân Tĩnh là 1 ngôi biệt thự với hai hàng cây xanh cho lối đi nhìn wa cũng đủ hiểu chủ nó giàu thế nào rồi nhưng nó cũng chỉ bình thuòng đối với Ân Tĩnh vì Lâm đã wen nhìn những ngôi nhà như thế này.

Đón tiếp Ông Pháp và Ân Tĩnh là ông quản gia theo sự chỉ dẫn của ông thì hai người được dẫn lên phòng ông chủ tịch.

-A các anh đến rồi à! Mời ngồi.Ông Pháp mời trà cho khách đi.

-Cám ơn ông.Hôm nay tôi đến đây để bàn việc.

-Xin lôi đã phiền ông phải tới đây tại tôi bận wá.

-Ko sao đâu.

-Vậy tôi nói thẳng luôn tôi muốn các anh bảo vệ con gái tôi đồng thời quản lý nó giúp tôi.Vậy ai sẽ chịu trách nhiệm về việc này

-Chính là người này ạ!Cậu ta là Hàm Ân Tĩnh-Vừa nói ông vừa đưa tay giới thiệu Ân Tĩnh

Ông chủ tịch nhìn Ân Tĩnh vói con mắt ngạc nhiên xen chút nghi ngờ "Trẻ thế này thì có được ko? "dường như hiểu được suy nghĩ của khách hàng nên ông noí:

-Ông đừng lo!Cậu ta tuy trẻ người nhưng ko non dạ đâu.Cậu ta là học trò xuất sắc nhất của tôi đó

-Nếu ông nói thế thì tôi yên tâm giao con gái tôi cho anh ta vậy nhưng...chỉ có 1 mình anh ta thôi sao.

-À ko cậu ta đội trưởng còn những người khác tôi sẽ đưa đến sau...uhm nếu ko có gì thì tôi xin phép vì có công việc cần sắp xếp.

-Ừhm...Vậy ông về nhé tôi cũng có chuyện phải nói với cậu ta.

Ông Pháp đứng dậy bát tay ông chủ tịch rồi ra khỏi phòng.Cửa phòng vừa đóng thì chủ tịch way wa nói với Ân Tĩnh:

-Về phần bảo vệ chắc tôi ko cần phải nói nữa nhưng còn phần quản lý thì tôi muốn cậu phải kiểm soát thật gắt về giờ giấc của Trí Nghiên...

-Thưa ông chủ cô chủ về rồi ạ!-Tiếng ông quản gia xen vaò

-Gọi nó lên đây cho tôi.

-Dạ.

-Anh hãy làm wen với nó đi.Tôi hi vọng anh giống như lời ông Pháp nói.

Ân Tĩnh im lặng gật đầu lúc đó chiếc cửa được mở ra 1 cô gái rất xinh đẹp bước vào vói chiếc đầm hồng trông rất dễ thương cùng với mái tóc duỗi được nhuộm vàng và điểm nhấn trên guong mặt xinh xắn là chiếc lúm đồng tiền và làn da trắng mịn .Tiến về phiá ông chủ tịch cô hất hàm lên hỏi:

-Ba mới về à?Có chuyện gì thế?

-Đây là Ân Tĩnh cậu ta sẽ là vệ sĩ của con

-Chào cô chủ_Ân Tĩnh đứng dậy cúi đầu chaò

-Cái gì?Lại vệ sĩ nữa sao-Trí Nghiên hét lên đưa mắt nhìn Ân Tĩnh rồi tiến thẳng đến ông chủ tịch rồi nói:

-Đây là người thứ mấy rồi hả?Tại sao lúc nào ba cũng phải mướn người bảo vệ con vậy con đã lớn rồi mà đâu còn nhỏ nữa.

-Lớn hả?17t mà gọi là lớn sao lớn rồi sao hành động ko có suy nghĩ vậy tại sao lúc nào cũng gọi về nhà nhờ người bảo lãnh hả ?...Nói cho con biết ko chỉ là vệ sĩ mà anh ta cũng sẽ là quản lý của con nữa.

-Quản lý à?Là sao?

-Có nghĩa anh ta sẽ thay ba quản lý về mọi giờ giấc sinh hoạt của con.

-Thật quá đáng ông lại còn thuê người quản lý tôi à?...Ông nói đi ông về đây làm gì hả?

-Ta về đây dể kiểm tra hoạt động công ty bên này tiện thể lo cho con luôn ta ko muốn phải lên đồn công an bảo lãnh con về 1 lần nữa.

-Hừm...Ra là thế đó là lí do ông về đây à vì công việc là chính tôi chỉ là phụ thôi...hừm...Vậy ông cần gì wan tâm dến tôi nữa hả lo cho công việc của ông đi kià.

-Con..con..

Nói xong Trí Nghiên way lưng bỏ đi rồi đóng cửa dường như cô muốn trút giận lên cái cửa nên từ cái cửa phát ra tiếng "ẦM!!"  .Ông Phác cũng ngồi xuống ghế bóp thái dương rồi như ông sực nhớ đến Ân Tĩnh vẫn còn ở đó nên ông noí:

-Thôi cậu đi làm việc đi.Hai tuần này cậu cứ để nó chơi thoải mái rồi vào năm học hãy áp dụng thời khóa biểu mà tôi đưa.

Nhưng tôi muốn nó phải về nhà trước 10h đêm.Anh làm đc ko?

-Dạ ông yên tâm. 

Ân Tĩnh bước ra ko khỏi thắc mắc về tình cảm giữa cha con ông Phác.Ân Tĩnhtự hỏi:"Ðây là hai cha con sao cứ như 2 người dưng vậy,ko như ba với mình..."Dòng suy nghĩ của Ân Tĩnh bị cát đứt vì Trí Nghiên dang đứng trước mặt với chiếc quần soọc tráng cung, 2 chiếc áo hai dây trong bộ đồ này các đuòng cong vốn có của cô đc nhìn chính xác cùng làn da trắng mịn.Vừa thấy Ân Tĩnh cô nói với giọng thắc mắc thì ít chế nhạo thì nhiêù:

-Ko hiểu sao trên đời này lại có người hành nghề vệ sĩ nhỉ?Một nghề ko ra gì cả. 

Nói rồi cô bước qua mặt Ân Tĩnh tiến thẳng ra vườn nơi có chiếc bàn dưới bóng mát của những cái cây nơi này. gió thổi lộng ngồi dây để thưởng thức tách cà phê vào buổi sáng là lí tưởng nhất,về phần Ân Tĩnh tuy biết câu nói kia là dành cho mình nhưng theo kinh nghiệm lúc này im lặng là thượng sách nên cũng bước theo Trí Nghiên ra ngoaì.

Ra đến nơi cần đến Trí Nghiên dang tay ra dể thưởng thụ ko khí buổi sáng cùng những làn gió mát cùng hòa mình vào thiên nhiên,Ân Tĩnh đứng cách dó chừng 5 bước chân với bộ măt lạnh băng đúng phong cách của 1 vệ sĩ. 

Bỗng...Tit...Tít...Tít...Tiếng đt làm cho Trí Nghiên mở mắt kéo hồn về với hiện tại.

-Alô! Thúy Hoa hả? Mày gọi có chuyện gì ko?

-Tao nghe nói mày chia tay với thằng Trí Bình rồi hả? 

-Ừhm...Tại nó cứ muốn lên giường với tao nên tao chia tay luôn.Tao ghét những đứa như vậy.

-Mày làm vậy là đúng...Nhưng mà coi chừng thằng này ko phải tay vừa đâu

-Tao mà sợ nó ák còn lâu -Mà mày gọi tao vì chuyện đó hả?

-Ko, tối nay mày có rảnh thì đi chơi với tao,tao mới biết 1 chỗ vui lắm.

-Tối hả? Chắc được...nhưng tao sắp rơi vào thời kì mất tự do rôì

-Sao vậy?

-Ông già tao vừa thuê vệ sĩ nữa.

-Hả? Trời đất đây là tên thứ mấy rôì? 

-Tao ko nhớ 

-Chậc...Mày lo cái gì ai chứ mày thì tụi vệ sĩ nó thấy cũng phánh thôi à.

-Hahaha... Tao mà tụi nó sợ là phải rôì.Vậy tối nay nha mấy giờ...10h hả ...OK chỗ cũ đợi tao ở đó nha.

Trí Nghiên vô tư nói mà ko để ý cuộc nói chuyện đó dã bị Ân Tĩnh nghe hết.

9h tối Trí Nghiên bước ra cửa chưa kịp nắm lấy cửa thì 1 bàn tay đã đưa ra chặn cô lại cùng tiếng nói:

-Cô chủ định đi đâu vậy? 

Ngước mắt nhìn lên để xem chủ nhân của bàn tay kia là ai mà to gan thì Trí Nghiên bỗng nhăn mặt khó chịu khi thấy đó chính là Ân Tĩnh.

-Tôi đi đâu phải nói với anh sao?

-Ðúng vậy vì tôi là vệ sĩ kiêm quản lý của cô mà.

-hừ...Được rồi tôi đi chơi với bạn đc chưa.....Này đừng nói là anh muốn đi với tôi nha

-Tất nhiên rồi đó là việc tôi phải làm mà.Vậy chúng ta đi bây giờ luôn nhé.

-Anh dám... 

-Cô chủ sao còn chưa đi, bộ cô đổi ý rồi hả?

Ko nói lời nào Trí Nghiên way phắt lên lầu tiếng guốc của cô đạp xuống nền nhà nghe muốn rung chuyển căn nhà luôn vậy.Vào đến phòng cô quang hết đồ vật xuống cho bõ tức vừa lúc đó thì đt reo,đó là Thuý Hoa

-Trí Nghiên hả?Mày ở đâu sao tao ko thâý?

-Đang ở nhà sao mày thấy tao đc.

-Trời ạ! bây giờ sao chưa ra nhanh lên coi chừng ko kịp.

-Tao ko đi đc vướng con chó săn ở nhà rồi

-Con chó nào vậy?

-Tên vệ sĩ chứ ai...Hắn đòi đi theo để bảo vệ mà tao ko thích như thế vì chắc chắn tao sẽ phải về trước 10h cho coi.

-Gay nhỉ! 

-Thế mới nói mày có cách thì giúp tao đi.

-Từ từ để tao nghĩ.....Ah tao biết rồi mày còn nhớ cái quán Thanh Trâm ko?

-Cái quán Karaoke đó hả nhớ thì sao?.....Ah mày nói dến lối đi bí mật trong phòng số 5 chứ gì 

-Mày ko hổ danh bạn tao.Vậy bây giờ mày bảo hắn đưa mày tới đó rồi cho hắn đứng ngoài rôì tao với mày chuồn wa lối bí mật.OK

-OK.Cứ vậy đi 

Tắt đt nụ cười đắc chí hiện lên môi Trí Nghiên ,cô ra khỏi phòng gọi Ân Tĩnh và noí:

-Bây giờ anh làm ơn chở tôi đi đến quán karaoke Thanh Trâm Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên nói thì đứng suy nghĩ:" Cô ta ko phải là người dễ bỏ cuộc như vậy ?Bỏ đi chơi hú hí với bạn bè để đến 1 noi giải trí lành mạnh thì hơi khó tin,còn cái nụ cười kia nữa trong đáng nghi wa'... "

-Này anh có nghe tôi nói ko vậy? Sao còn đứng ì ra đó.

Tiếng nói của Trí Nghiên làm Ân Tĩnh thoát khỏi những dòng suy nghĩ thay bằng cau nói"Dạ".Rời đưa tay lên tai nói với đồng đội chạy xe đến.Xe đến Ân Tĩnh chạy ra mở cửa rồi chạy wa ngồi vào xe.

-Tôi chỉ cần 1 người đi theo thôi 2 ngườ phiền lắm. 

-Nếu Nhật Hòa ko đi cùng thì tôi nghĩ cô chủ phải ở nhà thôi.

-Sao vậy?

-Tại tôi chưa lấy bằng lái nên ko thể đưa cô đi được.

-Anh bao nhiêu tưổi rồi mà chua có bằng lái?

-18 tuổi.

-Trời ạ! 18t hơn tôi có 1t vậy sao anh có thể làm vệ sĩ được? 

- Tôi là trường hợp đặc biệt của công ty...Cô chủ hết thắc mắc rồi chứ chúng ta có thể đi chưa.

Trí Nghiên gật đầu ,Ân Tĩnh làm hiệu cho Nhật Hòa chạy xe.Khoảng 15' sau chiếc xe hơi sang trọng dừng trước tiệm Thanh Trâm.Trí Nghiên bước ra way wa way lại tìm Thúy Hoa thì nghe tiếng gọi:

-Ở đây nè Trí Nghiên.

Way mặt theo tiếng gọi cô thấy Thúy  Hoa đang đứng ở 1 gốc cây,cô liền chạy đến:

-Mày đợi lâu chưa?

-Cũng ko lâu đi nhanh thôi tụi nó đang chờ.

-Sao lại có tụi nào tao tưởng chỉ có tao với mày.

-Mày hâm à?Đi hát có 2 đứa thì người ta nghĩ tao với mày ra sao-Nói rồi Thúy hất đầu về phía Ân Tĩnh rồi hỏi Trí Nghiên

-Tên vệ sĩ mới đó hả? 

Trí Nghiên gật đầu ngán ngẩm

-Wow! Tên này trong có vẻ handsome nha tuy cái mặt hơi lạnh.

-Đẹp thì mày rước hắn đi tao dâng luôn cho mày. 

-Thôi tao xin tao ko muốn như mày đâu với lại tao đâu có giàu để thuê hắn .Thôi vào thôi.

-Ừ vào thôi!Mà mày trả tiền trước chưa vậy?

-Chưa để cho chàng vệ sĩ kute của mày lo nó đi.- Thúy cười đểu hất hàm về phía Ân Tĩnh

Trí Nghiên cười theo rồi cả 2 bước vào quán,Ân Tĩnh theo sau sự nghi ngờ càng gia tăng sau khi thấy 2 cô gái thủ thỉ với nào linh cảm cho thấy sẽ có điều gì đó ko tốt.Bước vào phòng số 5,Trí Nghiên way lại nói với Ân Tĩnh:"Anh đứng chờ ngoài này đi". Ân Tĩnh ko bước típ thay cho câu trả lời,Trí Nghiên bước vô phòng ở ngoài Ân Tĩnh nghe rõ tiếng hát ở phía trong của nhóm ăn chơi đó làm Ân Tĩnh nhớ đến lúc xưa thường cùng bạn bè đến đây và đây cũng là quán của ba Minh Cầm

-Ân Tĩnh mày làm gì ở đây vậy? -1 giọng nói cất lên

-Minh Cầm -Ân Tĩnh ngạc nhiên

-Ừ!Tao đây mày làm gì ở đây hả?_ Minh Cầm nhắc lại câu hỏi nhưng rồi Cô tự trả lời cho câu hỏi của mình khi nhìn bộ đồng phục của Ân Tĩnh

-Đang làm nhiệm vụ hả?

Ân Tĩnh gật đầu ko trả lời ko cười 1 tiếng.Đôi mắt Minh Cầm chợt buồn khi thấy cách ứng xử của Ân Tĩnh dù cô biết lí do.Cúng lúc đó trong căn phòng số 5.

-Bắt đầu hành động.Bây giờ Quang lo mở khóa để mở nhạc lớn lên ko cho tên vệ sĩ chú ý-Thúy Hoa nói

Quang nhoẻn miệng cười r ồi lấy trong túi 1 đoạn day kẽm,Quang đã wen với việc này vì nó thường mở khóa lấy trộm tiền của ba mẹ.Chiếc cửa mở ra Quang điều chỉnh âm thanh hơi đóng lại

-Sao tiếng nhạc lại to to lên thế nhỉ?-Minh Cầm Thắc mắc 

-Vậy hả?Chắc tại bài hát như vậy.

-Mày có nhớ căn phòng này ko?Chính mày là người đã tìm ra lối đi bí mật nay làm cho ba tao khốn khổ khi tụi mình trốn đi chơi.

Ân Tĩnh chợt nghĩ ra điều gì đó khi Nghe Minh Cầm nói,Ân Tĩnh lẩm bẩm:

-Karaoke6...Phòng số 5...lối đi bí mật...nhạc to lên.....Thôi đúng rồi. 

Ân Tĩnh kêu lên rồi vụt chạy bỏ lại Minh Cầm ngơ ngác ko hiểu gì.Cùng lúc đó trong phòng Thúy Hoa nói với Quỳnh:

-Mày ra xem tên vệ sĩ còn đó ko?

Quỳnh chạy ra rồi nói:"Hắn còn đó".Trí Nghiên gật đầu rồi cả nhóm cùng chạy vào WC.Đối diện WC là 1 cái tủ.Cả bọn hợp sức bê nó ra đằng sau đó có 1 cái cửa được khóa lại lần này sở trường của Quang lại có tác dụng.Vì đăng sau đó là 1 ngõ hẻm với đầy rác.Quang dùng sức đẩy mà ko biết rằng chiếc ghế bỏ đi ở đang sau đó dã được Ân Tĩnh đá ra thay vào đó là cánh tay của Ân Tĩnh.Đó là điều mà cả Trí Nghiên và nhóm bạn húy mật ko ngờ vì lúc trước Quỳnh đã nhìn lầm Minh Cầm và Ân Tĩnh do cả 2 đều mặc áo đen hơn nữa Quỳnh ko biết mặt Ân Tĩnh.Thấy Quang đẩy mãi chưa được nên Trí Nghiên bực mình đẩy Quang ra:

-Để tao 

Trí Nghiên vừa đẩy thì cánh cửa mở ra do Ân Tĩnh đã bỏ tay ra,Trí Nghiên way lại chế nhiễu Quang:

-Con mà trai yếu như sên ấy 

Nhưng nụ cười trên miệng Trí Nghiên chợt tắt khi cô đưa đầu ra ngoài và bắt gặp 1 bộ dạng wen thuộc đó là Ân Tĩnh tuy nhiên trên khuôn mặt đã có biến đổi ko còn lạnh lùng mà thay vào đó là cái nhếch mép đầy khinh bỉ.

Sau cái nhếch mép đầy khinh bỉ đó là một câu nói khiến cho Trí Nghiên tức muốn trào máu:

-Cô chủ muốn về sao ko gọi tôi mà lại chui wa cái lỗ bé xíu này vậy hả?...Vậy để tôi keu xe lại nha.

Khỏi nói cũng biết mặt Trí Nghiên lúc đó như thế nào,nụ cười đã biến mất thay vào đó là cái miệng hình chữ O to tướng của Trí Nghiên,hai hàm răng nghiến lại dường như muốn xé xác bất cứ ai nếu động vào cô lúc này.Cô đóng cửa lại rồi way phắt đi nói với đám bạn:

-ĐI THÔI KẾ HOẠCH PHÁ SẢN RỒI.

Mọi người nghe vậy liền theo sau Trí Nghiên ko dám lên tiếng.Trở vào phòng cô ngồi xuống ghế tức tối,thở hắt ra hai chân gác lên bàn rồi dựa đầu vào ghế:A...A...A" .Tiếng thét kinh hoang vang lên dủ biết chủ của nó giân thế nào.Thúy chạy đến hỏi:

-Mày làm sao vậy hả?

-Tao đang điên đây nè.Sao hắn biết được lối đi này?

-Tên vệ sĩ đó hả?

-Ừhm

-Hay thế này Trí Nghiên ...Mày là 1 tay kì thủ trong việc đuổi vệ sĩ mà chịu bó tay tên này sao già mãy còn làm cho họ chạy huống gì tên này....Trẻ có khuyết điểm của trẻ hắn trẻ như vậy thì mày thừ dụ hắn bằng tiền hay tình xem.

Trí Nghiên suy nghĩ ồi gật đầu đồng ý

-Để tao thử xem sao hắn sẽ chết vói tao.thôi tao về tụi bay hát típ đi tao trả tiền cho.

Bước ra xe Trí Nghiên ko wên liếc Ân Tĩnh trước khi lên xe.Về đến nhà Trí Nghiên way lại nói :

-Anhg lên phòng tôi có chuyện muốn nói. 

Ân Tĩnh gật đầu rồi đi theo sau.Vào phòng Trí Nghiên cởi giày rồi đưa tay xuống từng nút áo cởi ra.Ân Tĩnh thấy vậy ko dám nhìn mà cúi đầu xuống nhiệt độ cơ thể tăng mạnh như báo điềm gì đó ko lành.Trí Nghiên vừa tiếp tục vừa bước gần tới Ân Tĩnh mùi thơm phát ra từ Trí Nghiên Ân Tĩnh ngửi thấy rõ hơn Ân Tĩnh dè dặt bước lùi xuống thì Trí Nghiên lại tiến lên trống ngực Ân Tĩnh đập càng mạnh.Nhìn bộ dạng Ân Tĩnh như vậy Trí Nghiên cười rồi hỏi:

-Anh đang nghĩ gì vậy hả? 

Rồi cô tiến về giường nằm xuống,Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên nằm trên giường mới dám từ từ ngẩng mặt lên nhìn.Bỗng Trí Nghiên ngồi dậy Ân Tĩnh khiến giật mình lại cúi đầu xuống.Trí Nghiên nói:

-Anh nghĩ tôi sẽ làm chuyện đó vơi anh sao ko bao giờ anh làm sao xứng với tôi được hì...hì. Tôi muốn nói chuyện với anh 1 cách nghiêm túc .

Nghe Trí Nghiên nói nhu vậy Ân Tĩnh bình tĩnh lại ngẩng mặt lên khí chất của 1 vệ sĩ way lại:

-Cô chủ muốn nói gì với tôi? 

-Như anh cũng biết tôi ko ưa vệ sĩ và anh chắc cũng ko thích tôi vậy để tốt cho cả 2 ta tôi đề nghị chúng ta nên thỏa thuận.

-Thỏa thuận? 

-Ừhm...Bây giờ tôi sẻ cho anh tiền để đánh đổi tự do của tôi nghĩa là anh vẫn theo tôi nhưng khi thoát khỏi tầm mắt ba tôi thì anh và tôi việc ai nấy làm.

-Bao nhiêu? 

-5 triệu một tháng.từ bay giờ cho đến khi hết hợp đồng.OK

Trí Nghiên nheo mắt suy nghĩ rồi cười mỉm:

-5 triệu để đổi lấy tự do của cô chủ sao....Quá ít như vậy là wá ít.

Trí Nghiên sửng sốt trước nhũng lời của Ân Tĩnh. 

-Tôi sẽ đồng ý nếu mà cô chủ chu cấp số tiền đó từ bây giờ cho đến khi tôi chết.

-Anh nói gì?Cho đến khi anh chết?Sao anh tham lam wá vậy?

-Cô chủ thử nghĩ xem nếu tôi làm như lời cô chủ nói thì tôi vi phạm nôi wi của công ty,là 1 vệ sĩ vô trách nhiệm với công ty và cả bản thân đó là khi cô chủ an toàn trong suốt thời gian tôi bảo vệ nhưng chẳng may cô chủ có bề gì thì công ty tôi mất uy tín còn tôi bị đuổi việc thì tôi phải làm sao ai sẽ cho tôi làm việc nữa hả?Hơn nữa vệ sĩ là công việc đứng thứ hai trong bảng xếp hạng các nghể tôi thích.....Đó cô chủ thấy ko nó wá ít cho tôi...Vậy nha cô chủ suy nghĩ đi rồi ngày mai chúng ta nói chuyện...Chúc cô chủ ngủ ngon. 

Ân Tĩnh bước ra khỏi phòng,Trí Nghiên ngồi đó hai tay nắm chặt cái gối,máu sôi lên 150 độ vì tức và sốc trước lời đề nghị của Ân Tĩnh,cô ko ngờ Ân Tĩnh lại đứng ở thế chủ động trong khi cô là người đề xuất trước.Cô ko ngờ sự việc lại xảy ra như vậy

 Bước về phòng mình Ân Tĩnh ngồi xuống ghế chiếc bàn Ân Tĩnh ngồi được đặy tại cửa sổ nên từ đó Ân Tĩnh có thể ngắm bầu trời đầy sao tối nay,Ân Tĩnh bỏ mắt kính ra để thoát khỏi màu đen u ám chiếc mắt kính mang lại mà thay vào đó là vẻ đẹp muôn màu của cuộc sống mà lúc này tiêu biểu là những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.Mỗi lần ngắm sao Ân Tĩnh nhớ đến hồi nhỏ thường hay cùng mẹ lên sân thượng ngắm sao mỗi khi ba đi làm về muộn những lúc đó Ân Tĩnh nằm trong lòng mẹ nghe mẹ hát rồi kể chuyện thường Ân Tĩnh ko bao giờ đợi đến lúc ba về thì đã ngủ rồi,gia đình hồi đó êm ấm wá.Nhưng từ khi ba mất để lại cho mẹ gánh nặng kinh tế,con cái thì cảnh yên ấm ko còn nữa Ân Tĩnh phải bỏ học theo nghề vệ sĩ dù muốn theo nghề kinh doanh của ba để phụ mẹ nuôi 2 em là Gia Lộc và Gia Linh dù Ân Tĩnh đã đậu trường dại hoc kinh tế,hai đứa sinh đôi nên hơi khổ cho mẹ,ba wa đời khi Ân Tĩnh 15 còn 2 đứa thì 7t.Sau khi ba mất thì gia đình Ân Tĩnh nhận được sự giúp đỡ nhiều từ ông người đã dẫn Ân Tĩnh đến với nghề vệ sĩ.Khi còn nhỏ chính ông dã khuyến khích Ân Tĩnh học võ và thường đưa Ân Tĩnh đến nơi ông làm việc,nghe ông dạy các học viên nên Ân Tĩnh nắm được hầu hết những gì ông dạy từ từ Ân Tĩnh cũng dành cho cái nghề này chút tình cảm.Sau khi ba mất chính ông là người dưa Ân Tĩnh vào công ty.Đang miên man nhớ về những ngày xa nhà và những ngày làm việc đầu tiên thì bỗng"Cạch" tiếng ai đó mở cửa to và mạnh tay wá,giọng nói người đó được cất lên:

-Chúng ta nói chuyện lại đi.

Là tiếng cô chủ khó ưa Trí Nghiên sau khi đã nhận ra giọng nói của cô nàng Ân Tĩnh ko way mặt lại mà chỉ đáp gọn lỏn:

-Sao cô chủ đồng ý với điều kiên tôi đưa ra rồi sao?

-Ko chúng ta sẽ thỏa thuận với nhau lần nữa.

-Lại thỏa thuẩn à?...Được rồi cô chủ nói đi tôi nghe đây.-Ân Tĩnh vẫn ko thèm way đầu lại

-Được rồi tôi sẽ nói...Nếu anh chịu đựng được tôi trong 2 tuần tới thì tôi sẽ vâng lời anh ko hề phản kháng nhưng nếu anh ko chịu được thì anh phải rút lui ko được theo phiền tôi nữa.

-Chỉ vậy thôi sao?...Được tôi đồng ý bây giờ cô chủ có thể ra ngoài để tôi yên được ko?...À wên lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào phòng nhé xông vào như vậy là bất lịch sự lắm biết ko?

Trí Nghiên nhăn mặt nhưng cô cũng bước ra cửa và nói đáp lại:

-Làm như anh lịch sự lắm mà nói tôi nói chuyện mà ko thèm nhìn mặt người đối diện. 

bước ra ngoài cô cười mỉm:

-Cứ đợi đó đi đồ ngứa mắt để xem anh có còn ngồi đó mà dạy đời tôi ko?

Trí Nghiên đóng cửa lại một cách giận dữ có thể làm cho chiếc cửa phải khóc thương cho những gì nó nhận được hôm nay từ Trí Nghiên .

Buổi sáng Ân Tĩnh thức dậy vào toalet thay đồ rồi chạy xuống nhà ở giữa phòng khách Ân Tĩnh đã thấy Trí Nghiên ngồi đó trên khuôn mặt rạng rỡ mỉm cười và khi thấy Ân Tĩnh cô liền nói:

-Anh chuẩn bị xe cho tôi tôi muốn đi siêu thị ngay bây giờ.

Ân Tĩnh ngạc nhiên vì bây giờ mới 6h thì làm gì có siêu thị nào mở cửa chứ rồi tiến gần Trí Nghiên nói:

-Thưa cô chủ bây giờ còn sớm tôi e ko có siêu thị nào mở cửa đâu ạ cô chủ có thể đợi ko ạ?

-Tôi ko biết đó là việc của anh tôi muốn đi ngay bây giờ,nếu ko tìm được noi anh đừng trách tôi.

-Tôi có thể ko đồng ý với đòi hỏi vô lí như vậy. 

-Anh nên nhớ trong 2 tuần này anh chỉ là vệ sĩ chứ chưa là quản lí nên anh phải nghe lời tôi

-Sao cô biết? 

-Ông quản gia đã nói hết cho tôi rồi.-Trí Nghiên cười Trong nhà nay ngoài ba ra chỉ có ông quản gia là chiều Trí Nghiên nhất nên khi cô đòi gì ông cũng cho, biết ông ko thể quản lí được Trí Nghiên nên ông mới thuê bảo vệ.

Trí Nghiên bỏ đi để Ân Tĩnh đứng đó vắt óc suy nghĩ siêu thị nào mở cửa giờ này.Một nơi rộng rãi,mát mẻ với đầy đủ đồ đạc...Nhưng rồi Ân Tĩnh chợt mỉm cười rồi chạy ra xe rồi nói với Nhật điều gì đó .Ko biết Ân Tĩnh nói gì chỉ thấy Nhật gật đầu,Trí Nghiên nhìn cả hai nhưng ko nói gì chỉ ngồi đó nhìn ra cửa sổ ngắm đường.Xe đang chạy êm ru bỗng dừng lại.Ân Tĩnh đứng dậy mở cửa cho Trí Nghiên,bước ra cửa nhìn quanh đó ko phải là siêu thỉ mà là chợ nêm cô way sang nói với Ân Tĩnh:

-Tôi nói đến siêu thị mà sao lại đưa tôi đến đây. 

-Cô chủ nói sai rồi đây là siêu thị mà.

-Anh mù à?Hay tại đeo kính đen nên anh ko đọc được đây là chợ mà chứ có phải siêu thị đâu

-Cô chủ lầm rồi đây chợ cũng là siêu thị từ chợ con người mới nghĩ đến sieu thị mà nơi đây có gió trời mát mẻ lại có đầy đủ hàng hóa có thứ mà các siêu thị khác thường ko có.

-Cái gì?

-Hàng giả,hàng nhái đó.Sao bây giờ chúng ta vào thôi ko thì chút nữa người đông ko đi được đâu.

-Anh..Anh...

Trí Nghiên nghiến răng nói tai cô xì khói khi nhìn cử chỉ của Ân Tĩnh.Cô way vào xe rồi hét lớn:

-ĐI ĂN SÁNG TÔI ĐÓI RỒI. 

Ân Tĩnh bước theo lên xe rồi ra hiệu cho Nhật chạy.

-Cô chủ muốn ăn ở đâu?

Nghe câu nói của Ân Tĩnh có mùi chế nhạo nên Trí Nghiên càng tức hơn.

-Đến cửa hàng sang trọng theo đúng nghĩa của nó.

Xe dừng lại trước nhà hàng sang trọng.Trí Nghiên tiến vào nhà hàng Ân Tĩnh đi theo còn Nhật đỗ xe trên lề nhưng ko vào đó.Trí Nghiên gọi 1 đĩa bít tết.ngồi trên ghế nhưng ánh mắt sắc lẻm của Trí Nghiên đưa về phía Ân Tĩnh chỉ khi tiếp viên mang đồ ăn đến thì cô mới ko nhìn nữa nhưng khi đưa miếng thịt vừa nhai ngồm ngoàm tưởng tượng đó chính là Ân Tĩnh.Tiếng động khác thường đó đã gây chú ý cho mọi người xung wanh.Họ ko thể nghĩ 1 cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể ăn uống tục tĩu như thế.Chiếc dt di động của Trí Nghiên reo lên

-Alô...Ai vậy?

-Là anh đây Trí Nghiên anh xin lỗi mình làm lại từ đầu đc ko em?

-Tôi đã nói là giữa chúng ta ko còn gì nữa mà anh đừng phiền tôi nữa đc ko?

Nói rồi cô cúp máy,người vừa gọi điện đó là chàng trai cô mới chia tay mà cô đã nói với Thúy Hoa và cũng chính vì ten đểu trá này mà cô và Ân Tĩnh sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

-Được rồi con khốn mày cứ đợi đi sẽ có ngày tao cho mày biết tay.

Trí Nghiên đứng dậy đi ra ngoài Trí Nghiên gọi phục vụ tính tiền rồi ra ngoài.Trong khi đợi xe đến Trí Nghiên nói:

-Đưa tôi đếm Co.op Mart.

Ân Tĩnh ko ngờ rằng Trí Nghiên đang tức giận và màn đi siêu thị đó chính là để trả thù mình.Hôm nay đôi chân Ân Tĩnh sẽ hoạt động đến muốn rụng.Bước vào siêu thị Trí Nghiên tiến đến gian đồ dùng ngà bép mua chén đĩa,rồi ra gian sách mua vở,rồi bột giặt,bánh kẹo sau đó leo lên lầu trên mua đồ dùng cho năm học mới và tất nhiên những món đồ đó là do Ân Tĩnh giữ.Đâu phải cô mua đồ ngay mà cô lượn lờ chọn lựa kĩ rồi mới lấy thường khi cô ko mua những món đó vì chúng thường được người làm mua nhưng vì trả thù Ân Tĩnh nên cô mới mua chúng.Đẩy chiếc xe đầy những đồ đó Ân Tĩnh thở nhanh nhưng ko để lộ ra ngoài,bước tới gian tính tiền nhưng chưa tới lượt nên họ phải chờ đứng nhìn những thứ vừa mua Trí Nghiên coi kĩ lại cô nhăn mặt khi phát hiện cái ly đó ko vừa ý nên cô nói:

-Anh đồi cho tôi cái khác đi nhanh lên.

Ân Tĩnh ngật đầu rồi chạy một mặt đi lấy cái khác vừa way lại Ân Tĩnh lại thấy Trí Nghiên nói:

-Anh lên lầu lấy cho tôi thêm cuốn sách Đại số tôi quên chưa lấy.

Chưa kịp nghỉ ngơi Ân Tĩnh lại chạy lên lầu lấy sách.Cứ như vậy khi Ân Tĩnh vừa xuống tới là Trí Nghiên lại đòi lấy cái này cái nọ.Quá mệt vì phải chạy nên Ân Tĩnh rút dt gọi cho Nhật:

-Anh vào đây giúp em với em mệt wá 

Nhật nghe xong tuy ko hiểu nhưng nghe Ân Tĩnh nói như vậy nên anh vội chạy vào.Bước vào của hình ảnh đập vào mắt Nhật là Trí Nghiên đứng đó còn Ân Tĩnh với lỉnh kỉnh đồ đang chạy đến,với khuông mặt đấy mồ hôi dù máy lạnh vẫn bật,hơi thở hổn hển đứt wãng.Thấy Ân Tĩnh đã thấm mệt nên Trí Nghiên ko đòi hỏi nữa mà ra thanh toán tiền bạc cô mua wá nhiều đến nổi nhân viên phải mỏi tay ,Ân Tĩnh tiến đến gần Nhật rồi đưa thể :

-Anh ra tính tiền đi em mệt quá,ko đứng nổi rồi để em nghỉ rồi chút nữa mình đưa đồ ra.

Thấy Ân Tĩnh ngồi bệt xuống nền nhà Trí Nghiên khoái chí"Để xem anh còn dám lên mặt nữa ko ?".Đồ được chất xong cũng là lúc cả Ân Tĩnh và Nhật cùng thở.

-Cô ta mua nhiều như vậy là để hành em đó.Nếu ko chịu được thì em nói với đội trưởng ko làm nữa ko sao đâu cô gái này nổi tiếng là ghét vệ sĩ mà nên chắc đội trưởng ko trách đâu.

-Ko nếu em làm vậy thì uy tín công ty vất đâu ,em sẽ ở lại đến cùng để xem cô ta làm gì nào-Ân Tĩnh trả lời rồi nhìn Trí Nghiên.Về đến nhà Trí Nghiên lên phòng nằm xuống giường nghỉ ngơi rồi lấy đt gọi cho Thúy Hoa:

-Thúy Hoa hả?...Mày wa nhà tao đi tao có chuyện vui nè?Tao vừa cho tên đó 1 bài học.

-Vậy hả tao wa ngay rồi mày nói tao nghe.

-Nhân tiện mày mua cho tao mấy trái trứng nhé và rủ thêm mấy đứa nữa.

-Mày định làm gì?Làm bánh hả?

-Mày ko cần biết.

-Mày muốn chơi hắn nữa sao?

Trí Nghiên ko nói gì chỉ cười rồi cúp máy.Cô nằm đó suy nghĩ đến những việc kế tiếp rồi ngủ lúc nào ko hay. Ân Tĩnh đứng trước cửa phòng Trí Nghiên gõ mấy lần nhưng kho thấy mở của nên đi vào luôn.Ân Tĩnh vừa bước vào thì thấy Trí Nghiên đang ngủ,khuôn mặt Trí Nghiên lúc này thật khác nó hiền lành hơn ko còn vẻ đanh đá,hơi thở nhẹ nhàng thể hiện sự mệt mỏi, và lúc này Ân Tĩnh đã ngửi được mùi cơ thể Trí Nghiên nó thật nhẹ nhàng,mùi thơm của sự trong sáng tinh tuyền như sương sớm.Những điều đó dường như thôi miên Ân Tĩnh,khiến Ân Tĩnh ko cưỡng lại đc và tiến đến gần Trí Nghiên.

Cạch...cạch...Tiếng mở cửa ngăn bước chân Ân Tĩnh lại ngoảnh mặt ra thì thấy Thúy Hoa đang bước vào cùng đám bạn tất nhiên Trí Nghiên cũng bị đánh thức bởi tiếng mở cửa đó mắt nhắm mắt mở Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh đang đứng giữa phòng và thấy Thúy Hoa đang vào:

-Anh làm gì ở đây vậy? 

-Dạ tôi mang đồ lên ạ-Ân Tĩnh chỉ tay về phía đống đồ.Nhìn theo phía tay Ân Tĩnh Trí Nghiên nói:

-Anh để đó được rồi bây giờ anh xuống nói với bà Hai pha nước cho bạn tôi.

-Dạ_Ân Tĩnh thưa

Thúy nhìn Ân Tĩnh từ khi cất tiếng cho đến khi đi khỏi,mắt Thúy Hoa nhìn Ân Tĩnh từ đầu đến chân ánh mắt có gì đó thắc mắc điều gì đó.

-Mày nhìn gì vậy -Trí Nghiên hỏi Thúy

-Này mày có để ý tên vệ sĩ này có cái gì đó là lạ. 

Trí Nghiên nhìn ra cửa nhíu mày rồi nói:

-Tao thấy hắn bình thường mà có gì đâu mà nếu có gì thì tao cũng chẳng để ý nữa tao chỉ muốn hắn biến đi thôi.

-Ừhm đúng vậy có như vậy thì tụi tao mới có người chi trả chứ mà này mày có cần tụi tao giúp như những lần trước ko?

-Tụi mày đâu tốt như vậy.Bao nhiêu nói đi -Trí Nghiên cười khuẩy

-Như những lần trước thôi mày bao các cuộc chơi 

-OK...Mà việc tao nhờ mày mày làm chưa?

-Mày yên tâm biết mày chơi "hắn" nên tao mua cho mày rồi nè có trứng ung nữa.

Trí Nghiên cười vừa lòng và bộ mặt của quỷ sứ .Ân Tĩnh bước xuống nói với bà Hai pha nước rồi ra ngoài đứng bỗng có ai từ đằng sau đập vai way lại thì ra đó là Như-cô bé giúp việc

-Anh mang nước lên phòng cô chủ cho em được ko?Em đang bận lau nhà dưới này -Như nói nhỏ với giọng lo lắng ai mà ko sợ khi nói chuyện với 1 người lúc nào mặt cũng lạnh ko 1 nụ cười cùng chiếc kính đen Ân Tĩnh ko phải người hẹp hòi nên đồng ý.Ân Tĩnh ko thể ngờ rằng sự tốt bụng kia đã hại mình dính vào trò đùa nghịch của Trí Nghiên dành cho.Tay mang khay nước bước tới phòng Trí Nghiên ko wên phép lịch sự Ân Tĩnh gõ cửa chính tiếng gõ cửa cùng câu nói"Tôi có thể vào được ko? đã báo động cho Trí Nghiên ở trong đó.Đợi một lúc lâu mới thấy Trí Nghiên nói vọng ra:

-Anh vào đi.

Tay Ân Tĩnh vừa cầm nắm cửa kéo ra thì "Bụp" cái gì đó bay vào người Ân Tĩnh chưa định dạng đó là thứ gì thì những cú khác liên tục bay đến theo phản xạ Ân Tĩnh nhắm mắt lùi lại chiếc khay rơi xuống đất.Tiếng ly vỡ loảng xoảng Ân Tĩnh đưa tay lên quệt thứ đó ra khỏi kính rồi từ từ mở mắt.Lúc này Ân Tĩnh đã biết đó là gì chính là những trái trứng mà Thúy Hoa mua nhìn xuống Ân Tĩnh thấy nhửng thứ nhầy nhụa đầy mùi tanh tưởi đó dính khắp áo mình cùng với đồ uống đó và con mắt Ân Tĩnh trừng lên khi nhìn thấy Trí Nghiên-kẻ chủ mưu đang cười nắc nẻ khoái chí cùng đám bạn.Kế hoạch của Trí Nghiên đã thành Ân Tĩnh bây giờ thật kinh khủng người nhơ nhớp tứ đầu đến chân cộng them 1 mùi gì đó cực khó chịu ngửi thấy là muốn nôn.

Nuốt cục tức vào lòng vì đang ở vị trí là 1 vệ sĩ Ân Tĩnh bỏ đi giữa những tiếng cười đầy khiêu khích cộng thêm khinh bỉ tứ đám nguòi thừa tiền thiếu tình kia.Nghe thấy tiếng ly vỡ Như vội chạy lên xem vừa thấy Ân Tĩnh cô liến bịt mũi lại cùng với con mắt kinh ngạc cô nhường đường cho Ân Tĩnh và cũng ko hỏi gì vì cô biết những thứ dính trên áo của Ân Tĩnh là do ai tặng cô ở đây đã lâu nên cô biết tính tình Trí Nghiên cực kỳ ghét vệ sĩ những người trước cũng đều cuốn gói ra đi vì ko chịu được cô mọi người trong nhà đều có 1 hành động khi Ân Tĩnh bước wa đó là bịt mũi.Ân Tĩnh bước ra phía cửa tiến về nơi Nhật ngồi lấy chìa khóa xe đặt ở trên bàn ko nói tiếng nào rồi ngồi vào xe lái trong đầu Ân Tĩnh lúc này chỉ có sự tức giận mà giận thì thường mất khôn nên ko nhớ rằng mình chưa có bằng lái phóng xe với 1 tốc độ kinh khủng chiếc xe lao vút đi trước sự ngỡ ngàng của Nhật cùng mọi người trong nhà.

Kít..kít...Chiếc xe dừng lại tại 1 ngôi biệt thự Ân Tĩnh bước xuống xe bước vào trong nhà nhấn chuông.Một người phụ nữ đứng tuổi mở của và bà cũn phải bịt mũi để ngăn cái mùi xú uế kia ko bay vào mũi.Như hiểu được điều đó nên Ân Tĩnh hỏi:

-Cư Lệ có nhà ko? 

-Dạ cô chủ ở trên phòng ạ? 

Không chờ bà nói nhiều Ân Tĩnh phóng lên lầu rồi mở của phòng Cư Lệ ra.Đang ngồi học bài nên khi nghe có ngưởi mỡ cửa nên Cư Lệ giật mình way ra nhưng mắt cô bỗng nheo lại cùng cái mệng há hốc khi cừa thấy Ân Tĩnh.Đúng dậy Trang Anh chạy ra cửa nhưng mùi hôi từ Ân Tĩnh đã làm cô phải đúng xa ra 1 chút dù ko muốn. Cư Lệ cất tiếng hỏi với con mắt dò xét 

-Mày bị sao vậy? 

-Mày ko thấy sao còn hỏi.

-Ai ném cái thứ kinh tởm này vào người mày vậy hả?

-Đừng hỏi nhiều nữa. Mày lấy cái áo khác cho tao đi.

-Mày đi tắm đi rồi ra đây tao lấy cho.

Ko trả lời Ân Tĩnh bước vào phòng tắm sau một hồi tẩy rửa kì cọ cùng các loại xà bông,dầu thơm để khử mùi Ân Tĩnh bước ra rồi lấy bộ đồ mà Cư Lệ treo vào mặc bước ra với bộ đồ mới Ân Tĩnh bước ra cửa đinh đi mà ko để ý đến Cư Lệ đang ngồi đó nhưng cô lên tiếng:

-Này mày định đi luôn sao ko cho tao biết lí do khiến mày ra nông nỗi này hả?

-..........-Ân Tĩnh ko trả lời

-Ân Tĩnh à!Mày đừng như vậy nữa được ko hả tao ko thích nhìn mày như vậy .Nếu còn coi tao là bạn thì mày hãy ngồi xuống đó một lát còn ko thì để tao đưa hết số áo tao thiết kế cho mày rồi mày đừng bao giờ tìm tao nữa. 

ko biết có phải vì sợ lời đe dọa đó ko mà Ân Tĩnh way lại ngồi xuống ghế.

-Nói đi tại sao mày bị như thế này?

-Tao gặp một thân chủ khó chịu.Tao ko sao mày đừng lo

-Tao có nói tao lo đâu nhưng Ân Tĩnh này mày có biết tao buồn mày lắm ko?

Ân Tĩnh ngước mắt nhìn Cư Lệ như muốn nói"Tại sao vậy?".Hiểu được ánh mắt đó nên Cư Lệ nói:

-Tao ko thích thấy mày như lúc này mày trỏ lại như xưa được ko?

-.............-Ân Tĩnh ko trả lời

-Nếu điều đó quá khó thì mày hãy làm điều này cho tao được ko?

Nói rồi Cư Lệ đưa tay gỡ mắt kiếng của Ân Tĩnh xuống rồi tiếp tục nói:

-Tao nhớ đôi mắt hiếu động với hàng lông mi dài cùng nụ cười vô tư của mày.Mày có thể cho tao thấy nó ko? -

Ân Tĩnh ngạc nhiên trước yêu cầu của Cư Lệ.Trong nhóm bạn Cư Lệ là người trầm tính nhất trái ngược với Ân Tĩnh lại rất hiếu động hay nói cười nhưng ko hiểu tại sao họ lại thân nhau như vậy có gì cũng nói cho nhau nghe. Bộ áo vét Ân Tĩnh mặc là do Cư Lệ thiết kế riêng cho Ân Tĩnh để tiện khi làm nhiệm vụ.Có lẽ chính vì tình bạn đó mà Ân Tĩnh suy nghĩ rất lâu trước yêu cầu của Cư Lệ.

-Thôi muộn rồi tao đang làm việc tao đi đây.

-Mày lại trốn nữa hả?Thôi được rồi mày đi đi.

Ân Tĩnh đeo kiếng rồi bước đi bỏ mặc Cư Lệ đang ngồi buồn khi ko được Ân Tĩnh thực hiên yêu cầu.Ân Tĩnh bước ra xe rồi rồ ga chạy. Gương mặt thất vọng của Cư Lệ. làm cho Ân Tĩnh phải suy nghĩ "chẳng lẽ Ân Tĩnh lúc này đáng ghét lắm sao?bộ mặt này khó ưa đến như thế à?".Ân Tĩnh chạy xe lòng vòng để giải tỏa khỏi sự mỏi mệt.Chiếc xe dững lại trước cửa nhà Trí Nghiên khi trời về chiều,bước vào trong nhà Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên đang tiễn bạn về và cả bọn lại phá cười lên khi nhìn Ân Tĩnh.Tiễn bạn xong Trí Nghiên bước đến gần Ân Tĩnh rồi nói:

-Wow ...Anh thay đồ rồi sao.Anh đi đâu suốt từ trưa nay vậy làm tụi tôi tìm hoài ko có ai để chọi trứng nên buồn quá.Mà anh cũng khỏe nghê chạy trong siêu thị suốt từ sáng mà ko thấy mệt sao mà còn đi cho đến bây giờ...Thế nào?Anh có chịu đựng được tôi ko nếu ko thì anh có thể rút lui tôi ko cười anh đâu những người trước anh đều như vậy mà.

-...........-Ân Tĩnh vẫn im lặng

-Thôi anh nghỉ ngơi đi để còn lấy sức mà "bảo vệ" tôi.Tối nay tôi sẽ ko đi đâu để anh có thể tịnh dưỡng...hahahaha 

Trí Nghiên way bước đi cùng tràng cười kinh khủng chứng tỏ cô đang rất thích thú với những gì cô mang lại cho Ân Tĩnh và Ân Tĩnh cũng trở về phòng mình vì thật sự việc lấy đồ vào buổi sáng đã làm cho Ân Tĩnh mệt cùng với tiếng nói của bàn chân.

Một ngày mới lại bắt đầu những tia nắng sớm mai đánh thức Ân Tĩnh ,bước xuống giường bàn chân Ân Tĩnh vẫn còn tê nhưng ko thể ngủ nữa Ân Tĩnh tiến về phòng vệ sinh lấy nước rửa măt cho tỉnh táo để có thể bắt đầu 1 ngày làm việc mới.Bước xuống phòng khách hôm nay Trí Nghiên ko dậy sớm nữa xuống nhà bép lấy 1 tách cà phê và tận hưởng buổi sáng trong lành, uống hết tách cà phê thì Ân Tĩnh thấy sảng khoái đứng dậy vươn vai mà ko biết Trí Nghiên đang đứng ở đằng sau:

-Wow...Hôm nay anh có vẻ khỏe khoắn nhỉ .Chắc đêm wa ngủ ngon phải ko? 

Way người lại Ân Tĩnh cúi đầu chào Trí Nghiên nói tiếp:

-Trời sáng nay đẹp thật ko khí trong lành.Một ngày như thế này thì nên làm gì nhỉ?

Nói rồi Trí Nghiên ngồi xuống ghế ngẩng đầu nhắm mắt tận hưởng buổi sáng mát mẻ.Tất cả những hành động tự nhiên của Trí Nghiên đều lọt vào mắt Ân Tĩnh(tất nhiên rồi đứng ngay bên cạnh mà) mặt Ân Tĩnh chợt đỏ lên.Là 1 cô gái khá rành rọt trong tình trường nên Trí Nghiên thừa biết tâm trạng Ân Tĩnh lúc này nên cô mỉm cười way lại nhìn Ân Tĩnh rồi đứng lên bước vào bếp ăn sáng bỏ mặc Ân Tĩnh đứng đó tự điều chỉnh nhiệt độ cơ thể và tâm lý.Khi đã chắc chắn mình đã trở lại bình thường Ân Tĩnh bước xuống bếp lên tiếng hỏi:

-Hôm nay cô chủ có đi đâu ko để tôi chuẩn bị xe? 

-Buổi sáng thì ko nhưng buổi tối thì có -Trí Nghiên vừa nói vừa cười khi nhắc đến buổi tối với nụ cười bí ận ko biết là vui hay buồn chắc vui thì đúng hơn và nụ cười đó làm cho Ân Tĩnh cảnh giác.Ăn xong Trí Nghiên đứng dậy đi ra ngoài vườn Ân Tĩnh đi theo sau sau khi đi 1 vòng trong vườn Trí Nghiên ngồi xuống ghế rồi nói với Ân Tĩnh:

-Anh lên phòng lấy cho tôi sách vở mua hôm wa để tôi bọc sắp đi học rồi.,tiện thể lấy cho tôi ly nước hoa wả.

Ân Tĩnh leo lên lầu lấy đồ rồi kêu bà Hai đem nước cho Trí Nghiên mang đống sách vở xuống đặt lên bàn.Trí Nghiên bắt đầu bọc vở nhìn cô làm khó có thể nghĩ những cuốn vở là do cô bọc chúng cô cẩn thận từng chi tiết,những cuốn vở cô bọc trong tật đẹp với từng nếp gấp bản tay nhò nhắn,dịu dàng làm thoăn thoắt một lúc sau đã bọc xong hết.Ân Tĩnh ko khỏi ngạc nhiên vì ko Ân Tĩnh ko thể làm như vậy do có bao giờ bọc vở đâu toàn để mẹ với em gái bọc cho thôi(lười hết chỗ nói),cứ tưởng cô nàng này chỉ biết ăn chơi và đuổi vệ sĩ thôi chứ còn việc bọc vở này để cho Như làm ai dè....Đặt chồng vở cân thận Trí Nghiên uống ngụm nước rồi lại cầm bút để viết nhãn vở,một lần nữa Ân Tĩnh lại bất ngờ vể Trí Nghiên cô viết chữ khá đẹp đặc biệt là cái tên"Phác Trí Nghiên"của cô viết rất cầu kỳ,khi viết xong cô dưa đầu vào ghế thở dài rối ngước mắt lên nhìn Ân Tĩnh hỏi cộng thêm nụ cười xinh lung linh:

-Đẹp hông? 

Khuôn mặt Trí Nghiên lúc đó cực kỳ dễ thương khiến Ân Tĩnh rơi vào tình trạng khó kiểm soát và bối rối trước câu hỏi của Trí Nghiên làm Ân Tĩnh chợt nghĩ:"Cô nàng này lạ thật khi thì đanh đá lúc thì ngây thơ hết sức".Đợi mãi ko thấy Ân Tĩnh trả lời Trí Nghiên nheo mắt hỏi lại:

-Anh có nghe tôi hỏi ko? 

Ân Tĩnh giật mình rồi nhẹ nhàng gật đầu.Trí Nghiên mỉm cười đắc ý:

-Tất nhiên rồi Phác tiểu thư đã ra tay thì đẹp là cái chắc .Được rồi anh mang lên phòng đi. 

Rồi cô chạy đến ngồi xuống ghế sa lông bật ti vi xem.Thế đấy buổi sáng hôm đó trôi wa nhẹ nhàng ko có gì căng thẳng vì điều thú vị đã được để dành cho buổi tối-thời gian để Trí Nghiên tiếp tục bày trò thách thức Ân Tĩnh.Chắc chàng vệ sĩ sẽ tội nghiệp lắm đây. Tiếng chuông đồng hồ vang lên điểm 8h.Trí Nghiên leo lên xe đến chỗ hẹn với Thúy Hoa, trong xe Ân Tĩnh ngó lên trời. Hôm nay trời có sao nhưng sao chúng lại yếu ớt nháp nháy thế kia phải chang chúng dự báo trước điêu kinh khủng sẽ đến với Ân Tĩnh tối nay."Kit" Nhật thắng xe,chiếc xe dừng lại trước một vũ trường có tiếng trong thành phố.Bước vào trong vừa thấy Trí Nghiên tên gác cổng đã cười với cô,Trí Nghiên gật đầu rồi tiến vào phía trong theo sau là Ân Tĩnh.Tiến đến phía bàn ở tận sâu phía trong Trí Nghiên được chào đón với tràng hò reo của đám bạn.Ngồi xuống ghế cô tu luôn 1 chai bia,tiếng nhạc trong đây quá to dường như mốn bóp nát trái tim những người ở trong này,với những cô chiêu cậu ấm thì đó là bình thường nhưng nếu mới vào lần đầu chắc người ta sẽ có cảm giác muốn thủng màng nhĩ,rất may trước đây Ân Tĩnh cũng đã từng ở trong môi trường này nên ko có cảm giác đó.Uống xong chai bia Trí Nghiên way sang nói nhỏ với Thúy Hoa :

-Mày có mang đi ko?

-Mày yên tâm nó ở trong túi xách của tao.Mày đỉnh làm gì nữa hả?Chơi hắn tiếp hả?

-Mày ko cần biết,đưa đây cho tao.

Thúy với lấy túi xách rồi lấy ra 1 lọ nhỏ có chứa chất lỏng trong đó.Trí Nghiên đón lấy rồi kêu thêm bia và mồi.Rồi cả bọn cùng uống. đúng lúc đó nhạc bỗng sôi động lên Thúy Hoa kêu mọi người ra sàn rồi họ cùng lắc theo điệu nhạc như muốn rũ hết ưu phiền mà những người như họ thì có gì mà ưu phiền họ ko thễ nghĩ mà có nghĩ thì cũng như ko rằng trong khi họ vui chơi ở đây thì ở ngoài kia có biết bao người đang vật lôn với cuộc sống,số tiền của họ bỏ ra có thể cứu giúp được bao nhiêu người nghèo,bao trẻ em giúp cho họ có bữa ăn trong cuộc đời nghèo khổ của họ.

Nhảy 1 lúc xem chừng đã mệt bọn nhà giàu lại đi vào rồi đưa ly lên uống.Lúc này trong đầu Trí Nghiên đang phác họa trò đùa cho dành cho Ân Tĩnh mà cái lọ lúc nãy cùng rượu bia và mồi nhậu sẽ giúp cô.

Đang đứng ở cạnh 1 cái ghế có thể wan sát Trí Nghiên thì Thúy Hoa chạy đến nói với Ân Tĩnh:

-Anh vào đưa Trí Nghiên về đi nó say lắm rồi đi muốn té mà vẫn đói nhảy.

Nghe tới đó Ân Tĩnh chạy vội đến dìu Trí Nghiên nhưng cô có vẻ ko đứng vững nên Ân Tĩnh đành phải cõng,Trí Nghiên vừa ngồi lên vai thì mùi bia đã xộc đến cánh mũi Ân Tĩnh.Khi đã thấy Trí Nghiên nằm vững thì Ân Tĩnh đứng dậy còn Trí Nghiên cô way đầu lại nhìn Thúy Hoa rồi cười ranh mãnh Cõng Trí Nghiên ra ngoài Ân Tĩnh gọi điện cho Nhật:

-Cậu mang xe ra cổng trước chúng ta về thôi. Cô chủ say rồi.

Đang nói chuyện thì bất ngờ Trí Nghiên từ phía sau ngã vào Ân Tĩnh rồi nói:

-Ai bảo tôi say...Bây giờ tôi ko muốn về tôi muốn đi dạo.

-Nhưng bây giờ muộn rồi tôi sợ cô chủ sẽ trúng gió mất...Chúng ta nên về thôi ạ

-Anh muốn thì đi về một mình đi.

Nói rồi Trí Nghiên bước đi với dáng xiêu vẹo của người say rượu, chân nọ đá chân kia khiến cô suýt té.Thấy vậy Ân Tĩnh chạy vội đến rồi nói khẽ:

-Để tôi đi với cô chủ vậy.

Nói rồi Ân Tĩnh đưa tay đỡ Trí Nghiên rồi cả hai cùng đi nhưng được một lúc Trí Nghiên lại gây chuyện:

-Anh đỡ tôi như vậy người ta tưởng tôi què thì sao?...Anh buông ra.

Trí Nghiên lấy tay đẩy mạnh làm Ân Tĩnh suýt té rồi cô lại bước đi,Ân Tĩnh sau khi lấy đc thăng bằng lai chạy theo Trí Nghiên.Bỗng Trí Nghiên ngừng chân lại,trước mặt cô là một công viên, ko biết hôm nay là ngày gì mà lại đông như âậy, đèn mở sáng cả 1 góc trời.Trí Nghiên lảo đảo bước vô. Cô đi hết chỗ này đến chỗ khác,Ân Tĩnh đi đằng sau ko dám đến gần vì sợ Trí Nghiên lại xô ra.Rồi cả hai đến nơi tập trung đông người nhất,ko biết ngày gì mà đông người thế dường như người đi đường đều tập trung hết ở đây vậy."Đến lúc hành động rồi đây"-Trí Nghiên nghĩ thầm trong đầu,rồi bất ngờ cô quay lại bá vào cổ Ân Tĩnh rồi khóc:

-Anh đừng bỏ em mà ...em biết lỗi rồi....Chúng ta làm lại từ đầu anh nhé.

Hành động nhanh như chớp của Trí Nghiên khiến Ân Tĩnh ko thể tránh né và mắt cô trợn tròn ngạc nhiên,sau 1,2 giay định hình Ân Tĩnh vội đẩy Trí Nghiên ra rồi nói:

-Cô...Cô...làm..gì vậy?

Theo thói wen tò mò-một món quà cũng là 1 hình phạt của thượng đế dành cho- mọi người đều hướng mắt nhìn về phía họ.Như đúng với kế hoạch sau khi bị đẩy ra sẽ gay sự chú ý nên Trí Nghiên bắt đầu làm tới, cô lại lao đến ôm Ân Tĩnh và nói:

-Chúng ta vẫn có thể mà anh...Em sẽ cố gắng...Em đâu thua gì cô ấy..hic hic 

Lỗ tai Ân Tĩnh lùng bùng khi nghe Trí Nghiên nói."Cái gì đang xảy ra vậy.Cô ta nói gì vậy"Ân Tĩnh nghĩ bụng.Thấy Ân Tĩnh như bất động Trí Nghiên khóc lớn tiếng rồi lến trong giỏ xách lo nước lúc nãy Thúy đưa lén hơ lên mắt tức thì nước mắt cô chảy liên tục:

-Chẵng lẽ anh quên những giây phút ta vui vẻ bên nhau rồi sao?...Khi ấy anh nói anh chỉ yêu em thôi mà sao bây giờ anh lại như vậy chẵng lẽ khi anh đã lấy đi tất cả của em thì anh lại bỏ đi sao?

-Cô đang lẩm bẩm gì đó hả? -Lúc này Ân Tĩnh đã định hình lại và đẩy Trí Nghiên ra- Tôi với cô đã làm gì với nhau.Cú đẩy có lẽ hơi mạnh đối với 1 người yếu ớt như Trí Nghiên nên cô đã té xuống đất.Đến lúc này tiếng xôn xao bỗng phát lên:

-Trời ơi!Đúng là đồ bạc tình lấy hết đời con nhà người ta rồi phủi tay.

-Nhìn mặt thế kia mà lại...

-Tội nghiệp cô gái yêu ngay thằng mất dạy 

-Chắc lại tham giàu đây mà...mấy thằng như vây đem ra cho 1 nhát cho đẹp đời

Những lời nói ấy cứ quanh quẩn bên tai làm Ân Tĩnh muốn bỏ chạy đang định way chân chạy thì Ân Tĩnh chợt nhớ đến Trí Nghiên đang nằm dưới đất sau cú đẩy với bổn phận của 1 vệ sĩ Ân Tĩnh ko thể bỏ Trí Nghiên 1 mình nên vội chạy đến:

-Cô chủ ko sao chứ?Chúng ta về thôi

-Anh sẽ ko bỏ em chứ-Trí Nghiên vẫn hỏi

Biết rằng nếu từ chối thì mọi chuyện sẽ rùm beng lên nên Ân Tĩnh nói bừa:

-Không anh sẽ ko bỏ em đâu,chúng ta sẽ làm lại em nhé.

Nói rồi Ân Tĩnh dùi Trí Nghiên đứng dậy rời khỏi công viên.Lúc này dt Ân Tĩnh reo lên thì ra là Nhật gọi:

-Đang đâu vậy anh đang đứng ở cửa mà có thấy đâu.

-Anh chạy ra công viên đi em đang ở đó

Mấy phút sau chiếc xe chạy tới Nhật xuống xe đưa giúp Trí Nghiên lên xe rồi cho xe chạy.Về đến nhà ,Ân Tĩnh bế Trí Nghiên lên phòng ko quên nói với bà 2 pha cốc nc mật ong mang lên phòng.Vừa đặt Trí Nghiên lên giường thì cô giúp việc chạy đến, Ân Tĩnh bước ra khỏi phòng để cô ta làm việc.Bước vào phòng mình Ân Tĩnh ngả lưng xuống giường rồi suy nghĩ những điều vừa xảy ra:

-Thì ra hôm nay cô ta thất tình hèn chi sáng nay mình thấy cô ta hơi lạ.Kể ra cũng tội nghiệp nhưng người như cô ta mà cũng bị đá sao ai mà có bản lãnh quá vậy"

Đang thắc mắc về người nào đó đã đá Trí Nghiên thì cửa phòng Ân Tĩnh có ai đó keu cửa.Ân Tĩnh vội chạy ra mở cửa:

-Anh wa bên canh cô chủ giúp em được ko em đi thay nước.

Thì ra là cô bé giúp việc,Ân Tĩnh gật đầu rồi bước tới phòng Trí Nghiên.Đang định bước vào cổng phòng thì Ân Tĩnh nghe có tiếng nói chuyện

-Mày ko biết mặt hắn lúc đó đâu đần thối ra ...Tao phải công nhân lọ hương hành mày cho tao hiệu nghiệm thật mới đưa lên một chút là nc mắt chảy ra quá trời...hahaha ...Hắn sẽ còn gặp nhiều khó khăn nếu ko chịu rút...Mà tao công nhận tài đóng kịch của tao tăng lên rõ đến mọi người cũng nghĩ hắn là 1 tên Sở Khanh.

Trời ạ Ân Tĩnh ko thể tin dc thì ra những gì vừa rồi là 1 trò đùa của Trí Nghiên thế mà lúc nãy lại còn tội nghiệp cho cô ta nữa.Ân Tĩnh way chân bước về phòng mình ngồi phịch xuống giường khuôn mặt đầy vẻ tức giận

-Mình mất cảnh giác lại bị cô ta chơi khăm..Trời ơi tức quá Ân Tĩnh lần sau mày phải nhìn kĩ vào ko thì lại bị lừa đó-Ân Tĩnh nói lớn.Đêm đó Ân Tĩnh vừa ngủ vừa tức vì lại tiếp tục bị Trí Nghiên chơi xỏ, sáng thức dậy với nỗi bực mình còn đầy trong người.Bước ra khỏi phòng Ân Tĩnh ko wên đưa ánh mắt tức giận vào phòng Trí Nghiên như muốn trút sự bực bội xuống con người đang ở trong căn phòng đó.Nhưng Ân Tĩnh đã lầm vì Trí Nghiên ko hề có ở trong phòng mà cô đang ngồi vẫn chiếc ghế nơi cô thường thưởng thức quang cảnh yên bình của một buổi sáng nhưng hôm nay cô ko phải ngồi để

-Cô chủ trông vẫn còn tỉnh táo để thưởng thức tách cà phê sau một đêm say rượu-Thì ra Ân Tĩnh đã đứng đằng sau Trí Nghiên và làm cô giật mình vì lời nói.Ngoái cổ lại đằng sau Trí Nghiên cười:

-Là anh sao?Anh có phải là người lịch sự ko vậy?Tự dưng nói làm tôi giật cả mình.

-Tôi là người bất lịch sự cũng đâu như cô chủ thích trêu cợt người khác cho dù có phải mất mặt.Mặt cô dày thật.Tôi tự hỏi nó được đắp bao nhiêu tấn xi măng. 

Khuôn mặt của Trí Nghiên biến đổi sau khi nghe Ân Tĩnh nói,một bộ mặt gian xảo xuất hiện cùng cái cười mỉm :

-Anh quả là ko tệ. Tôi ko ngờ anh có thể biết sớm như vậy...Nếu anh đã biết thì tôi khỏi phải mất công phải đóng kịch nữa.

-Cô thích bày trò đùa cợt với tôi như vây sao? 

Câu hỏi của Ân Tĩnh làm Trí Nghiên một lần nữa way đầu lại lần này cô nhìn Ân Tĩnh bằng đôi mắt ngạc nhiên sau đó cô bật cười thật to:

-Hahaha... Anh nói gì vậy?...Anh ko nhớ tôi và anh đang cá cược sao đó là đòn của tôi nếu anh ko chịu đc thì nghỉ việc đi...Tôi hứa ko làm to chuyện này ra đâu.

Nói rồi cô đứng dậy bước đi wa Ân Tĩnh rồi nói khẽ:

-Còn nhiều trò đang chờ đợi anh đó...Hãy coi chừng.

Rồi cô bước lên cầu thang, khi cô vừa đi khỏi thì cũng là lúc đưa mắt lên nhìn theo.

-Ân Tĩnh à!Đội trưởng nói em đến văn phòng có việc muốn nói

Ân Tĩnh giật mình khi nghe Nhật nói.Rồi lại gật đầu sau 1;2 giây để hiểu đc ý nghĩa của câu nói,Ân Tĩnh bước đi nhưng Nhật chợt kéo tay lại và nói:

-Làm ơn nói chuyện nhanh lên còn về nhé tôi ko muốn ở nhà một mình với chủ đâu. Tôi ko biết phải làm gì nếu ko có... 

-Anh yên tâm em sẽ về sớm mà.Anh hãy coi chừng cô chủ đi. 

Nhật gật đầu rồi nhìn về phía cầu thang.Vốn ko phải là người yếu bóng vía nhưng với những gì anh thấy Ân Tĩnh phải chịu trong những ngày wa cũng làm cho anh hoảng bởi vì the tin tư về cô chủ anh đang theo là một người có mối thù sâu đậm với vệ sĩ nên cô luôn tìm cách chơi khăm để đuổi họ.

Bước vào văn phòng Ân Tĩnh chợt thấy bố của Trí Nghiên bước ra nên liền gật đầu chào và ông chủ tịch cũng mỉm cười và gật đầu.Khi ông ta đi khỏi rồi Ân Tĩnh mới tiến đến chỗ đội trưởng và hỏi:

-Ông ta đến đây làm gì vậy?...Chẳng lẽ chúng ta đã làm gì sai sao?:

Ông đội trưởng ko nói gì rồi ra hiệu cho Ân Tĩnh ngồi xuống, Ân Tĩnh vửa ngồi xuống thì ông bắt đầu nói:

-Không hề ông ta ko đến để chỉ trích mà khen chúng ta. Theo ông ta nói thì chúng ta đã làm rất tốt.Ông ta nói chưa từng có 1 vệ sĩ nào có thể chịu đựng con gái ông ta lâu như cháu.Cháu làm tốt lắm học trò xuất sắc của chú.

-Mà ông ta đi đâu vậy? 

-À..Ông ta mới đi công tác về giờ về nhà nghỉ chút xíu rồi hình như lại chuẩn bị đi tiếp vào ngày mai

-Ông ta đi suốt như vậy sao?Không hề lo lắng cho con gái mình à?...

-Ân Tĩnh...Đó ko phải chuyện của chúng ta, nhiệm vụ của cháu là hãy bảo vệ cô Trí Nghiên đừng quá nhiều chuyện ko tốt đâu 

Ân Tĩnh khẽ gật đầu khi nghe "sư phụ" chỉ dạy

-Mà chú gọi cháu làm gì vậy hả? 

-À...Lâu rồi chú cháu mình chưa nói chuyện hôm nay cháu đi ăn cơm với chú nha. 

-Nhưng chú à cháu đang làm... 

-Kệ chú cho cháu nghỉ sớm. Nào chúng ta đi thôi

Chẳng để Ân Tĩnh nói gì ông vội kéo Ân Tĩnh đi.Lúc đó tại căn biệt thự của ông chủ họ Phác, Nhật đi wa đi lại trong phòng khách lâu lâu lại nhìn đồng hồ rồi lại ngó ra cửa.

-Anh làm gì cứ đi wa đi lại vậy hả?

Nhật way người lại,trời ơi trước mặt anh là Trí Nghiên anh vội cúi mặt xuống rồi nói nhỏ với giọng hơi run:

-Dạ...t..ôi..xi..n..lỗ..i..cô..chủ. 

Trí Nghiên nheo mắt nhìn Nhật khi vừa nghe thấy giọng nói run rảy của Nhật:

-Anh làm sao vậy? Bệnh à?

-Dạ..không ạ 

-Không sao anh lại run như cày sấy thế hả?

-Dạ...tôi...tôi:

Nhìn cử chỉ của Nhật Trí Nghiên bật cười rồi cô nói:

-Tôi biết rồi...Anh sợ tôi hả? 

Như bị nói trúng tim đen Nhật giật mình.Trí Nghiên nói tiếp:

-Anh việc gì phải sợ..Anh yên tâm đi anh ko phải là mục tiêu của tôi đâu?-Nói rồi cô ngồi xuống ghế tiếp tục đọc cuốn sách đang cầm trên tay. 

-Lấy cho tôi li nước cam vắt.

Nhật lật đật chạy vào bếp. Khi Nhật đặt li cam vắt thì Trí Nghiên hỏi:

-Ân Tĩnh..Anh ta đâu rồi hả? 

-Dạ đội trưởng cho gọi nên nó đi rồi ạ!

-Này hình như tôi thấy anh lớn tuổi hơn anh ta sao lại để anh ta là cấp trên của anh vậy. 

-Tại cô chủ chưa biết chứ Ân Tĩnh là một vệ sĩ cực giỏi. Hồi đó nó là học sinhh xuất sắc nhất trong lớp huấn luyện ngày đó.

-Sao cơ? Học trò xuất sắc á?

-Dạ hồi đó nó chỉ có 15t à nhưng nó học rất giỏi, khả năng tiếp thu khá cao nên khi lên 16t nó đã đi làm nhiệm vụ rồi.

-16t đã đi làm à? Anh ta ko đi học sao? 

-À ko nó vẫn đi học vì thân chủ của nó là những cô cậu học sinh do đó nó thường chuyển trường để làm nhiệm vụ.Nhưng dù như vậy nhưng Ân Tĩnh học rất giỏi và hinh như năm nay nó thi đậu ĐH thì phải...

-Anh biết anh ta lâu như vậy sao?Chắc anh hiểu anh ta lắm hả?

-Ko có tôi ko hiểu Ân Tĩnh nhiều. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Ân Tĩnh là đôi mắt.Nó có đôi mắt rất đẹp.Đôi mắt rất sáng cho thấy nó là người rất thông minh và lanh lợi và đầy cá tính... 

Nhưng có lẽ đó là lần đầu cũng như lần cuối tôi nhìn thấy đôi mắt của nó vì từ lúc đó lúc nào nó cũng đeo cái kính đen ngòm đó.Tôi nghĩ nếu nó cười thì cực đẹp nhưng theo tôi điều đó khó mà xảy ra vì...

Nhật chợt dừng lại khi nhìn thấy Trí Nghiên đang chăm chú nhìn mình.Anh vội cúi đầu và nói:

-Tôi xin lỗi tôi hơi nhiều chuyện.. 

Trí Nghiên ko nói gì và nói:

-Anh biết thế là tốt...Bây giờ anh ra ngoài đi.

Khi Nhật vừa bước đi thì Trí Nghiên chợt mỉm cười khi nghĩ lại những gì Nhật kể về Ân Tĩnh.Một nụ cười bí hiểm của cô gái mưu mô này ko biết có hàm ý gì đây. Lại một trò đùa được ra đời hay đó là bắt đầu cho một chuyển biến trong tâm tư tình cảm của Trí Nghiên.

Tại nhà hàng nơi mà Ân Tĩnh đang dùng bữa.

-Ân Tĩnh à cháu có hay về thăm mẹ ko vậy hả?

-Dạ ko thường xuyên ạ có gì ko chú

-À ko có gì...chú chỉ hỏi vẫy thôi Ân Tĩnh à sắp đến ngày giỗ ba cháu rồi cháu có chuẩn bị gì ko hay lại để cho mẹ cháu lo.

Ân Tĩnh buông đũa thật sự những điều đội trưởng vừa nói làm cho Ân Tĩnh phải suy nghĩ đúng là kể từ ngày ba qua đời cứ đến giỗ ba Ân Tĩnh lại ko về nhà chỉ gửi tiền về và để mẹ tự lo.Đã mấy năm rồi nhưng Ân Tĩnh ko thể tha thứ cho mình- với cái tội giết cha dù mẹ và các em ko hề trách móc và ko phải chính tay Ân Tĩnh ra tay khiến ba qua đời nhưng tại sao vậy...Có lẽ sự mặc cảm tội lỗi ấy đã khiến Ân Tĩnh trở thành người như hiện nay.

-Cháu làm sao vậy hả? 

-Dạ... ko sao ạ chú ăn đi.

-Sao có về ko hả?

-Ờ...Cháu ko biết nữa. 

-Cháu lại nói là ko biết...Vậy

chắc cũng như mấy năm trước phải ko?

-Thôi chú à chúng ta nói chuyện khác đi đc ko?

Người đội trưởng già gật đầu rồi ông lại tiếp tục nói:

-Sao cháu chuẩn bị gì để lấy bằng lái xe chưa sắp thi rồi đó?

-Việc đó thì chú yên tâm cháu chuẩn bị kĩ rồi ạ.

-Ừhm...Thằng Nhật làm việc có tốt ko hả?

-Dạ anh ấy làm tốt lắm ạ ko hề có vấn đề gì.Mà sao chú lại hỏi vậy?

-À chẳng là sau khi cháu lấy dc bằng lái xe rồi thì chú sẽ để cháu lo vụ đó còn Nhật và một vài người khác sẽ nhận nhiệm vụ khác.

-Sao? Chú định cắt giảm người à? Một mình cháu thì làm sao có thể... 

-Hừm...Chú có nói là cho cháu là mang hết đi đâu mà cháu sợ nhưng ai chứ cháu thì chú rất tin tường ban đầu chú còn sợ nhưng bây giờ thì chú ko còn lo nữa chú chỉ định cho Nhật giúp cháu trong việc lái xe thôi còn sau này thì một mình cháu làm cũng đc chú nghĩ chỉ cần một vệ sĩ bên cạnh cô ta là đc rồi.Sao cháu thấy sao?

-Tùy chú thôi ạ!

Ông gật đầu mỉm cười rồi họ tiếp tục bữa ăn.

-Này hôm nay cậu lo ôn bài đi nha sắp đi học rồi đó- Tiếng nói dịu dàng ở đầu dây dt của Trí Nghiên

-Là cậu à? Ừhm tớ biết rồi thanh-kiu cậu mà cậu cũng chuẩn bị đi Tố Nghiên ngốc nghếch.

-Cậu nói gì đó hả... 

-Thôi tớ cúp nha. 

Nói chuyện xong Trí Nghiên nằm xuống guường và nghĩ về cô bạn thân nhất ở lớp theo đúng nghĩa của chữ "thân" với những kỉ niệm của cả hai khi còn bé.

Ân Tĩnh đã dùng xong bữa vừa bước vào cửa thì Nhật vội chạy đến:

-Sao em nói chỉ đi có một chút thôi sao bây giờ mới về để anh chờ đợi trong sợ hãi. 

-Anh sợ cái gì?

-Thì cô chủ chứ còn ai khiến anh mày sợ nữa hả? 

-Không ngờ cô gái này lại khiến anh sợ nh

ư

vậy- Ân Tĩnh nói vẫn khuôn mặt ko nụ cười-Cô ta đâu rồi?

Nhật chỉ tay lên phòng của Trí Nghiên.

-Cô ta đang làm gì vậy ? 

Nhật lắc đầu rồi nói:"Em nên nhớ anh chỉ là vệ sĩ chứ ko là quản lí mà đc quyền biết cô chủ đg làm gì?"

Ân Tĩnh ko nói tiến thẳng bước lên lầu theo hướng phòng Trí Nghiên rồi nhẹ nhàng đẩy cửa và Ân Tĩnh bị bất ngờ trước hình ảnh trước mắt mình Trí Nghiên - cô tiểu thư ăn chơi cùng những trò quái quỷ đang ngồi ở bàn học cặm cụi bên trang sách.Biết rằng Trí Nghiên vẫn còn ở nhà nhưng Ân Tĩnh ko vội ra ngoài mà còn đứng lại ngó căn phòng của Trí Nghiên.Ân Tĩnh chưa có cơ hội nhìn kĩ căn phòng này.Nó cũng khá gọn gàng tất nhiên vì nó đc lau chùi mỗi ngày bởi cô

bé người làm mà.Một chiếc giường, một phòng tắm, cái bàn học được đặt ở bên cái cửa sổ gần cánh cửa ra ban công, ngoài ra nó còn có một căn phòng chứa quần áo cùng các đồ dùng cá nhân, trang sức của Trí Nghiên.Đang mải miết nhìn cấu trúc của căn phòng Ân Tĩnh ko để ý đến Trí Nghiên, thấy Ân Tĩnh đang mải ngắm căn phòng của mình Trí Nghiên lên tiếng:

-Cứ nghĩ người khuyên tôi nên lịch sự mà cũng có hành động vô văn hóa như vậy. 

Ân Tĩnh quay lại nói:

-Cô chủ nói vậy là sao ? 

-Anh làm gì mà ngắm phòng tôi kĩ vậy? 

-À..Tôi chỉ muốn lên đây để chắc chắn cô chủ vẫn ở nhà.

-Sao bây giờ thì anh đã thấy chưa tôi vẫn ở nhà ko hề đi đâu mà cũng nói cho anh bớt lo hôm nay tôi ko đi đâu cả.

-Nếu cô chủ chắc chắn như vậy thì tôi xin phép đc xuống nhà.

Đang way lưng đi thì Trí Nghiên gọi giật lại:

-Anh đi đâu vậy tôi có nói là cho anh xuống nhà sao? 

-Vậy cô chủ muốn gì?

-Tôi học bài nãy giờ khát nước quá anh mang cho tôi một li nước.

Ân Tĩnh gật đầu rồi chạy xuống nhà bếp lấy một cốc nước rồi đặt lên bàn cho Trí Nghiên.

-Cô chủ có cần tôi giúp gì ko?

-Tôi mà có gì phải nhờ anh giúp sao? tôi chỉ có việc để sai anh thôi. 

-Vậy cô chủ muốn sai tôi làm gì nữa ko? 

-Bây giờ thì ko anh có về đi xuống đc rồi.

Ân Tĩnh way lưng bước đi nhưng khi Ân Tĩnh chỉ bước đc vài bước chợt Trí Nghiên nảy ra một ý nghĩ liền gọi lại:

-Khoan đã!Anh way lại đây 

-Có chuyện gì muốn sai tôi sao? 

Trí Nghiên ko nói chỉ đưng dậy rồi tiến từng bước về phía Ân Tĩnh với hai tay chắp sau lưng đầu nghiêng về một phía nhìn Ân Tĩnh.Hành động của Trí Nghiên làm Ân Tĩnh nhớ lại đêm trước ,tim Ân Tĩnh ko hiểu sao lại loạn nhịp như vậy ko biết có phải vì ngạc nhiên hay do bộ dạng quá dễ thương của Trí Nghiên trong chiếc quần jean ngắn với chiếc áo sát nách.Trí Nghiên vẫn cứ tiến lên mà ko biết sự biến đổi trong cơ thể Ân Tĩnh, khi mặt của hai người cách nhau khoảng gang tay thì Trí Nghiên dừng lại từ từ đưa hai tay lên, mồ hôi của Ân Tĩnh bắt đầu rơi khi bàn tay đó đc đưa sát đến khuôn mặt Ân Tĩnh.Rồi dừng lại ở gọng kính thì ra Trí Nghiên muốn tháo kính của Ân Tĩnh đoán đc điều đó Ân Tĩnh lấy tay đỡ mắt kính rồi rụt người lại theo phản xạ. 

-Cô chủ làm gì vậy? 

-Tôi chỉ muốn xem đôi mắt sau cái kính đen ngòm này thôi tôi nghe bảo nó rất đẹp.

-Ai nói điều đó với cô chủ? 

-Anh ko cần biết điều đó. 

-Nếu đó là điều cô chủ muốn thì tôi xin phép tôi ko thể. 

Nói rồi Ân Tĩnh way bước đi trước sự tò mò của Trí Nghiên.Ân Tĩnh đóng cửa lại rồi khẽ vụốt mồ hôi và băn khoăn ko hiểu tại sao cơ thể mình lại như vậy .Còn Trí Nghiên đứng giữa phòng nhìn theo Ân Tĩnh rồi nói:

-Hứ ..Làm gì mà to tát vậy?"Nếu đó là điều cô chủ muốn thì tôi xin phép tôi ko thể".Không cho coi thì thôi ai mà thèm...Nhưng tại sao anh ta lại ko muốn cho mình thấy kì lạ thật.

Nhỏ Thúy Hoa với thằng Phong đâu rồi?

-Tụi tao đâu có biết gọi cho tụi nó hoài mà ko đc....Hôm nay đi đâu chơi đây hả tụi bây.

-Tao ngán mấy chỗ nhạc xập xình rồi dị ứng nhất là mấy cái đuôi đi theo với những ánh mắt nhìn thấy ghê quá ám ảnh cả trong giấc mơ của tao lun. 

-Hôm nay trời nóng quá tụi mình đi bơi đi.

-Đã nói tao ngán mấy thằng nhóc mà mày...

-Ai bảo mày đi ra mấy chỗ đó cho trai nó ngắm.

-Vậy chứ ở đâu? - Trí Nghiên nãy giờ mới lên tiếng.

-Ở nhà mày chứ đâu có cái hồ bơi ko dùng uổng lắm.

-Đúng rồi đó Trí Nghiên hôm nay tụi mình đổi gió chút đi.- Cả bọn đồng thanh.

Trí Nghiên gật đầu rồi í ới kêu bà Hai chuẩn bị đồ ăn rồi cùng đám bạn thay đồ.Ngôi biệt thự này đc thiết kế way mặt về phía nam do đó hồ bơi đc đặt ở phía đông để lấy ánh nắng sớm cho chủ nhân có thể tắm nắng.

Khoảng gần nửa tiếng các cô nàng- những phế phẩm của sự giàu có, đồ thừa của xã hôi với thâm niên ăn chơi trác táng hơn tuổi đời- đã thay đồ xong. Cả 7 cô cùng nhau bước xuống, con nhà giàu nên có khác tướng cô nào cũng perfect với làn da khỏi chê có lẽ số tiền cho việc chăm sóc da có thể nuôi sống cả 1 làng trong một tháng. sự xuất hiện bất chợt của họ trong hồ bơi khiến Ân Tĩnh phải cho người tập trung bảo vệ. Những chàng vệ sĩ đang làm nhiệm vụ ko thể nào ko bị sao nhãnh bởi 7 cô gái này sao có thể trách họ đc dù gì họ cũng là đàn ông làm sao tự nhụ với lòng mình ko đc nhìn những ngọn lửa di đông kia, làm sao bảo họ ko nhìn về phía phe đối lập đc sinh ra để cho họ thấy nhiệt độ cơ thể có tăng lên 45 độ cũng là điều bình thường (điều này ko đúng 100% đâu nhé ).

- Bộ nhà mày sắp bị khủng bố hay sao mà ở đau cũng thấy vệ sĩ vậy hả Trí Nghiên.

-Đúng rồi đó tránh vỏ dưa gặp vỏ...vỏ ...gì ấy nhỉ

-Vỏ dừa.

-Ừ đúng rồi tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa muốn tránh mấy thằng nhóc con thì lại gắp mấy bố này mà mày nghĩ xem làm sao tụi nó xứng để canh tụi mình tắm mày nói tụi nó đi giùm tao đi.

-Bà Hai kêu Ân Tĩnh đến gặp tôi.- Trí Nghiên la lớn sau khi nghe bạn bè phân tích.

Khoảng một phút sau Ân Tĩnh xuất hiện vẫn dáng vẻ như ngày thường mà đối với Trí Nghiên đó là cái dáng đáng ghét nhất.Cúi đầu chào Trí Nghiên Ân Tĩnh nói:

-Cô chủ có điều chi dặn dò ạ!

-Anh bảo người của anh biến đi chỗ khác đi đc ko ở đây làm tôi ngán quá.

-Nhưng như vậy mới bảo đảm an toàn cho cô chủ .

-Bộ tôi đang trong tầm ngắm của tên sát thủ nào hay sao mà anh canh kĩ vậy hay anh ...sợ tôi bỏ trốn...Hừm ...Nếu vậy thì anh yên tâm tôi đâu có điên ra ngoài cho người ngắm trong trang phục như thế này.

-Ý tôi ko phải thế mà...

-Khỏi nói nữa anh ra lệnh cho họ đi nhanh lên.

Biết ko thể cãi nổi cô tiẻu thư mưu mẹo này nên Ân Tĩnh đành ra lệnh cho vệ sĩ rút ra khỏi khu vực hồ bơi rồi way wa nói vơi' Trí Nghiên:

-Chúng tôi sẽ đi nhưng nếu có việc gì thì hãy la lớn chúng tôi sẽ đến ngay.

Trí Nghiên ko noi gì way đi chạy tới đám bạm đang tung tăng dưới nước.Cái hồ này đc thiết kế như biển càng ra sa thì nó càng sâu, một đặc điểm kì lạ do chính ông chủ tịch đưa ra.Sau một hồi tung tăng trong nước các cô lên bờ ăn uống rồi tắm nắng, người giàu thật là lạ họ tốn tiền để có làn da trắng đẹp rồi lại hủy hoại nó dưới ánh mặt trời đúng là hâm, tắm chán rồi họ bắt đầu ném thức ăn đúng là cái dân phí phạm.

Sau một hồi mệt mỏi chay nhảy khắp hồ bơi, họ nằm xuống nghi ngơi đc khoàng 5' 1 cô lên tiếng.

-Hết trò rồi hả tuị bây? Sao nằm 1 đống vậy nè. Kiếm gì chơi cho vui coi.

Những cái đầu với những ý nghĩ ko trong sáng đc kích thích sau lời khiêu khích bắt đầu hoạt động.Rồi lại một lần nữa Trí Nghiên reo lên:

-Tụi bây muốn coi tấu hài ngay tại đây do người thật diễn ko?

-Cái gì? Tấu Hài.

-Để buổi biểu diễn thành công tao cần tụi bây giúp.

Rồi bọn họ lại xúm với nhau to nhỏ thì thầm.Còn Ân Tĩnh và các đồng nghiệp sau khi bị đuổi thì tụ lại một chỗ để bàn chuyện thiên hạ với mấy lon bia cùng vài đĩa mồi do ba Hai mang ra.Ân Tĩnh ko tham gia trong bữa tiệc đó mà đứng ngoài cuộc rồi suy nghĩ về cuộc nói chuyện trưa hôm wa với người thầy của mình.Đang suy nghĩ thì tiếng kêu la từ phía hồ bơi làm Ân Tĩnh thoát ra khỏi những suy nghĩ

-CỨU VỚI...CỨU VỚI 

Từ phía hồ bơi một cô trong đám bạn Trí Nghiên chạy đến với gương mặt hốt hoảng chạy về phía Ân Tĩnh cô ta vừa thở vừa nói:

-Mau lên... Trí Nghiên đang...hừ...đi trên thành hồ...ko biết thế...hừ...nào lại trượt...hừ... chân té chỗ đó sâu quá chúng tôi....ko làm gì đc.Anh mau cứu...

-Không để cô ta nói hết Ân Tĩnh chạy nhanh về phía hồ bơi, khi cách đó còn xa Ân Tĩnh đã thấy 3 cô đang đứng la hét còn Trí Nghiên đang ở dưới hồ trong tình trang nổi chìm.Với nhiệm vụ của 1 vệ sĩ Ân Tĩnh chạy nhanh về phía đó với vận tốc cực nhanh mà ko để ý rằng ở hai lùm cây gần đó có 2 cô gái đang núp tay gặp môt sợi dây thừng chỉ đợi Ân Tĩnh chạy đến là sẵn sàng căng dây. Đó chính là kế hoạch của Trí Nghiên.Với trách nhiệm của mình Ân Tĩnh đã thiếu wan sát và rồi khi cách hổ khoảng 1 mét thì nghe " Phực" rồi thấy trước mặt mình 1 sợi dây cách đất khoảng 30 cm cố gắng dừng lại nhưng ko thể đc vì khoảng cách quá gần và rồi " ẦM" Ân Tĩnh ngã xuống như một cây chưới, mặt úp xuống đất.Trong khi Ân Tĩnh được mẹ đất ôm ấp thì những tiếng cười vang lên. trong những âm thanh đó Ân Tĩnh nhận ra tiếng cười của Trí Nghiên.Ngước đầu lên Ân Tĩnh thấy cô ta đang dần bước lên với đôi chân khỏe mạnh ko có triệu chứng gì.

-Anh làm sao vậy lớn bằng chừng này mà chạy cũng không vững thì làm sao làm vệ sĩ cho tôi- Rồi Trí Nghiên tiến đến chỗ Ân Tĩnh té xoa đầu rồi nói tiếp- Lần sao làm gì thì cũng từ từ thôi đừng vội vàng mà ko suy nghĩ và thiếu wan sát như hôm nay nhé..HAHAHA 

Rồi cô đứng dậy bước đi theo sau là đám bạn bỏ lại Ân Tĩnh nằm đó cới sự đau đớn cùng tức tối. Tự ngồi dậy Ân Tĩnh nhìn theo đám tiểu thư đó với ánh mắt long lên vì giận dữ (nhưng bị mắt kính che hết nên bọn kia đâu có thấy) và hai tay nắm lấy nắm cỏ trong tay nghiến răng nói:

-Được rồi như vậy là quá đủ rồi nếu các người muốn chơi thì tôi đây sẵn sàng tiếp.Đừng trách tôi nhé cô chủ. -Hahaha. .Tụi bây có nhìn thấy bản mặt của hắn lúc đó ko.. Nhìn ngu ngu thế nào ấy- Trí Nghiên bắt đầu

-Tao ko ngờ trò này lại vui như vậy...Đúng là lúc đó trong hắn khờ sao ấy tao đâu có nghĩ hắn lại dễ bị lừa như vậy.

-Vậy tụi mày có muốn chơi nữa ko ?Tao vừa nghĩ ra trò mới đây.

-Nói đi tao có hứng rồi đó.

Rồi lại một lần nữa vòng tròn lại đc thành hình để bàn về kế hoạch hại người vừa đc sinh ra trong cái đầu ko biết chứa gì trong đó củaTrí Nghiên.

-Sao ttui mày thấy sao?...Đc ko? 

-Tao thấy hay lắm nhưng mà lần trước hắn đã bị một lần rồi liệu hắn có dễ bị chơi bằng trò cũ này ko.

-Mày nói đúng để tao suy nghĩ lại 

Tít...tít tít...Tiếng đ reo lên làm cả nhóm giật mình, một đứa chạy ra cầm dt trả lời:

-Ai đó hả? 

-Tụi mày ở đâu vậy?Sao tao gọi nãy giờ ko đc hả?

-Phong hả? ...Tụi tao đang ở nhà Trí Nghiên lúc nãy tui tao đi tắm nên để đt ở trên phòng.

-Vậy hả? Tao đến đó ngay đây đợi chút đừng giải tán sớm.

Cúp dt cô nàng way người nói lại

-Thằng Phong đó mà...Thôi bàn tiếp đi.

Trí Nghiên gật đầu đồng ý nhưng rồi bõng một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô và cô bất ngờ la lớn khiến mọi người giật mình ngạc nhiên :

-A...TAO NGHĨ RA RỒI.

-Sao mày nghĩ đc gì rồi nói nhanh lên coi.

- Cứ từ từ cháo mới nhừ dc chứ...Này nhé bây giờ tao xuống nói với hắn khi thằng Phong đến dẫn nó lên đây rồi viện lí do bắt hắn phải mở của và rồi thì....hahaha... như kế hoạch .

-Hay mày thông manh lắm.

-Tất nhiên òy tao mà-Trí Nghiên tự hào - Bây giờ tụi mày ở trên này chuẩn bị còn tao sẽ xuống nói với hắn.Ok 

Trí Nghiên đưa tay đập vào từng người rồi bước đi với vẻ mặt mừng thầm .Bước xuống cầu thang ngó tới ngó lui ko thấy Ân Tĩnh đâu cô nheo mắt rồi way người lại thì cô giật mình vì đằng sau cô có một nươời mặc bộ vét đen đã đứng ở đó từ lúc nào.

-Cô chủ tìm vậy có cần tôi giúp ko?

Sau mấy giây để hồn vía có thể bay về lại cô mới nhận ra thì đó là Ân Tĩnh và cô chợt đỏ mặt khi nhận thấy khoảng cách giữa cô và Ân Tĩnh quá gần đến nỗi cô có thể nghe đc hơi thở và mùi thơm từ cơ thể của Ân Tĩnh hơn nữa nếu lỡ đà một chút có lẽ môi cô và Ân Tĩnh đã chạm vào nhau.Cô vội way mặt đi lấy lại vẻ tiểu thư thường ngày của mình

-Anh làm gì đứng sau lưng tôi nãy giờ vậy?

-Tôi đi thay đồ vừa ra khỏi nhà tắm thì thấy cô chủ nên tôi...

-Wow ...Anh thay đồ rồi à nhanh thật đấy tôi ko ngờ...Sao anh thấy thế nào sau việc vừa xảy ra...Anh có muốn bỏ cuộc ko.? 

-Nếu cô chủ ko có gì sai bảo thì tôi đi đây. 

-Không trả lời à?Thôi đc rồi đó là quyền của anh...Còn bay giờ tôi muốn anh ở đây đợi khi nào bạn tôi tới thì anh dẫn anh ta lên phòng tôi rồi hãy mở cửa cho anh ấy vì anh ta mới tháo băng nên chắc tay còn đau...Nhớ đấy phải mở cửa cho anh ta nghe chưa .

-Dạ tôi nghe rồi ạ. -Ân Tĩnh trả lời.

Trí Nghiên way mặt bước đi, còn Ân Tĩnh đợi khi Trí Nghiên đi khuất thì ra ghế ngồi đợi anh bạn nào đó theo lời của Trí Nghiên.

Ân Tĩnh ngồi ghế ko biết rằng Trí Nghiên đã way lại nhìn Ân Tĩnh một hồi rồi mới cất bước đi lên phòng.Chiếc xe máy dừng lại được một anh vệ sĩ dắt đi, người trên xe bước xuống tiến vào nhà đợi người đó bước gần tới cửa Ân Tĩnh vội mở cửa và hỏi:

-Cậu có phải là bạn của cô chủ ko vậy?

Hắn đưa mắt nhìn Ân Tĩnh một hồi rồi ko nói gì chỉ gật đầu

-Cô chủ có nói xin mời cậu theo tôi.

Nói rồi Ân Tĩnh đi trước dẫn đường và tự đặt câu hỏi:"Sao tay anh ta không có vẻ gì là đau thế nhỉ?Có cái gì mờ ám ko vậy ".Khi gần đến phòng Trí Nghiên, Ân Tĩnh lại thấy 1 cảnh tượng kì lạ, ở nơi cửa ra vào dưới sàn có khá nhiều nước, sự nghi vấn càng có cơ hội tăng lên.Tiến đến cánh cửa ướt át đó Ân Tĩnh gõ cửa nói vong vào:

-Thưa cô chủ anh ta tới rồi ạ tôi có thể mở cửa chưa ạ?

Trí Nghiên đang ở trong phòng bỗng nghe tiếng của Ân Tĩnh thì nói nhỏ:

-Chuẩn bị tư thế sẵn sàng đợi khi hắn vừa mở cửa là chúng ta ra tay _Rồi cô nói lớn với Ân Tĩnh

- Anh vào đi 

Cánh cửa được mở ra, một người xuất hiện thì nước ở đâu bỗng đổ xuống rồi "BỐP" tiếng vật gì đó rơi xuống ko để người đó kịp lên tiếng các cô vội kéo người đí vào và đóng cửa lại, sau đó mỗi cô dùng hết sức mình mà nện vào người đó bằng tất cả sức mình với những thứ đang cầm trên tay nào là gối , là gậy , chổi

-TRỜI ƠI!CHUYỆN GÌ THẾ NÀY?AI CỨU TÔI VỚI

Thấy con người đán thương ai la lớn các cô càng khoái chí rồi cười lớn và càng đánh tới tấp với lực đánh ngày càng tăng theo cấp số nhân với tiếng nói:

-Chết đi con! 

-Cho mày chừa cái tật lắm chuyện...Mày này...mày này...hự...hự... 

Chỉ cho đến khi tiếng cầu cứu của người đó chuyển thành tiéng rên thì Trí Nghiên mới ra lệnh:

-Thôi dừng lại như vậy là đủ rồi...Như mày ra mở đèn, Lan kéo rèm ra để tao xem cái thân của hắn sao khi đc chúng ta ban cho hắn mấy cú đánh.

Khi điện vừa mở lên, rèm cửa đc kéo ra thì cả bon há hốc miệng vì kẻ vừa nhân những cái đập kinh khung từ các cô ko phải là đối tượng đc nhắm tới là Ân Tĩnh mà đó là thằng Phong. Nó nằm dưới sàn với bộ quần áo ướt nhẹp,nằm cuộng tròn tay đang ôm đầu xoa những vết thương vừa mới xuất hiện cách đó ít phút có đc do lòng tốt của những cô bạn:

-Tr..ời..ơi..Đ..au..qu..á...T..ụi..m...m..à y là..m cái...qua...í..gì..v..ậy..h...ả..hừ... ?...

Một cô sau khi chi khuôn mặt co giãn đến hết co nổi thì mới hét lên:

-Trới thằng Phong mà chứ có phải cái thằng kia đâu_ Rồi vội chạy đến đỡ Phong dậy, dìu tới giường.Sau khi Phong đc đưa tới giường thì đến lượt Trí Nghiên :

-NẾU THẰNG PHONG Ở ĐÂY THÌ HẮN Ở ĐÂU?-Trí Nghiên hét to 

Đến lúc này ánh cửa đc mở ra Ân Tĩnh từ bên ngoài bước vào ngạc nhiên với đống hỗn độn điềm đam nói:

-Cô chủ tìm tôi hả?- Ân Tĩnh vừa nói vừa cười nửa miệng

Trí Nghiên way người lại nụ cười kia càng làm cho khói trong người cô muốn xịt hết ra. Sau khi hỏi mà ko thấy trả lời Ân Tĩnh vội dưa mắt nhìn khắp phòng rồi hỏi một cách ngây thơ:

-Ủa sao vậy nè bộ lúc nãy ở đây có đánh nhau sao mà lộn xộn thế này ?- Rồi nhìn về phía Phong- Câu ta bị sao vậy hả cô chủ -Vẫn là nụ cười nhếch mép ấy 

-Anh còn hỏi à?Anh cút ngay cho tôi 

Ân Tĩnh khẽ cúi đầu rồi way người đi nhưng khi ra tới cửa thì lại quay lại nói với giong nói dạy đời của kẻ chiến thắng :

-Lần sau nếu muốn chơi trò đổ nước từ cửa ra vào thì lấy ít nước thôi ko thì nó rơi hết ra sàn,chon cái xô nhỏ thôi, cái này to quá...Còn nữa trước khi thực hiện kế hoạch thì làm ơn logic một chút phải có sự ăn ý chớ.Sau cùng là khi đánh người làm ơn nhìn rõ và luyện tai nghe để còn biết phân biệt giong nói của người khác chứ. 

-ANH CÚT NGAY ĐI-Trí Nghiên la lên

Ân Tĩnh bước đi nhưng đc vài bước lại quay lại nói:

-À wên có cần tôi chỉ cách cho trận đánh sau ko nhỉ- Rồi nhìn lên thấy con mắt đỏ ngàu của Trí Nghiên run lên vì tức chịu ko nổi Ân Tĩnh lại nói tiếp - Chắc là ko cần đâu nhỉ?

Cánh cửa vừa đc khép lại cả bon xúm lại bên Phong vừa xức thuốc vừa hỏi:

-Có sao ko hả?

-Tui bây cứ thử đứng lên rồi kêu ai đó đánh tụi bây bằng thứ vũ khí kia thì biết.

-MÀY IM ĐI-Trí Nghiên la-Mà sao người mở cửa lại là mày lẽ ra phải là hắn chứ.

-Thật ra hắn có mở cửa nhưng tao ko cho tao nghĩ làm như vậy làm như tay tao cụt ấy. 

-Tay mày đau chứ đau có cụt...Mà sao hắn biết mà đứng đợi sẵn ngoài ấy.

-Chắc nghi ngờ khi hỏi tao tay có bị đau lắm ko?

-Mày trả lời sao?

-Tao nói tao mới cắt băng về?

-TRỜI ƠI!..ĐỒ NGU MỚI CẮT BĂNG MÀ TỰ LÁI XE MÀ ĐÒI MỞ CỬA ...Hèn chi hắn móc họng tao.

-Thôi mà mày đừng giận nó đâu có biết kế hoạch đâu - Lan lên tiếng bênh

-Tụi bây về đi.

-Mày sao vậy hả?

-TAO NÓI LÀ ĐI VỀ ĐI 

Tiếng nói quá lớn khiến mọi người xanh mặt rồi nháy mắt nhau lần lượt đi về.Cánh cửa phòng đóng lại trong phòng chỉ còn Trí Nghiên với sự bực tức,sẵn có cái gối dưới chân cô tiên chân đá luôn.Bỗng cánh cửa đc nhẹ nhàng mở,way người lại Trí Nghiên nhân ra là cô giúp việc.

-CÔ VÀO ĐAY LÀM GÌ? 

-Dả anh Ân Tĩnh nói em lên dọn phòng.

Đặt cây lau nhà xuống cô tiến về Trí Nghiên đưa li nước nói:

- Ân Tĩnh còn nói cô chủ uống đi cho bớt nóng ạ.

-Cái gì ? Hắn nói vậy sao?.Đồ khốn kiếp...Để lên bàn đi

Bước ra ban công Trí Nghiên thở mạnh để cố làm nguôi cơn giận nhưng cũng không được vì vừa nhìn xuống sân cô lại thấy Ân Tĩnh cơn giận lại way lại.Như cảm nhận có ai đang nhìn mình Ân Tĩnh quay lại rồi khi nhìn lên ban công thấy Trí Nghiên trong bộ dạng đó thì Ân Tĩnh cười mỉm rồi cúi chào sau đó bước đi.Trí Nghiên nhìn bộ dạng đó chỉ muốn cho mấy đấm để thỏa cơn giận Gần hết 1 ngày rồi nhưng cơn giận của Trí Nghiên dương như ko có tín hiệu giảm mà còn có chiều hướng tăng lên mỗi khi nhớ đến bộ mặt của Ân Tĩnh lúc đó và khổ thân chiếc gối nó phải thế thân cho Ân Tĩnh chịu những cú tạt tai nảy lửa.Chiếc điện thoại yêu dấu reo lên:

-Alo ai vậy?_ Trí Nghiên thét lên trong đt.

-Ai vậy sao ko lên tiếng hả?

-Tao nè Thúy Hoa đây...Mày bị làm sao vậy hả? 

-Thúy Hoa hả tao đang bực mình đây?

-Lại chuyện gì nữa hả?

-Hừ...hừ...hừ 

-Thôi nghe tiếng thở "não nề" của mày là tao bít rồi...Lại thằng vệ sĩ phải ko?...Nó lại làm gì mày hả?

-Tao tức quá nó chơi xỏ tao mày ạ! Tao điên lắm rồi. 

-Thôi mày đừng như vậy nếu muốn trút giận thì ra ngoài đừng làm tội cái nhà...Tội nghiệp nó lắm.

-Có chỗ nào hay hả?

-Ừm...Tao mới lùng thấy vậy tối nay đi ko tới chỗ cũ nha...Thôi tao cúp đây.

Dặt đt xuống Trí Nghiên nằm xuống giường vừa thấy chiếc gối đáng thương kia cô liền quăng nó đi.Bước ra khỏi phòng Trí Nghiên la lớn:

-Bà Hai tôi đói rồi làm gì cho tôi ăn đi

Bà Hai đang ở trong bếp nghe vậy thì vội vàng bật bếp gas lên nấu nướng. Thức ăn được bày lên bàn rời mắt khỏi chiếc tivi Trí Nghiên bước xuống bàn ăn.Cầm đũa lên ăn được vài miếng thì nghe thấy tiếng nói:

-Em nghe nói nhà anh có chuyện phải ko?

-Ừm...Ba anh vô viện rồi.

-Nếu vậy thì anh về đi em sẽ cử người khác thay anh đêm nay.

Ân Tĩnh bước vào cùng một vệ sĩ,cuộc đối thoại chợt dừng lại khi cả hai thấy Trí Nghiên ngồi đó.

-Chào cô chủ ạ!

Hai người cùng cúi đầu và đồng thanh nói.Nghe xong tiếng chào Trí Nghiên buông đũa rồi nói chính xác hơn là rủa:

-Nhìn bản mặt là ko muốn ăn nữa. 

Rồi đứng dậy bỏ đi, anh vệ sĩ cũng là một trong những người có mặt trong vụ việc ở hồ bơi nên khi thấy thái độ của Trí Nghiên anh ko khỏi ngac nhiên:

-Sao thế nhỉ lẽ ra cô ta phải vui cười chứ sao lại nhăn nhó như vậy nhỉ? 

-Ko sao đâu...Bây giờ anh có thể về đc rồi.

-Cám ơn...Thôi tôi về đây

Ân Tĩnh vẫn đúng đó rồi lại ngoái cổ nhìn lên phòng của Trí Nghiên.

Trời bắt đầu tối, cuộc sống của những cô chiêu cậu ấm bắt đầu, thật là những con người ngược đời vào thời gian này mọi người nghỉ ngơi sau 1 ngày làm việc mệt mỏi thì chúng mới nhấc thân mình ra khỏi chiếc giường để rồi nhảy lên những "con ngựa sắt" lao mình vào những thú vui vô bổ. Trí Nghiên ngồi bên chiếc bàn trang điểm tuy còn đang ở tuổi đi học nhưng những kĩ thuật trang điểm cô biết rất nhiều, biết đưa những điểm tốt của mình lên và che đây những gì ko đep mắt có lẽ đây là một trong số ít những kiến thức cô học đc khi ăn chơi, nhưng hình như chúng hơi thừa so với lứa tuổi đó.Sau mấy chục phút trang điểm thêm mấy ngàn giây đắn đo lựa quần áo, Trí Nghiên bước ra khỏi phòng để bắt đầu cuộc vui thâu đêm của mình nhưng gương mặt cô lại bị nhăn lại khi nhìn thấy Ân Tĩnh bởi cô biết sẽ phải nghe những lời gì từ Ân Tĩnh.

-Cô chủ đi đâu vậy?...Trời đã tối rồi cô nghĩ cô nên ở nhà và đi vào ngày mai.

-Nếu có cái vũ trường nào hoạt động vào buổi sáng với sự náo nhiệt của ban đêm thì tôi sẽ nghe anh và ở nhà.

-Cô chủ nói đi đâu ạ?

-Tai anh có bị điếc ko vậy hay anh ko hiểu tiếng việt ... Tôi muốn đi vũ trường.

-Nếu nơi cô chủ muốn đến là vũ trường thì tôi rất tiếc tôi ko thể để cô đi đc....

-Thôi đc rồi tôi sẽ cho anh đi theo...OK..Bây giờ thì tránh ra và đi lấy xe đi.

Trí Nghiên thở dài rồi tiếp tục bước tới nhưng cô ko thể vì Ân Tĩnh vẫn đứng đó ko di chuyển:

-Anh làm sao vậy? Tránh ra cho tôi đi.

-Tôi xin lỗi tôi ko thể...Tôi e cô chủ sẽ phải ở nhà vào tối nay..

-Tại sao? 

-Vì tôi ko muốn chuyện đêm trước lại tái diễn hơn nữa năm học mới sắp đến tơi nghĩ cô chủ nên dành thời gian ôn bài lại thì hơn.

-Này... Anh nên nhớ thân phân lúc này của anh nhé tôi nghĩ tôi ko cần phải nhắc lại đâu.

-Có lẽ cô chủ chưa biết cách đây một giờ ông chủ có gọi điện và tôi đã chính thức trở thành quản lí của cô chủ rồi.

-Sao? Anh nói gì? 

-Mời cô chủ quay trở lại phòng.

Trí Nghiên quay lại phòng với vẻ bực tức và rồi" Ầm" đóng của xuất hiện.Trí Nghiên vứt chiếc bóp xuống giường rồi đi lại hơi thở cô gấp hơn đứt quãng chứng tỏ cô đang lên đến cực điểm của sự giân dữ, nhưng nhịp thở bắt đầu chậm dần khi cô nhìn vô tủ quan áo.

-Đúng rồi ...sợi dây...hehehe 

Tiến đến Trí Nghiên nhẹ nhàng mở cửa tủ và lấy trong ngăn kéo một sợi dây thừng, rồi cô mỉm cười "Tưởng có thể bắt tôi ở nhà sao.Lầm to nhé " . Đứng dậy bước ra ngoài ban công cầm theo sợi dây cô liền cột nó vào lan can ở bên hông nơi các vệ sĩ thường ko để ý cho chặt rồi cô way vào sắp xếp chiếc gường rồi lấy đôi guốc cùng chiếc bóp và núp vào góc tường đợi thời cơ. 

Sau cuộc tranh cãi đc 30' Ân Tĩnh bước đến phòng Trí Nghiên nhẹ nhag' gõ cửa anh hỏi:

-Cô chủ có trong đó ko ạ.?

Ko hề có tiếng trả lời, sau một hồi gọi vẫn ko có ai trả lời Ân Tĩnh cảm thấy chột dạ nên liền vặn tay nắm bước vào.Căn phòng lúc này đã tắt đèn Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên đang trùm chăn nằm ngủ trên giường, yên tâm nên Ân Tĩnh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng nhưng bỗng Ân Tĩnh khựng lại khi thấy có gì ko ổn căn phòng hôm nay mát hơn bình thường ko phải hơi lạnh từ chiếc điều hòa mà có mang chút vị thiên nhiên,nhìn vội ra cửa ban công chiếc cửa ko hề đc đóng lại và đó là lỗ hổng làm mất tác dung của chiếc điều hòa. Bước về phía đó Ân Tĩnh đinh đóng cửa lại nhưng bầu trời nhìn từ ban công này thật đẹp và trời hôm nay có rất nhiều sao khiến Ân Tĩnh phải nán lại ngắm một chút nhưng Ân Tĩnh chợt giật mình khi nhìn thấy một sợi dây đc cột ở bên hông bất giác Lâm chạy vội về phía chiếc giường lật tấm chăn ra thì trời hỡi đó ko phải là Trí Nghiên mà là chiếc gối ôm - chiếc gối hứng một trận đòn của Trí Nghiên hồi chiều.

Bàng hoàng, sửng sốt, ngạc nhiên là tâm trạng lúc bấy giờ của Ân Tĩnh.Sau khoảng vài giây trấn tĩnh lại Ân Tĩnh mới nhìn xuống sợi dây rồi hướng mắt về con đường thò bỗng thấy 1 bóng người chạy, nghi đó chính là Trí Nghiên nên nhanh như chớp anh đu xuống đất bằng chính sợi dây kia để đuổi theo bóng người đó. Vừa chạy Ân Tĩnh vừa lục túi lấy bộ đàm ra và nói:

-Các anh nhanh lấy xe rồi chạy về hướng đường cái cô chủ bỏ trốn rồi.

Chẳng biết các đồng nghiệp có phản ứng gì không nhưng chỉ thấy Ân Tĩnh cúp máy rồi tiếp tục phóng đuổi theo chiếc bóng phía trước.

Vừa chạy,vừa hổn hển thở lâu lâu lại ngoái cổ lại xem có ai ko, Trí Nghiên cố chạy càng xa ngôi biệt thự càng tốt , cô có cảm giác dường như cuộc trốn chạy của cô đã bị phát hiện,nghĩ đến cảnh bị bắt lại rồ đưa vào phòng cô lại thấy nản nhưng có lẽ điều khiến cô tức nhất có lẽ là vẻ mặt đắc thắng của hắn- cái tên mặc vét đen ko hề thấy gì trên gương mặt lạnh ngoài trừ cái nhếch mép đắc thắng- càng nghĩ cô càng tức và càng dốc sức chạy .

Ân Tĩnh cũng chạy mục đích chính là cái con ngườ phía trước với tốc độ chạy chẳng kém Ân Tĩnh là mấy .Theo người đó chạy mãi cho tới khi ra khỏi cái ngõ để vào biệt thự, Ân Tĩnh lại tiếp tục đuổi theo mãi ra đường lộ, bỗng người đó giảm tốc độ dừng lại đi bộ chỉ chờ có thế Ân Tĩnh chạy một mạch rồi dừng lại trước mặt người đó và nói:

-T...rò chơi...hừ... k....ết....hừ...th..úc...rồi thưa c...ô chủ..hừ..hừ .Cô... h...ãy...hừ..mau theo...tôi về...hừ...hừ

Sau một hồi nói ko ra hơi Ân Tĩnh ngước mắt lên nhìn nhưng ánh mắt chào đón Ân Tĩnh là một ánh mắt hết sức ngạc nhiên.TRỜI Ạ Đó ko phải là Trí Nghiên mà là một cô gái lạ hoắc đang trố hai con mắt sau cặp kính cận nhìn Ân Tĩnh.Khỏi nói cũng biết Ân Tĩnh nhà ta phản ứng như thế nào, đầu tiên là lùi lại vài bước sau khi bước ra khỏi sự kinh ngạc sau đó là ngoáp cổ rảo mắt nhìn tứ phía và cuối cùng là chạy, lại phải chạy chạy đi tìm cô chủ của mình.Trong đầu Ân Tĩnh lúc này ko có gì cả nó đang rối tung với ý nghĩ:"Chạy theo đường nào?" Đúng vậy ở đây có quá nhiều đường quá nhiều ngõ hẻm chúng cứ như là một sự lựa chon có khi thông với nhau nhung cũng có lúc đưa người chọn tới ngõ cụt ko lối thoát.

"Ngõ hẻm và bóng tối ko phải là bạn tốt của người con gái", đúng như vậy Trí Nghiên mải chạy mà ko biết mình đang đi vào một ngõ hẻm, một ngõ cụt nơi sẽ cho cô một bài học cho sự việc hôm nay nơi mà cô cảm nghiệm đc câu nói trên ( do Bin sáng tác hehehe).Dừng lại do ko còn đường chạy Trí Nghiên nhìn quanh rồi cô mới thấy mình đang ở một nơi xa lạ phía trứơc là cái tường xám xịt với đầy mùi ko đc thơm tho cho lắm Trí Nghiên quay đau lại rồi tiếp tục bước cô phát hiện rằng ở đây tối quá ngoài chút ánh đèn ở cây cột điện thì ko có gì khác và dường như đây là nơi quy hoạch nên chẳng thấy một bóng người.Cô vẫn lần mò tiến tới để tìm đường nhưng cô chợt khựng lại sau khi có tiếng nói ỏ phía sau:

-Cô em đang làm gì vậy?Chơi với tụi anh ko.

Và bây giờ nỗi sợ hãi thực sự đã đến với Trí Nghiên, cô way lại và thấy đằng sau mình là một nhóm đàn ông cô cũng ko biết đó là trẻ hay già cô chỉ thấy lạnh ở xương sống và cô lùi lại vài bước và sau đó theo phản xạ cô way đầu chạy.Chúng cũng chạy theo và một tên đã chạy nhanh chặn phía trước cô và nói:

-Làm gì vội vậy em?Bọn anh làm em sợ à?.Đừng sợ chơi với tụi anh đi vui lắm hahaha.

Vừa nói hắn vừa tiến tới nhe hàm rang với nụ cười đểu cáng,rồi nhanh như chớp hắn đẩy cô vào tường rồi cả đám người bệnh hoạn đó lúc này Trí Nghiên có thể đếm được chúng có 3 tên bắt đầu vây lấy cô rồi từng bàn tay nhơ bẩn của chúng bắt đầu đụng vào cô:

-Ái chà cô em này được đó.

-Da trắng min nhìn thôi là chảy nước dãi-Vừa nói hắn vừa liếm môi

-Đêm nay anh em ta gặp may rồi

-Tụi em nhường cho đại ca xử trước.

Chẳng biết tên nào là đại ca Trí Nghiên chỉ thấy một bàn tay vuốt lấy má cô đẩy mạnh cô vô từng bàn tay đó đang dần di chuyển về phía dưới

-Buông tôi ra- Trí Nghiên la lên

Nhưng tiếng la đó dừng như ko là gì với con người đang say máu của cầm thú.Đôi mô hắn bắt đầu chạm lên làn da mịn màng của Trí Nghiên trức hết là ở má rồi ở cổ và lần đi xuống theo bàn tay.

Trí Nghiên lấy hai tay che lại trước ngực ko cho hắn tiếp tục và rồi "Chát" cô đã tát hắn. Cú tát khến hắn khựng lại thấy vậy Trí Nghiên bắt đầu chạy, vừa chạy cô vừa kêu cứu:

-Cứu tôi với có ai ko? Hức hức...Ân Tĩnh anh ở đâu cứu tôi với...

Nhưng rồi ột bàn tay keéo ko cho cô chạy vừa way mặt lại thì Trí Nghiên nhận ngay nột cái tát khiến cô xay xẩm mặt mặt cô ko còn nói được nữa, Và hắn lại tiếp tục trò đê hèn cùa chính mình.Hắn đẩy cô nằm xuống rồi sấn đến một tay hắn tiếp túc lần mo trên cơ thể cô một tay lần tìm xuống chiếc khóa quần của mình.Trí Nghiên giãy giụa cô cố gắng đạp hắn ra vừa nói trong nước mắt:

-Buông tôi ra... híc híc...đừng mà...híc híc

Có lẽ thấy cô phản ứng mạnh quá nên hắn bèn giơ tay định cho cô thêm một ái tát nữa nhưng khi hắn hạ tay xuống thì bỗng thấy có gì đó cản hắn lại ngoái cổ nhìn lên hắn nghe một giọng nói rít qua kẽ răng:

-Bỏ bàn tay của mày ra khỏi người cô ấy.

Và khi chưa kịp hiểu gì thì một cái đấm khiến hắn phải làm theo lời nói đó, lực của nắm đấm làm hằn văng ra sa, rồi người đó tiến về hướng Trí Nghiên lay mạnh cô mà nói:

-Cô chủ không sao chứ?

Giọng nói nghe quen quá , Trí Nghiên mở mắt ra trước mắt cô chính là Ân Tĩnh người cô luôn tìm cách gây khó khăn, nhưng lúc này mọi căm ghét dường như biến mắt thay vào đó là nỗi vui mừng khôn tả rồi cô bất ngờ ôm chần lấy Ân Tĩnh trước sự sủng sốt của Ân Tĩnh và nói:

-Tôi sợ lắm...huhu.. Tôi sợ lắm...hức

-Không sao có tôi ở đây cô chủ đừng sợ-Ân Tĩnh vỗ vai Trí Nghiên

-Tình cảm quá ha. 

Tiếng nói khiến Ân Tĩnh dừng lại rồi nhướng mắt lên nhìn tên đang nói.

-Tụi mày sẽ biết thế nào là lễ đô khi đụng vào tụi tao-Giong nói đó tiếp tục vang lên

-Vậy hãy cho tao xem lễ độ của mày đi -Ân Tĩnh lên tiếng rồi đứng dậy

-Được rồi thằng khốn. 

Nói rồi một tên xông lên hắn định đấm Ân Tĩnh nhưng Ân Tĩnh đã né được đồng thời tặng ại cho nó một cú đấm vào bụng rồi đá hắn về phía hai tên còn lại

-Đại ca không sao chứ ... Thằng khốn xem đây 

Một tên nữa lao đến cùng với một cú đá , Ân Tĩnh đưa tay ra đỡ rồi nắm lấy chân hắn rồi dùng cùi trỏ dúi xuống đùi hắn.AAAAAAAAAA Tiếng la của hắn vang lên rồi cũng như tên trước ngồi xoa êết thường.Tên cuối cùng sau khi thấy hai đồng bọn của mình như vậy cũng lao đến nhưng hắn đã để Ân Tĩnh nắm lấy tay rồi bẻ về phía sau."Rắc rắc" Tiếng xương tay kêu lên hăn nhăn mặt và rồi nhanh như chớp hắn lấy bàn tay kia thò vaò túi quần lấy ra một vật sáng lóa rồi khua nó về phía Ân Tĩnh dù đã vội né nhưng vật đó đã lướt qua bụng Ân Tĩnh làm rách áo.Ngay sau khi bị vật đó lướt qua Ân Tĩnh đã nắm lấy cổ tay lắn bẻ mạnh khiến cho vật đó rơi xuống đất thì ra là một con dao.Rồi Ân Tĩnh đẩy hắn về phía trước giáng cho hắn một nắm đấm rồi lấy chân quặt lấy cổ hắn giáng thêm một đòn nữa rồi đẩy hắn ra rồi lớn tiếng nói:

-KHÔN HÔN THÌ CÚT NGAY ĐI. 

Cả 3 tên ôm nhau chạy sau khi nghe những lời nói của Ân Tĩnh.Ân Tĩnh đưa mắt nhìn chúng đi khuất rồi tiến về phía Trí Nghiên.

-Cô chủ ko sao chứ?

Ân Tĩnh tiến đến nhẹ nhàng ngồi xuống và hỏi Trí Nghiên, trước mặt Ân Tĩnh ko còn là một Trí Nghiên đanh đá với những trò đùa vô tâm mà chỉ là một cô gái đang ngồi đó co chân với khuôn mặt đầy nước mắt còn vương một chút sợ sệt. Thay vì sẽ trả lời Ân Tĩnh với cách nói đầy tự mãn thì bây giờ lại khác Trí Nghiên vừa thấy bóng Ân Tĩnh thì cô lại ồm chầm lấy, ôm thật chặt sợ rằng nếu lỏng ra thì Ân Tĩnh sẽ bỏ đi và để cô lại một mình với cái hẻm tối như mực cùng bon người kia .

-Huhuhu..Tôi sợ lắm..hức…Anh đưa... tôi ..đi..đi...Đi… k…hỏi …nơi…này..hức.hức… 

Ân Tĩnh lại một lần nữa ngạc nhiên, ngạc nhiên với hành động của Trí Nghiên, ngạc nhiên với con người bây giờ của Trí Nghiên- là một cô gái với mái tóc mượt, làn da min màng cùng đô tay yếu đuối và đôi tay ấy đang ôm lấy Ân Tĩnh với 1 lời khẩn cầu tha thiết dường như cô chủ Trí Nghiên với những lời nói móc, một cô chủ Trí Nghiên cứng đầu, đầy mưu mẹo đã biến mất để nhường chổ cho cô gái Trí Nghiên yếu đuối đang rơi lệ.Vòng tay ngày càng siết chặt của Trí Nghiên đã đưa Ân Tĩnh thoát khỏi những ý nghĩ đó way lại hiện tại, những giọt nước mắt nóng hổi của Trí Nghiên đang rơi xuống vai Ân Tĩnh và Ân Tĩnh biết rằng một cái ôm nhẹ cùng những lời an ủi lúc này là tốt nhất.Và rồi 1 tay Ân Tĩnh nhẹ nhàng siết chặt, một tay khẽ vuốt mái tóc mểm mượt và nhẹ nhàng nói:

-Đừng sợ…Ko sao rồi …Bọn chúng đi hết rồi …Đừng khóc nữa…Để tôi đưa cô chủ về...Được ko? 

Đợi khi Trí Nghiên bớt khóc Ân Tĩnh từ từ buông tay ra rồi đỡ Trí Nghiên, Trí Nghiên lúc này dường như ko còn sức lực nên Ân Tĩnh phải gắng sức để đỡ cô nhưng khi cơ vừa đứng dậy thì bỗng cô kêu lên “ Á” rồi vội ngồi xuống khuôn mặt nhăn nhó trông rất đau đớn. Thấy vậy Ân Tĩnh liền way xuống hỏi:

-Cô chủ bị làm sao vậy? 

-Tôi cũng ko biết nữa..híc…Chân tôi đau wá. 

Nghe vậy Ân Tĩnh liền xem chân của Trí Nghiên.

-Cô chủ bị trật khớp rồi – Ân Tĩnh nói sau khi đã xem xét- Cô chủ chịu đau một chút để tôi nắn lại.

Trí Nghiên ko nói gì chỉ khẽ gật đầu, rồi Ân Tĩnh cởi chiếc giày khỏi chân Trí Nghiên.Dù đã thấy bàn chân Trí Nghiên nhiều lần nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Ân Tĩnh đc nhìn nó gần như thế này.Bàn chân này thật nhỏ nhắn và mềm mại quá thế cũng đủ biết chủ nhân của nó phải là người xinh đẹp và thanh khiết như thế nào. Trí Nghiên nhắm mắt cắn răng để cho Ân Tĩnh nắn khớp lại nhưng chờ hoài ko thấy cô liên mở mắt nói:

-Anh nắn chưa sao tôi ko có cảm giác gì vậy? 

Rồi cơ đưa mắt nhìn Ân Tĩnh thì thấy Ân Tĩnh đang cầm bàn chân mình và nhìn trân trân vào nó như bị thôi miên rồi ko biết vì phản xạ tự nhiên khi có người lạ chạm vào cơ thể mình hay tại gương mặt đang đỏ dần lên mà cô bỗng rụt chân lại nhưng do hơi mạnh tay nên bàn chân lại nhói đau “ Á” Cô khẽ rên.

Hành động cùng tiếng rên của Trí Nghiên làm cho Ân Tĩnh giật mình ko còn chú ý dán mắt vào bàn chân đó ( có nữa đâu mà nhìn chứ).Và Ân Tĩnh cũng đã kịp nhận ra mình vừa có một hành động ko đúng nên mặt chợt đỏ lên rồi lí nhí koi1:

-Tôi xin lỗi…Tôi thật ko phải…Tôi... 

-Ko có gì đâu - Trí Nghiên khẽ nói rồi nhìn ra chỗ khác tránh ko cho Ân Tĩnh thấy gương mặt đang ửng hồng ko lí do của mình

-Cô chủ có thể đưa chân để tôi nắn ko… Lần này tôi sẽ làm thật 

Một lần nữa Trí Nghiên ngoan ngoãn gật đầy làm theo lời Ân Tĩnh. Ân Tĩnh cầm lấy chân Trí Nghiên rồi xoay xoay theo kim đồng hồ được vài lần thì “ Rắc” Ân Tĩnh vọi bẻ mạnh Trí Nghiên nhắm mắt và chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi cô nghe tiếng Ân Tĩnh:

-Cô chủ cảm thấy thế nào ? Đỡ đau chưa.

Trí Nghiên bắt đầu cho cổ chân hoạt động rồi nói:

-Bớt hơn một chút nhưng vẫn còn đau lắm.

  -Ko sao đau về lấy rượu thuốc là ổn mà. Thôi cô chủ đứng dậy đi chúng ta đi về muộn rồi.

Trí Nghiên đứng dậy theo lời Ân Tĩnh nhưng do chân cô còn đau nên cô đi cà nhấc trong rất tội thấy vậy Ân Tĩnh bèn ngồi xuống trước mặt đau Trí Nghiên:

-Thôi cô chủ leo lên đi để tôi cõng đi chứ cứ đi như vậy thì ko ổn.

-….. -Trí Nghiên cũng ko biết tại sao cô lại im lặng trước lời đề nghị của Ân Tĩnh cô nửa muốn lên nửa lại ko muốn Ân Tĩnh cõng.Cô cứ đứng im như vậy cho tới khi

-Sao vậy? Leo lên đi chỉ cần đi ra khỏi hẻm này tôi sẽ gọi điện kêu Nhật đón chúng ta.-Ân Tĩnh bắt đầu thúc sau khi ko thấy Trí Nghiên nói gì.Vẫn ko có tiếng trả lời, Ân Tĩnh liền way lại phía sau nhìn Trí Nghiên rồi lấy tay kéo cô về phía lưng mình còn Trí Nghiên do chân đang đau nên cô mất thăng bằng ngã chúi xuống lưng Ân Tĩnh.Thế rồi Ân Tĩnh cõng Trí Nghiên đi ko cần sự cho phép của Trí Nghiên.

Còn Trí Nghiên thì suy nghĩ về cảm giác khi nãy của mình rõ ràng là lần trước cô cũng đã đc Ân Tĩnh cõng nhưng lần đó cô ko hề có cảm giác gì sao lần này lại lạ vậy.Có cái gì đó trong cô làm cô thấy e ngại khi Ân Tĩnh đề nghị cõng cô.Có lẽ lần trước do cô lòng háo thắng muốn chơi Ân Tĩnh và những li rượu cô uống trước đó đã làm cho sự ngại ngùng đã bị che lấp để bây giờ khi ko có những thứ ấy thì cảm giác đó xuất hiện . Cô cũng ko biết cô lắc đầu như muốn đuổi những thắc mắc đó ra khỏi đầu.

-Cô chủ làm sao vậy – Ân Tĩnh hỏi khi thấy đầu Trí Nghiên cứ lúc lắc

-Ko có gì…Anh lo cõng đi đừng hỏi nhiều. Ân Tĩnh ko nói nữa chỉ im lặng cõng Trí Nghiên đi đc vài bước nữa Ân Tĩnh cảm thấy hình như Trí Nghiên đang ngả đầu vào lưng mình.Ngay những giây đầu khi Trí Nghiên vừa ngả vào Ân Tĩnh có cảm giác kì lạ khó diễn tả, nó rất nhẹ nhàng và đang len lỏi trong từng mạch máu khiến Ân Tĩnh cảm nhận từ nó sự thoải mái,dễ chịu, và Ân Tĩnh ko cảm thấy Trí Nghiên nặng như lần trước nữa hình như trọng lượng đó đã biến mất rồi thì phải.Ân Tĩnh khẽ way đầu ra phía sau rồi cười mỉm - một nụ cười bí hiểm.

Chẳng mất nhiều thời gian cuối cùng họ cũng đến đầu con hẻm,thôi ko cười nữa để lấy lại sự nghiêm nghị Ân Tĩnh nói với Trí Nghiên:

-Chúng ta ra đến nơi rồi, thưa cô chủ.

Trí Nghiên khẽ mở mắt sau khi nghe tiếng Ân Tĩnh.

-Tới nơi rồi à. Sao nhanh quá vậy ? 

-Ừhm…Bây giờ cô chủ chịu khó ngồi xuống đây để tôi gọi Nhật đến.

Ân Tĩnh đặt Trí Nghiên trên thềm của 1 ngôi nhà rồi lấy điện thoại gọi cho Nhật.Trí Nghiên ngồi đó cô đang tự hòi về những gì cô cảm giác khi ngồi trên lưng Ân Tĩnh. “Tại sao lúc nàymình lại ko hề ghét anh ta nhỉ? Cảm giác đó đâu mất rồi nhỉ?Tại sao khi anh ta cõng mình lại thấy một cái gì đó rất bình yên vậy và tại sao mình lại thấy hụt hẫng khi anh ta đặt mình ngồi đây?Đó là cảm giác gì chẳng lẽ là…….tiếc nuôi sao?Minh mà lại tiếc nuối một cái lưng hơn là chiếc xe hơi sao?Nhưng…..nếu có thể thì mình vẫnmuốn được anh ấy cõng để có thể cảm nhận thứ cảm giác an toàn đó nữa.”Trí Nghiên ngước lên nhìn Ân Tĩnh với ánh mắt dịu dàng nhưng bỗng nhiên Ân Tĩnh chợt way đầu lại làm cô phải chuyển hướng .

-Sao vậy? Gọi hoài mà ko đc vậy nè?

-Có chuyện gì vậy?

-Tôi ko bết nhưng tôi gọi cho Nhật mà ko đc. Để tôi gọi cho người khác xem sao

Ân Tĩnh lải way lung bấm số trên chiếc đt.Tít….tít….tít…Chiếc đt vẫn cứ kêu liên hồi gần như tỉ lệ người bắt máy là 0%.

-Hay là… -Trí Nghiên lên tiếng cùng với cái miệng cười tươi( có ý đồ đây nè)

-Alô…-Tiếng Ân Tĩnh làm tắt nụ cười đó của Trí Nghiên-May quá cuối cùng cũng có người nhấc máy….Anh đang ở đâu vậy mang xe đến đón cô chủ mau….Chúng tôi đang ở đg Y…Vậy à ..thế thì nhanh lên –Ân Tĩnh cúp máy rồi way về phía Trí Nghiên-À lúc nãy cô chủ định nói gì vậy?

-Không…không có gì- Trí Nghiên lắc đầu với vẻ mặt buồn–Có xe rồi à?

-Vâng có rồi nhưng chúng ta phải đợi nửa tiếng.

-CÁI GÌ ? Nửa tiếng sao?-Trí Nghiên tỏ vẻ ko đc vui

-Có vấn đề gì sao? 

-Tôi muốn về nhà tôi ko muốn ở lại đây nữa dù là 1 phút. 

-Nhưng xe sẽ tới mà cô chủ chịu khó… 

-Không tôi ko muốn… Anh phải đưa tôi về ngay bây giờ. 

-Bây giờ à….Bằng cách nào đây?Muôn quá ko còn taxi nữa mà bay giờ gọi thì cũng phải đợi..Huzz

-Tôi ko biết đó là việc của anh. -Trí Nghiên gắt gỏng

Thật sự Ân Tĩnh ko biết làm sao nữa chỉ còn một cách đó là cách mà Ân Tĩnh đã đưa Trí Nghiên ra khỏi ngõ.Và rồi Ân Tĩnh bước tới chỗ Trí Nghiên ngồi xuống và way lưng lại.Còn Trí Nghiên biết rằng Ân Tĩnh ko còn cách nào ngoài cách là cõng cô nên lần nay ko cần Ân Tĩnh làm gì hay lên tiếng thì cô đã với tay khoác wa cổ Ân Tĩnh. Thật ra cô cũng có thể đợi xe đến đón nhưng do muốn đc Ân Tĩnh cõng mà cũng ko phải chẳng qua là cô muốn một lần nữa cảm nhận cái cảm giác bình an lúc trước mà thôi.Và nếu có thể nghe hay làm cách nào để nghe lòng người thì chúng ta có thể nghe thấy nụ cười mãn nguyện pha them một chút gian gian trong lòng của Trí Nghiên 

Thế là họ lại tiếp tuc bước đi ( chỉ có Ân Tĩnh đi thôi). Đêm nay trời rất đẹp, trên cao đó có hàng ngãn vì sao, dưới đất tại một con đường với hai hàng cây khẽ lay vì những cơn gió nhẹ và ở giữa hai hàng cây đó có hai người người này cõng người kia ko một lời hỏi han, một câu nói chuyện chị im lăng nhưng trong lòng mỗi người lại tiếp tục cho mình cơ hội đc tiếp xúc với cái cảm giác mà ngay cả bản thân họ cũng ko biết nó là gì

Hơn một tiếng đi bộ, đôi chân Ân Tĩnh cũng đã dừng lại trước ngôi biệt thự wen thuộc.Vừa đặt chân vào phòng khách họ đã nhìn thấy những người làm đang đứng đó với hàng chục gương mặt lo lắng. Khi vừa thấy 2 người thì họ vội chạy đến.

-Cô chủ đã đi đâu vậy? 

-Cô chủ ko sao chứ? 

-Sao anh phải cõng cô chủ vậy? 

Hàng ngàn câu hỏi đc đưa ra nhưng Ân Tĩnh đều ko trả lời mà chỉ bước wa đám đông tiến về phía câu thang rồi nói vọng lại:

-Hồng à! Em lên đây.

Nghe Ân Tĩnh gọi mình nên cô người làm vội đi theo lên tiếp đó là ông quản gia và bà Hai.Ân Tĩnh đặt Trí Nghiên xuống giường rồi bước ra ko wên nó với Hồng:

-Em chăm sóc cô nhé.

Hồng dạ một tiếng rồi bước vào còn Ân Tĩnh bước vào phòng mình tiến tới cái hộp tủ tìm chai rượu thuốc.Ân Tĩnh cầm chai rượu trong tay rồi đứng dậy nhưng bỗng thấy choáng váng mọi thứ hoa lên trước mắt, Ân Tĩnh lắc nhẹ đầu cho tỉnh rồi lại tiếp tục bước đi. Trước cửa phòng Trí Nghiên, Ân Tĩnh gõ cửa và đứng đợi , một lúc sau cánh cửa mở ra và Hồng xuất hiện 

-Em cầm lấy chai rượu thuốc này nắn bóp chân cho cô chủ, nhớ là nhẹ tay thôi nhé. -Ân Tĩnh vừa nói vừa đưa cái chai lên trước mặt Hồng.

Hồng ko nhân ngay mà đôi mắt cô mở to ngạc nhiên và lấy tay che miệng tay kia chỉ về phía bụng Ân Tĩnh nói bằng giọng hốt hoảng:

-Anh…anh…bị …chảy máu …rồi kìa 

Sau khi nghe Hồng nói Ân Tĩnh chợt nhin theo hướng tay của Hồng.Đúng như Hồng nói từ bụng phải của Lâm một dòng máu đỏ tươi đang chảy ra còn có vết máu khô nữa, Ân Tĩnh vội vội lấy tay che lại rồ lùi lại vài bước. Thấy vậy Hồng liền chạy ra đỡ rồi nói:

-Anh có làm sao ko?...Để em băng lại cho anh..

-Không cần đâu. Anh ko sao…Em vào lo cho cô chủ đi…Anh tự băng cũng đc. 

-Có đc ko mặt anh đang tái đi kìa…Có lẽ do mất máu.

Ân Tĩnh gật đầu rồi lấy tay đẩy Hồng vào phòng. Hồng vào phòng mà gương mặt vẫn còn vẻ hoảng hốt.

-Có chuyện gì vậy - Trí Nghiên hỏi sau khi thấy Hồng như vậy.

-Dạ…Anh…Ân Tĩnh bị…bị..chảy máu

-Sao ?-Trí Nghiên giật mình khi nghe Hồng nói- Anh ta bị chảy máu? có nặng ko ? Sao ko wa giúp anh ta đi mà còn đứng đó?

-Dạ…ảnh nói để anh ấy tự làm ạ.

-Anh ta nói thế cô cũng tin sao …Anh ta đang bị như vậy làm sao có thể …Để tôi wa xem sao- Trí Nghiên đứng dậy định bước đi nhưng bàn chân kia đã ngăn cô lại, cô nhăn nhó ôm lấy nó, Hồng vội dìu cô lên giường rồi bắt đầu bôi thuốc.

Ân Tĩnh bước vào phòng cởi bỏ chiếc áo ra để nhìn vết thương có lẽ đây là kết quả đánh lén của tên khốn lúc nãy, chính Ân Tĩnh cũng ko ngờ mình lại bị thương, Ân Tĩnh chẳng cảm thấy đau gì cả chỉ biết áo mình bị rách ko ngờ…Đây chắc là nguyên do khiến Lâm bị choáng khi nãy. Bước xuống giường Ân Tĩnh tiến vào phòng bathroom với một tay che thương lại, bước ra khỏi đó với vết thương đã đc rửa Ân Tĩnh bắt đầu băng lại rồi sau đó ngả lưng trên chiếc giường và dần chìm vào giấc ngủ kết thúc một ngày mệt mỏi

-Cô chủ có cậu Bình đến ạ.Tôi đã nói cậu ấy đợi ở dưới nhưng... -Tiếng Hồng vang lên

-Không sao đâu cứ để anh ấy vào-Trí Nghiên trả lời

-Đó tôi nói rồi mà cứ cãi -Bình lên tiếng trách móc.Bình chính là tên người yêu mà Trí Nghiên vừa chia tay do hắn muốn lên quan hệ với cô. Tên này là công tử của một ông chủ giàu sụ ngoài ra hắn cũng là một tên sở khanh hắn thường chia tay các cô gái hắn quen khi đã thỏa mãn dục vọng trong hắn thường là các cô gái hiền lành dễ dụ, Trí Nghiên wen hắn chỉ để có bạn chơi trong các trò vui thôi chứ chẳng có tình cảm gì.

Bình bước vào tiến gần đến nơi Trí Nghiên ngồi, Trí Nghiên đang ngồi ở bàn học để ôn bài( chuyện lạ) .Nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Trí Nghiên,Bình khẽ thì thầm rồi đặt một nụ hôn lên má Trí Nghiên.

-Chào em yêu 

Trí Nghiên đứng vụt dậy khi Bình nâng cằm Trí Nghiên về đằng sau để thực hiện tiếp cái kiss tiếp theo khiến hắn bỡ ngỡ và ngạc nhiên nhưng khi thấy Trí Nghiên đi cà nhắc liền hỏi:

-Chân em làm sao vậy? Em bị té à? Có sao ko?

Trí Nghiên ko thèm trả lời mà hỏi lại:

-Anh đến đây làm gì? ...Chẳng phải tôi đã nói hết rồi còn gì

-Anh xin lỗi.Tại anh.

-Thôi đừng nói nữa

Ân Tĩnh khẽ mình thức dậy hôm nay thứ hai mà vết thương vẫn còn khá đau khiến cho mọi cử chỉ hành động của Ân Tĩnh phải nhẹ nhàng nếu ko muốn nhăn mặt. Với lí do bị thương nên Nhật đã khuyên Ân Tĩnh nên nghỉ dưỡng sức dù Ân Tĩnh đã từ chối nhưng ko đc. Tưởng đâu anh ta có ý tốt hay đã có thể thay thế cho Ân Tĩnh ko còn khiếp sợ cô chủ đanh đá kia ai dè khi nghe lí do Ân Tĩnh đã thất vọng lại thêm thất vọng. Lí do đó là trich nguyên văn câu nói luôn mà nghe:

-Em yên tâm mà nghỉ ngơi dưỡng sức, tụi anh lo đc mà.Với lại anh cũng ko sợ khi cô chủ có đòi đi đâu vì hiên tại bây giờ bàn chân ngọc ngà đó đang khập khiễng chẳng thể làm gì đc,đi còn khó nữa là chạy hay nghĩ kế hahaha.Em cứ yên tâm chẳng mấy khi cả hai cùng bị thương ko thể đi đâu đc.

Ân Tĩnh đã thở dài thất vọng sau khi nghe những lời của Nhật nói bây giờ Ân Tĩnh cũng đã hiểu đc nỗi sợ hãi của đồng nghiệp mình dành cho Trí Nghiên , ngay cả Ân Tĩnh cũng ko ngờ Trí Nghiên lại có những phản ứng mạnh với vệ sĩ như vậy đó là tất cả những trò đùa nhằm vào Ân Tĩnh chứ nếu mà là họ chắc họ sẽ chịu thua rồi và đã có những giây phút Ân Tĩnh cũng sợ Trí Nghiên nhưng vì danh dự của công ty nên đanh cố gắng.

Sau 2 ngày ko đi lại Ân Tĩnh thầy khó chịu quá nên hôm nay quyết định sẽ ra khỏi phòng đi dạo trong vười để hít thở ko khí .Bằng tốc độ của mình Ân Tĩnh đã mặc xong bộ vét đen wen thuộc đinh bước ra ngoài nhưng thấy còn thiếu gì đó Ân Tĩnh chợ way lại tiến tới ngăn tủ. Thì ra là cái mắt kiếng đen sau khi thấy đã hoàn chỉnh Ân Tĩnh bc ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng Ân Tĩnh đã nghe tiếng cãi vã ở phòng Trí Nghiên.

Tại phòng Trí Nghiên

-Anh buông ra.Anh làm tôi đau

-Tại sao vậy hả? Sao lại chia tay? Cô ko có quyền đá tôi chỉ tôi mới có quyền đó thôi...

-Mắt Bìnhlong lên bàn tay nắm chặt tay Trí Nghiên dôn cô vào góc tường,với thân thể yếu đuối của một cô gái cộng thêm bàn chân đang còn đau Trí Nghiên ko thể chống cự nên đã khuỵu xuống.

-Ân Tĩnh cứu tôi.á đau.Ân Tĩnh

Trí Nghiên bắt đầu kêu cứu còn ngày càng hăng máu khuôn mặt anh ta thật đáng sợ bàn tay hắn ngày càng siết chặt

-Cô kêu cứu à ? Làm gì có ai dám xông vô phòng cô?Bọn vệ sĩ của cô chắc bị cô cho về với vợ hết rồi làm gì có thằng nào ở đây .

Một bàn tay ai đó đặt lên vai hắn khiến hắn way lại, bỗng BỐP 1cái gì đó tựa búa bổ giáng vào mặt hắn khiến hắn văng ra xa với đầu óc đầy sao .Ân Tĩnh đứng đó sau khi đã cho hắn một đấm.Trí Nghiên thấy tay mình nới lỏng nên mở mắt ra xem và cô thấy Ân Tĩnh đứng đó thật dũng mãnh chưa bao giờ cô mong sự xuất hiên của Ân Tĩnh như vậy trừ lần ở hẻm tối đó và cô thấy rằng vào lúc này cô đã an toàn rồi , ngay tại bây giờ sẽ ko có ai có thể làm hại cô một khi cô có Ân Tĩnh bên cạnh.Ân Tĩnh đứng đó chìa tay ra trước mặt Trí Nghiên(ko ngồi đc vì sợ đau):

-Cô chủ ko sao chứ ạ ? Tôi xin lỗi vì đã tới trễ.Đưa tay tôi kéo cô chủ lên

Trí Nghiên nhìn thẳng vào mặt Ân Tĩnh nhoẻn miệng cười lắc đầu rồi đưa tay nắm lấy tay Ân Tĩnh, Ân Tĩnh kéo cô đứng dậy để cô đứng ở đằng sau lưng mình. 

-Mày là thằng nào?-Tiếng nói của Bình vang lên khiến hai người nhìn về phía hắn

-Tôi là vệ sĩ của cô ấy.

-Ai cho phép mày vào đây hả? 

-Tôi có nhiệm vụ bảo vệ cô chủ và khi nãy cô chủ gặp nguy hiểm thì tôi phải bảo vệ cô ấy hơn nữa và với địa vị là vệ sĩ của cô ấy tôi mời anh ra khỏi đây để bảo đảm sự an toàn cho cô chủ tôi.

-Bảo vệ à ? Ra ngoài sao hahaha? Hứ.. Mày biết tao là ai của cô ta ko hả? Hạng làm thuê như mày làm gì có tư cách nói với tao câu đó-Bình tiến tới lấy ngón trỏ chỉ vào bả vai Ân Tĩnh-Tao là người yêu của cổ

-Nhưng đó là 1 tháng trước còn bây giờ tôi với anh đã chia tay rồi -Trí Nghiên lên tiếng

-Anh đã nghe rồi chứ cô chủ tôi nói là chia tay rồi vậy có nghĩa là ko còn quan hệ gì cả mời anh ra về. Nếu ko tôi sẽ dùng biện pháp mạnh.

-Được lắm ! Cô đc lắm Trí Nghiên.Hai đứa bây nhớ đó sẽ có ngày tao bắt tụi mà trả cho tao cú đấm hôm nay- Hắn gằn giọng nói chỉ tay về phía hai người rồi ôm mặt bước đi đóng cửa sầm cửa lại.

Cánh cửa vừa đc khép lại thì Ân Tĩnh ngã quỵ xuống tay che ngang bụng một cách đau đớn , cú đấm hồi Ân Tĩnh tặng cho quá mạnh khiến cho vết thương bị chấn động nên bị chảy máu.Ngồi xuống Ân Tĩnh cắn răng nhắm mắt, Ân Tĩnh ko ngờ lại đau như vậy, hơi thờ Ân Tĩnh trở nên khó nhọc.

-Anh làm sao vậy? -Trí Nghiên hỏi với giọng lo lắng

-Tôi hơi quá tay làm vết thương chảy máu rồi.

-Đâu để tôi xem nào.-Trí Nghiên lấy tay cời chiếc áo vét nhưng tay Trí Nghiên chỉ kịp chạm vào chiếc cúc thì Ân Tĩnh đã nắm ngăn lại rồi nói

-Không sao đâu mà.-Ân Tĩnh từ chối

-Để tôi xem nó nặng ntn?-Trí Nghiên kì kèo

-Không cần đâu phiền cô chủ quá

-Không phiền gì đâu, buông ra để tôi coi nào.

-ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG CẦN MÀ SAO CỨNG ĐẦU QUÁ VẬY -Ân Tĩnh thét lên khiến cho bàn tay Trí Nghiên đang tim cách cởi áo dừng lại, khuôn mặt Trí Nghiên cũng sưng lại.Ân Tĩnh cảm thấy mình ko phải nên vôi đứng dậy xin lỗi bước ra cửa nhưng trước khi ra ngoài Lâm nói vọng vào:

-Lần sau nếu có tiếp khách đặc biệt là bạn trai thì cô chủ nên tiếp ở phỏng khách như vậy sẽ an toàn hơn. 

Nói rồi Ân Tĩnh đóng cửa ra ngoài còn Trí Nghiên vẫn ngồi đó vẫn còn chưa hết kinh ngạc trước hành động của Ân Tĩnh nhưng chỉ đc vài giay sau đó cô tỉnh trí lại nhin theo về phía cánh cửa nói nói thầm:

-Làm gì ghê vậy , đc tôi xem cho là phúc 3 đời nhà anh rồi đó còn bày đặt lên mất dạy đời người ta.Làm như cơ thể mình là vàng vậy.Bực bội 

Ân Tĩnh bước về phòng mình thì thấy Nhật đang lên cầu thang, Ân Tĩnh liền trách:

-CÁC ANH LÀM VIỆC KÌ VẬY? SAO LẠI ĐỂ TÊN ĐÓ LÊN PHÒNG CÔ CHỦ NHƯ VẬY MAY LÀ TÔI ĐẾN KỊP THỜI NẾU KO THÌ SAO ĂN NÓI VỚI CÔNG TY…. 

-…-Nhật im lặng đứng cúi đầu chịu trận 

-Dạ ko phải như vậy đâu ạ…-Hông lên tiếng bênh vực

-Em nói như vậy là sao? 

-Tại em cả anh ạ?

-Sao lại cản?-Ân Tĩnh hỏi lại

-Dạ tại cô chủ ko cho phép ai vào phòng cô chủ khi chưa có sự đồng ý của cổ đặc biệt khi cô tiếp bạn trong đó với lại mấy lần trước anh ta và cô chủ vẫn thường to tiếng như vậy nhưng sau đó lại bình thường lại nên lần này tụi em ko dám…

-Vậy sao…Thôi anh xuống đi ở đây ổn rồi. 

Nhật và Hồng lăng lẽ đi xuống còn Ân Tĩnh tiếp tuc bước vào phòng.Vết thương ngày càng đau hơn sau cuộc đối thoại vừa rồi, tháo lớp băng mới thay hồi sáng ra Ân Tĩnh lau máu đang chảy từ đó ra rồ sát trung nó. Nước tẩy trùng làm Ân Tĩnh thấy xót đến nỗi phải rùng mình, sau đó lại bôi thuốc và băng lại. Nhẹ nhàng đặt chân xuống nền nhà rồi lại nhẹ nhàng nhấn từ từ xuống Trí Nghiên ko còn cảm giác đau ở cổ chân nữa nhưng có lẽ còn hoài nghi vào cảm giác của mình nên cô lại nhấn chân lần nữa và mạnh hơn rồi cô mỉm cười miệng hét lớn rồi nhảy tưng tưng trong phòng 

-HURA Hết đau chân rồi hahaha… Từ nay ko còn phải ở trong căn phòng ngột ngạt này nữa rồi.

Trong căn phòng với những vật dụng hiện đại tối tân nhất có người vui quá hóa ….. như vậy còn căn phòng sát bên cùng có một người cũng đang mừng vì ko còn bị hành hạ bởi những cơn đau nữa – đó là Ân Tĩnh. Vết thương của Ân Tĩnh đang kéo da non có lẽ bắt đầu từ hôm nay Ân Tĩnh đã có thể xuống giường đẩ có thể tiếp tục làm nhiệm vụ, trong suốt thời gian nằm dưỡng bệnh ko hề có 1 một cuộc gọi điện nào hỏi thăm cũng phải thôi vì Ân Tĩnh đâu cho ai tiết lộ vụ việc này kể cả với công ty, bạn bè và gia đình thì lại càng ko. Khoác chiếc áo vét Ân Tĩnh bước ra phòng sau khi đã thấy hài lòng với bộ dạng của mình nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng thì tiếng la của Trí Nghiên ở bên kia khiến cho Ân Tĩnh phải chú ý ,đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng và nhốt trong đó chủ nhân của những tràng cười vui mừng kia Ân Tĩnh khẽ cười mà cũng ko hiểu vì sao, có lẽ là sự vui mừng rất ư trẻ con của một ai đó hay chi là phản xạ tự nhiên khi thấy có người vui mừng. Ân Tĩnh tiếp tục bước xuống cầu thang đi ra vườn hít thở ko khí. Đang dạo bước Ân Tĩnh bắt gặp Nhật đang đứng ở cầu thang và đang nói chuyện với ai đó. Đôi chân Ân Tĩnh vẫn tiến đến và người mà Nhật đang nói chuyện với vẻ mặt vui như bắt đc vàng thế kia chính là cô nhóc giúp việc- Hồng .Khỏi nói chúng ta cũng biết mối quan hệ của 2 người này là thế nào rồi nhưng đối với một người như Ân Tĩnh thì sao nhỉ ?

-Sao anh lại ở đây vậy ? –Ân Tĩnh lên tiếng với giong trách cứ

Cuộc nói chuyện chợt dừng lại, Nhật way lưng ra rồi vội cúi đầu với bộ mặt nhăn nhó khi biết tội:

-Dạ thưa đội trưởng, tôi…chỉ.. -Nhật khúm núm

-Em có thể cho chúng tôi nói chuyện đc ko? - Ân Tĩnh nói với Hồng ,cô nhẹ nhàng gật đầu rồi bước đi ko quên nhìn về phía Nhật với ánh mắt lo lắng.

-Anh rảnh nhỉ? Nhiệm vụ còn đó mà anh lại đứng đây nói chuyện nếu để ông quản gia thấy thì họ sẽ nghĩ công ty chúng ta như thế nào? 

-Tôi xin lỗi. 

-Em ko cấm anh nói chuyện với nhưng anh nên chọn thời gian thích hợp. Bây giờ anh đi làm việc đi .

Nhật bước đi còn Ân Tĩnh tiếp tục bước đi.

-Anh thật quá đáng và khó chịu.. - Tiếng nói phát ra từ trên đầu Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh ngước lên thì ra đó là Trí Nghiên, cô đang ở trên ban công phòng mình tay khoanh lại và dựa vào hàng lang ngó xuống

-Không biết ông trời cho anh đôi mắt làm gì? Khỏi nhìn cũng biết họ có tình cảm với nhau thế mà anh lại nỡ chia cắt họ…hừ… À tôi quên mắt anh làm sao thấy đc vì lúc nào nó cũng đc bảo vệ bằng đôi mắt kiếng đen xì kia nên chắc mọi thứtốt đẹp trên đời đều trở thành u ám khi đi wa nó. 

-Khi làm việc phải toàn tâm toàn ý mới có thể hoàn thành tốt công việc đc.-Ân Tĩnh trả lời

-Làm việc thì cũng phải có lúc nghỉ chứ.

-Giờ làm việc và giờ nghỉ đã wi định rồi phải nghiêm chinh chấp hành…Hơn nữa tôi nghĩ đây ko phải là việc của cô chủ, cô chủ wan tâm hơi quá mức rồi thì phải?

-Anh…anh… đc lắm… Tôi chi muốn nhắc anh để anh bớt cứng nhắc…anh ko nghe thì thôi vậy…hứ

Trí Nghiên giận dữ way lưng đi, vừa đi vừa lẩm nhẩm:

-Đồ chai lì…đồ cứng đầu..đồ..đồ lạnh lùng. 

“Phịch” Trí Nghiên ngồi xuống chiếc giường của mình và chiếc giường phải chịu cảnh”giận cá chém thớt” của cô chủ nó. “Trời ạ! Vẫn là bộ mặt đáng ghét đó…Thế mà có lúc mình lại thấy biết ơn và tội nghiệp hắn…TRỜI ƠI!TÔI MUỐN ĐẤM VÀO BỘ MẶT ĐÓ QUÁ ĐI.” 

Tít…tít…tít… Tiếng đt vang lên với tay lấy nó Trí Nghiên đáp với chất giọng còn vương sự tức giận trong đó.

-ALÔ…Ai vậy? 

-Tao nè.. Mày làm sao vậy..

-Thúy Hoa hả? Có việc gì ko- Vẫn là cái giọng khó chịu đó

-Ai lại làm mày bực hả?....Lại tên vệ sĩ nữa hả - Thúy vừa hỏi vừa cười ẩn ý 

-Không hắn thì là ai….Mà mày gọi tao có gì ko?...Chắc lại có “sô” nào chứ gì? 

-Sao mày biết hay vậy? 

-Tụi mày là vậy mà…Tao bị thương nằm l2 ở nhà cả mấy hôm nay mà ko có đứa nào hỏi thăm thế mà tao vừa hết đau là có đứa gọi… Có bạn như tụi mày thà ko có thì hơn. 

-Mày làm gì nói nặng lời vậy?Có ai nói cho tao biết đâu….Nhưng may thôi đừng giận nữa nghe việc tao sắp kể giận hay tức thì tùy mày.

-Chuyện gì nói đi.

-Mày nhớ con nhỏ Lan ko?

-…. 

-Con nhỏ học lớp 10 mà đòi đấu với mày đó.

-À…À…Tao nhớ rồi. Nó bị sao hả? 

-Mày biết ko hôm kia tao đi bar gặp nó nó lại thách mày dám đấu với nó lần này để tranh ngôi vị” Công Chúa ăn chơi của đêm”…Chắc nó biết mày bị mấy thằng vệ sĩ bám nên mới mạnh miệng như vậy…

-Con đó láo thật lần trước vẫn chưa sợ sao mà dám đòi đấu với tao…

-Mày tính sao? Có đi ko vậy hả?

-Có chứ phải đi để xem nó còn dám lên mặt nữa ko… Ranh con 

-Mày có chắc đi đc ko vậy? Mày tính sao với mấy thằng vệ sĩ…mày nên nhớ trận đấu bắt đâu lúc 11h đêm đó Trí Nghiên đã tức Ân Tĩnh từ lúc trước nay lại thêm chuyện này thì càng bực mà Thúy lại còn nhắc đến “ vệ sĩ” thì khiến Trí Nghiên như điên lên nên cô ko còn suy nghĩ gì nữa mà trả lời ngay.

-Mày tưởng tao sợ họ hả?Còn lâu… Tao sẽ đi để cho con nhóc đó 1 bài học. 

Sau đó Trí Nghiên cúp máy thả mình xuống giường thở mạnh cho bớt lửa trong lòng.Trí Nghiên nhắm mắt nghĩ vể những việc mà Thúy Hoa kể danh hiệu “Công chúa ăn chơi của đêm” kia cô có đc là sự dày dăn trong lối sống ăn chơi cùng sự giàu có của cha mình.Cô đang cố nghĩ cách để có thể làm sao ra khỏi nhà vào tối mai, làm sao có thể thoát đc sự kiểm soát của Ân Tĩnh đây, đang miên man suy nghĩ thì hình ảnh của 3 tên khốn kia xuất hiện cùng bóng tối của con hẻm kia xuất hiện và đã làm tâm lí cô có sự thay đổi. Lúc này sự tức giận ko còn nữa mà nỗi sợ hãi đang xâm chiếm Trí Nghiên,khuôn mặt tức giận ko còn nữa, khuôn mặt sợ sệt đêm đó lại xuất hiện.Trí Nghiên ngồi dậy rồi lấy hai tay ôm lấy đôi chân đang dần co lại, cô lẩm bẩm: “Nếu lần này lại gặp chuyện như vậy nữa thì sao ?Lần trước may mắn có Ân Tĩnh đến kịp lợ lần này anh ta ko xuất hiện thì sao? ” Trí Nghiên bắt đầu hoang mang và sự đắn đo đã có đất để gieo mầm trong lòng cô.Trời ạ cô thật ko muốn nghĩ nữa

-Thưa cô chủ! Bữa trưa đã xong rồi ạ! Mời cô chủ xuống dùng!

Tiếng gọi củabà Hai làm Trí Nghiên giật mình và cô vội trả lời:

-Tôi biết rồi

Rôi như có gì thúc giục, cô với lấy dt gọi cho Thúy.

-Alô.. Thúy Hoa hả?

-Ừh tao nè… Có gì ko hả?...Mày nghĩ lại rồi à..

-Không phải.. Tao muốn mai mày qua đón tao đc ko?

-Sao vậy?

-Mày đừng khỏi nhiều chỉ biết như vậy là đc rồi.

-Ừm. Vẫn chỗ cũ hả.

-Không lần này mày cho xe cách nhà tao khoảng 5,6 mét thôi. Đừng hỏi vì sao .Thôi tao cúp đây.

Trí Nghiên cúp máy mà ko biết ở bên kia dt Thúy Hoa đang bứt tóc suy nghĩ về yêu cầu khác thường của mình.Trí Nghiên bước xuống nhà bếp để nạp năng lượng cho cơ thể cũng như bộ não để tiếp tuc suy nghĩ cách trốn thoát, nếu đây chỉ là môt cuộc đi chơi bình thường thì cô có thể từ chối nhưng lần này lại liên wan đến danh dự của cô cùng sự cố gắng mấy năm nay thì làm sao cô có thể từ chối ko đi đc chứ .Và rồi suốt tối hôm đó tuy thân xác cô đang đặt chiếc ghế nơi bàn học nhưng tâm trí cô để đi đâu thì ngay cả cô cũng ko biết. Đúng rồi nó đang phải quằn quại để tìm cách giải quyết…20h…20h30’…21h30…22h22’:

“Phải rồi chỉ còn cách đó thôi….Dù thế nào cũng phải thử xem”Cuối cùng cô đã tìm đc cách lời nói vang lên trong đầu cho thấy điều đó.Sau một hôi suy nghĩ rồi lại gật gù cuối cùng Trí Nghiên đã đứng dậy bước vào restroom làm vệ sinh cho những giây phút cuối của một ngày rồi bước lên giường nằm xuống chìm vào giấc ngủ ko quên nở 1 nụ cười trên môi.

Mặt trời đã bắt đầu nhiệm vụ của mình khi cho những tia nắng chiếu qua cánh cửa để đánh thức Trí Nghiên dậy. Và ngay trên chiếc giường ấm áp của mình Trí Nghiên đã đón ngày mới sau cái vươn vai cùng cái ngáp dài. Buốc xuống giường cô vào restroom làm gì thì mọi người biết rồi đó… Sau khi đã hoàn tất xong cô bước xuống nhà dưới, trước khi bước vào phòng ăn Trí Nghiên đụng mặt Ân Tĩnh cô liền nói:

-Chút nữa anh lấy xe đưa tôi đi mua đồ nha.

-Cô chủ muốn đi siêu thị hả?

-Không phải!Tôi đi mua thuốc.

-Cổ chủ bị đau ở đâu sao? 

-Đó ko phải là chuyện của anh. Anh chỉ cần làm theo những gì tôi nói là đc 

rồi.

Ân Tĩnh khẽ gật đầu ko thắc mắc nữa.Sau khi ăn sáng xong, Trí Nghiên thay đồ rồi bước vào xe. Chiếc xe chạy thẳng đến một tiệm thuốc lớn ở đường X. Ở trong xe Trí Nghiên nói:

-Anh ở trong này đừng đi theo tôi.

-Nhưng thưa cô…

-Tôi ko chạy trốn đâu anh đừng lo.

Nói rồi Trí Nghiên bước xuống ko quên way đầu nắc lại:

-Đừng đi theo tôi đó nha

Bước vào trong tiệm thuốc Trí Nghiên nói gì đó với cô dược sĩ Ân Tĩnh cũng ko biết vì ko đc phép đi theo mà chỉ thấy cô ta được cho Trí Nghiên một lọ thuốc gì đó . Trí Nghiên vội trả tiền rồi nhét vào giỏ bước ra.

-Chúng ta về thôi

-Cô chủ có muốn đi đâu nữa ko?

-Không chúng ta sẽ về nhà

Ân Tĩnh nói với Nhật chạy xe về nhà.Chiếc xe vừa dừng lại thì Trí Nghiên nhảy xuống chạy vụt lên phòng rồi lại chạy xuống bếp lấy cam trong tủ vắt lấy nước uống. Sau một hồi vất vả vật lôn với đống cam đó thì Trí Nghiên cũng đc một ca hơi bự, rót cho mình một li rồi cất phần còn lại trong tủ lạnh. Rồi suốt từ lúc đó cô lên trên phòng và ở đó suốt cho đến bữa trưa rồi lại bữa tối.

Chiếc đồng hồ cổ đắt tiền đánh lên vài tiếng chuông báo đã 19h, Trí Nghiên cũng đã hoàn tất bữa tối của mình- một bữa ăn như bao bữa khác chỉ có một mình cô với đám gia nhân đứng ngó.Dạo một vòng trong vườn để hít thở không khí của buổi tối để tâm hồn cô có thể thanh thản trước khi thực hiện phi vụ này, hôm nay trăng thanh gió mát quá hi vong cô sẽ thành công.Mở của bức vào phòng mình cô tiến tới bàn học bắt đầu học bài.

Ân Tĩnh đang giám sát mọi người làm việc ra sao.Mọi người đều làm rất tốt ko hề có dấu hiệu lơ là, đang đi vào bếp Ân Tĩnh gặp Nhật đang đi ra ngó vào trong Ân Tĩnh thấy Hồng đang ở trong đó.Thấy vậy Ân Tĩnh liền nói:

-Bây giờ ko có gì nguy hiểm cho cô chủ nên anh có thể nói chuyện với cô ấy rối ko cần phải trốn tránh khi thấy em nữa đâu.

Nghe Ân Tĩnh nói vậy Nhật liền mim cười rồi gãi đầu với bản mặt thật ngố.

“ÂN TĨNH! LÊN ĐÂY TÔI CÓ VIỆC NÀY MUỐN ANH LÀM” Tiếng gọi của Trí Nghiên làm cắt ngang cuyộc nói chuyện của hai người.Ân Tĩnh làm hiệu chào tạm biệt rồi đi lên câu thang.Đưa tay lên ngõ nhẹ cửa Ân Tĩnh khẽ nói:

-Tôi đây có chuyện gì vậy cô chủ .

-Anh vào đi.

Ân Tĩnh vặn cửa bước vào và thấy Trí Nghiên đang ngồi tại bàn học.

-Anh xuống lấy cho tôi ca nước cam tôi vắt hồi sáng lên đây.

Ân Tĩnh thấy hơi lạ khi việc Trí Nghiên muốn mình làm là lấy nước nhưng Ân Tĩnh vẫn ngoan ngoãn đi xuống lấy.

-Dạ đây thưa cô chủ- Ân Tĩnh nói rồi đưa cái ca cùng 1 cái li

-Sao có 1 cái li thế này xuống lấy cho tôi thêm một cái nữa.

Ân Tĩnh lại một lần nữa thắc mắc trước thái độ kì lạ của Trí Nghiên nhưng cũng như lần trước cũng đi lấy. Khi cánh cửa vừa đc đóng lại thì Trí Nghiên vội lấy hộp thuốc mua hồi sáng rồi đỏ nước cam cùng thứ bột gì đó trong cái hộp rồi vội vàng ngoáy. “Cạnh” mở cửa đã báo hiệu Ân Tĩnh đang lên, Trí Nghiên ngồi lại vào ghế như ko có gì.

-Li đây thưa cô 

Trí Nghiên mỉm cười đón lấy cái li từ tay Ân Tĩnh và rót nước cam vào đó rồi cầm lấy cái li kia đưa cho Ân Tĩnh kèm theo lời nói :

-Anh uống đi.

Đến lúc này thì Ân Tĩnh ko thể im lặng nữa nên hỏi lại:

-Cô chủ à! Có chuyện gì vậy?

-Anh hỏi vậy nghĩa là sao?...Anh nghi ngờ tôi làm gì xấu sao hay là…anh chê đồ tôi làm ko ngon.

-Không phải

-Nếu vậy thì uống đi

Biết là ko thể nào từ chối nên Ân Tĩnh cầm lấy li nước uống một ngụm

-Có thế chứ.-Trí Nghiên gật gù rồi cũng uống li kia. Li nước đã đc Trí Nghiên làm một hơi gần như cạn sạch rồi cô lại nói:

-Anh đừng ra ngoài ở lại đây với tôi.

Ân Tĩnh nhăn mặt nheo mắt ngạc nhiên trước lời nói của Trí Nghiên.Trời ạ! Chỉ có Ân Tĩnh và Trí Nghiên ở rong phòng chuyện gì sẽ xảy ra đây. Tại sao Trí Nghiên lại muốn như vậy?Thông thường cô ta ghét có ai đứng theo dõi mình lắm mà và chắc cô ấy sẽ bực mình nếu đó là Ân Tĩnh.Ân Tĩnh đang cố tim ra lí do cho hành động kì lạ đó nhưng bỗng nhiên Ân Tĩnh cảm thấy nhức đầu quá ….Mọi vật trước mặt đang mờ đi rồi dường như chúng đang hoa lên trước mặt Ân Tĩnh thì phải….Hai mắt Ân Tĩnh bỗng nặng trịch dường như ko thể mở đc dù đang cố gắng ko cho nó nhắm lại…Nhưng rồi mọi cố gắng đề vô ích Ân Tĩnh bước lùi lại rồi từ từ quỵ xuống.

Đúng lúc Ân Tĩnh quỵ xuống thì Trí Nghiên chạy ra đỡ dậy vội vàng lay gọi:

-Anh làm sao vậy?Này…này…Tỉnh lại đi chứ…Không tỉnh đc hả?….Vậy thì ngủ luôn đi hahaha …Không ngờ có công dung nhanh như vậy.

Nói rồi cô dìu Ân Tĩnh đặt lên giường, sau khi để Ân Tĩnh nằm ngay ngắn cô cũng nằm vật ra và thở hổn hển:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: