Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

buddy i'm with you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu tiên Sangyeop thấy chàng trai dễ thương đó, cậu ấy đang cười rất to với điều gì đó mà con chó của cậu đang làm. Đó không phải là nụ cười đẹp như người ta thường nói, nhưng là tiếng cười đến từ niềm vui thích, thuần khiết và đơn giản, và nó trôi theo nhịp điệu mà Sangyeop hát cho khán giả là những người qua đường. Cậu chàng nhỏ con hơn những người đàn ông thường thu hút sự chú ý của Sangyeop, nhưng có điều gì đó về niềm vui trong khuôn mặt của cậu đã kéo Sangyeop lại gần. Cậu ấy rõ ràng là quá yêu nhóc cún của mình, tên nhóc sốt ruột sủa nhặng trong vòng tay của cậu trước khi ngọ nguậy trở lại mặt đất, tự do chạy nhảy, sung sướng khi chủ của nhóc đuổi theo. Khung cảnh khiến Sangyeop mất tập trung đến mức cậu chơi sai một hợp âm, và sự lạc điệu đã kéo cậu trở lại phần trình diễn của mình. Khi mà cậu quay trở lại đoạn nhạc, cậu đã mất dấu cả người lẫn cún.

Lần thứ hai thấy cậu ấy, Sangyeop đang đi đến góc busking và nhận ra là cậu đang đi tới nơi như là một công viên cho chó cách đó một dãy nhà. Cậu ấy đang huyên thuyên với con cún của mình, nói những điều vô nghĩa về việc nó đáng yêu như thế nào, và Sangyeop mỉm cười giữa sự giống nhau: cả hai đều quá nhiều năng lượng cho cơ thể bé nhỏ đó, trông hai người như thể bị hút từ trường vào cánh đồng cỏ nhân tạo ở giữa lòng thành phố nơi họ có thể giải phóng bản thân theo đúng nghĩa đen. Sangyeop cho mình khoảnh khắc để mỉm cười với họ, chờ đợi giây phút mà cậu chàng mở khoá xích chú chó và hét, "Đi nào! Chạy!" khúc khích khi nó nghe theo sự hướng dẫn, chỉ trong một thời gian ngắn vấp phải chân của chính nó trong sự phấn khích.

Lần thứ ba, Sangyeop không thể ngăn mình. Sau khi kiếm được tiền buổi chiều, cậu rẽ phải tới công viên cho chó, thay vì sang trái về phía quán cà phê mà cậu chơi trong 1 giờ nữa. Cậu dựa vào hàng rào, và cười phá lên khi chú cún vượt qua cây gậy mà chủ ném cho nó, lăn lộn trên cỏ trong nỗ lực phanh và đổi hướng đồng thời. Mất phương hướng, chú cún chạy sai hướng, xa chủ của nó và hướng về phía công viên nơi Sangyeop đang đứng, cậu nhận ra, hơi đáng sợ. Tuy nhiên trước khi cậu rời đi, cậu chàng dễ thương đã chạy tới bên chú chó của mình, lúc này nó chỉ cách Sangyeop vài bước chân.

"Tên nhóc đáng yêu mà nhỉ?" Cậu chàng nói, nhìn lên phía Sangyeop từ nơi mà cậu ấy quỳ gối xuống lớp cỏ, làm xù lớp lông trên mặt chú cún.

"À," Sangyeop chững lại, để chắc chắn rằng cậu không nói với ai đó khác, "yeah, nó đáng yêu."

Cậu được đáp lại bằng một nụ cười toe mà không thể không nhận lấy, và rồi cậu chàng đứng dậy và đưa tay về phía Sangyeop.

"Mình là Yechan," anh nói, và họ bắt tay, "Mình chưa thấy cậu ở quanh đây, phải không?"

"Ồ, ừm," Sangyeop lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi vào quần jeans, "Sangyeop – và... Mình không... nghĩ vậy?"

"Bạn trông quen quá!" Cậu chàng – Yechan – nghiêng đầu của cậu sang một phía, rồi nhún vai.

"Nhóc này là Seol – bé cún của cậu đâu?"

Sangyeop bị phân tâm bởi đôi mắt long lanh trong veo của Yechan và không trả lời ngay lập tức. "Ồ, um, Mình – "

"Bạn nên mang tên nhóc theo bên bạn vào lần tới. Công viên chó sẽ vui hơn với chú chó, bạn biết đấy." Yechan ra hiệu cho chú chó của mình, rồi ném cây gậy cho nó đuổi theo.

"Mình sẽ, nhưng mà –"Sangyeop đã định giải thích, nhưng Yechan ngắt lời.

"Nếu bạn đến đây vào 2 giờ chiều mai, chúng mình sẽ ở đó – Mình luôn luôn tìm kiếm những chú chó-bạn mới cho Seol." Yechan nháy mắt, Sangyeop đỏ mặt và não ngừng suy nghĩ thông suốt.

Nếu cậu chàng suy nghĩ thông suốt, cậu sẽ nói những điều như là "Thực ra thì mình không nuôi chó, nhưng dù sao thì mình cũng muốn làm bạn với 2 người."

Thay vào đó, cậu nói. "Hai giờ chiều?" Và gật lại khi Yechan xác nhận.Họ cười với nhau một lúc, rồi Yechan quay đầu để tìm kiếm Seol, đã quay trở lại với anh ấy với một quả bóng – không phải cái que mà anh đã ném cho nó. "Ôi không, con đã trộm thứ đó ở đâu vậy? Chúng ta sẽ nói về điều này!" Anh quay trở lại với Sangyeop và nhún vai xin lỗi. "Mình phải – Hẹn gặp bạn vào ngày mai?"

"Tất nhiên, yeah – ngày mai." Sangyeop nói, và trông theo Yechan giằng lại quả bóng ra khỏi miệng chú cún, trước khi kéo dây đeo guitar cao hơn trên vai và quay đi.

Cậu thậm chí còn không thật sự hoảng loạn cho đến khi đi qua được vài dãy nhà.

Cậu lấy điện thoại ra và nhắn tin với người bạn duy nhất nuôi chó: cô ấy và bạn gái đã nhận nuôi một chú cún con vài năm trước và cậu nhớ nó nhỏ bé và dễ thương – một sự kết hợp hoàn hảo cho Seol.

𝘆𝗲𝗼𝗽𝗶𝗲~~

Mình có thể mượn con chó của cậu cho một buổi chiều không?

𝗹𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗮𝗰𝗵𝗲𝗲𝗻

"Xin chào Leenzy"

"Cậu khoẻ không bạn mình?"

"Mình có một lời đề nghị lạ lùng mà có lẽ mình nên hỏi, và không chỉ nhắn tin mà không có bất kỳ ngữ cảnh nào"

𝘆𝗲𝗼𝗽𝗶𝗲~~

Chào~~~ Nó không kỳ cục đến mức đó! Mình chỉ cần... một chú chó... cho buổi chiều.

𝗹𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗮𝗰𝗵𝗲𝗲𝗻

lol tất nhiên... nhưng mà... tại sao..........

𝘆𝗲𝗼𝗽𝗶𝗲~~

Mình vô tình đã bảo một chàng trai dễ thương ở công viên cho chó rằng mình sẽ gặp cậu ấy vào ngày mai, với cún cưng của mình.

𝗹𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗮𝗰𝗵𝗲𝗲𝗻

cậu không có nuôi chó

𝘆𝗲𝗼𝗽𝗶𝗲~~

Do đó: Mình cần mượn của cậu.

𝗹𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗮𝗰𝗵𝗲𝗲𝗻

"do đó"

TÊN NÀY

𝘆𝗲𝗼𝗽𝗶𝗲~~

Làm ơn mà? Công viên chó ngay gần điểm busking ưa thích của mình và nếu mình không xuất hiện với một chú chó vào ngày mai thì mình có thể sẽ không bao gờ quay trở lại.

𝗹𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗮𝗰𝗵𝗲𝗲𝗻

điều đó chắc chắn không đúng nhưng mình không có lý do nào ổn để từ chối và điều này buồn cười quá 

nên là

tất nhiên

𝘆𝗲𝗼𝗽𝗶𝗲~~

Cảm ơn – Mình nợ cậu!

𝗹𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗲𝗲𝗻 𝗺𝗮𝗰𝗵𝗲𝗲𝗻

niềm vui khi kể chuyện này với hyunjo khi chị ấy hỏi chó của chúng ta đâu rồi sẽ thực sự đáng 

nó và đống bia cậu sẽ mua cho tụi này

Họ đã sắp xếp để gặp nhau tại quán cà phê đủ sớm để cho cậu thời gian đi bộ tới công viên chó, cho nó mang tính chân thực hơn. Khoảng 1:30, Sangyeop đã bắt đầu thấy hối hận về sự lừa gạt, nhưng cậu chưa có số của Yechan và cậu đã làm phiền Leenzy cho nên cậu đành cam chịu tận hưởng một buổi chiều khó xử. Nếu cậu là một người ngầu hơn, có lẽ cậu sẽ tìm cách biến nó thành một câu chuyện dễ thương – nếu cậu và Yechan có một khoảng thời gian tuyệt vời, cậu có thể mua cho họ cà phê và thú nhận rằng, thực ra, chú chó là của bạn cậu, nhưng cậu không thể bỏ qua cơ hội được dành thời gian với Yechan. Nếu cậu là một người ngầu hơn, cậu có thể đã thành công trong việc đó. Nhưng cậu ấy... không hề. Cậu cũng không thể cho chàng trai leo cây – việc đó quá thô lỗ.

Nên thay vào đó, cậu sẽ thân thiện và lịch sự, và rồi sẽ không bao giờ thấy Yechan lần nào nữa.

Cậu đang đắm mình trong một chút tủi thân khi nghe tên mình được gọi – cậu nhìn lên và thấy Leenzy bị kéo lê bởi một con quái vật được buộc vào cô ấy bằng dây xích.

"Heyyyy bạn mình," Leenzy mỉm cười khi sinh vật to lớn khụt khịt vào gấu quần Sangyeop, rồi ngồi phịch xuống đất, dựa trọng lượng đáng kể của nó vào chân cậu. "Có vẻ như nó nhớ cậu!"

"Đây là Buddy?" Sangyeop nghe thấy tiếng kêu từ giọng chú chó và nhìn xuống nó dưới chân mình – màu thì vẫn i xì, nhưng mà... "không phải nó... nhỏ sao?"

Leenzy cười lớn, "Hồi đó nó là một bé cún con! Tất nhiên là nhóc đó phát triển rồi. Những chú chó thường như vậy."

"Không – không phải tất cả chúng." Sangyeop nhấn mạnh. "Vài đứa vẫn... bé. Tụi nó không trở thành tất... như này."

"Thì, đây là chú chó mà cậu đã đặt," Leenzy nói, đưa dây cầm cho Sangyeop. "Nhóc ấy là một to lớn ngọt ngào, vậy nên đừng để những chú chó xấu tính bắt nạt tên nhóc." Cô ấy lôi một túi đồ ăn vặt ra khỏi túi tote của mình và cũng đưa nó cho cậu. "Tên nhóc rất thích ăn uống, vì vậy nếu cậu cần nó làm điều gì, chỉ cần bảo nó là có P-H-ẦN-T-H-Ư-Ở-N-G."

"Ờm, cậu có chắc không – " Sangyeop bắt đầu, nhưng Leenzy vỗ vai cậu và cắt ngang.

"Mình phải đi – nhắn cho mình khi mà cậu xong buổi hẹn hò. Mình mong đợi để được nghe tất cả chi tiết," Cô nói mấy điều cuối qua vai khi mà chạy được nửa đường, để Sangyeop lại với một vấn đề lớn hơn cậu tưởng rất nhiều.

Cậu thử giật dây xích để xem chú chó phản ứng thế nào. Chú chó nhìn lên, dãi chảy từ miệng xuống giày Sangyeop, và ì ạch trên chân cậu. Nó nhìn Sangyeop đầy mong đợi, vậy nên cậu bắt đầu đi – và chú chó đi theo. Cậu để bản thân nghĩ rằng điều này thực sự hiệu quả.

Sự tự tin đó kéo dài cho tới khi họ tới gần công viên chó. Chú chó, phản ứng với âm thanh của những con chó khác sủa, phát ra một tiếng kêu whuff nhỏ và giật dây xích. Mất thăng bằng, Sangyeop không thể kiểm soát tốc độ, và tất cả những gì cậu có thể làm là đứng thẳng khi họ lao thẳng vào cổng vào. Chú chó dừng chân tại cánh cổng đã đóng và đẩy chân Sangyeop cho tới khi họ qua. Nó dường như đã quen thuộc với không gian này, khi mà nó dẫn Sangyeop tới những cái ghế dài nơi những người khác đang đặt túi xuống và tháo xích mấy chú chó.

Cậu không chắc lắm khi nào thì có thể tháo xích chú chó, và vẫn đang suy tính sự lựa chọn của cậu khi câu cảm nhận được sự tồn tại bên cạnh mình.

"Xin chào!" Yechan ở bên cạnh, cười toe toét với cậu, "Mình đã không chắc liệu cậu có đến không."'

"Oh," Sangyeop không thể tưởng tượng được loại người nào sẽ không đến, "Tất nhiên rồi."

"Mình không thể luôn biết khi nào mọi người chỉ nói ừ cho lịch sự, cậu biết mà." Anh cười toe một cách buồn bã, và Sangyeop cảm nhận được nỗi đau trong nụ cười đó, có thể nói đó là một nỗi đau cũ, đã lành từ lâu, nhưng cậu vẫn cảm thấy đau thay cho phiên bản Yechan trẻ hơn đã phải nhận bài học đó.

"Thì, mình đã không," Sangyeop nói, "Ý mình là – Mình ở đây."'

"Với... chú chó của bạn?" Yechan bật cười, "Cậu có chắc nhóc ta là một chú chó không? Trông giống một chú gấu hơn đó." Anh khuỵu gối xuống để chào mừng chú chó, và Sangyeop nhận ra cậu đã phạm một sai lầm to lớn khi Yechan hỏi. "Tên nhóc ấy là gì vậy?"

Sangyeop vắt óc suy nghĩ, cố gắng để nhớ lại tên chú chó – khi Leenzy lần đầu tiên giới thiệu nó, họ đã ở trong căn hộ của cô ấy và chú cún bé hơn nhiều kiên quyết nhai một con cừu nhồi bông. Cậu có thể nhớ màu sắc của dây đeo cổ (màu chanh xanh, vì vài lý do nào đó), nhưng không phải tên. Cậu nhận ra cậu đã ngừng lại quá lâu và đang tìm kiếm cách để giải thích thì Yechan nói, "Ồ – là Buddy!" Anh nắm lấy vòng đeo cổ của chú chó, của Buddy, nơi cái tên được khắc lên. "Không quá sáng tạo... nhưng dễ thương!" Yechan đứng dậy, rồi chỉ vào cái ghế nơi mà Seol đang đợi. "Mình nghĩ là mình sẽ để tụi nhóc giới thiệu nhau chậm rãi, nên mình đã buộc Seol lại."

Sangyeop thầm cảm ơn Leenzy vì mua nhưng thứ lố bịch như dây đeo cổ cho chú chó khổng lồ của cô ấy, và đi theo Yechan tới nơi mà chú chó cực kì bé nhỏ của cậu được buộc. Cậu nhìn theo khi chúng hít ngửi lẫn nhau, Seol len lỏi qua chân Buddy và Buddy hoàn toàn không quan tâm.

"Buddy thích chơi theo kiểu nào vậy?" Yechan hỏi khi tụi chó chào hỏi lẫn nhau xong, và Seol bắt đầu kéo dây xích của nó. "Mình thường để Seol chạy thong thả cho một vài phút để xem tâm trạng của nhóc ấy như nào."

"Uhm." Sangyeop nhìn chăm chú vào Buddy, tên nhóc lại một lần nữa dựa trọng lượng của mình lên chân Sangyeop. "Điều đó phù hợp với chúng mình, mình nghĩ vậy." Cậu tháo dây xích của Buddy, và làm một cử chỉ đi đi bằng tay, điều mà Buddy hoàn toàn ngó lơ.

Trong khi đó, Seol biến mất ngay khi dây xích không còn giữ nó chặt, và Sangyeop xem nó làm một vòng lộn thật nhanh trên cỏ xanh, lướt qua giữa những cặp người và chó khác.

"Nhóc không muốn chạy sao Buddy?" Sangyeop nói, dùng đầu gối đẩy chú chó nặng hơn 45kg dưới chân. "Nhìn kìa- " cậu chỉ vào nơi Seol đang chạy tới chạy lui giữa hai cái cây. "Đi nào! Chạy!" Cậu cúi xuống để đẩy chú chó đứng dậy, và Buddy chậm rãi nhấc mình lên trước khi nghiêng mình về phía Yechan đang đứng. Buddy dựa vào chân Yechan và chuyển từ đứng sang nằm chỉ trong nửa giây.

"Ôi chết tiệt," Yechan chửi thề, và anh dang hai tay ra để giữ thăng bằng. Sangyeop nắm lấy cánh tay Yechan để giữ anh đứng vững, "Mình xin lỗi – nhóc ấy, uh, nặng."

"Và khá lười biếng," Yechan nói, nhướn một bên lông mày lên khả nghi. ""Cậu có chắc tên nhóc thích công viên cho chó không?"

"Ờm," Sangyeop lưỡng lự, "Nhóc ấy thích ra ngoài?" Cậu nhớ về lời khuyên của Leenzy về phần thưởng và kéo cái túi ra từ túi của cậu. Nghe thấy âm thanh, tai của Buddy ngẩng lên và cái đầu to lớn của nó ngoảnh lại đề nhìn về phần thưởng. "Nó cũng rất thích ăn uống..."

Cậu đặt miếng đồ ăn xuống đất, và Buddy rướn người ra đủ xa để với tới nó với mõm của mình, rồi lại quay về với chân của Yechan. Yechan cười lớn và nói, "Cậu biết đấy, phần lớn mọi người yêu cầu chú chó của mình làm trò gì đó để đạt được phần thưởng."

"Ồ, đúng rồi." Sangyeop xem xét loại trò gì Leenzy có thể đã dạy Buddy, và nói, "Bắt tay nào?" Buddy ngước đôi mắt to của nó, phần nào thể hiện sự thất vọng chán chường, với Sangyeop. "Ờm... đi lấy nó về nào?" Cậu vứt đồ ăn ra xa vài feet và họ đều trông theo chú chó đứng dậy và thong thả đi qua chỗ đồ ăn. Nó nằm vật xuống và ngửi chỗ phần thưởng trước khi bỏ nó vào miệng.

"Chà," Yechan nói, tay chống hông, "Ít nhất thì mình đã tự do!" Anh đá một chân lên để biểu tình. "Cậu nuôi Buddy được bao nhiêu năm rồi?"

"Bao lâu mình nuôi..." Sangyeop lặp lại, tuyệt vọng trong việc tìm kiếm câu trả lời có vẻ như chính xác mà không hẳn là một lời nói dối, và ấp úng. "Thì, mình..."

"Nó có vẻ như là hai cậu không hẳn, cậu biết đấy," Yechan lại nghiêng đầu, "hiểu nhau rõ tới mức đó?"

"Ừm," Sangyeop cảm thấy da mặt nóng lên và cậu nhìn xuống chú chó, nó đang quan sát tay Sangyeop với túi phần thưởng. Cậu ném một miếng nữa cho chú chó để tránh việc phải nhìn vào Yechan, "Về mặt kỹ thuật thì nó không hẳn là chó của mình."

"Về mặt kỹ thuật...?" Yechan hỏi.

"Hoặc là, ờm, theo nghĩa đen," Sangyeop nói, cuối cùng cũng nhìn vào Yechan, trông bối rối, nhưng không khó chịu nếu nụ cười toe toét đó là tất cả những gì xảy ra.

"Mình sốc đó," Khuôn mặt của Yechan biến lời tuyên bố đó thành lời nói dối, đôi mắt của anh mở to trong sự ngạc nhiên giả tạo, "Ý mình là, cậu thậm chí còn không biết tên nó!"

Sangyeop thử nói ra một lời xin lỗi tốt hơn "Xin lỗi," và không thể, vậy nên cậu nói, đơn giản, "Mình xin lỗi-"

"Ý mình là, lẽ ra cậu không nên mượn – làm ơn hãy nói với mình là cậu mượn nhóc này và không trộm nó – một chú chó thường xuyên ở công viên này."

"Sao cơ?"

"Ý mình là, Hyunjo đến đây suốt – cô ấy và Seol là bạn."

"À," Sangyeop nói, rồi lấy tay che mắt. Cậu bắt đầu run lên với tiếng cười thầm, và nó chuyển thành tiếng cười thực sự khi Yechan cười khúc khích với cậu. "Ôi trời, thật là xấu hổ quá đi mất."

"Dễ thương mà!" Yechan nhấn mạnh, "Rất dễ thương. Cậu trộm một chú chó cho mình!"

"Mình không có! Leenzy hoàn toàn nhận thức được rằng mình có nó."

"Được rồi," Yechan mủi lòng, "Cậu mượn một chú chó cho mình. Vẫn dễ thương."

"Thật là ngu ngốc!" Sangyeop nói, vẫn cười. "Mình đã hoảng loạn! Mình không muốn làm cậu buồn."

"Thật lãng mạn," Yechan trêu chọc, "trộm một chú chó cho chàng trai đã trộm mất trái tim cậu ở công viên chó."

"Đó không phải là những gì đã xảy ra," Sangyeop nói, nhưng cậu không thể ngăn được nụ cười trên khuôn mặt.

"Chắc chắn rồi," Yechan nói với một nụ cười toe, "mình tin cậu."

Vào lúc này, Seol chạy đến và ngã lăn ra đất, nhào vào người Buddy và bắt đầu một cuộc ẩu đả một chiều khi Seol tinh nghịch cắn vào chân Buddy trong khi Buddy quan sát nó.

"Hay là cậu trả Buddy về với chủ của nó," Yechan vừa nói vừa huých vai Sangyeop," rồi mua bữa tối cho mình như một lời xin lỗi cho sự phản bội lớn đối với niềm tin của mình."

Sangyeop nhìn xuống và bắt gặp ánh mắt sáng lên vẻ ranh mãnh của Yechan và gật đầu. "Mình cho rằng đó là điều tối thiểu mình có thể làm."

"Mhm," Yechan đồng ý, khi cả hai quay sang quan sát những chú chó, "Cậu có thể sẽ phải mua bữa tối cho mình cuối tuần tới nữa."

"Tất nhiên," Sangyeop đồng ý.


****

Hai năm sau, tại quán bar nào đó

"...và rồi em ấy trộm chú chó lừa dối mình suốt cả ngày hôm ấy! Em ấy giống như là một gã trai đểu." Yechan nói một cách đăm chiêu, kéo Sangyeop vào bên cạnh mình và giới thiệu với những người khác trong bàn.

"Em không có trộm con chó," Sangyeop sửa lại. Cậu nhìn qua bàn về phía hai nhạc sĩ mà Yechan đã kéo vào quỹ đạo của cậu và khăng khăng muốn giới thiệu họ cho Sangyeop, "Em có sự cho phép để được đem nó đi." Cậu dừng lại, siết chặt tay Yechan dưới gầm bàn, "Em đã mượn chú chó, nhưng anh ấy trộm trái tim em."

"Ewww," người trẻ hơn nói, "làm ơn, để em nôn. Xin thứ lỗi."

"Khônggg," người còn lại nói, "thật dễ thươngggg!"


----

Hết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top