Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đi đi đi lại trong phòng, nghĩ xem hôm nay sẽ mặc gì cho buổi hẹn với Mark. Tôi không có nhiều thời gian, chỉ có mọt giờ cho đến khi Mark ở đây.

"Em có biết cậu ấy sẽ đưa em đi đâu không?"

Tôi quay sang nhìn Haneul đang nằm trên giường, tay cầm điện thoại. Tôi lắc đầu, "Anh ấy nói hôm nay muốn cùng em ra ngoài, sau đó Mark...thôi bỏ đi."

Haneul nhăn mặt, "Có lẽ em nên nhắn tin với cậu ấy."

Tôi rên rỉ, với lấy điện thoại để nhắn tin.

Diana:

Markkk

MARKKK

Này, anh có ở đó không?

Anh đang làm gì vậyyyy

Nàyyyyy

MARKKK??

"Không trả lời!" Tôi kêu lên rồi ném mình xuống giường.

Ngay khi tôi chuẩn bị hờn dỗi nhiều hơn, điện thoại bắt đầu đổ chuông. Tôi nhấc nó lên, mắt tôi mở to khi thấy tên liên lạc.

Tôi quay lại đối mặt với Haneul, "Anh ấy đang gọi em."

Chị ấy cười, "Trả lời đi!"

Tôi nuốt nước bọt, ấn nút nhận cuộc gọi, áp điện thoại lên tai.

"Xin chào,"

"Xin chào," giọng anh trầm và thô.

Tôi cau mày, chợt nhận ra, "Anh vừa mới ngủ dậy à?"

Tôi nghe thấy anh ngân nga, "Phải, tin nhắn của em làm anh thức giấc."

"Em..." Tôi thở dài, buồn bã nhìn Haneul. Chị ấy dường như nhận thấy cái nhìn chằm chằm của tôi, quay lại đối mặt và đôi lông mày nhướn lên. "Anh quên chuyện hôm qua sao?"

Anh thở khá to, nhưng điều đó không làm tôi khó chịu. Mark im lặng một lúc, cho đến khi anh trả lời với tiếng rên rỉ nhỏ, "Tất nhiên là không."

"Vậy sao anh dậy muộn thế?" tôi hỏi.

"Muộn sao? Anh có một tiếng để chuẩn bị. Anh sẽ không đến muộn đâu," anh trả lời.

Tôi chế giễu, "Chắc rồi, sao cũng được. Nếu anh đến muộn thì anh sẽ phải trả tiền."

"Dù sao thì đó cũng là điều mà anh định làm," anh nói. Tôi cố giấu nụ cười của mình. "Tại sao em lại nhắn tin cho anh?"

"Ồ," tôi hoàn toàn quên bẵng đi tình huống khó xử nho nhỏ của mình, "Phải rồi, em không biết mặc gì."

Anh cười khúc khích tiếp theo là một cái ngáp, "Cứ mặc bất cứ thứ gì thoải mái. Anh em ta sẽ không làm gì trước mắt công chúng."

Tôi gật đầu, nhưng nhanh chóng nhận ra anh ấy không thể nhìn thấy tôi, "Được rồi. Em sẽ chuẩn bị sẵn sàng, hẹn gặp lại sau."

Tôi có thể nghe thấy tiếng cười, "Anh rất nóng lòng được gặp em," anh ấy trả lời trước khi tắt máy. Tôi đưa tay che miệng để giấu đi nụ cười toe toét đang nở trên môi.

"Em thực sự thích cậu ấy, phải không?" Tôi nghe Haneul hỏi.

Tôi không trả lời, thay vào đó, tôi đứng dậy và cố gắng tìm một bộ trang phục hoàn hảo.

Gần một giờ sau, tôi mặc một chiếc áo len dệt kim quá khổ và quần jean ống đứng. Gần đây, trời trở lạnh hơn, vì vậy, tôi mặc một chiếc áo phông bên trong. Mark nói rằng chúng tôi không hẹn hò công khai nên tôi không trang điểm hay làm tóc gì nhiều.

"Này, Diana," Haneul gọi trước khi tôi kịp rời khỏi phòng.

Tôi quay lại và đôi mặt với chị ấy cùng với đôi lông mày đang nhướn lên.

"Còn nhớ chị đã nói gì khi chúng ta ở nhà hàng không?" Haneul hỏi. Đúng. Tôi đột nhiên cảm thấy thật tồi tệ. "Đừng quá nghiêm túc," chị nói với một nụ cười, "Thấy mấy đứa hạnh phúc là chị cũng hạnh phúc rồi."

Tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt đang dâng lên trong mắt mình.

"Chị làm em khóc rồi đấy," tôi nghẹn ngào.

Haneul cười bước đến, ôm tôi vào lòng, "Buổi hẹn hò đầu tiên vui vẻ nhé nhóc. Hãy kể cho chị nghe mọi chuyện khi về kí túc xá nhé," chị ấy đưa cho tôi một chiếc khăn giấy để lau nước mắt.

"Chị sẽ là người đầu tiên biết," tôi nói, rời khỏi cái ôm của chị.

--------------

Tôi đã ở trong xe của công ty SM. Mark có một người lái xe ngồi ở phía trước.

"Em đã thử thực đơn mới nhất của McDonald chưa?"  Mark hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, "Lần cuối cùng em ăn McDonald là cách đây nhiều năm rồi."

Anh há hốc miệng nhìn tôi, "Mấy năm rồi em chưa ăn McDonald sao?"

Tôi gật đầu, không nhận ra vấn đề lớn là gì.

Mark lắc đầu không tin nổi, "Hôm nay chúng ta sẽ có McDonald cho cuộc hẹn."

Ngay cả sau khi chúng tôi mua đồ ăn, Mark vẫn phàn nàn về chế độ ăn uống không lành mạnh mà hầu hết nữ idol trong ngành này phải trải qua. Anh ấy nói rằng tôi có thể ăn bất cứ thứ gì mà tôi muốn mà không cần nghĩ đến những mọi người nghĩ về tôi.

"Em quen với nó rồi, nó thực sự không thành vấn đề," tôi trấn an anh khi hai chúng tôi bước vào thang máy.

Anh nhíu mày, "Thật không công bằng, trên đời này có rất nhều đồ ngon để ăn."

Khi chúng tôi lên đến tầng 4, Mark dẫn tôi ra ngoài và dẫn đường đến một căn phòng. Đó không phải là phòng tập mà chúng tôi từng ở. Căn phòng này nhỏ hơn một chút nhưng chiều dài dài hơn. Khi Mark đẩy cửa vào, tôi không khỏi há hốc miệng.

Căn phòng tràn ngập những ngọn nến được thắp sáng. Có một chiếc bàn tròn phủ khăn trắng, đặt ở giữa phòng. Tiếp theo là hai chiếc ghế đối diện nhau. Một bông hồng trong bình được cắm trên bàn.

"Anh đã làm cái này?" tôi nói, bước lại gần những ngọn nến.

Nó có mùi như vani – mùi hương yêu thích của tôi.

Tôi nghe thấy anh ấy cười khúc khích, "Jungwoo–hyung và Jaehyun–hyung đã giúp anh."

Markd dặt chiếc túi McDonald lên bàn, lôi những thứ bên trong ra.

Khi chúng tôi gọi món, Mark gọi cho mỗi người một món khác nhau, sau đó là những đồ ăn nhẹ khác. Có rất nhiều, tôi không chắc liệu mình có thể ăn hết thức ăn không.

Sau khi lôi xong mọi thứ ra khỏi túi, Mark kéo ghế của tôi ra, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Tôi đỏ mặt trước cử chỉ của anh ấy. Anh nhanh chóng đi đến đôi diện, ngồi xuống.

"Em chưa từng hẹn hò bao giờ," tôi thú nhận, mở hộp burger.

Mark mỉm cười với tôi, "Đây chắc chắn không phải là một buổi hẹn hò," anh ấy nói và nụ cười của tôi tắt đi. Điều đó nghĩa là gì? "Anh sẽ đưa em ra ngoài và mua cho em món bít tết đắt nhất Seoul," anh ấy giải thích, "Nhưng anh biết cả hai chúng ta đều không muốn mạo hiểm danh tiếng của mình vì điều đó."

Tôi thích Mark rất nhiều. Giống như, rất nhiều. Anh ấy có thể khiến cho tôi làm những việc mà tôi không bao giờ muốn làm. Ví dụ, ăn một chiếc burger. Nếu ai đó bảo tôi ăn thứ gì đó từ chuỗi đồ ăn nhanh, tôi sẽ từ chối ngay lập tức. Nhưng khoảnh khắc Mark bảo tôi làm, tôi sẽ làm ngay.

"Anh từng hẹn hò trước đây chưa?" Tôi tò mò hỏi.

Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy đã hẹn hò. Mark là tất cả những gì mà các cô gái tìm kiếm ở một người đàn ông.

Mark giữ im lặng một lúc, "Đã từng," anh nhẹ nhàng.

Được rồi, tôi đã rất ngạc nhiên.

Tôi không biết tại sao mình lại như vậy. Có lẽ tôi không ngạc nhiên, nhưng cảm giác...khó chịu mà tôi đang cảm thấy là gì vậy? Tôi không thích những gì tôi đang cảm thấy ngay bây giờ.

"Bọn anh dừng lại vì lịch trình bận rộn của cả hai bên," Mark nói thêm, cắn một miệng burger của mình.

Bây giờ tôi tò mò không biết cô gái đã trải qua điều tương tự như tôi là ai. Cố ấy có nổi tiếng không? Hay là một người khác?

"Cô ấy là ai?" Tôi hỏi.

Mark ngừng nhai, mở to mắt nhìn tôi. Anh lắc đầu, gạt đi câu hỏi của tôi, "Lâu lắm rồi," anh lầm bầm, "Chúng ta hầu như không làm gì trước khi kết thúc chuyện đó."

Tôi cười, hy vọng điều đó sẽ che đậy sự ghen tuông của tôi, "Em chỉ muốn biết cô ấy là ai!" Tôi thốt lên, "Anh đã mua McDonald cho cô ấy à?"

Anh ấy đảo mắt, nuốt thức ăn của mình, "Nó giống như...tệ hơn Mac rất nhiều. Anh chỉ mua cà phê cho cô ấy, vậy thôi."

Tôi quyết định bỏ chủ đề vì Mark không muốn nói với tôi. Nó ngăn tôi tò mò.

-----------------

Chúng tôi đã đi chơi với nhau được hai tuần rồi.

Mark đề nghị tôi gặp các chàng trai vì anh ấy muốn tôi làm bạn với họ. Vì anh có lịch trình vào buổi sáng nên tôi đã gặp anh vào buổi tối.

Tôi bắt taxi vì tôi không thể lái xe. Khi tôi đến, tôi thấy một vài người hâm mộ đang đợi bên ngoài tòa nhà.

Họ đang làm cái quái gì ở đây vậy?

Mark đã cảnh báo tôi rằng sẽ có người hâm mộ chờ đợi bên ngoài và bảo tôi phải che chán, nhưng tôi không nghĩ có nhiều người như vậy. Phải có hơn 20 người đang đứng.

"Ôi trời," tôi thốt lên. Tôi cảm ơn người lái xe trước khi rời taxi.

Tôi đảm bảo rằng mình đã cải trang trước khi vào tòa nhà. Tôi cố tỏ ra tự nhiên để họ nghĩ rằng tôi là người sống ở đó. Khi bước vào thang máy, tôi nhấn nút để lên tầng 10.

Tôi tìm số phòng mà Mark đã nhắn tin cho tôi. Có vài cánh cửa khi ra khỏi thang máy. Tôi bấm chương chờ người ra mở cửa.

Cánh cửa không khóa, Jungwoo ra mở cửa.

Anh mỉm cười với tôi, "Diana phải không? Mời vào!"

Tôi đã cố gắng sự lo lắng của mình. Tôi nở một nụ cười trước khi bước vào nhà của họ. Tôi cởi giày, bước vào sâu hơn. Điều đầu tiên tôi gặp là vài người đang chơi ở phòng khách.

Mark nhanh chóng nhận ra tôi khi tôi bước vào. Anh đứng dậy, đi về phía tôi, hai tay nắm lấy khủy tay tôi.

"Này, em đến đây có ổn không?" Mark hỏi, nụ cười nở nhẹ trên môi.

Tôi gật đầu, "Có, nhưng có nhiều người hâm mộ ở bên ngoài lắm."

Anh nhăn mặt, "Xin lỗi vì điều đó."

Anh ấy đã xin lỗi vì điều gì? Nhưng tôi không có cơ hội trả lời vì anh đã kéo tôi đến chiếc ghế dài. Các chàng trai chào đón tôi, hỏi về công việc mà tôi đã làm.

"Chờ đã, vậy em cũng là diễn viên sao?" Yuta kêu lên, bị sốc.

Tôi bật cười, trước phản ứng của anh ấy, "Nhưng em không thực sự được đóng những vai lớn hay bộ phim truyền hình. Em không nghĩ mình bị loại vì điều đó. Em vẫn đang luyện tập."

Mark ngồi bên cạnh tôi, anh ấy đặt tay lên đầu đi văng, phía sau tôi. Tôi cảm thấy ấm áp vì cơ thể anh đang ở ngay bên cạnh tôi. Nó khiến tôi cảm thấy bối rối, nhưng tôi có thể kiểm soát bản thân.

"Em đã xem bộ phim của cô ấy trước đây, cô ấy diễn tốt, hyung," Mark tuyên bố, mắt anh mở to khi nói với mọi người trong phòng.

Tôi trố mắt ngạc nhiên, "Anh đã xem phim của em á?"

"Ayyy, tất nhiên là cậu ấy sẽ nói thế rồi, dù sao thì cô ấy cũng là bạn gái của em mà," Yuta trêu chọc.

Tôi nhìn Mark đỏ mặt trước lời nói của anh mình, "Đừng có kỳ quặc nữa hyung."

"Thành thật mà nói," Jungwoo nói, thay đổi chủ đề, "Anh cũng muốn thử diễn xuất."

"Em chắc chắn anh có thể," tôi trấn an anh ấy, "Tất nhiên là sẽ mất thời gian – em cũng đang học, nhưng anh sẽ quen với nó thôi."

Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng hét từ cửa trước, làm tôi hơi sợ.

"Haechanie đến rồi!!" Haechan hét lên, bước vào phòng với túi thức ăn. Anh đặt những chiếc túi trên bàn. Mãi một lúc Haechan mới nhận ra tôi đang ở trong phòng, "Ồ?"

"Xin chào," tôi cúi chào, "Tôi là Diana. Bạn... của Mark?"

Có quá khó xử không nếu như tôi nói tôi là bạn gái của Mark?

Haechan nhếch mép, "Bạn à?"

Mark kéo cánh tay của anh ấy ra khỏi phía sau tôi, với lấy một cái gối trước khi ném nó vào người Haechan, "Đừng làm phiền cô ấy!", Mark nói, đưa tay vòng qua người tôi.

Chúng tôi dành cả đêm để ăn tối và xem phim đến gần nửa đêm. Hầu như mọi người đều đã đi ngủ, chỉ còn Taeil, Yuta và Jaehyun vẫn đang xem một bộ phim khác.

"Này," tôi huých Mark, "Em nghĩ em nên đi ngay bây giờ, em có lịch trình vào ngày mai."

Chúng tôi ngồi vô cùng sát nhau. Chân chúng tôi chạm vào nhau và tôi được anh ấy ôm ấp bên cạnh.

Mark gật đầu, "Anh sẽ nhờ Taeil-hyung đưa em về."

"Không, Mark, không sao đâu-"

"Hyung, anh có thể đưa Diana về được không?"

Taeil hất đầu về phía chúng tôi, anh ấy nhún vai, "Đi thôi."

Tôi quay lại và lườm Mark. Tôi dứt ra khỏi anh, đi theo Taeil ra cửa trước. Tôi đảm bảo rằng đã chào tạm biệt những anh chàng vẫn đang xem phim.

--------------------

Đã hơn một tháng kể từ khi tôi và Mark bắt đầu hẹn hò. Mark đã đưa tôi ra ngoài một lần nữa. Đó là cuộc gặp gỡ ngẫu hứng, tôi vừa mới ăn tối thì anh ấy nhắn tin rằng muốn gặp tôi.

Tôi đồng ý, tất nhiên. Tôi có lịch trình vào sáng mai, nhưng tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì Mark.

Trong suốt hơn một tháng đó, Mark và tôi đã tìm hiểu mọi thứ về nhau. Anh ấy biết sở thích và những điều không thích của tôi và ngược lại, tôi cũng biết nhiều về anh hơn.

Mark nắm lấy tay tôi ngay khi tôi chỉ còn cách anh vài bước chân.

"Lạnh quá," anh rùng mình, sưởi ấm tay anh trong tay tôi.

Mark đeo kính, đội mũ len trên đầu và đeo khẩu trang để che giấu danh tính. Anh che kín từ đầu đến chân, chiếc áo parka đen anh yêu thích cũng đang được mặc.

Anh đột nhiên ôm tôi vào lòng, "Diana, anh lạnh quá!" anh ấy kêu lên, thổi không khí vào tay anh phía sau đầu tôi.

Tổi đẩy anh ra, nắm lấy tay Mark, "Trật tự đi, người ta sẽ nhận ra chúng ta đấy."

Cũng giống như anh ấy, tôi cũng đeo khẩu trang nhưng đã trùm áo hoodie lên.

Mark siết chặt tay tôi.

Cả hai chúng tôi bắt đầu đi chậm.

Chúng tôi đang ở sông Hangang. Đã gần nửa đêm nên hầu như không có ai ở đây. Thỉnh thoảng được yên tĩnh một chút cũng tốt.

Mark và tôi đã đi ra ngoài nơi công cộng một vài lần, nhưng chúng tôi đều đảm bảo khuôn mặt của mình được che kín. Không có bài báo nào hay bất cứ điều gì về chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã làm khá tốt việc che giấu mối quan hệ của mình.

"Anh nhớ em nhiều lắm," tôi nghe thấy Mark lầm bầm dưới chiếc khẩu trang của anh ấy. Tôi nghiêng người lại gần anh hơn, vòng tay quanh eo anh.

"Em cũng nhớ anh,"

Gần đây, tôi đang luyện tập với các thành viên cho MAMA. Công ty cũng đã lên lịch cho chúng tôi comeback vào đầu năm sau. Do đó, Mark và tôi đã không gặp nhau lâu hơn một tuần.

Anh tựa má lên đỉnh đầu tôi, "Không thể ngừng nghĩ về em."

"Thật dramatic," tôi tinh nghịch huých anh ấy, "Chỉ khoảng một tuần thôi,"

Mark buông tôi ra, ngồi xuống một băng ghế trống khi chúng tôi quay ra mặt sông. Mới đầu tháng 11 nên sông chưa đóng băng.

"Anh có ổn không?" tôi quay sang nhìn người con trai không ngừng thở dài.

Anh ấy lại thở dài, tôi với tay nắm lấy tay anh, "Anh không nghĩ mình có thể làm được việc này được nữa," Mark nói, mắt anh nhìn chằm chằm về phía trước.

Vai tôi chùng xuống, và mỉm cười tâng bốc: "Wh-?"

"Anh không nghĩ mình có thể tiếp tục xa em," Mark tiếp tục, "Điều đó khiến anh phát điên lên. Anh cũng không muốn làm theo cách này," anh nói, "Em làm bạn gái anh nhé?" cuối cùng anh quay lại đối mặt với tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, trên môi nở một nụ cười: "Em đương nhiên là bạn gái anh."

"Anh muốn đưa em đến nhà hàng đắt nhất thế giới, và nhờ đầu bếp viết 'em làm bạn gái anh nhé?' trong siro chocolate khi chúng ta gọi món tráng miệng," Mark nói, "Và anh rất ghét bản thân mình vì đã không thể làm điều đó cho em. Thay vào đó, chúng ta đang ở đây, ở sông Hangang chết tiệt và anh chỉ đề nghị anh làm bạn gái của anh trên ghế."

Tôi nhìn anh huyên thuyên khi nụ cười của tôi ngày càng lớn hơn trước sự đáng yêu của anh ấy.

"Anh thậm chí còn chẳng tặng hoa hay gì cho em! Cả hai chúng ta đang lạnh cóng và-" anh thở dài, đầu gục giữa hai vai.

"Này," tôi gọi, buông tay anh ra để áp đôi má nóng hổi của anh. Tôi bắt anh phải đối mặt với tôi. "Em yêu anh!"

Mark không phản ứng nên tôi kéo khẩu trang của anh xuống, rồi của tôi. Trong một giây, tôi áp môi mình lên đôi môi lạnh giá của anh. Phải mất một lúc, Mark mới đáp lại nụ hôn, nhưng khi anh ấy đáp lại, anh vòng tay qua eo tôi, kéo tôi lại gần hơn.

Anh lùi ra và tôi để ý thấy mũi anh ửng đỏ, có lẽ là do lạnh.

"Anh rất đáng yêu khi lạnh lùng," tôi cười khúc khích, ngón tay cái vuốt ve mũi anh.

Mark áp má lên khắp mặt tôi: mũi, má, trán và cuối cùng là miệng.

"Anh không thể tin rằng em đã là của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top