Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

O13

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Hani hỏi sau khi thắt dây an toàn. Jeno nổ máy và ậm ừ trước khi quay sang nhìn cô.

"Đồ ăn đường phố thì sao? Tôi đói"

Hani nhướng mày, "Đồ ăn đường phố?" Anh gật đầu rồi nghiêng đầu, "Em đã từng đi ăn đường phố chưa?" cô ngây thơ lắc đầu.

Jeno mỉm cười, "Vậy thì chúng ta nên đến đó chứ? Có rất nhiều món ăn mà chúng ta có thể tìm thấy ở đó"

Cô ấy mím môi và gật đầu, "Tại sao lại không? Chắc chắn rồi"

Và thế là Jeno bắt đầu lái xe đến khu ẩm thực đường phố.

"Em thực sự chưa một lần đi ăn đường phố?" Jeno hỏi lại, Hani gật đầu "Ừm, có nghe nói về ẩm thực đường phố nhưng chưa đi bao giờ"

Cô quay sang anh, "Anh luôn đi ăn đường phố à?" Jeno nhún vai, "Không phải lúc nào cũng vậy nhưng tôi có thể nói rằng tôi đã đi ăn đường phố khá nhiều lần với bạn bè của mình"

"Ồ... anh chàng Jaemin đó?"

Jeno nhướng mày và gật đầu, "Ồ đúng rồi, anh ấy và 2 người bạn khác của tôi – em nhớ cậu ấy chứ?" Hani gật đầu, "Tôi nhớ mọi thứ một cách dễ dàng."

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy rất nhiều người đi lại xung quanh khu vực đó. "Rất nhiều người thường đến đây sao?" cô hỏi và Jeno ậm ừ.

"Mọi người thường đi dạo quanh đây – sao em lại không biết em yêu? Em sống ở đây mà"

Cô cười khúc khích, "Tôi luôn dành thời gian ở văn phòng và căn hộ, tôi không ra ngoài nhiều."
Jeno cười "Em có muốn đi dạo quanh đây không? Quán ăn đường phố cũng không xa lắm" Hani gật đầu. "Chắc rồi"

Jeno đỗ xe bên kia đường.

"Không cần mang túi xách, chỉ cần mang theo điện thoại thôi."

Cô nhướng mày, "Ví của tôi thì sao?" anh chộp lấy chiếc túi của cô và đặt nó vào trong bảng điều khiển. "Tất cả mọi thứ tôi sẽ trả, đừng lo lắng" anh ấy nở nụ cười trên mắt và bước ra khỏi xe của mình.

Hani cũng ra khỏi xe và nhìn quanh khu vực. Trời gần tối nhưng cũng đã bắt đầu đông đúc.
Có lẽ bởi vì mọi người luôn đến đây khi trời tối và đêm.

"Chúng ta đi kiếm gì ăn trước đã."

Jeno nói, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và đan vào tay anh.

Hani đi theo anh và nhìn xung quanh, "Có quá nhiều người..." cô khẽ lẩm bẩm nhưng Jeno đã nghe thấy. Anh cười khúc khích và không trả lời gì cả.

Khi họ đến khu ẩm thực đường phố, đôi mắt Hani lấp lánh khi nhìn quanh khu vực. Nhiều người tấp nập mua bán thực phẩm.

Có rất nhiều phụ huynh mua đồ ăn cho con và Hani cũng có thể thấy một vài cặp đôi vừa đi vừa đút cho nhau ăn.

"Em có rất nhiều sự lựa chọn để mua thức ăn em muốn ở đây, em muốn ăn gì?" Jeno hỏi và Hani chỉ vào một gian hàng. "Cái đó! Cupbab (cơm trong cốc)"

Cả hai bước đến quầy hàng và Jeno chào một người phụ nữ ở đó. "Dì ơi! Cho con xin một cốc được không?"

Người phụ nữ đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và mỉm cười với cả hai người. "Một cupbab, chắc chắn rồi!" cô cười khúc khích và mỉm cười với họ.

"Hôm nay có nhiều cặp đôi lắm, hai đứa là một đôi phải không?" cô ấy hỏi và Jeno gật đầu trong khi mỉm cười ngọt ngào.

"Ôi trời, hai đứa dễ thương quá, nhớ ngày xưa hẹn hò ghê" cô cười.

Sau đó cô bán hàng đưa cốc cho Hani, "Bao nhiêu vậy dì?" Jeno hỏi "1,000 won" Jeno gật đầu và đưa tiền cho cô ấy.

"Cám ơn, hẹn hò vui vẻ nhé!"

Hani cười cúi đầu rồi tiếp tục đi cùng Jeno.

"Anh sẽ ăn gì?" cô ấy hỏi và Jeno ậm ừ, "Đến gian hàng tteobeokki đó"

Hani ngồi vào một chiếc bàn trống và Jeno ngồi phía trước cô, nhìn cô gái đang sắp xếp thức ăn của mình trên bàn.

Cô nhìn anh và anh nhướng mày, "Cái gì?" Cô mím môi, "Đừng đánh giá tôi, tôi thực sự ăn rất nhiều."

Nam nhân cười khúc khích lắc đầu, "Có sao đâu? Thấy em ăn ngon, tôi rất vui, không phải lúc nào em cũng ăn nhiều đâu. Đúng không?" cô gật đầu.

"Tôi không thể cưỡng lại được, thức ăn trông ngon quá" cô ấy cắn một miếng từ món bánh ngô của mình và mắt cô ấy mở to khi nhận ra có phô mai trong đó.

Jeno bật cười trước sự dễ thương của cô và anh vén mái tóc tết của cô ra sau tai.

"Có ngon không?"

Cô gật đầu và vui vẻ ăn món ngô của mình.

Anh nhìn chằm chằm vào cô gái với nụ cười dịu dàng nở trên môi. Anh ấy rất vui khi thấy cô gái có tâm trạng tốt và cười rất nhiều hôm nay.

"Em yêu"

Cô ậm ừ và ngước nhìn anh.

Anh chống cằm nhìn chằm chằm cô gái, "Chắc bây giờ tôi mới biết vì sao trong ngày làm việc em luôn tức giận, đáng sợ và tâm trạng không tốt"

Cô nhíu mày, "Tại sao?"

Anh cười toe toét, "Bởi vì do em đói – mới nhìn kìa, tâm trạng của em rất tốt vì thức ăn ở trước mặt – Trong ngày làm việc của em, em luôn bỏ bữa đúng không? Tôi đoán đó là lý do!"

Cô mím môi, "À... vậy sao?"

Jeno gật đầu, "Em biết đồ ăn có thể làm em vui mà phải không?"

Hani ậm ừ và gật đầu, "Tôi nghĩ anh nói đúng" cô ấy cười khúc khích, "Bây giờ tôi thực sự rất hạnh phúc – ồ hãy thử món này đi! Nó rất ngon!"

Anh cười khúc khích và lấy một ít kkwabaegi (bánh rán xoắn của Hàn Quốc). Cô nhướng mày trong khi cười toe toét, chờ đợi phản ứng của anh.

Anh nhìn cô cười: "Sao?"

"Nó ngon đúng không?" anh gật đầu và cắn một miếng nữa, "Ngon thật đấy" nụ cười của Hani nở rộng hơn và cô ấy lại tiếp tục ăn.

Anh khẽ thở dài và ăn thức ăn của mình một cách yên bình trong khi ngắm nhìn cô gái đang có tâm trạng tốt nhất.

"Chúng ta có thể đi dạo quanh đây như những cặp đôi khác mà chúng ta đã thấy trước đó không?" cô ấy hỏi và Jeno gật đầu, "Tất nhiên, chúng ta có thể nhưng hãy ăn hết thức ăn của em trước"

Cặp đôi cùng nhau đi dạo quanh thành phố Gangnam trong khi đan tay vào nhau. Hani đã rất ngạc nhiên bởi nó, có một vài quầy hàng và cửa hàng bán nhiều thứ khác nhau như vòng tay thủ công, túi xách thủ công và những thứ khác.

Cô chưa bao giờ đến đây trước đây, Hani thường chỉ ngắm nhìn quang cảnh thành phố Gangnam từ văn phòng của mình nhưng giờ cô ấy đã ở đây, đi dạo quanh thành phố nhộn nhịp này.

Jeno quay sang cô gái và buông tay cô ấy ra trước khi vòng tay qua vai cô ấy, kéo cô ấy lại gần hơn. "Cảm giác khác" anh lẩm bẩm và Hani nhướng mày, "Khác gì cơ?"

"Chỉ khác...bây giờ chúng ta không coi nhau là anh Lee và giám đốc Ryu, chúng ta là Jeno và Hani bây giờ không phải là CEO bận rộn" Hani ậm ừ và gật đầu.

Sau đó, họ dừng bước bằng cách ngồi xuống băng ghế trống.

"Em không thể để ai kiểm soát mình được, Hani.." anh lẩm bẩm và cô mím môi lại, "Ông ấy là bố tôi, tôi phải nghe lời ông ấy. Bố tôi biết điều gì là tốt nhất cho tương lai của tôi... tôi đoán vậy"
Anh thở dài và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô trước khi vuốt ve nhẹ nhàng.

"Anh biết chúng ta hầu như không biết nhau và cuộc hôn nhân của chúng ta vẫn khiến em sốc nhưng làm ơn... hãy tin anh rằng anh sẽ cố gắng trở thành người đàn ông tốt nhất để chăm sóc cho em, anh sẽ không ép buộc em phải yêu anh nhưng xin đừng. Đừng để em giải quyết mối quan hệ của chúng ta một mình, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé."

Hani nhìn anh chằm chằm trước khi nhìn xuống tay cô.

"Cảm ơn... tôi chỉ là" cô nhấc vai lên, "Tôi vẫn chưa sẵn sàng, tôi sợ yêu," "Vậy chúng ta sẽ làm mọi thứ chậm lại, hãy thử nhé?"

Jeno nghiêng đầu và cười một chút, "Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc làm bạn được chứ?" Hani nhướng mày, "Bạn...?" anh ậm ừ và gật đầu.

Cô nhìn xuống bàn tay của họ và từ từ nở một nụ cười nhỏ trên mặt.

'"Vậy đây là cách bạn kết bạn à?"

Cô ngước nhìn anh và gật đầu trước khi nở nụ cười ngọt ngào, "Là bạn" anh cười khúc khích và véo má cô nhẹ nhàng.

"Em có một nụ cười đẹp"

Cô ấy gật đầu, "Cảm ơn, Jisung đã nói với tôi rất nhiều điều đó" anh ấy cười khúc khích, "Cậu ấy là một đứa trẻ ngoan" cô ấy huých anh ấy, "Đừng gọi cậu ấy là một đứa trẻ, Park Jisung bằng tuổi tôi"

"Vậy em cũng là trẻ con mà" anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, cô lườm anh một cái, "Ôi trời, nhìn em lườm anh kìa, dễ thương quá~" anh nhéo má cô cười khi cô giơ nắm đấm nhỏ lên.

"Được rồi, được rồi, dừng lại tại đây, chúng ta về nhà thôi... Ngày mai chúng ta lại ra ngoài," cô ậm ừ, "Mua nhẫn sao?" anh gật đầu.

"Đi thôi" anh đưa tay ra cho cô nắm lấy nhưng cô cười toe toét, đứng dậy khỏi băng ghế. Cô khoanh tay trước ngực và nhìn vào tay anh trước khi bỏ đi, để anh lại một mình.

"Cô nàng này..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top