Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

O2O

Aera bước vào văn phòng của Hani, mím môi thành những đường mỏng khi cô bước lại gần cô gái đang tức giận gõ máy tính xách tay của mình.

"Vâng, phu nhân Lee... Phu nhân gọi tôi à?"

Hani liếc nhanh về phía cô gái trước khi tập trung hoàn toàn vào cô gái thay vì máy tính xách tay. Hani dựa lưng vào ghế, quan sát cô gái.

Aera thực sự trông ngây thơ và là một cô gái tốt giống như những gì Jisung đã nói với cô ấy.

Cô ấy không giao tiếp bằng mắt với Hani mà chỉ nhìn xuống, cúi đầu xuống. Hani chắc chắn rằng Aera đã biết tại sao cô ấy ở đây chỉ bằng cách nhìn vào sự lo lắng của cô ấy.

"Tôi sẽ đi thẳng luôn vào vấn đề" Hani nói khi cô ấy thẳng lưng và xoay chiếc laptop để Aera có thể nhìn thấy màn hình.

"Cô là người đã lấy tiền của công ty?"

Hani vừa hỏi vừa nhấn phím cách và video quay cảnh cô ấy lấy số pin của ngân hàng.

Đôi mắt của Aera mở to khi cô ấy thẳng lưng và nhìn lên Hani, người đang nhìn cô ấy. Cô nuốt nước bọt bắt đầu hoảng loạn khi cố tìm câu trả lời.

Hani khoanh tay, "Tôi có thể biết lý do tại sao cô làm như vậy không? Cô đã lấy một số tiền khong hề nhỏ, Aera... 119.385,90$ là vô cùng nhiều", cô lẩm bẩm một cách tử tế nhất có thể.

Aera lại cúi đầu xấu hổ.

"Là tôi đã làm, phu nhân Lee"

"Tại sao?"

"Tôi. . . Cha tôi đang mắc bệnh, phẫu thuật chi phí rất đắt, tôi không biết lấy đâu ra tiền."

Hani nhíu mày cố đọc nét mặt nhưng không được. "Cô đã thanh toán hóa đơn cho hoạt động khám chữa chưa?" Aera nhanh chóng gật đầu.

"Tôi – tôi sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại, phu nhân Lee!" cô ấy vừa lẩm bẩm vừa quỳ xuống khiến Hani bị sốc trước hành động của cô.

Cô ngay lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chạy đến chỗ cô gái trước khi giúp Aera đứng lên khỏi sàn. "Cô biết cô có thể cho tôi biết về điều này và tôi có thể giúp bạn, trộm cắp không phải là điều bạn nên làm, Aera"

Aera gật đầu lia lịa, "Tôi biết thưa phu nhân, tôi biết – nhưng tôi rất tuyệt vọng, bác sĩ nói tôi phải thanh toán hóa đơn nếu không cha tôi phải xuất viện."

Hani mím môi lại.

"Cô không nói dối đúng không? Còn lý do nào khác khiến bạn trộm tiền không?"

Aera nhanh chóng lắc đầu.

"Thực sự xin lỗi, phu nhân Lee, thực sự vô cùng xin lỗi, chuyện này khi thấy cô nói ra, tôi đã rất sợ, đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi lúc đó."

Hani thở dài và vỗ vai cô.

"Tôi sẽ tha thứ cho cô chỉ là... đừng làm thế nữa, được chứ. Nếu cô cần giúp đỡ bất cứ điều gì, hãy nói với tôi về điều đó và tôi sẽ cố gắng giúp cô nhiều nhất có thể."

Cô gái lại gật đầu, "Tôi sẽ trả lại tiền..."

"Chắc chắn nhưng hãy dành thời gian của cô để trả từng chút một"

"Cảm ơn cô, cảm ơn cô, tôi sợ cô đuổi việc tôi, cảm ơn cô nhiều" cô cúi đầu và Hani ậm ừ, "Tôi không nhẫn tâm như vậy đâu"

"Đừng khóc, tôi sẽ không sa thải cô – nhưng nếu cô phạm sai lầm tương tự, tôi sẽ"

Aera lau nước mắt và gật đầu, "Tôi hiểu rồi, thưa phu nhân" Hani nở một nụ cười nhẹ và gật đầu, "Cô có thể tiếp tục công việc của mình" cô lẩm bẩm.

Nam Aera cúi người 90 độ trước khi rời khỏi văn phòng của Hani.

------------

Hani bước vào nhà trước khi đóng cửa lại sau lưng.

Cô thở dài thườn thượt trong khi xoa bóp vai trái, mệt mỏi vì ngồi cả ngày trong văn phòng.

Jeno vẫn chưa về nhà. Anh đã nói với cô trước đó rằng anh sẽ về nhà muộn một chút vì có việc phải làm.

Cô dừng lại và nhìn chằm chằm vào bếp trước khi mím môi thành những đường mỏng.

"Con có thể không biết nấu ăn nhưng học nấu ăn không bao giờ là muộn" câu nói của mẹ chợt hiện lên trong tâm trí cô.

"Nấu ăn...?"

---------

"Chết tiệt!"

Cô gái nhăn mặt khi vô tình làm đổ nước nóng lên tay khi đang nấu mì.

Sau khi suy nghĩ khoảng nửa tiếng, cuối cùng Hani cũng quyết định món ăn mà cô ấy sẽ cố gắng nấu cho tối nay. Món mỳ Ý. Cô thích mì ống nên học thứ gì đó mà bạn thích sẽ dễ dàng hơn nhiều phải không?

Cô chạy đến bếp và trộn nước sốt spaghetti trong nồi.

Cô mím môi thành những đường mỏng và bối rối nhìn nước sốt. "Đây là cách nó được cho là như thế nào?"

Hani hậm hực chạy đi lấy điện thoại facetime ngay cho mẹ.

Sự lựa chọn duy nhất cô có.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình trong khi khuấy nước sốt, đợi người phụ nữ ở đầu dây bên kia nhấc máy.

"Oh xin chào con gái của tôi! ~"

Hani nở một nụ cười ấm áp và chào lại trước khi thở phào nhẹ nhõm. "Con rất vui vì mẹ đã nhấc máy" người phụ nữ nhướng mày.

"Sao vậy? Con đang làm gì vậy?"

Hani cười toe toét và quay camera, cho thấy nước sốt spaghetti bên trong nồi khiến mẹ cô tròn mắt.

"Con đang nấu ăn!"

Cô ấy cười khúc khích, "Vâng mẹ, con muốn hỏi mẹ về nước sốt này, nó có phải là như thế này không? Con không chắc nữa..." cô ấy lẩm bẩm, rên rỉ một chút.

Minyeon bật cười. "Mẹ đừng cười mà! Giúp con với, Jeno mấy tiếng nữa mới về"

Người phụ nữ cười khúc khích: "Con làm tốt lắm con yêu, chỉ cần thêm một chút nước để nước sốt không quá đặc." Hani vâng lời và thêm một chút nước giống như lời mẹ cô dặn.

"Có thêm đường không?"

"Đường? Phải thêm một chút đường."

"Chỉ cần 1 thìa là đủ"

Một lần nữa, Hani lại nghe theo chỉ dẫn của mẹ và làm đúng như lời dặn. Cô ngửi thấy mùi nước sốt trước khi mỉm cười rộng rãi. "Nó có vị giống như con thường ăn" cô lẩm bẩm trong hạnh phúc.

"Làm tốt lắm con yêu, mẹ chắc chắn Jeno sẽ thích nó!"

Hani gật đầu, "Mong là vậy, cảm ơn vì đã giúp mẹ" người phụ nữ cười khúc khích, "Đừng nhắc nữa, nếu muốn học nấu ăn ngon hơn thì hãy học từ dì Sena, dì nấu ăn rất giỏi"

"Con sẽ chú ý, con cúp máy ngay mẹ nhé, dọn bàn ăn thôi" cô cười ngọt ngào và mẹ cô ậm ừ trước khi cả hai chào tạm biệt.

"Anh về rồi đây"

Người con trai lẩm bẩm trước khi bước vào nhà một cách yếu ớt, mệt mỏi vì tất cả các công việc ở văn phòng.

"Em yêu?"

Anh gọi khi bước về phía phòng khách. Sau đó anh bước vào phòng ăn và thấy vợ mình đang đặt một cốc nước trên bàn.

Cô ngước nhìn anh, "Anh về rồi sao?"

Anh nhướng mày nhìn bữa ăn trên bàn.

Anh ngước nhìn cô gái lần nữa và cô nở một nụ cười nhẹ. "Đi thay đồ trước rồi ăn cùng nhau nhé" cô nói trong khi đẩy anh về phòng chung của họ.

Jeno nhíu mày trước khi cười khúc khích một chút.

"Đừng để lâu, đồ ăn sẽ nguội!" cô nói vọng từ trong bếp.

"Vâng thưa phu nhân!"

Jeno cố gắng không mất nhiều thời gian vào việc tắm rửa vì không muốn cô phải đợi lâu.

Anh ngồi xuống trước mặt vợ và bối rối nhìn cô trước bữa ăn.

Hani nhíu mày "Sao vậy? Tôi không bỏ thuốc độc đâu, anh yên tâm" anh cười lắc đầu, "Không, không phải đâu em yêu..."

Anh không thể tin nhìn cô chằm chằm, "Em đã nấu những thứ này à?" anh hỏi và Hani từ từ gật đầu. "Ừ, hôm nay tôi về sớm một chút và quyết định thử nấu bữa tối cho chúng ta"

Anh cười rất tươi.

"Em thực sự không mua những thứ này từ bên ngoài phải không?"

Cô nhíu mày, "Anh không tin tôi sao? Anh thử trước đi, tôi đã tốn rất nhiều công sức, vào bếp đổ mồ hôi rất nhiều đấy anh biết không, đứng lâu đầu gối của tôi bị đau, lại lỡ tay làm đổ nước nóng. Trên tay tôi –"

Đôi mắt Jeno mở to và anh nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đỏ ửng của cô. "Cái gì?! Có nặng lắm không? Còn đau không?" anh thở dài và khẽ xoa tay cô. "Em không cần phải nấu ăn nếu em bị thương, chúng ta luôn có thể mua thức ăn bên ngoài"

Hani giễu cợt kéo tay cô, "Không có gì to tát, tôi đã rửa tay bằng nước lạnh rồi, không sao đâu – thử đi! Đồ ăn sẽ nguội mất!"

Jeno mỉm cười và gật đầu, "Anh hiểu rồi, đừng giận" anh cười toe toét và Hani thẳng lưng khi Jeno bắt đầu bới thức ăn.

Cô nhướng mày và kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của anh.

Người đàn ông chậm rãi nhai, muốn nếm thử mọi thứ. Hani đan hai tay vào nhau, sợ phản ứng của anh sẽ ra sao.

Sau đó hắn đột nhiên mở to mắt.

"Sao? Có mặn không? Không có vị?"

Anh lắc đầu và cười khúc khích, "Em thực sự nấu món này? Một mình?" Hani hất vai: "Mẹ giúp một chút."

Jeno cười "Hương vị ngon lắm"

Đôi mắt cô sáng lên, "Thật sao?" cô tự mình nếm thử món mì spaghetti và một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Hani. Nó có vị giống như cô ấy thường ăn.

"Anh biết rồi, em là một đầu bếp tuyệt vời"

Anh lẩm bẩm trước khi tiếp tục ăn.

Anh đưa tay lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, "Cảm ơn em đã làm cái này, chắc anh đi làm về mệt lắm rồi." Cô lắc đầu.

"Không có gì...mệt là chuyện bình thường mà"

Cô ngước nhìn anh và cười khúc khích, "Đừng nhìn chằm chằm, ăn cơm đi"

"Anh cảm thấy thật may mắn khi có em, xinh đẹp, thông minh, dễ thương, một thiên thần, chu đáo, tốt bụng –" "Ừ tôi hiểu rồi, ăn hết đi, Jeno" cô đảo mắt khiến anh cười khúc khích.

Anh tìm thấy sở thích mới của mình.

Nào là chọc ghẹo Hani cho đến khi cô phát cáu với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top