Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

O3O

Hồi tưởng lại những ngày trước khi Hani và Jeno kết hôn...

Hani nhìn quanh nhà hàng rồi quay sang người đàn ông trước mặt. "Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?" cô hỏi người đàn ông đang bận xem thực đơn.

Anh ngước nhìn cô gái đang dán mắt vào anh. Hắn nhíu mày nhấc vai, "Ăn?"

Cô thở dài nặng nề và dựa vào ghế trước khi lấy điện thoại ra.

Jeno nhìn cô gái không nói gì rồi thở dài. "Tôi đã phải nhắc em bao nhiêu lần rằng tôi không thích khi mọi người sử dugj điện thoại trong khi ăn?" cô mím môi thành một đường mỏng. "Chúng ta chưa ăn ngay bây giờ"

"Đừng trẻ con như thế và chọn món mà em muốn ăn đi"

"Tôi đang ăn kiêng"

"Em vẫn chưa dừng chế độ ăn kiêng của mình? Mau ăn đi"

Hani đảo mắt và rên rỉ, cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống. "Được rồi, tôi chỉ muốn salad –" "Em không ăn salad, chọn những thứ khác"

"Anh là ai mà có thể kiểm soát những gì tôi muốn?"

Anh nhướng mày, "Chồng tương lai của em"

Cô lại giễu cợt trợn mắt lên, "Còn chưa khẳng định, tôi không muốn lấy anh." Anh cười ấm áp, "Nhưng tôimuốn cưới em, em muốn hay không cũng mặc kệ, em có đủ dũng cảm để làm điều đó không?" Đủ để không vâng lời cha của em?"

Hani mím môi nhìn xuống thực đơn, thở dài ngao ngán khiến Jeno khẽ mỉm cười.

"Em có muốn ăn thử bít tết không? Bít tết ngon lắm" anh dịu dàng hỏi. Cô nghiêng đầu, "Bít tết?" anh ậm ừ, "Em sẽ không hối tiếc, tôi đã ăn một lần"

Cô quyết định lắng nghe anh lần này và gật đầu.

Jeno gọi người phục vụ và gọi món.

"Món này, thưa ngài?" Jeno mỉm cười và gật đầu, "Được rồi, cảm ơn" người phục vụ gật đầu và bước đi với yêu cầu của họ.

Hani quay sang cặp đôi đang ngồi cách đó không xa. Vui vẻ ăn và cho nhau ăn. Sau đó, cô quay sang cặp vợ chồng già đang nói chuyện với nhau, nụ cười trên khuôn mặt nhau.

Cô khoanh tay và quay sang người đàn ông trước mặt.

"Đừng mong đợi nhiều ở tôi, tôi không biết liệu anh có thể yêu em không." Jeno cười ấm áp, "Có thể... Tôi sẽ cố gắng yêu em nên em cũng phải thử" hãy là một người thực sự nghiêm túc trong mối quan hệ này"

"Nhưng tôi không muốn mối quan hệ này"

"Em không thể chống lại số phận, em yêu..."

"Nhưng tôi có thể thay đổi nó"

Jeno thở dài não nề và cố kìm cơn giận lại. Nếu anh không thể kiểm soát cơn tức giận của mình, anh sẽ nổi cơn thịnh nộ và la hét ngay bây giờ nhưng anh đã học được từ bố mình rằng cần phải có nhiều kiên nhẫn khi đối phó với phụ nữ.

"Em thật sự không muốn thua đúng không?" cô ậm ừ, "Ừm."

Anh lại nở một nụ cười, "Sao hôm nay em lại thế này? Hôm trước chúng ta không phải đang rất tốt sao? Là do công việc căng thẳng sao?" anh cẩn thận hỏi và cô nhắm chặt mắt trước khi thở hổn hển.

"Có thể"

Cô nhéo sống mũi và lắc đầu, "Tâm trạng tôi không được tốt. Tôi xin lỗi... vì đã mang căng thẳng từ công việc đến đây" Jeno gật đầu ra vẻ hiểu.

"Không sao đâu cưng, tôi hiểu mà"

Cô nhíu mày, "Anh vẫn còn định gọi tôi bằng cái biệt danh đó sao?" Anh cười gật đầu, "Ừ, tôi nói rồi, dần dần em sẽ quen, tôi sẽ không thay đổi." Cô lắc đầu, "Ừ, ừ, sao cũng được..."

------------------------------------------------------------

Jeno lặng lẽ nhìn cô gái đang loay hoay cắt miếng bò bít tết của mình.

Cô thở dài thất vọng sau khi cuối cùng cũng cắt được một miếng thịt khác và tự ăn. Jeno cười khúc khích và lắc đầu.

"Em có cần tôi giúp việc đó không, em yêu?"

Cô không đáp lại anh nhưng lắc đầu trong khi cố gắng cắt miếng bít tết. "Tại sao... thứ này lại khó... cắt đến vậy" cô lặng lẽ lầm bầm.

Cô liếc trộm người đàn ông trước mặt và cau mày, "Đừng cười tôi, tôi có thể làm được điều này" anh vẫn cười khúc khích, "Chắc chắn là em có thể. Tôi ủng hộ em, cố lên!"

Cô ấy đảo mắt, "Anh thật phiền phức... tôi không thích anh" cô ấy lắc đầu và phớt lờ Jeno, người luôn mỉm cười với cô.

"Nếu em cần giúp đỡ, tôi ở đây ..."

"Suỵt! Tôi đã bảo là tôi có thể mà"

Jeno thở dài, "Được rồi cô gái..."

Vai phút sau...

Hani rên rỉ và ngước nhìn Jeno, người đã ăn xong bít tết của mình. Anh nhướng mày khi bắt gặp ánh mắt của cô.

"Anh có phải cố ý đề nghị bít tết để thấy tôi chật vật không?"

Anh cười và lắc đầu, "Thật đấy, tôi không biết là em không giỏi cắt bít tết" cô thở dài và đưa đĩa của mình cho anh.

"Cắt nó hộ tôi"

"Theo như tôi nhớ thì em có thể tự mình làm được..."

"Jeno, làm ơn đi?"

Anh cười toe toét và lấy đi đĩa của cô, giúp cô gái đáng thương cắt bít tết.

"Có cần tôi đút cho em ăn nữa không?" Cô trừng mắt nhìn anh, "Anh muốn ăn đòn sao?" anh mím môi thành một hàng mỏng, cố nén cười, "Em thật sự rất đáng sợ..."

"Tôi là"

Anh cười khúc khích.

Đáng sợ chỗ nào? Tất cả những gì anh ấy thấy là sự dễ thương từ cô. Cô thất bại đến nỗi trông rất đáng sợ trong mắt anh ấy. Anh rất muốn bẹo đôi má đó nhưng lại sợ cô tát vào mặt anh.

'Vẫn còn trẻ con...' – Anh nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top