Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[16] 아파요

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần

Những ngày cuối cùng ở trường cũng vậy. Không có bất cứ dấu hiệu nào từ Jimin, tôi thì vẫn nhận được những lời đồn xấu xa sau lưng mình, cả nhóm cũng đã hỏi thăm tôi về Jimin nhưng câu trả lời là tôi cũng không biết.

Đêm qua, tôi đã suy nghĩ, nếu Jimin bị người ngoài hành tinh bắt cóc thì sao?  Tôi có lẽ nên xem xét thử? Và đó chính xác là những gì tôi sẽ làm hôm nay.

"Chào anh."-Tôi cười rạng rỡ.

"Chào cô. Tôi có thể giúp gì cho cô?" 

"À thì... anh trai tôi Jimin đã ở trong căn hộ của anh ấy khá lâu rồi. Tôi tự hỏi liệu anh có thể kiểm tra phòng anh ấy không."-Rồi tôi xin anh ta hãy để tôi tự nhiên. 

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm điều đó." 

"Ahh... Bạn bè của anh ấy và tôi thậm chí còn mang tất cả thức ăn đến cho anh ấy. Anh biết không? Có gần 20 túi thức ăn hư hỏng bên ngoài căn hộ của anh ấy. Aish, tôi cảm thấy dịch vụ chăm sóc ở đây thật tồi tệ..."-Tôi bĩu môi.

"20?!"-Nhân viên tiếp tân đã gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Tôi gật đầu.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy chết đói? Mẹ sẽ rất buồn...  Anh ấy cũng là anh trai duy nhất của tôi... Nên làm ơn ahjussi?"-Tôi đã làm một chút aegyo. 

"Sẽ không có gì tốt khi căn hộ để người ta chết đói bởi ai đó nhỉ..."

Bingo. 

Khi cửa thang máy mở ra, người bảo vệ bước ra với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

"Omo, nhìn tất cả thực phẩm này xem! Nó đã bị lãng quên lâu đến chừng nào! Anh trai của cô đó hả..."

"Cháu thật sự xin lỗi ~"-Tôi nói.

Chú bảo vệ mở khóa cửa và tôi cảm ơn chú trước khi chú ấy quay lại thang máy. Lần đầu tiên tôi lấy tất cả các túi thức ăn ra khỏi cửa để dọn dẹp, cả những tờ giấy note nữa.

Tôi đã ném tất cả thức ăn đã bị hỏng và đặt những thứ vẫn còn ổn vào tủ lạnh.

"Cậu nên cảm ơn tôi sau này vì tất cả những điều này..."-Tôi lẩm bẩm.

Vừa mở tủ lạnh ra thì liền ngửi thấy mùi gì đó... Kinh khủng. 

"Ôi Chúa ơi. TẤT CẢ THỰC PHẨM ĐỀU HỎNG! THẰNG NHÓC NÀY!"-Tôi thở dài trước khi ném thức ăn ra và nhìn vào tủ đông. 

Được rồi, tôi có một vài thứ để làm ở đây... bây giờ hãy xem liệu cậu ta có cho ramen nào trong tủ không?

Oh, hay là hãy làm một món đồ uống nóng... coffee?

Nah. Làm trà mật ong vậy. ĐÚNG RỒI! Làm ramen kimchi cùng với trà mật ong.

Nhưng trước đó, hãy dọn dẹp nhà cửa đã. Tôi bắt đầu rửa chén, hút bụi, lau dọn phòng tắm và dọn dẹp hết tất cả.

Sau khi tôi làm xong thức ăn, tôi đi đến cánh cửa duy nhất đang đóng.

"Jiminnie, Chimchim, lùn ngốc, ăn thôi nào~"-Tôi nói khi tôi bước vào phòng cậu ấy, căn phòng tối sầm. Mắt tôi phải cố thích nghi trước khi tiến vào trong. Điều đầu tiên tôi thấy là những thứ lộn xộn khắp sàn nhà. Giấy tờ, quần áo, khăn giấy, gối, sách. Và rồi tôi thấy cậu ấy. Chính là cậu ấy.

Cậu ấy nằm sấp xuống giường, đắp chăn kín người. Tôi đặt khay thức ăn xuống bàn cạnh giường và ngồi vào kế bên cậu ấy.

"Jimin."-Tôi chạm vào đầu cậu. 

Như một lò than vậy! Chúa ơi!

"Jimin! Cậu ốm nặng lắm đấy!"-Tôi cố gắng lây người cậu ấy cho đến khi cậu ấy mở mắt ra.

"Ừm..."

Tôi nhanh chóng lấy tách trà mật ong ấm và đặt nó trước mặt cậu. 

"Uống đi."-Tôi nói. Tôi cầm tay cậu ấy và đặt nó lên chiếc cốc. 

Cậu lơ mơ uống nó. Trong lúc cậu ấy uống, tôi lại quan sát Jimin kỹ hơn. Mắt Jimin đỏ ngầu và sưng, má cậu ấy cũng đỏ và nóng vì sốt, đầu tóc rối bời còn môi thì bị nứt nẻ. Cậu bé đáng thương...

"Đợi ở đây, để tôi đi lấy khăn lạnh."

Tôi trở lại với một chiếc khăn lạnh trong tay, gấp lại và đặt trên trán Jimin. 

"Nằm xuống, tôi sẽ lấy cho cậu một ít thuốc."

Tôi chạy đến nhà bếp và nhìn qua các tủ với hy vọng tìm thấy ít thuốc.
Còn bây giờ thì xem nào... Dị ứng, không.  Đau dạ dày, không. Sốt và lạnh, chính nó.  Tôi lấy cái hộp với một cốc nước ấm và trở về phòng của Jimin.

"Jimin, thuốc này."-Tôi giúp đưa thuốc cho cậu ấy. 

Sau khi uống thuốc, cậu ấy ngủ lại. Tôi tìm thấy son dưỡng trong túi của mình và quyết định để lại cho Jimin. Trông cậu ấy thật tiều tụy.

Sau đó, tôi đi vào phòng tắm, lấy một ít khăn và xô nước. Tôi cũng đã cố gắng tìm một cặp quần áo sạch sẽ và lau người cho Jimin. Tôi cười khúc khích. Tôi nhìn thấy được cơ thể Jimin. Đó là... Abs... Thậm chí tôi chưa từng thấy nó trước đây. Haha.

Sau khi lau người cho Jimin xong, tôi sắp xếp đồ đạc trở lại trong phòng tắm, tự thưởng cho bản thân một bát mì ramen và lên giường ngủ. 

Mong cậu ấy có thể khỏe hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top