Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4,

Yoongi nhớ đã được một tháng rồi, có lẽ vậy.

"Anh sẽ lớn lên nếu anh tìm được tình yêu đích thực," anh nói với Jeongguk, một trong những vũ công giỏi nhất trong lớp học của Hoseok. Jeongguk thích nằm cuộn tròn trên chiếc túi nhảy của mình, Yoongi đứng trên vai cậu nhóc, và họ nói chuyện về bất cứ điều gì mà họ muốn nói - đại học của Jeongguk, nghề cũ của Yoongi, bạn của Jeongguk, âm nhạc của Yoongi. Và đôi khi cả về lời nguyền nữa. Jeongguk tò mò, và nhóc không giỏi che giấu điều đó cho lắm.

"Tình yêu đích thực của anh hả?"

"Ừ." Yoongi nổi cáu. Anh nằm choài lên mái tóc của Jeongguk và vặn sợi tóc bằng những ngón tay nhỏ xíu. "Seokie bảo ẻm sẽ tìm kiếm giúp anh."

"Seokie?"

"Hoseok."

"Ồ."

Yoongi quắc mắt nhìn tay anh. Thành thật mà nói thì anh đã gần như quên mất rằng anh phải đi tìm tình yêu đích thực của mình - cuộc sống của anh chưa bao giờ tốt hơn, sống chung với Hoseok, ngủ trong hộp giày. Holly trở nên mập mạp và bóng bẩy và hạnh phúc hơn. Và Hoseok đã tìm được một chiếc bàn phím laptop mini để Yoongi tự mình xài, nên việc nhảy qua lại giữa bàn phím không khó khăn như xưa nữa. Anh mở một tài khoản soundcloud; anh đang nghĩ đến việc đăng một thứ gì đó lên ngay sau khi anh hoàn thành chuỗi countermelody.  Cứ vài ngày, anh và Hoseok đi mua sắm nhu yếu phẩm, Yoongi nép mình trong mũ của chiếc áo khoác của Hoseok để anh có thể thầm thì yêu cầu vào tai em. Anh không thích chúng cho lắm. Và rồi chúng biến mất khỏi giỏ. Ui anh thích cái đấy. Chúng xuất hiện nhiều hơn một cách bí ẩn.

"Hyung ấy sẽ là người mai mối giỏi nhất." Jeongguk nghiêm túc đáp, tay vỗ vỗ đầu Holly. "Ảnh không giỏi hẹn hò lắm nhưng ảnh rất giỏi trong việc giúp người khác hẹn hò."

"Ồ?" Yoongi ghét bản thân mình vì đã tò mò. "Tại sao?"

"Ảnh tuyệt vọng lắm."

"Sao cơ?"

Jeongguk cười nham nhở và ngồi dậy - Holly rên rỉ vì thiếu sự chú ý. "Có một lần ảnh bảo ảnh sẽ đi hẹn hò, và rồi chẳng bao giờ xuất hiện. Khi bạn hẹn của ảnh nhắn tin cho em và Tae hỏi rằng ảnh ở đâu rồi, hyung bảo ảnh dừng lại ở công viên bởi vì ảnh thấy một chú chó đáng yêu và cần được trao trả cho chủ nhân của nó."

Yoongi cười khúc khích. "Rất là... Hoseok."

"Ừa. Và có một lần khác, kiểu... ôi chúa ơi, tháng trước, ảnh lại không tới cuộc hẹn một lần nữa. Lúc trời mưa. Anh có tin nổi không? Tụi em chưa bao giờ nhận được lời giải thích nào."

Lần đó có lẽ là vì anh, Yoongi nghĩ. Nhưng anh không nói gì. Anh sẽ chết vì xấu hổ nếu có thể mất.

"Yoonie!" Hoseok xông vào phòng, em cười rạng rỡ, nhặt Yoongi lên khỏi đầu Jeongguk và ấn người anh vào má mình. "Anh đã sẵn sàng về nhà chưa?"

"Ừ." Yoongi vui vẻ đáp. Anh ngồi trên vai Hoseok và đu đưa chân. "Em lấy dây dắt của Holly chưa?"

"Chào hai hyung," Jeongguk nói, dù giọng nhóc nghe có vẻ kỳ lạ. "Chúc vui vẻ."

"Tạm biệt Gukkie!"

"Tạm biệt!"

-

Tháng mười một đến và Yoongi lạnh cóng cả người.

Mặc dù chiếc khăn của Hoseok có màu sắc và kết cấu rất đáng yêu và khi quấn quanh người rất mềm mại, nhưng nó vẫn chỉ là một chiếc khăn - anh nghĩ rằng đôi chân của mình đã khuất phục vì băng giá, và anh có thể thấy hơi thở của mình. Giờ anh nhỏ xíu. Không có khối lượng cơ thể để tạo nhiệt, và Holly, kẻ phản bội nhỏ bé, đã đi lang thang vào phòng Hoseok và ngủ dưới chân giường em.

Mặc kệ lòng tự trọng đi. Yoongi đang ngủ trong một hộp giày, hơn nữa anh chỉ cao sáu inch.

"Hoseok?"

"Seokie?"

"Seokseok, dậy đi."

"Seokie! Giúp anh với!"

Câu đó đánh thức Hoseok; trong bóng tối, chỉ có tiếng lắp bắp lo lắng, và rồi Hoseok hiện ra, ngực trần, mắt sưng lên. "Yoongi? Anh - anh ổn không?"

"Anh lạnh quá," Yoongi cười nhăn nhở. "Giúp anh với?"

"Em tưởng - chúa ơi, em không biết em đã nghĩ gì. Anh làm em sợ chết mất," Hoseok đưa tay ra để Yoongi nhảy lên tay em, em giận dỗi nhưng đó là một sự tức giận xuất phát từ bản chất tốt bụng của em. "Anh làm em điên mất."

"Sao em lại sợ?"

"Em tưởng anh sắp tiêu rồi," giọng Hoseok vẫn còn ngái ngủ khi em để Yoongi nhảy khỏi tay xuống giường, anh nằm trên chiếc gối bên cạnh đầu em. "Sợ quá."

"Nhưng tại sao cơ?"

Hoseok lăn qua, mắt nửa nhắm nửa mở. "Mhm. Bởi vì. Ngủ đi Yoonie."

Yoongi làm đúng theo lời em.

(Anh cuộn tròn trong lồng ngực của Hoseok, ngay giữa xương quai xanh của em, cảm thấy như thể anh đang phá vỡ những quy tắc - khi họ tỉnh giấc, Hoseok mỉm cười và vuốt tóc anh bằng một ngón tay.)

-

Đôi khi Hoseok hay buồn bã, điều đó làm Holly khóc, và khiến cho Yoongi cảm thấy mình là người vô dụng nhất quả đất.

Thấy không, vấn đề là Hoseok không muốn Yoongi biết. Anh tình cờ tỉnh dậy trên chiếc giường trống không, tình cờ xoay người được và xem đồng hồ - 3 giờ 30 phút sáng - chỉ tình cờ rằng anh nghe thấy một tiếng động, giống như tiếng những tờ khăn giấy được nhắm ném một cách tệ hại vào vành chiếc thùng rác. "Seokie" anh thầm thì, người quấn quanh chiếc khăn choàng của Hoseok, bước qua dáng hình Holly đang thiếp ngủ, "Seokie?"

Hoseok đang ngồi trên ghế ở phòng bếp, tay ôm lấy mặt. Em không ngẩng đầu lên. "Anh cứ ng-ngủ tiếp đi Yoongi à."

Trèo lên bàn khó khăn thật. Yoongi quàng chiếc khăn lên cánh tay của một trong những chiếc ghế trong bếp, kéo lê mình qua những sợi len sờn, và từ đây anh dùng sự ma sát dính của chiếc khăn trải bàn để kéo tất cả người và chiếc khăn len lên trên mặt bàn. Nhảy múa giữa những mẩu giấy nhàu nhĩ, cuối cùng anh cũng chạm tới bàn tay không bị ép vào mắt của Hoseok. "Seok à, có chuyện gì vậy, kể anh nghe nào."

"Em kh-kh-không biết."

Yoongi kéo chiếc khăn quành quanh cánh tay Hoseok. "Em muốn nói về điều đó không?"

Rồi anh trèo lên tay áo Hoseok, lau đi những giọt nước mắt sắp rơi với chiếc khăn, và anh cảm thấy -

Trống rỗng đéo tả được. Làm sao Hoseok, Hoseok luôn tốt bụng, tử tế và vị tha, có thể buồn đến thế? Sự công bằng ở đâu mất rồi?

"Em chỉ cảm thấy thật tệ hại," Hoseok thầm thì bằng giọng khàn khàn. "Đôi-đôi khi. Chẳng vì lý do nào cả. Em -  em - vì điệu nhảy, và nó... những thứ khác, và rồi em -"

"Seok à," Yoongi nói, anh tuyệt vọng ngăn lại sự nghẹn ngào nơi cổ họng. "Anh không - em không đáng bị cảm thấy tồi tệ, em không - em không, em là người giỏi nhất, em là tuyệt nhất, em là tuyệt nhất-"

Hoseok cười. Mếu máo.

"Anh tệ mấy khoản này quá," Yoongi lẩm bẩm. "Anh chưa bao giờ có - chưa bao giờ, ừm, chưa bao giờ có cơ hội bảo ai đó rằng họ tuyệt vời như thế nào. Holly thì đã biết sẵn rồi."

Có lẽ Hoseok đã nghe những gì anh nói. Nghe được dụng ý của anh, phía sau những câu chữ vụng về kia. "Cảm ơn anh, Yoongi à." em khẽ nói, im lặng, dù nước mắt vẫn đang lăn dài trên má. "Em rất may mắn được.. được có anh."

Yoongi biết rằng tất cả thật sai lầm - Hoseok không may mắn tẹo nào. Nhưng anh không biết làm sao để nói ra, nên anh không nói nữa, và họ ngủ thiếp đi như thế -đầu Hoseok gối lên chiếc khăn của Yoongi, và Yoongi cuộn tròn người trên cổ em.

-

"Tuyệt quá," Hoseok nói, một sự kinh ngạc nho nhỏ tô màu cho giọng em. "Hay quá. Thật sự đấy. Sao anh chưa bao giờ-"

"Cái ngành này toàn là về người quen và con ông cháu cha, phải không? Mà anh thì không quen ai cả," Yoongi thở dài, dựa người vào nút mũi tên để lặp lại bài hát mà anh đã sáng tác. Chân anh run lên với những rung động khi tiếng bass run rẩy cố gắng thoát ra khỏi chiếc loa bé nhỏ của laptop, nhưng tất cả đều tốt đẹp ngay cả với điều đó.

Hoseok ôm lấy anh vào tay em. Đấy là một thói quen mới xuất hiện của em, một việc em làm khi em muốn an ủi, và Yoongi chưa bao giờ phàn nàn. "Giờ anh biết em nè, phải không? Cả Joon và Jin nữa. Hai người họ sẽ cho anh mượn studio của bọn họ ngay trong nháy mắt, đặc biệt là khi anh cho họ xem cái này. Nó hay cực kỳ."

Thói quen mới của Yoongi là đặt tay quanh ngón cái của Hoseok và ôm nó thật chặt. "Anh mong thế. Cảm ơn Seokie."

"Luôn luôn. Mà này, em có thể dùng nó cho bài tập khởi động của em không?"

"Ý em nà gìii?"

"Freesstyle nhé."

"Ừ..."

Hoseok reo hò. "Cảm ơn anh, Yoonie. Em sẽ làm anh nổi tiếng."

Và hai người phá ra cười.

-

"Chúng ta cần tìm tình yêu đích thực của anh," Hoseok nói, ba tháng sau tình hình mới. "Anh không thể cứ mãi cao sáu inch suốt cả cuộc đời được."

Yoongi đang ngồi trên vai em, nghịch ngợm chơi với tóc em. "Ồ, ồ. Ừ. Nên thế."

Điều này làm anh buồn. Vì lý do nào đó mà anh gần như quên mất đó là lý do anh bé nhỏ thế này.

"Tại sao Holly à? Sao ba lại ngu ngốc thế nhỉ?" Anh rên rỉ năm phút sau, khi Hoseok vào nhà vệ sinh, tay Yoongi vuốt ve bộ lông của cô nàng. "Ẻm cần đuổi ba đi, vậy sao ba lại không đi chứ?"

Holly buồn bã sủa. Cô nàng không muốn rời Hoseok y như Yoongi cũng vậy.

"Ba đã nghĩ có thể là cậu ấy," Yoongi thầm thì vào tai Holly. "Ba dã nghĩ - ba đã nghĩ có thể là cậu ấy -"

-

Jeongguk mang Taehyung tới lớp nhảy, và đó là khi Yoongi thật sự thức tỉnh; khi anh trở nên đăm chiêu, buồn bã và thở dài, nhìn chằm chằm cơ thể mảnh khảnh của Hoseok và ước rằng...

"Em chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thèm để ý đến em," Taehyung lặng lẽ nói, tham gia cùng Jeongguk và Yoongi trong buổi tập hàng ngày của họ. Cậu để Jeongguk gối đầu vào lòng mình để cậu có thể vuốt tóc thằng nhóc. "Thằng nhóc chỉ quá... dễ thương."

"Im đi hyung, mình đã là bạn nhiều năm rồi-"

"Em biết ý anh là gì mà," Taehyung ngắt lời, ngón tay gõ trêu vào chóp mũi Jeongguk. "Em đáng yêu quá Gukkie ạ."

"Anh hiểu ý của em," Yoongi nói. Có lẽ hơi quá chân thành.

Nụ cười của Taehyung lấp lánh, và mái tóc dài của cậu rơi vào mắt, nhưng cậu không muốn di chuyển tay mình khỏi mái tóc Jeongguk. "Yeah, rất dễ để... với Guk."

"Hyung," Jeongguk khẽ rên rỉ. "Em cảm thấy như mình đang giới thiệu anh với mẹ em hay đại loại thế vậy. Yoongi-hyung không muốn biết về gì, gì, gì đâu-"

"Đáng yêu mà." Yoongi ngắt lời.

Taehyung khúc khích cười.

Ở phía bên kia của căn phòng, Hoseok đang thu dọn, em cúi người xuống để dọn sổ, đĩa CD và đống khăn quàng cổ, áo khoác và hoodie và trang phục khiêu vũ. Đôi giày sờn rách của em trượt trên mặt sàn gỗ, và trán em ướt đẫm mồ hôi và em vẫn còn đang thở dốc vì bài nhảy freestyle cuối cùng của em và Jeongguk, và áo thun của em có vết bùn vì Holly đã nhảy lên và Yoongi biết một thực tế rằng em đã mua cái quần legging của mình với giá rẻ mạt ở khu quần áo dành cho trẻ em -

"... Hyung đang tìm kiếm tình yêu đích thực của ảnh, để phá vỡ lời nguyền," Jeongguk nói, thấm vào suy nghĩ của Yoongi. "Đó là cách để ảnh lớn trở lại."

"Ồ."

"Anh sẽ giúp ảnh tìm người đó," và Hoseok nhảy tới chỗ họ, em bế Yoongi lên bằng lòng bàn tay mình và đặt anh ngồi trên vai (như họ vẫn luôn làm), "Phải không anh?"

"Ừ" Yoongi lẩm bẩm, bám chặt vào tai Hoseok, mùi dầu gội quả honey berry ùa vào mũi anh. "Ừ, đúng vậy. Đương nhiên rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top