Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Jupiter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối che kín căn phòng. Trời nửa đêm, gần sáng. Không khí nóng nực, hoặc có thể là do cơ thể trần trụi của Seungyoun nằm dưới gã, toả ra sức nóng xuyên qua da thịt, truyền thẳng đến gân cốt gã. Gã như muốn bùng cháy.

Gã say, say đến nỗi bắt đầu gặp ảo giác, cũng chẳng phải ảo giác gì dễ chịu cho lắm. Sức nóng, lửa, Seungyoun - địa ngục của riêng gã. Seungyoun rên rỉ vào tai gã, nhịp nhàng như một giai điệu, nguy hiểm mà mê hoặc. Seungwoo tự hỏi tại sao gã luôn lạc vào luồng suy nghĩ khi họ ân ái. Khi một phần linh hồn của gã trao cho Seungyoun, vào khoảnh khắc môi gã chạm vào môi em.

"Mẹ kiếp." Seungyoun phát âm như gọi tên một người bạn. "Mẹ kiếp Seungwoo, anh là tuyệt nhất."

Seungwoo muốn tự tay đập nát lồng ngực mình, moi trái tim ra và ăn sạch.

.

Han Seungwoo sở hữu mọi thứ mà một con người hằng ao ước. Từng đường nét trên cơ thể gã hoàn mĩ như một bức tượng tạc Hy Lạp. Núi tài sản khổng lồ mà gã hầu như không biết để làm gì. Và gã mục rữa, từ trong thâm tâm.

Không một ai là hoàn hảo.

Seungyoun bước vào cuộc đời gã với một nụ cười làm lu mờ vạn vật. Gã say đắm em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Theo lẽ thường, gã bị thu hút bởi những người khốn nạn và thối nát, tương đồng với gã.

Seungyoun là một nghệ sĩ chơi dương cầm ở một vài khách sạn sang trọng, nơi mà chỉ dành cho những người có tài khoản ngân hàng có số dư 9 chữ số tính bằng Đô la. Tiếng đàn của em mềm mại và mê hoặc, y như cách em thì thầm rót mật vào tai những kẻ giàu có ngu ngốc sẵn sàng quỳ rạp để bị em chà đạp. Seungyoun không phân biệt cao thấp, em sẽ làm tình với họ, miễn là họ chịu trả cho em một khoản tiền khổng lồ.

Em nghèo bẩn thỉu, còn gã giàu bất nhân. Nhưng chẳng hề gì, Seungwoo thậm chí sẵn lòng đi thẳng xuống địa ngục nếu em dẫn đường cho gã.

Lần đầu tiên Seungwoo thử, gã nghiện em ngay lập tức. Gã vung cả triệu đô để có được thân xác em, hết lần này đến lần khác. Gã trao em tất cả mọi thứ. Kể cả trái tim, và linh hồn gã.

Kể từ đó, gã vĩnh viễn sa ngã.

Gã và em, trái ngược nhưng đau khổ như nhau. Seungwoo yêu Seungyoun, yêu mọi thứ về em. Gã yêu đến chết đôi mắt em cong lên khi cười, làn da em ấm nóng, mái tóc em mềm mại qua những kẽ ngón tay gã. Gã yêu phát điên khi em trao gã môi hôn. Em thật đẹp dưới ánh đèn màu rực rỡ. Vị của em như khói xì gà, và lạ lẫm. Em vẫn thật đẹp khi Seungwoo nhìn em qua làn khói mờ bao phủ trên đôi mắt gã.

Han Seungwoo yêu Cho Seungyoun thật nhiều.

Tại sao ta lại đem lòng yêu hiện thân của sự khốn nạn đáng kinh tởm?

.

"Ở lại đi."

Seungwoo nhìn kỹ các vết tay cào dọc trên làn da trắng sứ của Seungyoun. Chẳng mảy may có một chút tình thương nào. Họ làm tình, một cách dễ chịu, cách mà Seungwoo cảm thấy gã sống. Gã chịu chết trước sự quyến rũ của Seungyoun. Giữa vô vàn sự lựa chọn, gã vẫn chỉ cần một mình Seungyoun.

Một vòng luẩn quẩn giữa đau đớn, dễ chịu, rồi lại đau đớn lặp đi lặp lại như dội nước sôi lên người gã cũng không xoá nhoà cảm giác khi gã chạm vào da thịt Seungyoun. Anh ổn, tuy rằng em sẽ giết anh có ngày, nhưng anh ổn.

Với Seungyoun, gã là một thứ đồ chơi quý giá, một sở thích, thậm chí một cơn nghiện. Em hôn gã như thể em thực lòng yêu, nhưng Seungwoo đã quen phớt lờ sự thật về quan hệ của họ.

"Đàn cho anh nghe cái gì hay hay."

Seungyoun khẽ cười, âm thanh phá vỡ mộng tưởng bên trong căn phòng suy đồi. Em ngồi dậy, loã thể. Seungwoo ngắm nhìn những dấu hôn ngả hồng trên làn da em trắng ngần. Seungyoun đưa ánh mắt nhắm hờ, mơ màng nhìn gã trước khi em trao gã môi hôn. "Anh biết là em không chơi được Stravinsky."

"Anh không quan tâm "

"Được rồi." Seungyoun quơ đại lấy một mảnh vải trong phòng, che đi tầm thân trần trụi của mình. Góc phòng ngủ Seungwoo có một cây dương cầm cũ đã không được đụng đến từ rất lâu.

Seungwoo với lấy một điếu xì gà trên tủ giường, châm lửa khi những ngón tay thon dài của em lướt trên những phím đàn trắng đục. Gã nhìn em, quẫn trí.

Em cất tiếng đàn, âm thanh thong thả và u sầu.

"Anh đang cô đơn." Seungyoun nói, chơi khúc nhạc quen thuộc của Chopin ở giọng mi giáng trưởng. "Anh không cô đơn đâu."

Seungwoo rít một hơi, nhả ra làn khói mờ. "Sao em biết?"

"Viết trên mặt anh kìa."

Gã cười khẩy rồi im lặng. Giữa lúc chuyển khúc cuả Debussy, gã rốt cuộc cũng nặn ra một câu trả lời hẳn hoi. "Anh mừng vì em quan tâm." Dù sao thì cũng là tại em.

Khúc Clair de Lune vang lên làm nền cho những luồng suy nghĩ hỗn độn trong đầu Seungwoo.

Gió thổi qua tấm rèm cửa, ánh sáng lọt vào chiếu rõ chiếc nhẫn vàng trên tay Seungyoun. Nó lấp lánh, như một lời nhắc nhở về tội lỗi của họ.

Đáng nhẽ đó phải là anh.

Seungwoo cũng là một nghệ sĩ dương cầm, một tài năng được rèn dũa trong môi trường giáo dục đắt đỏ. Nhưng cách chơi đàn của của gã khác với em. Seungyoun chơi bằng cả tình yêu, mềm mại và đầy sự tôn trọng. Gã đôi khi ghen tị với em.

Chấm dứt chuyện này trước khi nó kết thúc mày.

Seungwoo biết, vào khoảnh khắc Seungyoun đặt lên môi gã nụ hôn tạm biệt sau khi thốt ra những lời hứa gió bay mà gã chắc chắn sẽ không đặt hi vọng vào. Ngay tại đây, sẽ là lần cuối cùng.

Là cái kết của một vòng luẩn quẩn bất tận.

Seungwoo muốn nói với em rằng, anh yêu em, nhiều hơn cả mạng sống của anh. Nhưng rồi thì sao, khi mà gã thậm chí còn chẳng tự cho mình tư cách để yêu. Gã làm sao có thể so sánh với người đàn ông sẽ nhìn thẳng vào mắt em, hứa rằng anh sẽ yêu em bất kể em có là ác quỷ, người đàn ông sẽ đeo lên tay em chiếc nhẫn rồi thốt lên những lời thề nguyện.

Seungyoun kết thúc bản nhạc, quay lại giường, nằm lên người Seungwoo.

Gã nhắm mắt lại.

"Em yêu anh." Seungyoun nói dối. Seungwoo cũng muốn tin lời em lắm. Gã đưa tay lần theo từng đường nét trên cơ thể em, cố gắng ghi sâu vào trong trí nhớ.

Có thể, vào một lúc nào đó, Seungyoun có từng yêu gã chăng, theo cách điên rồ của em. Trái tim em rỉ máu và em làm tổn thương người khác để quên đi nỗi đau của chính mình.

"Anh sẽ đến chứ?"

Và em cực kì, cực kì độc ác.

"Vào ngày kia hả?" Seungwoo hỏi mặc dù gã đã biết rõ. Ngày cưới của Seungyoun. Đến bây giờ gã vẫn ước rằng mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng, gã muốn tỉnh dậy.

Seungyoun gật đầu. Gã ôm chặt em trong lòng.

"Tại sao em muốn anh đến? Em thực sự chỉ muốn chứng kiến anh đau khổ thôi sao?"

Em chạm môi lên cổ gã, bật cười. "Anh đừng có khóc đấy, tình yêu. Anh vẫn là người tình yêu thích của em, mãi mãi là vậy."

Seungwoo cười buồn. "Vậy để cho anh có em, một lần cuối."

Họ ân ái, có một chút mãng liệt. Seungwoo cố gắng không gục ngã, nhưng rồi gã nhận ra rằng bản thân đã tan vỡ từ bao giờ.

.

Seungyoun kết hôn.

Seungwoo ngồi ở hàng ghế cuối, dù cách xa nhưng gã vẫn nhìn rõ em. Em trông thật hạnh phúc. Em đã từng nói rằng mình muốn kết hôn, vì đã quá mệt mỏi với cuộc sống khổ sở này. Và người đàn ông, Wooseok, là một người hào phóng và giàu có. Anh sẵn lòng trao cho Seungyoun cả thế giới.

Seungyoun không xứng với anh ta. Đó là ý nghĩ gã nghiệm ra từ nỗi đau giằng xé đến tâm can. Seungyoun không xứng với Wooseok như thể một kẻ khốn nạn không có quyền mơ đến một con người cao thượng.

Nhưng suy cho cùng, kẻ khốn nạn ở cùng con người cao thượng sẽ tốt hơn so với cùng một con quái vật. Sẽ tốt cho Seungyoun khi em không còn bên cạnh gã.

Như vậy sẽ tốt hơn.

Seungwoo rời khỏi lễ đường, chợt nhận ra, gã đúng là ngu ngốc.


End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top