Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

A Date For Wooseok


Hắn đâu rồi?

Wooseok thất thần đi tới đi lui trong căn hộ nhà mình, thảm trải sàn in đầy dấu chân cậu. Bạn trai cậu giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, nhìn đồng hồ điểm tích tắc tích tắc, cậu càng thấy sốt ruột hơn. Sau hai mươi phút đầu tiên, Wooseok bắt đầu tức giận, nhưng cậu cứ nghĩ chắc chắn hắn sẽ bù đắp lại cho mình. Lại chờ thêm hai mươi phút nữa, lúc này có bù đắp cỡ nào thì Wooseok cũng không thể tha thứ. Sau khi lại chờ thêm hai mươi phút, chờ đợi tròn một tiếng, Wooseok cực kì thất vọng. Làm sao mà lại đi trễ tới tận một tiếng đồng hồ?

Làm sao mà lại trễ tới tận hai tiếng?

Làm sao mà lại trễ tới tận ba tiếng?

Wooseok không muốn từ bỏ. Cậu không muốn tin mình thế mà lại bị cho leo cây trong lần hẹn hò đầu tiên, bị bỏ mặc một mình trong chính căn nhà của mình. Chắc chắn là có chuyện gì xảy ra rồi. Hắn chắc gặp tai nạn chết giữa đường hay gì rồi chứ không sao lại dám cho cậu leo cây. Đúng không?

Wooseok lấy điện thoại ra, cũng không quan tâm làm vậy bị xem như đáng thương, vì chuyện gì cũng có lý do của nó. Cậu cảm thấy hoàn toàn chính đáng để hỏi xem cái thằng bạn trai kia đang ở xó xỉnh nào, mà dám trễ hẹn ba tiếng đồng hồ tối thứ sáu trong khi Wooseok đã mặc sẵn cái quần cậu thích nhất vì mặc vào trông mông mình nhìn đẹp. Cậu có quyền được hỏi, nếu thằng kia đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo hay chết bất đắc kỳ tử thì Wooseok cũng muốn biết địa chỉ để còn gửi hoa tới viếng.

Anh đang ở đâu?

Thẳng thắng vào đúng trọng tâm. Vầy còn đỡ, vẫn chưa thể hiện được độ phẫn nộ trong lòng của cậu hiện tại. Cách thằng bạn trai kia trả lời sẽ quyết định xem cậu có cần đích thân tìm tới bóp cổ hắn hay không.

À bé cưng xin lỗi em, nhưng mà hôm nay anh không đến được. Mình hẹn lại nhé? Cảm ơn em anh biết em sẽ hiểu mà :)

"Đồ khốn nạn!" Wooseok la lên vứt điện thoại lên sofa. "Cái thằng khốn nạn, ghê tởm, giả tạo dùng nước hoa rẻ tiền đó dám cho mình leo cây! Mình!"

Trước khi cậu dùng tay không xé rách chiếc gối dựa thì cửa trước mở ra, anh bạn thân kiêm bạn cùng phòng của cậu cuối cùng cũng về nhà sau khi tan làm. Wooseok biết mình phải giữ bình tĩnh. Cậu không thể nào để bất cứ người nào trên đời này biết chuyện gì vừa xảy ra. Cậu phải mạnh mẽ hơn.

"Nè buổi hẹn hò của cậu thế nào?" Seungyoun hỏi, nghĩ rằng cậu đã hẹn hò xong vì đáng ra thì đúng là như vậy. Đã hơn ba tiếng trôi qua kể từ buổi hẹn hò của Wooseok. Nếu thật sự xảy ra, thì một buổi hẹn tối thứ sáu mà chỉ kéo dài ba tiếng thì có nghĩa là cả hai người đều thấy ổn nhưng sẽ không có khả năng tiến triển. Lúc Wooseok ngẩng đầu lên nhìn anh, môi dưới bỗng mím lại rồi nước mắt vì khổ sở và buồn bã cứ thi nhau rơi xuống như mưa, cậu thấy tủi thân lắm, cứ thế òa khóc giữa phòng khách. "Nè! Ôi trời cậu sao thế? Hắn làm gì cậu hả? Để tớ giết hắn. Cái thằng đó sống ở đâu? Để tớ gọi Yohan và Hangyul tới. Cậu đừng khóc mà."

Anh nhanh chóng chạy tới ôm lấy Wooseok đang khóc, nước mắt nước mũi tèm lem ngay lập tức. Cậu lắc đầu cố tránh đi, nhưng khi khóc thì cậu yếu hơn hẳn Seungyoun. "Tớ không sao."

"Ừ cậu nhìn vẫn ổn lắm." Anh nói. "Tèm lem nước mũi như con mèo mít ướt đáng giá cả triệu đô."

"Im coi," Wooseok kêu lên. Cậu đột nhiên thấy chân mình không còn sức, ngã vào lòng Seungyoun. Anh vững vàng ôm lấy cậu.

"Thằng đó sống chỗ nào?" Anh nhỏ giọng hỏi.

"Cậu không giết hắn được đâu." Wooseok lầm bầm.

"Sao lại không?"

"Vì tớ sẽ đích thân giết hắn."

Seungyoun cười, cuối cùng Wooseok cũng bình tĩnh lại, tránh khỏi cái ôm để bình tĩnh nhịp thở. Nếu bị người khác phát hiện mình bị cho leo cây chưa đủ xấu hổ, thì khóc lóc về việc đó chắc chắn xấu hổ. Wooseok lau đi vết nước mắt trên má. Cậu không muốn khóc mãi vì việc này. Cậu nghĩ kĩ rồi bây giờ thay đồ đi ngủ để khóc thêm một chút nữa trên giường thôi. "Vậy cậu có chịu kể cho tớ nghe chuyện gì xảy ra không nào, hay bắt tớ phải tự đoán?"

"Tớ không muốn." Wooseok nói.

"Để xem... hắn hôn cậu nhưng miệng toàn mùi giấm và phân chó?" Anh bắt đầu đoán.

"Không phải!" Wooseok nói, nghe thôi cũng thấy ghê nữa.

"Hắn nắm tay cậu nhưng tay khô quá phần da tróc ra dính vào móng tay cậu?"

"Không phải!"

"Hắn gọi cậu bằng tên thằng khác?"

"Không..."

"Hắn mang chồng mình tới buổi hẹn?"

"Không!" Wooseok bật cười.

"Hắn cho cậu leo cây?"

Wooseok ngẩn người. Cậu nhìn anh không tài nào phản bác. Wooseok biết mình đáng ra ban đầu nên nói dối đại là do thằng kia mồm hôi như chó mới phải, xoắn xuýt mãi cuối cùng lại không nói được lời nào.

"Chờ đã thật đó hả?!" Seungyoun ngạc nhiên mở to mắt hỏi. Wooseok nhìn sang chỗ khác. "Thằng đó thật sự cho cậu leo cây?! Hôm nay cậu thậm chí còn tốn công tốn sức mặc cái quần yêu thích nhất để mông mình nhìn đẹp hơn đó!"

Wooseok yếu ớt cười.

"Vậy hả, cuối cùng vẫn không được. " Anh vừa nói vừa đi về phía hành lang.

"Cậu đi đâu đó?" Wooseok hỏi.

"Tớ đi thay đồ," Anh lên tiếng trả lời.

"Tại sao?"

"Vì hôm nay tụi mình ra ngoài hẹn hò đi!"

"Cậu điên rồi à?!" Wooseok hỏi, đột nhiên lại thấy bất an.

"Lúc nào cũng thế mà," Seungyoun trả lời. "Cậu cứ đứng yên đó đợi một chút!"

Wooseok lúng túng di di chân giữa phòng khách. Thật sự không cần thiết mà, nhưng cậu cũng biết một khi Seungyoun quyết định làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản. Với cả Wooseok dù gì cũng đã mặc cái quần này rồi. Nhìn bộ quần áo này thì kiểu gì cũng phải ra ngoài một phen mới không uổng phí.

Seungyoun quay lại nhìn đẹp trai sáng sủa hơn nhiều so với lúc trước nhưng cũng không quá mức trang trọng như chuẩn bị đi phỏng vấn xin việc.

"Được rồi mình đi thôi," Anh nói.

"Thật ra cũng không cần thiết đâu." Wooseok nói.

"Tớ biết mà, nhưng mà dù sao hôm nay cũng là tối thứ sáu, đằng nào tớ cũng muốn ra ngoài, còn cậu thì hiện tại đang rảnh rỗi lại còn ăn mặc xinh xắn sẵn như thế này rồi, giúp tớ bớt phí thời gian xem xem trong đám bạn mình có ai đang rảnh." Seungyoun vui vẻ nói như thể anh mới là người được lợi vậy, nhưng Wooseok biết anh làm vậy là vì cậu. Anh làm như thế vì muốn Wooseok vui vẻ hơn, anh vốn là người như vậy. Seungyoun luôn quan tâm chăm sóc bạn bè xung quanh đảm bảo không ai phải khổ sở cả. Wooseok không cần phải buồn bã khi mất một buổi hẹn vì anh sẽ bù đắp cho cậu một buổi hẹn vui hơn nhiều. Ai quan tâm rằng cậu sẽ không kiếm được bạn trai chứ? Đằng nào cậu cũng không có khả năng sẽ tiếp tục với cái thằng khốn nạn kia. Với cả cậu cũng không cần phải thấy lo lắng bồn chồn. Cuộc hẹn này có khi cũng khá dở khóc dở cười, nhưng ít nhất Seungyoun không phải là một thằng khốn.

"Nếu cậu muốn ra khỏi nhà thì tớ cũng không ngại đi cùng cậu." Wooseok nói. Cảm ơn cậu vì chịu mang tớ ra ngoài.

Anh cầm chìa khoá trên bàn quay quay cười nhìn cậu. "Ừm vậy đi thôi."

Wooseok cầm áo khoác rồi theo anh ra ngoài, không biết họ định đi đâu hay định làm gì, nhưng nhìn Seungyoun giống như đã lên sẵn một kế hoạch chi tiết rồi vậy.

"Cậu cũng chưa ăn phải không?" Anh hỏi.

"Không, lúc tớ vừa... nhận được tin báo... thì cậu cũng vừa về." Cậu nói. Tự mình nói ra nghe thật mắc ói. Tin báo. Cậu trợn mắt. Thằng khốn đó chắc vui lắm khi nghĩ hắn cho cậu leo cây nhưng thật ra hắn là người thiệt thòi mới đúng, không được hẹn hò với một người vừa thú vị vừa vui tính như cậu. Wooseok cố gắng tự nhủ rằng mình không buồn chút nào cả, nhưng trong lòng cậu lại đang quặn lại thành từng cơn, nếu người mang cậu ra ngoài không phải Seungyoun thì chắc cậu đỡ sớm ói rồi.

Seungyoun nói. "Tớ biết cậu thích ăn chân gà nhất, nhưng có một nơi tớ muốn dắt cậu tới trước khi chỗ đó đóng cửa. Đi không?"

"Ừ" Wooseok ngạc nhiên. Seungyoun muốn đi cậu đi đâu nhỉ? Hoặc là Seungyoun muốn đi đâu còn cậu chỉ là vì tình huống hiện tại nên mới phải mang theo. Dù sao thì chắc cũng không đến nỗi. Cùng lắm thì chắc cũng chỉ ồn ào thôi, vì Seungyoun thích uống cà phê. Anh thích uống cà phê, nghe nhạc dịu nhẹ, chìm đắm trong suy nghĩ. Wooseok là người có thể ngồi yên lặng trong quán cà phê. Cậu cũng thích hương vị cà phê.

"Tốt vậy phải nhanh lên mới được." Anh phấn chấn nói. "Ý tớ là tụi mình cũng không cần vội, nhưng-"

"Vội thật mà," Wooseok ra vẻ thấu hiểu bật cười. Hơn ai hết cậu biết rõ hiện tại trễ thế nào rồi.

"Ừ cũng." Seungyoun nói. "Chúng ta sắp trễ buổi hẹn quan trọng này rồi."

Sao nghe quen quen thế nhỉ?

Wooseok theo anh ra ngồi vào xe, thắt dây an toàn. Đây là lần đầu tiên cậu ngồi xuống sau ba tiếng lo lắng đứng suốt, lúc này cậu mới nhận ra chân mình mỏi đến độ nào. Wooseok hi vọng kế hoạch của Seungyoun không yêu cầu phải đi bộ quá nhiều trừ khi anh có ý định cõng cậu đi.

Họ đi đến địa điểm bí mật mà Seungyoun nhập vào định vị dẫn đường. Cậu không chắc vì sao Seungyoun không nói cho cậu nghe về chỗ này, nhưng cậu đang bận hào hứng vì được ngồi cạnh anh rồi, dù sao thì chỗ này cũng sẽ là chỗ tốt thôi. Dù có phải uống nước suối trong chai nhựa với anh thì cũng tốt hơn nhiều so với uống rượu vang đỏ với ai khác. Wooseok cay đắng mỉm cười, không biết vì sao lại thấy buồn buồn. Cậu cứ nghĩ chắc do mình vẫn chưa hết tủi thân.

Cậu đẩy gương từ tấm chắn trên đầu ra soi, nhìn ánh đèn đường soi lên hai má sưng đỏ của mình.

"Mặc tớ sưng hết rồi," cậu càu nhàu, ước gì trước đó mình không khóc. Cậu biết kiểu gì từ nay về sau cũng sẽ bị lôi chuyện này ra trêu chọc, vấn đề là hai má càng đỏ thì sẽ càng bị chọc nhiều hơn.

"Không sao đâu, nhờ thế mà nếu lỡ tớ có lạc cậu giữa đám đông thì cũng sẽ dễ tìm hơn." Seungyoun trêu.

Wooseok lườm anh, đẩy gương vào lại chỗ cũ. "Này là điều tồi tệ thứ hai cậu từng nói với tớ đó."

"Điều tồi tệ đầu tiên là gì vậy," Anh hỏi tinh nghịch mỉm cười.

"Chúng mình làm bạn nha."

Seungyoun há miệng. "Cậu kì quá nha!"

"Tại cậu chê mặc tớ sưng chứ bộ!"

"Cậu mới là người tự nói mặt mình sưng! Tớ chỉ phụ hoạ thôi!"

"Đáng ra cậu phải nói dối bảo rằng không sưng chút nào mới đúng!"

"Tớ đã bao giờ lừa cậu lần nào đâu!"

Wooseok mở miệng định phản bác, nhưng cuối cùng cậu lại không nghĩ được gì cả. Cậu đúng thật là một người bạn tốt mà, nhưng dù sao tớ vẫn ghim đấy nhé. "Ừ coi như lần này cậu thắng."

"Gương mặt cậu thật sự vẫn ổn" Anh nói. "Lúc tụi mình tới nơi chắc sẽ bớt sưng thôi, nhưng nếu cậu muốn khóc thêm chút nữa thì tớ vẫn còn khăn giấy McDonald đâu đây."

"Tớ mới không khóc nữa đâu," Wooseok khoanh tay trước ngực nói.

"Nếu cậu cứ bĩa môi như thế coi chừng sau này mặt bị dính lại y như vậy luôn bây giờ." Seungyoun nói.

"Nếu lỡ thật thì sao," Cậu lại bĩu môi.

"Mọi người xung quanh sẽ quay qua nựng cậu chứ gì nữa, tớ quản không nổi đâu."

"Tại sao," Wooseok cười, cuối cùng thì cũng không còn bộ dạng bực dọc. Seungyoun cũng  chỉ khúc khích cười đầy ẩn ý.

Wooseok ngồi yên lại, lấy hai tay chọc chọc hai bên má hi vọng nó bớt sưng trước khi đến nơi. Không phải cậu lo Seungyoun sẽ nhìn thấy, cả hai người họ đều đã từng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ nhất của đối phương rồi. Chỉ là người ngoài sẽ thắc mắc vì sao một chàng trai đẹp đẽ, mặc chiếc quần đẹp đẽ lại khóc đến độ này. Sao cậu dám gặp người khác với gương mặt sưng lên như thế này.

"Bật chút nhạc đi," Seungyoun lên tiếng, giọng điệu cũng thay đổi.

"Xe của cậu mà," Wooseok nói. "Cậu chọn đi."

"Tớ không biết đâu, cậu cứ bật đại bài nào lên đi."

"Được rồi," Wooseok nhỏ giọng đáp. Cậu cắm dây vào điện thoại mình, lướt lướt một hồi vẫn không biết bật bài gì.

"Bật cái bài mà cậu hay hát ấy," Anh nói.

"Bài nào?"

"Cái bài mà cậu hay hát lúc tắm ấy,"

Wooseok đỏ mặt, không hề hay biết anh vẫn luôn nghe thấy mình hát hò nhiều đến nỗi biết luôn đây đều cùng là một bài. Dù cậu vẫn không muốn bật vì xấu hổ, nhưng dù gì Seungyoun cũng bảo muốn nghe thử...

Walking in the Winter luôn là bài hát yêu thích của cậu, nếu Seungyoun không muốn nghe cậu ngâm nga theo điệu nhạc thì ngay từ đầu hắn cũng đã không yêu cầu bật bài này. Seungyoun không bận tâm việc cậu hát theo. Thật ra, lúc Wooseok kín đáo liếc nhìn xem anh có ghét bỏ hay không thì thấy Seungyoun mỉm cười như đang suy nghĩ gì đó sâu xa, chắc anh cũng không để ý. Nhưng nghe bài này thật sự khiến Wooseok thấy tốt hơn nhiều, cậu chắc rằng vết sưng trên mặt cũng đã xẹp xuống khi hai người họ đến chỗ bãi đậu xe.

"Ừm thật ra chỗ này cũng không phải thần tiên quỷ quái gì, nhưng chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều so với chỗ mấy người khác hay dẫn cậu tới," Seungyoun lo lắng nói. "Tớ đảm bảo cậu sẽ không thấy nhàm chán."

Wooseok mỉm cười. À anh thật sự xem đây như là một buổi hẹn hò thật sự. Không ai ép buộc nhưng Seungyoun vẫn làm điều này vì mình. "Tớ cũng mong đợi lắm!"

Seungyoun hào hứng dẫn Wooseok đến một nơi bí ẩn. Wooseok cứ nghĩ hay là tốt nhất ở nhà. Họ chưa làm gì mà cậu đã thấy hào hứng rồi, nhưng đến trước cửa, Wooseok ngạc nhiên đến há hốc mồm.

"CÁI GÌ ĐÂY!"

"Ừ!"

"KHÔNG THỂ NÀO!"

"ỪM!"

"TRỜI ƠI."

Wooseok nhìn quanh như đứa trẻ trong cửa hàng kẹo. Cậu đã đoán đúng là bọn họ sẽ đến tiệm cà phê, nhưng cậu không nghĩ sẽ là tiệm cà phê kiểu này. Cậu đã từng đi đến mấy tiệm cà phê đặc biệt rồi, nhưng bạn bè của cậu không thích mấy thứ này lắm, một mình đi thì cứ thấy kì kì, nhưng cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Seungyoun lại hào hứng đến vậy.

"Thật đó hả?" Seungyoun quay sang nhìn anh, ánh đèn màu tím chiếu lên hai người chớp tắt.

"Được mà phải không? Đâu có sến quá đâu?" Seungyoun ngập ngừng hỏi.

"Chứ gì nữa sến lắm! Vậy còn đứng mãi ngoài này làm gì?!"  Wooseok cầm tay anh lôi kéo bước vào trong, hoàn toàn quên mất hình tượng. Cả hai bước vào tiệm cà phê mang phong cách Alice Trong Xứ Sở Thần Tiên. "Vậy cậu..."

"À nhìn Người Bán Nón Điên này," Seungyoun chỉ. Wooseok nhìn theo hướng ngón tay anh sang hướng bên kia của quán thì thấy một gương mặt quen thuộc mặc bộ quần áo kì lạ đang đứng đó gọi món.

Wooseok không nhịn được bật cười. "Ôi trời ơi, tớ quên mất là Seungwoo làm thêm ở chỗ này."

"Ừ nếu anh ta biết tụi mình trêu anh ta thì chắc sẽ xé xác tớ ra mất." Seungyoun thì thầm.

"Ừm vậy mình trêu chút chút thôi vẫn được nhỉ." Wooseok cũng thì thầm theo.

"Ừ miễn sao mỗi hai đứa mình biết thôi."

"Được."

Hai người đi đến quầy gọi món rồi đi kiếm một chiếc bàn ngồi xuống. Wooseok không rời mắt ngắm nhìn những vật trang trí, cậu cũng không quan tâm nếu thức ăn có dở đi chăng nữa. Ngồi đây thôi cũng đã thấy vui rồi.

Seungwoo nhìn thấy hai người nên quyết định đi tới chào hỏi một tiếng, biểu cảm ngạc nhiên. "Ê! Sao hai người lại đến đây?"

"Tụi tui đi hẹn hò," Seungyoun tự hào nói.

Seungwoo ngạc nhiên trợn mắt.

"Không thật sự hẹn hò đâu," Wooseok lắc lắc tay. "Không phải dạng kia."

Cậu không muốn Seungwoo hiểu nhầm, cũng không muốn Seungyoun thấy khó xử vì anh chỉ cố làm cậu vui hơn vì bị một thằng cặn bã nào đấy cho leo cây mà thôi. Wooseok không muốn bạn bè của anh hiểm nhầm rằng anh thích mình nên mới lên tiếng.

"Ồ," Seungwoo khó hiểu đưa mắt nhìn Seungyoun.

"Ừ không phải một buổi hẹn thật sự," Anh trả lời.

"Ừ vậy thôi."

Seungyoun chỉ cười nhẹ.

"Ừ," Seungwoo lấy lại tinh thần nói. "Nếu hai người cần gì thì cứ gọi Nữ Hoàng Q Cơ, đó là người phụ trách bàn này, chơi vui nha!"

"Chắc chắn rồi," Wooseok vui vẻ nói. Seungwoo nhanh chóng lượn đi.

"Chúng ta còn chưa kịp trêu chọc Seungwoo."

"Chắc để chút nữa." Seungyoun không tập trung nói. "Không biết thức ăn chỗ này vị như thế nào"

"Tớ không biết nữa. Hình như nãy mình chỉ gọi một khay trà thôi phải không?"

"Ừ hình như vậy," Anh trả lời. "Tớ nghĩ chắc là một khay bao gồm nhiều loại trà."

"Tại mình cũng gọi thêm nước uống nữa." Wooseok thêm vào.

"Chắc hôm nay uống nước thay cơm." Seungyoun nói. "Ai đi vệ sinh trước người đó thua.

"Chơi luôn." Cậu cười.

May cho họ là khay trà họ gọi không gồm nhiều loại trà mà chỉ là một cái tháp ba tầng đầy bánh, sô cô la, macaron, và các loại đồ ngọt nhỏ nhỏ xinh xinh.

"Ồ," Wooseok nói, mê mẩn nhìn những món ăn đầy sắc màu.

"Chắc ăn hết đống này thì mình béo phì mất thôi," Seungyoun nói.

Rồi đồ uống họ gọi cũng được mang lên. Wooseok gọi một Latte Mèo Nhăn Nhở cuối cùng nhận được một chiếc tách lớn có kem sữa in hình Mèo Nhăn Nhở phía trên. Cậu nâng tách cà phê nóng hổi lên thổi vài hơi rồi uống thử một ngụm. Không giống cà phê, cũng không giống hoa quả. Có sữa, nhưng vị lại giống sữa dừa. Wooseok nhăn mày ngẩng đầu, không diễn tả được hương vị. Seungyoun đột nhiên vươn người sang lau vết kem dính trên đầu mũi cậu rồi đưa vào miệng.

"Vị thế nào?" Anh hỏi, tự mình cũng không chắc.

"Tớ cũng không rõ nữa" Wooseok nghiêng đầu. "Tớ nghĩ là khá ngon. Vị ngòn ngọt nhưng tớ thật sự không biết diễn tả thế nào nữa."

Seungyoun cũng rối rắm không kém.

"Còn thức uống của cậu thì sao?" Wooseok hỏi.

Anh cúi đầu nhìn ly nước màu xanh mòng két khá là khả nghi, nhìn không giống như là thứ mà nhân loại có thể uống. Đây là thức uống Sâu Bướm, cả phần nghe lẫn phần nhìn đều thấy rờn rợn. "Tớ không biết mình có nên..."

"Thức ăn nào có màu xanh mòng két nhỉ?"

"Việt quất?"

"Không phải việt quất màu tím à?"

"Không biết nữa uống đại đi," Wooseok nói.

"Cậu đi mà uống!"

"Này là đồ uống cậu gọi mà!"

"Được thôi," Seungyoun bĩu môi. Anh đưa ly nước lên miệng. Mặt nhăn nhó lắc đầu. "Không thích, tớ không thích."

"Mùi vị thế nào,"

"Như quả thơm á," Anh lè lưỡi ra nói.

"Quả thơm thì làm sao?"

"Với mùi nước rửa chén nữa."

"Ồ," Wooseok nói. "Để tớ thử xem."

Anh đẩy ly nước qua vội lấy một chiếc bánh quy bỏ vào miệng mình. Wooseok cẩn thận thử một ngụm nhỏ như đang thử rượu vang. Có điều rượu vang này có mùi quả thơm và nước rửa chén. Chắc chắn là có nước ép thơm, có lẽ có cả việt quất, nhưng mà cái mùi hắc hắc như thảo mộc kia thật sự giống nước rửa chén. "Nước ép các loại rau à?"

"Gì kiểu mấy loại lá rồi rau các kiểu đó hả?"

"Tớ nghĩ đó là lý do mà có mùi nước rửa chén." Wooseok nghiền ngẫm. "Là vì có loại thảo mộc nào đó."

"À," Anh nói. "Nghe cũng có lý."

Vừa lúc đó, nữ hoàng Q cơ nhìn thấy biểu hiện đặc sắc của hai người nên ghé qua xem. "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn." Seungyoun trả lời.

"Thật ra," Wooseok lên tiếng, mắt vẫn nhìn ly nước Sâu Bướm như thuốc độc. "Tôi đang nghĩ không biết gọi món khác thì có được không."

"Ly nước kia có vấn đề gì à?" cô hỏi.

"Không!" Wooseok trấn an. "Tôi chỉ không biết khi nào mới có cơ hội trở lại nơi này, tôi muốn thử thêm món khác. Cô nghĩ tôi nên gọi thêm món nào?"

Cô suy nghĩ rồi nói. "Chỗ chúng tôi còn thức uống Thỏ Trắng là sô cô la trắng nóng cùng với cà phê, hoặc Quân Át May Mắn gồm trà đen, cam thảo và nước ép dâu rừng."

"Vậy cho tôi gọi thêm cả hai luôn đi." Wooseok rút thẻ ra nói.

"Tưởng cậu bảo chỉ ba ly thôi?" Seungyoun nói.

"Cậu thật sự muốn uống ly thảo mộc kia hả?" Wooseok ghé tai anh nói nhỏ.

"Không," Anh trả lời khiến Nữ Hoàng Q Cơ nhìn hai người.

"À với cả trong ly Sâu Bướm này có gì vậy," Cậu tranh thủ hỏi.

"Nước ép thơm, việt quất, cùng với hỗn hợp rau xanh gồm lúa mì, sả, húng quế, và rau bina."

"Tuyệt, cảm ơn cô." Wooseok trả lời, cuối cùng cũng xác nhận được nghi ngờ của mình.

"Còn Latte Mèo Nhăn Nhở thì sao?" Tới lượt Sengyoun hỏi

"À nó gồm trà hoa dâm bụt pha cùng sữa dừa và một shot espresso," cô kiên nhẫn giải thích.

"Ồ" cả hai đồng thời lên tíếng. Mấy loại thức uống ở đây đều khá kì lạ, nhưng dù sao cũng là do họ chọn nên cũng không than gì được. Nhận thấy hai người họ có hơi lâng lâng, cô phục vụ nhanh chóng mang hai ly thức uống mới và vài chai nước suối đề phòng hai người bị sặc giữa chừng.
"Để tớ thử ly nước con mèo kia đi." Anh hỏi.

"Ừ cứ tự nhiên," Wooseok nói.

Anh cẩn thận uống rồi lè lưỡi. "Ừ không ngon chút nào."

Wooseok hỏi. "Cậu không thích à?"

"Ai lại uống nước dừa nóng bao giờ," Anh nhỏ giọng nói, không muốn làm mất lòng ai cả. "Thật sự không cần thiết."

"Ừ," Wooseok đồng tình. "Với cả không phải bình thường người ta vẫn uống trà hoa dâm bụt lạnh sao?"

"Ừ sao không để lạnh," Anh lắc đầu.

"Thử thức uống Thỏ Trắng xem," Wooseok nói. "Cũng thức uống nóng nè."

"Này là sô cô la trắng phải không?"

"Ừ hình như vậy."

Seungyoun hỏi. "Uống sạch luôn?"

Wooseok nhìn ly Quân Át May Mắn nhún vai. "Uống sạch."

Sau khi nhìn biểu cảm người kia thì có lẽ Thỏ Trắng là thức uống bình thường duy nhất ở chỗ này. Wooseok không ngại uống hết ly nước rau xanh kia để cậu trai to xác uống sô cô la trắng, nhúng bánh quy vào thức uống.

"Cậu chơi vui quá ha," Wooseok bật cười, nhìn anh nhúng bánh macaron.

"Nhìn nè nó đặc lại á! Nhìn như sốt sô cô la vậy!"

"Ừ chắc thế," Wooseok nhăn mày. "Cẩn thận không say đường bây giờ."

"Lỡ tớ gục rồi cậu vẫn đỡ tớ được mà phải không?"

"Dĩ nhiên rồi," Wooseok tự tin nói. "Tớ cũng đi tập gym mà."

"Không biết tớ có thể một lần ăn hết bao nhiêu miếng bánh sandwich nhỉ," anh nói, bắt đầu lơ mơ vì lượng đường vừa nạp vào.

"Ê đừng có mà làm vậy," Wooseok vội nói, nhưng đã trễ quá rồi. Seungyoun đã tống một đống bánh kẹp vào miệng khiến hai má phồng lên như sóc chuột.

"Tám," Anh vừa nhuồm nhoàm miệng đầy bánh vừa nói.

Wooseok che miệng cười. "Cẩn thận bị nghẹn bây giờ."

"Ông a!" Không nha!

"Gì cơ??" Wooseok cười

"Ời ớ ông ai ược," Trời tớ không nhai được.

"Nè đừng nghẹn nha." Wooseok lo lắng

Seungyoun mắt long lanh đầy nước ngẩng đầu hối hận vì chuyện mình vừa làm, hệt như thằng ngốc. Mất một lúc lâu mới khó khăn nhai xong, mặt đầy mồ hôi. Không may là trong lúc tìm nước uống để đỡ nghẹn thì anh lại vớ phả ly nước cam thảo thay vì nước suối. "Tớ bực bội."

"Vậy cuối cùng cậu có thắng không? Cái giải ăn nhiều sandwich nhất ấy?"

"Cậu im đi!" Anh mếu.

"Có phần thưởng gì không?"

"Cậu muốn chết hả?" Anh cười.

"Cậu không giết tớ được đâu, vì cậu sẽ là người gục trước." Wooseok nói.

Hai người họ xử lý hết ba tầng bánh ngọt cùng mấy thức uống đắt tiền dù vị khá thất vọng, trong lúc đấy Seungyoun liên tục kiểm tra thời gian trên điện thoại.

"Cậu cần đi đâu hả?" Wooseok hỏi.

"Không! Thật ra là cả hai chúng ta cần đến một nơi." Anh nói. "Phần hai của buổi hẹn hôm nay sắp tới rồi, tớ không muốn bỏ lỡ."

"Vậy mình đi ha?"

"Ừ tớ nghĩ tụi mình nên tranh thủ tới sớm," Seungyoun nói. " Thế thì mới tranh được chỗ đẹp."

"Chỗ đẹp?" Wooseok nhướng mày hỏi.

"Hay lắm nhưng tớ sẽ giữ bí mật cho cậu bất ngờ. Tớ không muốn bị cậu chê là đồ ngốc vì tớ thật sự muốn làm điều này với cậu," Anh nói.

Wooseok ngẩn người. Vậy hóa ra là anh lên sẵn kế hoạch rồi? Nhưng mà trong vòng năm phút thay đồ làm sao nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo trơn tru vậy được, nhưng mà chắc để khi nào về rồi cậu hỏi sau. "Tớ không chê đâu yên tâm."

"Ừ chờ chút." Anh đứng dậy nói. "Tớ quay lại ngay."

Wooseok nhìn anh đi đến quầy, nói gì đó với Nữ Hoàng Q Cơ, thấy cô đóng dấu lên hai phiếu thưởng rồi đưa cho anh. Anh nhận lấy rồi cất phiếu vào ví cất ngay, nhưng Wooseok đã kịp nhìn thấy tất cả. Bây giờ thì cậu có rất nhiều thắc mắc.

Lúc hai người họ ngồi vào xe, Wooseok không nhịn được hỏi. "Mấy cái phiếu kia để làm gì vậy?"

Seungyoun thở dài nhướng mày. "Này cũng là một phần bí mật."

"Bật mí chút đi," Wooseok nói.

Anh mím môi nhìn cậu. "Được rồi. Phần thứ hai vui lắm, vui hơn nhiều so với mấy người trước đây dẫn cậu đi hẹn hò, hoàn toàn có không khí Alice Trong Xứ Sở Thần Tiên. Phần tiếp theo không mất phí, nhưng vì vừa rồi tụi mình ghé quán cà phê kia nên được phiếu thưởng thuê chăn, đồ ăn vặt và đồ lưu niệm miễn phí."

"Cái gì miễn phí cơ? Với lại tại sao chúng ta lại cần chăn?"

Seungyoun thở dài. "Vì chúng ta sẽ đi xem phim ở một rạp chiếu phim ngoài trời siêu to, tớ không nghĩ cậu sẽ thích ngồi trực tiếp lên bãi cỏ."

"Thật hả?"

"Nghe có ngốc lắm không?"

"Không hề! Nghe cực vui luôn!" Cậu hào hứng nói, tay vỗ không ngừng như hải cẩu. "Tớ chưa bao giờ làm vậy cả."

"Ừ vậy tốt. " Anh nói. "Thật ra hoặc chỗ này hoặc tới quán bar thôi."

"Ừ tớ cũng nghĩ vậy."

"May là cậu hiểu rõ tớ," Wooseok cười.

"Làm gì còn ai hiểu cậu hơn tớ," Seungyoun cũng cười theo.

Mặc dù hai người tới sớm, nhưng chỗ công viên đã đầy ắp người từ các gia đình, các cặp đôi tầm tuổi bọn họ, đến những người già cũng muốn tới đây xem phim. Ban đầu họ định một người tìm chỗ một người đi lấy chăn, nhưng cuối cùng lại đi cùng nhau để chọn quà lưu niệm và đồ ăn vặt. Không ai trong hai người đói cả nên chủ yếu là muốn dạo chỗ quầy lưu niệm.

"Nè cậu đeo thử xem," Seungyoun nhặt một cặp tai mèo lên đeo cho Wooseok. Cậu nghiêng đầu, ngay lập tức nhập vai một chú mèo tinh nghịch.

"Nhìn thế nào?"

Seungyoun chụp một tấm ảnh Wooseok đeo tai mèo rồi đưa cho cậu xem. "Tớ thấy xinh lắm."

"Gửi cho tớ mau!" Wooseok nói. "Tớ muốn đổi ảnh đại diện."

"Cậu định làm cho ai đó ghen à,"

"Ai? À không?" Wooseok cười. "Tớ còn không thèm nghĩ tới. Nhưng tớ thật sự thích tấm này."

"Vậy hả" Seungyoun thoáng thả lỏng. "Tớ nghĩ hay là mình cùng chụp một tấm đi."

"Không thích trừ khi cậu cũng kiếm thứ gì đó đội lên đầu."

Seungyoun nghĩ. "Tớ không đội nón Người Bán Nón Điên đâu vì nhìn giống bộ đồ của Seungwoo."

"Ừ," Wooseok hỏi. "Vậy cái tai thỏ này thì sao?"

Seungyoun cười, hai lúm đồng tiền cũng xuất hiện. "vậy có nhàm chán quá không?"

"Dễ thương mà," Wooseok nói. "Không thì đổi với tớ..."

"Không cậu cứ đeo tai mèo đi. Tai mèo hợp cậu nhất."

Cả hai đeo tai thú lên rồi chụp ảnh liên tục, quên mất rằng hôm nay vốn là để Wooseok vui hơn cho tới khi Wooseok nhìn thấy người mà cậu ước mình không bao giờ phải nhìn thấy.

"Sao thế?" Seungyoun nhận ra biểu hiện khác thường của cậu.

Tim Wooseok trùng xuống. Cậu thật sự cũng không thích gì người kia, vậy thì sao chứ. Sự thật rõ rành rành là người kia cho cậu leo cây, nói dối cậu, để hẹn hò với người khác, người này thật sự không biết xấu hổ là gì. "Đoán xem ai kia."

"Ai?" Anh quay người nhìn theo ánh mắt Wooseok. "Là thằng đó đó hả?"

"Ừ đừng nhìn nhữa, hắn thấy tụi mình đó. " Wooseok nói. "Mình đi thôi."

"Nghe nè Seok, nếu tớ biết." Anh nói

"Giờ hắn nhìn thấy tụi mình rồi. Thằng khốn cặn bã." Wooseok vừa nói vừa nhìn Seungyoun, nhưng vẫn liếc thằng đáng ra là bạn trai mình phía bên kia. Thằng đó khốn nạn hơn cả chuột cống không xứng để Wooseok phải phí công bận tâm.

"Thằng đó đang nhìn cậu hả?"

"Ừ," Wooseok trả lời.

"Được rồi." Anh nói rồi hít một hơn sâu. Seungyoun cúi người hôn lên môi Wooseok, cậu ngay lập tức cứng người vì sốc, nhưng rồi nhanh chóng mềm nhũn đến mức sợ mình không thể đứng vững. Cả thế giới xung quanh tĩnh lặng, cậu chuyên chú tập trung vào nụ hôn đáng ra không nên xảy ra này, nhưng chuyện cũng đã xảy ra, Wooseok cũng không thể nghĩ nữa. Cậu hôn đáp trả Seungyoun.

Cậu đứng thẳng người dựa vào Seungyoun, tay anh vòng qua ôm eo để cậu khỏi ngã trong khi Wooseok vùi đầu vào hõm cổ anh. Cậu cảm nhận được hơi thở của anh, cảm nhận được tay anh vòng sau lưng mình. Cậu biết rất rõ cái cảm giác hiện tại. Cảm giác phổi thiếu dưỡng khí, không cách nào thở bình thường.

Wooseok nghiêng nhẹ đầu, tay vòng qua ôm cổ anh, hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn này. Cậu không nghĩ được gì, mà nếu có cũng là cảm nhận người kia kéo mình gần sát hơn để giữa cả hai không còn khoảng cách nào.

"Wooseok?" ông bạn trai cũ đến quấy rầy hai người, vì đúng ra hai người bạn thì không nên hôn nhau.

"Cút, tôi đang bận," Wooseok nói, không màng đến người ngoài vì cậu cảm giác người đang hôn mình dường như muốn dứt ra. Seungyoun cười khẩy, hai má hơi đỏ, Wooseok chắc rằng mình cũng giống hệt như thế. Cậu gần như muốn kéo người kia lại vì chưa thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi.

"Em cũng kiếm được lốp dự phòng ha," hắn nhìn hai người nói. "Anh chỉ định chào hỏi một tiếng. Vậy mình vẫn hẹn lại chứ?"

"Không đâu," Seungyoun nói. "Dù sao cũng vui vì gặp anh. Wooseok à, mình đi lấy chăn thôi."

"Ừ." Wooseok nói. "Em không muốn phải ngồi chỗ khuất tầm nhìn."

Cậu nắm tay Seungyoun rời đi, cả người cậu run rẩy, mà dù thế trừ khi cậu nhầm, chứ Seungyoun cũng đang run.

"Cảm ơn," Wooseok thầm thì, giọng vẫn hơi run.

"Không có gì," Anh trả lời. "Xin lỗi vì hủy luôn kế hoạch sau này của cậu."

"Dù sao tớ cũng không thích hắn. " Wooseok nhỏ giọng nói, vẫn đang cố bình tĩnh. "Tớ chỉ tức vì bị cho leo cây thôi."

"Nếu là người có đầu óc thì đã không để cậu phải leo cây," anh nói, hai má vẫn hồng hồng. Wooseok cười cảm ơn nhưng vẫn chưa thể bình tĩnh. Lúc nãy có phải vì gặp thằng khốn kia nên mới thế? Muốn cho thằng chả bẽ mặt một phen? Lúc đối mặt với thằng đó tại sao cậu lại nghĩ tới việc muốn hôn bạn thân mình thêm lần nữa? Cậu có dự cảm không lành rằng dù gì đi nữa đáp án cũng sẽ khiến cả hai khổ sở. Cậu chắc phải chấp nhận Seungyoun có lẽ chỉ muốn giúp mình mà thôi. Giờ không phải lúc để rung động, dù thật sự là cậu mê mệt nụ hôn vừa rồi. Mãi suy nghĩ đến việc mình không được thích Seungyoun nên Wooseok không để ý rằng dù cho cả hai đi thuê chăn, đi vào đám đông, tìm được chỗ ngồi xuống xem phim, thì bàn tay họ vẫn nắm thật chặt như những đôi tình nhân xung quanh đó, đến lúc phải buông tay để ngồi xuống thì cậu mới phát hiện ra.

Wooseok nắm chặt góc chăn bằng tay còn lại, thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Không chỉ lo lắng đến việc ở cạnh Seungyoun, cậu thậm chí không dám thở mạnh. Con người kia ngày thường vẫn hay bày trò nói cười giờ chỉ im lặng ngồi đó. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình đen thui trước mặt như sự bỏ lỡ mất gì đó, điều này khiến Wooseok càng thêm căng thẳng.

Không công bằng gì cả. Nếu Seungyoun thấy ghê tởm thì ngay từ ban đầu không nên hôn cậu mới đúng. Trước khi Wooseok kịp mở miệng nói thì màn hình bật sáng, bộ phim bắt đầu, hai người họ ngồi yên lặng cạnh nhau suốt hai tiếng. Wooseok cũng nhận ra hai người ngồi rất gần nhau. Bên cạnh mùi bắp rang, gà rán, chính là mùi của Seungyoun. Mặc dù cậu cố nhìn màn hình phía trước nhưng mắt vẫn không tự chủ được liếc nhìn Seungyoun. Cảm giác trống rỗng nơi lòng bàn tay khiến cậu bức bối. Chắc chắn là không thể hôn thêm lần nữa trước nhiều người thế này. Nhưng nắm tay thì vẫn có thể mà nhỉ? Bọn họ là bạn bè mà bạn bè thì vẫn nắm tay được. Bạn bè vẫn có thể nắm tay, ngồi trên bãi cỏ, xem một bộ phim lãng mạn, trong buổi hẹn hò đầu tiên. À đâu đây không phải là một buổi hẹn hò thật sự.

Cậu cuộn tay lại để phần móng đâm vào lòng bàn tay. Cậu phải suy nghĩ kĩ đã trước khi quyết định làm việc gì đó ngu xuẩn như là yêu anh bạn thân mình chẳng hạn.

Wooseok nghĩ chắc vài tuần sau cậu sẽ bắt đầu thầm thương trộm nhớ bạn mình khiến cả hai hơi lung túng một tí nhưng chắc vẫn sẽ trong tầm kiểm soát. Chuyện gì cũng được miễn không phải yêu người không thể yêu mình. Gì cũng được. Cậu không thể nào tưởng tượng nổi người trong tình cảnh đó sẽ đau đớn đến mức nào.

Sau một lúc thì cuối cùng cậu cũng thả lỏng được một chút không còn suy nghĩ nhiều để xem bộ phim kia. Đây đúng là cái hay của Alice Trong Xứ Sở Thần Tiên, ở đó bạn không còn khả năng suy nghĩ hay tư duy. Wooseok để bản thân đắm chìm vào bộ phim, đến khi phim kết thúc thì cũng là cậu bị hiện thực lay tỉnh, choáng váng đến mơ hồ.

Hai người mau chóng dọn dẹp chỗ ngồi rồi đem trả chăn, cùng quay lại xe, trên đầu vẫn còn đeo tai mèo và thỏ. Tai thỏ của Seungyoun bị rớt xuống khi anh ngồi vào xe, Wooseok bật cười. "vậy là chúng ta không còn ở trong Xứ Sở Thần Tiên nữa rồi."

"Chắc vậy." Seungyoun nói. "Hôm nay cậu chơi có vui không?"

"Vui chứ!" Wooseok nói. "Buổi hẹn tuyệt nhất từ trước đến giờ của tớ đó."

"Xin lỗi cậu vì đây không phải là một buổi hẹn thật sự."

"Như thế này cũng đã đủ chân thật rồi," Wooseok nói, đây cũng là lần cuối hai người nói về chủ đề này.

Đường về nhà tĩnh lặng. Hai người không nói chuyện, cũng không nghe nhạc. Cả hai chỉ yên lặng ngồi đó theo đuổi những suy nghĩ riêng. Wooseok cắn cắn môi dưới. Cảm giác từ nụ hôn trước đó vẫn khiến cậu lâng lâng, không biết liệu sau này mình có còn cảm nhận được cảm giác như thế từ ai khác nữa không. Liệu cậu có phải dành cả đời theo đuổi thứ cảm giác phù phiếm như trong phim? Cậu không biết nữa.

Nhưng Seungyoun cũng im lặng suốt. Seungyoun có hối hận không? Liệu việc Wooseok hôn đáp trả là một sai lầm khiến anh thậm chí không thể cười đùa được nữa? Anh có tức giận không? Anh có bực bội vì Wooseok hôn mình giữa nơi đông người chỉ vì vấn đề riêng của cậu? Có lẽ cả đời cậu cũng không bao giờ biết.

Cả hai về đến nhà mà không nói với nhau lời nào, người đầu tiên nói chuyện là Wooseok, cậu nói mình sẽ đi tắm trước vì từ lúc cậu thay đồ đến giờ cũng khá lâu rồi. Seungyoun không nói gì chỉ ngay lập tức bước về phía tủ lạnh lấy bia ra uống, chắc để cái vị cam thảo và sữa dừa còn trong miệng tiêu bớt.

Lúc Wooseok tắm xong ra ngoài lấy bia thì anh cũng vừa uống xong một lon. Cậu không nghĩ rằng chỉ vài ngụm bia đã khiến bản thân thả lỏng, khi cậu hoàn toàn bình tĩnh lại thì tới lượt Seungyoun thay đồ đi tắm. Wooseok nảy ra một ý tưởng.

Wooseok mặc đồ ngủ ngồi xuống sofa, cậu chỉ nghĩ mình nên thật sự kết thúc buổi tối hôm nay.

"Cậu xem lại lần nữa hả?" Seungyoun tắm xong bước ra hỏi.

"Tớ xem lại phiên bản hoạt hình cũ," Wooseok nói. Cậu vỗ vỗ miếng nệm bên cạnh mình, nhếch môi nhướng mày nhìn Seungyoun. Cậu không muốn mọi chuyện giữa hai người sẽ trở nên lúng túng. "Cậu đi lấy giúp tớ vài lon bia nha? Tớ sắp hết rồi."

"Dĩ nhiên rồi," Anh nói. "Cậu muốn tớ gọi chân gà về nhà không hay vẫn còn đang no?"

"Lần sau gọi cũng không muộn," Cậu vỗ bụng mình. "Bụng tớ vẫn còn no căng vì đống bánh."

Này là một lời nói dối. Cậu không đói, chỉ là lo lắng quá nên ngay cả món ăn ưa thích cũng không muốn. Wooseok biết cảm giác này sẽ mau chóng biến mất nhưng ngay lúc đó cậu thậm chí còn không nghĩ tới việc ăn. Wooseok ngồi nhích sang một bên chừa chỗ cho Seungyoun người vừa cầm hai lon bia quay lại, trên tóc còn đang nhỏ nuước. Anh nhìn thật sự mệt mỏi.

"Nếu mệt quá thì cậu không cần ngồi đây với tớ đâu," Wooseok nói.

"Tớ có mệt đâu." Anh cười yếu ớt.

"Xạo,"

"Tớ đã bao giờ nói dối cậu đâu?"

"Hiện tại thôi," Wooseok nói. "Nếu cậu ngủ gục tớ sẽ vẽ râu lên mặt cậu."

"Cậu sao dám," Anh mỉm cười rạng rỡ như một Seungyoun mà Wooseok vẫn quen thuộc.

"Cậu làm sao mà biết được tớ dám hay không dám làm những gì," Wooseok đâm chọt.

"Ừ đúng," Seungyoun bỗng nói, mắt buồn buồn nhìn cậu.

Wooseok lảng tránh ánh mắt, không muốn cái cảm giác nhói đâu trong lồng ngực mình khi nhìn thấy anh nhìn mình như thế. Mọi chuyện sẽ dần tốt hơn khi Wooseok quên đi cảm giác thích thầm này, chỉ cần Seungyoun không tiếp tục nhìn cậu bằng ánh mắt đó.

Wooseok bật phim, lúc xem được một phần ba bộ phim thì cậu cũng vừa uống xong lon bia thứ hai, căn phòng cũng vừa đủ ấm áp xua đi cái cảm giác lo lắng lúc mới về. Cậu nghiêng đầu dựa vào vai Seungyoun, vừa xem phim vừa cười khúc khích không ngừng, Seungyoun để yên cho cậu dựa, người bạn thân nhất vẫn luôn có mặt khi cậu cần. Cậu không nhớ mình nhắm mắt lúc nào. Không nhớ màn hình tối đen lúc nào, không nhớ mình ngả lưng xuống lúc nào. Ngày hôm sau thức dậy cậu phải tự nghĩ.

Wooseok thức dậy thấy lưng nằm trên sofa còn Seungyoun ngủ trên người cậu, để vết nước miếng xuất hiện trên ngực mình chỗ gần trái tim. Ghê quá. Lần nào bọn họ ngồi xem cùng nhau cũng đều ngủ gục cùng một chỗ, nếu một người không có phản ứng thì người kia cũng làm như không biết gì cả. Dù Wooseok biết không ai cố ý nhưng cậu đã quá quen thuộc với việc thức dậy thấy có người ngủ trên người mình nên không thấy lạ lẫm gì cả.

Seungyoun nằm trên người cậu, hơi ngáy nho nhỏ, Wooseok nhắm mắt lại lắng nghe. Nhắm mắt lại rồi không cần phải lo lắng quan tâm gì khác, cứ mơ mộng thôi. Cuối cùng thì người này cũng say vì nạp quá nhiều đường, nếu Wooseok rời đi có khi vẫn sẽ ngủ ngon lành không hay biết. Đứa trẻ to xác này.

Tò mò muốn biết hiện tại mấy giờ rồi, Wooseok nhẹ nhàng mò mẫm xung quanh cố không đánh thức người kia thì ngón tay chạm vào mặt kính lành lạnh. Cậu cẩn thận nhấc điện thoại lên từ dưới sàn. Nhìn màn hình trầy xước liền biết ngay là điện thoại của Seungyoun, nhưng dù sao cậu cũng chỉ cần kiểm tra xem mấy giờ rồi nên mượn tạm của Seungyoun cũng không sao. Cậu mở điện thoại lên tim liền đập thình thịch đến độ có thể đánh thức Seungyoun. Không phải vì thời gian (7:43). Không phải vì màn hình khoá điện thoại là hình chụp chung của hai người. Mà là phần thông báo tin nhắn từ Seungwoo.

Cuộc hẹn sao rồi? Đã nói với KWS là thích cậu ấy chưa?

Wooseok ngạc nhiên nhìn chằm chằm màn hình đến tận khi màn hình tối đen, cậu gần như làm rơi điện thoại xuống sàn. Wooseok nhanh chóng đặt điện thoại xuống, không muốn Seungyoun biết rằng cậu đã nhìn thấy tin nhắn nếu lỡ đánh thức anh lúc vừa nãy. Wooseok nhắm mắt hơi nghiêng đầu, giọt nước mắt đầu tiên đã kịp rơi trên má. Người này còn giấu gì mình nữa? Bấy lâu nay vẫn cứ một mình chịu đựng như vậy?

Tụi tui đi hẹn hò!

Không phải thật sự hẹn hò.

Xin lỗi cậu vì đây không phải là một buổi hẹn thật sự.

Như thế này cũng đã đủ chân thật rồi.

Cảm giác đau nhói trong lồng ngực, đau đến độ cậu không nghĩ mình có thể thở. Không đau thì làm sao mới trả giá được vì bản thân mình luôn ích kỉ. Cậu đã luôn phớt lờ anh bao lâu rồi? Cậu đã khiến anh phải một mình khổ sở bao lâu rồi? Nước mắt cứ thế rơi, cậu hơi nghiêng đầu để giả vờ như vẫn đang ngủ. Lồng ngực cậu phập phồng dữ dội đánh thức Seungyoun tỉnh dậy, vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì cả.

"Mấy giờ rồi," Anh hỏi, rõ rành vẫn còn ngái ngủ.

Wooseok nhắm chặt mắt, cắn môi dưới. Đừng nhìn tớ. Đừng nhìn tớ. Ngủ thêm một lúc đi.

"Wooseok," Anh hỏi. "Cậu tỉnh rồi hả?"

Anh chống người dậy nhìn xuống, Wooseok thấp thỏm không biết mình có bị phát hiện hay không đến khi cảm giác được ngón tay anh lau đi vết nước mắt trên má mình chảy dài xuống cổ.

"Wooseok," Anh nhẹ nhàng gọi.

"Cậu cứ ngủ tiếp đi mà," Wooseok cầu khẩn, nâng cánh tay lên che mắt.

"Chuyện gì xảy ra hả? Thằng khốn kia lại làm gì cậu hả?"

"Tớ mới là thằng khốn đây," Wooseok nói. "Tớ không muốn cậu nhìn thấy tớ khóc nữa. Làm ơn, đừng nhìn tớ nữa."

Cậu ngồi dậy định bước ra khỏi sofa rồi chạy vào phòng mình để bình tĩnh lại nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được. Cậu nằm xuống giơ hai tay che mặt.

"Sao cậu lại hôn tớ," Wooseok hỏi.

"Vì tớ không muốn thằng kia nhìn cậu chằm chằm," Seungyoun trả lời, vẫn không rõ vì sao Wooseok khóc. Vẫn suy nghĩ xem lời cậu nói có nghĩa gì khác không. Nhưng nghe xong Wooseok lại khóc dữ dội hơn.

"Tại sao chứ," Wooseok nhỏ giọng run run hỏi.

"Vì tớ không muốn thấy cậu buồn," Anh nói, thở dài rồi đứng dậy. "Đừng khiến tớ phải hối hận. Tớ vốn không muốn khiến cậu buồn."

"Chờ đã," Wooseok lên tiếng khi nhìn thấy anh rời đi. Anh quay về phòng mình để ngủ thêm một chút đồng thời nghĩ về cảm giác xấu hổ hiện tại, trong khi đó Woosoek chỉ có thể khóc không ngừng. Mình thật là một thầng khốn.

Cậu cứ nằm đó khóc mãi đến khi không thể khóc được nữa. Cậu không thể cứ thế mãi nằm trên sofa nếu không Seungyoun cũng sẽ không rời khỏi phòng. Nhưng khi vừa đứng dậy, chân cậu đụng phải điện thoại của Seungyoun trên sàn nhà. Cậu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn cái tin nhắn kia mãi một lúc sau mới phát hiện ra nãy giờ đã một tiếng trôi qua rồi. Wooseok đã một mình khóc suốt một tiếng bỏ mặc Seungyoun khổ sở như thế. Hai mươi phút đau đớn nhân lên ba lần. Ít nhất thì cậu vẫn có thể mang điện thoại trả cho anh.

Wooseok loạng choạng đi tới phòng Seungyoun. Cậu nâng tay định gõ cửa, nhưng chần chừ mãi không dám làm. Cậu không muốn quấy rầy anh nên chỉ nhẹ nhàng mở cửa định để điện thoại lên cạnh giường rồi rón rén rời đi trước khi Seungyoun phát hiện ra.

Nhưng Seungyoun lúc này đang vừa ngủ vừa nhăn mày khổ sở như đang trải qua một ác mộng mà Wooseok là nguyên nhân. Cuối cùng Wooseok không thể rời đi.

"Seungyoun này," Cậu dịu dàng gọi, khẽ vuốt tóc anh. "Là tớ đây."

Anh mở mắt nhìn xung quanh rồi tập trung lại nhìn Wooseok. Mày đang nhíu chặt nhanh chóng tan chảy thành một nụ cười dịu dàng dù nhìn không thấy hạnh phúc, tim Wooseok lại một nữa đau.

"Cậu nhích sang bên một chút," Wooseok nói.

"Gì cơ?" Seungyoun hỏi lại.

"Cậu không nhích ra là tớ trèo lên người cậu đó," Wooseok nói.

"Câu muốn làm gì?"

"Nè cứ nhích sang một bên xem nào," Wooseok đẩy đẩy Seungyoun. Anh nghe theo nhích sang bên, nhưng vẫn rất khó hiểu, chưa đủ tỉnh táo để hỏi. Wooseok trèo lên giường nằm cạnh anh, kéo chăn che hai người. "Nào ngủ tiếp đi."

"Cậu làm gì thế?"

"Tớ muốn ngủ," Wooseok vừa nhắm mắt vừa nói.

"Không ý tớ là tại sao cậu lại ở đây?"

"Tớ muốn ngủ cạnh cậu."

"Cạnh tớ?"

"Ừ, có sao không?"

"Tớ nghĩ là không," Seungyoun nói.

"Ừ vậy ngủ đi," cậu nói.

"Được rồi," anh trả lời.

Wooseok mở mắt nhìn thấy anh vẫn đang nằm trên gối nhìn cậu. "Cậu không ngủ."

"Sao cậu lại muốn tớ ngủ?"

"Vì tớ muốn cậu thức dậy thêm lần nữa mà không phải sợ rằng mình đã làm gì sai," Wooseok trả lời.

Seungyoun trợn mắt, trở người đưa lưng về phía cậu. "Cũng có phải việc gì to tát đâu."

"Cậu muốn hẹn hò với tớ không?" Wooseok hỏi.

"Gì cơ?" Anh hỏi lại, giọng có vẻ không ngạc nhiên lắm.

Wooseok lo lắng. Cậu không thể bỏ cuộc, nếu không sẽ mất anh mãi mãi.

"Cậu muốn hẹn hò với tớ không?"

"Cậu đang cười nhạo tớ đó hả?" Anh hỏi.

"Không tớ đang hỏi thật mà," Wooseok nói.

Anh ngay lập tức quay lại nhìn cậu rồi hỏi. "Tại sao?"

"Vì tớ thích cậu." Cậu nói như thể đây là việc hiển nhiên. "Cậu hỏi tại sao là có ý gì chứ?"

"Cậu vẫn đang giỡn đó hả?"

"Nhìn tớ có giống đang giỡn không?"

"Nhìn cậu như thế này cũng khó nói lắm."

Wooseok nhăn mày vươn tay muốn đánh vào ngực anh nhưng giữa đường bị bắt lại. "Xấu tính!"

"Thích một chàng trai khó lắm hay sao?" Anh hỏi, lồng ngón tay hai người vào nhau ôm vào ngực.

Wooseok nhắm mắt. "Đi ngủ đi."

"Không muốn," Seungyoun thầm thì.

"Nếu tớ là cậu tớ sẽ đi ngủ ngay vì tí nữa chúng ta có một cuộc hẹn quan trọng đó," Cậu nói như đang trần thuật sự thật.

"Ồ thật hả?"

"Cậu không muốn à?"

"Không phải," Seungyoun nói. "Tớ chỉ muốn biết cuộc hẹn hôm nay sẽ thế nào thôi."

"Nếu muốn biết thì cậu phải đi ngủ." Wooseok nói.

"Sao mà tớ ngủ được khi cậu nằm bên cạnh chứ?"

Wooseok trợn mắt. Tay Seungyoun đã vươn tới ôm lấy cậu. Wooseok chỉ có thể ôm lại nhưng cậu vẫn hơi sợ. Hiện tại cậu đột nhiên còn lo lắng hơn cả tối hôm qua, chỉ vì nhào vào lòng Seungyoun trải qua một buổi sáng với anh. Vùi đầu vào lòng anh, cậu cảm thấy như tan chảy. Ngay cả tay cũng mềm mại như thế, thật không công bằng.

"Ngủ đi," Seungyoun nói trên đỉnh đầu cậu.

"Đúng là kỳ cục," Wooseok vừa cười vừa nói, không thể chờ đến lúc mang Seungyoun ra ngoài hẹn hò. Một buổi hẹn hò thật sự chỉ có hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top