Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - Trở lại ngôi nhà ấy

Tác giả: Da15y_Lover (acc Wattpad: @Da15y_Lover)

10 năm sau...

Pete POV

Tôi nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự với hàng rào nâu trước mặt. Cuối cùng, tôi cũng trở lại ngôi nhà này để thực hiện lời hứa với Khun Karn mười năm trước.

Hai mươi hai năm đối với tôi là đã trưởng thành và là thời điểm thích hợp để tôi phục vụ gia đình Khun Karn.

"Này Pete. Cháu đã đến chưa?" - người vừa hỏi là một người đàn ông trung niên thường được gọi là Bác Tul trong ngôi nhà này.

"Dạ thưa Bác. Cháu vừa đến." - Tôi trả lời một cách lịch sự. Ngoài Khun Karn, Bác Tul là người mà tôi rất kính trọng trong ngôi nhà này.

Ông ấy bằng tuổi cha tôi và Bác Tul cũng là vệ sĩ cao cấp trong ngôi nhà này. Trước khi cha tôi trở thành người đứng đầu đội vệ sĩ, Bác Tul đã đảm nhiệm vị trí đó.

Tuy nhiên, vì bệnh tim, Bác Tul không thể làm trưởng đội vệ sĩ và theo sát mọi hoạt động của Khun Karn nên bác chỉ làm nhiệm vụ giám sát các vệ sĩ cấp dưới trong nhà.

"Đây, để Bác xách hành lý vào trong."

"Không cần đâu Bác ạ. Cứ để cháu." - Tôi nhanh chóng kéo chiếc vali của mình đã nằm trong tay Bác Tul. Không phải tôi không thích người khác đụng vào đồ đạc của mình, nhưng tôi thấy việc bắt người lớn tuổi xách đồ cho mình là điều rất bất lịch sự. Đặc biệt, nếu người đó bằng tuổi cha mẹ mình.

"Vậy được rồi. Vào đi. Bác đưa cháu về phòng." - Tôi theo sau Bác Tul.

Chúng tôi đi qua khu vườn đến một gian nhà phía sau nhà chính. Gian nhà này được dành làm nơi ở của các vệ sĩ và người làm của gia đình Khun Karn.

Bác Tul dừng lại trước một căn phòng. Bác ấy lấy chìa khóa trong túi và mở cửa.

"Đây là căn phòng cháu sẽ ở từ hôm nay. Nó hơi nhỏ nhưng vì cháu chỉ ở một mình trong căn phòng này.  Khun Karn là người đã yêu cầu Bác tách cháu ra khỏi những vệ sĩ khác vì cháu đang đi học đại học và phải tập trung vào việc học." - Bác Tul giải thích.

Tôi chỉ ngồi đó và lắng nghe mọi lời giải thích. - "Chìa khóa đây. Căn phòng này đã được dọn dẹp." - Bác ấy tiếp tục rồi đưa cho tôi chìa khóa phòng. Tôi lấy chìa khóa từ tay Bác Tul.

"À, một điều nữa. Trước khi Bác quên, dì Arm đã treo đồng phục  đi làm của cháu trong tủ."

'Đồng phục công sở?' - Tôi bối rối. Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Bác Tul tiếp tục giải thích:

"Vì nếu làm việc ở đây, cháu phải mặc đồng phục như những vệ sĩ khác."

Tôi cau mày. - "Vậy tại sao hôm nay bác không mặc đồng phục?"

"Hôm nay là ngày nghỉ của bác. Sau này, nếu nghỉ phép hoặc đang đi học, cháu được phép không mặc đồng phục. Nhưng chỉ cần cháu làm việc trong nhà hay bên ngoài, cháu phải mặc nó." - Tôi gật đầu. - "Vậy khi nào thì bắt đầu làm việc hả Bác?"

"Hôm nay. Bây giờ cháu có thể nghỉ ngơi trước. Vào lúc 1 giờ chiều, bác sẽ đợi cháu trong phòng ăn. Chúng ta có thể ăn trưa trong khi bác giải thích nhiệm vụ của cháu  sẽ là gì."

"Dạ vâng thưa Bác." -  Bác Tul vỗ vai tôi trước khi bác ấy rời đi. Tôi lập tức đi vào phòng của mình. Nhìn thấy tấm nệm gọn gàng, sạch sẽ, tôi chợt thấy mệt mỏi. Tôi nhìn đồng hồ trên cổ tay. Bây giờ vẫn là chín giờ sáng. Tôi vẫn còn bốn tiếng để nghỉ ngơi trước khi ăn trưa.

Cuối cùng tôi quyết định nằm xuống giường và chưa đầy mười phút tôi đã ngủ.

Sau khi hài lòng với giấc ngủ bốn tiếng đồng hồ, tôi bây giờ mặc quần áo đen chỉnh tề và ngồi bảnh bao trong phòng ăn đặc biệt dành cho vệ sĩ của Khun Karn.

Mới vào phòng ăn được vài phút, bỗng nhiên bụng tôi réo ầm ầm, hình như tôi đói thật rồi, vì từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì. Tôi đã không mua đồ ăn ở ga vì tôi nghĩ giá đồ ăn ở đó rất đắt và ăn đồ đắt mà lại không ngon. Vì vậy, tôi quyết định bỏ đói bản thân cho đến khi đến nhà Khun Karn.

"Tại sao cháu chưa ăn?" - Giọng Bác Tul từ phía sau tôi. Tôi quay về phía bác ấy. - "Cháu đang đợi mọi người ăn cùng nhau. Cháu ăn trước Bác sẽ là bất lịch sự." - Tôi giải thích, cười ngượng nghịu. Tôi không thực sự thân thiết với Bác Tul mặc dù bác ấy thân với cha tôi.

"Cháu là một cậu bé ngoan, Pete." - Bác ấy khen ngợi

"Chúng ta hãy kiếm chút gì đó ăn đi." - Bác Tul mời tôi trong khi chỉ tay vào bàn đã có đầy đủ các thực đơn đồ ăn.

Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy menu đồ ăn bày ra trước mắt. Tất cả các món ăn thực sự là rất ngon và trông sang trọng. Nó giống như các món ăn trong một nhà hàng sang trọng.

Cha tôi đã không nói dối khi nói rằng đồ ăn ở nhà Khun Karn rất ngon. Đồ ăn cho nhân viên xa xỉ như thế này, tôi tò mò về thực đơn chính cho gia đình Khun Karn. Nó phải sang trọng và ngon hơn gấp đôi so với đồ ăn trước mặt tôi.

"Đừng chỉ nhìn vào nó. Hãy cầm lấy nó." - Bác Tul nói

"Dạ vâng Bác." - Tôi xúc cơm, gà chua ngọt, pad thái, tom yum và một ít xúc xích. Thực ra tôi muốn lấy nhiều hơn, nhưng vì đây là ngày đầu tiên tôi làm việc tại ngôi nhà này nên tôi phải chăm chút cho hình tượng của mình. Tôi không thể tham ăn vào ngày đầu tiên đi làm.

Trong khi tôi đang ăn thức ăn của mình, tôi chợt nghĩ đến cha tôi. Phải, tôi đã quên tìm cha mình. Đáng lẽ tôi phải chào ông ấy khi tôi đến.

"Cháu đang tìm gì vậy, Pete?" - Bác Tul hỏi vì bác ấy thấy tôi nhìn quanh như tìm kiếm thứ gì đó.

"Cháu vẫn chưa gặp cha mình. Ông ấy không phải nên ăn cơm ở đây vào giờ này sao?"

"Cha của cháu đã đến Pattaya với Khun Karn. Họ đang xem xét khu nghỉ dưỡng đang được xây dựng ở Pattaya. Có thể cha cháu sẽ trở lại trong một tháng." - Chú Tul giải thích.

Hèn gì tôi không gặp cha tôi từ sáng nay vì ông ấy đang có nhiệm vụ đi Pattaya. Tôi chợt nghĩ, mình cũng sẽ đi làm nhiệm vụ ngoài thị trấn như cha sao? Có vẻ như sẽ rất vui nếu tôi có thể vừa làm việc vừa đi du lịch. Hy vọng rằng Ma Cau hạnh phúc khi có một kỳ nghỉ ở ngoài thị trấn hoặc thậm chí ở nước ngoài để cậu ấy có thể dẫn tôi theo làm vệ sĩ đi cùng cậu ấy. Ahh, chỉ tưởng tượng thế này thôi đã khiến tôi hạnh phúc quá rồi.

"Phi Peteeee...... Cuối cùng anh cũng tới Bangkok." - Ma Cau chạy về phía tôi và bất ngờ ôm lấy tôi. Tôi bất ngờ trước sự xuất hiện của cậu ấy cho đến khi tôi mắc nghẹn thức ăn trong miệng.

"Ma Cau, buông tay trước, tôi sắp không thở nổi rồi, tôi bị mắc nghẹn đồ ăn." - Tôi cầu xin.

Thấy tôi khó thở, Ma Cau vội vàng buông vòng tay ra. Tôi nhanh chóng uống nước từ ly của mình. Cuối cùng, tôi có thể thở sau khi thức ăn trôi xuống khỏi cổ họng.

"Vì em biết hôm nay anh sẽ đến nên em trốn tiết và vội vàng về nhà." - Rõ ràng là Ma Cau đang rất phấn khích.

"Ma Cau, cậu không nên làm quá lên như vậy."

"Không. Em phải làm vậy. Em đã chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng anh với tư cách là vệ sĩ mới của em." - Đột nhiên Ma Cau kéo tôi ra khỏi ghế. - "Anh cứ ăn đi. Em đã chuẩn bị một thứ ngon hơn cái này."

"Khun Ma Cau." - Tôi chưa kịp trả lời thì Bác Tul đã gọi Ma Cau.

"Sao vậy Bác? Còn chuyện gì muốn nói với Phi Pete không?" - Chú Tul lắc đầu.

"Không phải với Pete, nhưng tôi muốn nói chuyện với Khun Macau." - Macau cau mày bối rối.

"Vâng, xin hãy nói. Có chuyện gì vậy?"

"Thực ra Pete không được chỉ định làm vệ sĩ của Khun Ma Cau, mà là vệ sĩ của Khun Vegas."

"Gì???" - Ma Cau ngạc nhiên thốt lên. Không chỉ Ma Cau mà ngay cả tôi cũng rất ngạc nhiên khi nghe những lời của Bác Tul.

Chuyện gì đã xảy ra thế? Tại sao tôi lại đột ngột được giao nhiệm vụ bảo vệ Vegas khi một tháng trước Khun Karn vẫn nói rằng tôi sẽ là vệ sĩ của Macau.

"Tại sao đột nhiên trở thành vệ sĩ của Phi Vegas? Tại sao lại đột ngột như thế này? Không phải Phi Vegas đã có Folk rồi sao? Vệ sĩ tốt nhất trong nhà." - Cuộc biểu tình ở Ma Cau.

Tôi rất biết ơn vì Ma Cao đã không coi đó là điều hiển nhiên khi tôi được chuyển làm vệ sĩ của Vegas.

"Nhưng đây là lệnh của Khun Karn vì vào tháng tới, Folk sẽ làm vệ sĩ cho Khun Karn và sáng nay cậu ấy đã rời đi Pattaya theo Khun Karn." - Bác Tul lại nói.

Arghh, đầu tôi choáng váng khi nghe tất cả những sự thật này. Tôi cảm thấy muốn trốn khỏi nơi này và trở về làng của mình. Tôi thà làm nông dân trong làng còn hơn phục vụ Vegas cả đời.

"Cháu sẽ nói chuyện với cha. Cháu có nên gọi cho ông ấy ngay bây giờ không?" - Macau lấy điện thoại di động trong túi và thực hiện một cuộc gọi. Có vẻ như cậu ấy thực sự đã gọi cho Khun Karn. - "Chào cha." - Chào Ma Cau sau khi cuộc gọi được kết nối.

"..."

"Cha, Bác Tul nói rằng con sẽ được giao cho Folk và Pete sẽ phụ trách bảo vệ Phi Vegas?"

"..."

"Con không thể làm vậy, cha. Cha đã hứa với con. Cha nói Phi Pete sẽ là vệ sĩ của con." - Lần này Ma Cau nói nửa lời than vãn với Khun Karn.

"..."

"Con không muốn. Con chỉ muốn Phi Pete." - Macau nói.

Tôi không biết Khun Karn đã nói gì ở phía bên kia, nhưng Macau thực sự kiên định trong lập trường của mình và không để tôi đi và tôi rất biết ơn vì điều đó.

"..."

"Được thôi. Con sẽ nói chuyện trực tiếp với Phi Vegas. Nếu anh ấy đồng ý, con sẽ đổi vệ sĩ cho anh ấy và bố phải hứa sẽ không can thiệp vào quyết định của chúng con." - Macau nói một cách chắc chắn và sau đó cậu kết thúc cuộc gọi với Khun Karn.

Lần đầu tiên trong đời tôi thấy Ma Cau thực sự khó chịu, khuôn mặt đang trắng bệch của cậu ấy bỗng chốc biến thành màu cà chua.

"Phi Pete. Em sẽ thảo luận chuyện này với Phi Vegas."
- Tôi mỉm cười nhẹ nhõm. Ít ra thì vẫn còn hy vọng để tôi không phải là vệ sĩ của Vegas. Nếu điều đó xảy ra, tôi thực sự có thể chết vì bị Vegas cắn. Tôi chợt thấy rùng mình khi nghĩ đến điều đó.
————————————————————————————

Hấp dẫn rồi nghennnnnnnn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top