Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12 - Tôi Xin Lỗi!

Tác giả: Da15y_Lover (acc Wattpad: @Da15y_Lover)

PETE POV

Tôi mở mắt và nhìn quanh phòng. Tôi vẫn ở chỗ cũ như đêm qua, nằm trên giường của Vegas, tôi không biết Vegas kết thúc cuộc ân ái của chúng tôi khi nào, khi tôi tỉnh dậy vào nửa đêm, anh ta đã ngủ say bên cạnh tôi.

Tôi định dậy để rời khỏi nơi này đêm qua, nhưng toàn thân tôi rất đau. Ngay cả khi thay đổi tư thế ngủ, tôi cũng phải mất vài phút vì mông tôi đau, đặc biệt là nơi ở phía sau. Tôi không tìm thấy Vegas ở mọi ngóc ngách trong phòng.

Tốt lắm. Có vẻ như đây là thời điểm thích hợp để trốn khỏi đây.

Tôi nhanh chóng mặc lại bộ quần áo từ đêm qua đang nằm lộn xộn trên sàn và lao ra khỏi căn phòng chết tiệt này, tôi đi ngang qua Mork khi cậu ta đang đi lên tầng hai mang theo một khay với một đĩa cơm rang và một ly nước trái cây.

"Này Pete. Mày đi đâu vậy?" - Tôi lúng túng trả lời như người bị bắt quả tang.

"Này, sao môi mày lại thâm tím thế này?" - Mork hỏi, xem xét vết bầm tím trên môi tôi.

Vegas đã tát tôi rất mạnh vào đêm qua khiến tôi thức dậy với khuôn mặt thâm tím.

"Ồ cái này. Đêm qua, trên đường về nhà từ một bữa tiệc, Khun Vegas và tôi đã bị phục kích bởi một nhóm cướp và chúng tôi đã đánh nhau." - Câu trả lời của tôi là bịa chuyện.

"Thật sao? Tại sao mày không gọi cho bọn tao?"

"Không sao đâu. Chúng tôi đã đánh bại họ và về nhà an toàn." - Tôi đã nói dối, tôi xin lỗi Mork. Tôi đã phải nói dối cậu.

Tôi không muốn sự ô nhục của mình đêm qua bị mọi người biết, đặc biệt là những người trong ngôi nhà này vì nếu điều đó xảy ra, tôi không biết phải đặt lòng tự trọng của mình vào đâu nữa.

"Không có gì cả, trước khi rời khỏi, Khun Vegas ra lệnh cho tao mang đồ ăn cho mày trong phòng của cậu ấy. " - Mork bưng cái khay lên trước mặt tôi, tôi nhìn vào cái khay.

Sau những gì anh ta đã làm với tôi đêm qua, anh ta mong tôi sẽ quên đi bằng cách cho tôi đồ ăn này?

"Tôi không ngờ Khun Vegas lại tốt bụng như vậy. Để mày ngủ trong phòng của cậu ấy khi mày bị thương. Chắc chắn cậu ấy cũng phải chữa trị vết thương cho mày? " - Tôi gật đầu.

"Ừ. Anh ta thực sự tốt." - Tại sao tôi phải đồng ý với lời của Mork khi người làm tổn thương tôi là Vegas.

Nhưng, tôi không biết phải nói gì khác? Hơn nữa, tôi bị bắt gặp ngủ cả đêm trong căn phòng của Vegas.

"Ăn cơm ở tầng dưới đi Mork. Tôi cũng về phòng đây."

Tôi yêu cầu cậu ta xuống tầng một, ăn thức ăn mà Mork đưa cho tôi. Tôi làm vậy để cậu ta không nghi ngờ và tin vào chứng cứ ngoại phạm của tôi.

Sau khi ăn xong, tôi quay lại phòng để tắm rửa và nghỉ ngơi. Một tiếng đồng hồ, tôi trằn trọc trở mình trên giường vì không tài nào chợp mắt được dù đã bắt nhắm mắt nghe nhạc ru, càng nhắm mắt lại, những hình ảnh về sự việc đêm qua càng ám ảnh tâm trí tôi.

Cảnh Vegas cưỡng ép tôi thực sự khiến trái tim tôi đau nhói, nước mắt tôi bắt đầu chảy dài trên má.

Tôi khóc nức nở với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi không khóc vì những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng tôi đang khóc vì cuộc đời đầy bi kịch của mình.

Sinh ra là một đứa trẻ không có mẹ và nghèo khó vẫn chưa đủ khổ sao? Bây giờ, niềm tự hào của tôi cũng đã bị mất đi bởi những việc làm của Vegas? Tại sao Chúa lại ác với tôi như vậy? Tại sao ông trời lại đối xử với số phận tôi như thế này?

∞ ∞ ∞

VEGAS POV

Kể từ khi sự việc xảy ra hai ngày trước, tôi đã không gặp Pete. Tôi biết cậu ấy phải giận tôi vì cậu ấy đã không bày tỏ cảm xúc của bản thân với tôi kể từ đêm đó.

Cậu ấy đang tránh mặt tôi?

"Mork."

Tôi gọi cho Mork, người đang canh gác trước phòng tôi, lúc đầu tôi bối rối không hiểu tại sao Mork lại thay thế vị trí của Pete, nhưng tôi đã để nó xảy ra vào ngày đầu tiên vì tôi nghĩ Pete cần ở một mình.

Sau hai ngày, tôi phải thừa nhận rằng tôi đã đợi Pete, người đang đứng trước cửa phòng tôi, chăm sóc mọi nhu cầu của tôi.

Thành thật mà nói, kể từ đêm đó, tôi cảm thấy tồi tệ với Pete nhưng tôi không muốn xin lỗi.

"Pete đâu rồi? Tại sao cậu lại ở đây?" - Tôi hỏi Mork, người đang đứng trước mặt tôi.

"Khun Vegas không biết rằng Pete đã nghỉ một tuần sao?" - Mork bối rối hỏi.

Cậu ta nói với tôi khi nào? Chúng tôi chỉ mới không gặp nhau cho đến bây giờ, tôi đứng dậy khỏi ghế sô pha.

"Khun Vegas, cậu đi đâu vậy?"

"Đến phòng tìm Pete." - Tôi nói rồi bỏ đi và Mork theo sau tôi, tôi gõ cửa liên tục nhưng không có tiếng trả lời.

"Pete! Mở cửa." - Lần này tôi đập mạnh vào cửa nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

"Lần cuối cùng cậu nhìn thấy Pete là khi nào?" - Tôi hỏi Mork

"Tôi đã không gặp cậu ấy kể từ lần cuối cùng Khun Vegas bảo tôi đưa bữa sáng cho cậu ấy. Có lẽ Boun đã nhìn thấy cậu ấy, thưa Khun Vegas."

"Gọi cho Boun ngay" - Mork ngay lập tức gọi cho Boun qua bộ đàm. Chưa đầy năm phút Boun đã vội vàng đến.

"Lần cuối cùng cậu gặp Pete là khi nào?" - Boun nghĩ một lúc.

"Chiều qua thưa Khun Vegas. Từ đó đến nay tôi không gặp lại cậu ấy nữa." - Nghe câu trả lời của Boun, tôi bắt đầu lo lắng.

"Lấy chìa khóa phụ phòng Pete." - Tôi lại ra lệnh cho họ. Tôi ngay lập tức bước vào phòng.

"Pete. Cậu không sao chứ?" - Tôi hỏi một cách điên cuồng, nhưng Pete không trả lời. Cơ thể cậu ấy đang run rẩy như đang rất lạnh và khi tôi chạm vào trán cậu ấy, nhiệt độ cơ thể cậu ấy rất nóng.

Có vẻ như cậu ấy bị sốt.

"Mork, nhanh chóng gọi bác sĩ Kun. Bảo anh ấy đến đây ngay lập tức. Còn cậu Boun, lấy nước và khăn để chườm." - Tôi ra lệnh cho những người bảo vệ, những người ngay lập tức di chuyển để thực hiện nó. Tôi nắm lấy tay Pete.

"Pete. Tĩnh lại đi. Bác sĩ sẽ đến sớm thôi." - Tôi vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy.

Một giờ sau, bác sĩ Kun đến và kiểm tra tình trạng của Pete.

Sau khi cho Pete uống vài viên thuốc sốt và tiêm vitamin, bác sĩ Kun đến gặp tôi.

"Cậu ấy ổn. Chỉ là một cơn sốt bình thường thôi. Có vẻ như cậu ấy đang căng thẳng hoặc có thể mệt mỏi vì công việc? Cậu ấy sẽ hồi phục trong vài ngày sau khi uống thuốc. Quan trọng nhất là cậu ấy phải luôn bổ sung vitamin để không bị sụt cân nữa. "

Tôi vừa nghe bác sĩ Kun giải thích vừa liếc nhìn Pete đang nằm yếu ớt trên giường vài lần.

"Vậy tôi đi đây."

"Tạm biệt bác sĩ Kun."

"Được rồi"

"Cảm ơn sự giúp đỡ." - Tôi quay trở lại phòng của Pete

"Các cậu có thể trở lại làm việc.  Tôi sẽ ở lại với Pete."

Tôi ra lệnh cho Mork và Boun vẫn đang đứng canh trong phòng, sau khi Boun và Mork rời đi, tôi kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh giường của Pete.

Tôi nắm lấy tay cậu ấy và nhẹ nhàng xoa đầu cậu. - "Pete. Tôi xin lỗi. Chắc là do chuyện xảy ra đêm đó. Tỉnh lại đi Pete. Thà thấy cậu khỏe mạnh mà chửi bới tôi còn hơn phải nằm trên giường bệnh như vậy."

" Cha .... "

" Pete? Pete cậu tỉnh rồi à? "

" Cha ... con sợ. Cha, Pete sợ. Cha, đến đây nhanh đi. Con sợ. Đi với con. " - Hóa ra Pete đang mê sảng trong lúc ngủ. Không chỉ vậy, cậu ấy còn đang khóc, tôi ngay lập tức nằm xuống bên cạnh và kéo cậu ấy vào lòng.

"Pete. Bình tĩnh. Đừng sợ. Tôi ở đây." - Tôi nhẹ nhàng xoa vai anh ấy cho đến khi Pete bình tĩnh lại và ngủ say trong vòng tay tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top