Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42 - Bóng tối quá khứ

Tác giả: Da15y_Lover (acc Wattpad: @Da15y_Lover)

PETE POV

Knock ... Knock ... Knock ....

Một tiếng gõ cửa phòng ngủ đánh thức tôi. Tôi nhanh chóng bước ra khỏi giường để mở cửa. Gương mặt của dì Mai từ sau cánh cửa hiện ra.

"Có chuyện gì vậy dì?" - Tôi hỏi trong khi ngáp một chút vì tôi vẫn còn buồn ngủ.

"Xin lỗi đã làm phiền cậu, thưa cậu. Đây là cuộc gọi từ Khun Win." - Dì Mai đưa điện thoại di động cho tôi.

"... Khun Win khăng khăng muốn nói chuyện với cậu." - Dì Mai tiếp tục giải thích.

"Không sao đâu dì." - Tôi nhận lấy điện thoại di động của dì Mai và bắt đầu nói chuyện điện thoại.

"Hừm. Có chuyện gì vậy?" - Tôi trả lời một cách lười biếng.

["Em vừa mới ngủ dậy?"]

"Vâng. Hôm nay là ngày nghỉ của em, vì vậy em dành nó để nghỉ ngơi cả ngày. Anh đang gọi có việc gì sao?"

["Em muốn món quà gì từ London?"]

"Anh đã quấy rầy giấc ngủ của em chỉ để hỏi câu hỏi không quan trọng này?" - Tôi nói với giọng điệu hơi bực mình.

[...]

"Win?" - Tôi gọi, bởi vì không có âm thanh từ bên kia.

["Xin lỗi đã làm phiền em. Vậy là xong. Chỉ cần tắt máy. Em có thể ngủ tiếp."] - Bản tính trẻ con của Win lại trở lại. Tôi biết anh ấy đang hờn dỗi.

"Em không muốn gì cả. Em chỉ muốn anh nhanh chóng về nhà và đến Bangkok an toàn." - Tôi nói.

["Ahh, thật ngọt ngào. Làm thế nào anh không có thể phát điên với điều này chứ?"]

"Đừng có trêu em." - Tôi phản đối.

["Thực ra, anh gọi vì anh nhớ em nhưng sau khi nghe giọng nói của em, nỗi nhớ của anh đã được chữa khỏi."] - anh ấy lại trêu tôi.

Tôi đỏ mặt vì những gì anh ấy vừa nói. Tôi chắc rằng bây giờ má tôi đang đỏ. Ngay lập tức, tôi nghĩ đến dì Mai vẫn đứng ở cửa, tôi liếc nhìn dì ấy. Dì Mai cũng cười với tôi khiến tôi càng thêm xấu hổ.

"Mặc kệ. Em muốn ngủ nữa."

["Được rồi. Ngủ ngon, em yêu."] - Win lại dõ dành tôi lần nữa.

"Lần sau, đừng gọi vào điện thoại của dì Mai nữa. Đừng làm phiền người khác."

[Em không nhấc máy]

Tôi chợt nhớ ra rằng mình đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng để không làm phiền giấc ngủ của mình.

"Xin lỗi, em vừa tắt điện thoại."

["Ồ Pete, anh sẽ quay lại vào tuần sau. Đừng nghịch ngợm khi anh không có mặt."]

"Làm thế nào em có thể nghịch ngợm đây, anh đã nói với dì Mai theo dõi em trong khi anh đi vắng." - Tôi vừa trả lời vừa liếc nhìn dì Mai đang nhìn sang hướng khác không dám nhìn tôi.

[Ha ha ha ha. Ừ, đi ngủ tiếp đi. bye. Moaaaa ..... "]

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Win, tôi trả lại điện thoại cho dì Mai. Đột nhiên, tôi nhớ ra di động của mình. Tôi với lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Win có gửi vài tin nhắn mới và cuộc gọi nhỡ. Dì Pai? Dì Pai gọi cho tôi để làm gì? Tôi quyết định gọi lại. Sau vài tiếng bíp, cuộc gọi của tôi cuối cùng cũng được kết nối.

" Pete. . . " - Dì Pai hoảng sợ trả lời.

"Có chuyện gì vậy dì?"

"Cô Mook. Sáng nay cô Mook chỉ than vãn, nhưng bây giờ nhiệt độ cơ thể con bé đang tăng lên. Sốt cao." - Dì Pie nói.

"Dì đã gọi bác sĩ chưa?"

"Tôi không biết phải gọi cho ai, vì vậy tôi đã gọi cho cậu Pete. Tôi nhớ Vegas đã ra khỏi thành phố để công tác và mang theo gần như tất cả vệ sĩ."

"Được rồi. Bây giờ, dì bình tĩnh lại. Đợi ở đó. Tôi sẽ đến ngay" - Tôi tắt máy và thay quần áo, đến nhà chính.

∞ ∞ ∞

"Chuyện gì vậy dì?"

"Tôi không biết, thưa cậu. Cô Mook đột nhiên quấy khóc và bây giờ con bé rất nóng."

Tôi đặt mu bàn tay lên trán Mook. Nóng quá. Thân nhiệt của con bé rất nóng. Tôi lập tức lấy nhiệt kế để đo nhiệt độ 37,5 độ. Tôi đang hoảng sợ. Tôi ôm Mook vào lòng.

"Dì ơi, mau thu dọn đồ đạc của Mook đi. Bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện." - Tôi nói vớ dì Pai.

"Còn cậu Mek thì sao, thưa cậu?"

"Mang thằng bé theo cùng." - Tôi liếc nhìn Mek đang ngủ trên giường, đã nhớ ra điều gì đó.

"Mà dì ơi, đừng quên gọi cho Khun Vegas. Nói với anh ta là chúng ta sẽ đưa Mook đến bệnh viện."

"Vâng thưa cậu." - Dì Pai ngoan ngoãn đáp.

∞ ∞∞

VEGASPOV

Khi tôi mở cửa phòng Mook, những thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là Mook đang nằm trên giường và Pete đang ngủ trên ghế sofa và Mek đang ngủ trên đùi của cậu ấy.

Tôi bước đến chỗ Mook và hôn nhẹ lên trán con bé, sau đó quay sang Pete, người vẫn đang ngủ trên ghế và không để ý đến sự xuất hiện của tôi. Tôi nhìn vào khuôn mặt của Pete và cười nhạt. Cuối cùng, tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ấy để đánh thức cậu ấy.

"Pete, dậy đi." - Tôi khẽ gọi. Sau vài lần gọi, cuối cùng Pete cũng tỉnh lại. Ngáp một chút, Pete ngồi thẳng vào chỗ ngồi của mình.

"Anh đến khi nào vậy?"

"Vừa mới đến". - Tôi bước đến chiếc ghế bên cạnh giường của Mook và ngồi trên đó.

"Công việc của anh ở Phuket đã xong chưa?"

Tôi lắc đầu. - "Tôi rời đi. Sau cuộc gọi của dì Pai, tôi bắt chuyến bay sớm nhất để về đây."

"Anh không nên vội vàng đến đây. Tôi vẫn có thể lo liệu được."

Tôi liếc nhìn Pete một cái rồi quay lại nhìn Mook, con bé vẫn đang ngủ.

"Tôi không muốn trở thành một người cha vô trách nhiệm. Sau cùng, trách nhiệm của tôi là chăm sóc Mek và Mook."

"Anh làm việc vì các con của mình. Đó là công việc của một người cha. Tôi có thể giúp anh chăm sóc Mek và cha anh." - Pete trả lời, tôi liếc nhìn lại Pete.

"Em định chăm sóc con tôi mãi sao?" - Tôi hỏi và có thể thấy Pete đang nuốt nước bọt. Có vẻ cậu ấy ngượng khi nghe câu hỏi của tôi

"Tôi ... tôi ... hm ... có lẽ tôi không thể chăm sóc chúng mãi được, nhưng anh vẫn còn dì Pai phải không? Dì ấy sẽ chăm sóc tốt cho bọn trẻ." - Pete lắp bắp.

"Em nói đúng." - Tôi khẽ mỉm cười, trong lòng có chút thất vọng. Tôi đã hy vọng rằng Pete sẽ nói 'CÓ'.

∞ ∞∞

Hôm nay nhà chính hơi chật vì tổ chức sinh nhật cho bố. Vì lý do sức khỏe, vì vậy chúng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ tại nhà. Chỉ một vài đồng nghiệp thân thiết của bố và một vài đối tác kinh doanh được mời.

"Này, những đứa cháu dễ thương của tôi đâu rồi?" - Tay hỏi ngay khi đi cùng Ram. Tôi châm biếm.

"Ôi, bố Vegas, bố ghen hả?" - Tay vừa nói vừa cười tôi. Ram cũng cười, tôi chỉ khịt mũi khó chịu.

"Ồ, chúng đây." - Tôi chỉ tay về phía Pete và cặp song sinh vừa đi xuống từ tầng hai, một tay cậu bế Mook, một tay dắt Mek bước xuống cầu thang.

"Pete. Lại đây." - Tôi đã gọi cậu ấy. Tay và Ram nhìn nhau khi Pete đến gần chúng tôi. Tôi biết họ đang nghĩ gì.

"Này Tay. Này Ram." - Chào Pete khi cậu ấy đến trước mặt chúng tôi.

"Win không đến à?" - Ram hỏi.

Pete lắc đầu. - "Anh ấy vẫn ở London. Anh ấy sẽ trở lại vào ngày mốt."

"Cậu thế nào rồi Pete?" - Tay hỏi.

"Tốt. Lâu rồi không gặp, Cậu có đẹp trai hơn". - Pete nói.

"Cậu đang trêu tôi đấy à? Hãy cẩn thận. Win khi ghen giống như một con chó dữ." - Tay nói rồi phá lên cười. Pete và Ram cũng cười theo câu nói của Tay.

"Em có mệt không? Để tôi cõng nhé?" - Tôi đã sẵn sàng để nhận Mook ra khỏi vòng tay của cậu ấy, nhưng Mook từ chối và siết chặt lấy Pete hơn nữa.

"Ngay cả con của mày cũng không muốn mày nữa, Vegas à." - Tay nói.

"Để tôi giữ cho. Anh có thể tiếp tục trò chuyện với Tay và Ram, tôi sẽ đưa chúng ra công viên chơi." - Pete nói rồi rời khỏi chúng tôi.

"Từ khi nào mày lại thân thiết với Pete vậy?" - Tay hỏi sau khi Pete rời đi.

"Chúng tôi chỉ thân thiết với tư cách là ông chủ và vệ sĩ." - Tôi trả lời.

"Win sẽ không phiền khi Pete làm việc ở đây sau khi mày về chứ?" - Lần này đến lượt Ram hỏi.

"Rõ ràng là không. Dù cậu ấy vẫn làm việc trong nhà này nhưng tao và Pete rất ít gặp nhau. Dù sao thì Pete cũng không có tình cảm với tao nữa. Cậu ấy chỉ coi tao như sếp" - Tay nheo mắt lại.

"Mày chắc chứ? Mày có bao giờ hỏi cậu ấy chưa?"

"Tao chưa bao giờ hỏi nhưng tao nghĩ Pete không có tình cảm với tao, nếu không thì làm gì có chuyện cậu ấy vẫn làm việc ở nhà tao như bình thường." - Tôi giải thích.

"Ồ đúng vậy? Nhưng, tại sao tao lại cảm thấy ngược lại?" - Tay nhấp một ngụm đồ uống trong khi nhìn Pete đang chơi với Mook và Mek. Ram trả lời.

"Không. Không. Lần này tao chắc chắn với cảm giác của mình. Tao nghĩ Pete vẫn còn chút tình cảm với Vegas, đó là lý do tại sao cậu ấy vẫn ở trong ngôi nhà này. Mook và Mek là con của Mild, nếu Pete không yêu Vegas nữa, Pete có lẽ sẽ không làm vậy. Chăm sóc con của Mild, người phụ nữ đã khiến Vegas rời bỏ cậu ấy ... " - Tay giải thích suy đoán.

" ... Dù mọi người không biết thì họ sẽ nghĩ Mook và Mek là con ruột của Pete. Họ có vẻ rất thân thiết." - Tay tiếp tục rồi nhấp thêm một ngụm đồ uống của mình. Ram và Tay trừng mắt nhìn Ram.

"Tao dám nói thế này vì Win không có ở đây." - cậu ta nói rồi bỏ đi kiếm đồ ăn, Ram vỗ vai tôi.

"Đừng lo lắng về những gì Tay nói. Đó chỉ là cảm giác. Nó có thể sai."

Tôi khẽ gật đầu. Quá muộn. Tôi đang suy nghĩ về những gì Tay vừa nói. Nếu nó là sự thật thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu Pete thực sự vẫn yêu tôi? Tôi hỏi Pete người đang thu dọn chăn cho Mek và Mook.

"Chúng đang ngủ." - Pete trả lời cộc lốc.

"Em muốn về nhà ngay bây giờ?"

Pete gật đầu.

"Muốn tôi đưa em về không?"

Pete lắc đầu. - "Tôi có mang xe đến. Tôi về đây. Chúc anh ngủ ngon." - Pete nói rồi quay đi.

"Pete." - Tôi gọi cậu ây cho đến khi cậu ấy dừng lại.

"Em vẫn yêu anh chứ?" - Tôi hỏi đột ngột.

Pete quay lại. - "Ý anh là gì?"

Tôi im lặng. Băn khoăn về những gì tôi sẽ nói tiếp theo. Tôi chợt hỏi như thế này vì câu nói của Tay cứ ám ảnh tôi.

"Em? Hm ... em còn yêu tôi không?" - Tôi lặp lại câu hỏi của mình.

Tôi quyết định đi lại gần cậu ấy, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Cậu ấy vẫn bị mắc kẹt tại chỗ, tôi tiến lại gần cậu ấy hơn và chỉ cách vài inch. Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, tôi nhấc tay và kéo khuôn mặt của Pete lại gần sau đó tôi đặt môi mình lên môi cậu ấy.

Tôi đã hôn cậu ấy. Tôi áp môi mình vào môi Pete vẫn đang ngậm chặt. Đột nhiên, Pete đẩy tôi ra, tôi khá bất ngờ trước phản ứng của cậu ấy, cậu ấy không nói gì, chỉ nhìn tôi một cách khó chịu rồi bỏ đi, để lại tôi vẫn còn đơ tại chỗ.

———————————————————————————

Chê Gát nhaaaaaaaaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top