Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Em họ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Mấy ngày nay nhà của hai anh em có khách, chính là em họ của cảnh sát Trần đến ở nhờ. Cậu nhóc vừa thi đậu vào trường đại học gần đây, thế nên lặn lội xách đồ từ thành phố khác đến. Vừa làm thủ tục nhập học vừa cọ cơm, tính chờ đến tuần sau được vào ở ký túc xá thì dọn đi.

Cảnh sát Trần có em họ thân thiết đến chơi cũng đổi vài ca trực tranh thủ ở nhà chơi với em cho nó đỡ bỡ ngỡ, bác sĩ Cố cũng đổi làm vài hôm. Nếu không có ca nào bất ngờ thì đều về nhà nấu ăn phục vụ hai ông tướng lên được phòng khách nhưng không xuống được phòng bếp.

2.
Quý Hướng Không cọ cơm ở nhà anh họ đã được hai hôm. Cậu không lạ nước lạ cái, cũng không lạ nhà ngại ngùng. Cái mà cậu cảm thấy khác lạ khó mà thích nghi được ở đây, chính là cách nói chuyện của ông anh họ với người yêu.

Quý Hướng Không bám đuôi Trần Vũ từ nhỏ, cái nết của ông anh họ này cậu rất tự tin mình nắm trong lòng bàn tay. Cho đến buổi đầu tiên cậu xách va li đến ngôi nhà hạnh phúc của hai người.

Hôm ấy Quý Hướng Không vừa đáp máy bay đã được cảnh sát Trần lấy xe hơi đón về, bác sĩ Cố thì ở nhà chuẩn bị cơm trưa. Hai anh em lâu ngày không gặp cũng không ngượng ngùng gì, qua loa chào hỏi vài câu rồi ra xe. Cả hai anh em đều là người ít nói, vậy nên cũng chỉ câu được câu không nói về việc nhà rồi việc học. Cảnh sát Trần tập trung lái xe, còn Quý Hướng Không tập trung chơi game, ai lo việc của người ấy. Đây chính là phương thức ở chung bình thường của hai người.

3.
Vừa về đến nhà, còn chưa cởi giày ra, cảnh sát Trần đã làm Quý Hướng Không hú hồn một phen.

- Anh ơi! Không Không đến rồi nèeeeee!

Ủa ai là Không Không? Không Không là ai vợi? "Nèeeeeeeee" là cái quỷ gì? Cái giọng nhựa nhựa đang kéo này phát ra từ miệng ai vậy?

Quý Hướng Không bàng hoàng nhìn ông anh họ đó giờ mỗi lần gọi mình toàn là "ê", "nhóc", "thằng nhóc kia", mấy lần nhờ vả lịch sự lắm mới nghe được chữ "em" là thấy có chuyện rồi. Lần đầu tiên trong đời cậu nghe được chữ "Không Không" lưu loát không ngại ngùng từ cái miệng cứng ngắc kia mà toát hết cả mồ hôi hột. Cậu cứ đứng im trước ngưỡng cửa cho đến bác sĩ Cố ra chào hỏi rồi dẫn cậu vào phòng riêng cho khách để rửa tay rửa mặt cậu vẫn chưa hết bàng hoàng.

4.
Bác sĩ Cố là một người rất điềm đạm, tinh tế. Anh ấy nói chuyện vừa ấm áp gần gũi, lại không tạo cảm giác vồ vập làm quen khiến người khác khó chịu. Nhìn chung thì Quý Hướng Không cũng đã hiểu vì sao khi nhắc đến bác sĩ Cố, cả mẹ mình và bác gái bác trai nhà cảnh sát Trần đều tấm tắc khen không dứt mồm.

Vậy nhưng anh lại khác hình tượng người yêu lý tưởng của ông anh họ mà cậu tưởng tượng. Trước giờ cậu vẫn nghĩ người yêu ông anh họ này phải là người nhiệt tình như lửa, bốc đồng, miệng còn phải liến thoắng để bù lại cho cái sự im thin thít của cảnh sát Trần. Một người nói ba câu cũng đã thấy phiền hai câu, vừa cục súc vừa lạnh như nước đá thì cần một ngọn lửa nhiệt huyết gì đó làm tan chảy ra.

Có ai ngờ, ổng tự bốc cháy luôn rồi.

Bữa cơm cũng không câu nệ tiểu tiết hay quy định đang ăn không được nói chuyện. Chủ yếu cũng là do bác sĩ Cố và cảnh sát Trần nghề nghiệp đặc thù, được bữa ăn cũng phải nhanh chóng vội vàng, đang trong ca có khi vừa phải ăn vừa bàn việc, thế nên cách ăn cũng khá thoải mái. Quý Hướng Không lại càng không nghĩ nhiều về vấn đề này.

Vậy nên trong bữa ăn, bác sĩ Cố cũng có làm quen, hỏi qua vài chuyện cho không khí bớt ngượng ngùng. Đại loại là việc học tập, rồi thủ tục nhập học có khó khăn gì không, xem trường lớp như thế nào chưa. Còn giới thiệu mấy món ăn trên bàn, bảo cậu nếu nhập học mà có rảnh thì về đây ăn cơm, lâu lâu anh em tụ họp nói chuyện cũng vui.

Quý Hướng Không anh hỏi thì nói, đáp lại rất lịch sự, cũng không tạo cho người ta thấy cảm giác xa cách như lúc cậu im lặng nữa, không khí dần trở nên thân thiết hơn.

Ngược lại chính là cảnh sát Trần, thấy anh chỉ lo hỏi han em họ, không nhìn mình gì hết, cũng không hỏi mình câu nào, tự buồn tự tủi xong liền tìm cảm giác tồn tại.

- Anh ơi ăn tôm hong em bóc cho nè!

- Úi anh ơi sao món này cay thế, em muốn uống nước, anh rót hộ em với.

- Anh cứ kệ nó đi, thằng nhóc này dễ ăn lắm, gì nó cũng ăn được, anh tập trung ăn nè, em bóc tôm tiếp cho anh nhaaaaa.

Quý Hướng Không trải qua bữa ăn mà trong đầu như có hai tên đang đáng nhau đùng đùng. Vừa cảm thấy mĩ mãn vì đồ ăn bác sĩ Cố nấu quả nhiên rất ngon như lời mẹ và bác nói, làm cậu no căng. Mà cậu cũng no căng vì mấy cái trò ấu trĩ của ông anh họ.

Rớt hết cả da gà, ông anh họ ngày xưa đến ăn tôm cũng lười bóc vỏ, bảo có nhiều canxi, giờ thì tay nghề bóc vỏ điêu luyện thành thục. Mới vài giờ trước thôi cậu vẫn còn cảm giác ông anh họ ít nói cục cằn , giờ thì cái miệng tía lia còn không cho ai nói kịp, mà nội dung thì toàn cẩu lương thồn miệng. Xin lỗi ở đây chỉ có một người độc thân nhưng không có như cầu xem người ta ân ái, cảm ơn.

5.
Cậu ở đây đã được bốn ngày, ông anh họ trừ ngày thứ hai có ca trực không đổi được, đi làm từ sáng đến chiều về thì còn lại đều ở nhà với cậu. Nói là hai anh em thân thiết ôn lại chuyện cũ chứ thực ra là ôm máy chơi game đại chiến ba trăm hiệp.

Bác sĩ Cố thì khó có thể đổi ca hơn, nhưng cũng không trực tối, mấy bữa tối đều do anh về nhà nấu ăn cho mọi người.

Quý Hướng Không cảm thấy khá là thoải mái với khi ở đây, vừa ăn vừa chơi vô tư vô lo. Có mỗi cảnh ông anh thấy bác sĩ Cố chỉ thiếu điều muốn dính lên người người ta làm cậu mệt lòng.

Cậu không kì thị, không chán ghét gì cả, ngược lại còn rất ủng hộ hai người đến với nhau. Bác sĩ Cố tốt như vậy, coi như ông anh thông minh mà bám chắc bám chặt. Nhưng mà có thể nào từ từ được không, thử hỏi coi mấy chục năm lớn lên cùng nhau ổng giữ cái mặt lạnh tanh nói chuyện ít đến thảm thương, cục súc không ai bằng. Một khoảng thời gian không gặp, bùm, cua gắt một phát làm cậu đỡ không kịp.

Không chỉ trên bàn ăn, mỗi lúc bình thường mà thấy bác sĩ Cố, cảnh sát Trần đều kiếm chuyện để nói, không nói thì chọc, không chọc thì show ân ái.

Cậu thấy bác sĩ Cố ngại chứ, đã mấy lần bảo cảnh sát Trần thu liễm một chút. Đúng rồi đó, cậu còn đang ngồi thù lù ở đây, nhưng ông anh họ có tâm nhất quả đất lại giở trò mè nheo làm nũng khác, cạn lời.

Bác sĩ Cố vừa không còn cách nào khác lại vừa hưởng thụ bạn trai dính người. Chỉ biết nhẹ giọng mắng yêu "ấu trĩ".

Quý Hướng Không nghe được thì bày tỏ, chính là đại ấu trĩ.

6.
Sau khi cọ cơm ở nhà hai người được một tuần, cuối cùng thì ký túc xá nhà trường cũng đã mở cho sinh viên.

Quý Hướng Không buồn vì từ nay phải ăn cơm căng tin trường, ăn cơm quán xá, hết được ăn đồ ăn bác sĩ Cố nấu, vì thế trước khi đi còn càn quét một lượt bữa tối cuối cùng, làm bác sĩ Cố cười tươi như hoa. Dặn cậu sau này có rảnh thì thỉnh thoảng về anh nấu cho, có người yêu thì dắt người yêu về ăn chung cũng được, càng đông càng vui.

Được một cái từ giờ hết phải thấy ông anh lượn lờ phát cơm chó trước mặt, chỉ thiếu điều muốn ôm đồ cuốn đi ngay trả lại không gian riêng tình tứ cho hai người.

Cuối cùng thì đi thật, hôm dọn đến ký túc xá cả cảnh sát Trần và bác sĩ Cố đều đi theo giúp cậu dọn dẹp phòng, ăn với nhau một bữa cơm trưa rồi mới chia tay.

Bầu trời tự do ập đến, không còn phải thấy đại ấu trĩ nữa, cậu chỉ muốn tung tăng nhảy chân sáo đi về.

Sau đó, ở ký túc xá, cậu làm quen được với Phương học trưởng.

Sau đó nữa, cậu và Phương học trưởng rất thân nhau, Phương học trưởng cũng nấu ăn rất giỏi.

Sau đó nữa nữa, bên cạnh một đại ấu trĩ, đã có thêm một tiểu ấu trĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top