Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1

𝗔𝗻𝗵 𝘀𝗲̃ 𝗰𝗵𝘂̛̃𝗮 𝗹𝗮̀𝗻𝗵 𝘃𝗲̂́𝘁 𝘁𝗵𝘂̛𝗼̛𝗻𝗴 𝗰𝗵𝗼 𝗲𝗺.
𝗣𝗵𝗮̂̀𝗻 𝟭.

Hồ Vũ Đồng mở ngăn kéo, lấy miếng cao dán quấn chặt vào cổ tay, vết thương từ năm ngoái nhưng vì anh kiên quyết chơi trống, cho nên đến giờ vẫn để lại di chứng. Hồ Vũ Đồng khoác lên mình bộ đồ màu đỏ, bộ đồ mà anh mặc lần đầu tiên anh và Bồng Bồng gặp nhau. Hôm nay là dịp họp mặt của học sinh trường Minh Nhật, đây cũng là lần đầu tiên anh gặp lại mọi người sau khi chia tay với Bồng Bồng.

Sau khi Nhậm Dận Bồng đề nghị chia tay và dọn ra khỏi ngôi nhà hai người đang sống, Hồ Vũ Đồng chưa từng gặp lại, thậm chí còn không biết thông tin về cậu ấy. Hai người có rất nhiều bạn chung, nhưng đối phương dường như đã bốc hơi khỏi thế giới.

"Lão Hồ, lại đây ngồi, đã lâu không gặp". - Diêm Vĩnh Cường nhìn thấy Hồ Vũ Đồng xuất hiện trong đại sảnh, liền tiến lên mời anh ngồi xuống cùng nhau. Trên phía bàn trà là Phó Tư Siêu, Từ Dương, Dương Nhuận Trạch, Vũ Tinh....đều là những gương mặt quen thuộc nhưng ai cũng đã trưởng thành rồi, anh cũng từ một cậu bé trở thành một người đàn ông trạc 30 tuổi.

Bữa tiệc ngày càng đông, đều là bạn học cũ, mọi người gặp nhau đều nói chuyện rất vui vẻ. Ngồi lặng trong góc, nốc cạn ly rượu, Hồ Vũ Đồng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, vô tình bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Vũ Tinh và Diêm Vĩnh Cường.

"Lão Hồ, tiếp theo anh định sinh sống ở Thượng Hải sao?" Vĩnh Cường nhìn Hồ Vũ Đồng. Chỉ mấy năm không gặp, lão Hồ dường như trở nên thâm trầm hơn trước.

"Ừ, ban nhạc sắp chuyển phòng tập đến Thượng Hải, và anh dự định mở một quán bar ở Thượng Hải, anh muốn ổn định một chút. "

Vĩnh Cường gật đầu, định nói gì đó, nhưng bị Hồ Vũ Đồng cắt ngang:

"Hôm nay cậu ấy không đến sao?"

Hồ Vũ Đồng nhìn Diêm Vĩnh Cường và hỏi.
Bất ngờ và căng thẳng, Vĩnh Cường không biết nói gì, chỉ gật đầu qua quýt. Đương nhiên, cậu biết tại sao Bồng Bồng không xuất hiện, và cậu cũng biết vì sao Hồ Vũ Đồng không biết chuyện này.

"Tại sao?"

Diêm Vĩnh Cường hơi sửng sốt trước cảm giác áp chế thoát ra từ phía Hồ Vũ Đồng, lắc đầu nói rằng mình không biết.

"Được rồi, anh không làm em khó xử nữa."

Hồ Vũ Đồng cầm điện thoại di động đứng dậy, anh đã muốn rời đi, vì không có người anh muốn gặp ở đây.

"Tôi đi trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ, tối nay tôi còn có việc."

Diêm Vĩnh Cường và Vũ Tinh tiễn lão Hồ ra cửa. Sau khi chào tạm biệt, Vĩnh Cường bỗng ngập ngừng:

"Lão Hồ, cái đó ..."  "Thực ra ..."

Vĩnh Cường không biết phải nói gì về toàn bộ sự việc vào lúc này.  Cậu vẫn đang phân vân không biết có nên nói cho lão Hồ biết về chuyện của Bồng Bồng hay không, cậu quay lại nhìn về phía Vũ Tinh.

Hồ Vũ Đồng nhìn theo hướng của Vĩnh Cường về phía Vũ Tinh, lần này anh hiểu rằng, họ có điều gì đó muốn nói với anh về Bồng Bồng. Mặc dù anh ấy không biết đối phương sẽ nói gì với mình, nhưng nó chắc chắn liên quan đến quyết định ban đầu của Bồng Bồng. Hồ Vũ Đồng biết rõ đứa nhỏ trong lòng phải có lý do của chính mình mới rời đi, bọn họ sống với nhau hơn hai năm, anh làm sao có thể không hiểu Nhậm Dận Bồng ?

"Em ấy rời đi là có lý do, đúng không?"

Hồ Vũ Đồng lên tiếng trước, Vĩnh Cường và Vũ Tinh lại nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.

"Mấy năm nay em ấy thế nào?"

Hồ Vũ Đồng nhìn họ rồi lặng lẽ cúi đầu và mỉm cười, ánh nắng cuối thu ló dạng từ những kẽ nứt trên ngọn cây, chiếu lên người anh một cách thưa thớt, giống như vài năm qua anh đã cảm nhận được hơi thở của Nhậm Dận Bồng đang tắt dần trong góc nhà của anh.

"Anh biết" Hồ Vũ Đồng dừng lại, "Mặc dù anh không biết lý do là gì, nhưng anh biết phải có lý do để em ấy đưa ra quyết định này." Anh cười khổ, ánh mắt có chút mất mát.

"Ngày em ấy rời đi, anh đã điên cuồng gọi điện thoại, khi em ấy không trả lời cuộc gọi của anh, anh biết rằng em ấy đã quyết tâm rời bỏ mình. Anh có thể hiểu được.Bọn anh đã bên nhau hơn hai năm.. em ấy chín chắn hơn anh tưởng. Nhiều khi em ấy không cần nói gì anh cũng biết em ấy nghĩ gì, nếu em ấy đã muốn đi, anh cũng không thể giữ lại "- Hồ Vũ Đồng nói xong nhìn hai người đối diện.

"Sao anh không đi tìm cậu ấy?" "Muốn biết mấy năm qua cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, sao anh không tìm cậu ấy?"

Hồ Vũ Đồng sững sờ, thật sự không ngờ Vũ Tinh lại hỏi mình như thế này.

"Lão Hồ, em biết anh phải có sự cân nhắc của riêng mình. Anh phải nghĩ rằng cậu ấy đã tìm hiểu rõ ràng.....Có lẽ hai người đang nghĩ về nhau quá nhiều" - Ngừng một chút Vũ Tinh nói tiếp : "Lão Hồ, anh ... trong lòng anh vẫn còn cậu ấy chứ?"

Hồ Vũ Đồng gật đầu. Vũ Tinh lấy mảnh giấy đính kèm địa chỉ.

"Hãy đến gặp trực tiếp cậu ấy, cậu ấy sẽ cho anh câu trả lời"
"Lão Hồ, nếu anh thực sự vẫn có cậu ấy trong lòng, lần này dù cậu ấy có làm gì đi chăng nữa thì cũng đừng buông tay cậu ấy "

- Thượng Hải -

Khi Hồ Vũ Đồng xuất hiện ở Thượng Hải là một tuần sau đó.

"Bồng Bồng, bác sĩ nói tuần này khả năng hồi phục của cậu tốt hơn tuần trước rất nhiều."

Đẩy Bồng Bồng ra cửa sổ, nhìn bóng lưng cô đơn của cậu ấy, Vĩnh Cường khẽ thở dài, cậu nhớ lời bác sĩ nói: "Không muốn đứng dậy là ý thức chủ quan của bản thân. Đây là ảnh hưởng từ tâm lý, về mặt y học, cậu ấy có thể đứng lên trở lại. Điều cậu ấy cần là sự tự tin của chính mình."

Nhậm Dận Bồng đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt của chàng thiếu niên đã dài ra một chút, và trên người cậu luôn phảng phất có cảm giác xa vắng.

"Vũ Tinh đã nói gì với anh ấy"

"Anh ấy không nói gì cả, chỉ cho địa chỉ và số điện thoại của cậu."

Vĩnh Cường rót một cốc nước và lấy hai viên thuốc đưa cho Bồng Bồng. Nhậm Dận Bồng uống xong hai viên thuốc, cúi đầu, nhìn về phía chân ngồi trên xe lăn nói: "Anh ấy không có liên hệ với tớ."

Thật ra, thân phận của Nhậm Dận Bồng có chút đặc biệt, thật sự là trùng hợp ngẫu nhiên khi cậu ấy và Hồ Vũ Đồng cùng chơi trong một ban nhạc nhỏ. 
Nhưng tổ chức đã yêu cầu cậu ấy đến một nơi rất nguy hiểm. Cậu ấy thực sự không muốn đi làm nhiệm vụ, nhưng họ đã biết về sự tồn tại của Hồ Vũ Đồng, cậu không muốn Hồ Vũ Đồng gặp nguy hiểm vì mình. Đổi lại, cậu ấy sẽ nghỉ hưu sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó.  Nhậm Dận Bồng chưa bao giờ nói với Hồ Vũ Đồng về thân thế của mình, cậu không muốn phá hủy hình ảnh của mình trước mặt những người mình thích. Nhiệm vụ cuối cùng này vô cùng khó khăn, vì để đảm bảo an toàn cho Hồ Vũ Đồng, Bồng Bồng đã nói chia tay với anh trước.

Không ngờ, trong lúc thực thi nhiệm vụ, Bồng Bồng lại bị thương.Khi được Vũ Tinh cứu, Nhậm Dận Bồng đã bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì phải phẫu thuật cả hai chân, bác sĩ nói cậu ấy cần thời gian để phục hồi sức khỏe mới có thể đứng dậy được. Trên thực tế, Bồng Bồng  biết đó là vấn đề trong lòng cậu.

"Bồng Bồng, nếu có thể, nếu anh ấy tìm thấy cậu, hãy cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho bản thân cậu một cơ hội."

Nhậm Dận Bồng gật đầu, một tiếng ậm ừ trong cổ họng, và một giọt nước mắt rơi trên má.

Sau khi Diêm Vĩnh Cường rời đi, Bồng Bồng muốn đi xuống lầu một lúc. Hai năm qua,vì không tiện nên cậu ít khi ra ngoài. Cậu ngồi bên sông , nhìn mặt hồ yên tĩnh vào ban đêm, Bồng Bồng cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho bác sĩ, đây là lần đầu tiên cậu chủ động hẹn phục hồi chức năng.
Một lúc sau, Bồng Bồng nhận được tin nhắn của Vũ Tinh "Ngày mai anh sẽ đến đón em, Cường Ca ngày mai phải luyện tập."
Nhậm Dận Bồng thực sự biết ơn Vũ Tinh và Cường Ca trong những năm qua. Nếu không có họ, cậu ấy sẽ rất cô đơn.

"Mấy năm nay em vẫn thế này sao?" Khi Nhậm Dận Bồng nghe thấy một giọng nói từ phía sau, thần kinh của cậu ấy đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Thượng Hải vào cuối thu vẫn thoải mái hơn Bắc Kinh." Hồ Vũ Đồng bước tới chỗ Nhậm Dận Bồng và đứng đối diện với Bồng Bồng. Bồng Bồng nắm lấy tay cầm của chiếc xe lăn và cố gắng hết sức để xoay nó lại, nhưng lại nhận thấy rằng mình hoàn toàn không thể di chuyển nó.

Hồ Vũ Đồng khi đứng trên ban công ngắm cảnh thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Bồng Bồng đang đẩy xe lăn ngồi bên bờ sông. Không ngờ lại gặp nhau thế này.
Vũ Tinh vào tối hôm đó đã kể cho anh nghe về đôi chân của Bồng Bồng . Dù không thể nhìn thấy mặt nhưng anh vẫn nhận ra đối phương bằng một cái bóng nhỏ. Đây là lý do tại sao anh ấy muốn chuyển đến nơi này. Anh ấy và  Bồng Bồng sống trong cùng một tòa nhà.

"Em không quan tâm đến anh cũng không sao." Hồ Vũ Đồng cười với Nhậm Dận Bồng  "Anh có thể đợi."

Bồng Bồng cảm thấy thật xấu hổ, cậu ra ngoài không cạo râu, không gội đầu, không thể đứng. Lúc này cậu chỉ muốn trốn đi. Cậu cúi đầu xuống, tránh bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của đối phương. 

"Tôi... về trước." Bồng Bồng cúi đầu, cố hết sức xoay người định rời đi, thậm chí còn không kịp hỏi tại sao người kia lại xuất hiện ở đây.

Hồ Vũ Đồng nhìn Nhậm Dận Bồng chuẩn bị rời đi, tiến lên ôm đối phương, chặn đường của cậu.
"Lại định chạy."
Anh ấy ngồi xổm xuống, nửa đầu gối chạm đất. Nhậm Dận Bồng thấy anh ấy quỳ nửa người, duỗi người đưa tay định kéo Hồ Vũ Đồng lên, nhưng bị đối phương níu tay lại, "Đừng chạy nữa, anh già rồi không chạy được, nên chỉ có thể quỳ xuống mà đi."

"Đừng làm thế, Hồ Vũ Đồng." Bồng Bồng  muốn rút bàn tay đang bị nắm chặt của mình lại, nhưng cậu đã bị Lão Hồ siết chặt hơn.

"Anh không muốn" Hồ Vũ Đồng nắm lấy tay Nhậm Dận Bồng.
Bồng Bồng nhìn bàn tay nắm chặt của Hồ Vũ Đồng mà lòng thắt lại, có một chút phức tạp, và cậu ấy đã bật khóc. Hồ Vũ Đồng cảm nhận được nước mắt của Nhậm Dận Bồng rơi trên mu bàn tay, anh có chút hoảng hốt, buông tay Bồng Bồng ra, nhanh chóng gạt đi những giọt nước mắt trên mặt cậu.

"Em sao vậy? Có phải anh dùng sức quá mạnh không?"

Bồng Bồng lắc đầu, để cho Hồ Vũ Đồng lau nước mắt.

" Được rồi, anh sẽ không cản em,để anh đưa em về." 

Hồ Vũ Đồng nhìn Bồng Bồng rơi lệ, lòng mềm lại, không biết phải làm sao, đành phải thỏa hiệp. Nhậm Dận Bồng gật đầu, chỉ vào tòa nhà của mình và nói với cái giọng mũi nhỏ xíu, "Tòa nhà này, 1314"

Đưa Bồng Bồng vào nhà, Hồ Vũ Đồng như trở lại thời điểm mấy năm trước. Hình bóng, mùi hương của Bồng Bồng ở khắp nơi, hệt như ngôi nhà nhỏ hai người từng chung sống.

"Anh đang đi công tác ở Thượng Hải à?"

Nhậm Dận Bồng phá vỡ trạng thái im lặng của mình. Hồ Vũ Đồng gật đầu, anh bước đến bên cửa sổ và nhìn thấy cây đàn cello ở góc. Không có vết bụi nào trên cây đàn. Anh dường như nhớ lại lần đầu tiên anh ấy gặp Bồng Bồng, cũng là lúc cậu đang chơi cello. Hồ Vũ Đồng nhìn Bồng Bồng, anh tự hỏi cậu sống như nào trong mấy năm qua, cậu đã cô đơn như nào khi ngồi lặng im một mình.

"Khi nào thì anh đi?" Nhậm Dận Bồng ho, đẩy xe lăn tới phía bàn và lấy nước. Hồ Vũ Đồng thấy vậy liền bước tới giúp cậu rót một cốc nước. Bồng Bồng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của anh ấy. Cậu uống hai viên thuốc, uống một ngụm nước và đẩy lùi hai lần, kéo khoảng cách với Hồ Vũ Đồng.

Hồ Vũ Đồng nhìn chằm chằm vào Bồng Bồng, cậu ấy thực sự trưởng thành lên rất nhiều,khí chất cả người cũng thay đổi. Hồ Vũ Đồng thấy rằng anh không có thể nhìn thấu Bồng Bồng như trước đây, cảm giác trống rỗng này khiến Hồ Vũ Đồng có chút khó chịu.

"Tại sao lại chia tay?"

Tâm tình của Nhậm Dận Bồng vừa mới buông xuống lại bị câu này của anh làm cho căng thẳng, né tránh ánh nhìn của Hồ Vũ Đồng, nói:

"Không có tại sao, anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi" .

Bồng Bồng cúi đầu nhéo quần áo của mình, cậu sợ bức tường nguỵ trang cậu cố gắng xây dựng sẽ sụp đổ trước người đàn ông này.

Hồ Vũ Đồng vừa muốn nói gì đó thì cửa nhà Nhậm Dận Bồng vang lên, Hồ Vũ Đồng nhanh hơn bước ra mở cửa. Là dì giúp việc.

"Dì ơi, con có một người bạn ở đây. Anh ấy sẽ về sớm. Xin hãy giúp con dọn dẹp trước"

"Anh còn không đi ... Tôi cần đi nghỉ ngơi"

"Anh không có nơi nào để sống"

"..."

"Anh có thể ở trong một khách sạn"

"Khách sạn rất khó chịu "

"..."

"Anh không thể sống ở đây sao?" Hồ Vũ Đồng nhìn Nhậm Dận Bồng "Vậy thì anh có thể thay mặt dì chăm sóc em,trả tiền phòng cho em ."

"Không thích hợp"
"Bồng Bồng, em quá độc ác, anh là người vô gia cư ở Thượng Hải đó"

Nhậm Dận Bồng có chút bất lực, không ngờ Hồ Vũ Đồng đã hơn 30 rồi mà vẫn có thể làm chuyện bậy bạ thế này, lắc đầu chỉ vào căn phòng bên tay trái.

"Vậy anh ngủ ở căn phòng này. Chỉ một đêm thôi, ngày mai anh nên rời đi, nên đừng ở đây. Tôi đi tắm trước, anh cần gì thì nói với dì giúp việc."

Hồ Vũ Đồng nhìn Nhậm Dận Bồng, giống như những gì anh ấy nghĩ, cậu ấy thực sự cần một người chăm sóc.
Trong phòng của Bồng Bồng, Hồ Vũ Đồng nói chuyện với dì bằng một giọng trầm, lát sau dì giúp việc lặng lẽ rời đi.

"Dì" Bồng Bồng đã thay bộ đồ ngủ, cậu gọi dì giúp việc nhưng không ai đáp lại.

"Dì ấy đi rồi." Hồ Vũ Đồng bước vào, giúp Bồng Bồng tắt đèn trần trong phòng và bật đèn ngủ.
"Em cần làm gì, anh giúp em."

Bồng Bồng vội vàng xua tay nói: "Tại sao anh lại kêu dì đi?"

Hồ Vũ Đồng cười, "Anh không phải làm công để trả tiền phòng sao!"

Bồng Bồng cảm thấy có chút ngại ngùng, ngay cả trong ánh sáng yếu ớt như vậy cũng có thể thấy tai và mặt của cậu đang đỏ bừng, quay mặt sang bên cạnh, cố gắng không nhìn Hồ Vũ Đồng.

Hồ Vũ Đồng đặt Bồng Bồng xuống. Hai người đang ở rất gần, Bồng Bồng thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở giữa cổ mình, cậu vừa di chuyển đầu, vừa giữ khoảng cách, Hồ Vũ Đồng lại thẳng tắp ngẩng đầu lên.

"Đừng nhúc nhích" giọng của lão Hồ rất nhỏ, vang lên từ tai cậu.Bồng Bồng đưa tay ra đẩy Hồ Vũ Đồng ra.

Hồ Vũ Đồng một tay nắm lấy tay cậu, đặt tay lên đỉnh đầu cậu lại nghiêng người về phía trước, mặt nhìn Bồng Bồng trước mặt.  Anh nắm lấy eo cậu bằng một bàn tay khác,nhanh chóng hôn lên môi cậu ngay lập tức. Hương vị đã từng biến mất bao lâu nay, Hồ Vũ Đồng nhìn Nhậm Dận Bồng trợn tròn mắt, khóe miệng khẽ cười, mở miệng nhẹ nhàng cắn chặt môi cậu, tay còn lại đỡ lấy eo. Tay anh trở nên mạnh mẽ hơn, anh lại đưa lưỡi ra tìm đầu lưỡi bên kia, Bồng Bồng  hơi bối rối trước nụ hôn của Hồ Vũ Đồng, anh muốn đẩy đối phương ra, nhưng bên kia lại siết chặt tay anh.

"Hu ... ưm ... ... Buông ra ..." Nhậm Dận Bồng nói vài tiếng trong cổ họng.

"Bồng Bồng, anh nhớ em rất nhiều". Hồ Vũ Đồng luyến tiếc buông đối phương ra.
"Anh ..." Bồng Bồng muốn nói nhưng cậu không biết phải nói gì vào lúc này. .

Hồ Vũ Đồng sờ ria mép cằm của Bồng Bồng và nói: "Ngày mai anh sẽ cạo cho em, được không?"

"Tôi đi ngủ, anh ngủ phòng mình đi"
Hồ Vũ Đồng nắm lấy tay cậu ngồi xổm bên giường.  "Anh muốn ngủ ở đây, hồi nãy dì không dọn phòng đó".

Bồng Bồng nghe được câu này liền căng thắng, nhìn về phía anh, "Không được, anh ở chỗ này tôi ngủ không được."
"Em bắt nạt anh, anh là người vô gia cư đấy nha".

Bồng Bồng duỗi tay ra đánh Hồ Vũ Đồng. Hồ Vũ Đồng không né tránh và đứng dậy nói: "Anh đi tắm. Em không biết rằng đã lâu rồi anh chưa có giấc ngủ ngon nào cả. Từ từ rồi chúng mình cũng có việc cần làm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top