Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

103.

Hàn Diệp bật cười: "Làm sao Mẫu hậu nhận ra đường vậy? Mà cũng đúng nhỉ, đi vòng vòng thêm mấy lần, có không nhận ra cũng sẽ nhận ra được thôi." Cơ Phát tức giận nắm tay hắn kéo đến phía trước mấy bước rồi nói: "Ta biết phía trước có một con đường nhỏ này, có thể đi tắt được..." Hàn Diệp để mặc y kéo mình đến con đường nhỏ kia. Vì bụi cây thấp bé nên lúc hai người đi đến, có một chiếc lá khô vướng lên tóc tiểu Thái hậu. Hàn Diệp bất đắc dĩ cười lấy xuống cho y, xong bảo: "Hiện giờ Mẫu hậu cũng không nói gì sơ suất, mà người đầy bụi đất như vậy nhỡ bị người khác trông thấy thì phải làm sao bây giờ?" Trông thấy Cơ Phát nghiêng đầu như chờ đợi hắn khen ngợi, hắn bèn nói thêm: "Con đường nhỏ này tiện thật, xem ra sau này ta phải đi dạo cùng Mẫu hậu nhiều hơn một chút. Hóa ra trong Ngự hoa viên lại có nhiều nơi tốt thật".

Hàn Diệp rướn ngón tay đến nắm lấy bàn tay y giấu trong ống tay áo lông chồn. Đúng là các lớp áo y mặc rất đầy đủ, còn có thêm một lò sưởi nhỏ giúp tay y hiếm khi lắm mới không bị lạnh, đã thế lòng bàn tay còn toát đầy mồ hôi. Hàn Diệp nhéo nhéo tay Cơ Phát thì chợt nghe y nói: "Bệ hạ vén quần áo ta lên như thế làm nó bị hở rồi kìa".

Hàn Diệp liền rút tay về: "Vậy đợi tới lúc về ta lại nắm." Nhớ lại khi đó hắn ngồi trên tàng cây nhìn xuống dáng người đứng giữa trời chiều đầy lá rụng, bóng người hiu quạnh, mảnh khảnh đến nỗi như bơi trong lớp quần áo. Gió thổi qua, lá khô bay đầy trời, quần áo y cũng theo gió phất phơ tung bay như thể muốn cùng cơn gió ấy bay đi mất. Bây giờ con người như lá rụng kia đang ở ngay bên cạnh hắn, để hắn tự tay mặc lên từng lớp y phục, bọc kín như một viên chè trôi nước. Gương mặt y đã đầy đặn hơn, không còn dáng vẻ gió thổi một cái là bay đi nữa. Cơ Phát cũng không đáp có đồng ý hay không, y chỉ quay đầu rời đi. Hàn Diệp mỉm cười theo sau, bỗng thấy y ngẩng đầu lên nhìn vòm trời trong veo và sáng sủa: "Năm nay sao đến giờ vẫn chưa có tuyết?"

Thế là Hàn Diệp cũng ngước lên nhìn bầu trời trong xanh kia, một đám mây từ bên cạnh lững thững bay qua khiến bầu trời như được bọc trong một lớp sa mỏng dánh. Hắn cũng nói: "Đúng nhỉ, vẫn chưa có tuyết. Có lẽ ngày mai tuyết sẽ rơi thôi".

Có lẽ miệng vàng lời ngọc thật sự có tác dụng, đến đêm hôm đó đã thấy mấy bông tuyết nhỏ bồng bềnh bay bay, phủ lên mặt đất một lớp tuyết mỏng. Đợi đến lúc tuyết rơi dày thì đã đến Đông Chí rồi.

Hiếm lắm mới thấy một trận tuyết rơi nhiều như thế, người đi trên tuyết còn bị tuyết lấp đến tận bắp chân. Hàn Diệp đeo một miếng da hươu bao đầu gối cho Cơ Phát, xong đỡ một cánh tay giúp y trắc trở di chuyển trên nền tuyết. Ngờ đâu chỉ mới không để ý dưới chân một chút thôi, thân thể y đã nghiêng ngả, cả người đột ngột ngã xuống. Tiểu Thái hậu không kịp kéo hắn, thế là hai người cùng nhau ngã vào trong nền tuyết, Hàn Diệp còn thừa cơ vòng tay qua eo y lăn xuống nền tuyết mềm mại. Chóp mũi Cơ Phát bị cóng đến đỏ bừng, y trừng mắt nhìn hắn. Hơi thở phả ra giữa cả hai trắng xóa, y biết Hàn Diệp cố ý, bèn lên tiếng trách: "Bệ hạ đúng là đồ xấu xa... Người không sợ ngã hỏng người luôn à?"

"Ta cho Mẫu hậu đệm lên người ta mà, nếu hỏng người thì cũng là hỏng người ta." Hàn Diệp cười phủi tuyết trên trán y, sau đó cắn một cái lên chóp mũi lạnh cóng của y: "Từ nhỏ ta đã muốn làm thế này rồi... lăn lộn trên nền tuyết." Hắn cúi đầu cọ vào cổ Cơ Phát. Tuyết trên mặt y ấm lên, tan ra thành những giọt nước lạnh lẽo. Y vỗ vỗ đầu cún: "Cún con mới thích lăn lộn trên tuyết, Bệ hạ là cún à?"

"Làm cún con thì có gì không tốt?" Hàn Diệp dụi dụi vào người y rồi ngẩng đầu lên, trên lông mày và mi mắt hắn đều là những giọt nước li ti trong suốt. Cơ Phát đưa tay lau giúp hắn rồi đưa đôi mắt dò xét từ trên xuống dưới người hắn, cảm thấy người này đúng là cún con, cho mình ôm mặt mà cũng tỏ ra nịnh nọt, còn cả đôi mắt cún kia chỉ cần nhìn một cái đã khiến y thoáng chốc mềm lòng. Nhưng là một chú cún con trong bộ da sói, gặp ai cũng muốn nhe răng, chỉ vẫy đuôi với mỗi mình y mà thôi.

Khuôn mặt hắn vẫn còn dính nước, nhưng môi lại khô ráo, hàm răng hé mở, dường như muốn đợi người đến hôn. Đôi mắt Cơ Phát đảo qua mấy lượt, làm thế nào cũng không dời đi được.

Từ miệng hắn thở ra một làn khói trắng tản dần ra trong gió rét. Thừa dịp khói trắng che đi một phần đôi mắt, Cơ Phát ôm gáy Hàn Diệp, mi mắt run rẩy, cuối cùng nhẹ nhàng dán môi lên. Xúc cảm trên môi lành lạnh, Hàn Diệp đang đắm chìm trong cơn vui sướng đến phát điên khi được người kia chủ động hôn, không ngờ chỉ lát sau, cổ hắn lại lạnh buốt. Thừa dịp hắn không chú ý, Tiểu Thái hậu lấy một nắm tuyết nhét vào cổ áo hắn, còn chớp thời cơ hắn bận sửa sang cổ áo thì đẩy hắn ra rồi co cẳng chạy. Hàn Diệp gọi với theo y, chỉnh xong cổ áo thì ba chân bốn cẳng đứng lên đuổi theo. Nào ngờ, người phía trước quay đầu nhìn hắn cười, ầm một cái ngã nhào vào trong tuyết. Hàn Diệp lao đến vồ vào người y, vừa muốn động tay động chân thì thấy người kia cười, nụ cười còn lóa mắt hơn cả ngày nắng giữa lớp tuyết dày, khóe miệng cong thành một độ cong xinh đẹp, hỏi hắn: "Lăn lộn thế này vui không?"

Hai cánh tay Hàn Diệp chống bên người y che đi chút ánh sáng, nghe vậy, đôi mắt hắn nheo lại. Hắn trả lời: "vui lắm".

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top