Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 (tt)

Nghe thế, Mimizuku có chút ngượng ngùng, liền bật cười khúc khích. Cô thần nghĩ liệu mình đã từng có cảm giác hạnh phúc như vậy bao giờ chưa?

" Quái vật ơi, tên cậu là gì?"

"__________.________"

" Hở? Xin lỗi, cậu nói lại lần nữa đi!"

" Vô ích thôi. Tai của loài người không thể nghe được tên của Ieri đâu."

" Vậy...tôi có thể gọi cậu là gì?"

" Cứ gọi bằng bất cứ tên nào ngươi thích. Không phải con người là giống sinh vật rất thích đặt tên sao?" Quái vậy khoanh hai tay phía trên lại.

"Ừm..."

Mimizuku không phải con người mà, Mimizuku vừa thầm nhủ, vừa suy nghĩ về một cái tên. Không bao lâu, cô đã nở một nụ cười rộng đến tận mang tai và nói:

" Vậy tên Kuro có được không?"

" Kuro ¹ à? Màu đen của ban đêm..." Kuro gật đầu. Hình như hắn thích cái tên đó, Mimizuku cười khúc khích. Vừa cười, cô vừa lảo đảo vươn nửa cơ thể dậy.

" Mimizuku. Cỏ cứa vào khiến ngươi chảy máu kìa." Kuro dùng cánh tay trái phía dưới của hắn ra chỉ vào má Mimizuku.

Nhưng cô chỉ đáp.

"A, vậy sao?"

Nếu chạm vào những vết thương đó, đám vi khuẩn sẽ xâm nhập, vết thương sẽ càng đau. Mimizuku biết điều đó nhưng cũng chẳng bận tâm. Đằng nào trên người cô cũng đã dính đầy bùn đất, khắp nơi chi chít những vết thương rồi.

Nắm lấy một nhánh cây gần đó, Kuro đu lên đầu Mimizuku. Lạ thật. Cô không hề cảm thấy một chút trọng lượng nào trên đầu mình cả.

" Mimizuku này."

"Hử?"

" Những con số trên đầu ngươi là ma thuật phải không?"

" À, cái này hả?"

Mimizuku vỗ vỗ hai cái lên đầu một cách vui vẻ. Lấp ló dưới mớ tóc trán hung hung là ba chữ só kỳ lạ.

Cô trả lời thành thật.

" Số ba trăm ba mươi hai đấy."

" Nó có nghĩa là gì vậy?"

" Đó là số hiệu của Mimizuku"

" Được rồi. Ta chẳng hiểu gì cả." Câu trả lời của Kuro cũng rất thành thật.

" Cậu giận hả?"

" Không. Không hẳn là giận." Kuro lặng lẽ trả lời. Như thường lệ, trái tim của Mimizuku bắt đầu đập nhanh hơn.

Mình đang mơ sao? Cô chợt nghĩ. Ngay từ khi nãy đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Những lời của Kuro là những từ ngữ mà trước đây cô chưa bao giờ nghe.

Sao vậy nhỉ?

"Kuro này, có gì đó là lạ."

" Cái gì lạ?"

" Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?" Mimizuku hỏi, bước chân trần qua những đám lá cây và bụi cỏ dưới đất. Lòng bàn chân cô đã chai cứng, ngay cả những mảnh đá nhọn cũng không thể đâm tủng được nữa.

" Ta tốt sao?" Kuro hỏi ngược lại.

" Ừ. Tốt lắm ấy." Mimizuku nở một nụ cười chân thành. Xiềng xích quanh cổ chân bỗng vướng vào những rễ cây mấp mô, khiến cô mất thăng bằng.

" A!"

May thay, trước khi gương mặt va vào nền đất, Mimizuku đã nghe thấy một tiếng " bụp" kỳ cục, cơ thể của cô bị dội ngược lại như một cái lò xo trong phút chốc, suýt chút nữa đã ngã ngửa ra rồi.

" O-oa!"

Mimizuku vội vàng lấy lại thăng bằng.

Dù được cứu nhưng Mimizuku hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô bỗng nghe thấy tiếng khằng khặc bên tai.

"Hành động vừa rồi chắc sẽ được xếp vào loại 'tốt' nhỉ". Hóa ra đó là tiếng cười của Kuro.

" Vừa nãy là Kuro làm hả?"

" Tất nhiên. Đương nhiên, đương nhiên, đương nhiên là vậy."

" Tại sao?"

Mimizuku ngừng chân rồi ngước mắt lên. Trong tầm nhìn của mình, cô chỉ có thể trông thấy một phần đôi cánh của Kuro.

"Cần phải có lý do à? À đúng rồi, con người là những sinh vật như vậy mà."

Nghe vậy, Mimizuku chậm chạp lắc đầu, hết sức cẩn thẩn để không làm rơi Kuro.

"Mimizuku không hiểu về con người, Mimizuku chỉ muốn biết tại sao. Có những lúc người ta bắt buộc phải tốt như vậy ư? Mimizuku thực sự muốn biết." Cô bé lại nghe thấy tiếng khặc khặc. Có lẽ là tiếng cười của Kuro. Tiếng cười đó giống như khoan vào tai Mimizuku vậy.

Đột nhiên Kuro trườn xuống khỏi đầu của Mimizuku, xuất hiện trước mắt cô và nói.

" Ta muốn có kiến thức."

" Kiến thức?"

" Ta thích hiểu biết. Cho dù ta có đọc bao nhiêu cuốn sách, ta cũng không thể hiểu nổi loài người. Ngươi là một con người. Vì thế, hãy để ta quan sát ngươi."

Mimizuku suy nghĩ về những lời nói của Kuro, đôi mắt cô vô thức nhấp nháy.

Làm sao cậu ta có thể đọc sách với đôi mắt như vậy nhỉ?

Mà thôi, sao cũng được.

Kuro muốn biết về loài người. Mimizuku là con người. Vì mình là con người nên Kuro mới tốt với mình.

"Ư..." Mimizuku khẽ rên, rồi trầm tư suy nghĩ.

Có lẽ mình sẽ ngừng nói với Kuro rằng mình không phải con người. " Kuro! Tôi hiểu rồi! Thật bất ngờ..."

" Hô Hô. Mimizuku hiểu gì vậy?" Kuro thích thú hõi quay trở lại đáp trên đầu Mimizuku.

Cô đáp :

" Cho dù Mimizuku có là con người, cũng có người đón nhận Mimizuku. Điều đó thật kỳ lạ." Cô bước lên phía trước, cẩn thận nhấc chân thật cao để những sợi dây xích không bị vướng vào đâu nữa. Tiếng vỗ cánh vẫn phần phật trên đầu cô.

"...Ta không phải là con người, nhưng mà..." Kuro nói, ngữ điệu chậm chạp dường như đang trầm tư lắm. " Ngươi quả là kỳ lạ, Mimizuku à."

" Hehe..." Mimizuku cười.

Cô cảm thấy rất vui.

" Rừng Bóng Đêm" là khu rừng um tùm những cây cỏ. Những chiếc lá phiêu dạt theo từng cơn gió khiến cả cánh rừng như đang thổn thức. Thi thoảng Mimizuku sẽ nghe thấy âm thanh như tiếng chim vỗ cánh, nhưng khi ngước lên lại chẳng nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ sinh vật nào. Mimizuku cảm giác mình có thể nghe được tiếng thở từ đằng xa, nhưng cũng chẳng bắt gặp bất kỳ quái vật nào vào trong tầm mắt.

Mimizuku đã nghĩ rằng cô sẽ đi một mình, nhưng rồi người tình nguyện dẫn đường cho cô lại chính là Kuro. Mimizuku ngạc nhiên lắm, chỉ có diều bản thân cô cũng không biết phải nói sao.

Với Kuro vẫn chễm chệ đậu trên đầu, Mimizuku tiếp tục tiến sâu vào rừng. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng xiềng xích của cô vang lên loảng xoảng theo từng bước chân.

"...Không có nhiều quái vật ở đây nhỉ?" Mimizuku lẩm bẩm.

Mimizuku đã tưởng tượng ra một khu rừng có rất nhiều quái vật, vậy mà thực tế lại rất khác so với những gì cô nghĩ.

"Ừm. Bởi vì ngươi đã chọn đi con đường này." Kuro nói từ trên đỉnh đầu của cô. " Thường thì vào ban ngày, Ieri sẽ không đến những bờ sông quanh đây đâu."

"  Ra vậy."

Mimizuku bước đi đong đưa như một gã say bên bờ sông. Bỗng nhiên, cô quỳ xuống và vục hai tay xuống dòng nước. Nước mát rượi trượt qua những kẽ tay khi cô bé chà mạnh vài lần để rửa thật sạch. Mạch sông chảy qua khu rừng này trông buồn đến nao lòng, nhưng nước thì trong suốt.

Và rồi chẳng buồn báo trước, Mimizuku cứ thế vục mặt xuống dòng nước.

Tai cô vang lên tiếng đập cánh liên hồi đầy hoảng sợ của Kuro

" Mi...Mimizuku!"

"A..."

Mimizuku ngẩng lên, đầu và tóc mái ướt nhẹp vì nước.

" A, Kuro, xin lỗi", Mimizuku nói một hơi, dùng tay quẹt miệng với một cử chỉ khá thô lỗ.

" Ôi, nước vào mặt đau quá!" Mimizuku cau mày.

" Gì thế? Ngươi uống nước à?"

" Ừ, tôi uống rồi."

" Nếu sợ nước vào vết thương của ngươi, tốt hơn hãy dùng tay bụm nước để mà uống."

Đến lúc đó, Mimizuku mới nhìn chằm chằm vào tay mình như thể lần đầu nhận ra điều gì đó. Bàn tay gầy guộc nổi đầy những gân xanh và vết nứt vẫn còn đọng những giọt nước long lanh.

"Ừm..."

Mimizuku xòe tay ra rồi nắm lại vài lần.

"A..."

Mimizuku khẽ nghiêng đầu, rồi đột nhiên cô đứng bật dậy.

" Xong rồi! Kuro, đi thôi!"

Kuro không trả lời lại, chỉ lầm bầm " phư" một tiếng rồi nhảy lên đầu Mimizuku. Dường như đã quên sạch cuộc hội thoại nãy giờ, Mimizuku chuyển chủ đề.

" Vậy Vua Bóng Đêm đang ở đâu?"

" Thẳng theo lối này, nhưng..."

Kuro vỗ cánh loạt xoạt, nhìn Mimizuku.

" Ngươi muốn đi tìm Ngài thật sao, Mimizuku?"

" Cái gì thật cơ?" Mimizuku cười đáp lại, cô không hiểu ý Kuro.

" Ngươi kể rằng Ngài đã để cho người đi. Nếu như ngươi lại xuất hiện trước mặt Ngài, ta không chắc ngươi có thể đảm bảo được mạng sống. Nếu ngươi khiến Ngài tức giận, Ngài sẽ biến ngươi thành tro hoặc tan thành nước ngay lập tức."

" Ngài ấy có ăn tôi không nhỉ?" Mimizuku tua lại câu hỏi.

Có chút ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt sanpaku vốn tăm tối của Mimizuku, cô thật lòng mong rằng mình sẽ bị ăn thịt.

Kuro im lặng nhìn vào đôi mắt ấy, rồi nâng cánh tay phải phía trên lên.

" Ngươi đã đưa ra quyết định. Nếu đó là những gì ngươi muốn thì ngươi có thể đi, Mimizuku. Khi cơ hội đến. Nếu vận mệnh cho phép, nếu thế giới cho phép. Có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau."

" Kuro không đi sao?"

Kuro cười như thể đáp lại câu hỏi của Mimizuku.

" Vì ta chưa được gọi."

Thì ra là vậy, Mimizuku nghĩ. Có lẽ là như vậy.

Vậy ra cậu ấy không thể đi nếu như cậu ấy không được gọi. Mình nghĩ là mình hiểu cậu ấy muốn nói gì, cô mỉm cười.

" Vậy, tôi đi đây."

Những tán cây rừng dạt ra giống như một hốc miệng xanh thẳm muốn nuốt chửng mọi vật, nhưng Mimizuku không sợ. Đơn độc, cô bước thẳng vào khu rừng.


_________________ Còn tiếp_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top