Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Từ chó điên thành chó cưng thích liếm chân đàn ông [Trạch x Hân]

6. Chó điên nằm vùng bị huấn luyện thành chó cưng thích liếm chân đàn ông.

[Trường Trạch x Miên Hân]

Warning: Chương này có tình tiết bao luc.

Trường Trạch là một con chó hoang, chẳng những thế còn là một con chó hoang bị điên.

Chó hoang nằm vùng ở Đông Lăng tám năm, mục tiêu được chỉ định là vị vương gia khác họ được ca tụng là chiến thần Đông Lăng - Yên Vương.

Năm Hi Hoà thứ tám, Yên Vương đẩy lùi ngoại xâm ở ải Chi Sơn, trên đường khải hoàn về kinh tình cờ nhặt được một con chó hoang. Chó hoang không biết nói tiếng người, cơ thể lấm lem bùn đất, khoé miệng dính máu tươi, không biết đã cắn ai.

Yên Vương thấy con chó này nhỏ tuổi đẹp trai, cảm thấy rất vừa lòng, thế là nhặt về nuôi.

Chó hoang tưởng Yên Vương có lòng nhân ái cưu mang trẻ nhỏ khi hoạn nạn, nào ngờ vị vương gia này trông mặt thì hiền nhưng sở thích thì đặc biệt đến mức chó nó cũng chê.

Yên Vương xem gã như chó thật mà nuôi, muốn ăn no phải sủa đến khi y vừa ý, muốn ngủ cùng giường phải liếm ngón chân chủ nhân cầu xin. Yên Vương không cho chó cưng mặc quần áo, lý do là vì cơ thể gã đẹp, chân dài vai rộng eo thon phát dục rất tốt, nếu mặc áo thì y không thể ngắm kĩ được. Cũng vì vậy mà Yên Vương không cho gã tiếp xúc với người ngoài hay nô bộc, mỗi sáng thức giấc đều sẽ xích gã ở đầu giường trong phòng ngủ hoặc phòng sách.

Yên Vương giữ chó kĩ hơn giữ vợ, nhốt chó hoang trong phủ như bình hoa trưng bày không được gặp ai chỉ cho một mình y ngắm. Chó hoang cố ngoan ngoãn nghe lời, cần cù liếm chân chủ nhân ngày này qua ngày nọ. Liếm được hai năm, gã bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. Vòng cổ cho chó được chế tạo từ huyền thiết ngàn năm, vật liệu quý giá đến vậy lại bị tên vương gia ấy dùng làm đồ xích thú cưng.

Chó hoang thấy cứ như vậy rất phí thời gian, quyết định đã đến lúc tự đưa mình ra ánh sáng.

Phủ của Yên Vương có một con chó hư không được dạy dỗ, thường xuyên nhân lúc chủ nhân ngủ say ăn trộm chìa khoá mở dây xích rồi chạy loạn cắn bậy khắp cung khiến tất cả mọi người đau đầu.

Một ngày nọ, nghe đồn có người hầu bị gã cắn vào động mạch cổ, mất máu quá nhiều tử vong ngay tại chỗ. Mọi người rất sợ hãi, van xin Yên Vương hãy quản lý con chó ngài đã nhặt về.

Yên Vương ấn chó hoang xuống đất, đôi tay từ từ dùng sức bóp cổ gã: "Cục cưng, ta đã dặn em phải ở yên trong nhà kia mà?"

Chó hoang thở thoi thóp, nước mắt tràn khỏi khoé mi, hai mắt đỏ như sắp nhỏ máu: "Ư..."

Yên Vương nhìn chó hoang bị mình ấn xuống sàn đang rên ư ử, khuôn mặt dần tím tái, lòng bỗng cảm thấy vô cùng thoả mãn: "Cắn giỏi lắm. Nhưng cắn nhầm người rồi. Đáng lẽ em phải cắn chết bệ hạ chứ, sao lại cắn hoạn quan của ổng?"

Đến khi ấy chó hoang mới biết, sự trung thành tận tuỵ được muôn dân ca tụng của người đàn ông này hoá ra chỉ là giả dối.

Hoàng đế Đông Lăng không phải nhân tài trị quốc, từ ngày đăng cơ đến nay luôn đặt nặng sưu thuế bóc lột dân chúng, lãng phí quốc khố vào những công trình xa hoa truỵ lạc. Ham mê tửu sắc, ngu ngốc bất tài, còn giữ được cơ nghiệp đến nay đều nhờ gia tộc Yên Vương giữ vững biên ải.

Vì vậy, Miên Hân rất ghét hoàng đế. Vua không có đức, thần cần gì phải trung?

Miên Hân là vương gia khác họ, vì gia tộc lập nhiều công lao nên được vua ban chữ lót Miên chỉ dành cho con cháu hoàng tộc, đổi thành Tôn Phúc Miên Hân. Gia tộc Yên Vương đã phụng sự ba đời vua chúa, con cháu nhà họ đều giữ chức lớn trong quân đội, vì vậy đến lễ trưởng thành phải lập lời thề máu tận trung suốt đời với hoàng đế Đông Lăng.

Cũng vì lời thề ấy, nên tuy y nắm binh quyền nhưng không thể tạo phản lật đổ vua.

Chó hoang run lẩy bẩy cố chạm vào lưng bàn tay Yên Vương: "Xin, xin lỗi..."

Yên Vương thở dài, dịu dàng mơn trớn khuôn mặt bầm dập của gã. Mắt trái của cục cưng sưng húp rồi, vẫn còn tụ máu chưa tan.

Yên Vương cúi đầu cụng trán với gã, cọ cọ mặt gã như đang hỏi cục cưng đau nhiều không?

Chó hoang lè lưỡi muốn liếm môi y.

Tuy nhiên Yên Vương lại không đồng ý, lấy tay che miệng gã: "Mặt dập hết trơn. Không cho hôn."

Chó hoang nghe vậy liền rưng rưng nước mắt, mím môi mếu máo.

Yên Vương tự thấy mình rất bao dung bác ái, bèn đứng dậy cởi giày giẫm chân lên mặt gã.

Chó hoang bị giẫm vào vết thương đau chảy nước mắt nhưng đã được dạy dỗ kĩ càng nên không rên tiếng nào, quen việc lè lưỡi liếm lòng bàn chân y.

Yên Vương vẫn chưa hỏi tội thú cưng xong, nhưng gã liếm sướng quá nên mắng được nửa chừng là y đã lên đỉnh ngất ngây.

Kĩ thuật liếm của chó hoang càng ngày càng giỏi, liếm từ lòng bàn chân lên yết hầu, cuối cùng ngay cả đôi môi quý giá của chủ nhân cũng bị gã ngấu nghiến bú liếm sồn sột như muốn nuốt chửng.

Chó hoang rất giỏi lấy lòng chủ nhân, giọng ngọt sủa vui tai, lưỡi dài liếm siêu phê nên được Yên Vương chiều chuộng lắm.

Về sau Yên Vương cho phép chó hoang hoạt động tự do hơn, dây xích hay kêu leng keng phiền phức đổi thành vòng cổ gọn gàng. Chó hoang được voi đòi tiên, bắt đầu làm nũng xin Yên Vương dắt gã đến quân doanh xem y luyện kiếm. Yên Vương thấy gã hứng thú với quân đội, hơn nữa cũng rất có tiềm năng, bèn mời thầy về dạy chữ cho gã. Chó hoang học hành rất giỏi, chỉ vài tháng ngắn ngủi đã thuộc làu binh pháp, vung thương múa kiếm thuần thục.

Yên Vương rất tự hào về con chó nhà y, đặc biệt xếp chỗ cho gã trong quân đội.

Chó hoang không phụ sự mong đợi của chủ nhân, chỉ vài năm ngắn ngủi đã dùng chính sức mình leo lên vị trí quản cơ, trật Chánh tứ phẩm.

Vào ngày Yên Vương nhận lệnh vua ban xuất chinh trấn giữ ải Chi Sơn đối đầu với mười vạn quân Đại Hằng, chó hoang cũng được chọn làm phó tướng.

Trên chiến trường, quân đội Đông Lăng thua trận liên miên một cách khó hiểu. Yên Vương nghi ngờ trong quân có nội gián của quân địch nhưng mãi vẫn chưa thể lôi con gián đó ra ánh sáng.

Hoàng đế Đông Lăng ăn chơi sa đoạ, chỉ lo hưởng lạc dẫn đến quốc khố hư không, quân lương và vật tư cung cấp cho tiền tuyến càng ngày càng ít.

Rốt cuộc cũng đến lúc quân lương cạn kiệt, đồng thời Yên Vương cũng bị quân địch mai phục trúng tên bị thương nặng.

Yên Vương nằm trên giường bệnh, cố góp hơi tàn viết thư xin viện binh và quân lương gửi về đế đô.

Y viết liên tiếp ba bức thư cho hoàng đế, tuy nhiên cả ba đều không nhận được hồi âm.

Yên Vương biết thư của mình đã bị quân địch chặn lại. Chuyện đã đến bước đường cùng, Yên Vương đành giao nhiệm vụ cao cả này cho chó hoang. Y đặt tất cả hi vọng lên vai gã, dặn đi dặn lại rằng nhất định phải giao thư đến tận tay hoàng đế.

Chó hoang miết bức thư nhuốm máu trên tay, rồi nhìn người đàn ông thở thoi thóp trên giường. Yên Vương ngạo mạn từng giẫm chân lên mặt gã, hiện giờ nằm trên giường bệnh, mặt trắng bệch, môi nứt nẻ, yếu ớt hệt như con diều sắp đứt dây.

Y đang dùng ánh mắt vô cùng tin cậy nhìn gã, ấp ủ niềm tin vào tương lai tươi đẹp.

Khuôn mặt tràn ngập hy vọng và lẽ sống trong khi không hề hay biết điều tồi tệ sắp xảy đến với mình mới đẹp làm sao.

Dường như rốt cuộc Yên Vương cũng nhận ra điều gì đó không đúng.

Y cắn răng cố gắng ngồi dậy, cất giọng thều thào hỏi gã: "Tại sao chưa đi?"

Trường Trạch mỉm cười xé bức thư trên tay thành giấy vụn, rồi rút kiếm bước về phía y: "Nói thật với ngài, em vẫn muốn chơi thêm vài hôm nữa. Nhưng vật tư trong quân doanh cạn kiệt rồi, điện hạ lại lì lợm, cứ nhường thuốc cho binh sĩ không chịu cho quân y chữa trị, cứ như vậy em xót lắm luôn í."

Da đầu Yên Vương lạnh ngắt.

Gã đã nói rõ đến mức này, nếu y vẫn không hiểu thì đúng là đồ ngu.

Yên Vương ném chăn về phía Trường Trạch, ôm bả vai bị thương đứng dậy bỏ chạy.

Không hổ là chiến thần Đông Lăng, Trường Trạch không thể ngờ y vẫn còn sức chạy, đuổi theo đến nơi thấy y đã leo lên lưng ngựa.

Trường Trạch rút roi sắt bên hông ra, gằn giọng ra lệnh: "Miên Hân. Xuống đây."

Yên Vương không quay đầu nhìn gã, cố chấp cưỡi ngựa chạy thẳng.

Trường Trạch tức giận vung roi. Lưỡi roi gắn móc nhọn găm sâu vào da thịt, kéo Yên Vương run lẩy bẩy ngã khỏi yên ngựa.

Trường Trạch nở nụ cười tàn bạo nhìn bại tướng nằm dưới chân mình, mùi máu nồng nặc và tiếng rên rỉ đau đớn của kẻ địch khiến máu trong người gã sôi sùng sục vì hưng phấn.

Trông thấy sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn lì lợm không chịu thua của Yên Vương, Trường Trạch lại cười mỉm giẫm thêm một cú ngoáy vào vai y.

Yên Vương đau không thở nổi, mặt đỏ rực đẫm mồ hôi cố vươn tay cào cổ chân gã.

Trường Trạch ngắm khuôn mặt khổ sở của y, đũng quần đã phình to cứng ngắc lúc nào không hay.

Gã rũ mắt nhìn từng đoá hoa máu nở rộ nhuộm đỏ băng vải quấn ngực của người đàn ông dưới chân mình, nghĩ thầm treo lên phơi khô tới chết hay đập gãy xương tay chân rồi kéo đi diễu phố vui hơn.

Thế nhưng khuôn mặt đẹp trai đờ đẫn chảy nước miếng ròng ròng lại toả ra sức quyến rũ kỳ lạ khiến Trường Trạch không thể rời mắt.

Không biết tại sao trong đầu gã lại hiện lên cảnh y vừa tuốt cặc vừa nhét ngón chân vào miệng gã, vẻ mặt sung sướng đê mê lúc ấy của y hình như cũng giống hệt bây giờ. Để đàn ông liếm chân đến nỗi lên đỉnh bắn phùn phụt, nằm ngửa trên giường sướng co giật, thở hổn hển chảy nước miếng ròng ròng.

Chủ nhân ưa sạch sẽ, yêu cầu gã phải dùng lưỡi làm sạch cơ thể y như động vật liếm lông cho bạn tình, liếm không sạch không được ăn cơm. Trường Trạch cũng hơi thích, cơ thể Yên Vương rất đẹp, thon dài cân đối, làn da nhẵn nhụi. Liếm tinh dịch văng tung toé trên bụng y rồi đến đầu khấc ướt nhẹp. Dương vật vừa xuất tinh cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần đá lưỡi nhẹ một cái là Yên Vương sẽ run bần bật ưỡn người nắc cặc vào cổ họng gã tới tấp rồi xuất tinh lần hai.

Trường Trạch hỏi: "Sao điện hạ cứ cắn môi chẳng nói tiếng nào thế?"

Dứt lời gã lại dí mũi giày giẫm mạnh lên vết thương của y: "Hay điện hạ khinh em? Bị con chó nuôi tám năm phản bội nên sốc lắm hả?"

Yên Vương vẫn cắn chặt môi không nói tiếng nào.

Y càng làm khinh ra mặt gã lại càng bực.

Trường Trạch duỗi tay nắm tóc Miên Hân kéo y sát lại gần, nói: "Thế này đi. Giờ điện hạ đầu hàng Đại Hằng, chuyện trước kia em sẽ xí xoá chịu không?"

Yên Vương nhắm mắt không thèm trả lời.

Trường Trạch nhìn y không chớp mắt, đợi rất lâu nhưng y vẫn không thèm ừ hử.

Qua thêm một lúc, nụ cười mỉm đã biến thành nụ cười gằn. Bàn tay đang nắm tóc y đột ngột dùng sức, thở hồng hộc ghé vào tai y: "Câm rồi hả thằng đĩ? Tao hiền quá nên mày khinh đúng không?"

Trường Trạch nói xong bỗng đứng thẳng dậy rồi vén vạt áo để lộ đũng quần phình to.

"Bú đi."

Yên Vương không thể tin vào tai mình.

Trường Trạch nói: "Tôi đến đếm ba. Anh không liếm tôi sẽ rút lưỡi đám lính của anh quăng cho chó ăn."

******

Dạ các khách yêu cho sốp xin vài dòng feedback về món phụ Trường Trạch x Miên Hân với 🫶

Bộ này chỉ em ghệ có l0z thôi nha bướm dâm nhiều nước limited có một không hai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top