Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Tôi muốn tìm thứ gì ăn

"Ăn cái gì mà ăn." Mẹ chồng cất ngay đồ ăn vặt trên bàn, như thể sợ tôi sẽ cướp đi vậy, " Trước không phải cô toàn giảm béo, tối không ăn gì sao? Bây giờ lại ăn cái gì?"

Đầu tiên là cháo, giờ lại đến đồ ăn vặt, tôi tức run cả người.

Kì thực tình huống như này không phải là lần đầu tiên.

Mẹ chồng quản lý việc bếp núc, nhưng ngày nào bà ta cũng chỉ xoay quanh Ngũ Trương, chưa bao giờ quan tâm tôi muốn ăn cái gì. Thậm chí có lúc bà ta còn cố ý giấu thức ăn ngon đi, chỉ chừa cho Ngũ Trương ăn, như thể sợ tôi ăn nhiều vậy.

Đồ ăn vặt cũng vậy, một đằng bà ta nói tôi không nên ăn đồ ăn vặt, đằng kia lại hào phóng mua đồ cho Ngũ Linh ăn.

Trước đây đối với những chuyện này tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua, tự nhủ là chuyện nhỏ, dù sao tôi với mẹ chồng cũng không phải mấu mủ ruột rà, không so sánh được.

Nhưng bây giờ có lẽ đã cạn tình với Ngũ Trương, hoặc vì đứa trẻ trong bụng mà thấy tủi thân, tôi chỉ cảm thấy nỗi oán giận tích lũy hơn 1 năm nay bốc phát ra hết.

"Cái gì mà cướp đồ ăn vặt!" Tôi tức điên, " Đống đồ ăn vặt này, đống thức ăn này, toàn bộ đều là dùng tiền của tôi mua!"

Bố mẹ chồng là người nông thôn, căn bản không có thu nhập cũng chẳng có vốn tích lũy, tháng nào tôi cũng đưa cho bà ta 13 triệu tiền sinh hoạt phí, nuôi miệng ăn của cả nhà bốn người.

Nhưng bay giờ thì ngược lại, tôi đến đồ ăn vặt và cơm thừa canh cặn cũng không có mà ăn à?"

Mẹ chồng không ngờ tôi lại nhắc đến chuyện tiền nong, vẻ mặt đầu tiên là cứng đờ, nhưng sau đó lập tức nổi xung lên mắng: " Cái gì mà tiền của cô? Căn nhà đắt như vậy, tiền trả gopd đều là con tôi trả, kêu cô góp chút tiền sinh hoạt phí thì làm sao!"

Tiền trả góp nhà chúng tôi mỗi tháng 16 triệu rưỡi quả thực là do Ngũ Trương trả. Ngũ Trương bây giờ chỉ là một bác sĩ bình thường, không có chức vị gì, chút tiền lương trả góp tiền nhà là xong hết, cho nên phí sinh hoạt tất nhiên là tôi phải góp.

" Nhưng khoản trả trước là do bố mẹ tôi trả!" Tôi tức đỏ cả mắt.

Ngũ Trương nhà nghèo, làm sao trả nổi khoản trả trước cho căn nhà ở thành phố lớn này. Thế nên khoản trả trước có thể nói là của hồi mon bố mệ cho tôi.

Chuyện này bình thường tôi cũng không muốn nhắc, cảm thấy Ngũ Trương dufsao cũng là đàn ông, nói vậy sẽ tổn thương lòng tự trọng của hắn. Nhưng bây giờ tôi thật sự quá tức giận rồi, căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.

Lúc tôi nói câu này, Ngũ Trương vừa hay tan làm về. Hắn vừa mở cửa thì nghe thấy câu của tôi.

Sắc mặt của hắn lập tức âm trầm.

Mà phản ứng của mẹ chồng thì càng kịch liệt hơn.

"Cái con điếm đê tiện này!" Bà ta gào lên nhào vào tôi, "Ai bảo khoản trả trước là nhà mày trả! Mày là người nhà họ Ngũ chũng tao, tiền bố mẹ mày cho mày chính là tiền của nhà tao. Mày còn có mặt mũi nhắc chuyện này với tao à!"

Mẹ chồng xô tôi ngã lên sofa, túm tóc tôi muốn tát.

Lúc này tôi mới sợ hãi, muốn vội vàng che bụng tránh né, không dám tranh luận nữa.

Nếu là lúc trước tôi chắc chắn không sợ bà ta, nhưng giờ trong bụng còn có một sinh mạng, tôi thật sự sợ mẹ chồng nổi điên sẽ lỡ tay làm bị thương đứa bé.

Ngũ Trương lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng kéo mẹ hắn ra, quát tôi: " Cô mau về phòng đi!"

Tôi lảo đảo chạy về phòng, khóa chặt cửa lại, nằm xụi lơ trên giường, run rẩy.

Cái nhà này tôi thực sự không thể ở lại nữa rồi, cho dù phải ra khách sạn ở cũng tốt, tôi không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

Tôi lập tức mở tủ ra muốn thu dọn đồ đạc ra khách sạn ở vài ngày, nhưng lúc tôi dọn đến đồ lót màu hồng tôi thích nhất đâu rồi?

Chẳng lẽ ở trên ban công? Nhưng tôi nhớ rõ gần đây tôi không có giặt nó mà.

Trong lòng tôi đang loạn cào cào, cũng không còn tâm trí đâu để ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này, bèn tiện tay nhét vài cái áo lót khác vào.

Đúng lúc này Ngũ Trương tiến vào, thấy tôi thu dọn đồ đạc thì biểu cảm có chút buồn bực, hắn tóm tay tôi, nói: "Tiểu Ân, đủ rồi đấy, muộn thế này rồi em còn muốn đi đâu."

Tôi căn bản không muốn nói với hắn, hất tay hắn ra, xách vali lên muốn ra ngoài.

Ngũ Trương cũng nổi xung, hắn kéo tôi lại, quát: " Tả Tiểu Ân, tôi cho cô biết, mẹ nó, cô đủ lắm rồi! Đừng tưởng rằng dạo này tôi nhịn cô là cô có thể trèo lên đầu lên cổ tôi.!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top