Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa đông, kết thúc sự kiện vào buổi tối là "phù dung sớm nở tối tàn", hệ thống tưới nước được nâng cấp, triển lãm nhà ấm và hệ thống trồng hoa bằng pha lê được quản lý tự động. Nhờ đó, công nhân trong nhóm công tác cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Như Vương Hồng Niên, công nhân chăm sóc vườn cây, chỉ lo công việc cắt tỉa cây cối, bảo vệ cây cối và phòng chống rét cho cây cối. Bên cạnh đó thì không còn việc gì khác phải làm.

Do đó, mọi người rất hào hứng với việc sắp khai trương Khoa Phổ Quán, việc chọn ảnh chụp cũng trở nên đặc biệt nghiêm túc.

"Tôi cảm thấy bức này đẹp, không, bức này còn đẹp hơn một chút."

"Thành phiến Ngu mỹ nhân rất đẹp, khi đứng trong đó giống như lạc vào một biển hoa rực rỡ, có một cảm giác tươi mới và thanh nhã."

"Tôi lại thấy cảnh gần đơn độc đẹp hơn, bạn xem những cánh hoa mảnh mai bị gió thổi bay lên, thật quyến rũ. Tôi chọn bức này."

"Ta bầu cho ảnh trước một phiếu."

"Ta bầu cho ảnh sau một phiếu."

"Ta bỏ quyền, thật sự rất khó để lựa chọn."

"Ta cũng bỏ quyền, ta thấy tất cả đều đẹp."

......

Khi đến thời điểm bỏ phiếu, mọi người đã tụ tập cùng nhau thảo luận sôi nổi, xem xét kỹ lưỡng từng bức ảnh, nhăn trán và không ngừng so sánh.

Nhìn vào thì có vẻ như họ đang quyết định điều gì quan trọng, nhưng thực ra chỉ là chọn lựa ảnh chụp cho triển lãm.

Trong số đó, có nhiều lời khen ngợi nhất đều dành cho:

"Liễu Nghệ, kỹ năng chụp ảnh của cô thật sự rất tuyệt, tất cả đều là những tác phẩm tinh xảo."

"Đúng vậy, tôi không thể chọn được, bức nào cũng đẹp."

"Tôi nghĩ cô nên gửi những bức ảnh này đi tham gia cuộc thi nhiếp ảnh, chắc chắn có thể giành được giải thưởng lớn."

Trong hơn nửa tháng qua, Liễu Nghệ đã nghe rất nhiều lời khen ngợi kiểu này, điều này khiến tinh thần làm việc của cô càng thêm phấn chấn.

Là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, cô nhận được nhiều lời khen từ các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, điều này khiến cô cảm thấy rất tự hào.

Liễu Nghệ cười nói: "Thực ra kỹ thuật chụp ảnh của tôi cũng chỉ bình thường, chủ yếu là do hoa cỏ mà quản lý chăm sóc quá đẹp."

Điều này quả thật rất đúng.

Sau khi công nhân trong nhóm vào làm việc tại Hoa Gian Tập, họ không tự giác mà chú ý đến lĩnh vực này. Khi có thời gian rảnh, họ sẽ đi thăm các vườn thực vật khác hoặc các khu vực tham quan, nhưng dù là về hoàn cảnh hay tình trạng thực vật, chúng đều kém xa so với ở Hoa Gian Tập.

Một số khu vực có thể do lượng du khách ít vào mùa thấp điểm, quản lý không đầy đủ, cây cối không có người chăm sóc, lại thêm lá rụng vào mùa đông, trông rất hoang vắng. So với sự chăm sóc tỉ mỉ và sức sống rực rỡ của Hoa Gian Tập, chúng thật sự kém xa một trời một vực.

Ngoài những cây cổ thụ danh mộc, hầu hết các thực vật còn lại không có cả bảng giới thiệu, khiến người muốn tìm hiểu cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Khu vực bồn hoa cảnh chỉ còn lại cành khô, không có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc, không có tạo hình gì đặc biệt, vào trong chỉ thấy sự tịch liêu, ngay cả loại cây j cũng không rõ. Điều này khiến người ta cảm thấy rất thất vọng.

Khu vực hoa cỏ không phải mùa hoa nở, chỉ có vài cành hàn mai lặng lẽ nở ở góc, rất hiu quạnh.

......

Diện tích thì rộng lớn, nhưng đi một hồi lâu vẫn không thấy được cảnh sắc gì đặc biệt, chỉ khiến bản thân mệt mỏi, trời lạnh mà vẫn ra mồ hôi.

Điểm thú vị duy nhất là khu vực cảnh quan có nuôi một số động vật nhỏ như thỏ, dê và những con vật nhỏ khác để thu hút du khách, đặc biệt là những người yêu thích động vật.

Tuy nhiên, những con vật này đều có vẻ bẩn thỉu, Liễu Nghệ vốn định đến gần để xem, nhưng khi ngửi thấy mùi vị bay đến, cô lập tức mất hết dũng khí.

Nhớ lại những chú thiên nga ở Hoa Gian Tập, chúng thật sự đẹp đẽ và thanh nhã, sạch sẽ và gọn gàng. Mặc dù chúng không để ý đến cô, nhưng sự xinh đẹp của chúng và những màn biểu diễn bay lượn, săn mồi khiến cô nhìn mãi không chán.

Thỉnh thoảng còn có thể thấy hai chú thiên nga quấn quýt bên nhau, cảnh tượng này thật sự quá dễ thương.

Còn ở đây, không có gì đặc biệt.

Vẫn là Hoa Gian Tập tốt hơn.

Dù không thể tham quan triển lãm nhà ấm, thì việc nhìn những cây sen đá đáng yêu trong pha lê nhà ấm cũng thú vị hơn nhiều so với việc dạo quanh nơi này.

Vì sự tò mò, Liễu Nghệ còn đến tham quan vườn thực vật Khoa Phổ Quán ở thành phố W.

Tổng thể, nơi này được thiết kế rất đẹp, kiến trúc rộng rãi và trang trí tinh tế. Một số phòng triển lãm được thiết kế rất ấn tượng, với những bức tường được tạo hình 3D khiến người ta phải kinh ngạc và thán phục.

Khi mới vào, cô cảm thấy rất mới mẻ, như bước vào một thế giới tràn ngập nghệ thuật. Tuy nhiên, cảm giác mới lạ này chỉ kéo dài vài phút, vì sau đó cô cảm thấy hơi mệt mỏi với sự phong phú của các thiết kế.

Liễu Nghệ rất yêu thích nhiếp ảnh, nên đặc biệt chú ý đến các phương diện ảnh chụp khác nhau. Khi nhận chức, việc quay chụp nhiều loại thực vật đã giúp cô hiểu biết sâu hơn về chúng, chắc chỉ kém hơn quản lý và một số nghiên cứu viên thôi. 

Tuy nhiên, Khoa Phổ Quán vẫn chưa làm cô cảm thấy ấn tượng.

Ảnh chụp ở đây có cảm giác giống như minh họa sách giáo khoa, góc độ và kết cấu đều giống nhau, không thể hiện được sự độc đáo của từng loại thực vật. 

Các hình ảnh này có vẻ như lấy từ sách tranh thực vật hoặc cơ sở dữ liệu quốc gia, không phải từ quay chụp trực tiếp. 

Điều này khiến chúng có vẻ như là những chứng cứ về thực vật, nhưng thiếu đi sự nổi bật và đặc biệt của từng loại.

......

Khi rời khỏi Khoa Phổ Quán, Liễu Nghệ nhìn về phía kiến trúc tráng lệ phía sau, tự hỏi liệu mình có quay lại lần nữa hay không. 

Cô cảm thấy đã đủ rồi, nếu quay lại thì cũng chỉ gặp lại những thứ quen thuộc kia thôi.

Nhìn lại nửa giờ tham quan vừa qua, mặc dù có rất nhiều thực vật được giới thiệu, nhưng cô lại không có quá nhiều ấn tượng sâu sắc về chúng. 

Cô nhớ một loại thực vật gọi là khiêu vũ thảo, có thể rung động theo âm nhạc, nhưng không thể nhớ rõ nguyên lý hoạt động cụ thể.

(Hình ảnh minh họa cây khiêu vũ thảo, hay có tên khoa học là Desmodium gyrans)

Liễu Nghệ cảm thấy khó chịu khi nhận ra trí nhớ của mình đang kém đi. 

Cô tự trách bản thân vì rõ ràng vừa mới xem qua nhưng lại không thể nhớ nổi. 

Cô ảo não mà giơ tay gõ gõ đầu, sao hiện tại trí nhớ lại kém như vậy chứ.

Chủ yếu là do sự bùng nổ của các hoạt động giải trí hiện đại như video ngắn, chương trình TV, tin tức minh tinh, và phim ảnh, sự chú ý của mọi người rất dễ bị phân tán, và sự quan tâm đối với cái mới cũng giảm dần.

Ngoại trừ những ấn tượng sâu sắc, thông tin thường dễ bị quên lãng. Trong tình huống như vậy, hiệu quả của việc phổ cập khoa học sẽ là một quá trình dài và khó khăn.

Trở về từ Khoa Phổ Quán, Liễu Nghệ bắt đầu lo lắng về triển lãm tại Hoa Gian Tập. Cô nghi ngờ rằng chỉ dựa vào các bức ảnh trưng bày có thể sẽ không đủ, vì người xem có thể bị mệt mỏi với quá nhiều hình ảnh và thông tin, dẫn đến sự giảm sút trong sự chú ý và ấn tượng.

Liễu Nghệ cảm thấy phổ cập khoa học thực sự rất khó. 

Cô đã chia sẻ cảm nhận của mình về Khoa Phổ Quán với quản lý, bày tỏ sự lo lắng của mình một cách mơ hồ.

Diệp Hàm đã an ủi cô và cười: "Đừng lo lắng, phòng triển lãm của chúng ta sẽ có những điểm khác biệt lớn so với những Khoa Phổ Quán khác. Khi hoàn thành bố trí, mọi người có thể đến xem trước và đưa ra các cải tiến."

Liễu Nghệ cảm thấy hứng thú hơn với thông tin này. 

Hiện tại, vì phòng triển lãm vẫn đang trong quá trình trang hoàng và bố trí, mọi người đã thống nhất đợi đến khi hoàn thiện mới đi xem.

Phòng triển lãm trống không cũng không có gì để xem.

Cô rất mong chờ ngày đó sẽ đến sớm.

*

Khi giai đoạn chọn ảnh kết thúc, sau 20 ngày thu thập, cuộc thi nhiếp ảnh đã gần đến hồi kết. Hoa Gian Tập thiết lập giải thưởng rất hấp dẫn:

Giải đặc biệt: 2 giải, mỗi giải 10000 tệGiải nhất: 5 giải, mỗi giải 5000 tệGiải nhì: 10 giải, mỗi giải 3000 tệGiải ba: 20 giải, mỗi giải 2000 tệ

Ngoài ra, tất cả người tham gia còn có cơ hội rút thăm trúng thưởng với 300 phần quà xa xỉ như son môi, nước hoa, và thẻ VIP của Hoa Gian Tập.

300 phần quà! 

Con số này cho thấy cơ hội trúng thưởng khá cao, nhất là khi số người tham gia không quá đông. 

Ví dụ, với 5.000 người tham gia, xác suất trúng thưởng có thể đạt khoảng 1 trong 10 người!

Điều này thật sự rất hấp dẫn, và mọi người đều muốn tham gia. Cuối cùng, số lượng người đăng ký đã vượt qua 10.000 người, nhiều hơn cả dự đoán, khiến xác suất trúng thưởng giảm xuống đáng kể.

Ngoài giải thưởng, mọi người đều cảm thấy những bức ảnh mình chụp không tồi và rất tự hào khi chia sẻ. Diệp Hàm đã mời Tằng Húc và đội ngũ nhiếp ảnh gia để tổ chức bình chọn và chọn ra các tác phẩm xuất sắc nhất trước khi đưa ra cho công chúng bình chọn.

Sự kiện này không chỉ là một cuộc thi ảnh lớn mà còn là một hình thức quảng bá hiệu quả cho Khoa Phổ Quán.

Kết quả bình chọn cuối cùng đã được công bố:

Giải đặc biệt: "Nguyệt hạ mỹ nhân" (hoa quỳnh), tịnh đế liên trong mưa.

Đây là tác phẩm được công nhận cao nhất về ý cảnh, cảnh tượng, ánh sáng, kết cấu và trình độ nhiếp ảnh. Mặc dù trước đó Tằng Húc là người quay chụp, nhưng tác phẩm đoạt giải là của Đào Hiểu Tình, một du khách bình thường.

Nhiều người cảm thấy không thể tin được, ngay cả Đào Hiểu Tình cũng ngỡ ngàng khi nhận giải. 

Cô không thể tin mình đã giành được giải đặc biệt và phần thưởng 10.000 tệ, trong khi gọi điện thoại cho bạn mình- Đường Tinh Tinh, với sự kích động và không thể nói rõ ràng.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh, ông trời ơi, cậu tin được không?! ảnh mình chụp đạt được giải đặc biệt của Hoa Gian Tập đó! Còn nhận được 1 vạn tiền thưởng!"

Đây không chỉ là khen thưởng, càng là một loại vinh dự. 

 "Mình thấy rồi. chúc mừng cậu! Giải đặc biệt nha, thật là quá lợi hại ——"

Đường Tinh Tinh cũng rất hạnh phúc và gửi lời chúc mừng nồng nhiệt tới Đào Hiểu Tình. Cô cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy,  khi bạn tốt của mình không chỉ cùng với nhiếp ảnh gia nổi tiếng giành giải đặc biệt mà còn nhận được phần thưởng lớn.

Đào Hiểu Tình vẫn còn nhớ rõ cô cùng bạn tốt Đường Tinh Tinh lần đầu tiên nghe nói Hoa Gian Tập, là ở thời điểm xem được video Thanh Sương UP' sen vua diệp thượng vũ ', khi đó Hoa Gian Tập còn chưa mở cửa.

Mở cửa ngày đầu tiên, hai người sáng sớm liền chuẩn bị đi đến đó, sau khi bị kinh diễm liềnhoàn toàn yêu quý địa phương này, sôi nổi đem nơi này chia sẻ lên vòng bạn bè.

Nghỉ hè kết thúc chính là khoảng thời gian tịnh đế liên mở ra, họ đã cùng nhau chen chúc trong đám đông và chụp những bức ảnh về tịnh đế liên trong mưa phùn.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giành giải chỉ với bức ảnh này.

Như thể là vận mệnh ban tặng vậy.

Khi nhìn lại bức ảnh, cô vẫn cảm nhận được sự kích động và hưng phấn như lúc đó, cảm xúc vẫn không thay đổi. 

Một vạn đối với một sinh viên quả thực là một số tiền khổng lồ.

Đào Hiểu Tình quyết định sẽ mua cho mẹ một chiếc túi xách đẹp, cho ba một chiếc điện thoại mới; khi về nhà vào kỳ nghỉ đông, cô sẽ cùng bạn tốt đi Hoa Gian Tập, xem triển lãm nhà ấm mới khai trương và thưởng thức các món trà bánh đặc sắc.

Cả hai, dù đang học đại học, vẫn luôn cập nhật tin tức về Hoa Gian Tập và thậm chí đã đăng ký làm vé năm VIP.

Hiện tại có thể xem là sự đền đáp cho những yêu thích và yêu thương nồng nhiệt của bọn cô dành cho Hoa Gian Tập.

Giờ đây, với phần thưởng này, họ sẽ có thể thoải mái khám phá và tận hưởng Hoa Gian Tập một cách trọn vẹn!

......

Trừ giải đặc biệt ra, Hoa Gian Tập còn bịnh chọn ra các giải khác như sau:

Tuyệt sắc song xu (song sắc vạn duy toa), hoa quế vũ lạc, chi chít như sao trên trời (sen vua), ưu nhã lam hoa sen, lộng lẫy băng tinh (ngọc lộ sen đá), hồ thiên nga, triển vọng hạc (hạc vọng lan), cổ mộc che trời (La Hán Tùng bồn cảnh), núi giả cùng đằng (dây thường xuân), cọc cây thượng hoa lan đều là các tác phẩm ưu tú.

Không chỉ các công nhân của Hoa Gian Tập đang mong chờ Khoa Phổ Quán mở cửa, mà các nhiếp ảnh gia cũng rất háo hức chờ đón những bức ảnh xuất sắc tiếp theo. Mọi người đều mong chờ ngày 22 tháng 1 sắp đến —— chính là ngày Khoa Phổ Quán chính thức gặp gỡ công chúng.

*

Ngày 19 tháng 1, lầu một của khu phổ cập khoa học, là phòng triển lãm đã được bố trí xong toàn bộ, sau khi đóng cửa vườn thực vật, nhóm công nhân tâm tình kích động đứng bao quanh khu vực thi công.

Từ khu vực tự thính của " Khoa Phổ Quán ", sáu tác phẩm trưng bày lớn nhất, độc đáo và tự nhiên, được tạo nên từ hoa khô rực rỡ và các loại thực vật trang trí, hiện ra trước mắt mọi người. Đội ngũ nhân viên không khỏi bị choáng ngợp.

"Đây là... Cúc bách nhật?"

"Không ngờ hoa khô lại đẹp đến vậy."

Cúc bách nhật thực sự xứng đáng với tên gọi của nó. Mùa hoa kéo dài hơn hai trăm ngày, ngay cả khi đã khô héo, cánh hoa vẫn giữ nguyên độ sáng và hơi ẩm, không bao giờ tàn úa. Hoa khô cúc bách nhật mang lại vẻ đẹp dịu dàng, làm tăng thêm giá trị thẩm mỹ.

Hoa cúc bách nhật, nở suốt nghìn ngày, quả thật như vậy.

Sự kết hợp giữa cúc bách nhật và các loại thực vật khác để tạo nên một tác phẩm nghệ thuật đúng là khiến người khác khiếp sợ, có thể nói là độc nhất vô nhị. Màu sắc tươi tắn nhưng vẫn thể hiện được sức sống của cây cỏ, mang đến sức mạnh sinh mệnh tràn đầy cho phòng triển lãm nghệ thuật.

Tiến sâu hơn vào bên trong, sự kinh ngạc của đội ngũ nhân viên chỉ càng tăng lên.

Từ khu tự thính đến khu chủ thính, từ khu vực nhiếp ảnh giám định và thưởng thức đến phòng chiếu hình... Từ sàn nhà lên tường, rồi đến trần nhà, mỗi khu vực triển lãm, mỗi góc nhìn, mỗi thiết kế đều khiến họ cảm nhận được sự mới mẻ và kích thích sau một thời gian dài.

Trước khi bước vào, không ai có thể tưởng tượng rằng Khoa Phổ Quán lại có thể thú vị như vậy. Không chỉ là một trung tâm phổ cập khoa học khô khan mà còn đa dạng về hình thức biểu đạt, hoàn toàn không gây cảm giác nhàm chán.

Khi ra về, hầu hết mọi người đều cảm thấy chưa đủ, muốn quay lại tham quan thêm một lần nữa.

Đặc biệt là Liễu Nghệ, giờ đây hoàn toàn quên hết mọi lo lắng trước đây, vui vẻ đến mức quên cả thời gian. Mãi đến khi các đồng nghiệp gọi, cô mới ra khỏi triển lãm, nhưng vẫn không ngừng ngoái lại nhìn, ánh mắt lộ rõ sự tiếc nuối.

Liễu Nghệ tìm thấy Diệp Hàm, thân thiết khoác tay cô: "Hắc hắc, quản lý, trước khi phòng triển lãm chính thức mở cửa, chúng ta có thể quay lại không?"

"Ta định ngày mai quay lại một lần nữa."

Nơi này thực sự quá thú vị.

Diệp Hàm nhìn những ánh mắt mong đợi của đồng nghiệp và mỉm cười: "Tất nhiên là được."

"Đúng rồi, sau trải nghiệm vừa rồi, mọi người cảm thấy còn có điều gì cần cải tiến không?"

"Không, không có gì cả." Vương Hồng Niên vội vàng xua tay. Anh thậm chí còn không thể tưởng tượng ra điều gì cần phải cải thiện.

"Tuyệt đối không có."

"Chẳng có bất cứ điều gì cần phải cải tiến hết."

"Quản lý, Khoa Phổ Quán đã rất hoàn hảo rồi." Ngay cả Vương Vân, người luôn điềm tĩnh và tài giỏi, cũng khẳng định: "Du khách nhất định sẽ thích."

"Đúng vậy."

"Tôi cũng đồng ý." Các nhân viên khác cũng nhao nhao tán thành.

Khi những người làm việc hàng ngày tại Hoa Gian Tập còn cảm thấy kinh ngạc, thì trải nghiệm của du khách chắc chắn sẽ còn tuyệt vời hơn.

Diệp Hàm mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự tự tin: "Vậy thì tốt."

Cô cũng tin tưởng vào thiết kế của mình dành cho Khoa Phổ Quán.

......

Vào giữa tháng, phần lớn học sinh đã bắt đầu kỳ nghỉ đông.

Đào Hiểu Tình về nhà vào ngày 18, sáng ngày 19 cô đã đến Hoa Gian Tập, cùng bạn thân Đường Tinh Tinh thưởng thức các món trà bánh đặc sắc:

Một lồng bánh kéo hoa quế (8 miếng), một lồng bánh đậu đỏ hoa quế (8 miếng) và một đĩa ngó sen xào thanh.

Đồ uống: Một bình rượu hoa quế.

Rượu quế hoa có màu trong suốt và nhẹ nhàng, bình rượu có miệng uốn cong, tạo phong cách giống như các hiệp khách cổ đại khi cùng nhau uống rượu, nhưng độ cồn rất thấp, không làm người uống bị say.

Khi rót ra, rượu có màu sáng trong, thơm ngọt hương hoa quế, đặc biệt dễ uống.

Cuối cùng, hai người đã uống cạn cả bình, không để lại dù chỉ một giọt.

Sau khi ăn uống no nê, hai người gọi thêm một ly ô long hoa quế, vừa uống vừa đi dạo từ khu 1 đến khu 2, rồi ghé thăm nhà ẩm triển lãm, ngắm thiên nga, sau đó đi dạo qua vườn tùng bách, vườn hoa quế, nhà ấm pha lê trồng hoa, rừng trúc, hồ nhân tạo... Cả hai dạo quanh từ đầu đến cuối.

Trước khi rời đi, họ đổi thẻ kẹp sách hương hoa quế bằng túi giấy và mỗi người còn đóng gói mang về một phần trà bánh.

Phần trà bánh đó đã nhận được sự khen ngợi của cả gia đình, chia ra hết sạch, không còn lại dù chỉ một chút.

Ngày 22 tháng 1, Khoa Phổ Quán của Hoa Gian Tập chính thức mở cửa.

Từ ngày 10 tháng này, lượng người tại Hoa Gian Tập đã liên tục tăng lên và tới ngày khai trương Khoa Phổ Quán, chắc chắn sẽ đạt đến đỉnh cao về lượng người tham quan.

Lần này, Đào Hiểu Tình thức dậy sớm hơn thường lệ, dự định sẽ vào khu đợt đầu tiên vào buổi sáng, nếu không sẽ rất đông đúc.

Khi chuẩn bị ra khỏi cửa, mẹ cô gọi lại: "Hiểu Tình, hôm nay dì nhỏ của con và em trai Lộ Trạch Hạo cũng sẽ đi Hoa Gian Tập, có thể các con sẽ gặp nhau, đừng quên chào hỏi một tiếng nhé."

Lộ Trạch Hạo năm nay vừa tốt nghiệp tiểu học, ở nhà được vài ngày đã không chịu nổi, đòi đi chơi, dì nhỏ của Đào Hiểu Tình liền nghĩ đến việc đi Hoa Gian Tập.

Chủ yếu là vì đồng nghiệp và con cái của dì đã đi qua đó và đánh giá rất cao, bạn bè của Đào Hiểu Tình cũng đã chia sẻ nhiều bức ảnh, cảnh sắc thực sự rất đẹp.

Không có gì làm, đi ngắm thực vật, tiện thể ghé Khoa Phổ Quán để học thêm một chút kiến thức cũng không tồi.

"Dạ mẹ." Đào Hiểu Tình đáp lời, trong lòng nghĩ chắc sẽ không gặp phải.

Lộ Trạch Hạo là đứa trẻ không thích học hành, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc chơi, chắc là ở Khoa Phổ Quán không ngồi yên được vài phút đã đi rồi.

Hôm nay cô và Tinh Tinh chính là có kế hoạch đi Khoa Phổ Quán, tin rằng Hoa Gian Tập nhất định sẽ mang đến cho các cô những trải nghiệm thật khác biệt.

Lúc 8 giờ 20 phút đến nơi, quả nhiên có rất nhiều người.

"Thật may mắn vì chúng ta là khách VIP." Hai người nhìn nhau cười, rồi đi đến khu xếp hàng ở phía bên trái, nơi này người ít hơn hẳn.

Những người khác chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng.

8 giờ 30 phút, khu vực chính thức mở cửa, du khách bắt đầu ùn ùn kéo vào, Đào Hiểu Tình và bạn của cô nhờ đi lối VIP nên nhanh chóng đi trước.

Khoa Phổ Quán nằm ở vị trí gần cổng số 1, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Trước mắt, Khoa Phổ Quán chiếm diện tích rất lớn, cao hơn mười mét, bề thế và rộng rãi. Từ bên ngoài đã có thể nhìn thấy phòng triển lãm được trang trí lộng lẫy và sàn nhà sáng bóng như gương, trông giống như một cung điện nghệ thuật tinh xảo.

Hai người bước vào tiền sảnh qua lối vào, ngay lập tức thấy dòng chữ lớn ở giữa: "Hoa Gian Tập Khoa Phổ Quán".

Không giống như những phòng triển lãm khác thường mang cảm giác lạnh lẽo của kim loại, nơi này được tạo nên từ các loại thực vật tươi sống và hoa khô với màu sắc rực rỡ.

Những cành cây xanh biếc tinh tế được cắt tỉa tỉ mỉ buông xuống từ trần nhà, những cuống hoa dài kéo dài xuống dưới, các sắc màu phối hợp với nhau vô cùng hài hòa. Khi lại gần, có thể ngửi thấy hương thơm tươi mát của cây cỏ và hoa lá, tạo thêm sức sống tự nhiên cho kiến trúc hiện đại.

Hoa Gian Tập, nơi tràn ngập hoa cỏ và thực vật.

Dù ở đâu, chủ đề này đều nổi bật rõ ràng.

Không ít du khách tụ tập quanh đây để chụp ảnh. So với cảm giác lạnh lẽo của kim loại, rõ ràng thực vật tươi sống khiến người ta yêu thích hơn.

Huống chi, sự kết hợp hoàn mỹ giữa phong cách riêng và thiết kế độc đáo khiến nơi này càng thu hút hơn.

"Tinh Tinh, chụp cho mình một tấm đi." Đào Hiểu Tình đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa cúc bách nhật, cười và tạo dáng chữ V.

Tấm ảnh ghi lại nụ cười của cô bên cạnh cây cỏ, như thể đó là một sự hòa hợp tự nhiên.

Tiếp tục tiến về phía trước, hai người không khỏi ngạc nhiên.

Trước mắt họ, ngay trung tâm của tiền sảnh, hai thân cây to lớn vươn thẳng từ mặt đất lên đến trần nhà. Những thân cây này lớn đến mức nhiều người cùng ôm cũng không thể bao trọn, chúng tỏa ra những tán lá rậm rạp lan rộng, cành lá màu nâu uốn lượn phủ kín trần sảnh và lan sang hai bên.

Bên trái là những tán lá vàng kim xòe rộng, bên phải là màu xanh ngắt mạnh mẽ, tạo nên một hiệu ứng thị giác vô cùng ấn tượng.

Đây là...?!

Tiền sảnh: Cây sinh mệnh - Cổ thụ bạch quả hơn 6000 năm tuổi và cây bá hương hơn 5000 năm từ lăng mộ Huỳnh Đế Hiên Viên (phục chế và trang trí).

(Hình minh họa cây sinh mệnh)

(Hình minh họa cây bá hương hơn 5000 năm từ lăng mộ Huỳnh Đế Hiên Viên)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top