Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4. Vô lương PK phúc hắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ vì biểu hiện "anh dũng" hồi nãy của nàng, Hà thúc lập tức khách khí gọi nàng là "Cửu cô nương"

Tính toán trong lòng, Hà thúc còn rất hòa ái hỏi nàng, "Cửu cô nương, tối nay cô muốn ăn cái gì?"

Lập được công lao lớn như vậy, buổi tối cần phải chúc mừng nàng một chút!

"Không cần đặc biệt chuẩn bị cho tôi," Giang Ngư Ngư rất "an phận" nói, "Bữa tối ăn giống như Vương gia là được."

"..." Nếu không thì cô còn muốn ăn cái gì!

Hà thúc yên lặng lau mồ hôi lạnh, đột nhiên phát hiện, đứa bé có đôi mắt rất thành thực, kỳ thật lực sát thương cũng rất lớn...

Đồng ý thua cuộc, "quy tắc trò chơi" không nói không thể chơi xỏ nhưng bởi vì có Hà thúc ở đây nên đám thiên kim kia không dám càn rỡ, cho nên các nàng chỉ có thể đem ánh mắt phẫn nộ vứt về phía sau, Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh rời khỏi tòa trạch trở về Tĩnh Vương phủ.

Còn Hà thúc thì ở lại, nghiêm mặt nói một ít câu khách sáo để cho đám thiên kim kia chuẩn bị tốt sau mấy ngày nữa sẽ tiếp tục sàng tuyển, không nên khiến cho Vương gia thất vọng.

Một chút cũng không ngoài ý muốn, Giang Ngư Ngư vừa mới vào cửa chính của vương phủ thì đã có người chạy tới báo tin, nói Hách Liên Dạ muốn gặp nàng.

"Vương gia." Đi vào thư phòng, nhìn thấy Hách Liên Dạ thì nàng liền gọi một tiếng.

Không hành lễ, trong giọng nói cũng không hề có ý khẩn trương hoặc cung kính, giống như là y họ "Vương" tên "Gia", hai chữ này không tượng trưng cho thân phận cao quý gì, mà chỉ là một cái tên bình thường.

Hách Liên Dạ cũng không để ý đến thái độ như vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nghe giọng nói chắc hẳn Cửu cô nương không phải là người địa phương nhỉ?"

Lúc y uống trà, ngón tay như ngọc tôn lên đồ sứ tinh tế màu xanh đã là hình ảnh đẹp đến cực điểm, mà khi y bưng chén trà để sát vào môi, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, môi màu anh đào cứ như vậy mà nhiễm một tầng nước sáng sóng sánh, mê hoặc dụ người khiến cho người ta nóng lòng muốn bổ nhào qua cắn một miếng.

Người đàn ông này quá đẹp, đẹp đến mức bất kỳ một động tác giơ tay nhấc chân vô ý nào cũng đều có thể hình thành mị hoặc cực hạn.

Đây mới mà mỹ nhân chân chính, rất thích hợp đi bức cung.

Bởi vì nếu để người bình thường nhìn một màn trước này sẽ say đắm ngay, tám phần là không kiên trì được mà mơ mơ màng màng khai hết sự thật.

Cho nên Giang Ngư Ngư dùng ánh mắt thành thực hơn so với ngày thường nhìn vào y, "Là sao?"

"..." Tay cầm nắp chén trà hơi ngừng một chút, trong mắt hoa đào dài hẹp hiện lên ý cười, "Chẳng lẽ cô nương là người kinh thành?"

"Không biết."

"Ồh? Quê của cô nương ở chỗ nào?"

"Trên núi."

"Ngọn núi nào?"

"Không biết."

"..." Hà Nghiêm im lặng, khóe miệng không ngừng co rút, cảm thấy nếu hỏi tiếp thì đề tài này sẽ tiếp tục vòng vèo không có điểm dừng.

Nhận được ánh mắt đồng ý của Hách Liên Dạ, hắn trực tiếp hỏi Giang Ngư Ngư, "Vậy tại sao cô đến vương phủ?"

"Tôi vốn sống ở trên núi, sau khi cha mẹ qua đời, trên núi chỉ còn lại Đại Quai sống với tôi, nhưng đến một ngày cũng không thấy Đại Quai đâu, tôi bèn ra ngoài đi tìm Đại Quai, đi một mạch thì lại đi tới nơi này."

Trong《 Hiệp khách hành 》của Kim Dung tiên sinh, nhân vật chính đúng là rời nhà đi như thế, Giang Ngư Ngư hơi sửa đổi lại một chút, không khách khí biến cốt truyện này theo cách kể của mình.

Giải thích như vậy cũng rất thuận tiện vì sao nàng không có thẻ bài thân phận, cũng đúng lý hợp tình mà có thể giả vờ quy cũ gì cũng đều không hiểu, cho nên đối với ai cũng không hành lễ.

Nàng cũng không muốn không có việc gì lại quỳ đến quỳ đi, thấy ai cũng phải khom lưng khuỵu gối.

"Đại Quai là..." Đệ đệ của nàng hay là muội muội?

Giang Ngư Ngư mới vừa giúp bọn hắn giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ, Hà Nghiêm đang muốn cảm ơn nàng, nghe nói muốn tìm Đại Quai gì đó thì lập tức muốn phái người đi tìm giúp nàng.  Lấy thế lực của Tĩnh Vương phủ và Vương gia âm thầm bồi dưỡng, chỉ cần người này còn sống trên đời, thì nhất định sẽ tìm được.

"Con chó Đại Hoàng của nhà ta."

"..." Tràn lòng nhiệt huyết 'bá' một cái bị giội cho chậu nước lạnh, Hà Nghiêm yên lặng lau mặt, cảm thấy tên của con chó này cũng giống như chủ tử của nó, đều lộ ra...ngu ngốc

"Vậy cô tìm được nó chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy tại sao không tìm tiếp, lại chạy đến vương phủ làm nha hoàn?" Cảm kích thì cảm kích, nhưng Hà Nghiêm vẫn có chút hoài nghi về thân phận của Giang Ngư Ngư, cho nên truy vấn hỏi.

Ánh mắt của Giang Ngư Ngư chợt sáng, vẻ mặt nhiệt tình nói, "Bởi vì nơi này khiến cho tôi có cảm giác gia đình!"

"..." Cảm giác gia đình? Nhà của nàng ta không phải còn thừa lại một con chó Đại Hoàng sao?

Chẳng lẽ trong vương phủ có người giống con chó Đại Hoàng?

Vậy nhất định không phải đang nói bọn hắn chứ!

Nói đùa, kiểu mắng người ngu ngốc này, bọn hắn mới không để ý đến đâu!

Hà Nghiêm và Hà thúc không nhìn nàng, Giang Ngư Ngư lập tức nhìn về phía Hách Liên Dạ, vẫn bày ra vẻ mặt nhiệt thành và ánh mắt sáng lóng lánh.

Hách Liên Dạ thiếu chút nữa cười ra tiếng, dáng vẻ này thật đúng là giống sủng vật nhỏ vừa đáng yêu vừa nhu thuận, đang tha thiết mong chờ nhìn chủ nhân, chờ chủ nhân đến chơi cùng nó.

Tiểu nha đầu tinh quái này thật đúng là càng nhìn càng hợp khẩu vị của hắn.

Khóe miệng mang theo ý cười, y dùng hay ra hiệu với Hà Nghiêm.

Bọn họ đang ở trong thư phòng cho nên Hà Nghiêm lập tức xoay người đi lấy giấy bút mang đến cho chủ tử, sau đó động tay bắt đầu mài mực.

"Tên gì?"

"Giang Tiểu Cửu."

"Tiểu Cửu? Tên rất hay." Hách Liên Dạ mặt không đổi tim không nhảy khen ngợi cái tên nhất định là tên giả này.

"Đa tạ Vương gia," Giang Ngư Ngư rất lễ phép rất khách khí hỏi y, "Vậy Vương gia tên là gì?"

"..." Tay Hà Nghiêm đang mài mực hơi run lên, cố gắng khống chế xúc động gà mẹ của mình mà đi dong dài quy củ với Giang Ngư Ngư.

Hách Liên Dạ lại không để ý đến thái độ "đại bất kính" của nàng, cười một tiếng trả lời nàng, "Hách Liên Dạ."

"Dạ." Giang Ngư Ngư cũng học theo dáng vẻ ban nãy của y, đọc chậm nhớ kỹ từ này, suy nghĩ một lát mới cực kỳ khách khí nói, "Tên của Vương gia cũng tốt như tên của tôi." (Dạ là GNN đang gọi tên HLD chứ hông phải vâng dạ đâu >"<)

Đọc tên chữ đơn lúc nào cũng khiến cho người ta có cảm giác thân mật, đây là lần đầu tiên có người gọi y như vậy, ánh mắt liếc trở lại, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh vô tội của Giang Ngư Ngư khi đọc một chữ đơn vô cùng thân thiết, trong mắt phượng hiện lên ý cười đùa cợt.

Hà Nghiêm lại nhịn không được, vẻ mặt hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng.

Giang Ngư Ngư vô cùng vô tội nhìn lại: "Tôi bắt chước Vương gia."

Hà Nghiêm: "..."

Hách Liên Dạ nhấc bút viết chữ lên trên giấy, cũng may chữ nơi này là chữ phồn thể cho nên nàng cũng không đến mức làm người thất học.

Cho nên ánh mắt nhìn lướt qua, nàng đã nhìn thấy nội dung trên giấy.

Khóe mắt có chút run rẩy, nàng muốn nuốt lời nói ban nãy vào lại trong bụng, vẻ mặt sùng bái đổi giọng nói, "Tôi cảm thấy dáng vẻ lúc nãy của Vương gia nhìn rất lễ độ, cho nên mới bắt chước theo."

Công bằng mà nói, y bất nhân, nàng cũng sẽ bất nghĩa thôi ~~~

"..." Hà thúc yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ông đã lớn tuổi, không nên lúc nào cũng chịu kích thích như vậy, dường như không thể nghe thêm được nữa...

Mặt của Hà Nghiêm sắp biến thành màu đen, "Cái từ này... Không phải dùng như thế!"

"Ồh..." Giang Ngư Ngư rất vô tội nhìn vào hắn, "Tôi không biết chữ, chỉ nhận thức được mấy từ."

"Không biết chữ?" Viết xong thứ cần viết, Hách Liên Dạ vừa mới được "khen" là "lễ độ" giương mắt lên nhìn, khẽ mỉm cười, trong mắt dấy lên từng làn sóng.


"Ừm." Giang Ngư Ngư gật đầu.

Hách Liên Dạ cười rất dịu dàng, "Vậy cũng không sao, tới đây, ta giải thích cho cô nghe."

Y nói xong liền chỉ vào chữ viết trên giấy, giọng nói ưu mỹ mà 'ý giải', "Những chữ này, chính là nói sau này cô sẽ làm nha hoàn ở Tĩnh Vương phủ, mỗi tháng năm lượng bạc, bao ăn bao ở."

Giang Ngư Ngư vẻ mặt thành khẩn nhìn vào bản giao kèo kia rõ ràng viết là khế ước bán thân cả đời hơn nữa một phân tiền cũng không cho, nhưng vẫn giả ngơ lộ ra một nụ cười thật thà chất phác, "Bạc nhiều như vậy à."

"Nếu đồng ý, vậy thì ấn một dấu vân tay vào đó." Hách Liên Dạ cũng không tin nàng không biết chữ, có chút hứng thú mà chờ đợi nhìn xem cuối cùng nàng quyết định như thế nào.

"Được!" Vẻ mặt Giang Ngư Ngư vui mừng đồng ý, vươn tay ấn xuống hộp mực một cái, sau đó thoải mái mà đem toàn bộ bàn tay đè lên trên giấy bán thân mới vừa viết xong.

Pia! Trên giấy có thêm một dấu bàn tay màu mực, gần như che sạch sành sanh nội dung trên giấy bán thân.

Không đợi những người khác nói chuyện, nàng đột nhiên ảo não thở dài một cái, "Ai nha, hình như đã ấn sai rồi!"

Sau đó lại vươn tay về phía hộp mực ấn tiếp cái nữa, lần này, chặt chẽ vững vàng mà ấn trên cánh tay của Hách Liên Dạ.

"Bây giờ thì được rồi!" Nàng lộ ra nụ cười vui mừng đại công cáo thành.

Dĩ nhiên, nụ cười này vẫn ngây ngô.

"Cô, cô làm cái gì vậy hả!" Hà Nghiêm cả kinh, khuôn mặt đều tái mét.

"Làm ký hiệu á! Nếu không tôi sẽ không nhớ rõ người nào là Vương gia, tưởng rằng mình ở vương phủ khác làm công thì thế nào?"

"Cô... Cái này mà cũng có thể nhận nhầm?" Nói bậy! Vương gia bọn họ có dung mạo khuynh thành, liếc mắt nhìn một cái sẽ khắc sâu vào trong lòng, làm sao có khả năng nhớ không rõ!

Gương mặt Hà Nghiêm dữ tợn, "Cô nói, tại sao có thể nhận nhầm!" Nếu như nàng không nói ra được nguyên nhân, hắn sẽ đánh cho nàng một trận bẹp dí.

Làm như là một trẻ em "trung thực" có "phản ứng không nhanh", Giang Ngư Ngư giống như bị hắn hỏi câu hỏi khó, nhíu mày suy tư hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn mới ngơ ngác ngu ngốc hất lên, "Chắc là vì tôi thành thật nhỉ."

"..." Một bồn lửa giận cứ như vậy mà bị cuống quay trong lồng ngực, tâm trạng bị đè nén, Hà Nghiêm hận không thể đấm ngực giậm chân mà khóc lớn một trận.

Quá tà môn rồi, tại sao mỗi lần nói chuyện cùng với cô nương đần độn này, sau cùng đều có loại cảm giác sắp bị nghẹn chết chứ?

Vì cân nhắc phong độ của mình, Hà Nghiêm quyết định tạm thời không để ý tới Giang Ngư Ngư, nhưng vừa quay đầu lại nhìn chủ tử, khóe miệng lại bắt đầu co giật.

Bình tĩnh, bình tĩnh, phải nghĩ đến chỗ tốt, dù sao cái dấu bàn tay đen sì là Giang Ngư Ngư in trên tay áo của Vương gia, nàng không có nhân cơ hội mà sờ lên khuôn mặt Vương gia.

Đôi mắt hắn vui mừng khi nhìn thấy rõ ràng, Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh mà bắt đầu rửa tay.

Cắt, nàng mới không nhân cơ hội này mà chạm vào khuôn mặt của y đâu nhé, đẹp trai thì có cái gì đặc biệt hơn người chứ, ngoại trừ lão công của nàng, ai nàng cũng không muốn sờ.

Đáng tiếc chính là, nàng vẫn còn chưa có lão công.

Nếu thật sự ở lại cổ đại không thể trở về được, vấn đề yêu đương có thể rất khó giải quyết...

Đàn ông ở cổ đại đã quen với việc tam thê tứ thiếp, muốn tìm một người đàn ông sẵn sàng cam kết nắm tay nhau chung sống đến già, nhất định là rất khó khăn.

Trên tay dính rất nhiều mực nước, nàng vừa suy tính vấn đề này, vừa bình tĩnh nghiêm túc rửa tay.

Cảnh tượng như thế này, đã khiến cho Hà thúc kiếm một cái cớ rồi lập tức rời đi.

Tuổi tác của ông đã lớn, ông không thể lúc nào cũng chịu kích thích như vậy...

Hà Nghiêm lại bi phẫn lần nữa, còn có để cho hắn giữ vững khí chất hay không!

Ngược lại, Hách Liên Dạ thì bình tĩnh hơn, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười tao nhã khiến người ta say mê như cũ, chậm giọng nhắc nhở nàng, "Cửu cô nương, đấy là chén trà của ta."

Giang Ngư Ngư cúi đầu nhìn chén trà đang bị mình đem ra rửa tay, rất mờ mịt ngẩng đầu lên, "Tôi không có giành với anh à."
Vừa nói vừa cầm lấy ấm trà bên cạnh, tiếp tục rót một chút nước sạch ra ngoài, làm một lần cọ rửa cuối cùng.

Rửa tay cần phải chăm chỉ, ừm, đúng vậy.

Tiểu nha đầu này, không phải là y viết một khế ước bán thân bất lương thôi sao, nàng vùng lên trả thù, cũng thực sự không nương tay chút nào.

Y càng nhìn Giang Ngư Ngư càng cảm thấy thú vị, nhưng Hà Nghiêm lại hoàn toàn không thể hiểu được phẩm chất quỷ quyệt của chủ tử.

Nhìn biểu hiện vừa rồi của Giang Ngư Ngư cũng biết, nói với nàng cái cấp bậc địa vị gì đó, nàng nhất định nghe không hiểu.

Cho nên hắn quyết định đổi một góc độ dễ dàng lý giải, "Đó là trà Vân Phỉ thượng hạn, cứ như vậy mà bị cô giẫm đạp tan nát đấy."

"A..." Giang Ngư Ngư khiếp sợ khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt hối hận mà nói, "Mẹ tôi nói, lãng phí rất đáng hổ thẹn."

Cái này vẫn không sai biệt lắm! Cuối cùng Hà Nghiêm cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu chút ít, chậm rãi thở ra, chuẩn bị nghe Giang Ngư Ngư sám hối.

Mà Giang Ngư Ngư cắn môi, cực kỳ 'tự trách' mà tiếp tục 'nhớ lại' 'mẹ tôi nói', "Cho nên thà rằng chà đạp người, cũng không thể chà đạp đồ vật!"

"..." Hà Nghiêm giật mình một cái, từ từ lẻn đến trước người Hách Liên Dạ, "Cô, cô muốn làm gì!"

Lẽ nào nàng còn muốn "chà đạp" Vương gia hay sao?

Hách Liên Dạ ho nhẹ một tiếng, che giấu tiếng cười sắp nhịn không được mà phun ra, làm sao nàng lại nghĩ tới những lời giải thích quái đản này?

Giữ Giang Ngư Ngư lại, một nửa là muốn bắt được chủ tử ở phía sau nàng là ai, một nửa là muốn tìm một món đồ chơi thú vị cho mình.

Nhưng bây giờ, mức độ thú vị của 'món đồ chơi' này vượt quá sức dự liệu của y, quả thực là khiến y kinh hỉ.

Vốn chỉ muốn gọi nàng đến tùy tiện hỏi mấy câu, mà bây giờ, y lại không muốn thả người đi.

Nhưng Giang Ngư Ngư lại không cảm thấy luyến tiếc, rửa tay xong, đoán chừng y không còn gì để hỏi liền thống khoái vẫy vẫy tay, "Vương gia tạm biệt." Nói xong, cũng mặc kệ y có đáp ứng hay không, liền tự ý rời đi.

Mấy ngày này chẳng có ngày nào nàng được ngủ ngon giấc, hiện tại ăn no uống đủ, vừa vặn có thể trở về phòng để ngủ bù.

So với một đống lời nói và việc làm kỳ lạ của nàng, cách tạm biệt cổ quái này cũng không tính là khiến người ta kinh ngạc.

Lại nói Hà Nghiêm hận không thể khiến nàng biến mất ngay lập tức, không cần dằn vặt trái tim nhỏ bé của hắn, hiện tại cũng không để ý đến nàng tự chủ trương rời đi, cho dù có không hợp quy củ thế nào đi nữa.

Chờ cho bóng dáng của nàng vừa biến mất, Hà Nghiêm ngay tức khắc rất không bình tĩnh theo sát chủ tử của mình, "Vương —— Vương gia?"

Vốn là cung kính xin chỉ thị, mới mở ra câu đầu, lại biến thành tiếng thét chói tai của gà mẹ khi bị nhổ lông.

Tại sao hôm nay lúc nào cũng phát ra âm thanh này?

Hà Nghiêm sờ sờ cổ họng, bi ai phát hiện khí chất của hắn đang lao nhanh cách xa hắn ngàn trượng.

Nhưng thật sự không thể trách hắn nha! Hiện tại Vương gia đang nhìn phương hướng rời đi của Cửu cô nương, mà ánh mắt kia... nhìn thế nào cũng giống như có chút tiếc nuối!

Lẽ nào Vương gia không muốn nàng rời đi?

Ổn định tinh thần, Hà Nghiêm cố gắng an ủi mình, cái này nhất định là hắn hoa mắt rồi, Vương gia sao có thể luyến tiếc Cửu cô nương quái lạ đó rời đi!

Đem mọi việc trước mắt làm thành ảo giác, hắn tiếp tục xin chỉ thị lúc trước, "Vương gia, Cửu cô nương nàng... nàng thực sự rất kỳ quái ! Không bằng tối nay..."

Hắn nhỏ giọng, đưa ra một phương pháp muốn thử dò xét Giang Ngư Ngư.

Biện pháp đơn giản như vậy, làm sao có thể lừa gạt nha đầu tinh quái đó.

Hách Liên Dạ vừa định gạt bỏ, đột nhiên lại đổi chủ ý, cười gật đầu, "Cũng được."

Hắn rất muốn nhìn xem, ở dưới tình huống đó, tiểu nha đầu này sẽ có phản ứng gì.

"..." Hà Nghiêm run cầm cập một hồi, lúc này tâm tình của Vương gia rất tốt, giọng điệu giống như là lượm được bảo bối vậy, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#re-up