Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Vương gia làm cái gì vậy hả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn cái bánh trôi cuối cùng, bầu không khí thật sự là có chút cổ quái....

Nuốt xuống một ngụm cuối cùng, Giang Ngư Ngư lau sạch miệng, tâm tình không tệ vung tay lên, "Bái bai."

Nói xong liền đứng lên, một chút cũng không cảm thấy "người này ngay cả khuôn mặt chân thật cũng không lộ ra, nhất định là có ý đồ xấu gì đó, sẽ không dễ dàng để cho ta đi như vậy."

Tiểu nha đầu này định bụng cứ như vậy mà đi sao?

Đang chuẩn bị kéo người trở về, Giang Ngư Ngư đột nhiên quay đầu lại, "Không đúng, anh đưa tôi trở về." Có "phương tiện giao thông" tốt như vậy mà không dùng, thật đúng là lãng phí.

Đây quả thực là khẩu khí ra lệnh, phải biết rằng, cho dù là phụ hoàng của Hách Liên Dạ, đương kim thánh thượng, cũng sẽ không tùy tiện nói với y như vậy!

"Tại sao ta phải đưa nàng trở về?"

"Mẹ nói, lấy đồ từ chỗ nào, thì phải đưa lại về chỗ đó."

"....." Mẹ nàng nói được lắm!

Kết quả cuối cùng, đương nhiên là Hách Liên Dạ bắt lấy cánh tay của Giang Ngư Ngư, mang theo nàng lao về phía vương phủ.

Tốc độ y rời đi rất nhanh, cho nên hai người đều không có cơ hội nghe thấy, ở trong ngõ hẻm phụ cận, có hai người mới từ trong tòa nhà ra đứng ở cửa nhìn không chớp mắt, kinh nghi bất định* mà nhìn loạn chung quanh. (*nghi ngờ chưa chắc chắn)

"Tại sao dường như ta.... nghe thấy giọng của cô ta?" Còn nói " Mẹ nói" gì gì đó.

"Ngươi đừng nói lung tung! Làm sao có thể, cô ta đã, đã...." Một người khác rùng mình một cái, "Nơi này quá tối.... Mau, mau trở về thôi!"

Mặc dù mới buổi chiều, nhưng bởi vì bị bóng cây dày che đậy cho nên gần như không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, bình thường cảm thấy mát lạnh sảng khoái, nhưng hiện tại lại cảm thấy nơi này không có bao nhiêu ánh sáng, âm trầm khủng bố.

Bóng tối đều khiến cho người ta nãy sinh sợ hãi, dường như nói nhiều thêm vài câu sẽ xuất hiện thứ gì đó không nên xuất hiện, xông ra khỏi bóng râm, hai người đều không dám nói thêm lời nào, vẻ mặt hoảng sợ chia nhau rời khỏi hẻm tối.

Tĩnh vương phủ vốn cách phiên chợ không xa, hơn nữa tốc độ của Hách Liên Dạ lại nhanh, cho nên hai người bọn họ rất nhanh liền về đến gian phòng của Giang Ngư Ngư.

Ở trong sân, Hà Nghiêm đang gấp đến độ xoay vòng vòng đợi Giang Ngư Ngư trở về.

Võ công của hắn tốt, lúc thấy chủ tử mang theo một người đến gần, hắn phát hiện ra thì lập tức trốn ngay, làm như mình không có ở trong sân.

Bằng không thân là thị vệ của vương phủ, thấy chủ tử "thích khách che mặt" lại không ngăn cản, thật là không tiện.

Người trốn đi, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào hai người vừa trở về, khóe miệng không ngừng run rẩy.

Chủ tử mang..... mang theo Cửu cô nương đi đâu vậy? Còn đi lâu như vậy?

Trước đây, nữ nhân có thể cùng đi ra ngoài với một mình chủ tử lâu như vậy cũng chỉ có mẫu phi của Vương gia, là Mai phi nương nương đã qua đời.

Kỳ thật sau khi chủ tử mười tuổi, đã không ra ngoài cùng nữ nhân nữa.

Cho nên hôm nay đây là....là làm cái gì vậy hả!

Nhịn cả buổi, cuối cùng cũng đợi được chủ tử mang mặt nạ rời đi, Hà Nghiêm lập tức giả bộ vừa mới chạy tới, vội vàng chạy đến phòng của Giang Ngư Ngư.

Giang Ngư Ngư cũng đang chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào hắn, vội vàng né ra, "Anh tìm tôi?"

"Ừm," Hà Nghiêm cau mày, sắc mặt không tốt lắm, "Trong cung vừa phái người tới đây, nói thân thể Vương gia bệnh nhẹ, chính là thời điểm cần có người săn sóc, kêu cô đi Tây Uyển chọn vài người tới đây."

Nói là "săn sóc", còn không phải nghĩ cách "săn sóc" lên giường!

Ngày hôm qua náo loạn một trận như vậy, hiện tại "danh tiếng" của Cửu cô nương ở trong lòng đám người trong cung nhất định là không nhỏ rồi.

Về việc nàng ngốc, đám người kia nhất định đã sớm nghe thấy.Không nên nhét người lại đây khiến cho Vương gia buồn bực, bọn họ liền đem nhiệm vụ này kín đáo nhét cho Cửu cô nương, để nàng làm người chịu tội thay.

Hà Nghiêm lo lắng nhìn Giang Ngư Ngư, cái trò chơi giả quả táo kia nhất định không thể dùng được nữa, hôm nay nàng có thể thuận lợi vượt qua hay không?

Ngược lại Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh, "Vậy bây giờ ta sẽ đi qua." Dường như nàng có việc gì gấp, nói xong lập tức chạy ra bên ngoài.

Đám nữ nhân Tây Uyển kia như lang như hổ, để Giang Ngư Ngư đi qua đó một mình, Hà Nghiêm có chút lo lắng, liền chạy theo nàng.

Nhìn tốc độ, Giang Ngư Ngư rõ ràng không có khinh công, nhưng bước chân của nàng lại uyển chuyển hơn nhiều so với người bình thường.

Bởi vì vóc người nữ nhân nhẹ, cho nên bước chân cũng nhẹ.

Hà Nghiêm không tiếp xúc nhiều với nữ nhân, trước kia cũng không đặt biệt quan sát, cho nên nhất thời không nắm bắt chính xác.

Ban đầu cảm thấy việc này cũng không quá quan trọng, nhưng ngay sau đó hắn liền nhớ lại, vừa rồi thiếu chút nữa hắn và Giang Ngư ngư đụng trúng nhau, không ngờ Giang Ngư Ngư phản ứng còn nhanh hơn hắn, tránh né trước được!

Võ công của hắn kém hơn nhiều so với Vương gia, nhưng đó là vì Vương gia quá lợi hại, nếu như bước chân vào giang hồ, thân thủ của hắn tuyệt đối có thể tính vào hàng cao thủ hạng nhất.

Một người ngay cả chút võ công cũng không có, nhưng phản ứng còn nhanh hơn so với cao thủ như hắn.

Sao nàng lại làm được? Hà Nghiêm không hiểu nhìn Giang Ngư Ngư, lòng cảnh giác lại xuất hiện.

Nếu như nàng chỉ có mục đích không đơn thuần mà lưu lại ở bên cạnh Vương gia, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp quá lớn.

Nhưng nếu quả thật thân thủ của nàng còn lợi hại hơn so với hắn..... Vậy cũng quá nguy hiểm rồi!

Đang lúc do dự, Giang Ngư Ngư đã chạy đến Tây Uyển ở bên cạnh, bởi vì Giang Ngư Ngư chậm chạp không xuất hiện, Tây Uyển gần như muốn nổ tung.

Giang Ngư Ngư đi tới trước mặt một đám thiên kim, rất có dáng vẻ của lão đại mà vung tay lên, mở miệng, nhưng giọng nói lại có chút ngốc ngốc, "Ầm ĩ nữa sẽ không cho ăn cơm."

"...." Hà Nghiêm ở phía sau nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã xuống.

Nàng không thể nói ra câu uy hiếp nào có uy phong hơn chút sao!

Tuy rằng không có oai phong, nhưng câu "uy hiếp" này lại có hiệu quả vô cùng, Tây Uyển ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại.

Đương nhiên, chủ yếu là vì mọi người bị sét đánh...

Giang Ngư Ngư đứng ở nơi đó, không cần cường điệu, cũng không cần tận lực điều chỉnh diễn cảm trên mặt, chính là một bộ dáng tiêu chuẩn "tôi rất công bằng, tôi rất thành thật, tôi rất dễ bắt nạt."

Mặc dù hôm qua nếm mùi thất bại trong tay nàng, nhưng một đám thiên kim này đều cho đó là trùng hợp, vẫn cảm thấy lời của nàng vô cùng đáng tin.

"Hôm nay muộn rồi, chúng ta nắm chắc thời gian, bằng không sẽ làm chậm trễ các ngươi đi hầu hạ Tĩnh Vương gia." Nàng vô cùng quan tâm nói.

"...." Hạ Ngiêm âm thầm nắm chặt tay.

Cũng không biết chủ tử đang nghĩ gì, dường như hoàn toàn không lo lắng Cửu cô nương sẽ làm ra tình trạng gì, ngày hôm qua còn đặc biệt nói từ nay về sau chuyện của Tây Uyển đừng làm phiền đến y, trực tiếp tìm Cửu cô nương là được rồi.

Nhưng nhìn xem nàng vừa mới nói cái gì đi, giống như thật sự hi vọng có người đi "hầu hạ" Vương gia vậy!

Mặc dù lời nói của Giang Ngư Ngư trực tiếp đơn giản, lại vô cùng hiệu quả làm lòng người phấn chấn, thoáng chốc, bầu không khí bên trong Tây Uyển đầy vẻ vui mừng, mọi người đều cười đến mức thân mình đung đưa, giống như ngay lập tức có thể bổ nhào vào Hách Liên Dạ.

"Trò chơi ngày hôm qua rất khó," Giang Ngư Ngư tiếp tục "quan tâm" nói, "Hôm nay đổi cách thức, tôi kể chuyện xưa cho các cô nghe, chỉ cần khi kể xong các cô còn đang cười, thì xem như thắng."

Đơn giản như vậy! Nụ cười trên mặt các thiên kim càng thêm sâu, còn Hà Nghiêm lại hận không thể giết người!

Cho dù kể chuyện bi kịch tất cả mọi người đều chết, đó cũng là chuyện xưa của người khác, nghĩ đến sắp có thể săn sóc cho Vương gia, các nàng đương nhiên có thể tiếp tục cười! Giang Ngư Ngư rốt cuộc đang làm cái gì vậy hả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#re-up