Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92: Thành thân mới là một chuyện lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong mắt tiểu Trần Tử thấp thoáng có ngọn lửa chớp động.

Cướp đoạt đầu bếp nhà hắn, còn ghét bỏ thức ăn trong cung...

Chờ đấy, tối nay hắn phải cướp sạch phòng bếp cùa Tĩnh Vương phủ!

Khi xuất hiện với hình tượng Thái tử, Tiểu Trần Tử chỉ mang theo một bộ mặt lạnh vạn năm không đổi, cho nên khi ánh sáng lửa xuất hiện trong đáy mắt, thì trong mắt quan viên Hình bộ chính là dấu hiệu của sự nổi giận.

Không ổn, Thái tử nổi giận rồi!

Có người muốn nịnh hót Thái tử, nhưng lại sợ Hách Liên Dạ, nói một câu đứt quãng, "Nhưng Thái... Thái tử...."

Ngư Ngư chấn kinh, "Có liên quan gì đến hắn? Chẳng lẽ Thái tử có thể ăn?"

Nàng nói rất chân thành mà dò xét Thái tử, có phần khó xử, "Nhưng đầu hắn quá lớn, nhìn thịt có vẻ rất dai, như vậy sẽ không nhai được..."

Đang nói, heo nhỏ vừa tỉnh ngủ thò đầu từ trong ngực Hách Liên Dạ ra hít khí trời, dùng ví dụ thực tế để chứng minh thì sinh vật như thế nào mới ăn ngon...

Hiện trong kinh thành có một vài tin tức được truyền ra, nghe nói Tĩnh Vương phủ có một con heo sủng vật vô cùng thần kỳ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nó...

Bộ quần áo nhỏ màu xanh, lưng đeo túi xách nho nhỏ, nhóc con này khiến cả đám người phải trừng mắt đến mức có thể rớt ra ngoài bất cứ lúc nào.

Bầu không khí vô cùng quỷ dị, sắc mặt của Hà Túc - đệ đệ của Hà Nghiêm trầm xuống, vội vàng chạy tới.

Trọng địa của Hình bộ đương nhiên không thể ra vào tùy tiện, nhưng người của Tĩnh Vương phủ khắp cả kinh thành, không, khắp tứ quốc cũng không ai dám ngăn lại...

Ai mà không biết chủ tử của họ là một người vô cùng biến thái!

Dưới tình huống thông thường mà nói thì Hà Túc đều ở trong mật thất sau núi để trông giữ vương phủ, lần này chắc chắn phải có việc rất gấp mới ra ngoài.

Không ai ngờ rằng trước đó kinh thành được dán kín rất nhiều tờ thông cáo, nói Ngư Ngư không phải là Trình Ti Nghiên chân chính, chỉ sau vài ngày im hơi lặng tiếng đã có người ra tay.

Điều phiền toái hơn chính là lần trước kẻ kia dán thông cáo khắp trên đường ngõ lớn ngõ nhỏ, mặc dù số lượng nhiều nhưng Phong Minh nhiều nhất là thủ hạ, chỉ trong chớp mắt đã xé sạch toàn bộ thông cáo trong thành, chắc chắn sẽ không để cho những dân thường kia nhìn thấy được những lời đó.

Nhưng lúc này lại...

Còn may là do một thị vệ trong vương phủ đích thân báo tin, người nọ nói cho hắn biết, giữa trưa nay hắn vốn muốn hầm cách thủy con cá mới mua, kết quả khi mổ cá ra lại phát hiện tờ giấy được cất giấu trong bụng con cá này.

Trên tờ giấy vạch trần Vương phi bọn họ không phải là Trình tiểu thư chân chính.

Lúc này đã là giữa trưa, không biết đã có bao nhiêu con cá bị đụng tay đụng chân được mua rồi, tin tức trên tờ giấy chắc chắn đã được truyền ra ngoài.

Giọng nói hồi báo của Hà Túc vô cùng thấp, tuy vậy Hà Nghiêm đứng gần đó vẫn có thể nghe thấy rõ ràng đệ đệ mình đang nói cái gì, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.

Nếu lúc trước thì còn dễ, đại đa số mọi người sẽ không nghĩ đến mượn xác hoàn hồn hay thuật dịch dung cao minh, cho dù có vỡ lở ra thì cũng chỉ cần dùng một câu "vu oan giá họa" là có thể đối phó qua loa, nhưng bây giờ...

Trên tờ giấy còn đặc biệt ghi rõ, nếu Trình Ti Nghiên bây giờ không phải là kẻ giả mạo, nàng ta là thiên kim chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, sao có thể học được y thuật còn cao minh hơn cả một đám ngự y trong cung chứ.

Ngày đó mười mấy Thái y đều ở trong cung, đều đã tận mắt chứng kiến y thuật tuyệt diệu của Ngư Ngư, chuyện này hoàn toàn không có biện pháp khống chế.

Hà Nghiêm và đệ đệ của mình đều cùng cảm thấy chuyện này vô cùng khó khắn.

Nhưng sau khi Hách Liên Dạ nghe báo cáo của Hà Túc thì vẫn đeo nụ cười trên mặt, nụ cười kia còn có xu hướng nở rộ.

Tâm tình của hắn có vẻ rất tốt, không vội trấn an Ngư Ngư, ngược lại còn đi đến trước mặt tiểu cung nữ trước đó hắn còn chẳng muốn thấy mặt.

Y đi thẳng tới chỗ của tiểu cung nữ kia, thậm chí còn ngồi xổm xuống, "Xem ra kẻ bất chấp sự sống chết của ngươi không phải là Vương phi của bổn vương, mà là kẻ đã phái ngươi tới."

"Ngươi vẫn chưa thoát khỏi nhà lao Hình bộ, vậy mà người kia đã không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, bắt đầu bước thứ hai trong kế hoạch của hắn rồi, thật sự không sợ chết thảm đây mà."

"Cũng đúng, hiện giờ là thời cơ tốt nhất để truyền tin tức Nghiên Nghiên là đồ giả mạo."

Tiểu cung nữ rõ ràng rất sợ y, cả khuôn mặt tái xanh rụt cả cơ thể lại, "Nô, nô tỳ không hiểu Tĩnh Vương đang nói cái gì."

Trong giọng nói tràn ngập khẩn trương e ngại, xem ra cũng có chút chột dạ.

Tuy nhiên lần này Ngư Ngư không còn muốn tán thưởng diễn xuất tốt của nàng ta nữa.

Suy nghĩ vẫn chưa đủ chu đoán nha, tiểu cung nữ này bị lộ tẩy rồi.

Quả nhiên đạt được đáp án thỏa mãn, Hách Liên Dạ liền đứng dậy, "Nhìn mặt ta ở khoảng cách gần như thế mà mặt không đỏ sao? Xem ra là đã có người trong lòng rồi, hơn nữa còn quyết một lòng với kẻ kia nữa đấy."

Mọi người: "..."

Phương pháp nghiệm chứng kiểu này... Thật không thể nói được điều gì.

Càng khiến mọi người câm nín chính là bọn họ lại không thể nói y mắc bệnh tự kỷ! Bởi vì những điều y nói là sự thật...

Với gương mặt đó của Hách Liên Dạ, thật sự là đẹp quá mức chỉ có thể dùng hình ảnh điên đảo chúng sinh để hình dung ra, cho dù biết được đủ loại truyền thuyết khủng bố về y, hay trong lòng mặc niệm hàng trăm hàng nghìn lần y là kẻ biến thái, nhưng khi y đứng trước mặt ngươi cười một cái...

Một đám người lặng lẽ che tim mình, không muốn nghĩ thêm nữa.

Yêu nghiệt nào đó còn không biết thu liễm lại, vẫn làm theo ý mình mà cười đến khuynh quốc khuynh thành, "Khó trách lại không sợ chết đến như vậy, là vì người trong lòng của ngươi sao?"

Hóa ra là nam nhân.

Kẻ kia ở trong bóng tối, hiển nhiên đã lên kế hoạch vô cùng chặt chẽ chu đáo, tất cả những chiêu này đều công kích Ngư Ngư, nếu là một nữ nhân ghen ghét Ngư Ngư cốt để được lòng của y thì cũng thôi đi, đằng này phạm vi quá lớn, không thể xác định được thân phận của đối phương.

Nam nhân...

Hách Liên Dạ quay đầu, cười nhìn về phía Ngư Ngư, "Tiểu nha đầu, nàng từng kết thù với nam nhân sao?"

Ngư Ngư vô cùng rối rắm, "Đoạt đồ ăn của người khác có tính không?"

"Không tính," yêu nghiệt nào đó vô cùng bình tĩnh, "Nàng còn đoạt mất lòng của ta đây này."

Ngư Ngư: "..."

Hà Nghiêm và Hà Túc luôn luôn làm vẻ vang cho vương phủ, khuôn mặt luôn đứng đắn nghiêm túc không hề có bất cứ dấu hiệu nào muốn rơi lệ, nhưng trong lòng lệ lại âm thầm tuôn rơi.

Vương gia à, đây đâu phải là thời điểm để tỏ tình đâu...

Ngư Ngư không phải là người thù dai.

Thứ nhất nàng là kiểu người có thù báo luôn ngay tại chỗ, thứ hai... kẻ thù không thể ăn...

Cho nên nàng thật sự không nghĩ ra.

Nhưng Hách Liên Dạ có một quan điểm, nàng không đồng ý chút nào.

Tại sao đàn ông nhắm tới nàng lại không thể là tình địch của nàng? Đàn ông cũng có thể thích Hách Liên Dạ được cơ mà.

Cho nên chờ cho đến khi đoàn người đã ra khỏi nhà lao Hình bộ, đến khi ngồi lên xe trở về vương phủ, Ngư Ngư rất chân thành tán thưởng, "Vương gia, anh phải có lòng tin với bản thân mình, dáng dấp của anh rất quyến rũ."

"Thật sao?"

"Thật."

"Nhưng bổn vương vẫn cảm thấy trên đời này người có thể đảm đương nổi hai chữ 'quyến rũ' cũng chỉ có tiểu nha đầu nàng thôi," yêu nghiệt nào đó thở dài, cảm thấy có chút bất lực," Chẳng lẽ là vì bổn vương quá yêu mến nàng chăng?"

"Không phải, vì Vương gia anh không có chút tiết tháo nào." Giọng điệu của Ngư Ngư càng thêm thành khẩn chân thành.

"Tiết tháo là cái gì?" Yêu nghiệt nào đó rất chăm chỉ học hỏi.

Vấn đề từ ngữ của thời đại này có chút rắc rối để giải thích, cho nên Ngư Ngư nói qua loa, "Dù sao cũng không thể ăn."

Người nào đó khi nói chuyện với Ngư Ngư vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc, chưa bao giờ qua loa.

Cho nên hiện tại y vẫn tiếp tục 'nghiêm túc' trả lời đề tài này, "Nhưng bổn vương có thể ăn."  

  "..." Cái câu không hề có chút tiết tháo này Ngư Ngư đã được nghe qua mấy lần rồi, cho nên sau khi nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra được biện pháp đáp trả lại.

Nàng rất thành khẩn khuyên y, "Vương gia, một khi đã là đồ ăn thì nên có cảm giác của đồ ăn, anh xem những món ăn vặt này của tôi có cái nào mỗi ngày giơ tay nói bản thân ăn rất ngon không?"

Nếu chỉ có như vậy mà đã bị Ngư Ngư hạ gục thì Hách Liên Dạ này không phải là Hách Liên Dạ nữa rồi...

Y vẫn rất bình tĩnh.

"Nhưng những đồ ăn kia đều có thể ở cùng với nàng 12 canh giờ," người nào đó u uất thở dài, giọng điệu bất lực, "Nhưng bổn vương thì không thể."

Ngư Ngư: "..."

Người bình thường... không, tính cả những người ngoài hành tinh bình thường, thật sự có thể tìm được cơ hội thổ lộ từ trong lời nói vừa rồi sao?

Ngư Ngư quả thật có loại xúc động muốn làm một cuốn sách tổng hợp ghi chép, nếu thật sự ghi lại toàn bộ lời thoại của tên yêu nghiệt này thì đến khi nàng trở về hiện đại có thể xuất bản thành quyển bí kíp tình yêu được rồi.

Nhìn trời trong chốc lát, Ngư Ngư lặng lẽ lấy một túi hạt đậu giòn ra, dùng sức cắn nát, nghe qua thật giống như đang ăn thịt người vậy.

Nhưng cứ ăn mãi ăn mãi, vậy mà nhìn bộ dạng của yêu nghiệt trước mặt vẫn không khác gì so với lúc trươc, nàng bỗng nhiên muốn hỏi y.

"Vương gia, kẻ kia ở trong bóng tối không dám tùy tiện chọc vào anh, nhưng khi nhìn cách hành xử của người đó rõ ràng là nhắm vào tôi. Nếu kế sách lần này lạ không thành công, bước tiếp theo nói không chừng người đó sẽ cố ý châm ngòi, nói tôi thực sự là đồ giả mạo, mà tất cả những điều này đều do anh an bài, anhkhông sợ kéo theo rắc rối hay sao?"

"Ta chỉ sợ tiểu nha đầu mà ta thích sẽ không yêu ta thôi." Yêu nghiệt nào đó cười vô cùng thâm tình vô cùng chân thành, liên tục gật đầu không chút chần chừ.

"...Vương gia, tôi đang nói chính sự với anh đấy."

"Tề gia trị quốc bình thiên hạ, trong đó tề gia đứng đầu, bổn vương muốn theo đuổi tiểu nha đầu mình thích, muốn thành thân cùng nàng, điều này mới là chính sự."

Ngư Ngư rất thành khẩn, "Nhưng Vương gia, trước câu này còn có chí công vô tư và tu thân nữa." Cho nên Vương gia anh phải loại bỏ tật xấu 'biến thái' trước đã.

Đáng tiếc Ngư Ngư còn chưa nói xong, yêu nghiệt nào đó đã bình tĩnh cười, "Trong lòng bổn vương chỉ có một tiểu nha đầu, đã không cần chí công vô tư nữa rồi, còn về tu thân, cũng đã tu xong rồi."

Người nào đó nói mà mặt không đỏ, còn nói trôi chảy như gió nhẹ mây trôi, "Nếu không để ta cho nàng xem thử nhé."

Ngư Ngư: "..."

Y muốn nàng xem cái gì?

Mặc kệ chí công vô tư trước đã, tu thân nói đúng ra là tu dưỡng tính cách của bản thân, không phải chải chuốt cho bản thân!

Đúng lúc xe ngựa trở lại Tĩnh Vương phủ, Ngư Ngư nhảy xuống xe ngựa, không để ý tới yêu nghiệt không có tiết tháo nào đó.

Hà Nghiêm đuổi theo, "Vương phi, thuộc hạ đã nhớ ra kẻ nào từng kết thù chuốc oán với người rồi, là Tam hoàng tử Tề Hưng quốc, Thành vương Hạ Lan Đồ!"

Ngư Ngư dừng bước, vẻ mặt mờ mịt, "Là ai vậy? Ta chỉ biết Hà Lan Trư và Hà Lan Đậu thôi)." (chắc ám chỉ heo Hà Lan và đậu Hà Lan :))

"... Thì là kẻ lúc trước ở trên đường suýt chút nữa làm trễ giờ mua vằn thắn của ngài ấy."

"A, là hắn ta à." Ngư Ngư chợt nhớ ra.

Hà Nghiêm lặng lẽ lau mặt, quả nhiên chỉ khi liên quan đến ăn thì vương phi nhà họ mới nhớ ra...

Thật ra trọng điểm của chuyện đó vốn dĩ không phải là vì làm trễ thời gian mua vằn thắn! Là Thành vương Hạ Lan Đồ của Tề Hưng quốc không có mắt ở trên đường đùa giỡn Vương phi nhà họ, bị Vương phi đùa bỡn lại một trận.

Điều này thì cũng thôi đi, khi tham gia cung yến, Hạ Lan Đồ kia lại nảy ra suy nghĩ kì lạ muốn làm xấu mặt Vương phi, kết quả lại một lần nữa bị Vương phi đùa bỡn, mất hết cả thể diện trước mặt sứ giả của bốn nước.

Chỉ là... nghe nói Thành vương Tề Hưng quốc bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, nhưng chỉ mới xảy ra chút chuyện như vậy mà ngay cả Vương gia nhà họ cũng không sợ, to gan lớn mật muốn lật đổ Vương phi nhà họ sao?

Dường như cũng không thực tế cho lắm.

Hách Liên Dạ cũng xuống xe ngựa, phân phó Hà Nghiêm, "Đi gọi Dung công tử và sư đệ hắn tới đây."

Suýt chút nữa là đã quên mất hai người này rồi! Lúc này Hà Nghiêm mới nhớ tới, những kẻ hận không thể giết được Vương phi còn có đám người trên núi kia!

Nam tử áo trắng và sư đệ của hắn cũng biết chuyện tờ giấy kia, trước đó họ chỉ cho rằng Ngư Ngư đã mất ký ức lúc trước, bây giờ xem ra...

Biểu hiện của sư đệ vô cùng quái dị, "Cô không phải là Trình Ti Nghiên? Cô... mượn xác hoàn hồn sao?"

"Cứ cho là vậy đi."

Bọn sư đệ biết được quá nhiều, hoàn toàn không thể giấu được bọn họ, cho nên Ngư Ngư cũng hào phóng thừa nhận, "Tôi tên là Giang Ngư Ngư."

Ngư Ngư cũng luôn hiếu kì về chuyện đó, "Ban đầu Trình Ti Nghiên chết như thế nào?"

"Bị ta dùng một chưởng đánh chết." Nam tử áo trắng từ trước đến nay vẫn luôn ít lời vậy mà lại chủ động mở miệng, đương nhiên, trong giọng nói của hắn vẫn không biết được vui hay buồn.

"Tại sao?"

Ngư Ngư hiếu kì hỏi, nhưng nam tử áo trắng lại không nói.

Vẫn là sư đệ khéo léo hiểu lòng người ở bên cạnh nói, "Sư huynh còn chưa ăn no, câu chuyện này để ta kể tiếp cho."

Mọi người lặng lẽ nhìn nam tử áo trắng 'chưa ăn no'...

Bọn họ ở trên núi lâu ngày quá nên không biết viện cớ khác sao...

Tâm tình hiện giờ của sư đệ vô cùng tốt, cũng không quá nhỏ mọn giấu diếm chuyện ban đầu.

Bởi vì nghiêm túc mà nói. Hách Liên Dạ còn phải cảm tạ sư huynh, nếu không nhờ sư huynh đánh chết Trình Ti Nghiên thì vị Giang tiểu thư này cũng sẽ không xuất hiện bên cạnh y!

Thật ra sự việc cũng rất đơn giản, Trình Ti Nghiên vẫn luôn thích nam tử áo trắng, tiếc rằng nam tử áo trắng không để ý đến nàng ta, cho nên ngày đó nàng ta nhân lúc nam tử áo trắng xuống núi một mình thì âm thầm hạ độc hắn, muốn nhân cơ hội... chiếm đoạt nam tử áo trắng.

Thuốc mà Trình Ti Nghiên lấy được là sản phẩm của Huyền Cơ lão nhân, mang từ trên núi xuống, hiệu quả vô cùng tốt, được hạ ở trong nước, mặc dù nam tử áo trắng không uống nhiều nhưng tình huống lúc ấy cũng không được lạc quan cho lắm.

Cho dù sức mạnh của hắn có lớn đến đâu thì cũng chỉ có thể gắng gượng chống lại một lát, hết lần này tới lần khác Trình Ti Nghiên vẫn không từ bỏ ý định, muốn cưỡng chế chiếm đoạt hắn... thành ra hai người liền đánh nhau.

Thật ra từ trước đến nay nam tử áo trắng vốn không thích nàng ta, nhưng lại kiêng dè tình nghĩa su huynh muội đồng môn, cộng thêm việc sư phụ đối đãi vô cùng tốt với vị sư muội này, hắn cũng không muốn ra tay quá nặng, nhưng Trình Ti Nghiên biết nếu để lỡ cơ hội lần này thì nàng sẽ không có khả năng thành công nữa, cho nên sau đó ra tay chẳng chút nương tình.

Lúc này thật đúng với câu "trên đầu chữ sắc có một con đao".

Mọi người bị thiên lôi giáng xuống đầu không hề nhẹ, khóe miệng Ngư Ngư cũng run rẩy, "Không phải lúc trước đám người trên núi đã nói Dung Mô Mô học nội công, trước hai lăm tuổi không thể gần nữ sắc, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, còn dễ dàng bị nội công cắn trả, bị thương nghiêm trọng hay sao?"

"Trình Ti Nghiên cũng biết điểm này."

"Nàng ta còn...."

"Nàng ta còn hi vọng toàn bộ võ công của sư huynh bị phế bỏ đi, có như vậy thì từ nay về sau nàng ta mới có thể muốn làm gì sư huynh thì huynh ấy cũng không thể phán kháng." Sự đệ bình tĩnh đáp.

"..." Mọi người thật sự sắp bị thiên lôi đánh chết rồi.

"Lần đầu tiên sư huynh trông thấy cô, còn tưởng rằng cô đang giả vờ, nên mới hỏi cô có đồng ý gả cho huynh ấy hay không, nếu như Trình Ti Nghiên không mất trí nhớ, nếu nghe được câu hỏi này thì nhất định không thể tỉnh táo giả vờ được nữa."

Hóa ra có chuyện như vậy. Tất cả mọi người nghe được đều liên tục gật đầu, sư đệ uống hớp nước, chuẩn bị nói tiếp chuyện của những kẻ ở trên núi kia, tại sao lại nhắm vào Trình Ti Nghiên không buông tha.

Nhưng thật ra điều mà Hách Liên Dạ muốn hỏi lại không phải là những thứ này.

Y mỉm cười, bỗng nhiên mở miệng, "Môn phái các người có phải có bốn phân đà?"

Cho dù hờ hững như nam tử áo trắng, nhưng hiện giờ mặt cũng biến sắc, sư đệ dứt khoát đứng phắt dậy, y làm sao biết được!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#re-up