Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Nàng muốn làm gì

"Hoan Nhi, ngươi nhìn thấy chưa? Nữ nhi của chúng ta đã trưởng thành, giống như nàng, là một tiểu mỹ nhân! Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. Hôm nay Ly vương đến, nói muốn cưới nữ nhi của chúng ta làm vương phi, hắn là người nàng chọn cho nữ nhi của chúng ta, ta sẽ làm theo ý nguyện của nàng."

Mặc dù nói nam nhi tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng hắn tin tưởng người như Ly vương có thể làm được điều mà hắn hứa với Tuyết Nhi trước đó, một đời một kiếp một đôi.

"Cha, người đừng buồn, nương đi rồi, vẫn còn ta bên cạnh người! Còn nữa, cha, ta không muốn gả cho Ly vương, con người đó lãnh khốc, vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì, gả cho hắn nhất định sẽ có những ngày tháng không tốt đẹp. Nghe nói hắn thủ đoạn tàn nhẫn, nếu như hôm nào ta không cẩn thận chọc phải hắn, khẳng định là sẽ chết rất thảm!"

Nàng thật sự không muốn gả cho cái tên mặt lạnh như núi băng đó, nàng còn chưa yêu đương bao giờ! Đời này nhất định không thể cứ mơ mơ hồ hồ như vậy mà gả đi được!

Tại sao Tuyết Nhi có định kiến lớn với Ly Vương như vậy?

"Tuyết Nhi, mặc dù Ly vương đối với mọi người có chút lãnh đạm, nhưng không phải hắn đối với ngươi rất tốt hay sao, hôm nay tới không nhắc đến chuyện nợ tiền, chứng tỏ hắn là một người rộng lượng, hơn nữa còn rất khoan dung ngươi, nếu như đổi lại là người khác đối với hắn như vậy giống ngươi, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, nói không chừng còn bị tru di cửa tộc nữa."

Nha đầu này thế nào mà thất vọng như vậy!

"Hơn nữa, đây cũng là di nguyện của nương ngươi, ngươi không thể không gả, ngươi yên tâm, nếu như Ly vương đối với ngươi không tốt, cửa lớn của phủ tướng quân luôn rộng mở vì ngươi, ngươi lúc nào cũng có thể quay về, cha đều hoan nghênh, được không?"

"Được thôi." Mộ Dung Tuyết có chút cắn răng thốt ra hai chữ này, người đã lấy cả di nguyện ra để nói chuyện, ta có thế không đồng ý sao? Có thể sao?

Vừa nói xong, bên ngoài truyền đến âm thanh của Song Nhi: "Lão gia, tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa rồi ạ."

"Đi thôi, cùng cha đi ăn cơm." Mộ Dung Tiêu rất vui, thu lại bức hoạ rồi dắt theo Mộ Dung Tuyết ra ngoài.

Đây chính là tình yêu của phụ thân mà Mộ Dung Tuyết bấy lâu nay luôn ao ước! Nàng cuối cùng đã có được! Nàng quyết định, sau này cho dù có gả cho người ta thì vẫn nhất định thường xuyên về thăm hắn, sẽ không để hắn cô đơn một mình.

"Cha, sau này mỗi bữa cơm ta đều bồi ngươi, có được không?"

"Được chứ, cái này phụ thân cầu còn không được. Ngươi thích ăn gì? Lát nữa nói với phòng bếp, bảo bọn họ mỗi ngày đều chuẩn bị cho ngươi!"

Bao nhiêu năm rồi, hắn luôn phải dùng bữa một mình, bây giờ nữ nhi đã lớn, đã hiểu chuyện, hắn có thể không vui sao?

Hôm nay chính là ngày vui nhất của hắn trong 12 năm qua.

Đông Lăng Dạ sau khi từ hoàng cung trở về, luôn nghĩ tới một vấn đề.

"Rốt cuộc có nên đi hay không?" Hắn ở trong thư phòng đi qua đi lại đã gần một tiếng đồng hồ mà vẫn mãi chưa hạ được quyết định.

Từ khi rời khỏi phủ tướng quân, hắn bắt đầu nhớ nàng. Thật là một tiểu yêu tinh mê hoặc người mà.

Hắn có chút chế giễu chính mình, không phải mới chỉ gặp mặt có hai lần thôi sao? Tại sao bản thân lại đối với nàng nhớ mãi không quên? Lẽ nào cảm giác lần đầu thích một người chính là như vậy? Hắn thật hận không thể tuỳ ý đi gặp nàng.

Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy, tối nay hắn sẽ không ngủ được mất!

Nhận thấy sự tình nhất định phải giải quyết, nếu đã nhớ nàng thì cứ đi gặp nàng. Xem một chút rồi đi về ngủ.

Thanh Hải Thanh Trúc ở trong tối cạn lời.

Chủ tử, đây chính là hậu quả của việc độc thân nhiều năm, bọn họ thực ra luôn biết chủ tử có một vị hôn thê, chỉ là chủ tử không biết đó là ai, bọn họ càng không biết.

Không ngờ người đó chính là ngốc tử Mộ Dung Tuyết mà trước đây mọi người luôn đồn đại! Thế giới này thật quá huyền huyễn.

Hai người còn chưa cảm thán xong, Đông Lăng Dạ đã biến mất không thấy.

Hai người nhìn nhau, đều rất ăn ý là sẽ không đuổi theo.

Ai dám đi làm bóng đèn của Ly vương chứ, nhất định là ngại mạng quá dài.

Đường đường là Ly vương, tai mắt nhất định không thiếu, vì vậy hắn rất nhanh đã biết hết mọi chuyện xảy ra trong phủ tướng quân hôm nay, cùng với việc Mộ Dung Tuyết đổi nơi ở đều không qua nổi tầm mắt của hắn, không một tiếng động đã tới được Mộ Tuyết Các.

Trời đã về khuya, vậy mà đèn trong phòng vẫn sáng, hắn nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa sổ, cánh cửa này vẫn chưa đóng hẳn.

Hắn nhìn thấy nàng nằm trên bàn, có vẻ đã ngủ, nhưng có chút không yên tâm, liền nhặt một viên đá nhỏ trong chậu hoa bên cạnh điểm vào huyệt ngủ của nàng, sau đó mới khẽ đẩy cửa đi vào rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Nếu như có người biết Ly Vương điện hạ nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy đến phòng của mỹ nhân, nhất định sẽ kinh ngạc đến rớt cằm.

Hắn tiến đến gần mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy, nhìn nét vẽ ở trên, hình như là một thiết kế gì đó.

Nàng muốn tu sửa lại phòng sao? Còn có một bức giống giường, lại không phải giường, 4 chân có bánh? Nàng muốn làm gì?

Hắn bỏ tờ giấy trong tay xuống rồi đi về phía trước, nhẹ nhàng mở chăn bông của nàng ra, động tác rất dịu dàng, giống như hắn đang ôm trân bảo quý giá nhất thế gian, chậm rãi tiến về phía giường.

Mộ Dung Tuyết bởi vì bị hắn điểm huyệt ngủ, bây giờ ngủ rất yên tĩnh, căn bản không biết tên mặt lạnh mà nàng ghét đang ôm mình.

Đông Lăng Dạ thấy nàng nằm ngủ an tĩnh trong lòng mình, đã đi đến cạnh giường nhưng lại không nỡ đặt xuống.

Mỗi lần nàng gặp hắn đều là một bộ dáng nhe nanh múa vuốt như một con con mèo hoang, có thể nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh đáng yêu của nàng quả thật không dễ dàng.

Bản thân mình chưa từng ức hiếp nàng đúng không? Tại sao nàng ghét mình như vậy? Lẽ nào còn tức giận chuyện hôm qua?

Xem ra hắn cần phải nỗ lực rất nhiều. Nhất định phải thay đổi hình tượng trong lòng của Tuyết Nhi.

Hắn nhẹ nhàng đặt Mộ Dung Tuyết lên giường, giúp nàng trút bỏ lớp áo ngoài, giúp nàng đắp chăn. Làm xong hết tất cả hắn mới đi lại trước bàn, giúp nàng thu dọn ngay ngắn đống giấy ở trên đó.

Đang chuẩn bị rời đi, quay người thì thấy người ở trên giường không biết từ lúc nào mà đã để hở nửa người ra ngoài, chăn cũng bị nàng đạp ra mất.

"Nàng a, vẫn không để người ta an tâm, nàng đang cho ta lý do để ở lại ư?" Dáng ngủ này thật dễ thương, giống như một đứa trẻ vậy.

Hắn cởi giày, giúp nàng đắp chăn xong, cứ như vậy mà nằm cạnh bên cạnh giường, ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng lúc ngủ.

Ngày thứ hai, Mộ Dung Tuyết tỉnh dậy, cảm thấy có gì không đúng, nàng rõ ràng tối qua định nằm trên bàn ngủ một lúc, sau đó sẽ tiếp tục sửa giấy, sao lại chạy lên giường rồi?

Lẽ nào nàng tối qua mộng du? Không thể nào, nàng nhớ nàng không có tật xấu này. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

"Song Nhi! Song Nhi! Mau vào đây cho ta!" Nói không chừng Song Nhi sẽ biết?

Song Nhi rất nhanh chạy đến "Tiểu thư, người làm sao vậy? Có chuyện gì gấp sao?"

"Tối qua có phải là ngươi đưa ta lên giường không?" Song Nhi biết công phu, muốn đưa mình lên giường cũng không khó.

"Không có! Tối qua người bảo ta không làm phiền người, ta liền quay về đi ngủ, không có đến phòng của tiểu thư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top