Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Đó là phạm pháp đấy

Dưới ánh mắt phẫn nộ của Mộ Dung Tuyết, hắn lại bổ sung thêm một câu chết người không đền mạng: "Đúng rồi tướng quân, đây là thánh chỉ hoàng thượng sai ta đem đến phủ tướng quân, nếu ngươi đã ở đây, vậy ta không cần phải đi thêm chuyến nữa."

"Mộ Dung Tiêu nghe chỉ!" Nghe thấy hai chữ thánh chỉ, Mộ Dung Tiêu kéo Mộ Dung Tuyết quỳ xuống.

Ở đây ngoại trừ những người đi theo Ly vương điện hạ, ai cũng đều phải quỳ.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nữ nhi Mộ Dung Tuyết của phủ tướng quân, tài đức vẹn toàn, hiền thục lương đức, đặc biệt chiếu hôn với Lục hoàng tử Ly vương, trở thành Ly vương phi, chọn ngày lành tháng tốt để gả. Khâm thử!"

Thu lại thánh chỉ xong, hắn nói với Mộ Dung Tiêu vẫn còn đang chấn kinh: "Mộ Dung tướng quân, tiếp chỉ!"

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, chuyện gì vậy?

Ngốc tử Mộ Dung Tuyết được gả cho Ly vương làm Vương phi?

"Vi thần tiếp chỉ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Tiếp chỉ xong, thấy Mộ Dung Tuyết vẫn ngơ ngơ quỳ tại đó, hắn liền kéo nàng dậy.

Mộ Dung Tuyết hồi phục lại tinh thần, có chút không dám tin hỏi lại hắn một câu: "Vừa nãy trên thánh chỉ viết gì?"

Bộ dáng nhợt nhạt của Mộ Dung Tuyết khiến Mộ Dung Tiêu bị doạ không nhẹ.

"Tuyết....... Công tử ngươi không sao chứ?" Tuyết Nhi làm sao vậy?

Không sao chứ? Có thể không sao sao? Mặc dù biết sớm muộn gì nàng cũng phải gả cho tên mặt lạnh này, nhưng đâu cần nhanh như vậy.

Nàng mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa đến 15 tuổi đâu! Còn chưa thành niên nữa! Đã sống hai kiếp, nàng vẫn còn chưa yêu đương cho tử tế! Kết hôn cái gì!

Ở hiện đại, chưa thành niên mà đã ở cùng nhau, đó là phạm pháp đấy!

Không được! Nếu như muốn kết hôn thì phải đợi nàng qua 16 tuổi đã rồi hãy nói.

Nhìn thấy biểu tình trắng bệch của nàng, đáy lòng của Đông Lăng Dạ nháy mắt giống như bị vạn tiễn xuyên tim, đau đớn không tả được. Tại sao nàng không muốn gả cho mình như vậy?

Hắn sẽ không bỏ cuộc! Dù sao cũng đã chiếu hôn, nàng bây giờ đã là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn! Hắn từ từ theo đuổi nàng vậy!

"Nếu đã như vậy, vậy bổn vương đi trước, hôm khác chọn ngày lành tháng tốt, ta sẽ đến phủ tướng quân chào hỏi!"

Nói xong hắn không nhìn Mộ Dung Tuyết thêm một lần nào nữa, xoay người rời đi.

Mọi người bây giờ mới hồi phục tinh thần!

"Lời này có phải là, phòng khám này là Ly vương phi tương lai mở?"

"Còn không phải? Ài ài ài, các ngươi xem, bên đó không phải là Lam đại phu sao?"

"Đúng vậy! Tại sao hắn lại ở đây?"

"Còn có thể vì sao chứ, chắc chắn là được Ly vương điện hạ mời đến, các ngươi không thấy Ly vương điện hạ đối với Mộ Dung tiểu thư quan tâm như vậy à! Tặng bao nhiêu là dược liệu trân quý!"

"Ly vương đối với Mộ Dung tiểu thư thật tốt."

Nghe thấy lời mọi người nghị luận, Mộ Dung Tuyết không khỏi trợn trắng mắt.

Nếu như người ta nhất định muốn tặng, nàng cũng chỉ đành nhận lấy. "Tướng quân, nếu đây đã là lễ vậy Ly vương tặng cho Mộ Dung tiểu thư, vậy thì ngươi sai người khiêng về đi, để ở đây có chút không thích hợp."

"Ừm được thôi, ta vẫn còn chút việc xin đi trước, ngươi cứ làm việc của mình đi." Nói xong hắn ném cho Hạ quản gia một ánh mắt, sau đó sai người đem hòm đi.

Mộ Dung Tuyết thấy cha đã đi, nhưng Hạ Minh vẫn đứng ở đó, có chút không hiểu: "Hạ quản gia, tại sao ngươi chưa đi?"

"Lão gia sợ người ở đây một mình bận rộn, nên sai ta ở lại giúp." Hắn có chút mơ hồ, tại sao tiểu thư phải giả dạng thành nam tử? Trước đây tiểu thư nói người đại phu đó đã biến mất không thấy, chỉ có một người là Lam đại phu ở đây.

Người cha này, bình thường không hay nhiều lời, nhưng thực ra trong lòng lại rất quan tâm nàng.

"Vậy được thôi, ngươi nhìn thấy chỗ treo biển kia không, chắc cũng nhiều người, ngươi đi qua phụ giúp ghi chép đi, một mình Lam đại phu bận bịu, ta đi qua giúp hắn." Dứt lời, nàng không quan tâm hắn nữa, trực tiếp đi đến phòng chẩn bệnh.

"Tiểu thư đi giúp Lam đại phu, sẽ không càng giúp càng bận chứ?" Ài, vốn dĩ lão gia cũng không hi vọng tiểu thư có thể kiếm được tiền từ phòng bệnh này, chỉ cần thiệt hại không quá lớn, lão gia đã nói cứ mặc tiểu thư, miễn sao là không xảy ra án mạng!

Thực ra Đông Lăng Dạ cố ý vào ngày này, tới đây để truyền thánh chỉ, thánh chỉ mấy ngày trước phụ hoàng đã giao cho hắn. Hắn muốn tất cả mọi người đều biết phòng khám này do vương phi tương lai của hắn mở, tránh cho những kẻ muốn gây sự tới tìm nàng gây phiền phức, như vậy, những kẻ nếu như muốn tìm nàng gây phiền phức thì phải suy xét đến hậu quả.

Không thể không nói Ly vương điện hạ thật giống như một con hồ ly, mỗi một bước đi đều cân nhắc những việc phía sau chu toàn!

Hôm đó Mộ Dung Tuyết trở về nhà, mệt đến nỗi không muốn động đậy, trực tiếp dựa vào bồn tắm rồi ngủ quên luôn trong đấy.

Là một người hiện đại độc lập, Mộ Dung Tuyết tự nhiên cũng không quen với việc người khác nhìn mình lúc tắm rửa, vì vậy mỗi lần tắm, nàng đều để bọn họ chuẩn bị xong nước tắm thì sẽ cho lui ra ngoài.

"Tiểu thư, tiểu thư người tắm xong chưa?" Song Nhi ở bên ngoài nửa ngày không thấy tiểu thư gọi mình, không khỏi có chút lo lắng.

Từ sau khi tiểu thư trọng sinh, mỗi lần tắm rửa đều không cần nàng phụ giúp, nàng không hiểu, đều là nữ tử với nhau, thân thể của tiểu thư không phải nàng chưa nhìn thấy qua, có gì mà phải ngại chứ?

Sau khi Song Nhi đi vào thì thấy tiểu thư đã ngủ say, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy mệt mỏi của tiểu thư, lòng nàng đau xót: "Tiểu thư, người hà tất phải như vậy! Làm bản thân của mình mệt mỏi, ta nhìn thấy lại đau lòng, tướng quân đâu phải không nuôi được người."

Thực ra lúc Song Nhi bắt đầu gọi nàng, nàng đã tỉnh. Bình thường khi ngủ nàng cũng không ngủ quá say, đây đều là bệnh nghề nghiệp của kiếp trước lưu lại, khiến nàng từ trước đến nay chưa bao giờ ngủ được sâu giấc.

Nghe thấy những lời của Song Nhi, nàng nhịn không được trả lời một câu: "Tự mình kiếm tiền mới là thiết thực."

Song Nhi bị doạ giật mình: "Tiểu thư, người vẫn chưa ngủ say? Ta đã gọi người bao nhiêu tiếng cũng không thấy người trả lời, nên mới đi vào." Tiểu thư không thể trách mình.

"Ta chỉ là mệt quá, không muốn trả lời, ngươi giúp ta thay y phục đi." Nàng bây giờ chỉ muốn yên ổn ngủ một giấc, hôm nay ngày đầu khai trương, người đến chẩn bệnh còn nhiều hơn nàng tưởng tượng, nàng cùng với Lam đại phu mệt đến không thở nổi.

"Vâng." Thân thể tiểu thư gầy như vậy, nếu như ngày nào cũng thế này, chẳng phải sẽ gầy đến trơ xương sao? Bắt đầu từ ngày mai, nàng mỗi nàng sẽ đều hầm thuốc bổ cho tiểu thư, hôm nay lão gia đem về một hòm toàn đồ tốt, nàng nhất định sẽ bồi dưỡng cho tiểu thư trở nên mũm mĩm mập mạp.

Thực ra khoảng thời gian này có thể của Mộ Dung Tuyết đã có thêm chút thịt, chỉ là trước đây chế độ dinh dưỡng không tốt quá nghiêm trọng, gầy trơ xương, cho nên bây giờ mặc dù đã có thêm chút thịt, nhưng nhìn vẫn gầy như vậy.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, hôm nay phòng khám của Mộ Dung Tuyết gặp phải một bệnh nhân khiến cho Lam đại phu phải đau đầu.

Cũng không tính là bệnh nhân gì, đây chính là người thầm thương trộm nhớ Mộ Dung Tuyết, Quách Dao Dao.

Nàng ta vừa đến liền nói mình có bệnh muốn gặp đại phu, nhưng lại không muốn Lam đại phu chẩn bệnh, một hai đòi Mộ Dung Tuyết phải đến xem cho nàng ta, vấn đề là hôm nay Mộ Dung Tuyết đến tháng, căn bản không có đến phòng khám, nàng ta một mực ở đó không đi, một hàng dài người bệnh xếp phía sau không có cách nào khác, Chân Nguyệt chỉ đành quay về tướng quân phủ tìm Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết bởi vì đến tháng, cho nên cơ thể không thoải mái, cộng thêm thời tiết tháng mười có chút lạnh, nàng dựa người vào giường đọc sách.

Nghe thấy lời của Chân Nguyệt, không tránh khỏi có chút nghi hoặc, nàng bỏ sách trong tay xuống hỏi: "Ngươi nói ai ở phòng khám của ta làm loạn? Quách Dao Dao, đó là ai?" Nàng thế mà lại quên mất Quách tiểu thư?

Song Nhi ở một bên giúp nàng thay túi chườm nóng ở bụng, thấy Mộ Dung Tuyết mê mang, liền lên tiếng giải thích: "Tiểu thư, Quách Dao Dao chính là cái người lúc trước ở trên phố sông chết đòi lấy tiểu thư, nàng ta là nữ nhi của phủ thượng thư Quách Dao Dao."

Nghe Song Nhi nói thế nàng mới nhớ lại. Thật không ngờ nha đầu đó đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chết tâm, khoảng thời gian này không thấy nàng ta xuất hiện, còn cho rằng nàng ta đã bỏ cuộc với mình và về nhà chữa bệnh rồi!

"Nàng ta ở đó làm gì? Ngươi quay lại đó nói với nàng ta, Tần đại phu hai ngày nay có việc đã rời khỏi kinh thành, qua mấy ngày nữa mới trở về, nếu nàng ta thật sự có chuyện thì mấy ngày nữa hãy đến!" Quách Dao Dao, ngươi vẫn thật sự chưa xong chưa chịu à!

Chân Nguyệt do dự, cuối cùng vẫn nói: "Tiểu thư, Quách tiểu thư nói, nếu như hôm nay không gặp được tiểu thư thì sẽ cho người phá bỏ phòng khám!" Nàng biết Mộ Dung Tuyết chính là Tần đại phu, bởi vì dù sao ở phòng khám ngày nào cũng phải gặp mặt, nàng không thể giấu được.

Mộ Dung Tuyết đối với vị Quách tiểu thư thật cạn lời, con người này thật là cố chấp, càng không gặp được thì càng muốn gặp.

Xem ra nàng phải kê cho nàng ta liều mạnh.

"Song Nhi, giúp ta thay y phục, đổi nam trang, ngươi cũng đổi đi, sau đó cùng bổn tiểu thư đi diễn một vở kịch."

"Diễn kịch? Tiểu thư, diễn kịch gì vậy?" Song Nhi không còn lời nào để nói, không phải tiểu thư đi giải quyết phiền phức sao? Diễn kịch làm gì, diễn cho ai xem?

"Trên đường rồi nói, thay y phục trước đã."

"Ta nói rồi, ngươi không cần phải xem cho ta, ta muốn tìm Tần đại phu, nếu như hôm nay hắn không đến gặp ta, ta sẽ phá cái phòng khám này của hắn!" Quách Dao Dao từ nhỏ đã bị chiều hư, trời không sợ đất không sợ, đem đến cho cha nàng ta không ít việc rắc rối. Lần nào cũng chỉ bị phạt đóng cửa không cho ra ngoài vài ngày, trước nay đều không nỡ trách phạt nặng. Cũng từ đó mà tạo nên tính khí của nàng ta như ngày hôm nay.

"Quách tiểu thư, Tần đại phu mấy ngày hôm nay có việc, nếu ngươi có bệnh gì thì cứ để lão phu xem cho, đều như vậy cả." Lam đại phu năm nay đã hơn 60 tuổi, gặp qua không ít vị tiểu thư ngang ngược, nhưng chưa từng gặp qua người nào ngang như người này, đằng sau còn một đống người đang xếp hàng cần trị nữa! Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là đến tối cũng không xong mất!

Mộ Dung Tuyết vừa đến phòng khám liền bắt gặp cảnh này.

Trước tiên nàng gật gật đầu xin lỗi Lam đại phu: "Lam đại phu, khiến ngươi thêm phiền phức rồi. Ngươi bắt đầu xem cho người khác đi, vị tiểu thư này giao cho ta." Nói xong mới quay đầu về phía Quách Dao Dao: "Ngươi theo ta đi đến phòng nghỉ ngơi, ta có lời muốn nói với ngươi."

Mộ Dung Tuyết vừa đến, Quách Dao Dao liền bộ dáng giống như hoa si nhìn chằm chằm nàng.

Mộ Dung Tuyết hôm nay thay một thân nam trang Thiên Lam Sắc, thân thể gầy gò gần đây đã được Song Nhi bồi dưỡng thêm chút thịt, nhưng bởi vì nàng là nữ tử, thân cao chỉ xấp xỉ 1m7, không có cách nào so được với người như Đông Lăng Dạ, nhưng cũng cao hơn so với nữ tử khác. Vốn dĩ là lớn lên rất đẹp, bị nàng sửa soạn lại một chút, không còn tư sắc của nữ tử, mà ngược lại lại có thêm cốt khí của nam nhân.

Quách Dao Dao nhìn quả thật là no tròn con mắt, tim cứ đập thình thịch liên hồi, nàng ta hận không thể lập tức lao đến ôm lấy hôn cho hắn mấy cái! Nhưng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top