Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Gặp gỡ 2

Mộ Dung Tiêu sau khi biết Tô Hinh Nguyệt mang thai cũng chưa từng đến xem qua nàng ta lần nào, khiến nàng ta đem toàn bộ oán hận quy lên người của Tần Hoan Nhi. Mãi cho đến ngày sinh, Mộ Dung Tiêu cũng không hề đến, sau đó hạ nhân đến thông báo là sinh một nữ nhi thì lại càng không đến nhìn nàng ta. Nàng ta biết tất cả chuyện này đều là do Mộ Dung Tiêu không yêu mình, chính vì vậy càng hận Tần Hoan Nhi thấu xương.

Thật ra Mộ Dung Tiêu không trọng nam khinh nữ, chỉ là khi đó giữ lại Tô Hinh Nguyệt là vì nối dõi tông đường, thật không ngờ vẫn uổng công. Sau đó Tần Hoan Nhi sinh ra Mộ Dung Tuyết, hắn ngậm trong miệng thì sợ tan, nâng trên tay thì sợ rơi, sủng ái vô cùng! Chỉ bởi vì đó là đứa con mà nữ tử hắn yêu sinh ra.

Đáng tiếc cảnh đẹp không dài, khi đó Lưu Hạ Quốc ở phía nam quanh năm xâm phạm Đông Lăng Quốc. Hoàng đế sai Mộ Dung Tiêu đi biên quan đóng quân 2 tháng. Đến khi quay về, Tần Hoan Nhi đã hạ tang. Lúc đó hắn suýt tức giận đến phát điên, cũng may nhìn thấy Tiểu Tuyết Nhi mới tìm lại được một chút lý trí. Nhưng bởi vì Tần Hoan Nhi ra đi, Mộ Dung Tiêu kể từ đó không quan tâm Tiểu Tuyết Nhi 3 tuổi ấy nữa. Bởi vì Mộ Dung Tiêu cho rằng nếu không phải vì sinh Mộ Dung Tuyết, hại Tần Hoan Nhi cơ thể suy nhược thì một trận phong hàn đó sẽ không cướp đi tính mạng của nàng! Có điều có thể ngồi lên vị trí tướng quân, Mộ Dung Tiêu không phải là một kẻ ngốc, hắn biết cái chết của Tần Hoan Nhi nhất định không đơn giản. Nhưng chuyện này hắn chỉ có thể từ từ điều tra.

Mộ Dung Tiêu cho đến khi Tần Hoan Nhi chết chỉ phát sinh quan hệ với Tô Hinh Nguyệt một lần. Sau khi Tần Hoan Nhi chết một khoảng thời gian dài, Mộ Dung Tiêu rất sa sút tinh thần. Vào một buổi tối mùa hạ, Mộ Dung Tiêu bởi vì tư niệm thê tử, uống một chút rượu, hắn không ngờ rằng rượu mà hắn thường uống đã bị hạ nhân bên người được Tô Hinh Nguyệt mua chuộc, thêm vào một chút dược. Tối hôm đó, Tô Hinh Nguyệt đã thành công leo lên giường của Mộ Dung Tiêu. Cũng chính là tối hôm đó, Tô Hinh Nguyệt có Mộ Dung Tương.

Tô Hinh Nguyệt cũng được xem là một mỹ nữ, nhưng nàng ta do một tiểu thiếp sinh ra, từ nhỏ đã được học cách đấu đá lẫn nhau, ở tướng quân phủ chịu nhục hơn 3 năm, hại chết chính thất, chỉ mong được một ngày được lên chính thất. Đáng tiếc nghĩ thì tốt đẹp như vậy, nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc, nhiều năm qua, Mộ Dung Tiêu vẫn không thèm liếc mắt nhìn nàng ta. Thật là bi thúc.

Mấy năm nay thiên hạ thái bình, Mộ Dung Tiêu luôn ở tướng quân phủ không đi ra khỏi cửa, thế nhưng hai tháng trước ở biên cảnh lại không được thái bình như vậy, hoàng đế phái hắn đi xử lí, ít nhất phải 3-4 tháng. Trước mắt còn 1 tháng nữa là Mộ Dung Tiêu sẽ trở về, Tô Như Nguyệt đứng ngồi không yên, tìm một cơ hội lừa Mộ Dung Tuyết ngây thơ đi chùa Kim Long ngoài kinh thành, chọn một ngày đẹp, lấy cớ cầu phúc cho Mộ Dung Tiêu ở biên quan, trên thực tế là để mấy tên thổ phỉ giữa đường giết Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết bị bọn chúng đuổi đến bên vách núi cao, ép phải nhảy xuống vực, bị thương đến não mà chết.

Mục tiêu của mấy tên cường đạo đó là Mộ Dung Tuyết, chính vì vậy nha đầu Song Nhi đi cùng mới tránh được một mạng. Đợi đến khi nha đầu Song Nhi tìm thấy tiểu thư nhà mình thì Mộ Dung Tuyết đã không kịp nữa. Sau đó trên đường gặp được một nông phu đem bọn họ đưa về. Tô Hinh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ của Mộ Dung Tuyết, cả người phút chốc thả lỏng. Có điều lúc đó đang trong tình trạng hỗn loạn cho nên không có ai phát hiện được vẻ mặt của nàng ta.

Giả vờ ra bộ mặt thương tâm, khóc lóc nửa ngày, trong miệng không ngừng kêu: "Tuyết Nhi, ngươi bị làm sao vậy, không phải là đi chùa Kim Long sao? Tại sao ngay cả mạng cũng không còn, như thế này ta làm sao giao phó được với lão gia đây!"

Song Nhi không thèm để ý đến bất kì ai, trực tiếp để cho 2 tên đầy tớ trong phủ khiêng theo "xác" tiểu thư trở về tiểu viện mà 2 người ở. Tô Hinh Nguyệt đi theo nhìn, xác định Mộ Dung Tuyết quả thật đã chết, mới "thương tâm" rời khỏi.

Mộ Dung Vũ cũng giả bộ thương tâm, có điều đáy mắt lại đem theo châm chọc.

Mộ Dung Tương đứng ở đó càu nhàu: "Chỉ là một tiện nha đầu, chết thì cũng đã chết, mẫu thân không cần phải khóc thương tâm như vậy chứ? Nàng chẳng phải nhân vật lớn gì." Đem hết những bất mãn, chán ghét đối với Mộ Dung Tuyết không hề che đậy mà thể hiện hết ra. Nhưng Song Nhi không còn tâm tình nào mà lý luận với nàng ta, trong lòng chỉ nghĩ đến tiểu thư của mình! Thật muốn đi cùng tiểu thư! Nhưng nàng vẫn muốn đợi lão gia trở về để báo thù rửa hận, chính vì vậy tạm thời không thể chết được.

Mãi cho đến sáng ngày thứ hai khi Mộ Dung Tuyết tỉnh lại, vẫn không có một ai đến quan tâm đích nữ của phủ tướng quân như nàng.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy bản thân không dễ gì mới may mắn xuyên đến thời cổ đại, tuy các phương diện cuộc sống khá lạc hậu nhưng cảm thấy rất mới lạ, định ra ngoài đi dạo, thuận tiện nhìn xem có thể tìm được một cửa hàng nào, kiếm chút tiền về cải thiện cuộc sống hiện tại, chứ muốn nàng cả ngày chỉ ăn mấy cái màn thầu, nàng chịu không nổi! Kiếp trước mặc dù là quỷ đoản mệnh nhưng bình thường nàng ăn mặc chưa từng để bản thân thua thiệt bao giờ.

Hai cái màn thầu xuống bụng, cơ thể cuối cùng có một chút sức, đầu không còn đau nữa, nàng nói với Song Nhi bên cạnh: "Song Nhi, tiểu thư nhà ngươi hiện tại không có kí ức gì, trước tiên ngươi đưa ta đi một số nơi quen thuộc, tránh một ngày nào đó ta không cẩn thận lại bị lạc trong chính ngôi nhà của mình."

Đời trước nàng bị người tỷ muội duy nhất bản rẻ, đời này nàng không muốn phạm phải sai lầm như thế nữa. Song Nhi này vẫn cần phải quan sát.

Mộ Dung Tuyết không biết, Song Nhi là người luôn chăm sóc nàng trên đường hồi kinh, giúp nàng sắp xếp mọi chuyện, nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề gì, đối với Mộ Dung Tuyết một lòng trung thành chính trực. Vô Song khi đó 4 tuổi, được Mộ Dung Tiêu nhặt bên đường về, từ nhỏ đã được Mộ Dung Tiêu truyền thụ tư tưởng rằng tất cả mọi chuyện phải lấy Mộ Dung Tuyết làm chủ, đời này thứ nàng phải bảo hộ duy nhất đó chính là chủ nhân.

Song Nhi có chút đau lòng nói: "Tiểu thư, người vừa mới tỉnh, lại còn bị thương cần phải nghỉ ngơi, đợi cơ thể của người tốt lên rồi nô tỳ sẽ đưa người đi vòng quanh có được không?" Tiểu thư thật là mệnh khổ, từ nhỏ đã không còn mẹ, lão gia bình thường cũng không hay hỏi thăm tiểu thư.

Mộ Dung Tuyết cũng không kiên trì được nữa, đã từng chết một lần, nàng khá xem trọng cơ thể của mình. Đợi cơ thể tốt lên rồi đi ra ngoài cũng được, tranh thủ cơ hội điều chỉnh cơ thể một chút.

Cúi đầu nhìn cơ thể hiện nay của mình, vẫn gầy như vậy. Đặc biệt là trước ngực......quả thật không nỡ nhìn trực tiếp, nghĩ tới tiền đồ sự nghiệp kiếp trước của mình, ngay cả nữ nhân cũng phải hâm mộ đố kị. Hiện tại bị co lại nghiêm trọng thế này, phải nghĩ biện pháp để bổ sung, nếu không thì thật có lỗi với khuôn mặt mình đang có.

Song Nhi thấy Mộ Dung Tuyết nhìn cơ thể của mình, còn tỏ ra đau khổ, cho rằng tiểu thư bất mãn đối với y phục trên cơ thể, vội nói: "Tiểu thư, đợi lão gia quay trở về, nô tỳ đi xin lão gia, xin ngài chuẩn bị cho tiểu thư mấy bộ y phục tốt, ngài nể tình phu nhân nhất định sẽ đáp ứng. Đều tại Tô di nương, từ sau khi phu nhân mất, cái nhà này lão gia giao cho bà ta quản, từ đó về sau tiểu thư không có một cuộc sống tốt, thậm chí còn không bằng hạ nhân bên cạnh bà ta. Ăn mặc đều là đồ dư thừa của người khác. Có điều người đừng buồn, lão gia sắp về, ngày tháng sau này sẽ dần dần tốt lên thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top