Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Gặp gỡ 4

Chuyện này Mộ Dung Tuyết đã lên kế hoạch từ rất lâu, khoảng thời gian nàng ở nhà đã phác họa hết tất cả các hình vẽ của dao phẫu thuật.

Nơi hai người đi là lò rèn nổi tiếng nhất ở kinh thành, ông chủ là một ông lão hơn 50 tuổi. Khi nhìn thấy tấm phác họa hình vẽ của Mộ Dung Tuyết mà nàng đưa, hắn giơ tay lên gãi đầu, cái thứ này nếu to hơn chút thì có vẻ giống như dao gọt hoa quả, nhưng cũng không giống. Không nhịn được hiếu kì hỏi Mộ Dung Tuyết: "Công tử, ngài muốn chế tạo ám khí gì sao? Mấy thứ này to nhỏ khác nhau, những cái nhỏ thì cũng nhỏ quá, có thể có tác dụng gì?"

Mộ Dung Tuyết biết ông chủ chỉ là nhất thời hiếu kì, nhưng nàng không định để người khác biết cái này để làm gì, mà cho dù nàng có nói cho người khác rằng đây là dao phẫu thuật thì e là cũng không có ai tin.

"Ta muốn làm mấy cái phi tiêu không giống nhau để chơi thôi, ông chủ, ngươi nhất định phải dựa theo kích thước như trên của ta mà làm, nếu có một chút hao tổn gì thì ngươi sẽ không nhận được nửa số tiền còn lại."

Bởi vì là đặt làm cho nên nàng chỉ đặt cọc một nửa số tiền. Một nửa số tiền này đã là tất cả số tiền mà Mộ Dung Tuyết có, vốn dĩ túi tiền cũng đã chẳng ra gì, lần này lại phải dùng triệt để ở đây, nàng phải từ từ lập một kế hoạch lớn để kiếm tiền mới được.

Thời điểm hai chủ tớ từ trong lò rèn đi ra, đúng lúc gặp phải một chiếc xe ngựa từ trên phố chạy xuyên qua, Mộ Dung Tuyết tiến lên phía trước, còn chưa đợi nàng kịp phản ứng, chiếc xe ngựa đã chạy đến, may Mộ Dung Tuyết phản ứng nhanh, xẹt qua bên cạnh mấy mét.

Phu xe đó cũng là một tay kĩ thuật tốt, nháy mắt đã ghìm được ngựa, tránh được bi kịch xảy ra, hắn vội vàng quay người lại thỉnh tội với người trong xe: "Vương gia, thuộc hạ đáng chết."

"Ngươi quả thực đáng chết, niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, lần này tạm tha cho ngươi, đem theo kẻ cản đường quay về." Một âm thanh lạnh lẽo từ trong xe truyền ra.

"Vâng. Người đâu, đem hai kẻ này đi." Chu Sóc hướng về hai hạ nhân phía sau quát to. Rất nhanh liền nhìn thấy 2 người trông có vẻ bình thường, nhưng sức lại rất lớn, đi lên muốn trói Mộ Dung Tuyết.

Người dân xung quanh tỏ ra thương cảm với hai chủ tớ.

"Hai người này lần này thảm rồi, va phải xe ngựa của ai không va, lại cứ muốn va vào xe ngựa của Ly Vương, còn không biết chết như thế nào nữa?"

"Còn không phải sao! Không biết Ly Vương thủ đoạn tàn khốc thị huyết, còn thượng tấu, đúng là không ngại chết sớm?"

"Vị tiểu ca này cũng thật đáng thương, rơi vào trong tay của Ly Vương, không biết còn có thể giữ được mạng không? Ài......."

Dân chúng nghị luận xôn xao, rơi vào tai của hai người Mộ Dung Tuyết không sót một chữ, dọa Song Nhi cả người run rẩy, nếu không phải có người nhấc cánh tay của nàng thì hai chân của nàng đã không thể đứng vững.

Nhìn ngược lại Mộ Dung Tuyết, dân chúng không biết nàng thật sự không sợ hay là làm sao.

"Uy uy.... Ta nói vị soái ca này, ngươi kéo ta làm gì, ta một không ăn trộm, hai không ăn cướp, ngươi dựa vào cái gì mà muốn đưa ta đi, xe ngựa của mấy người suýt chút nữa thì đâm chết ta, tiểu gia ta vẫn còn chưa đòi các ngươi tiền bồi thường tổn thất tinh thần đâu! Các ngươi còn có vương pháp hay không? Bỏ ra......."

Không đợi Mộ Dung Tuyết la xong, Thanh Yên đã nhét một miếng vải vào trong miệng của nàng. "La gì mà la, còn làm ồn nữa ta khâu cái miệng của ngươi lại."

Mộ Dung Tuyết đem tổ tông 18 đời của Ly Vương ra hỏi thăm hết một lượt. Trong lòng oán hận nghĩ: đáng chết, ngàn vạn lần đừng rơi vào tay của lão nương, lão nương nhất định sẽ khiến cho ngươi biết hoa tại sao lại đỏ như vậy! Tmd! Đều tại hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch mới xui xẻo như thế!

Thật ngưỡng mộ khinh công, nội lực gì đó mà người cổ đại luyện, quá lợi hại! Nghĩ đến thân thủ của nàng ở hiện đại cũng được xem là đệ nhất thế gian, ở đây lại không có một chút đất dụng võ nào, quả thật đau lòng.

Sự việc xảy ra trên phố tất cả người trong phủ tướng quân đều biết, cho dù biết thì họ cũng không thể ngờ đến hai người này lại chính là Mộ Dung Tuyết, bởi vì trong mắt của bọn họ, Mộ Dung Tuyết vẫn là một kẻ ngốc như trước đây.

Khi hai chủ tớ Mộ Dung Tuyết bị đưa đến Ly Vương phủ đã không còn thấy bóng dáng của Đông Lăng Dạ.

Thanh Phong và Thanh Yên đem hai người đến đại sảnh, sau đó lui ra ngoài.

"Thanh Phong, ngươi nói vì sao chủ nhân không trực tiếp xử chết hai người này, còn đem về đây làm gì?"

"Ai biết chứ? Nói không chừng bởi vì lần này tra được nơi Thái Tử tự ý cất giữ binh mã, tâm tình tốt, vì vậy không muốn giết người. Suy nghĩ của chủ tử, những kẻ làm thuộc hạ như chúng ta làm sao có thể đoán ra. Làm tốt bổn phận của mình là được." Thanh Phong lạnh nhạt nói.

Bốn người bọn họ từ nhỏ đã theo bên cạnh chủ tử, chủ tử phân phó gì bọn họ liền làm theo như thế, trước nay chưa từng ngỗ nghịch.

Mộ Dung Tuyết và Song Nhi trực tiếp bị bỏ lại, thống khổ nhất không phải là khiến ngươi chết mà là quá trình chờ chết. Mộ Dung Tuyết không có vấn đề gì, đi sang một bên ngồi lên ghế, một chút sợ hãi cũng không có, Song Nhi không còn gì để nói, tiểu thư rốt cuộc có biết đây là đâu không! Đây là Ly Vương phủ, tiểu thư lại ngồi giống như đang ở nhà mình vậy, vắt hai chân lên nhau ăn điểm tâm! Rốt cuộc là có chút tự giác khi bị bắt làm tù binh hay không, nếu như để Ly Vương nhìn thấy thì phải làm sao? Nhỡ đâu bị Vương gia một đao chém chết!

"Tiểu thư, người đang làm gì vậy! Mau đứng dậy, nếu như để Vương gia nhìn thấy liền không còn mạng đâu!" Song Nhi nói xong liền muốn đến kéo Mộ Dung Tuyết lên.

Còn chưa đợi nàng đi đến cạnh Mộ Dung Tuyết, phía sau đã truyền đến âm thanh của một nam tử: "Sao? Cảm thấy bổn vương là sài lang hay là hổ báo? Không phải chỉ là hai miếng bánh thôi sao? Cứ ăn tự nhiên, ăn hết vẫn còn."

Song Nhi ngây ra.

Xong rồi xong rồi, lần này chết chắc rồi, Song Nhi vội vã chạy lại kéo Mộ Dung Tuyết, thuận tiện thì thầm bên tai của Mộ Dung Tuyết "Thiếu gia, mau đứng lên đi! Vương gia vẫn còn đang đứng! Người không được ngồi, mau hành lễ!".

Nói xong liền kéo Mộ Dung Tuyết quỳ xuống mặt đất nói "Vương gia tha tội, não của thiếu gia nhà nô tỳ có chút không tốt, nếu người muốn phạt hãy phạt nô tỳ! Cầu xin Vương gia tha cho thiếu gia nhà nô tỳ, ngài ấy không phải là cố ý."

Mộ Dung Tuyết quả thật rất ghét lễ nghi cổ đại này, động một tí là lại phải quỳ trước người khác.

"Đứng lên đi, ta thấy não của thiếu gia nhà ngươi dường như một chút vấn đề cũng không có! Ít nhất còn tốt hơn não của ngươi, biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh." Đông Lăng Dạ nói xong trực tiếp vòng qua hai người, ngồi lên vị trí của mình.

Mộ Dung Tuyết giờ mới được nhìn rõ mặt của vị Ly Vương này, lớn lên còn đẹp hơn mấy tên minh tinh ở hiện đại, thật sự là con cưng của thượng đế. Trên khuôn mặt kinh động thiên hạ ấy, làn da tốt hơn cả nữ nhân, dưới sống mũi thẳng tắp là đôi môi mỏng mím chặt. Dù chỉ ngồi ở đó, ngươi cũng có thể cảm nhận được khí thế vương giả phát ra từ người của hắn. Vóc dáng chuẩn giống như người mẫu, muốn cao có cao, muốn cơ bắp có cơ bắp, ít nhất phải 1m8 trở lên.

Trong lúc Mộ Dung Tuyết đang đánh giá Đông Lăng Dạ, Đông Lăng Dạ cũng đồng thời đang quan sát hai người không biết sống chết này, thật không ngờ hắn còn phát hiện ra một chuyện rất thú vị, hai người này là nữ giả nam trang? Vẫn có một chút ngoài dự liệu của hắn đối với nàng!

Hắn lộ ra nụ cười hiếm có, vẫy tay với Mộ Dung Tuyết: "Qua đây nói một chút, hôm nay tại sao lại đụng vào xe ngựa của ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top