Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Bạch Hồ

Vì bọn họ mới có mười mấy tuổi, cơ thể vẫn đang phát triển nên Mộ Dung Vũ cố ý bảo Lệ nương làm dài ra một chút, không ngờ lại vừa vặn hợp với Mộ Dung Tuyết.

Vốn dĩ Mộ Dung Vũ nghĩ là nếu Mộ Dung Tuyết mặc không hợp, nàng có thể mượn cớ bảo nàng đổi bộ y phục khác.

Mộ Dung Tuyết từ sau màn vải bước ra, khiến mọi người ở đây một phen kinh ngạc.

Đặc biệt là Mộ Dung Vũ, hai mắt của nàng ta vốn đã to, giờ càng trợn to giống như mắt bò.

Ai có thể nói cho nàng, đây có còn là Mộ Dung Tuyết rách rưới nghèo nàn vừa nãy không?

Đúng phải không? Phải không?

Tại sao nàng lại cảm thấy như mình đang nhìn thấy tiên nữ?

Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác!

Nhưng tại sao nàng chớp mắt hai lần, cái người ở trước mắt này vẫn chưa biến mất!

Tỉ mỉ quan sát, đây vẫn chính là Mộ Dung Tuyết vừa bước vào phòng thay đồ. Khuôn mặt giống nhau như đúc, không phải chỉ là đổi một bộ y phục thôi sao? Tại sao lại cảm thấy giống như cả người đều thay đổi?!

Như là sự khác biệt giữa chim sẻ và phượng hoàng. Bộ y phục này quả thật giống như được làm riêng cho nàng, không dài không ngắn, vừa vặn, vốn tưởng rằng sẽ rộng, mặc vào sẽ không đẹp, thật không ngờ hiệu quả lại tốt đến thế, tôn lên dáng người thon thả, yểu điệu của nàng.

Sắc mặt của Mộ Dung Vũ từ kinh ngạc biến thành nhăn nhó, Mộ Dung Tuyết dựa vào cái gì! Nhớ lúc đầu nàng thử mặc, bởi vì có chút dài nên mặc vào trông chẳng ra sao, không ngờ Mộ Dung Tuyết mặc lên lại đẹp như vậy.

Song Nhi hưng phấn chạy lại ngắm nhìn Mộ Dung Tuyết, chạy đúng 3 vòng mới dừng lại, hưng phấn nói: "Oa tiểu thư, người mặc bộ y phục này thật đẹp, giống như tiên nữ vậy! Ngày mai lão gia nhìn thấy người nhất định sẽ rất vui!"

"Đã nói bao nhiêu lần rằng gặp chuyện gì ngươi cũng phải điềm tĩnh! Điềm tĩnh! Không phải chỉ là thay một bộ y phục thôi sao? Ngươi có cần phải kinh ngạc như vậy không?" Mộ Dung Tuyết bất lực trợn trắng mắt, Song Nhi thế nào cũng không sửa được cái tính bilibala này.

Không, phải, chỉ, là, thay, một, bộ, y, phục, thôi, sao?

Ngươi cho rằng bộ y phục này người nào cũng có thể tuỳ tiện mặc? Hơn 5000 lạng bạc! Hơn 5000! Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi!

Nội tâm Mộ Dung Vũ gào thét. Nàng ta sắp bị Mộ Dung Tuyết làm cho tức chết đến nơi. Sinh nhật nửa năm trước mẫu thân tặng cho nàng, nàng còn không nỡ mặc lấy một lần, vậy mà Mộ Dung Tuyết không thèm để ý.

Có bản lĩnh thì ngươi tặng lại cho ta một chiếc đi! Ngươi có không hả? Mộ Dung Vũ cố kiếm lại một chút lí trí để không bị xúc động, mẫu thân đã hứa sau này sẽ bồi thường cho nàng một chiếc mới nên không được tức giận, không tức giận.

Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Dung Vũ thể hiện sự tức giận, đố kị và không cam lòng, có điều nàng trực tiếp làm lơ.

Thế nào, chỉ một bộ y phục mà đã không chịu nổi. Đây mới là bắt đầu thôi, chúng ta mới chỉ đun nước nóng để nấu ếch, cứ từ từ!

Mộ Dung Tuyết đi vào trong phòng thay y phục thì Mộ Dung Vũ mới phản ứng lại. Nàng ta đi lên phía trước hướng về phía gian phòng hỏi: "Muội muội cảm thấy hài lòng không? Nếu không thích, tỷ tỷ còn rất nhiều bộ khác, ngươi cứ tuỳ ý chọn." Mộ Dung Vũ mê hoặc, nếu như Mộ Dung Tuyết muốn thay bộ khác, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.

"Không cần đâu, lấy bộ này đi, dù ta không quá thích màu sắc này, nhưng nếu đã là tâm ý của tỷ tỷ, ta cũng không nên từ chối, cảm ơn ngươi! Song Nhi, sao còn chưa đi? Chả lẽ ngươi muốn ở đây cản trở bữa tối của tỷ tỷ sao? Đại tỷ, tạm biệt......" Vứt y phục cho Song Nhi, Mộ Dung Tuyết vẫy vẫn tay rồi quay người lại, lướt đi như một đám mây.

Mộ Dung Vũ trong phòng nổi giận 1 trận lớn, Mộ Dung Tuyết vừa đi ra khỏi viện đã nghe thấy tiếng đồ đạc đập vỡ. Nàng đem theo nha đầu Song Nhi, hừm một cái rồi hướng về viện của mình.

Song Nhi trên đường có chút lo lắng hỏi: "Tiểu thư, đại tiểu thư dường như rất tức giận, liệu có báo thù chúng ta không? Làm sao đây?"

"Báo thù? Cứ việc đến, chỉ cần nàng ta có thể báo thù thành công." Ai báo thù ai còn chưa chắc đâu.

Nửa đêm, một thân ảnh nhỏ nhắn từ cửa sau của phủ tướng quân lén lút ra ngoài, chạy đến một cửa hàng dược liệu trên phố.

Không sai, người này chính là Mộ Dung Tuyết đang cải trang.

Ban ngày khi đi qua đây nàng có nghe Song Nhi nói, còn tại sao Song Nhi biết được nàng cũng không rõ lắm.

Hiệu thuốc này bên trong có càn khôn. Ngoài mặt bán thuốc, nhưng thực chất bên dưới lại là một liên minh sát thủ.

Chỉ cần ngươi có bản lĩnh thì có thể vào đây đăng kí, sau đó nhận đơn.

Nàng vừa vào quầy thuốc, nhìn thấy một đám người già khoảng hơn 50 tuổi ở dưới một ngọn đèn ngủ gà ngủ gật.

"Đại gia tỉnh dậy, mấy người nửa đêm rồi còn chưa đóng cửa à?"

Lão già đó mở mắt nhìn nàng, "Nếu như mua thuốc mời ngày mai đến sớm. Nếu muốn xuống dưới, đi vào bên trái cửa nhỏ, sau đó rẽ phải, nhìn thấy cầu thang thì đi xuống là tới." Nói xong hắn không thèm để ý đến Mộ Dung Tuyết, tiếp tục nhắm mắt ngủ, không biết có phải ngủ thật hay không.

Mộ Dung Tuyết đi đến căn phòng phía dưới, nàng thật sự kinh ngạc, phòng rộng khoảng 4-500 mét vuông, trên tường, cứ cách một mét lại bày một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, chiếu sáng cả căn phòng giống như ban ngày, trên nóc còn có mấy cái cửa thông gió.

Mộ Dung Tuyết đến chỗ của sổ treo bảng đăng kí, hỏi người trong đây: "Trong này đăng kí thì cần gì?"

Bên trong là một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi, râu ria rậm rạp, thấy có người hỏi liền giải thích: "Không cần gì cả, ở đây có hai bảng gỗ, bên trên viết biệt danh của ngươi, sau đó xác nhận không có sai sót gì thì kí tên lên trên tờ giấy này." Nói xong vứt cho Mộ Dung Tuyết một cái bảng gỗ nhỏ và một tờ giấy.

Nội dung bên trên chủ yếu là phải lưu lại một thứ trong bảng gỗ ở liên minh sát thủ, một cái của mình lưu lại, mỗi lần đi nhận nhiệm vụ phải lấy bảng thân phận đi đăng kí, sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải lấy bảng thân phận ra mới có thể lĩnh thù lao, hơn nữa phải quy 10% cho liên minh sát thủ.

Lúc Mộ Dung Tuyết viết hai chữ "Bạch Hồ" lên trên, tên râu rậm đó thốt lên một tiếng.

"Sao thế, có vấn đề gì sao?" Mộ Dung Tuyết không hiểu, lẽ nào đã có người dùng cái tên này?

"Không có vấn đề gì, chỉ là ở đây có một người đăng kí biệt danh là Hắc Hồ, lẽ nào hai người quen nhau?"

"Có trùng hợp như vậy? Nhưng ta không quen." Nàng căn bản không quen thật.

Bạch Hồ là tên kiếp trước nàng dùng, chỉ là nàng lười đổi mà thôi, không ngờ lại có người biệt danh gần giống như nàng. Không biết là nam hay là nữ, có cơ hộ quen biết hay không? Bởi vì ở đây không thể tiết lộ tin tức của người đăng ký, chính vì vậy nàng cũng không có cách nào để biết.

Người đó cũng không nói gì thêm, chỉ nói cho nàng chỗ nào có thể nhận nhiệm vụ, chỗ nào nhận thù lao,  sau đó không quan tâm nàng nữa, hắn còn bận đi làm việc của mình.

Mộ Dung Tuyết cũng không bận tâm, dù sao đã tới đây thì đi tham quan một chút, xem có nhiệm vụ nào thích hợp với mình không.

Mộ Dung Tuyết đi đến cột nhiệm vụ, nhìn thấy một cái khiến nàng có chút cạn lời, không biết là ai hận nàng như vậy.

Nhiệm vụ thứ 32 trên cột: ám sát tên ngốc của phủ tướng quân Mộ Dung Tuyết! Thưởng 100 lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top