Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 127: Nguyệt Mượn Tay Miên Giết Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nha đầu, không cần lo lắng cho ta, vấn đề mấu chốt hiện tại là nàng và cùng Dung Triệt thoát thân, ta nghe nói hắn bị giam trong thiên lao".

Nguyễn Miên Miên cười cười, ánh mắt an ủi, nhìn một lượt bốn phía, nàng thật sự không biết ở phòng ăn này rốt cuộc có an toàn hay không, lỡ giống như lần trước, trên tường có một khe nhỏ, Tiêu Nguyệt phái người ở đó nghe lén, vẫn là cẩn thận thì hơn.

Bất quá, nàng đoán sai, giờ phút này trực tiếp có hai cung nữ đứng phía sau bọn họ, nói là phụng mệnh đến hầu hạ.

Hai người bất đắc dĩ, bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, nghĩ muốn truyền chút lời nói cũng rất khó khăn. Nhưng may là, nàng đã có chuẩn bị " Tiêu Trì, đến, hôm nay chúng ta khoải mái uống một trận, những chuyện phiền não kia không cần nghĩ nữa".

Miên Miên nâng chén lên, phóng thoáng uống cạn, trong nội tâm lại hết sức đau đớn, có lẽ rượu này quá đắng.

Tiêu Trì cũng nâng chén rượu, biết rõ tình cảnh của mình, hắn hiện tại chỉ là một con tốt thí, hoàng đế còn nhớ đến tình cha con, nhưng Tiêu Nguyệt nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, đã vậy thôi cùng Miên nhi thống khoái uống một trận, chỉ sợ không còn nhiều cơ hội lắm.

Rượu đã qua bình thứ 3, hai người ngươi kính ta ta kính ngươi, cụng ly đổi chén, tâm tình cũng dần dần thoải mái.

Tiêu Trì đột nhiên cầm tay Miên Miên, ánh mắt tràn ra nhu tình.

Nguyễn Miên Miên cả kinh, tựa hồ đoán được hắn muốn nói gì, muốn rút tay về.

Tiêu Trì nắm chặt tay nàng, không cho phép trốn tránh, trên mặt mang thần sắc say rượu "Miên nhi... ta rốt cuộc cũng có cơ hội nói ra những lời này với nàng..."

"Tiêu Trì..." Miên Miên đánh ngắt lời hắn, nháy mắt ra hiệu " Tiêu Trì, không cần phải từ bỏ, không được mất hy vọng, bây giờ chưa phải lúc thích hợp. Ta phải đi rồi.. Mất rất lâu Tiêu Nguyệt mới đồng ý cho ta tới thăm ngươi, ngươi không ra tiễn chân ta sao?"

Nàng đứng dậy, bất động thanh sắc đưa tay vào ống tay áo lấy ra một vật gì đó.

Tiêu Trì bất an hoảng hốt, say khướt giữ chặt lấy Miên Miên "Miên nhi... ta còn còn có chuyện chưa nói xong."

Miên Miên đứng không vững, ngã vào lòng hắn, tay nhanh chóng đem vật kia nhét vào trong áo hắn, miệng la hét " Tiêu Trì, ngươi uống say rồi..."

Tiêu Trì bị động tác của nàng làm cho giật mình, thanh tỉnh vài phần, nhìn Miên Miên

Miên Miên hướng hắn nháy mắt "Tiêu Trì, ngươi muốn nói gì ta cũng biết, ngươi say rồi, đi nghỉ ngơi đi, để ta kêu hạ nhân nấu chén canh giải rượu."

Tiêu Trì buông nàng ra, lại nhìn hai nha hoàn, vừa rồi Miên nhi ra tín hiệu rất nhỏ cho hắn, nàng đưa hắn thứ gì?

Tiêu Trì gật đầu, tiễn nàng đến cửa, thời điểm này nơi nơi đều có người canh chửng hắn, hắn muốn xem là vật gì cũng phải rất thận trọng.

Trở lại phòng ngủ của mình, từ trong ngực lấy ra vật vừa nãy Miên miên đưa cho hắn- một tờ giấy nhỏ, mở ra, bên trong có một viên hoàn dược.

Tiêu Trì nhìn chữ trên mảnh giấy : Nguyệt mượn tay Miên giết người

Tiêu Trì kinh ngạc, trong nháy mắt liền minh bạch, Miên Miên đang chờ xử tội thì sao có thể đến nơi này, Tiêu Nguyệt muốn mượn tay nàng tới giết hắn.

Miên nhi đừa tờ giấy này là muốn thông báo cho hắn, nếu không có lời nhắc nhở này thì hắn nghĩ mặc kệ Miên Miên làm gì hắn đều không phòng bị a.

Viên thuốc này, có phải là.. thuốc giả chết?

Miên nhi thật thông minh, lần trước nàng cùng Dung Triệt chính là dùng phương pháp này, tuy bị bắt nhưng có thể vượt qua sự kiểm tra.

Bởi vì bọn họ biết, Tiêu Nguyệt- cái người kiêu ngạo kia cho là mình sẽ không bị cùng một phương pháp lừa gạt đến hai lần. Tiêu Trì mừng rỡ, đem hoàn dược nắm chặt trong tay.

Miên Miên trở lại Tề Linh cung, Tiêu Nguyệt đã ngồi chờ ở đại sảnh "Thế nào rồi?" "Ngươi phái người theo dõi chúng ta, tình hình như thế nào ngươi hẳn biết rõ" Miên Miên lạnh lùng trả lời

"Ta nghe nói hắn thiếu chút nữa nói rõ ràng với nàng, xem ra là biết mình chạy không thoát khỏi đây rồi"

"Hừ" Miên Miên không trả lời, ngồi qua một bên

Tiêu Nguyệt không để ý, đi đến bên người nàng, cuối đầu, cọ mũi lên mặt nàng, trên mặt tràn đầy say mê " Miên nhi..."

Tiêu Nguyệt nhìn xuống chân, ôm giấc mơ bé nhỏ lên

"Giấc mơ bé nhỏ..." Miên Miên kích động ôm lấy, trời ạ, ngay cả nó cũng trở nên gầy như vậy, từ một con thỏ mập biến thành hình thể của con thỏ bình thường.

Đây là thứ duy nhất Dung Triệt tặng nàng, run run ôm giấc mơ bé nhỏ trong lòng, phi thường trân quý.

Chính là hiện giờ nó thật kỳ quái, tuy rằng hình thể gầy, nhưng miệng lại phình lên, dường như ba cánh miệng cũng muốn kéo căng ra.

"Giấc mơ bé nhỏ, ngươi làm sao vậy? Trong miệng ngươi đang ngậm gì phải không?" Miên Miên xem xét miệng nó.

Giấc mơ bé nhỏ mạnh mẽ nhảy khỏi lòng nàng, không cho nàng đụng.

Miên Miêm cảm thấy kỳ quái, nhìn nó đột nhiên nhảy xuống, nhanh nhẹn trốn dưới ghế dựa, sau đó nhìn tới nhìn lui.

"Này... để cho nó chơi một mình đi" Tiêu Nguyệt cảm thấy ganh tỵ, con vật này có thể được Miên nhi ôm ấp yêu thương, còn hắn chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn xem.

"Nàng chuẩn bị khi nào thì ra tay? Dùng phương pháp gì?" Tiêu Nguyệt nghiêm mặt nói.

"Ngay ngày mai, giết hắn rồi ngươi phải lập tức thả Dung Triệt ra."

"Miên nhi... nàng so với ta tưởng tượng thì lòng dạ càng độc ác hơn, cũng vì nàng yêu Dung Triệt quá sâu sắc..." Tiêu Nguyệt kề sát nàng, trường bào trắng bạc chiếu vào mắt nàng, Miên Miên đột nhiêm cảm thấy thật chướng mắt.

"Ta không có tàn nhẫn như ngươi, Tiêu Trì là sư phó, là ân nhân cùa ta, lại càng là ca ca của ngươi ma ngươi lại đợi không thể lập tức giết hắn." Nàng cười lạnh, nhớ tới cảnh Tiêu Trì kéo tay nàng, ánh mắt đầy cô độc cùng cố chấp hàm chứa tình cảm đè nén đầy nóng bỏng.

Hy vọng phương pháp này có thể thuận lợi, nếu như thành công có thể đồng thời cứu hai người "Ngươi có phương pháp gì tốt?" Miên Miên nhìn thẳng Tiêu Nguyệt "Ngươi hẳn đã sớm đem tất cả mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi?"

Tiêu Nguyệt cảm thấy ngày càng không thể hiểu rõ Miên Miên, nàng cơ hồ có thể nhìn rõ lòng hắn, nàng tựa hồ xem thấu mọi ngõ ngách trong lòng hắn.

Hắn luôn bị ánh mắt lạnh của nàng nhìn đến ngẩn người, Hạ Lan Miên Miên tình táo đáng sợ vô cùng, nàng đem tất cả tâm tư đè nén trong lòng, không nói hung dữ với hắn, không oán hận hắn.

Diệt trừ Tiêu Trì, làm quyết định này đối với nàng mà nói có bao nhiêu tần nhẫn, hắn không phải không biết rõ, chỉ là giờ phút này, nàng lại không thể hiện bất cứ tâm tư gì, lạnh lùng như núi băng ngàn năm.

"Ta xác thực đã chuẩn bị xong." Tiêu Nguyệt lấy ra một chiếc nhẫn phỉ thúy đưa trước mặt nàng "Độc dược được giấu trong đây, không màu không sắc, đến lúc đó nàng thừa dịp Tiêu Trì không chú ý liền đem độc bỏ vào rượu của hắn, ta tin tưởng nàng có thể làm được."

Miên Miên tiếp nhận, cẩn thận chu đáo như vậy, chiếc nhẫn sáng chói như thế lại mang loại chất độc trí mạng " Thuốc này hẳn là chết rất nhanh a?"

"Đúng, không đau đớn, hôn mê liền trực tiếp chết đi."

"Aiii... Tiêu Nguyệt, cái này xem như ngươi đối với hắn là điểm nhân từ cuối cùng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top