Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Một chuyến đi (1)

An ngồi trên bệ cửa sổ, ngắm nhìn đường phố, chốc chốc lại liếc mắt nhìn cửa sổ nhà đối diện – đó là nhà nhỏ Linh. Hai cái bóng nhỏ ngồi đối diện lúc nãy không biết khi nào đã chụm đầu vào nhau, trông rất vui vẻ. Nhìn lại cái đồng hồ gấu koala trên bàn, không hiểu sao An chợt thấy nó có phần gai mắt.

Dập cái mặt gấu xuống bàn, An quyết định đi ra ngoài tản bộ một chút, nghe nói làm vậy khá là tốt cho sức khỏe. Vừa ra khỏi phòng, An đã nghe giọng ba từ dưới vọng lên, cái chất sang sảng pha chút khàn khàn không lẫn vào đâu được. Dường như nhà đang có khách.

Không ngoài dự đoán của An, vừa bước xuống cầu thang, An đã thấy ba An – ông Thắng – vẫy tay gọi, cứ như là ông có mắt ở sau gáy ấy. Thế là đi tong buổi thăm dò, à không, tản bộ.

Hôm nay ngoài chú Thắng – bạn thân của ba An, nhà chỉ cách đây vài dãy phố - thì còn có một người phụ nữ rất đẹp. Cô ấy tên Vân. Cô Vân ăn vận kiểu phụ nữ thành đạt và quyến rũ . Cô có mái tóc cuộn sóng màu hạt dẻ, khuôn mặt mang nét đạp pha trộn Á – Âu được trang điểm kỹ càng, vận lên người bộ đồ công sở bó sát màu xám nhạt. Dường như cô ấy vừa mới đi công việc về là ghé ngay vào nhà An. Nhưng chuyện gì gấp đến nỗi phải ghé vào giờ này? Đồng hồ đã điểm 10h, cũng không còn sớm nữa.

An ngồi đó, im lặng nghe những câu chuyện xưa bọn họ kể, về hồi còn đi học ra sao, rồi đến những trò quậy phá. Thế mới biết, bọn họ là những người bạn thân thiết kể từ hồi còn đi học. Thi thoảng, bọn họ cũng hỏi An về chuyện trường lớp, học hành, về tiệm bánh. Được dịp, An huyên thuyên về Thuận và những cuốn gỏi ngon lành, về Linh lém lỉnh về những buổi tự học len lén ăn quà vặt và những cuốn truyện tranh giấu trong bìa sách, về những giờ chạy quanh cả trường khám phá khắp các ngõ ngách, những khúc quanh tối của ngôi trường hàng trăm tuổi mà tụi nó vẫn nghe đồn rằng có ma. Mọi người như đang chạy trên chuyến xe tuổi thơ về những ký ức tuổi học trò. Dù cho những trò nghịch ngợm có phần thay đổi nhưng cái thú của tuổi học trò vẫn nguyên vẹn. Cái tuổi rạng ngời trong ánh nắng và những trò ngịch ngợm.

Bất giác, mọi người trò chuyện đến khuya, tiếng chuông đồng hồ quả lắc cũ kỹ điểm 3 tiếng trầm trầm báo hiệu đã nửa đêm, mọi người dường như vẫn còn hăng hái trò chuyện. Nghĩ đến buổi cắm trại ngày mai, An định rút lui về phòng.

Bất chợt An chút nhoi nhói ở buồng tim dừng hành động dứng lên của An lại. Rồi cơn choáng váng nhanh chóng ập đến, tiếng nói chưa kịp thốt lên thành lời chuyển thành những hơi thở nặng nề, dường như có ai đó đang rút lấy không khí, từng chút một...

... Thằng nhóc nằm im lìm, mái tóc màu hạt dẻ nằm rối tung khắp giường, cặp mắt hơi xếch giờ nhắm chặt, làn da tái nhợt, môi khô khốc không còn chút máu. Thật là nó đã chết?!

An nhìn thân thể của mình, từ trái tim có một sợi xích mảnh, trong suốt gắn chặt với linh hồn. À, mà chẳng biết có phải là linh hồn không, nhưng cứ cho là vậy, phim truyện họ vẫn thường nói thế.

Kể từ khi An nhận thấy rằng mình trôi lơ lửng giữa căn phòng quen thuộc, còn bên dưới là thân thể mình thì An đã không ngừng thử làm cho linh hồn chui trở lại, nhưng dường như điều đó là không thể. Sau khi thử hàng chục lần, An mới từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra.

Khả năng lớn nhất có thể là một cơn đột quỵ, đau tim hay thứ gì đại loại thế, có lẽ là một cái chết bất đắc kỳ tử. An thấy lạ là mình chẳng hề sốc chút nào với cái suy nghĩ rằng bản thân đã đi đời nhà ma. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là An đủ tỉnh táo vào lúc này.

Mọi việc diễn ra quá nhanh và không thể hiểu nổi. Điều khác lạ duy nhất trong ngày là chiếc xe đó. Chỉ có thể là nó hoặc ít nhất là nó có liên quan gì đó! Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, Thuận cũng đã chú ý, có lẽ nó liên quan đến ma quỷ hay đại loại thế - những thế lực vô hình.

Được rồi! Đã biết truyện ma và phim kinh dị ảnh hưởng không tốt! Có lẽ nên bỏ qua những thứ đó, phải nên tránh bất cứ điều gì liên quan đến "chúng" ngay từ đầu, thậm chỉ cả trên tư tưởng! An lắc đầu, trôi vòng vòng quanh phòng, tiếp tục để những suy đoán khỏa lấp tâm trí. An cảm thấy thực loạn, thực loạn...

Nhưng tại sao ba má lại để An nằm trong căn phòng này? Đó mới chính là điều khiến An khó hiểu nhất, có vẻ như họ không nghĩ là An chết hay ít ra họ không muốn nghĩ như vậy. An lắc đầu, lượn quanh căn phòng một lần nữa rồi lặn.

Có lẽ bọn họ sẽ nói cho An điều gì đó. An đoán bọn họ có thể liên lạc với thế giới vô hình, như những thầy đồng bóng. Ít ra đó là những gì An suy đoán kể từ vài lần bắt gặp bọn họ đang trao đổi với không khí. Hoặc là họ có thể lên đồng, hoặc là tâm thần phân liệt. An vẫn nghiêng về giả thuyết đầu tiên và mong là thế. Hy vọng!

Thoáng cái An đã ở phòng khách. Xét ở một khía cạnh nào đó, làm ma tiện thật.

Trong phòng khách trống trơn, An lướt vào bếp, ba và má đang ngồi đó, có cả chú Thắng và cô Vân, họ đang thưởng thức bữa sáng, Phở và hủ tíu Nam Vang, trông như bên quán bà Hạnh, ở đó bán mấy món nước này ngon tuyệt cú mèo.

Chợt cô Vân quay sang, đôi mắt cười cong cong nhìn về phía An, vừa vẫy tay vừa nói:

- Ồ, chào buổi sáng nhóc! Ngủ ngon chứ?

Trong phút chốc, An ngỡ như mình còn sống. An vươn tay ra. Qua hình hài mờ nhạt ấy, An thấy mọi người vui vẻ chào hỏi. Trong giây phút đó, An có cảm giác người bình thường sắp tuyệt chủng!

Một ngày nói chuyện với một con ma mới không đói, không mệt và hết sức dư thời gian là không thành vấn đề. Cái khiến cả một linh hồn phải mệt mỏi chính là lượng thông tin quá nhiều, bởi một cánh cổng khác đang mở ra trước mắt An. An là một kẻ câu hồn hay gọi với cái tên hoa mỹ và có chiều nguy hiểm là Tử Thần. Tất nhiên, phải thêm hai chữ tiềm năng ở sau đuôi nữa, vì vốn dĩ sự chuyển biến lúc này của An là chưa hoàn toàn, đây chỉ là bước đầu tiên, chết.

Ừ, để trở thành một kẻ câu hồn, trước tiên anh phải đi chết đi. Nghe mà chua xót làm sao! Nhưng làm quái nào mà phải là An chứ? Một đứa học trò vô cùng gương mẫu, học tốt, một tương lai rạng ngời đầy hứa hẹn của giới bánh Việt và quan trọng hơn là một đứa có sự dị ứng nhất định đối với những thứ siêu hình mà tục gọi là "sợ ma"?!

Và họ đã nói, vấn đề không phải ở tâm lý, tinh thần hay những thứ hư vô mờ mịt như thần thánh hay định mệnh chọn, nó "vật chất" hơn thế! Đó là cái thứ màu đỏ, sền sệt và giờ hẳn đã đông cứng trong cái túi da trên kia. Máu!

Điều kiện tiên quyết để trở thành một Tử Thần chính là máu, chỉ có con cháu của Tử Thần mới có cơ hội thành Tử Thần. Mà đó cũng chỉ là cơ hội, con đường để trở thành một Tử Thần không dễ và nếu xui xẻo, một Tử Thần đụng phải một tay Điên Cuồng, bị giam cầm linh hồn, đến lúc đó có muốn đi đầu thai cũng khó.

Chẳng có một logic nào có thể suy ra mối liên quan giữa một thứ hữu hình là máu và một trạng thái vô hình là linh hồn cả. Thật là vớ vẩn nhưng nó là như vậy! Mọi chuyện diễn ra cả tỷ năm là như thế. Mà cũng chỉ là may rủi. Có một điều phũ phàng là nếu một người mang dòng máu Tử Thần chẳng chết vào đúng giờ và ngày sinh nhật 10 tuổi thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, họ sẽ sống "hạnh phúc về sau và mãi mãi".

Hay thật, 10 tuổi đấy! Hóa ra giờ An mới biết là mình nhỏ hơn Linh và Thuận đến một tuổi! Vậy mới biết sao má ép uống sữa hoài không cao. Rõ ràng không phải là kém phát triển được chứ!

Mà nghe đâu có một nơi khác dành cho Tử Thần, cả một cộng đồng, bên kia là nơi sống còn ở đây chỉ là nơi làm việc. Chính vì vậy An phải đi, ra khỏi chỗ này, càng nhanh càng tốt.

Chuyện dừng ở đó, An không thể nghe thêm điều gì nữa. Có lẽ làm một linh hồn cũng biết mệt. An nhìn những khuôn miệng đang liên tục mấp máy, tai thì chẳng nghe gì cả, chắc triệu chứng đầu tiên của mệt là điếc tạm thời. Nói chung là An chẳng thiết tha gì nữa, họ cứ làm gì họ muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top