Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 : Đi Hưng An Tự 2

Liên Châu ngồi đằng trước đánh xe, mắt quan sát 4 phía không dám kinh xuất, nàng ngồi trong xe xoa xoa mấy chổ khi nãy va chạm hơi đau miệng cười nhạt

" Nhanh như vậy đã muốn giết ta, mới đây mở 1 cái tiệc nhỏ giới thiệu ta nay lại to gan như vậy muốn giết người không sợ người ngoài hoài nghi. Mẹ con Đỗ thị này đúng là vô pháp vô thiên hành xử độc ác, cái này chẳng phải do Đỗ gia dung túng Vương Thừa mắt nhắm mắt mở đấy sao. Năm xưa mẫu thân cũng vì như vậy mà chết lạnh lẽo oan ức..."

Càng nghĩ lại càng nắm chặt tay, nàng cơ hồ thấy đau nên bình tĩnh lại hít sâu thở ra 1 hơi. Phản phất nghe được tiếng chuông xa xa vén rèm đã thấy Hương An Tự ở mờ mờ phía trước.

Thấp thoáng thấy bóng xe ngựa một tiểu hoà thượng chạy vào trong sau đó cùng một vị hoà thượng khác đi ra. Lúc này xe ngựa cũng vừa đến cổng, vị đó nhìn thấy Liên Châu liền như có gì đó nữa muốn hỏi nữa lại không cuối cùng vẫn là niệm nam mô a di đà phật.

- Sư phụ, ta muốn đi bái phật nhưng giữa đường gặp chuyện không may được người ta giúp đỡ cho mượn xe ngựa. Người đó dặn cứ để xe nơi đây lần sau đến sẽ nhận lại.

- Ồ hoá ra là như vậy, được rồi thí chủ cứ để xe ngựa nơi đây khắc có người trông coi. Mời thí chủ vào trong ta đã sai người chuẩn bị phòng.

- Đa tạ sư phụ.

Nàng về phòng thay đổi xiêm y chải tóc gọn gàn một lúc sau thì đi đến chính điện lạy phật. Hưng An Tự này vô cùng trang nghiêm. Điện thờ vô cùng lớn, tượng phật vô cùng to lại dác vàng khảm ngọc đúng là xa hoa vô cùng. Đây vốn dĩ là quốc tự hoàng gia luôn tổ chức mấy lễ tế trời lớn ở đây, vương tôn công tử quý nhân tiểu thư rất thường đến tiền cúng kiến cũng không ít nên chả trách

- Sư Phụ không biết trong tự còn có vị quý nhân nào không ta muốn qua chào hỏi.

- Vài hôm trước còn có vài vị hôm nay trong tự chỉ có vài người đi đường ngủ tạm và tiểu thư đây

- Thì ra là như vậy.

Về đến phòng nàng vừa ngồi xuống đã thấy Tiêu Cảnh đến.

- Sao lại đến rồi, có việc gì sao?

- Thuộc hạ kiểm ra xung quanh tự, phát hiện phía sau trong rừng có 1 căn nhà nhỏ. Xung quanh còn có vài người canh gác, thân thủ không tệ. Cánh rừng đó âm u đường đi quanh co gọi là Nhạn Bất Quy

- Vậy sao, ta cứ nghĩ người kia ở trong tự nhưng hoá ra không phải là ở trong rừng.

- Tiểu thư người đã biết là ai sao?

- Đoán được 7-8 phần thân phận. Người này không lo. Còn Đỗ thị đã rời quán trà chưa? Khi nào tới

- Ước chừng nghỉ lại 1 đêm, sáng mai đến.

- Được. Ngươi luôi đi quay về rừng đừng động đến ngôi nhà nhỏ đó nữa..

Tiêu Cảnh rời đi Liên Châu lấy lòng khó hiểu hỏi nàng.

- Sao tiểu thư biết trong tự còn người.

- Ta làm sao biết ư, chính là trong xe ngựa mặc dù đã dùng ít hương gỗ tẩy đi nhưng mùi phấn vẫn còn khá nồng, phấn đó lại là nhất phẩm hồng hoa loại mà có tiền cũng chưa chắc mua được.

- Trong xe của nam nhân sao lại có nhất phẩm hồng hoa, chẳng lẽ ...

Nàng nhìn Liên Châu khẻ cười.

- Liên Châu nghỉ ngơi thôi, đoán chừng người nhà chúng ta sáng mai sẽ đến sớm, ngày mai chúng ta sẽ ra đón.

Sáng hôm sau nàng cùng Liên Châu đứng trước cổng chùa, xa xa đã thấy xe ngựa của Vương phủ thông dong đi tới. Xa phu dường như nhận ra nàng lập tức người kia cũng vén rèm nhìn ra.

- Phu nhân, tiểu thư nha đầu đó vẫn ...

- Ngươi nói cái gì.

Đỗ Thị kéo mạnh rèm nhướng mắt nhìn ra xa thoáng thấy bóng nàng còn dường như thấy nàng cười tức giận sập rèm xuống, tát thật mạnh vào mặt Nguyệt Tú đến mức gương mặt như lệch cả sang một bên. Vương Tiên Huệ nhanh chóng kéo mẫu thân ngồi xuống vuốt vuốt lưng rồi nhanh chóng rót 1 ly trà.

- Mẫu thân chỉ là may mắn thôi, còn đường về, còn rừng Nhạn Bất Quy người đừng giận. Một nha đầu thì có thể may mắn được bao nhiêu lần.

- Được lắm, Nguyệt Tú lần này ngươi còn không làm cẩn thận người chết tiếp theo sẽ là ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top