Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12 : Điều tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa một giấc mộng ngàn năm tưởng như không bao giờ có thể thoát khỏi, nửa thực nửa mơ, bán vô bán hữu.

Nàng nhìn thấy cảnh mình đang cãi nhau với bà ở công viên. Rồi nàng bỏ đi, Khanh Khanh với tay ra muốn kéo lại lỗi lầm của mình nhưng có thứ gì đó khiến nàng rất khó thở.

Trước mắt nàng trở nên tối đen. Nàng chạy mãi, chạy mãi, chỉ muốn thoát khỏi bóng đen ngày đó. Không gian ngột ngạt này làm nàng thật sợ hãi. Bất chợt có luồng ánh sáng chiếu vào mắt, nàng theo phản xạ đưa tay lên che. Dần dần thích ứng được với ánh sáng, nàng bắt đầu mở mắt ra. Trước mặt là bóng dáng một người rất quen thuộc. Quen đến nỗi nhiều năm nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy rất ân hận.

Nàng vội đuổi theo người đó, hai bàn tay cứ với mãi. Chạm đến rồi nhưng lại không bắt được. Người đó là vô hình hay người đó chỉ là ảo ảnh thì cũng như nhau thôi. Bà nội đã đi rồi, bà sẽ không bao giờ trở lại được nữa. Nàng bỗng theo phản xạ gọi bà. Nhưng gọi mãi mà vẫn không thấy người quay đầu lại.

Bà nội, Khanh Khanh xin người đấy. Khanh Khanh chỉ muốn nhìn thấy người một lần thôi, một lần duy nhất cũng không được ư?

Không gian đen kịt tĩnh lặng bỗng vang lên giọng nói kì lạ : "Người ngươi thương nhất tên là gì? Còn nhớ không?"

"Nhớ! Khương Trác Lạp"

Giọng nói đó cứ liên tục lặp lại, mỗi lần nàng đều trả lời như bị thôi miên.

Nhưng, ánh sáng một lần nữa xuất hiện. Tuy nhiên trước mặt nàng lại là người khác. Bạch Cẩn Du đưa tay về phía nàng. Vân Khanh Khanh mở to mắt ngây người, nàng vội lau nước mắt, thơ thẩn nắm lấy tay chàng.

Phải rồi! Có lẽ cuộc sống sau này của nàng sẽ không hề nhàm chán một chút nào hết. Hắn là mặt trời thứ hai.

~~~ Mỗ là đường ranh giới Tiểu Du Du kiêu ngạo bị Tiểu Khanh Khanh coi như em trai ruột ~~~

Bạch Cẩn Du nhìn nàng ngủ. Chàng thấy công việc này quả thật vô vàn thú vị, chàng có thể ngắm nàng cả đời cũng không chán. Chỉ mong thời gian trôi lâu hơn nhiều chút. Nhưng mà, dường như nàng gặp phải ác mộng. Nàng còn gọi tên một ai đó. Hình như là... Khương Trác Lạp. Đáng chết! Tại sao trong mơ nàng cũng nghĩ về hắn ta? Nghe đã biết đây là tên của nam nhân còn gì!

Bạch Cẩn Du bật dậy, đắp chăn cho nàng xong xuôi đâu đấy mới ra ngoài.

"Khắc Mạch, Quan Triệt!" Thanh âm lạnh lẽo đến tột cùng, nếu để Khanh Khanh nhìn thấy chắc nàng cũng không thể nhận ra người này với người lúc nãy là một. Giữa hai người có sự khác biệt cực kì lớn.

"Có thuộc hạ." Từ đâu đó bỗng xuất hiện hai bóng đen đồng thanh lên tiếng.

"Điều tra người tên Khương Trác Lạp. Nếu tìm được hắn, giết ngay lập tức."

"Hoà... Chủ thượng, nếu tìm được nhiều người..." Quan Triệt nuốt nước bọt cố gắng mạnh dạn hỏi. Hắn nghĩ bây giờ trông Hoàng thượng cực kì đáng sợ. Rốt cuộc chuyện gì đả động đến Hoàng Thượng? Chia buồn cho tất cả những người mang tên Khương Trác Lạp.

"Giết sạch." Hắn ta làm nương tử của trẫm đau lòng trẫm cho hắn chết trong quằn quại - đôi mắt Bạch Cẩn Du hiện lên một tia sắc bén.

"Chủ thượng, nếu là nữ nhân thì..." Quan Triệt bây giờ thật lòng chỉ muốn vả mười lăm phát vào cái miệng không biết điều của mình thôi. Hay rồi! Hoàng thượng sẽ băm mình ra làm trăm mảnh!

Bạch Cẩn Du nghĩ: nương tử của mình chắc chắn sẽ không... sẽ không có những sở thích... sở thích như vậy đâu nhỉ.

"Tha."

Quan Triệt: "..." Hoàng thượng, người không thể nói nhiều hơn một chút với thuộc hạ sao???

"Chủ thượng, bên triều đình bắt đầu xôn xao. Thừa tướng đã quay lại. Hắn ta có vẻ rất khác. Mang một khuôn mặt giống y như đúc, nhưng lại thâm sâu khó lường hơn trước kia rất nhiều." Khắc Mạch nắm bắt trọng điểm báo cáo tình hình trong cung.

"Theo dõi."

"Tuân lệnh. Chủ thượng..." Hắn như thể vấn có điều muốn nói.

"Nói."

"Không biết điều này thuộc hạ có nên nói không. Nhưng mà... cô nương đó không phải là một người tầm thường. Người nên để ý thì hơn." Khắc Mạch nhỏ giọng nói.

"Khắc Mạch..." Chàng ngừng một lúc.

"Thuộc hạ biết tội. Xin chủ thượng trừng phạt."

"Lui đi."

Mặc dù nói thế nhưng hắn biết Hoàng thượng cho mình lui về... nhận phạt.

"Tuân lệnh." Quan Triệt vẫn chưa biết được sự tồn tại của Khanh Khanh nhưng Khắc Mạch biết vì lúc Hoàng thượng đỡ nàng, hắn đã nhìn thấy. Hoàng thượng không hề bị làm sao hết. Lúc đó, tên kia vẫn đang hoàn thành nhiệm vụ Hoàng thượng giao. Khắc Mạch có thể cảm thấy cô nương đó khiến người thay đổi rất nhiều. Nhưng sẽ đi theo cả chiều hướng xấu nữa, nếu cứ tiếp xúc nhiều thì Hoàng thượng, sự nghiệp của người... Người thật sự có thể từ bỏ ngôi vị Hoàng đế chỉ vì một nữ tử. Hắn cũng thấy, từ trước đến nay Hoàng thượng là một người cực kì tiết kiệm lời. Chỉ luôn nói trúng trọng điểm. Nhưng từ ngày gặp cô nương đó đến giờ, người thay đổi rõ rệt, không còn là chính mình nữa chăng? Đó không phải là Hoàng Thượng!

Quan Triệt: "..." Tên đó làm cái gì mà bị Hoàng thượng xử vậy? Ai đó giải thích cho ta!!!

~~~ Mỗ là đường ranh giới Tiểu Du Du ăn sai dấm chua báo thù giúp vợ ~~~

Phủ thừa tướng.

Trong thư phòng, một nam nhân đang đứng trước ngọn nến, ngẩng đầu nhìn về phía xa. Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng khiến hầu hết nữ nhân phải đỏ mặt thẹn thùng. Cả hơi thở của hắn phả ra một cỗ khí tức bức người. Giống như dòng máu chảy trong người hắn mang khí chất của một kẻ cao thượng.

Thư phòng của hắn được trang khí khá đơn giản và gọn gàng. Trên tường treo rất nhiều bức tranh hắn tự tay vẽ. Nữ nhân trong mỗi bức tranh tuy là một nhưng lại toát ra nhiều vẻ đẹp khác nhau, làn da trắng hồng, mắt phượng mày ngài, đồi môi đỏ mọng quyến rũ. Trên người nàng tỏa ra sự kiêu ngạo đến khó lường. Có thể nói nàng là tuyệt thế giai nhân cũng không sai. Hồng nhan họa thủy. Đẹp không có từ nào tả hết được.

Đằng sau nam nhân đó còn có một người khác. Là thuộc hạ của hắn: "Chủ tử, đã tìm được người."

"Nói!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top