Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Fight 02 - meurent_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAREULEUX
By: meurent_

"Cho tôi một ly White Russian."

Dior dừng lại động tác lau cốc trên tay, ánh mắt anh bám theo đường cong cơ thể được ôm gọn trong bộ váy đen bó sát, rồi dừng lại trước khuôn mặt mang theo vài nét mỏi mệt đọng lại của cô nàng trước mặt. Tóc ả chảy xuống bờ vai như những dòng mực đen ngoằn ngoèo của một trang giấy nhăn nhúm. Đôi mắt ả ánh lên những đường viền sắc xảo mà quyến rũ, tựa như một con cáo kiêu ngạo. Và chúng có màu xanh lá pha sắc xám ảm đạm, màu xanh u ám nhưng lại sống động, tựa như những mầm cây đầu tiên của mùa tuyết rơi trắng xóa. Ả đặt chiếc túi xách hàng hiệu lên quầy rồi thong thả ngồi xuống.

"Đây là lần đầu cô tới đây?" Dior mỉm cười, với lấy chai bourbon trên kệ. Wild Turkey 101, anh vẫn luôn bị mê hoặc bởi hương rượu đậm vị đường nâu xen lẫn hương khói đặc trưng nơi Kentucky này của nó. Bật mở nắp rượu, hương vani ngòn ngọt lập tức len lỏi qua không gian ám mùi thuốc lá hăng dìu dịu. Ánh đèn mờ mịt mà chói lòa, nhạc nền jazz xập xình mà du dương, dường như cũng đang chơi theo tiết tấu gõ bàn lách cách của cô nàng.

"Đúng vậy, sao anh biết?" Ả hỏi cho có lệ, nhưng rồi chợt nhận ra điều gì, ả khẽ cau mày "Tôi không biết rằng trong White Russian có Bourbon đâu đấy."

"Đương nhiên là không." Dior đổ Bourbon cùng rượu đào vào trong chai lắc, lại nhỏ thêm ba giọt rượu đắng, "White Russian, loại cocktail gồm Vodka, rượu mùi cà phê và kem tươi này là thức uống thích hợp nhất cho những người mang tâm trạng cô đơn. Trong những cái ly cũ và thô to, thứ nước sóng sánh này khiến họ ấm lòng, quên đi tâm trạng của mình và hòa mình với dòng người, dòng nhạc sôi động tại bar."

Cô nàng không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn anh pha rượu. Dior lại tiếp tục:

"Khách quen ở quán này đều chưa từng tự gọi đồ uống cho mình." Dior nhìn biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt ả mà thuần thục lắc hỗn hợp rượu trên tay, tiếng rộn rạo của đá lạnh mang theo chút nhịp điệu cho bầu không khí quánh đặc, "Họ đều phó mặc cho tôi cả. Mà tôi thì sẽ dựa theo tâm trạng của họ lúc ấy mà chế ra ly cocktail thích hợp. Cô biết đấy, những vị khách sẽ chẳng bao giờ hiểu rượu bằng nhân viên pha chế chúng tôi đâu. Có đôi lúc chỉ cần chọn rượu sai, thì tâm trạng của họ cũng sẽ lập tức trở nên tệ hơn."

"Cách vận hành quán của các anh thật thú vị." Rốt cuộc thì cô nàng cũng cười, nhưng chỉ là cái nhếch mép nhẹ nhàng, đại biểu cho sự hứng thú của cô nàng đối với cuộc nói chuyện khác thường này. Dior không nói gì, anh đổ hỗn hợp rượu vào một chiếc ly, rồi rót rượu sâm-panh lên đấy.

"Bourbon Kiss" Anh đẩy chiếc ly đến trước mặt ả.

"Tại sao lại là nó?" Cô nàng nhận lấy chiếc ly, nhìn vào màu rượu hồng nhạt, tựa như chìm trong ảo giác, tâm trí ả trở nên bay bổng mà thanh thản, dường như mọi mệt nhọc trước đó đều tan biến theo sắc hồng phớt nhẹ nhàng. Nhấp một ngụm, vị đào thanh thoát cùng vị cay dìu dịu của Bourbon men theo cuống họng lại khiến ả tỉnh táo hơn. Không trả lời câu hỏi của cô nàng, Dior liền chỉ vào một người đàn ông  đeo kính mặc vest đang ngồi trong góc, khẽ thì thầm "Thấy gã không, lần đầu gã đến đây, vác theo khuôn mặt hung hăng mà tức giận, suýt chút nữa thì dọa hết cả đám nhân viên. Gã hùng hổ gọi một ly Sazerac, là Sazerac đấy, nhưng tôi nào có dám cho gã uống thứ  nước cay đắng tột độ đó. Cô thử tưởng tượng gã như một cốc nước đầy sát miệng, mà ly Sazerac kia giống như giọt nước tràn ly vậy, ai biết được gã sẽ nổi điên đến mức nào."

"Vậy sao?" Ả nhìn người đàn ông nho nhã đang yên lặng thưởng thức màn trình diễn trên sân khấu, ánh mắt lộ rõ sự khó tin "Sau đó thì sao?"

"Sau đó thì tôi pha cho hắn một ly Pink Lady, một hành động khá mạo hiểm, gã suýt chút nữa đã ném cái ghế vào tôi. Nhưng bất ngờ là sau khi nhấp một ngụm, sắc mặt của gã đã dịu đi rất nhiều. Từ đó về sau gã yêu thích không thôi ly cocktail ấy. Mà rất lâu sau đó tôi mới biết được hồi trước gã là thủ lĩnh của một bang cướp, vì bị cướp địa bàn mà phải tháo chạy đến đây, thật xúi quẩy mà." Rồi Dior lại chỉ về phía một lão già hói đầu đang ngồi nói chuyện với đám bạn của lão:

"Người kia thì là một doanh nhân thành đạt, nhưng lại có một bà vợ cực độc đoán với hay ghen tuông. Hầu như tối nào lão cũng tới đây để tránh nàng, mang theo khuôn mặt đầy phiền muộn, mà mỗi lần như thế tôi sẽ pha cho lão một ly Daiquiri. Daiquiri là thức uống của những kẻ mạnh mẽ, những kẻ quyết đoán và bản lĩnh, có lẽ lão cũng hiểu điều đó, nên nghe nói chỉ trong vòng  ba ngày lão đã xử lý gọn gàng thủ tục ly hôn và vấn đề phân chia tài sản. Giờ thì vết chân chim nơi đuôi mắt lão ngày càng rõ nét, bởi khi cười hai mắt lão vẫn luôn nhắm lại, trông rất buồn cười."

"Dior!" Bất chợt một giọng nữ cao vút vang lên, một cô gái trẻ với mái tóc vàng xoăn tít, trong bộ váy ôm người đỏ rực tiến tới chào hỏi "Hôm nay tâm trạng tôi đang rất vui vẻ, vậy nên lần này sẽ là ly cocktail nào đây?"

Dior mỉm cười với cô gái, tỏ vẻ suy tư một chút rồi với lấy chai Campari trên giá rót vào một chiếc cốc đá "Americano, hẳn là nó rồi, màu đỏ rực của lửa và nhiệt huyết sẽ thích hợp nhất." Rồi anh pha thêm Vermouth với nước có ga vào ly rượu, tiếp đó là trang trí với vài lát cam. Cho đến khi tóc vàng rời đi thì Dior mới quay lại với vị khách kia, cô nàng vẫn đang chậm rãi thưởng thức ly rượu của mình, thỉnh thoảng lại gõ lách cách lên mặt bàn theo thói quen. Những nốt saxophone vang lên cao vút trong không gian nhập nhòa những mảng màu chói lóa. Ban nhạc biểu diễn trên sân khấu trong màn khói mịt mờ, và những giai điệu nhạc mạnh mẽ mà phóng khoáng như nhảy ra khỏi các nhạc cụ trong nhịp điệu nhịp nhàng đó. Cô nàng vô thức gõ móng tay theo từng tiết tấu. Ả yêu cái âm thanh của kèn saxophone, sâu thẳm mà nhẹ nhàng, ngọt ngào như những chiếc bánh mật ong.

"Đó là Evelyn, nửa năm trước chồng cô ấy ngoại tình, khiến cô ấy rất tuyệt vọng. Cô ấy tới quán bar của tôi và nốc cạn hai chai Vodka tôi để trên bàn." Nói đến đây, Dior bật cười, anh vừa lau bàn vừa tiếp tục kể "Sau đó tôi thực sự đã cho cô ấy uống những ly rượu mạnh thuần, từ Whiskey, Gin, tới Rum, cho đến khi một ngày cô ấy tới và như một đứa trẻ, khóc toáng lên khiến tôi rất lúng túng."

"Những giọt nước mắt của phụ nữ là điều tối kị nhất" Ả cảm thán, lấy tay vò mái tóc ngắn của mình, những sợi tóc đen rũ xuống, lòa xòa trên gò má tàn nhang của cô nàng.

"Vậy sao? Lúc đấy khi tôi đưa cho Evelyn một ly Whiskey, cô ấy đã gạt nó đi, rồi khóc nháo lên đòi Mimosa. Cô ấy nói mình đã chịu đủ đắng cay trong cuộc sống rồi, không muốn ngay cả rượu của mình cũng đắng như vậy. Buồn cười đúng không? Cô ấy đã luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, cố dùng rượu để quên đi tất thảy, nhưng chúng chỉ khiến cô ấy càng nghĩ nhiều về nó. Nhưng giờ thì Evelyn đang sống rất tốt, lại còn có rất nhiều chàng trai theo đuổi nữa, haha."

"Thế còn anh thì sao?" Cô nàng bất chợt hỏi "Vậy còn câu chuyện của anh?"

Rồi ả thấy đôi mắt màu xanh biếc của Dior thoáng cái trở nên u sầu, anh cúi đầu, những lọn tóc vàng hoe tinh tế rơi xuống trán anh, làn da nhợt nhạt làm cho anh trở nên thật mỏng manh dưới ánh đèn mờ ảm đạm. Khi người ta nhìn Dior, sẽ có cảm giác anh là một thiên thần, nhưng đôi mắt anh lại mang một nỗi buồn man mác, một sự cô đơn thăm thẳm nơi sắc xanh rầu rĩ ấy. Nhưng ả thích màu xanh trong mắt Dior. Không phải là sắc xanh của bầu trời xanh thường ngày, hoặc màu sắc của những lớp sơn bong ra khỏi nhà kho cũ ở phía sau cánh đồng, cũng chẳng phải là màu xanh của những bông hoa dại nở bên đường. Đôi mắt Dior nhuốm màu xanh của biển, màu xanh sáng lấp lánh mà huyền ảo. Nhìn vào đôi mắt của anh, ả có thể nghe âm thanh của những con sóng dạt vào bờ, nhìn thấy bọt bay lên màn trời thấp thoáng ánh mây. Đôi mắt của anh xanh như bầu trời trước thềm hoàng hôn – sắc chàm và tông cam ấm áp phảng phất trong đó. Màu xanh trong mắt Dior là màu xanh của những kỷ niệm ấm áp, nhưng giờ thì trông nó thật lạnh lẽo mà ảm đạm. Ả toan nói vài câu xua tan bầu không khí ngột ngạt này, nhưng Dior lại bất chợt lên tiếng:

"Tôi đã từng sống một cuộc sống cô độc, khi mà từ nhỏ đã bị cha mẹ ruồng bỏ, lớn lên trong một cô nhi viện ở một thị trấn nhỏ phía tây nước Pháp. Trẻ con ở đó rất nhiều, nhiều đến mức các sơ không thể chăm lo cho xuể, thế nên họ không có thời gian để ý đến một đứa trẻ tự kỷ như tôi. Lũ nhóc trong cô nhi viện cũng vì chán ghét cái bộ dáng lầm lì tối tăm đó mà cô lập tôi, mà tôi thì cũng chẳng thiết nghĩ muốn chơi cùng chúng nó, dần dần thì dẫn đến trầm cảm, cuối cùng thì thành hội chứng khó giao tiếp."

"Anh từng bị trầm cảm sao?" Ả thốt lên, có chút không tin nhìn người trước mặt. Ấn tượng đầu tiên của ả đối với Dior là một người nho nhã mà dễ gần, anh luôn tỏa ra thứ hào quang ấm áp mà thân thiện, không nghĩ đến người như anh cũng trải qua những chuyện như vậy. Ả cúi gằm đầu, khó xử mà bám chặt lấy vạt váy.

"Bất ngờ lắm sao?" Dior cười, mà dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, nụ cười ấy dường như trở nên ôn hòa hơn hẳn "Tôi thực sự đã gặp khó khăn với việc giao tiếp, mà tâm sự thì ngày càng chồng chất, thành ra nhiều lúc tôi đã phải bật khóc vì chẳng thể giải tỏa tâm tình."

Những nốt nhạc như theo tâm tình người mà trầm xuống, giai điệu man mác buồn, du dương trong âm thanh lộn xộn của những tiếng cười đùa, những tiếng mếu máo, và cả tiếng những ly rượu cụng vào nhau. Ả khẽ ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Dior, như đang tô màu lên, khắc họa gò má cao, tô điểm sống mũi thẳng tắp và vẽ lên đôi môi mỏng, in trên đó nụ cười nhàn nhạt bất động.

"Cho đến khi tôi lên đại học và gặp Blaise, cậu ấy là một người rất nhiệt tình và sôi nổi. Blaise giống như mặt trời, ánh sáng từ cậu xua tan đám mây đen lẩn quẩn trong tôi, và lần đầu tiên trong suốt gần chục năm qua, tôi có một người bạn. Đám mây trong tôi như vỡ òa, mưa rơi và tôi gần như bật khóc. Cậu ấy lắng nghe tôi giãy bày, vừa nói vừa khóc, giọng thì nghẹt rất khó nghe, nhưng cậu ấy vẫn ở lại, an ủi tôi, chọc tôi cười. Cũng từ đó tôi nhận ra, những lời bày tỏ như thế quan trọng đến mức nào."

Sau đó ả thấy trên môi Dior vẽ lên một nụ cười, đẹp đến mức khiến ả thất thần, là vẻ đẹp của sự hoài niệm, của những ký ức được sẻ chia. Và ả dường như cũng cảm nhận được niềm vui của anh, vô thức cười lúc nào không hay.

"Cô biết tên quán bar chứ?"

"Là Charleureux, đúng không? Trong tiếng Pháp nghĩa là nồng rượu, rất hợp với quán bar."

"Ừ, nhưng nó còn có nghĩa là sự bày tỏ nữa. Ở Chaleureux người ta cảm nhận được sự hối thúc trong mình để chia sẻ vui buồn, để giãy bày tâm sự, để bày tỏ mong muốn, hay đơn giản là dũng khí để tỏ tình với người mình yêu. Ở Chaleureux, rượu không chỉ là đồ uống, nó còn là công thức giải tỏa áp lực, là sự kích thích, và hơn nữa, là Blaise của mọi người. Giống như gã thủ lĩnh bang kia, hay lão doanh nhân, và cả Evelyn nữa, họ đến đây đều chỉ để giải tỏa tâm tình." Rồi Dior vui vẻ lau từng chiếc ly sạch bóng một lần nữa, hướng tới cô nàng vẫn đang chăm chú nghe anh "Vậy còn cô? Cô đến đây để tìm kiếm cái gì?"

Nhưng cô nàng lại đứng dậy, rút từ ví ra một tờ hai mươi đô đặt lên quầy. Rồi ả cười, Dior chợt thấy màu xanh trong mắt ả, tỏa sáng. Là sắc xanh đã vượt qua đám tuyết cằn cỗi để nhắc nhở ta rằng mùa xuân đang đến. Lá màu xanh lá cây nở rộ trên các tù nhân của mùa đông, mang lại sự sống cho những cành cây trụi lá. Là sắc xanh đung đưa, sâu thẳm mà đại dương khoác lên trong cơn bão cuối mùa. Đôi mắt ả ánh lên màu sắc của rừng sau những cơn mưa, toát lên màu của những con nòng nọc gợn sóng trong ao. Và chúng vẽ nên màu xanh lá cây mang lại hy vọng cho cuộc sống.

"Tôi đã tìm được nó rồi, anh chàng pha chế đáng mến à, hương vị cuộc sống của tôi." Đoạn ả rời đi, bóng lưng thẳng tắp duyên dáng, mang theo sự nồng nàn của rượu len lỏi qua những kẽ tóc màu mực.

Bởi Bourbon Kiss là thức uống cho những ham muốn mới mẻ đầy kịch tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top