Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16 --- Bầu Bạn

"Perth?"

Giọng nói run rẫy của Saint trong điện thoại khiến Perth tỉnh ngủ trong chốc lát. Đã mấy ngày trôi qua không liên lạc với anh, nửa đêm Saint đột ngột gọi đến nhất định là đã có chuyện rồi.

"Em sao vậy?"

"Tôi không biết nên tìm ai... gọi cho PMean không được... tôi... tôi thật sự.... không muốn làm phiền ngài..."

"Saint, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Perth cắt ngang sự ngập ngừng của Saint, cứng rắn hỏi.

"Phao Phao lúc nãy ở nhà bị sốt cao, rồi đột nhiên co giật, tôi dẫn con bé đến bệnh viện rồi, hiện đang kiểm tra, tôi sợ...."

"Em đang ở bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Trung Tâm."

Điện thoại truyền đến tiếng thút thít, tức khắc làm tim Perth nhíu chặt.

"Saint, Saint?" Perth dịu dàng gọi tên Saint, nhưng ngữ điệu vô cùng kiên định, "Em đừng lo lắng, tôi sẽ đến ngay!"

Perth lập tức ngồi dậy, chỉ vỏm vẻn 5 phút đồng hồ anh đã đi xuống gargage. Từ trước đến nay anh chưa từng lái xe nhanh như vậy, tay cũng chưa từng run rẫy dữ dội như vậy. (Có vợ có con phải khác chớ 😎😎😎)

Lúc chạy vội đến phòng cấp cứu, từ phía xa xa anh đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc đang ngồi co ro trên băng ghế ngoài hành lang, gương mặt nhỏ chôn giữa hai gối, đang run lên cầm cập.

Trái tim của Perth lần nữa bị nhíu chặt, lập tức xông đến, khuỵu một bên gối quỳ trước mặt Saint, vuốt ve tóc cậu, khe khẽ gọi tên cậu.

Saint từ từ ngước đầu lên, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, nhìn thấy người trước mặt, lại dẫu dẫu môi, nước mắt tiếp tục rơi không ngừng.

"Em đừng khóc, Phao Phao đâu rồi?" Perth không còn do dự, đứng dậy ôm Saint vào lòng, khẽ vỗ lưng cậu dỗ dành.

"Bác sĩ đang khám cho con bé ở bên trong."

"Con bé sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đợi bác sĩ khám xong rồi nói tiếp có được không?" Perth nhẹ nhàng xoa đầu Saint, nhưng thể đang dỗ dành em bé.

Perth vừa dứt lời, cửa phòng cấp cứu đã mở, bác sĩ gọi Saint đi vào.

"Hiện tại chẩn đoán ban đầu là do sốt cao dẫn đến co giật, đề nghị hôm nay nằm viện theo dõi. Vừa nãy đã tiêm thuốc giảm sốt cho cháu, nếu như chốc nữa hạ sốt thì tạm thời không có gì nguy hiểm. Nếu như vẫn chưa hạ sốt, thì cần phải truyền dịch. Đợi sáng mai cho cháu chụp CT não rồi mới có thể chẩn đoán tiếp. Bây giờ người nhà bế cháu đi nhập viện trước."

Saint gập gập ngón tay nghe bác sĩ nói xong, sắc mặt ngày càng trắng bệt. Muốn đưa tay bế Phao Phao, nhưng lại cảm thấy toàn thân không còn sức lực.

"Để tôi." Perth giành trước một bước chạy đến bế Phao Phao đang nằm trên giường.

"Chú Perth, sao chú tới đây vậy?" Phao Phao đang sốt mê man ngửi thấy mùi trên người Perth, liền mở to mắt hỏi.

"Chú đến xem con có ngoan không đó." Perth bế Phao Phao trong lòng, thân thể bé nhỏ do bị sốt nóng ấm dị thường, vừa ấm lại vừa mềm.

"Con ngoan lắm đó, lúc tiêm thuốc cũng không khóc nữa." Phao Phao cuộn người nép vào lòng Perth, nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn sang phía Saint.

"Dada không ngoan, Dada khóc nhè."

"Dada không khóc nhè, chỉ là Dada bị ngứa nên dụi mắt thôi." Saint nắm chặt nắm tay, cố gắng nở nụ cười dịu dàng với Phao Phao.

"Dada, con buồn ngủ rồi, muốn về nhà ngủ."

"Hôm nay chúng ta ngủ lại bệnh viện có được không con? ngày mai chú bác sĩ phải kiểm tra tiếp cho con."

"Không chịu. Ở đây không có hổ con với em bé nhím biển." Phao Phao dẫu môi.

"Hôm nay chú ở lại với con có chịu không, không cần chơi thú nhồi bông nữa." Perth vừa dỗ dành Phao Phao vừa đi đến phòng bệnh.

"Vậy chú kể chuyện cho con nghe có được không?"

"Được, vậy con phải ngoan, đi ngủ sớm có biết không?"

Được Perth ôm trong lòng, Phao Phao đột nhiên nôn, Perth tránh không kịp bị nôn đầy người. Saint lập tức gọi y tá, y tế đến kiểm tra một hồi, nói rằng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tác dụng phụ của thuốc hạ sốt.

Đặt Phao Phao nằm ngay ngắn trên giường, Perth đi lấy nước ấm, giúp bé con lau mặt và tay, một chút cũng không để ý đến vết nôn dính trên quần áo mình. Phao Phao dưới tác dụng của thuốc, chưa lau tay xong đã ngủ thiếp đi.

"Rất xin lỗi, ngài đi về nhà, tắm rửa thay quần áo nhé." Saint nhận lấy chiếc khăn lông từ tay Perth, nhìn thấy quần áo trên người anh mặt đầy vẻ áy náy. Phải biết rằng Perth của trước đây, quần áo chỉ dính một cọng lông cũng chịu không nổi.

"Không sao, tôi ở lại với em." Perth rút ra vài tờ khăn giấy, tùy tiện lau lau vết nôn trên người, thấy lau không sạch, liền dứt khoát cởi bỏ áo khoát ngoài, chỉ còn mặc duy nhất một chiếc áo thun trên người.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Perth nhìn thấy Saint đang cụp mắt liền biết cậu muốn nói gì, liền từ chối ngay lập tức. "Tôi sẽ ở đây với em."

Saint gật đầu, trong lòng cậu cũng muốn Perth ở lại, nhớ lại lúc ở nhà, dáng vẻ Phao Phao bị co giật, cậu lại vô cùng sợ hãi.

"Saint?"

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Mean đang mặc áo blouse trắng chạy vào.

"Lúc nãy anh đang có ca phẫu thuật, thấy tin nhắn của em liền đến ngay, sao rồi?" Mean đi đến cạnh giường bệnh sờ trán Phao Phao, vẫn còn hơi sốt.

"Phải đợi đến ngày mai rồi mới có thể kiểm tra tiếp."

"Em đừng quá lo lắng, em bé tuổi này thỉnh thoảng sẽ bị sốt cao, chỉ là thỉnh thoảng phát bệnh thôi, sẽ không có việc gì đâu. Em với Perth cũng không có..."

"PMean!" Saint đột nhiên ngắt lời Mean. Mean lúc này mới chú ý Perth cũng ở đang ở đây.

"Anh tại sao lại ở đây?" Mean cau mày, vẻ mặt không hề vui vẻ.

"Tôi tại sao lại không thể ở đây?" Perth càng không vui. Hai người mỗi lần gặp nhau đều là màn mở đầu quen thuộc này. (Đúng rồi, lần nào gặp lời thoại cũng y đúc luôn 🤣🤣🤣)

Tuy rằng đây không phải là lúc thích hợp để ghen, nhưng Perth vẫn còn nhớ trong điện thoại Saint bảo là gọi Mean không được mới gọi cho anh. Trong tim cậu Mean mới là người đáng để nương tựa nhất sao?

Mean không thèm để ý anh, xoay người tiếp tục nói với Saint "trong gia đình không có ai có bệnh sử di truyền, xác suất não con bé có vấn đề rất thấp. Lúc mang thai Phao Phao cũng như lúc sinh nở cũng rất thuận lợi, thật sự sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Em cũng hi vọng như vậy." Saint nắm chặt đôi tay.

"Em không tin chẩn đoán của anh sao?" Mean mỉm cười, thấy Saint quá khẩn trương, liền đến bên cạnh vỗ vai cậu, rồi lại xoa đầu cậu.

"Em không khống chế được, vẫn lo lắng." Saint hốc mắt vừa đỏ vừa ướt.

"Làm cha mẹ, anh cũng hiểu rõ tâm trạng của em, anh cũng là ba nuôi của Phao Phao, anh cũng lo. Nhưng anh cũng là một bác sĩ, mong em hãy tin anh." Mean nắm lấy tay Saint khẽ xoa xoa lòng bàn tay cậu, muốn truyền cho đôi tay lạnh băng này một chút hơi ấm, và cũng muốn truyền cho con người đang run rẫy này một chút sức mạnh.

"Cậu thân là một bác sĩ, không ở đơn vị đàng hoàng trông chừng bệnh nhân, xông vào đây lâu như vậy cũng được sao?" vừa rồi bắt đầu là vỗ vai, Perth có thể nhịn, lúc xoa đầu là anh đây đã tức muốn phát nổ rồi, còn bây giờ, cái gì đây? Còn nắm tay? Perth thật sự không chịu nổi, liền nhảy ra cho người thấy sự tồn tại của anh.

Mean liếc xéo Perth một cái, chuông điện thoại trong túi áo lại vang lên, hấp tấp nghe máy, nghe được vài câu thì mặt biến sắc, không kịp tạm biệt Saint đã xông ra ngoài đi mất.

"Em nghỉ ngơi một chút đi nhé." Perth thấy Saint khóc đến hai mắt sưng đỏ, người cũng ngây ngẩng ra, vỗ vỗ chiếc giường bệnh trống bên cạnh, nói.

"Không cần đâu, vừa nãy y tá có dặn là cách một tiếng phải đo thân nhiệt cho Phao Phao một lần." Saint kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh giường bệnh của Phao Phao, "ngài ngủ một chút đi, thật xin lỗi nửa đêm gọi ngài đến đột xuất như vậy."

"Saint." Perth đi đến bên cạnh Saint, nắm lấy tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Đừng nói xin lỗi nữa được không? Em có thể gọi cho tôi, tôi rất vui. Mấy ngày nay em bắt đầu không nghe điện thoại của tôi, em có biết tôi lo lắng nhường nào không."

Saint cắn môi, vẫn để Perth nắm tay mình, mấy ngày nay cậu cũng đang bối rối, không biết nên làm như thế nào.

"Lần trước câu hỏi mà em hỏi tôi, nhưng tôi chưa kịp trả lời em." Thấy Saint hồi lâu không lên tiếng, Perth chỉ đành mở miệng nói tiếp, trong phòng bệnh yên tĩnh như tờ, người nghe lại đang vô cùng yếu ớt, cần được an ủi gấp, không khí hiện tại như thể rất thích hợp để nói lời thật lòng.

"Câu hỏi gì?" Saint ngây người.

"Em nói rằng em đã cắt bỏ tuyến pheromone, đã không còn được xem là Omega nữa, không có kỳ phát tình, không có hương pheromone, thậm chí không thể sinh dục."

Saint dự cảm được Perth muốn nói gì, liền giãy dụa muốn rút bàn tay đang bị Perth nắm chặt, nhưng đối phương không những không buông tay, trái lại còn vòng tay ôm lấy cổ, trán kề trán với cậu. Hôm đó Saint đột nhiên nổi giận, sau đó lại không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, Perth thậm chí không dám đến nhà tìm cậu, sợ rằng lại ép cậu giống như ba năm trước đột nhiên biến mất, anh sẽ không có cách nào tìm được cậu nữa. Lúc nãy ở hành lang bệnh viện nhìn thấy vẻ bơ vơ lẻ loi của Saint, tận sâu trong tim Perth đã có câu trả lời cho mọi chuyện.

Hơi thở dịu dàng cùng mùi hương pheromone dễ ngửi của Perth đồng thời truyền đến, Saint ngước mắt lên, vừa hay đối diện với đôi mắt sáng như sao trời của anh, khoảng cách gần đến độ muốn bị anh hút vào trong, không có cách nào chạy thoát. Thật kỳ lạ rằng, Saint lúc này lại không muốn trốn tránh nữa, cơ thể vẫn luôn lo sợ run rẫy lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hạ quyết tâm tiến gần tới người trước mắt.

Rất lạ kỳ có phải không? Một người mà cậu trăm phương ngàn kế muốn tránh né, lại là người mang lại cho cậu cảm giác an toàn nhất. Vốn dĩ đã kế hoạch xong sẽ dẫn Phao Phao chạy trốn, tại sao bây giờ lại không có tiền đồ như vậy?

"Vậy nên, em cho rằng tôi sẽ vì hương pheromone mà thích một người sao? Tôi là con người, cũng không phải là động vật. Vả lại từ lúc tôi biết em, tôi cũng chưa từng ngửi được hương pheromone của em, em có hay không có hương phoreomone, đối với tôi chẳng có gì khác biệt cả!" Giọng nói của Perth rất dịu dàng, nhưng lý lẽ lại vô cùng cứng rắn.

"Thậm chí không thể sinh dục càng không sao, dù gì tôi cũng không thích trẻ con. Có một mình Phao Phao là đủ rồi. Hội chứng sợ trẻ con của tôi chỉ vô hiệu đối với con bé."

"Còn kỳ phát tình..." khóe môi Perth nở ra nụ cười khó đoán, cánh tay đang ôm lấy đầu Saint từ cổ trượt xuống sau lưng cậu, ngón tay cũng ái muội xoa vuốt, hương pheromone trên người cũng mất kiểm soát mà tỏa ra, "dù không cần tuyến pheromone, tôi thân là một Alpha khiến cho Omega của mình động tình, một chút tự tin này tôi vẫn có." (má ơi, chủ tịch nha, phạm quy nha, xỉu nha.... 🤣🤣🤣🤣🤣)

Sau khi hiểu được hàm ý trong lời nói của Perth, Saint hốt hoảng trợn to mắt, trái tim đập liên hồi bởi vì câu "Omega của mình" mà chệch đi một nhịp, nhất thời quên mất phản ứng, chỉ biết ngây ngốc nhìn Perth, như thể cái con người đang dùng lời nói chọc ghẹo cậu trước mặt, không biết có phải là vị chủ tịch mà cậu từng quen biết hay không.

"Em còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nhịn không được mà hôn em đấy!" Perth lại dịch người lên phía trước, giọng nói trầm khàn, cụp mắt liếc nhìn đôi môi như thạch trái cây của Saint đang gần trong gang tấc, khoảnh khắc hồng mịn non mềm này thật sự hấp dẫn anh đến khó cưỡng. Nếu như không nghĩ đến tâm trạng lúc này của Saint, cậu chắc chắn đã bị anh đè dưới thân nãy giờ. (Chủ tịch ơi, anh không phải là động vật, anh là cầm thú, nhưng mà hôm nay thả thính hơi bị xịn đó nha, duyệt duyệt 😚😚😚)

Saint cuối cùng đã dứt ra từ đôi mắt đào hoa thâm tình của anh, lập tực lùi về sau, kéo giãn khoảng cách giữa cậu với Perth. Trên mặt vẫn là vẻ hoảng loạn, nhưng gò mó trắng mịn lúc này lại từ từ đỏ lên. (y da, mắc cỡ rồi nha Sen của má, không phải đương sự tui còn đang mắc cỡ dùm Sen, chủ tịch tấn công đỉnh quá mà 💃🏻💃🏻💃🏻)

"Được rồi, không trêu em nữa, mau mau đi ngủ." Perth hài lòng thưởng thức kết quả sau màn thả thính của mình, đang lên tiếng hối thúc. (Sao lại dừng, trêu nữa đi, mọi người thích lắm chủ tịch ơi 😊😊😊😊)

"Không cần, vẫn là ngài..."

"Em còn không ngoan ngoãn nằm xuống, tôi sẽ bế em lên giường đó nha." Perth vừa nói vừa định ra tay, dọa Saint lập tức nhón chân cởi giày, nằm lên giường, hốt hoảng kéo chăn cuộn kín cả người vào bên trong.

"Nhưng mà lời nói lúc nãy của tôi không phải là nói đùa với em đâu, tôi nghiêm túc đó." Perth vỗ vỗ cục tròn tròn nổi lên trong chăn, cười nói.

Saint đang trốn trong chăn lập tức đỏ mặt, cảm giác như toàn thân đang bị lửa đốt vậy, khí nóng ngùn ngụt, nhưng lại ngượng ngùng không dám mở chăn ra để thở. Nhịn hẳn vài phút đồng hồ, nghe ngóng bên ngoài không có động tĩnh gì, mới khe khẽ kéo kéo phần chăn trên đỉnh đầu, đôi mắt to láo liên nhìn xung quanh, lập tức gặp phải đôi mắt tràn đầy ý cười của Perth.

"Yên tâm ngủ ngon nhé, ANH sẽ trông chừng Phao Phao." Đôi mắt đáng yêu như chú nai nhỏ cuối cùng vẫn khiến Perth chịu không nổi, dịu dàng hôn nhẹ lên trán cậu, rồi nhanh chóng xoay người ngồi bên cạnh Phao Phao, không còn nhìn con người đáng yêu đang cuộn tròn trong chăn, bởi vì anh lúc này cũng đang đỏ mặt mất rồi....

---- End Chương 16----

Rồi sau này xưng Anh – Em nhé, tỏ tình, thả thính, hứa hẹn dị rồi, không đổ cũng uổng á nha..... Chủ tịch này quá ghê gớm, tưởng chap trước bị out rồi chớ, nhưng không ngờ người ta lùi một bước tiến ba bước nha, tiến được ba bước xong lại bị lùi n bước again, đời chủ tịch lên voi xuống chó.... 🤣🤣🤣

Hôm nay là một ngày vô cùng siêng năng của tớ, truyện bắt đầu ngã dập mặt vào hũ đường rồi, nên cũng có động lực hơn, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé, bắn tim 😘😘😘

Xì boi chap sau chủ tịch ỷ hôn được trán rồi mạnh dạn hôn thêm nhiều chỗ khác, xong rồi gạ chxch trợ lý Saint, xong bị đuổi cổ ra khỏi nhà, rồi lại rầu tiếp 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top