Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello, xin chào mọi người, tớ lại ngoi lên đây nè, yayyyy 🙌🏻🙌🏻🙌🏻

Dù là 13 tây thi và tuần sau sẽ tới ngày sinh nhật, ôn bài không tới đâu mà kèo sinh nhật thì quá trời quá đất, mở sách ra mà chả học được chữ nào, dịch thì sắp ập đến không được tới phòng gym, sắp trầm cảm tới nơi rồi 😭😭😭

Dù vậy nhưng không hiểu sao lại quyết định mở máy dịch chương 2 cho zui, chứ ngồi không cũng chả học hành mà ngồi vừa lướt face vừa lo lắng nặng lòng, huhuhu 😢😢😢

Anyway, enjoy chương 2 nhé mọi người, ai có đi ngang qua để lại vết răng hay còm men để tớ có thêm động lực nhé, lười biếng chán nản lắm mà có bạn còm men hay thả sao thôi á, cũng zui zui, có người hối chương mới cũng zui zui mở máy dịch chương mới hà 😍😍😍

Tác giả đã công bố ảnh của cục cưng Phao Phao rồi nè ❤️❤️❤️

Ảnh bé cưng không chịu hôn chú chủ tịch khiến chú tổn thương ghê gớm ☺️☺️☺️

Chương 2: Chua Chút Chút

"Xin lỗi, làm phiền cô nhanh một chút được không?" Saint đang nắm tay Phao Phao, ngón tay thon dài hơi mất kiên nhẫn gõ gõ lên quầy.

Buổi sáng Saint nhận được điện thoại từ cửa hàng quần áo trẻ em, nói rằng hóa đơn mua hàng hôm qua có vấn đề, cần cậu đến giải quyết. Vốn dĩ có kế hoạch sẽ dẫn Phao Phao đi sở thú, nhưng phải đành chạy đến trung tâm thương mại lần nữa.

Đứng đợi ở quầy hơn mười mấy phút, nhân viên vẫn chưa nói rõ rốt cuộc là vấn đề gì, khó trách Saint cũng có chút khó chịu, thật ra chủ yếu là lo rằng sẽ lại đụng mặt Perth. Hôm qua quả thật quá sơ ý, sao lại chạy đến trung tâm thương mại dưới trướng anh để mua sắm cơ chứ?

"Được rồi, thưa anh, rất xin lỗi vì sơ sót của cửa hàng phiền anh phải đến thêm lần nữa." Cô nhân viên cửa hàng đỏ mặt nói, được ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp này những hơn mười mấy phút đồng hồ, não bị thiếu oxi mất rồi này, "để thể hiện thành ý xin lỗi của chúng tôi, cửa hàng trưởng dặn dò nâng cấp thẻ thành viên của anh lên level siêu VIP, sau này mẫu mới đều giảm 90%, sinh nhật của bé sẽ được miễn phí tặng một bộ đồ best seller và một món đồ chơi."

"90%?" Saint ngẩng người, vị cửa hàng trường này không phải bị điên rồi chứ.

"Dạ đúng ạ, nhưng mà anh phải để lại tài khoản Line, và cho chụp một tấm ảnh của anh cùng bé để lưu hồ sơ ạ."

Saint nheo nheo mắt, hình như cảm thấy có gì đó không đúng.

"Tổng giám đốc thị trường của tập đoàn các cô vẫn là Bai nhỉ?"

"Dạ đúng, vẫn là tổng giám đốc Bai ạ."

Quả nhiên....

Vài năm không gặp, cái tên Bai này vẫn dùng những chiêu thức quê mùa như vậy...

"Không cho chụp ảnh, tôi còn có việc phải đi đây." Saint xoay người muốn rời đi, vừa hay chạm phải đôi mắt sáng ngời của ai kia. Perth khoanh chéo tay, đang đứng sau lưng cậu.

"Trùng hợp ghê, lại đến mua quần áo cho Phao Phao à?" Trên mặt của người đang nói chuyện vẫn mỉm cười, khiến con tim của cô nhân viên cửa hàng lại lần nữa chệch nhịp.

Saint trái lại đen mặt, trùng hợp cái beep...

"Chú chủ tịch ~~~" Phao Phao buông tay Saint, nhào vào lòng Perth, "con nhớ chú lắm lắm"

Perth bế Phao Phao lên, ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trên người bé con, nhịn không được dụi dụi lên gò má mềm mềm của bé. Chú cũng nhớ con nữa, muốn nói câu này lắm nhưng ngại mở miệng.

"Con có thích bộ nào không? Chú mua tặng con nhé?"

"Dada mua cho con rồi." Phao Phao nắm lấy chiếc váy đang mặc lắc lắc người, hai má hồng hây hây tràn đầy vẻ đắc ý.

"Vậy hôm nay để chú mời con ăn bánh kem được không nè?" Perth cẩn trọng dò hỏi.

Phao Phao không trả lời, đôi mắt to quay sang nhìn Saint không dám chớp.

"Lầu ba vừa mới khai trương tiệm bánh ngọt kiểu Pháp, bánh Napoleon ở đó ngon lắm đó nha. Vỏ bánh ngàn lớp của nó vừa mỏng vừa giòn, ở giữa còn kẹp kem phô mai, mịn mịn xốp xốp như một đám mây nhỏ vậy đó." Perth vừa diễn tả, vừa liếc nhìn hai cha con bên cạnh đang nuốt nước bọt ừng ực.

"Dada~" Phao Phao nhảy từ trên người Perth xuống, chạy đến ôm lấy chân Saint, lắc lắc cánh tay anh, "Phao Phao đói rồi."

"Được rồi." Saint đầu hàng, " Nhưng mà ăn đồ ngọt rồi tối nay về phải ngoan ngoãn đánh răng có biết không."

"Dada là số một!!! Muah~" Phao Phao lập tức chu miệng tặng một nụ hôn cho Dada.

Vậy mà trong mắt Perth nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao trong lòng cảm thấy chua chút chút, bèn nhanh chân tiến lên trước một bước bế lấy Phao Phao rồi chạy ào đi.

"Chủ tịch đừng bế, con bé có thể tự đi được." Saint đuổi theo từ phía sau hét lớn.

"Không sao, con bé không nặng mà." Perth sải chân chạy khá nhanh, sau khi chắc chắn rằng Saint không nghe thấy gì mới khe khẽ nói với bé con trong lòng mình, "Con hôn chú một cái có được không?"

Phao Phao lập tức dùng hai bàn tay tròn trịa bịt chặt miệng lắc lắc đầu.

"Tại sao không được?" Perth cảm thấy tổn thương sâu sắc.

"Dada nói không được tùy tiện hôn người ta, cũng không được để con trai hôn Phao Phao."

"Nhưng mà chú đâu phải người ta đâu, chú là chú chủ tịch mà?" Perth tủi thân tiếp tục cầu xin nụ hôn.

"Không được, vậy phải được Dada cho phép mới được." Phao Phao tiếp tục che miệng lắc lắc đầu.

Lúc nhóc Phao Phao lắc đầu, búi tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo, đuôi tóc mềm mại quét lên đầu mũi của Perth, đột nhiên cũng làm tan chảy cả tim anh.

Đứa nhỏ này, có phải là do thượng đế phái xuống để khắc chế anh không đây?

"Tôi muốn order 1 bánh Napoleon, Phao Phao con còn muốn ăn gì nữa không?" Đến tiệm bánh, Perth vẫn không có ý định thả Phao Phao xuống, đặt cô bé ngồi trên đùi mình, rồi dịu dàng hỏi.

"Bánh kem đào!" Phao Phao phấn khích múa múa tay.

Gương mặt của Perth đột nhiên đông cứng, anh dị ứng với quả đào, thậm chí vừa nhìn thấy quả đào liền ngứa ngáy toàn thân, hương thơm ngọt ngào của quả đào càng khiến anh chịu không nổi.

"Phao Phao, mình ăn cái khác được không con? Ăn bánh cuộn vị cà phê nhé?" Perth nhìn vào menu sặc sỡ của tiệm đồ ngọt, bản thân người không thích ăn đồ ngọt như anh cuối cùng chọn ra món tiêu chuẩn nhất có thể.

"Bánh kem đào ngon mà!" Phao Phao kháng nghị.

"Chú Perth không thích vị đào." Perth chỉ đành khai thật.

"Nhưng mà Dada..."

"Phao Phao!" Saint đột nhiên cắt ngang lời nói của Phao Phao, "Ăn bánh kem dâu được không con? Không được ngang bướng."

"Dạ được." Phao Phao tủi thân trề môi.

"Em đừng hung dữ với con quá." (Vẫn là câu cũ, tiếng Trung giống như tiếng Anh cứ xưng I (ngộ), you (nị) thôi, mà giờ để xưng cậu-tôi, ngài-tôi thấy xa cách quá, dù gì ở đây Perth cũng lớn tuổi hơn Saint, giờ cho Perth kêu Saint bằng em trước nhen, khi nào tình cảm tiến thêm rồi thì cho Saint xưng anh-em, giờ cho kêu bằng ngài, xưng tôi trước dị), Perth nựng nựng gò má của Phao Phao, không nhận ra ngón tay của Saint đang nắm chặt ly nước đến trắng bệt.

"Saint tại sao em lại đột nhiên từ chức?" Trong lúc đợi món, Perth hỏi thẳng thắc mắc mà anh canh cánh mấy năm nay.

"Tôi gặp được người tôi thích, muốn ở bên anh ấy, vì vậy mới từ chức." Saint nhàn nhạt đáp.

"Yêu đương cũng không cần phải từ chức mà." Perth không hài lòng, ngữ khí mang theo một chút vị chua mà bản thân không hề phát giác.

"Chủ tịch ngài quên rồi sao, tôi trước đây phải luôn đợi lệnh 24/24, một cú điện thoại bất chợt của ngài tôi đều phải xuất hiện, như vậy sao có thể yêu đương được?" Saint cau mày trách móc.

"Bây giờ em không còn là trợ lý của tôi nữa, không cần phải gọi tôi là chủ tịch, gọi Perth là được rồi." Perth nghe thấy kính ngữ trong câu nói của Saint, lại cảm thấy gượng gạo, trước đây em ấy đều nói chuyện với mình như vậy sao?

Saint cầm lấy ly nước trước mặt uống một ngụm, không trả lời.

"Vậy tại sao lại bỏ đi đột ngột như vậy, số điện thoại cũng đổi luôn?" khó khăn lắm mới bắt được người ta, Perth tất nhiên phải hỏi cho ra lẽ.

"Người yêu nhà tôi hay ghen, tôi không muốn để anh ấy không vui." Saint nhúng nhúng vai.

"Vậy em..." Perth khựng lại một chút, không hiểu tại sao bản thân đột nhiên có chút hồi hộp, "đã kết hôn chưa?"

"Tôi không muốn nhắc đến chuyện này." Saint nhìn sang Phao Phao, nhẹ nhàng lắc đầu.

Perth đột nhiên nhớ rằng Phao Phao có nói qua ba con bé đã không còn, có lẽ là gặp tai nạn ngoài ý muốn, tóm lại không phải là chuyện tốt, vẫn không nên nói trước mặt con trẻ. Nhưng mà tại sao trên người Saint lại không ngửi được mùi phenomone của Alpha nhỉ?

Perth khịt khịt mũi, hình như cũng không ngửi thấy mùi phenomone của Saint. Vậy mùi phenomone của Saint rốt cuộc là mùi như thế nào đây?

Mùi hương ngọt ngào của trái cây? Hay là mùi thơm ngát như đóa hoa tươi thắm?

Perth bị ý nghĩ trong đầu dọa giật cả mình, đột nhiên lại có chút tự trách, Saint là một trợ lý vô cùng mẫu mực, bản thân là lại một ông chủ không ra gì.

"Woa~ dâu tây~ yeah~" bánh kem được bưng lên, Phao Phao phấn khích cầm chiếc nĩa trên tay bắt đầu múa may.

"Con nít dễ quên thật đấy, lúc này còn đòi ăn đào, giờ nhìn thấy dâu tây lại vui đến như vậy." Perth nhéo nhéo chiếc mũi xinh xẻo của bé con.

"Phao Phao con sang Dada ngồi, đừng làm dơ quần áo của chú." Saint gọi con gái.

"Không sao." Perth nhanh tay ôm chặt lấy nhóc Phao Phao sắp từ trong lòng anh nhảy xuống. "Lần đầu tiên gặp nhau, con bé cũng dây đầy nước mắt nước mũi khắp người tôi rồi."

"Hứ!" Phao Phao chu miệng, "bỏi vì lúc đó chú dữ quá đi. Còn gọi con là nhóc con nữa."

"Vậy con không phải là nhóc con sao?" Perth vừa nói vừa bưng đĩa bánh nâng về phía Phao Phao, tay không hề buông ra, giúp bé đỡ chiếc đĩa lên để tiện múc bánh ăn.

Những động tác nhỏ này đều lọt vào mắt Saint, cậu vô cùng ngạc nhiên về sự thay đổi 360 độ này.

"Yummy! Yummy! Chú chủ tịch ăn thử đi." Phao Phao thỏa mãn gật đầu lia lịa, lại múc một muỗng to xoay người sang Perth, mở to chiếc miệng bé xinh, "aaaaa~"

"Phao Phao, con tự ăn đi nào, đừng có đút cho chú." Saint lập tức ngăn cản. Cậu biết Perth trước giờ đều không ăn đồ ngọt, càng đừng nói đến ăn đồ người khác đút cho, ngay cả ăn cùng một đĩa anh cũng không thể chấp nhận được, mỗi lần ra ngoài họp Saint đều mang theo ly riêng của anh, dùng cơm cũng đều là tiệc tự chọn hoặc món tây.

"Ưm, ngon lắm." Perth ấy vậy mà mở miệng đón lấy muỗng bánh kem Phao Phao đút cho, sau đó còn đưa ngón tay chùi đi vết kem trên khóe miệng của Phao Phao.

Điện thoại reo, Saint nghe máy, nhìn hai con người ngồi đối diện thì thầm to nhỏ với nhau, nhịn không được cười một cái.

Perth ngẩng đầu, vừa may bắt được nụ cười thoáng qua của Saint, trong tim khẽ động, Trong ấn tượng của anh, Saint là một người nghiêm túc, đồ vest, áo sơ mi chỉnh chu, tác phong vô cùng khuôn phép, nề nếp. Bởi vì lý do công việc nên trên mặt lúc nào cũng phải nở nụ cười nho nhã, Perth thường thấy cậu cười, nhưng nụ cười vừa nãy với trước đây hoàn toàn không giống nhau.

Có phải là vì người ở đầu dây điện thoại bên kia? Perth nghĩ.

"Được rồi, em biết rồi mà, tụi em ở trước cổng đợi anh nhé, chút nữa gặp." Saint cúp điện thoại, mang vẻ mặt có lỗi nhìn sang Perth, "tôi có hẹn với người ta dẫn Phao Phao đi sở thú, giờ phải đi rồi."

"Hẹn với ai?" Perth lập tức hỏi, anh biết đây là việc riêng của Saint, nhưng vẫn nhịn không được muốn biết.

"Ba nuôi đến rồi à?" Phao Phao xoay người chạy đến bên cạnh Saint, ngước gương mặt nhỏ nhắn hỏi.

"Ừm, ba nuôi sẽ đến ngay đó, rồi chúng ta cùng đi sở thú có được không nè?" Saint ôm con gái vào lòng, tháo búi tóc hơi rối của bé con, nhuần nhuyễn dùng ngón tay chải rồi cuộn mấy vòng, buộc lại búi tóc mới.

"Chú chủ tịch có muốn cùng con đi sở thú xem hổ con không?" Phao Phao nhanh miệng hỏi.

"Chú chủ tịch bận rộn lắm, chúng ta không nên quấy rầy chú nữa." Saint lấy chiếc balo nhỏ cho Phao Phao đeo vào, trực tiếp chặn lại lời Perth dự định mở miệng nói.

"Ơ... vậy chú tiễn hai cha con xuống dưới nhé?" Perth gượng gạo gãi đầu, sợ Saint lại từ chối, liền nói thêm, "vì tôi cũng đang có việc phải đi ra ngoài."

"Được." Saint gật đầu.

Ba người cùng xuống lầu, rồi đợi tầm vài phút, một chiếc xế hộp màu xám thong dong chạy đến, rồi dừng trước mặt Saint, một người đàn ông cao to tuấn tú bước xuống xe, Phao Phao chạy ào tới, sà vào lòng người đàn ông. Mùi phenomone hương rượu Brandy nồng ấm, ôm trọn lấy bé con.

"Ba nuôi! Ba cuối cùng cũng về rồi! Ba đi công tác có mua quà cho con không?" Phao Phao ôm lấy cổ người đàn ông, hôn một cái thật kêu lên má người này.

Nghe thấy tiếng 'chóc' lảnh lót kia, Perth thật sự muốn đấm cho người đàn ông trước mặt một trận.

------- Hết Chương 2------

P/s: bản gốc end ròi nha, nhưng khi có nào bản dịch chương mới thì tớ ko dám nói trước được 😭😭😭😝😝😝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top