Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13: [GuanHo]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


SeonHo bảo anh: "Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến trường". Em cứ tưởng là GuanLin sẽ tỏ ra quan tâm và nói: 

"Sao em không đi taxi? Em có mệt không?" - Thế nhưng anh lại bảo: 

"Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo".

Em bực mình, cảm thấy GuanLin chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của GuanLin và thức ăn bữa sáng thịnh soạn  đã chuẩn bị sẵn cho em.


Em bảo GuanLin: "Em muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy". Em cứ tưởng GuanLin sẽ tỏ ra quan tâm và nói: 

"Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được." - Thế nhưng GuanLin lại bảo: "Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ?".

Em tức lắm, cảm thấy GuanLin không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong kí túc xá dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của GuanLin.


Em bảo GuanLin: 

"Tóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ bị hói". Em cứ đinh ninh là GuanLin sẽ an ủi em và nói: 

"Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ". Nhưng GuanLin lại bảo: 

"Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, kí túc xá chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn".

Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng GuanLin chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên nền kí túc càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ bị hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh có dịp đi về Đài Loan cùng gia đình, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo.


Em bảo anh: "Hôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy". 

Cứ tưởng GuanLin sẽ quan tâm hỏi em: "Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút,..." đại loại những câu như vậy. Thế nhưng GuanLin lại bảo: "Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi".

Em rất bực mình, cảm thấy GuanLin chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của GuanLin.


Em bảo: "Đây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua bằng chính tiền em làm ra. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này". Cứ tưởng GuanLin sẽ xúc động trả lời: 

"Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh". Thế nhưng GuanLin lại nói: 

"Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì?".

Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy GuanLin mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, mà GuanLin cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào GuanLin cũng mặc cái áo ấy đi tập.


Em bảo GuanLin: "Em thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia". Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: 

"Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé!" - Thế nhưng GuanLin lại bảo:

 "Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không". Em xót xa trong lòng, cảm thấy GuanLin chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy GuanLin hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn.

SeonHo nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra GuanLin vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.Các nhà triết học nói: "Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy." Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là "tình yêu" mà gọi là "sùng bái". Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội. Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy. 



  TTvTT TTvTT TTvTT TTvTT TTvTT TTvTTTTvTT TTvTT TTvTTTTvTT TTvTT TTvTT 

Note: Truyện này không phải mình viết đâu, mình tình cờ đọc được trên mạng và thấy nhân vật kiểu liệt lạnh lùng khá giống GuanLin và SeonHo nên mình coppy về đây cho mấy bạn đọc thôi vì thật ra dạo gần đây mình bí ý tưởng rồi, mình thấy như vầy cũng hay hay... Và mình cũng đã khẳng định rồi NÓ KHÔNG PHẢI DO MÌNH VIẾT ĐÂU nên mấy bạn đừng hiểu lầm tỷ như là mình coppy truyện trên mạng xuống làm của mình!

À, mà mình định chuyển ver một bộ truyện nè, các bạn thấy được không? Nếu được thì cmt cp bạn yêu thích xuống dưới nhé, mình sẽ cân nhắc nhân vật và chuyển ver!

Sắp vô học rồi, mình chúc các bạn vô học thật tốt nhé, mình thỉnh thoảng vẫn sẽ up truyện cho các bạn!

Saranghae!!!💓💓💓💓💓💓  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top