Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 6.5: First Sign

"Vụ việc ở cánh rừng phía Đông vừa rồi hoàn toàn có thể là một hành động xâm lược từ phía Zedral thưa Ngài!!!"

Noel đứng bật dậy khiến chiếc ghế phía sau đổ xuống sàn nhà. Tiếng đập bàn cùng tiếng ghế đổ khiến cả căn phòng đột nhiên im bặt, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía nàng kỵ sĩ sau hành động có phần nông nổi và thiếu suy nghĩ vừa rồi của cô chỉ khiến cho bầu không khí vốn đã ngột ngạt đến khó tả nay thêm phần căng thẳng.

"Chú ý thái độ của mình Đội trưởng!"

Một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía xa của căn phòng nơi mà chỉ có duy nhất một người đàn ông trung niên mặc trên mình chiếc áo thẩm phán với những chia tiết điểm vàng tinh tế đang ngồi trên cao. Biết rằng hành động vừa rồi của mình là ngu ngốc đến nhường nào, Noel nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nhẹ nhàng ngồi lại trên chiếc ghế đã được một người lính dựng dậy.

"Ta đã đọc qua báo cáo của Ngài về vụ việc vừa rồi. Vậy thì để ta hỏi lại lần nữa. Việc cả cánh rừng phía Đông thủ đô bị san phẳng và việc cô cùng những người bạn của mình bị đánh đến trọng thương đều là do một người làm?"

"Việc đó hoàn toàn là sự thật thưa Đại Phán quan. Đó chính là lý do tôi muốn Hội đồng xem xét việc thắt chặt an ninh trong thành phố và điều động thêm binh lực đến các vùng biên để có thể chủ động hơn nếu như Đế quốc tấn..."

"Xin lỗi phải ngắt lời cô ở đây thưa Đội trưởng, nhưng tôi cũng nhận được lời khai của những người dân quanh đó về vụ việc lần này. Và tất cả những lời khai đó đều chỉ ra rằng cô và những người bạn của mình chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc này."

"Điều đó là vô lý! Tôi cùng họ đã cố ngăn chặn tên quái vật đó và bị đánh đến trọng thương!"

Một lần nữa nàng kỵ sĩ lại để cho cảm xúc chi phối. Chiếc bàn dài hiện ra những vết nứt toác sau cú đập tay trong giận dữ của cô. Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, một người phụ nữ già được hộ tống bởi hai người lính với áo giáp sáng bóng ánh bạc, trên tay cây thương sắc nhọn. Bà cụ nhanh chóng được dẫn đến chỗ ngồi của mình, đối diện với Noel giờ đây đang hiện rõ sự tức giận trên khuôn mặt

"Đây là bà Magaret, trưởng làng và cũng là người đại diện cho các nhân chứng."

"Vậy thì bà Magaret, liệu bà có thể vui lòng trình bày cho chúng tôi chi tiết về những việc đã xảy ra ở cánh rừng không?"

Dù chẳng lấy làm vui vẻ gì nhưng Noel cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận ngồi nghe.

"Thưa Phán quan, lúc đó tôi đang thu hoạch cà chua ở sau nhà thì bỗng nghe thấy một tiếng nổ rất lớn từ phía cánh rừng. Tôi cùng với một vài người nữa trong làng đã đến đó kiểm tra thì phát hiện thấy một con rồng đang phun lửa và phá huỷ mọi thứ. Sau đó thì Ngài Thánh kỵ sĩ đây cùng với một số người nữa cũng đến và tất cả bọn họ đều liên tục tấn công một cách loạn xoạn vào không khí và tự làm mình bị thương."

"Và những người đi cùng Ngài kỵ sĩ đây gồm một nữ elf với tóc vàng và một nữ pháp sư mặc áo tím cùng mái tóc màu xám tro có phải không?"

"Đúng là vậy thưa Ngài."

"Được rồi, câu hỏi cuối cùng. Bà có nhìn thấy một thanh niên với mái tóc vàng mặc áo khoác da dài màu trắng mang theo rất nhiều vũ khí theo không?"

"Không thưa Ngài Phán Quan."

Lúc này Noel đã chẳng thể giữ được bình tĩnh nữa. Cô cùng bạn bè của mình suýt mất mạng và giờ đây khi cảnh báo cho mọi người về sự nguy hiểm đang tiến đến gần thì họ lại cho rằng mình đang bịa chuyện. Một cú đập mạnh và chiếc bàn vỡ làm đôi trước sự ngạc nhiên của mọi người. Hay đúng hơn là hầu hết mọi người, vị Phán quan kia - người duy nhất chẳng hề thấy ngạc nhiên về hành động này của nàng kỵ sĩ như thể ông đã chứng kiến việc này quá nhiều lần trong cuộc đời mình - đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Noel. Thép lạnh và lửa nóng, ông ra hiệu cho mọi người rời khỏi căn phòng để một mình đối mặt cơn giận giữ từ người con gái kia.

"Hành động vừa rồi thật khiếm nhã Ngài Thánh kỵ sĩ!!!"

"Nhưng đó là sự thật và chúng ta đang ở trong tình thế nguy hiểm. Lũ khốn Đế quốc đó có thể tấn công bất cứ lúc nào!!!"

"Đủ rồi! Nếu cô không có gì để minh chứng cho câu chuyện tưởng tượng của mình thì tốt nhất là nên dừng lại đi trước khi tự biến mình thành trò hề!"

"..."

"Còn những người bạn của cô nữa, nên nhớ rằng việc họ vẫn được tiếp tục sinh sống ở đây là do cô đã lấy danh hiệu Thánh kỵ sĩ ra để thề với tôi rằng sẽ giữ họ trong tầm kiểm soát! Đây sẽ là lần duy nhất tôi bỏ qua cho sự phá phách của họ. Nếu không còn gì để nói nữa thì tôi đoán chúng ta nên dừng ở đây thôi nhỉ Ngài Thánh kỵ sĩ?"

"Đã... rõ..."

"Cầu cho Nữ thần luôn ở bên cô."

"Ngài cũng vậy....thưa Đại Phán quan"

Không thể phản bác được lại, Noel chỉ đành nhìn mọi việc trôi đi trong bất lực. Lê đôi chân cùng sự chán trường ra khỏi căn phòng, tâm trí cô bị bủa vây bởi nỗi thất vọng. Thất vọng vì chẳng ai tin mình, những phần lớn vẫn là thất vọng vì bản thân đã không thể làm tròn trách nhiệm. Bước ra khỏi cửa của Toà án Thánh với vẻ mặt buồn bã và chán đời của mình, nàng kỵ sĩ định bụng sẽ về nhà và đánh một giấc với hy vọng sau khi thức dậy bản thân sẽ trở lại với trạng thái tràn đầy năng lượng như mọi khi. Bỗng một đôi tay thon gọn ôm lấy eo cô từ phía sau, một giọng nói tựa mật ngọt thân quen thủ thỉ vào tai.

"Mọi truyện sao rồi Đội trưởng."

"F...Flare?! Cậu làm trò gì vậy?!"

"Hửm?! Chỉ là hỏi thăm xem mọi chuyện có ổn không thôi mà."

"G...Gần quá rồi đó!!! T...Tớ có thể cảm thấy được nó đấy!"

"Có sao đâu, chúng ta đều là con gái mà."

Nàng elf ngày càng táo bạo, bàn tay đang khoá chặt lấy vòng eo của nữ kỵ sĩ kia trở nên hư hỏng. Nó đang dần tiến đến những vùng cấm mà chưa ai từng khám phá. Cả cơ thể của Noel nóng ran lên, tâm trí cô đang bị chơi đùa, nó đang dần trở nên trống rỗng. Mọi thứ vượt quá sức chịu và cô lịm đi trong tiếng gọi của người bạn.

"Noel! Noel!! Oi! Tỉnh lại đi!!!"

Phải mất một lúc lâu thì Noel mới tỉnh lại, trời lúc này cũng đã quá trưa. Flare bất ngờ ôm chầm lấy cô, liên tục xin lỗi.

"Xin lỗi Noel! Tớ không nghĩ rằng trò đùa của mình lại quá đà đến vậy!"

"Không sao đâu, tại do cuộc họp vừa rồi khiến tớ kiệt sức thôi."

"Nó tệ lắm hả?"

"Mà cũng có thể nói là vậy..."

"..."

"Mà kệ nó đi! Tớ đói rồi, đi ăn thôi!"

"Uhm! Để tạ lỗi thì tớ sẽ bao mọi thứ!"

"Vậy thì tớ sẽ ăn bằng cạn tiền của cậu mới thôi!"

Cả hai nắm tay nhau đi dọc theo những con đường tấp nập của khu chợ trong ánh mắt của biết bao người. Một số thì vui vẻ khi thấy sự rạng rỡ trên khuôn mặt hai cô nàng, số khác thì ghen tức trước tình cảm và những hành động có phần hơi thân mật quá của cả hai. Nếu trước đó Noel như một cục pin hết điện thì giờ đây cô nàng đã được sạc đầy bởi niềm vui, vì trước mắt cô đây chính là người con gái mà cô yêu nhất, là người là cô đã thề rằng sẽ dùng cả tính mạng để có thể bảo vệ lấy. Những giây phút này đối với nữ kỵ sĩ là thứ vô giá, là báu vật cả đời cất giữ trong trái tim thiếu nữ của cô. Những tia nắng nhẹ nhàng cùng làn gió thoảng hương thơm mê hoặc từ những hàng quán bên đường, tiếng cười nói rôm rả và gương mặt hạnh phúc của những người dân lương thiện khiến cho sự mệt nhọc trong Noel dần biến mất. Phải rồi đó là lý do mà cô chiến đấu, là động lực để cô bước tiếp. Trở thành tấm khiên vững chắc nhất bảo vệ lấy những người mình yêu thương.

"Nè cậu không sao chứ?" - Nàng elf ghé sát lại, đặt bàn tay của mình lên trán của Noel lúc này đang có chút lơ đãng.

"Không có gì đâu... chỉ tại khung cảnh này yên bình quá, giá như nó có thể như vậy mãi thì tốt biết bao ha..." - Nàng kỵ sĩ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của người con gái đối diện mình.

"Cậu lại bắt đầu nói mấy điều kì cục nữa rồi! Ý tớ là việc gì có thể xảy ra được chứ? Tận thế chắc?" - Sự lạc quan của Flare luôn là nguồn động viên lớn nhất đối với Noel nhưng đôi khi nó lại có chút... không đúng thời điểm lắm...

"Xin chào toàn bộ những người dân lương thiện đang sinh sống ở thành phố của Ánh sáng.... Ờm ánh sáng gì nhỉ? Mà thôi kệ đi!"

Bầu trời nhuộm đỏ màu máu cùng lúc đó là sự xuất hiện của một thiếu nữ với mái tóc đen dài mặc một chiếc váy ngắn, khoác trên mình chiếc áo lông dày che đi phần thân trên gần như chả có một mảnh vải nào. Trực giác của cả Flare lẫn Noel mách bảo cả hai rằng sắp có chuyện chẳng lành, rằng người phụ nữ đang lơ lửng trên bầu trời kia là điềm báo cho tai ương sắp tới.

"Được rồi lũ hèn mọn của Thánh quốc, ta không có nhiều thời gian đâu nên sẽ nói một cách thật ngắn gọn thôi!"

"Ta là Amelia Watson, nhưng các ngươi cũng có thể gọi ta là Alpha cũng được. Và ta đến đây chỉ với một mục đích duy nhất... ĐÓ LÀ HOÁ KIẾP CHO TẤT CẢ CÁC NGƯƠI!!!"

"Vậy nên để tránh phí sức không cần thiết thì ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn nói lời cuối với những người mình yêu thương và tự sát đi. Ít nhất thì các ngươi có thể chết một cách thoải mái nếu làm như vậy."

Vừa dứt lời thì một mũi tên ghim thẳng vào cổ họng của Alpha. Đó là Flare, chẳng biết từ bao giờ mà nàng elf đã sử dụng ma thuật để tạo ra một bộ cung tên cho bản thân, thậm chí đến cả người ngay sát đó là Noel cũng phải bất ngờ trước hành động này của cô. Có lẽ dư âm từ trận chiến lần trước khiến cho cô trở nên có phần khó chịu với những kẻ lạ mặt. Còn về phía của Alpha, ả dần mất thăng bằng rồi rơi thẳng xuống mặt đất như một chú chim gãy cánh. Người dân cạnh đó xúm lại quanh cái xác đang nằm bất động của kẻ ngạo mạn kia, máu từ vết thương chảy ra nhuộm đỏ cả nền đá.

"Flare!! Cậu làm gì vậy?!" - Nữ kỵ sĩ quanh sang phía người bạn của mình, mang trong tâm trí là những nghi hoặc về hành động vừa rồi. Tất cả để rồi nhận ra rằng người bên cạnh không còn là Flare mà cô từng biết nữa.

"Đánh phủ đầu. Tớ sẽ không để sự nhu nhược của mình khiến cho mọi người rơi vào nguy hiểm một lần nữa đâu..." - Cứng rắn và không khoan nhượng, một người dù có mềm yếu đến đâu thì khi phải đứng lên để bảo vệ những điều mình yêu quý cũng sẽ trở nên tàn nhẫn một cách lạ thường. Nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của nàng elf có lẽ Noel cũng hiểu ra được phần nào về lý do mà bạn mình trở nên như vầy. Nhưng dẫu có thế nào đi nữa thì sẽ luôn có một điều không thể thay đổi, đó là thứ tình cảm chân thành mà cả hai dành cho nhau.

"Được rồi tránh đường nào mọi người"

Noel và Flare băng qua đám đông đang xì xào bàn tán và đến bên cạnh cái xác để đảm bảo rằng con nhóc xấc xược kia đã chết hẳn và sẽ không nói linh tinh thêm được gì nữa.

"Ai đó báo cho đội Vệ binh để dọn dẹp chỗ này đi!"

Ngay khoảnh khắc mà Flare vừa quay lưng bước đi thì một điều đáng sợ đã xảy ra.

"Đừng vội vàng thế chứ cô nhóc."

Bằng một cách thần kì nào đó Alpha vẫn còn sống, thậm chí giờ đây ả còn đang ghé sát mặt mình vào má của Flare từ phía sau. Không một ai có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cái xác mà mới chỉ vài giây trước còn đang bất động giờ đây lại hoạt động một cách bình thường như thể còn sống. Thậm chí việc ả điên kia tiếp cận được nàng elf cũng chẳng ai có thể cảm nhận được. Rút mũi tên đang găm trên cổ ra, Alpha nhẹ nhàng dí sát nó vào cổ của Flare. Không thể cử động, cứ như có một áp lực vô hình nào đó đang giữ chặt lấy đôi chân của Flare, ngăn cô khỏi chạy trốn khỏi nguy hiểm gần kề.

"Ngươi... làm thế nào mà?!!"

"Chà chà nóng nảy như vậy là không tốt đâu. Có lẽ nhóc nên học cách giữ cho mình... một cái đầu lạnh đó."

Những lời thì thầm vào tai từ Alpha khiến cho Flare quằn quại vì đau đớn. Cơn đau, nó như thể tất cả những cơ quan trong cơ thể cô đang dần bị đóng băng vậy. Chẳng thể đứng im nhìn bạn mình bị đau đớn, Noel nhanh chóng lao đến nhưng Alpha đã kịp biến mất trước khi nàng kỵ sĩ có thể chạm tay vào. Flare ngã gục trong vòng tay của Noel, những hơi thở yếu ớt phát ra cùng với cơ thể lạnh toát của nàng elf khiến cho nữ kỵ sĩ không khỏi lo lắng.

"Ôi cha ôi cha... Một cảnh tượng thật đẹp làm sao!" - Alpha một lần nữa xuất hiện trước mặt cả hai cùng với nụ cười nham hiểm và ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ.

"Ngươi muốn gì hả con khốn?"

"Ta ư? Hừm.... ta cũng chả nhớ nữa ehe!"

"Con khốn!!!" - Thái độ cợt nhả như đổ thêm dầu và lửa, nếu không phải lo cho Flare thì giờ đây Noel đã lao đến xé xác con nhãi trước mặt mình ra làm trăm mảnh rồi.

"Nào nào đừng nóng giận thế chứ! Ta chỉ muốn tặng cho các ngươi một món quà nho nhỏ thôi mà."

"Cầm lấy cái món quà chết tiệt của ngươi rồi cút xuống địa ngục đi đồ chó đẻ!!!"

"Một thiếu nữ thì không nên có những phát ngôn như vậy đâu! Vậy là hư lắm đó nha!"

"CON... KHỐN!!!"

"Mà dù sao thì ta cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa nên đi trước đây, cứ từ từ mà tận hưởng món quà nhá!"

Một cánh cổng không gian hiện ra phía sau Alpha, ả từ từ tiến về phía cánh cổng trước ánh mắt chứ đầy sự thù hận của Noel.

"Mặt trăng soi sáng thế gian trong đêm tối mịt mù. Nhưng sau cùng nếu không có Mặt trời thì nó cũng chỉ đơn giản là một cục đá vô tri bị nhấn chìm trong cái bóng tối chết chóc không hơn... không kém. Tch... Thật thú vị làm sao... con người ở thế giới này..."

Nói rồi hình bóng của ả dần biến mất phía sau cánh cổng, để lại nữ kỵ sĩ đang ôm chặt người bạn của mình trong vòng tay. Và rồi cơn ác mộng thực sự bắt đầu, mặt đất rung chuyển dữ dội, một cái cây khổng lồ trồi lên từ lòng đất, những chiếc rễ của nó nhọn như mũi kim khổng lồ và tất cả chúng đều giống như là một sinh vật sống có ý thức vậy. Chúng săn đuổi những bất cứ ai chẳng may lọt vào tầm ngắm, dùng cái đầu nhọn của mình để xuyên thủng người nạn nhân, hút sạch máu ra khỏi cơ thể họ, biến họ thành những cái vỏ rỗng khô khốc. Chẳng mấy chốc cái cây đã to bằng tháp Mặt trời và một phần tư thủ đô giờ đã ngập trong sự hỗn loạn, những con quái vật với hình thù quái dị cũng bắt đầu xuất hiện từ gốc của cái cây, chúng tàn phá mọi thứ, nhấn chìm tất cả trong biển lửa. Tất cả lực lượng quân đội đã được triển khai, các pháp sư cũng đã lập rào chắn để đảm bảo sự hỗn loạn sẽ không lan sang những nơi khác trong thành phố. Sau khi đưa Flare về nơi đóng quân để chữa trị, Noel nhanh chóng quay trở lại với công việc của mình - lãnh đạo quân đội để tổ chức một cuộc giải cứu dân thường vẫn còn kẹt lại phía bên trong kết giới.

"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy Noel?! Cậu vẫn ổn chứ?!" - Trong lúc Noel đang bàn bạc kế hoạch với các đội trưởng trong chiếc lều được dựng một cách tạm bợ giữa lòng đường thủ đô thì từ đằng xa Shion cùng với Rushia chạy đến.

"Tớ vẫn ổn... nhưng Flare thì..."

"Flare?! Cậu ấy làm sao à?!" - Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Shion vẫn đang thở dốc vì đuối sức.

"Tạm thời thì cậu ấy đang hôn mê và được đưa đi điều trị rồi. Mong là cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại..."

"Uhm... thế còn..."

"Chuyện dài lắm nhưng đại khái là chúng ta đang ở trong tình trạng báo động."

"Tệ vậy sao?"

"Uhm... từ lúc cái cây khổng lồ kia xuất hiện cùng đám quái vật đến nay thì mọi thứ đang trở lên ngày càng hỗn loạn..."

"..."

"Quân đội liên tục bị đẩy lùi bởi hàng đàn quái vật và giờ thì cả Quận Cootl đang nằm trong tay bọn chúng. Tệ hơn hết là lũ khốn đó gần như... bất tử"

"Bất tử? Ý cậu là sao chứ?!" - Sự khó hiểu tràn ngập tâm trí của nàng pháp sư.

"Kiểu không thể bị tiêu diệt dù có biến chúng thành cám."

"Cậu đang đùa phải không Noel?!"

"Tiếc là không. Chính tớ đã giao chiến với một con trên đường đưa Flare về doanh trại và dù có đập nát hay thiêu sống thì nó vẫn phục hồi lại nguyên vẹn như chẳng có gì xảy ra"

"Vậy thì chẳng phải là vô vọng sao?"

"Không biết nữa... hiện tại ta vẫn đang cầm chân được đám đó nhờ kết giới ma thuật được dựng nhưng cũng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi các pháp sư cạn kiệt mana thôi"

"Vậy kế hoạch sau đó là gì?"

"Chúng ta sẽ dùng... "nó"..."

"Khoan đã! "nó" ư?!"

"Uhm... cậu không nghe nhầm đâu Shion, tớ sẽ dẫn đầu một đội để giải cứu nốt thường dân còn sót lại và sau khi nhiệm vụ hoàn thành thì chúng ta sẽ dùng thứ đó để tiễn lũ khốn kia về với đất mẹ!"

"Nhưng..."

"Tớ biết... tớ cũng mong là "nó" sẽ thành công... nếu không đây sẽ thực sự là ngày tàn của Thánh quốc..."

Shion rơi vào trầm tư trước khi bị đánh thức bởi tiếng gọi từ Rushia.

"Shion?! Shion?! Cậu có nghe được tớ không?"

"Cái này... sao cậu lại dùng ma pháp truyền tin để nói chuyện?"

"Tớ nghĩ không nên để cho nhiều người biết việc này..."

"Có chuyện gì à?"

"Về đám quái vật đó, cậu có thấy gì đặc biệt không?"

"Đặc biệt? Ý cậu là cái vụ bất tử mà Noel nói đến á?!"

"Chính là nó! Liệu cậu có thấy nó giống với..."

"Tên khốn đó!" - Shion nhìn thẳng vào đôi mắt của Rushia, mặc dù chả cần nói tiếp thì cô cũng đã quá hiểu ý định của bạn mình. Biết được kế hoạch của Rushia, cả hai người nhanh chóng tạm biệt Noel rồi rời đi, mang trong mình hy vọng rằng sẽ tìm ra được một cách tốt hơn để giải quyết tình trạng này. Thứ gì cũng được... miễn không phải là "nó". Sau khi bạn mình rời đi Noel cũng bắt đầu tiến hành bước một của kế hoạch.

Mặc trên mình bộ chiến giáp được chúc phúc bởi Nữ thần, nữ kỵ sĩ dẫn đầu những Vệ binh tinh nhuệ nhất hướng thẳng về phía cái cây khổng lồ với lời hứa sẽ không để thêm bất cứ một người nào phải nằm xuống nữa.

"Nếu đây là món quà của ngươi, con khốn! Vậy thì để ta chăm sóc nó một cách...chu...đáo...nhất có thể!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top