Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Chiếc vòng cổ mới

Sau khi nhận tiền thưởng hoàn thành yêu cầu ở Hội, tôi uể oải trở về nhà trọ Bán Nguyệt.

Với một đứa chưa từng có kinh nghiệm làm việc bán thời gian như tôi, công việc đầu tiên quả nhiên là mệt mỏi hơn đự đoán. Đặc biệt là về mặt tinh thần.

"Về...rồi...đây~" Cùng với chất giọng chậm chạp, tôi nằm gục mặt xuống bàn.

Theo tôi thấy, khoảng thời gian tìm mải không được manh mối gì thậm chí còn cực nhọc hơn cả đánh bại bọn bắt cóc và giải cứu mấy bé mèo.

Cơ thể vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng tinh thần của tôi thì đã rệu rạ. Tôi muốn vào bồn tắm, ăn tối (uống máu) và lên giường ngủ.

"...mọi người đi đâu hết rồi nhỉ..." Tôi ngước mặt lên nhìn một vòng, ở trên bếp là nồi xúp đang được hầm tỏa hơi nóng. Ngoài ra thì không tìm thấy bóng dáng ai cả.

Đúng lúc này "...a, mama về rồi!" Thân thể và tóc tai vẫn còn ướt sũng, một dáng vẻ nhỏ nhắn chạy ra từ phòng thay đồ.

Là Rino, cô bé mà tôi đã nhặt về cách đây vài hôm. Cô bé dường như không biết gì về bản thân, tôi đã đặt tên cho cô bé là Rino.

Rino rất thích tên mới của mình. Lúc được đặt tên, Rino liên tục kêu "Rino, Rino, Rino~" và mỉm cười vui vẻ.

"Rino, đừng gọi chị là mama được không vậy..."

"Không! Người đặt tên và cho Rino ăn uống đầy đủ, phải gọi là mama."

Lý lẽ đó Rino học từ đâu ra vậy?

Nếu nói vậy, người nấu ăn và chăm sóc cho cô bé trong toàn bộ thời gian qua là Pola, Pola mới xứng đáng được gọi là mama nhỉ? Tôi chỉ đặt tên và bỏ chi phí nuôi dưỡng ra thôi mà.

"Ít nhất thì gọi chị là chị Yuu nhé?"

"Mama là mama cơ!"

Ưuuuu... Rino phồng má lên trông giống một chú chuột hamster nhỏ. Thật đáng yêu. Ban đầu tôi chỉ có ý định nuôi sóc vì máu thôi, nhưng chỉ với 3 ngày ngắn ngủi này, tôi lại cảm thấy thư thái khi xoa mái tóc màu nâu hạt dẻ của Rino.

"Tóm lại... hãy lau người và mặc quần áo vào đi nhé."

"Ừm!!"

Rino đã năng động lên hẳn. Chẳng thể nhận ra đó là cô bé tội nghiệp tôi đã tìm thấy trong con hẻm 3 hôm trước.

"Chị Yuu, chị về rồi ạ?" Ruy băng và mái tóc được buộc lên hai đuôi gọn gàng hiện lên. Pola ló mặt ra khỏi phòng thay đồ, nhìn về hướng này và mỉm cười nhẹ nhàng.

"Rio cũng đang tắm à?"

"Không ạ. Rio hiện đang ở trên phòng và tập đọc sách tranh của em ạ."

Rio là anh trai của Rino, cũng là đứa trẻ bị bỏ rơi được tôi nhặt về. Trái ngược với Rino, Rio rất kiệm lời, trầm tính và dễ bảo. Có thời gian trống cậu bé sẽ bắt đầu tập đọc và viết. Dường như Rio mượn sách tranh của Pola cũng là phục vụ cho mục đích học chữ.

Sách vở trong thế giới này có vẻ như rất khan hiếm. Sử dụng giấy da là chủ yếu, giấy trắng giá thành sẽ rất cao. Trong lúc đi tản bộ quanh thành phố ở khu vực phía Nam này, tôi không tìm thấy thư viện có lẽ cũng là vì lý do trên.

"Rio biết suy nghĩ cho tương lai nhỉ."

"Đúng vậy ạ. Cậu bé rất chăm chỉ ạ. Khi em ở tuổi cậu bé, em vẫn con đang được bố mẹ nuông chiều ạ."

Rino chắc tầm 6 tuổi. Còn Rio thì khoảng 7-8 tuổi. Thế giới này ra sao thì tôi không biết, nhưng ở trái đất, độ tuổi của Rio và Rino vẫn là trẻ con. Pola cũng vậy. Cả 3 vẫn đang ở độ tuổi cần được nuông chiều.

Tôi thì không làm được điều đó. Dù gì tôi cũng không phải bố mẹ của những đứa trẻ này. Vậy nên, tôi chỉ có thể cung cấp cho cả 3 đồ ăn, quần áo và một cuộc sống tương đối ổn định mà thôi.

Đương nhiên, đổi lại tôi sẽ nhận máu của những đứa trẻ. Pola thì 3 lần một tuần, Rino 2 lần một tuần. Đây là thỏa thuận giữa chúng tôi. Pola và Rino có vẻ rất vui mừng. Còn Rio thì, máu của cậu bé có vị hơi... nói tóm lại, máu của những thiếu nữ vẫn là hợp khẩu vị của tôi nhất. (Dù chưa có kiểm chứng chuẩn xác.)

Nói thêm điều này có lẽ là hơi thừa thải, nhưng, bữa ăn của Pola, Rino và Rio đều là những bữa ăn cân bằng và đầy đủ chất dinh dưỡng bởi chính bàn tay Pola nấu.

Ban đầu tôi khá lo Pola sẽ bị thiếu máu. Tuy nhiên, có vẻ như con người ở thế giới này có thể chất phục hồi tốt hơn so với con người ở trái đất, được bồi dưỡng đầy đủ sẽ không có vấn đề gì. (Vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.)

"Mama, mama, Rino mặc đồ xong rồi. Chơi cùng với Rino nhé."

Rino chạy đến trong bộ đồ ngủ mà tôi đã mua cho cô bé hôm trước. Ừm, trong rất hợp với Rino. Tôi đã mua cho cô bé 2 bộ đồ ngủ. Thật bất ngờ là, đồ ngủ đắt tiền hơn đồ bình thường. Lý do là vì, nhu cầu mua đồ ngủ của người dân ở đây rất thấp.

Không chỉ riêng Rino, mọi người sống trong nhà trọ Bán Nguyệt này đều được mua 2 bộ. Thiết kế và màu sắc không được phong phú mấy, nhưng để mặc trong lúc ngủ là vừa đủ rồi.

"Chơi cùng em thì cũng được thôi, nhưng chị đang rất khát, Rino có thể giúp chị không?"

Tôi đưa tay lên xoa đầu Rino. Mái tóc cô bé thật mềm mại.

"Hôm nay đến lượt Rino. Hi hi, Rino rất vui khi được giúp ích cho mama."

Chỉ 3 ngày (tính thêm đêm đầu tiên) tại sao cô bé lại mở toang cửa lòng với tôi đến thế này chứ. Tôi đâu có làm gì đặc biệt cho Rino. Cùng lắm cũng chỉ là đặt tên...

"Pola, bữa tối hôm nay có gì nhỉ?" Tôi hỏi với đến Pola đang dọn dẹp quần áo trong phòng thay đồ.

"Buổi sáng em ra chợ mua được thịt ngon ạ. Em định sẽ làm thịt nướng ạ."

Dù không ăn được, tôi vẫn hỏi. Thật lòng, tôi cũng muốn được ăn thịt. Nhưng kiểu gì thì vị cũng đắng thôi. Qua mấy lần thất bại trước (rượu, hồng trà, thịt xiên nướng...) tôi đã rút được bài học quý giá rồi.

"Thích nhỉ."

"Mama không ăn được thịt sao, thật đáng tiếc. Rino đã rất mong chờ đến buổi tối để được ăn thịt nướng!"

Rino đúng là thích thịt nướng nhỉ. Lần đầu tiên gặp cô bé cũng là nhờ que thịt xiên mà cô bé chịu mở lời với tôi.

Nghe Rino phấn khích nói, tôi mỉm cười.

"Thôi, chúng ta cùng lên phòng nhé."

"Ừm!!"

Rino vui sướng gật mạnh đầu.

Rino chạy ở phía trước. Tôi chậm rãi theo sau cô bé. Rino vừa đạp từng bước trên thang vừa ngâm nga giọng hát vui tươi. Đến giữa cầu thang, Rino ngoảnh đầu lại, khi xác nhận được tôi vẫn theo sau mình, cô bé mỉm cười tỏa ban mai.

Thầm nghĩ, như thế này cũng không tệ. Tôi mỉm cười đáp lại Rino. Cô bé cười khoe cả hàm răng trắng rồi quay đầu về phía trước và tiếp tục bước lên.

"Mama, mama kể Rino nghe về công việc hôm nay nhé!"

Cửa phòng vừa mở ra, Rino vui vẻ chạy vào trong. Sáng nay, tôi có nói với cô bé lý do tôi ra ngoài.

"Ừm, được thôi. Nhưng trước đó. Grà!" Tôi đưa hai tay về phía trước ra vẻ hù dọa Rino.

"Kyáaaaa~" Rino giả vờ hét lên và chạy vòng vòng trong phòng.

"Hãy cho ta máu của nhà ngươi~!!"

"Vâng! Đây ạ!"

Nhanh quá! Diễn thêm một chút nữa đi nào~

Tôi vui vẻ tóm lấy Rino.

"Rino không sợ sao?"

"Rino không sợ đâu. Bị cắn rất sướng ạ!"

Vậy à... Thật vậy chứ? Quả nhiên, bị cắn phải cảm thấy đau nhỉ? Tôi không thể tự cắn mình nên không thể hiểu được, Rino thật sự cảm thấy thế nào.

Nhìn vào chiếc cổ trắng của Rino trong vòng tay mình. Cơn khát bắt đầu thôi thúc tôi.

"Chị cắn nhé?"

"Ừm!"

Rino đáp lại đầy mạnh mẽ. Mái tóc mầu nâu hạt dẻ chuyển đông qua lai khi cô bé gật đầu.

"Vậy thì..."

Tôi mở chiếc miệng nhỏ của mình ra và để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn. Từng chút từng chút một, chậm rãi rút ngắn khoảng cánh giữa cặp răng nanh và chiếc cổ trắng muốt. Có lẽ do vừa mới tắm xong, mái tóc Rino tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu.

"Hì hì. Rino Hơi nhột ạ. Không đau chút nào hết~!"

Đôi tay tôi ôm chặt Rino hơn. Cơ thể nhỏ bé của Rino nằm trọn trong vòng tay của tôi phát ra một cảm giác ấm áp dịu nhẹ. Hai chiếc răng nanh trắng toát sắc nhọn ghim vào chiếc cổ mỏng manh, cứ thế bắt đầu hút máu như hút mật.

Ngọ... Quá ngọt ngào. Vừa ngọt lại vừa ấm áp. Hương vị này như thể muốn thiêu đốt sự nhẫn nại của tôi. Chỉ từng chút một là chưa đủ, tôi muốn hút thật mạnh và hút cạn thứ mật ngọt này. Lý trí cho tôi biết, mình không thể làm thế, nhưng tôi lại chẳng thể ngăn chặn được loại cảm xúc mãnh liệt này.

...Không. Rino sẽ chết mất! Trước tâm trí gần như đã chìm vào dã vọng, tôi nhấc tay ra khỏi cơ thể Rino và đấm thật mạnh vào đầu mình. Dù không cảm thấy đau, nhưng đầu tôi bay về sau đã kéo theo cơ thể ngã luôn xuống sàn.

"Mama, mama không sao chứ?"

Rino nhìn xuống tôi với biểu cảm lo lắng.

"Ừm.... Không sao cả. Chị chỉ bị mất thăng bằng thôi."

"?" Rino nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu tôi đang nói gì.

"Mà, quan trọng hơn, Rino cảm thấy như thế nào?"

Sau khi hút máu, tôi đều sẽ hỏi về tình trạng để thu thập thêm kiến thức và cũng như để thăm dò cảm giác của đối phương.

"Rất thoải mái và sướng! Rino rất thích như vậy!" Rino mừng rỡ đưa hai tay lên đáp. Hai má cô bé ửng hồng.

Có thật không vậy? Tôi vẫn không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Thôi, tạm gạc chuyện này sang một bên. Tôi thử sờ vào cổ họng kiểm tra và nhận thấy cơn khát đã được làm dịu.

...Tuy nhiên, nếu hỏi rằng, tôi đã thỏa mãn chưa? Thì câu trả là sẽ là, vẫn chưa đủ, tôi muốn nhiều hơn nữa. Có lẽ, tôi nên mau chóng lên kế hoạch gia tăng nguồn máu.

Giả như, cứ săn hết mục tiêu này đến mục tiêu khác và hút cạn máu của chúng, thì dù con ngươi có sinh sôi đến đâu cũng có ngày bị tận diệt. Để chuyện đó không xảy ra, tôi đương nhiên là sẽ duy trì biện pháp hiện tại.

Nếu vẫn giữ nguyên lập trường như vậy, để thỏa mãn bản thân, tôi chỉ còn cách gia tăng nguồn máu mà thôi.

Trong khi tôi đang nhắm mắt lại, nghĩ ngợi kế hoạch sắp tới, Rino nằm lên tay và ôm lấy tôi từ bên phải.

"Vẫn chưa ăn tối nên không được ngủ đâu đó."

"Rino không ngủ đâu. Rino rất mong thịt nướng. Mama kể chuyện công việc cho Rino nghe đi!"

Rino hớn hở nhìn lên tôi bắng ánh mắt mong mỏi. Tại sao lại có một sinh vật đáng yêu như thế này chứ... mừ! Tôi không chống lại nổi ánh mắt này, chỉ còn biết bắt đầu kể chuyện mà thôi. Có lẽ, tôi không nên đánh đồng con người mà nên quan sát từng cá thể một.

Tôi bắt đầu kể cho Rino nghe về ma thuật tìm kiếm mình đã tự sáng tác.

"Mama giỏi quá! Có thể làm được như vậy luôn sao~"

Nhưng giữa chừng là đoạn, tôi lập đi lập lại mãi mà vẫn không tìm thấy những bé mèo đi lạc.

"Rồi, rồi mama có tìm được mấy bé mèo không?" Rino lo lắng ngước mắt lên hỏi.

Sau đó là đoạn tôi bị bắt đưa xuống tầng hầm. Hai mắt Rino lưng tròng như chực khóc. Tôi vội vả kể đoàn tiếp theo và nụ cười nhanh chóng trở lại trên môi cô bé.

Phù~

"Mama thật mạnh mẽ! Rino cũng muốn trở nên giống mama, đánh bại những người xấu bắt cóc bé mèo!" Rino nói đầy quyết tâm. Tôi đưa tay còn lại lên xoa đầu cô bé. Rino dễ chịu nhắm mắt lại.

"Rino, Rio đến giờ ăn tối rồi ạ. Mau xuống đi ạ!"

Đúng lúc giọng Pola vang đến từ bên ngoài, bất giác tôi ngửi thấy một mùi thơm tỏa ra từ đâu đó.

"Waaa! Có thịt nướng rồi! Mama, Rino ăn xong sẽ quay trở lại ngay! Mama lại kể tiếp....!"

Rino nói chưa hết câu đã chạy ra ngoài mất. Cô bé thật sự thích thịt nướng nhỉ. Tôi vừa nãy đã được uống máu của Rino rồi nên không còn một chút lưu luyến gì với thịt nướng nữa. Mùi thì rõ ràng là như vậy, nhưng ăn vào chỉ có vị đắng. Đã không ăn được... có nghĩ cũng vô ích thôi.

Tôi sốc lại tinh thần, đứng dậy và bước đến giường. Phòng này là phòng của tôi và Rino. Phòng bên cạnh là phòng của Rio. Phòng ở cuối hành lang là phòng của Pola. Vẫn còn khá nhiều phòng trống, tôi đã đề nghị mỗi người ở một phòng hoặc Rino ở cùng Rio. Nhưng Rino cứ nhất mực muốn ngủ cùng tôi. Không còn cách nào khác nên chiếc giường này đã trở thành giường của tôi và Rino.

Thoải mái~ Tấm lưng nhỏ nhắn của tôi lún sâu vào giường. Về mặt cảm giác, tôi thấy mình như thể vừa được giải phóng khỏi mệt nhọc sau một ngày dài làm việc.

Tôi chợt nhớ về ngày xưa, một ngày rất xưa về trước, khi tôi vẫn là một đứa trẻ học tiểu học. Ban đêm, đi làm về, bố lúc nào cũng dính chặt lưng vào ghế sô pha, tôi có đòi bố chơi cùng thế nào, bố cũng bảo là mệt rồi để ngày mai đi.

Giờ thì tôi có thể hiểu cảm giác khi ấy của bố rồi. Chắc vậy.

...Sau đó, tôi đánh người sang một bên và chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.

Hơi đường đột một chút, nhưng tôi cảm thấy nhân cách của mình đã bị thay đổi hoàn toàn.

...Hoặc có thể là không?

Trước khi đến thế giới này, tôi còn là một kẻ nhút nhát. Tìm đủ một cách để tránh tia ác ý từ xung quanh, trông vào sắc mặt người khác mà tồn tại. Tôi có cảm giác mình đã từng là một đứa yếu nhát và luôn phải sống trong cái bóng của sự tuyệt vọng.

Còn bây giờ thì sao? Tôi đã thay đổi rồi chăng? Hừm... Tôi vẫn thấy có gì đó không đúng lắm.

Nếu phải giải thích bằng lời cảm giác này thì... Ví dụ đi. Con người và một đàn kiến. Cho dù lũ kiến có bò quay khắp nhà, chúng cũng không thể trở thành mối đe dọa của một con người được. Trong mắt tôi hiện giờ, nhận thức về con người cũng gần giống như vậy.

Tôi đã từng sợ hãi con người là vì chúng đã từng có khả năng trở thành mối đe dọa của tôi. Chúng có thể đánh đập và chửi bởi tôi, ban cho tôi nỗi đau đớn thể sát lẫn tinh thần, chỉ vì tôi bị chúng tìm thấy. Chính vì vậy... tôi đã sợ hãi bọn chúng.

Thế nhưng hiện tại, khoảng cách giữa tôi và chúng cách nhau quá xa. Tựa hồ như con người và lũ kiến. Hoặc thậm chí còn kém hơn thế. Đòn công kích của chúng không thể với được đến tôi, và nếu tôi muốn, tôi hoàn toàn có thể nghiền nát chúng.

Ra là vậy. Đây chính là lời giải cho cảm xúc kỳ quặc trong tôi lúc này sao? Khi đã tìm ra lời giải cho cảm xúc của mình, tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Mà, dù tôi có thay đổi thì chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Bởi vì tôi cho nên tôi chính là tôi. Chỉ thế thôi.

Tôi mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng. Đêm hôm qua sau khi Rino đi ăn thịt nướng, tôi đã ngủ luôn cho đến tận bây giờ. Tôi nhìn qua Rino đang ôm tôi ngủ ở bên cạnh và đưa tay lên xoa đầu cô bé. Khi mái tóc được xoa, vẻ mặt Rino trông vô cùng dễ chịu. Thật đáng yêu.

Nhẹ nhàng không để đánh thức Rino, tôi bước xuống giường và rời khỏi phòng. Khi vừa xuống phòng bếp, Pola đã có mặt ở đó và đang chuẩn bị bữa sáng.

"Chào buổi sáng, Pola."

"Chào buổi sáng ạ."

Có vẻ như Pola đang xử lý nguyên liệu cho bữa sáng. Tôi ngồi xuống bàn và ngắm nhìn bờ lưng nhỏ nhắn thạo việc của cô bé.

"Hôm nay chị lại đi làm ạ?" Một tay cuộn tròn lại như tay mèo, tay còn lại cầm dao, Pola bắt đầu xắt thứ gì đó trông giống bắp cải.

"Không, trong ba ngày sắp tới chị sẽ không có việc gì. Vì vậy, mấy ngày này chị định xuống phố đi cho quen đường và tìm xem có cần mua thêm thứ gì không."

Chị Ruty, nhân viên của Hội đã nói là cần phải xác định chủ nhân của những bé mèo và giải quyết vấn đề liên quan đến mấy gã bắt cóc. Cho đến khi nhận được số tiền còn lại, tôi tính sẽ nghỉ vài ngày. Nhận tiện, tôi định sẽ tìm thêm nguồn máu luôn.

"Vậy ạ. Nếu thế thì chị tìm thêm gia vị và nguyên liệu nấu ăn giúp em nhé."

"Ừm, chị sẽ mua thêm. À..." Tôi lấy túi tiền ra và nhón ra bốn đồng bạc "Em giữ số tiền này nhé. Cần thứ gì cứ mua." Tôi chợt nhớ ra, mình đã không đưa tiền cho Pola.

"Dạ thôi ạ. Em không thể giữ tiền của chị ạ. Em vẫn còn một chút tiền ạ."

"Không có tiền sẽ rất bất tiện. Sắp tới có thể chị sẽ phải đi làm nhiều ngày không về. Không có chị ở đây, cũng không có tiền, em và hai đứa trẻ sẽ gặp rắc rối đúng không?"

Tôi giải thích cho Pola hiểu tầm quan trọng của tiền. Hiện tại, tôi vẫn chưa có ý định ra khỏi thành phố. Tuy nhiên, nếu nhận nhiệm vụ săn ma vật, tôi bắt buộc phải ra bên ngoài. Và có thể khi ấy sẽ không thể về nhà trong ngày được.

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết."

"Ưuuu.... Em hiểu rồi ạ." Pola cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Sau khi Pola ngoan ngoãn cho 4 đồng bạc (40 Etan) vào túi, tôi mỉm cười với cô bé.

"Cần thì cứ việc sử dụng số tiền ấy nhé. Nếu thiếu chị sẽ cho em thêm."

"...Quả nhiên em vẫn không thể sử dụng số tiền này ạ." Pola ủ rũ nhìn vào túi của mình.

"...Em cứ xem như đó là tiền lương của mình đi. Công việc của em là chăm sóc cho hai đứa trẻ mà."

"Ưuuu... Nếu chị đã nói đến như vậy... không còn cách nào nữa ạ. Em sẽ dùng tiền này để mua những gì cần thiết cho Rino và Rio ạ..."

"Nhớ cho bản thân nữa nhé."

Tôi mà không thêm vào câu trên chắc hẳn Pola sẽ chỉ toàn mua đồ cho hai đứa trẻ. Bản thân cô bé vẫn còn là trẻ con. Tôi mong cô bé cũng sẽ sống thật với cảm xúc của chính mình.

Đúng lúc này...

"...mama... sao mama không gọi Rino dậy luôn..." Rino xuất hiện từ cầu thang trong bộ đồ ngủ bị méo lệch để lộ một bên vai. Giọng vẫn còn buồn ngủ, cô bé chạy đến ôm lấy tôi.

"Cho hỏi ở đây có ai tên Yuu..... Mama?!" Và từ bên ngoài, một chị gái có mái tóc đen dài và cặp đồng tử đỏ bước vào.

Là Nanase. Tôi hoàn toàn quên mất chị ta.

Ngay khi nghe Rino gọi tôi là mama, Nanase kinh ngạc đến mức lùi về mấy bước và vấp chân ngã mông xuống sàn. Phản ứng hơi quá rồi đấy!

"Chị là ai vậy?"

Nhân tiện, Nanase làm gì ở đây nhỉ? Mấy ngày nay không thấy chị ta đến tìm, tôi đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chị ta.

"Không thể nào... mới không gặp mấy ngày thôi mà cô đã quên mất tôi rồi sao..." Nanase như sắp khóc đến nơi.

"Đùa thôi mà. Chị Nanase, chị đến để đây làm gì?"

"Thái độ lạnh nhạt quá! Hẳn là cô đã quên tôi luôn rồi đúng không?! Tôi đến vì muốn nhanh chóng đưa cho cô vòng cổ mới, vậy mà..." Nanase ủ rũ nói. Để ý kỹ mới thấy, dưới hai mắt chị ta là quầng thâm. Hẳn chị ta đã phải chiến đấu với công việc cho tận sáng nay.

Cuối cùng, Nanase cũng sốc lại tinh thần và ngồi vào bàn. Pola cúi đầu chào Nanase và quay trở lại với công việc nấu ăn. Rino nhìn thấy người lạ đến gần, liền bám chặt vào tôi không buông. Khuôn mặt cô bé úp vào bộ đồ hôm qua tôi mặc. Ấy chết, tôi quên đi tắm rồi.

"Thế, chị đến đây là vì chiếc vòng cổ à?" Tôi vẫn tỏ thái độ 'nhanh lên và về đi' với Nanase. Nếu để chị ta biết tôi đang đi tìm những đứa trẻ đơn côi, tùy vào tình huống, có khi sẽ rất phiền phức.

"... Đúng là vậy... Cô cũng biết, chiếc vòng cổ của cô chỉ là giả mà. Tiến sĩ Wynna đã làm ra một chiếc vòng cổ mới thích hợp với cô và nhờ tôi mang đến sau khi nghe chuyện..." Nanase chán nản kể lại và mang chiếc vòng cổ ra đặt lên bàn.

Trông chiếc vòng cổ này không khác gì chiếc hiện tại tôi đang đeo.

"Chiếc vòng cổ này tuyệt lắm đấy, chỉ cần truyền ma lực vào bên trong nó sẽ chuyển màu tùy vào mức độ ma lực của người đó. Vừa có thể đo lường sức mạnh lại vừa có thể tích trữ ma lực. Đây chính là mẫu sẽ được phát triển trong tương lai, hiện vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm đó."

Thế à, sao trông Nanase có vẻ buồn phiền nhỉ?

"Đã có chuyện gì sao?"

"...ừm... tôi đã thử truyền hết ma lực của mình vào, nhưng... viên ma thạch ở giữa chỉ chuyển sang màu nâu thôi..."

Tôi không rõ màu nâu có ý nghĩa như thế nào. Nhưng theo Nanase, hiện tại chị ta đang ở Cấp 12 Bậc Violet, vì vậy vòng cổ đáng lẽ ra phải có màu tím. Còn màu nâu là Cấp 2-3 Bậc Ground. Nghĩa là, nếu chiếc vòng cổ này được phát hành. Rất có thể hạng của chị ta sẽ bị rớt.

"Vậy à." Tôi thể hiện nét mặt 'chẳng hứng thú' dù đang rất muốn truyền ma lực vào chiếc vòng đó.

"...Cô thử chuyền ma lực vào đi. Tùy vào Bậc, nhiệm vụ có thể nhận cũng sẽ khác đấy. Chắc cùng lắm cũng chỉ đến màu vàng thôi nhỉ. Bậc Gold sẽ nhận được nhiệm vụ săn ma vật đấy."

Ra là vậy. Tôi đã không biết đó. Tôi cứ nghĩ mình có thể tùy tiện nhận nhiệm vụ mình thích.

Nghe theo lời Nanase, tôi cầm chiếc vòng cổ lên. Không rõ chiếc vòng này được làm từ kim loại gì nhỉ. Chạm vào rất mát tay. Họa tiết được khắc trên chiếc vòng có vẻ là một loại chú thuật nào đó. Tôi xem qua chiếc vòng và bắt đầu truyền ma lực vào viên ma thạch trong suốt được khảm ở giữa chiếc vòng.

Truyền bao nhiêu đây? Trước hết hãy thử 0.5MP.

"Ồ... màu tím này." Tôi bất giác thốt lên.

"...K-Không đùa đấy chứ...?" Nanase kinh ngạc, giật chiếc vòng và xem thật kỹ viên ma thạch. "Đây là toàn bộ ma lực của cô sao!?"

"Không... À, đúng như vậy đó." Để mọi chuyện không trở nên phức tạp, tôi quyết tâm khẳng định lời của Nanase.

"...Hơn nữa... còn là Cấp 15... Cấp cuối cùng của Bậc Violet... mình chỉ mới lên được Cấp 12..." Cặp mắt Nanase tràn đầy tuyệt vọng.

Nhìn kỹ sẽ thấy, ở giữa viên ma thạch có hiện số và tên Bậc.

"Nè... Có thật đây là toàn bộ ma lực của cô không vậy... S-Sao cô lại tránh không nhìn vào mắt tôi?" Nanase thở dài chán nản "Mà thôi... sao cũng được."

Nanase trả chiếc vòng lại cho tôi "Cô hãy đeo nó vào và nhớ báo cáo với Guimas nhé. Không xử lý trước thì mọi chuyện sẽ trở nên rất phức tạp đấy. Số người lên được Cấp 15 vẫn còn rất ít mà..."

...Thật tốt vì tôi chỉ truyền vào đó 0.5MP. Nhân tiện thì lượng MP trong tôi đã hồi phục lại hoàn toàn rồi.

"Chị còn việc gì nữa không?" Tôi đeo chiếc vòng mới và trả lại cho chị ta chiếc vòng giả.

"Sao tôi cứ có cảm giác... cô đang đuổi kéo tôi vậy. À..." Như chợt nhớ ra điều gì đó, Nanase nhìn vào Rino đang ôm chặt hông tôi "...Cô bé này là ai vậy? Nếu tôi không nghe nhầm thì cô bé đã gọi cô là... mama?"

"Này, đừng nhìn chằm chằm như vậy. Rino sẽ sợ hãi đó." Bị Nanase nhìn chằm chằm Rino sợ hãi úp mặt vào người tôi. Tôi đưa tay lên xoa mái tóc màu nâu hạt dẻ giúp cô bé bình tâm trở lại.

"Gì thế... Không lẽ chỉ trong mấy ngày ngắn ngũi mà..." Mặt Nanase đỏ lên.

"Không phải những gì chị đang nghĩ đâu... đừng có đầu óc đen tối vậy chứ." Vì không tốt cho giáo dục trẻ con, nên tôi nheo mày ngăn Nanase nói tiếp.

"...Thật tốt vì cô bé này là người bình thường..." Nanase vuốt ngực lẩm bẩm nhưng rồi chị ta trừng mắt nhìn tôi "Này! Không lẽ nào, cô!"

Chậc! Não của Nanase nhạy bén hơn những gì tôi tưởng tượng. Quả không hổ danh là Đội Trưởng đội Kỵ Sĩ.

"Tôi đã bảo cô đừng tự ý hành động rồi kia mà!"

"Đợi đến khi chị xuất hiện. Cơn khát của tôi đã hủy diệt tòa thành này rồi." Tôi cố tình chọn những từ mạnh một chút đề ghìm chị ta xuống.

"...Nhưng... thôi... dù sao thì trông có vẻ như vẫn ổn, nên tôi sẽ không truy cứu vấn đề này nữa. Nhưng... nhưng... nhưng còn máu của tôi thì sao?" Có vẻ như Nanase đã bỏ cuộc, nhưng rồi đột nhiên chị ta lại dùng ánh mắt ngấn lệ hỏi tôi như vậy.

Tất nhiên là hiện tại tôi đã có nguồn máu rồi, không cần phải uống máu của Nanase nữa. Không phải chị ta cũng muốn như thế sao? Lúc nào chị ta cũng tỏ thái độ không phục khi bị tôi hút máu mà.

"Không cần nữa."

"...ể?... K-Không cần nữa? Cô đùa đúng không?" Nanase làm vẻ mặt thất vọng như vừa nhìn thấy địa ngục. Sao lại vậy?

"...vậy à... không cần nữa à... ề hề hề..." Trông Nanase cứ như người mất hồn. Chị ta nằm sụp xuống bàn. Tôi dường như có thể nhìn thấy linh hồn màu trắng của chị ta đang thoát ra từ miệng.

"Có lẽ nào... chị muốn tôi hút máu của chị?" Nanase quá phiền phức nên tôi chẳng vòng do mà hỏi thẳng luôn. Gần đây tôi bắt đầu cảm thấy, 'những người bị tôi hút máu' đều trở thành 'những người muốn được tôi hút máu'...

"Hả... chuyện đó... chuyện đó..."

"Rino, em vào thay đồ đi."

"Ừm." Rino gật đầu.

"Này! Quan tâm đến tôi một chút đi chứ!"

Khi Rino chạy khuất vào phòng thay đồ, Nanase bắt đầu nổi nóng.

"Vẫn còn trong câu hỏi mà nhỉ. Nếu chị không trả lời thì..."

"Đợi đã!" Nanase chặn họng tôi "Cô c-chắc chắn sẽ không thể thỏa mãn được với máu của trẻ con... Thật hết cách, chị gái trưởng thành như tôi sẽ cung cấp thêm máu cho cô vậy!"

Tại sao lại là thái độ bên trên? Phiền phức thật.

"..." Tôi không nói gì, đứng lên và vòng ra sau lưng chị ta.

"C-Cô đang tính làm gì vậy." Nanase cảnh giác nhìn tôi, nhưng tôi vẫn mặc kệ chị ta.

"...ực... ực... ực..." Không buồn nói lấy một câu, tôi ghim hai chiếc răng nanh vào cổ Nanase và bắt đầu hút máu.

"Đợ-... p-phải nói trước chứ... ưuuu..."

"Haa..." Tôi thở ra một hơi đầy thỏa mãn.

"...ha... ha... ha..."

Mặt Nanase lúc này đã đỏ lên như cà chín. Trông vẻ mặt đó của chị ta tựa hồ như người đang thưởng rượu trong suối nước nóng vậy. Chỉ có một câu trả lời duy nhất cho vẻ mặt này thôi, đây không phải là đang đau đớn, mà là đang vui sướng.

Không lẽ... Nanase là người có sở thích bệnh hoạn...? Mà, nếu chị ta có ý định cho tôi máu thì tôi vẫn sẽ vui vẻ nhận thôi. Lưng không thể đổi thành bụng mà.

Dorothy cuối cùng cũng đã thoát khỏi tầm mắt của Ruler. Ở gần Ruler, Dorothy không thể nào cảm thấy yên tâm. Một Wez có thể sử dụng lời nói để hủy diệt đối phương, Dorothy không cách nào an tâm được cũng là điều dễ hiểu. 

"Ừm, ừm, đến nơi rồi. Vậy ra đây chính là thành trì Thủy Điện, nơi Aqua đang cai trị à." Kyuu gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu hết toàn bộ. Mặc dù thật sự, đầu Kyuu hoàn toàn trống rỗng.

"Kyuu mau vào trong thôi." Sau khi nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài ban công trong tòa lâu đài mà hai người đã dịch chuyển đến, Dorothy thúc giục Kyuu.

Chỗ này chính là ban công nối liền đến phòng của Aqua trong lâu đài. Thành trì của Aqua được gọi là Thủy Điện. Nơi này đâu đâu cũng là nước. Những dòng nước chảy không theo bất kỳ quy luật nào. Có dòng nước chảy xuống thì cũng có dòng nước chảy ngược lên trời. Tòa lâu đài của Aqua nằm ở trên đỉnh cao nhất trong thành trì. Vì vậy, nếu không dịch chuyển đến nơi đây, Dorothy và Kyuu sẽ phải rất vất vả để đến được nơi này.

"Teina..."

Vừa bước vào bên trong, Dorothy nhìn thấy, Teina và Aqua đang nằm ườn ra trong phòng. Aqua có vẻ như đang đọc tài liệu. Còn Teina ôm lấy đôi chân trắng nõn của Aqua và nhỏ đầy dãi lên sàn. Mặt trời đã lên đến đỉnh rồi, vậy mà cả hai vẫn đang trong bộ đồ ngủ.

Dorothy thất vọng lắc đầu và ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó. Kyuu cũng bắt trước Dorothy lắc đầu và ngồi lên ghế.

Người có phản ứng đầu tiên là Teina. Nhận thấy hai người kia bước từ bên ngoài ban công vào và ngồi lên ghế sô pha, Teina dựng người dậy, chỉnh lại biểu cảm và ho một vài cái.

"Ô kìa, hai vị tiểu thư đến đây có việc gì vậy?" Vẫn trong bộ đồ ngủ méo lệch, Teina tỏ vẻ lịch thiệp, tạo dáng như một quản gia.

"Teina vẫn say mê Aqua như ngày nào. Dorothy luôn bận rộn quản lý thành phố. Teina không có việc gì khác để làm sao?" Ý Dorothy muốn nói là, tại sao tôi phải làm việc cực nhọc còn cô thì chơi chứ!

"Tôi đang thực hiện chính sách để con người tự quản lý. Quan trọng hơn, tôi phải ở bên cạnh tiểu thư Aqua và chăm sóc cho nàng ấy." Teina rót từ chiếc ấm không biết đã có ở đây từ bao giờ ra hai tách, rồi đặt trước mặt Kyuu và Dorothy. Bên trong tách là chất lỏng màu đỏ.

Vì trông có vẻ vẫn còn mới nên Kyuu và Dorothy tự nhiên như ở nhà nâng tách lên thưởng thức chất lỏng bên trong.

"Tóm lại là Teina đang trốn việc. Dorothy sẽ báo cáo với Alice."

"Thôi nào, đừng nghiêm túc như vậy chứ, thưa tiểu thư Dorothy. Tôi chỉ muốn ở cùng người thương của mình mà thôi, mong hãy hiểu cho tôi." Teina ngồi xuống ghế đối diện và nhún vai một cái.

"Bỏ qua chuyện đó đi. Hôm nay, Dorothy đến đây là để mượn Aqua." Dorothy định đi vào luôn vấn đề.

"Chuyện đó là không thể!" Teina chưa hỏi rõ lý do đã ngay lập tức từ chối. "Như tiểu thư Dorothy thấy đó, tiểu thư Aqua đang vô cùng bận rộn với sổ sách của lũ hải nhân."

"Đây là nhiệm vụ từ Alice." Dorothy chỉ đáp lại đơn giản như vậy thôi đã khiến biểu cảm cứng rắn trên khuôn mặt Teina đổ vỡ.

"N-Ngài Alice sao!? Gừ... Thế thì hết cách nhỉ. Chi tiết ra sao?"

"Pho lại tiếp tục bỏ trốn. Dorothy sẽ phải đến khu rừng đó để trồng lại mảnh rừng đã bị thiêu đốt. Vì vậy cần phải mượn sức mạnh của Aqua."

Kyuu ngồi bên cạnh gật gù. Thưởng thức chất lỏng màu đỏ trong tách bằng phong thái tao nhã.

"Lại là con nhóc Pho nghịch ngợm đó sao. Tôi thật chẳng muốn dính dáng gì đến nó. Bởi vì năng lực của tôi là thổ nên dường như chẳng thể giúp ích được gì trong chuyện này..." Thật hiếm khi Teina tỏ thái độ chán ghét như vậy khi đang ở rất gần Aqua.

"Tại sao không phải là chị Ruler. Dorothy nghĩ chỉ cần chị Ruler ra mặt, mọi vấn đề sẽ ngay tức khắc được giải quyết." Dorothy than phiền. Cũng giống như Teina, Dorothy chẳng muốn đụng chạm đến nhân vật kia.

Kyuu lại gật gù nhưng lần này hai mắt đã nhắm lại. Đang ngủ chăng? Một quả bóng vô hình phồng lên từ mũi Kyuu rồi lại xẹp xuống theo từng nhịp thở. Không còn nhầm lẫn nữa, vì cuộc nói chuyện quá nhàm chán nên sau khi uống cạn tách, Kyuu đã rơi vào giấc ngủ.

"Mong tiểu thư Dorothy đừng nói ra điều đáng sợ như vậy. Đại nhân Ruler chỉ xuất hiện mỗi khi đó là một vấn đề cấp bách thôi. Ai có thể quản lý được đại nhân Ruler ngoài ngài Alice chứ!" Dù vẫn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng Teina đang đổ đầy mồ hôi lạnh.

"...Chuyện là như vậy. Dorothy cần phải mượn sức mạnh của Aqua."

"Thế thì cho phép tôi được đồng hành cùng mọi người." Bình thường Teina đã không để Aqua ra ngoài một mình, đặc biệt lần này còn là đến gần Pho, thái độ của Teina trở nên nghiêm túc hơn hẳn mọi thường.

Như thể đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, Aqua rời mắt khỏi tập tài liệu "Teina- phải- ở- lại- đây- thay- tớ- giải- quyết- tài- liệu~" Cách nói chuyện của Aqua tương đối đặc trưng. Giữa từng chữ luôn có một khoảng kéo dài.

"Nhưng mà, chuyến đi này rất nguy hiểm. Tôi không thể để nàng đi một mình được!" Teina quyết không nhượng bộ.

"Tớ- giận- Teina- luôn- đấy~." Aqua ngồi vào ghế sô pha bên cạnh Teina. Biểu cảm vẫn rất thản nhiên và bình tĩnh.

"Hự..." Tựa như vừa bị đấm vào ngực, Teina ôm ngực rên rĩ. "Tiểu thư Dorothy, có thể cho tôi hai tuần để thuyết phục tiểu thư Aqua được không?"

Nghiêm túc chứ? Dorothy thầm nghĩ. Nhưng đồng thời...

"Được thôi. Dorothy cũng muốn nghỉ dưỡng ở thành phố của Aqua."

Nếu Alice có trách mắng, mọi tội lỗi sẽ tự động được đổ lên đầu Teina. Dorothy đã luôn phải bận rộn với công việc, xem như đây là một phần thưởng cho bản thân, Dorothy quyết định sẽ nghỉ dưỡng ở Thủy Điện trong 2 tuần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top