Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Giả thuyết

Còn 3 ngày nữa là đến ngày khai thác hầm ngục.

"Yuu, em muốn chị ra khỏi đây thật sao... Như vậy có ổn không đấy?"

"Chắc là không sao đâu. Em sẽ dùng ma thuật thuộc tính vô, thay đổi một chút hình dạng, như tóc hoặc là màu mắt của chị Zelie."

Vào đầu tuần sau, tôi sẽ tham gia vào một nhiệm vụ trọng đại. Khoảng thời gian vẫn chưa được xác định. Nghĩa là, tôi không biết khi nào mình sẽ trở về.

Tôi không thể bỏ mặc Zelie cũng như bọn trẻ trong một khoảng thời gian dài. Vậy cho nên, tôi quyết định sẽ đưa Zelie đến nhà trọ Bán Nguyệt để thay tôi chăm sóc Pola, Rino và Rio.

Về những đứa trẻ, tôi cũng đã giải thích cho Zelie. Cùng là một trong những nô lệ máu của tôi, Zelie không thể hiện một chút thái độ phàn nàn. Tôi còn nghĩ, đứng trên phương diện con người, Zelie sẽ cảm thấy nóng giận hoặc sợ hãi... nhưng có vẻ như Zelie chẳng bận quan tâm.

Thay vào đó...

"Vậy thì không phải lo nhỉ... A, nhưng không được ngủ cùng với Yuu nữa, chị sẽ cảm thấy rất cô đơn..."

Kể từ sau ngày hôm đó, hầu như mỗi ngày tôi đều đến chỗ của Zelie. Wez cũng giống như con người... cần phải được thỏa mãn nhu cầu mà.

"Vậy để em thử sử dụng ma thuật nhé. Ma thuật này em chỉ vừa mới học được từ sách ma thuật thôi. Vẫn chưa thử lần nào. Thành công hay không em cũng chưa biết."

Thật ra, tôi đã thử lên bản thân nhưng không hiệu quả. Có lẽ, Wez không thể chọn bản thân làm đối tượng phát động ma thuật.

"Em có thể thử lên chị. Chị tin em sẽ làm được!"

Giọng Zelie có vẻ phấn kích.

Tôi nhanh chóng phát động ma thuật thuộc tính vô để thay đổi màu tóc của Zelie.

Zelie có mái tóc màu màu vàng và cặp đồng tử đồng màu. Tuy không phải là màu vàng kim như tôi, nhưng mái tóc của Zelie cũng tương đối nổi bật.

"...Ồ... có vẻ như thành công rồi chị."

Sau khi tôi phát động ma thuật, mái tóc dài của Zelie từ màu vàng hóa thành màu hồng của hoa anh đào. Tôi phát động ma thuật thuộc tính vô tiếp theo, cặp đồng tử màu vàng giờ đây cũng đồng màu với mái tóc.

"Waaa~ Tuyệt thật. Có cảm giác như mái tóc này không thuộc về chị vậy!"

Zelie dùng hai tay nâng hai bên tóc lên và áp lên má mình.

Chỉ thay đổi màu tóc và mắt mà bầu không khí quanh Zelie đã thay đổi hẳn. Từ một chị gái trở thành một thiếu nữ. Cảm giác gần như vậy.

"Nếu chị để kiểu tóc hai đuôi giống em, hình tượng chắc hẳn sẽ khác hơn nữa."

Toàn thân không một mảnh vải, Zelie buộc một bên tóc lên trong khi môi đang ngậm dây buộc tóc còn lại. Hai sợi dây buộc tóc này là của Pola tặng cho tôi. Một cảm giác rạo rực khó tả gì đó đột nhiên dâng trào trong lòng ngực...

"Như vậy nhỉ... Em thấy sao?"

Cuối cùng Zelie cũng đã buộc xong hai bên tóc. Tôi bất giác nuốt khan một cái.

"...ực... trong rất hợp với chị... ừm... dễ thương lắm."

"Thật à! Em nói vậy chị vui lắm ấy. Nếu em thích... chúng ta hãy làm một lần nữa trong tình huống mới này nhé?"

"...ừm... nhưng lần này đến lượt em nhé..."

"...nếu em muốn vậy..."

Wez là một sinh vật rất dễ bị dục vọng hấp dẫn. Chắc chắn là như vậy rồi. Vốn dĩ, tôi đâu có hư hỏng như vậy...

"Đã quá trưa... quả nhiên em không thể không quay trở về nhà..."

Trong vòng tay của Zelie, tôi lên tiếng kháng nghị. Chúng ta đã như vậy từ suốt chiều tà hôm qua rồi...

"Hết hôm nay luôn nhé♥..."

"Không được! Em không thể bỏ mặc bọn trẻ quá lâu. Với lại, chị cũng phải đi cùng em đó. Cần phải giới thiệu chị Zelie với những đứa trẻ nữa."

"...hừm... đúng vậy nhỉ. Nhưng khi ra ngoài em gọi chị là Sherry nhé. Sử dụng tên Zelie sẽ ngay lập tức bị bại lộ đấy."

"Đúng vậy nhỉ. Hiện tại có rất nhiều kỵ sĩ đang đi tìm chị Zelie."

Sau ngày gặp anh thanh niên đẹp trai kia, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy kỵ sĩ đi quanh quẩn ở khu vực này.

Có lẽ nào, Zelie là một nhân vật quan trọng?

"Mà... dù sao thì chị cũng từng là hầu gái riêng của hoàng tử điện hạ... rất có thể điện hạ đã đưa ra yêu cầu tìm kiếm."

"Hầu gái riềng của hoàng tử!?"

Một thông tin quan trọng như vậy mà Zelie... không, Sherry nói như thể điều đó chẳng là gì.

"Ừm. Có vẻ như điện hạ có tình cảm với chị... nhưng chị chỉ xem điện hạ như... không có gì. Ban đầu, chị hướng đến vị trí hầu gái riêng cũng là muốn được phục vụ bên cạnh Công chúa... Mà, bây giờ chị đã gặp được Yuu rồi. Trong tim của chị chỉ có Yuu thôi đó♥"

Sherry hôn nhẹ lên môi tôi... Câu chuyện mà tôi vừa nghe cứ như thể bị nhiệt lượng trong đầu thiêu cháy. Tôi chẳng còn bận tâm đến thân phận của Zelie nữa.

"Đây là bộ trang phục em muốn chị mặc à? Trông nó có vẻ rất đắc nhỉ..."

Tự khi nào Sherry đã rời khỏi giường và đến bên cạnh chiếc ghế để trang phục.

Bộ trang phục Sherry đang cầm trên tay là bộ trang phục tôi đã tìm thấy trong một cửa tiệm quần áo kỳ lạ tại một con hẻm khả nghi ít người lui đến.

Bộ trang phục hay nói đúng hơn là bộ váy tôi đã mua có màu chủ đạo là màu hồng và màu đen. Trông khá giống phong cách Gothic.

"Về vấn đề tiền, chị Sherry không cần lo đâu. Trong nhỏ con thế này thôi, nhưng em rất mạnh đấy. Bắt nạt bọn ma vật một chút là lại kiếm được tiền ấy mà."

"Ahaha... Đúng như Yuu nói, em thật sự rất mạnh. Lúc đó, chị còn tưởng mình sẽ bị giết... Ồ, em còn mua cả đồ lót cho chị nữa à!?"

Biểu cảm của Sherry từ cười khổ chuyển sang vui tươi.

"...Bởi vì nó đi cùng bộ..."

"Hưm... Em còn biết được cỡ của chị nữa à..."

"Không... em chỉ giải thích thôi... là bà chủ cửa hàng chọn."

Không những thế, chỉ nhìn qua thôi, bà chủ cửa hàng đã đoán trúng được kích cỡ vòng một của tôi. Bà ấy và cả không khí của cửa hàng đều rất kỳ bí. Nếu có thể, tôi muốn tìm hiểu thêm một chút về cửa hàng đó.

"Nói vậy thôi... thật ra đây là sở thích của Yuu phải không? Em muốn chị mặc những thứ khơi gợi như thế này~"

"Làm-gì-có-chuyện-đó."

"Hễ~ Sao em lại không nhìn thẳng vào chị nhỉ. Mà thôi, không thể bỏ mặc bọn trẻ quá lâu nhỉ. Chị thay đồ xong, chúng ta sẽ cùng đi đến nhà trọ em nói nhé."

"...ừm..."

Thời khắc đã quá trưa. Mặt trời đã vượt qua khỏi đỉnh đầu. Tôi và Sherry rời khỏi tầng hầm. Để đảm bảo, Sherry choàng một chiếc áo choàng màu đen từ đầu đến chân bên ngoài bộ trang phục tôi tặng.

Chúng tôi đi mà không mang theo bất cứ thứ gì. Những vật dụng hay đồ dùng gì đó tạm thời sẽ để lại dưới hầm.

"Lâu lắm rồi mới được hít thở bầu không khí bên ngoài... cơ mà, hôi hám thật đấy..."

Hôi hám? À... Khu vực này có rất nhiều thứ mùi hôi trộn lẫn. Mùi hôi từ nước cống không được xử lý. Mùi hôi của xác động vật. Mùi hôi từ rác thải, và còn nhiều thứ mùi hôi khác nữa.

Có lẽ mũi tôi đã quen với những mùi hôi này rồi nên không còn cảm thấy khó ở nữa. Quen với điều gì đó cũng đáng sợ thật nhỉ.

"[Thanh tẩy]"

Đưa một tay lên, tôi ứng dụng ma thuật thuộc tính phong, làm mới bầu không khí.

"Mùi hôi biết mất rồi! Yuu, em làm được những việc như thế này sao!"

Trông Sherry có vẻ như đang rất phấn kích.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau đi đến nhà trọ Bán Nguyệt. Trên đường chúng tôi nói về những đề tài không đâu. Chẳng mấy chốc, đã đến được mục đích điểm.

Sherry dường như không thể hiện bất kì sự hiểu kỳ gì với nhà trọ Bán Nguyệt. Chắc hẳn, trước khi tấn công tôi ở bên ngoài, Sherry đã theo dõi tôi một thời gian và biết được tôi đang sống ở trong này.

"A... Cuối cùng chị Yuu cũng đã trở... N-Người này là ai vậy ạ?"

Vừa nhìn thấy tôi, biểu cảm của Pola tươi tắn như đóa hoa nở nhưng khi phát hiện ra Sherry đứng bên cạnh, nụ cười tươi tắn chợt méo sang một bên.

Trước khi tôi kịp mở miệng ra giải thích, Sherry cởi bỏ mũ áo choàng, đứng trước Pola và nhìn xuống.

Chưa dừng lại tại đó, Sherry còn đặt tay lên ngực đầy tự hào, nói.

"Là người yêu. Chị là Sherry, người yêu của Yuu!"

Người yêu!? Trên thực tế, tôi cũng không biết phải giải thích mối quan hệ giữa mình và Sherry ra sao. Số năm tôi sống bằng với số năm không có người yêu. Chính xác thì người yêu là gì?

Không không không, bây giờ không phải lúc để chạy trốn khỏi hiện thực.

Giữa Sherry và Pola tựa như nảy ra những tia lửa điện.

"Pola là em gái của chị Yuu ạ. Trước khi chị Sherry muốn trở thành người yêu của chị Yuu phải qua được nhãn xanh của Pola ạ!"

A, mọi chuyện đang dần trở nên phiền phức hơn. Tôi có thể đi ngủ được không nhỉ?

Cơ mà, tình huống này là cái quái gì thế?

Nhượng bộ một vài bước đi, Sherry là người yêu, Pola là em gái. Nhưng cũng đâu có lý do gì để hai người mới gặp mặt này đối đầu với nhau?

"Hai người có thể dừng ở đấy được không. Pola, chị đang muốn đi tắm. Em có thể chuẩn bị nước nóng cho chị được không?"

Đã hai ngày rồi tôi chưa vào bồn tắm. Trước khi tính đến chuyện gì khác, tôi cần phải làm sạch cơ thể với nước ấm. Dù đã trở thành Wez và bị thổi bay đến dị giới, thói quen đi tắm của người nhật trong tôi quả nhiên vẫn không thay đổi.

"Vậy thì chị cũng sẽ vào tắm. Chúng ta tắm cùng nhau nhé Yuu. Chị sẽ giúp em cọ sạch cơ thể. Kỹ thuật chị học được từ nghề hầu gái hẳn sẽ khiến Yuu hài lòng đó♥"

"...Đợi đã ạ! Chị Sherry cũng sẽ vào luôn ạ? E-Em mới là người phục vụ cho chị Yuu ạ. Làm ơn đừng cướp đi công việc của em ạ!"

Ể? Vẫn chưa kết thúc sao...

Tôi thật sự không thể quen được với cảm giác này.

"Vậy thì vào cùng nhau đi. Chị Sherry sẽ cho bé Pola thấy ai mới là người phục vụ tốt nhất và làm cho Yuu hài lòng."

Nói luôn kết quả nhé. Đó không phải là tắm. Ừm... tôi không thể giải thích thêm nữa.

"Em là người đã khiến chị Yuu rên nhiều hơn ạ!"

"Không! Là chị mới đúng!"

"Này! Hai người bình tĩnh lại được không!! Trẻ con đang ngồi ăn trưa ở bàn bên cạnh đấy!"

Tôi không phải đồ chơi của hai người. Làm ơn dừng lại đi!

"...uuu... xin lỗi chị Yuu ạ."

"Xin lỗi. Chị cư xử không giống người lớn chút nào."

"Haaaa... Vậy, chúng ta quay lại với chủ đề chính được chưa."

Tôi giải thích lại một lần nữa công việc sắp tới của mình. Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ giao lại việc quản lý chi phí và tiền bạc cho Pola. Sherry sẽ hỗ trợ cho Pola. Tôi mong rằng, trong lúc tôi không có mặt ở đây, mọi người có thể hòa thuận và giúp đỡ lẫn nhau.

"Chị đã hiểu được công việc của Yuu rồi. Mạo hiểm giả cũng vất vả không kém gì kỵ sĩ nhỉ. Nhưng nếu là Yuu thì chắc không cần phải lo đâu."

Sherry nói tiếp.

"Về hai đứa nhỏ và em gái Pola tự nhận. Yuu cứ giao cho chị. Không thể để trẻ con tự trông nhà được. Khu vực này trị an cũng rất kém."

Giữa hai người lại bắt đầu nảy ra những tia lửa điện. Tôi mặc kệ hai người này và đi đến chỗ Rino, Rio.

"Rino, Rio, chị sẽ phải đi công việc trong một thời gian. Chị Sherry sẽ thay chị trông mấy em. Hãy ngoan ngoãn và vâng lời chị ấy nhé."

"Ưm... mặc dù rất muốn ở cùng mama... nhưng Rino sẽ không đòi hỏi đâu. Rino sẽ vâng lời chị Sherry!"

Rino ngoan ngoãn đáp. Trên môi cô bé là nụ cười ngây thơ đặc trưng của trẻ con. Rất dễ thương.

"Vâng ạ. Em sẽ vâng lời chị Pola và chị Sherry. Cũng như sẽ chăm lo cho em gái Rino. Chị Yuu có thể yên tâm đi công việc ạ."

Ừm, quả nhiên Rio là một đứa trẻ rất nghiêm túc.

"Chị Sherry nhờ vào chị đấy. Em mong là chị sẽ hòa thuận với Pola hơn."

Tôi vỗ nhẹ vào vai Sherry đang đối đầu với Pola và nói khẽ vào tai chị ấy.

Còn hai ngày nữa.

Từ sáng sớm tôi đã dậy và ra ngoài mua những vật dụng cần thiết cho cắm trại bên ngoài.

Đến trưa, tôi đã mua đầy đủ những vật dụng và đồ dùng cần thiết. Kiểm tra lại thật kỹ cũng không thấy thiếu thứ nào. Sau đó, tôi chợt nhớ ra là vẫn chưa mua lương thực và thịt khô.

Hiển nhiên, tôi biết mình không cần đồ ăn của con người. Tuy nhiên, tôi không thể không ăn gì hoặc không mang theo đồ ăn trong suốt một quảng thời gian dài được. Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ đoàn thể. Chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Vậy nên, dù không ăn tôi vẫn mua và cho vào túi.

Tiện thể nói đến vấn đề lương thực của tôi luôn.

Vài ngày trước, tôi đã mua Sách ma thuật trung cấp và cao cấp. Tôi đã học được một vài loại ma thuật liên quan đến ma thuật thuộc tính phong của mình.

Ma thuật thuộc tính phong là loại ma thuật có thể tự do tự tại thao túng những ngọn gió. Hoặc nói cách khác, tôi có thể tự do tự tại thao túng không khí.

Tôi đã thử rút máu của Sherry cho vào một chiếc lọ, ứng dụng ma thuật thuộc tính phong biến môi trường bên trong chiếc lọ thành môi trường chân không, tôi còn phù thêm ma thuật bảo quản thuộc tính vô.

Kết quả, sau một vài ngày, máu vẫn không có bất kì biến đổi nào và vẫn giữ nguyên được độ tươi mới như khi vừa cho vào lọ. Như vậy, tôi đã đảm bảo được lương thực trong chuyến hành trình.

Ngoài lề, những chiếc lọ tôi dùng giống với những lọ potion bán trong cửa hàng. Trên đường nếu có dùng khả năng bị nghi ngờ cũng sẽ rất thấp.

Đã mua đầy đủ những thứ cần thiết, tôi trở về một chuyến để ăn trưa (uống máu). Sau khi đã làm ướt cổ họng, tôi dự định sẽ ra ngoài thêm một chuyến, có một vài ma thuật mới mà tôi muốn thử. Vừa đúng lúc bước ra khỏi cửa, tôi đụng mặt Nanase đến nhà trọ tìm mình.

Cả hai chúng tôi cùng đi ra bên ngoài.

"Luyện tập ma thuật à! Vậy để tôi đi cùng với cô nhé."

Nanase có vẻ còn hăng hái hơn cả tôi.

Đến khu đất trống, tôi vẫn thường dùng làm nơi luyện tập, trong rừng Chạng Vạng, để Nanase đứng cách xa một khoảng, tôi bắt đầu phát động ma thuật.

Đầu tiên là [Phong Hộ].

Như tên gọi, toàn thân tôi sẽ được bao bọc với một lớp ma thuật thuộc tính phong màu xanh lá nhạt.

Hiện tại, tôi đang mặc bộ trang phục mạo hiểm giả trung cấp, để kiểu tóc đuôi ngựa.

Bên trên bộ trang phục của tôi hiện lên một lớp vỏ bọc màu xanh lá nhạt có hình dạng như bộ giáp phục của kỵ sĩ. [Phong Hộ] đã xuất hiện đúng với hình dạng tôi tưởng tượng trong đầu.

"Thật ghét phải thừa nhận. Chiến lực hiện giờ của tôi không thể phá bỏ được ma thuật phòng ngự của cô."

Tôi đã để cho Nanase dùng toàn lực tấn công [Phong Hộ] nhưng nó dường như chẳng nhận được một chút sát thương nào.

Lượng MP tiêu tốn là 1MP. Nếu muốn nó cứng cáp hơn nữa, tôi có thể rót thêm MP vào. Chưa kể, tôi còn có thể dùng ma thuật thuộc tính vô, cường hóa thêm độ bền và cứng cho nó.

Tiếp đến là [Phong Kiếm].

Không cần giải thích dài dòng, [Phong Kiếm] chính là một thanh kiếm được hiện hình hóa từ ma thuật thuộc tính phong.

Bình thường chỉ cần vung một đường kiếm nhẹ đã có thể thổi bay cả một rừng cây. Tôi đã phải điều chỉ MP rất nhiều lần mới có thể kiềm chế được sát thương và phạm vi tấn công của nó.

Trong tay tôi bây giờ là một thanh katana màu xanh lá nhạt. Phạm vi tấn công là bán kính một mét phía trước. Tôi vẫn chưa sử dụng thử ma thuật thuộc tính vô như [Gia tăng độ sắc] hoặc [Tăng cường sát thương].

Cuối cùng là [Phong Dực].

Sau lưng tôi xuất hiện một đôi cánh giống cánh đại bàng màu xanh lá nhạt. Hai bên giày cũng xuất hiện hai chiếc cánh nhỏ.

Tất nhiên, tôi có thể bay lên bầu trời với đôi cánh này. Vận tốc, càng rót vào nhiều ma lực sẽ càng bay nhanh hơn. Vì bên ngoài đã có [Phong Hộ] nên không còn lo ngại bị ma sát với không khí.

Đây chính là [Trang bị] hiện tại của tôi. Vừa tiết kiệm MP lại vừa mang tính chiến đấu cao.

[Phong Hộ] - [Phong Kiếm] - [Phong Dực], tôi đã tóm gọn chúng lại thành những cái tên dễ đọc. Trên thực tế, đây đều là tập hợp của những loại ma thuật thuộc tính phong vô cùng phức tạp. Toàn bộ đều là kết quả do tôi ứng dụng công thức ma thuật được viết trong sách ma thuật.

Ba loại ma thuật mới do tôi sinh ra nếu là người bình thường có lẽ sẽ phải tiêu hao rất nhiều ma lực mới có thể phát động được. Tôi là Wez thông thạo thuộc tính phong, cộng thêm kiến thức có được từ tiền kiếp, nên mới có thể dễ dàng phát động được loài ma thuật phức tạp này. Con người chắc chắn sẽ không thể tái hiện được cả một bộ [Trang bị] như thế này.

Bất giác tôi nhìn sang Nanase, chị ta cũng đang nhìn tôi bằng một cặp mắt vô hồn. A cha, có lẽ tôi làm hơi quá rồi.

Trước khi thử ứng dụng [Trang bị] trong thực chiến, tôi sẽ nói về một vài giả thuyết đọc được trong sách ma thuật trung và cao.

Về cơ bản thứ gọi là ma lực chính là dòng máu chảy trong cơ thể con người. Không nói đến lượng ma lực của từng cá nhân có liên quan gì với máu. Đúng với nhận định ban đầu, có rất nhiều loại cấm thuật sử dụng máu làm trung gian.

Cũng có những loại ma thuật cấm kỵ đánh đổi bằng một phần cơ thể nhưng dường như nó cũng có mối liên hệ mật thiết với máu. Trong sách cũng chỉ viết mơ hồ với những loại ma thuật cấm kỵ, chủ yếu là muốn cho người đọc biết chúng có tồn tại mà thôi.

Điều tôi đang muốn nói ở đây là, lý do Wez cần phải hấp thụ máu của con người. Hiện tại, mọi thứ cũng chỉ là giả thuyết tôi nghĩ ra thôi. Cũng có thể chính xác hoặc cũng có thể không.

Tạm thời quay trở lại với việc hấp thụ máu. Khi Wez hấp thụ máu của con người, lượng MP tiêu hao bên trong Wez sẽ được phục hồi. Như vậy có thể chứng minh, máu chính là vật chứa của ma lực.

Tiếp theo đây sẽ là những giả thuyết vô cùng mơ hồ.

Tôi đang cho rằng, cơ thể của ma vật chính là một khối ma lực. Khi ma vật bị tiêu diệt khối ma lực là cơ thể của ma vật sẽ bị nén lại thành một viên ma thạch.

Lý do tôi nói đến ma vật sẽ nằm ở phần tiếp theo.

100% là suy đoán thôi, nhưng tôi nghĩ bản chất cơ thể của Wez chính là một khối Ma lực. Như vậy có thể giải thích vì sao Wez không thể tự gây tổn hại lên cơ thể của bản thân. Chính vì đồng một loại ma lực nên không thể phá vỡ được liên kết ma lực của bản thân.

Ma lực có rất nhiều loại. Chỉ nói đến nguyên tố cũng đã có rất nhiều loại nguyên tố thuộc tính rồi.

Dựa trên thông tin về cấm thuật ở trên. Tại sao lại có những nghi thức cần phải hi sinh một phần cơ thể trong khi lại có những loại nghi thức chỉ cần máu làm vật trung gian?

Theo tôi nghĩ, đó chính là nồng độ ma lực.

Giữa con người, ma vật và Wez có nồng độ ma lực hoặc khái niệm ma lực khác nhau.

Ma lực của con người và ma vật có thể can hệ lẫn nhau. Trong khi đó, ma lực của con người và ma vật lại không thể can hệ vào ma lực của Wez.

Nộng độ, khái niệm, hoặc dùng một từ dễ hiểu hơn là [Hệ ma lực]. Con người và ma vật cũng như các loai sinh vật nằm trong cùng hoặc gần bằng hệ ma lực với nhau. Tuy nhiên hệ ma lực của Wez lại là hệ ma lực bao quát hơn – hệ ma lực nằm bên ngoài và bao phủ trên toàn bộ những hệ ma lực còn lại.

Một ví dụ đơn giản.

Con người là trái đất. Ma vật là mặt trăng. Wez sẽ là mặt trời.

Vì trái đất và mặt trăng nằm bên trong hệ mặt trời. Vậy nên, trái đất và mặt trăng không thể tác động đến mặt trời.

Hệ ma lực của Wez cũng tương tự như vậy. Chính vì thế, khi hút máu con người, Wez mới có khả năng chuyển hóa hệ ma lực của con người thành của bản thân.

E rằng, không chỉ riêng con người, tôi còn có thể hút máu của động vật để khôi phục ma lực. Chỉ khi giả thuyết trên là đúng. Quan trọng là hương vị, so với động vật, hệ ma lực từ máu của con người phù hợp với hệ ma lực của Wez hơn.

Đại khái thì đó là những gì mà tôi và tôi thứ hai đã bàn luận với nhau trong khi tìm hiểu về nguôn gốc của ma lực trong sách ma thuật.

Giờ thì, mang bộ [Trang bị] này vào thực chiến nhỉ.

Vừa đúng lúc [Phong Định Vị] của tôi vừa bắt được hình dáng của một vài con ma vật.

Là ba con ếch màu tím. Chúng to khoảng hai mét. Hình như gần đây có đầm lầy nhỉ. Bọn nhớp nháp này có lẽ là đến từ đó. Tôi không rõ hệ sinh thái của khu rừng Chạng Vạng này ra sao, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện những loại ma vật lưỡng cư hoặc sống dưới nước như thế này.

Con đầu tiên tôi đá nhẹ một cú. Con thứ hai tôi ban cho một quả đấm. Con thứ ba tôi vung một đường katana. Ba con để lại ba viên ma thạch mà chưa kịp có một màn biểu diễn.

Trong sách ma vật toàn thư, mấy con ếch này hình như có thể tấn công bằng lưỡi và phun axit nhỉ. Không chỉ riêng bọn này, tôi chưa từng nhìn thấy con ma vật nào sử dụng kỹ năng trước mình, toàn bộ bọn chúng đều hóa thành ma thạch trước khi nhích một bước.

"Yuu... cô làm gì mà đột nhiên bay đi thế... nhanh quá... tôi còn tưởng sẽ không... đuổi kịp đấy...!"

Lúc tôi nhặt ba viên ma thạch cho vào túi, Nanase xuất hiện trong bộ dạng thở hổn hển.

A, tôi đã quên mất chị ta vẫn còn ở đây.

"Chị đâu cần đuổi theo tôi, tôi định quay về đó ngay mà."

"...Nếu là vậy... thì hãy nói ngay từ đầu đi chứ...!"

Nhưng Nanase cũng thật cừ vì đã đuổi được đến đây sau tốc độ của tôi vừa rồi. Nể tình chị ta đã cất công đến đây, chuyến về, tôi sẽ đưa chị ta về cùng.

"Ể... C-Cô làm gì vậy!?"

Tôi bế Nanase theo kiểu công chúa. Vì chiều cao kiêm tốn của mình nên cảnh tượng này hơi khó miêu tả bằng lời.

"Yên tâm đi. Tôi sẽ đưa chị về. [Phong Thuẫn]."

"Yên tâm bằng cách nào chứ! Đừng nói cô tính bay bằng tốc độ như hồi nãy nhé...?"

"Yên tâm đi. Đã có [Phong Thuẫn] rồi."

"Yên... Yáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....."

Đã có [Phong Thuẫn] tôi rót thêm ma lực vào [Phong Dực] và bay một mạch về đến cổng thành Ethalina. Nhầm đề phòng trường hợp khẩn cấp, tôi muốn biết, mình có thể bay thẳng về nhà trong bao lâu. Vừa rồi chính là thí nghiệm.

Tuyệt. Dù khoảng cách tương đối xa, nhưng chưa đến 1 giây, chúng tôi đã quay trở về điểm xuất phát.

"À... ủa... chuyện gì vừa diễn ra vậy... sao chúng ta lại ở cổng thành..."

Nanase ngơ ngác nhìn quanh. Đối với chị ta, có lẽ chỉ bằng một cái chớp mắt.

"Tôi đã bận rộn suốt từ buổi sáng rồi, tính để ngày hôm sau mới luyện tập ma thuật tiếp."

"Vậy à..."

Tôi đặt Nanase xuống mặt đất. Trông vẻ mặt chị ta như thể vừa bỏ cuộc điều gì đó.

"Nhân tiện, tuần sau tôi có công việc phải vắng nhà một thời gian. Chị không cần đến nhà trọ Bán Nguyệt để tìm tôi đâu."

Người của đoàn kỵ sĩ đang đi tìm Zelie, tôi không muốn Nanase đụng mặt Sherry. Hình dạng và phong thái của Sherry khác hoàn toàn với Zelie, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn.

"K-Không cần cô phải nói. Kể từ tuần sau, công việc của tôi cũng sẽ trở nên rất bận rộn..."

Nanase tức giận hét lên nhưng rồi biểu cảm của chị ta lại ngay lập tức chùng xuống.

"Không được gặp tôi nên chị cảm thấy cô đơn à?"

"Hả? Ai lại cô đơn chứ!"

Biểu cảm của Nanase một lần nữa hóa thành kinh ngạc. Có lẽ đã trúng tim đen. Khuôn mặt của chị ta dường như còn thành thật hơn cả lời nói.

"Tôi tính tặng cho chị cái này... nhưng có vẻ như chủ của mày không cần mày rồi."

Tôi lấy từ trong túi ra một con thỏ bông. Thật ra đây là món quà bà chủ tiệm quần áo đã tặng cho tôi khi tôi mua bộ trang phục của Sherry. Tôi nói chuyện với con thỏ bông màu đen đang ngồi trên lòng bằng tay, và liếc nhìn Nanase.

"Tôi nhận. Tôi nhận được chưa!"

Nanase chụp lấy con thỏ khỏi lòng bàn tay tôi. Ôm thỏ bông vào trong lòng như thể để tôi không giành lại được. Dù sao tôi cũng hữu ý để chị ta giành được nó, nên tất nhiên là tôi không giật lại rồi.

Có dịp khác tôi sẽ thử hỏi bà chủ về thú bông. Chỉ có một con, tôi không thể chỉ tặng cho mỗi Rino mà không tặng cho Pola và Rio được.

"Hôm nay tôi không có ý định uống máu của chị đâu đó."

"Gì chứ! Tôi đến tìm cô đâu phải chỉ riêng chuyện đó đâu. Đừng có hiểu nhầm đấy!"

Vẫn ôm trong lòng con thỏ bông, Nanase hét lên. Mặt chị ta đỏ như bạch tuộc luộc. Tôi không nhịn được mà bật cười.

"...Tôi chỉ nói đùa thôi mà..."

"C-Cười g-gì chứ!"

Chúng tôi tiếp tục như vậy cho đến khi vào bước vào bên trong cổng thành.

Bên trong thành trì, bầu trời cũng đã khoác lên lớp áo chiều tà. Tôi và Nanase chia tay nhau ở trước nhà trọ Bán Nguyệt. Chị ta đúng là một con người tử tế. Dù biết sức mạnh của tôi ra sao, vẫn đưa tôi về đến tận nhà.

Còn một ngày nữa.

Hôm nay tôi quyết định dành ra một ngày để bắt nạt... luyện tập ma thuật và chiến đấu với lũ ma vật.

Nện bọn ma vật tiện thể kiếm thêm tiền sinh hoạt cho Sherry và bọn trẻ. Tóm lại, mục đích của ngày hôm nay là như vậy.

Thời khắc đã quá trưa, chiếc túi chứa ma thạch đã bị lấp đầy. Hết cách, tôi đành sử dụng qua chiếc túi dự phòng và cho chiếc túi ma thạch đã đầy vào balo.

Treo trên lưng tôi là chiếc balo mới. Chiếc balo này là để dùng trong chuyến hành trình ngày mai.

"Mà... cũng huyền bí thật nhỉ... dù có tiêu diệt bao nhiêu, bọn ma vật vẫn tiếp tục sinh sôi."

Kể từ ngày đầu tiên đi săn cho đến hiện giờ, tôi đã tiêu diệt được một số lượng không nhỏ ma vật. Thế nhưng, mỗi ngày ra ngoài đều có thể tìm thấy bọn chúng.

Khu vực này tuần trước tôi đã săn sạch ma vật, vậy mà tuần này số lượng của bọn chúng đã hồi phục lại trở lại.

Mà, có suy nghĩ cũng vô ích. Vì đám này sẽ biến thành tiền nên chẳng có lý do gì để tôi ngừng bắt nạt chúng.

Đối với lũ ma vật yếu nhớt này, tôi chỉ kích hoạt mỗi [Phong Kiếm]. Thỉnh thoảng tôi vẫn kích hoạt cả bộ [Trang bị] để luyện tập nhưng tôi cũng kích hoạt đơn lẻ nhầm phòng bị cho những trường hợp bất khả kháng chỉ có thể sử dụng từng loại.

Ngoài lề, tôi có thể bay thẳng đến hầm ngục, quét sạch lũ ma vật, tiện thể khai thác tài nguyên mang về. Tuy nhiên, nếu làm vậy, chắc chắn tôi sẽ trở thành đối tượng bị cảnh giác.

Nhiệm vụ lần này là do Công chúa của Ethalina phát lệnh. Và là nhiệm vụ đoàn thể. Nghĩa là nhiệm vụ lần này có một độ khó nhất định. Nếu tôi đơn thân hoàn thành nhiệm vụ này, hiển nhiên sẽ mang lại rất nhiều chuyện phiền phức.

Thế nên, chẳng có lý do gì để tôi làm vậy cả.

Tập trung vào luyện tập nào.

Vẫn còn nửa buổi nữa.

Kết quả, tôi đã lấp đầy luôn chiếc túi dự phòng bằng ma thạch.

Trên đường về, tôi ghé sang Hội, đổi tiền từ hai túi ma thạch vừa kiếm được. Vì hăng hái hơn moi khi, số lượng ma thạch thu thập được trong ngày hôm nay nhiều gấp bốn lần.

"Chị biết cô bé không bình thường. Nhưng cô bé thật sự bất thường nhỉ."

Cặp đồng tử của chị Rapius rơi vào trạng thái vô hồn khi nhận hai chiếc túi lấp đầy ma thạch từ tôi.

"Với thành tích này, không sớm thì muộn cô bé cũng sẽ bị triệu tập đến yết kiến ở lâu đài thôi."

Chị Rapius vừa đếm ma thạch vừa lẩm bẩm gì đó, tôi vờ như không nghe thấy gì.

"Vâng. Đây là số Etan ngày hôm nay của cô bé."

Xem nào... tổng cộng là 35 đồng vàng. 35 đồng vàng!?

35 đồng vàng là 3500 Etan. Cũng tương đương với khoảng 350.000Yen (70 triệu VNĐ). Tức là bằng với lương tháng của nhân viên văn phòng...?

Tôi đã không suy nghĩ nhiều về chuyện này... Tôi thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy trong một ngày sao?

Không còn ví dụ nào rõ hơn nữa cho thấy quy luật cá lớn nuốt cá bé. Ở thế giới này, có sức mạnh là có tất cả. Trong khi bao nhiêu con người ngoài kia một ngày còn không đủ ba bữa ăn, tôi chỉ cần nện lũ ma vật là đã có được cuộc sống ấm no dư dả.

"Thật đáng tiếc. Nếu cô bé là đàn ông, có lẽ chị đã nhắm vào cô bé rồi đó. Làm nghề này cũng chỉ mong tìm được trụ cột gia đình."

Chị Rapius thở dài trong khi đưa cho tôi xem qua bảng tính toán.

Tôi chẳng biết nói gì nên chỉ cười khổ đáp lại.

"Ngày mai có mặt ở đây lúc chuông thứ sáu vang lên chị nhỉ?"

"Vâng. Đúng vậy. Nghe nói cô bé là chiến lực chủ chốt trong nhiệm vụ lần này nhỉ. Cô bé tuyệt với thật đấy. Không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ, trước khi gặp cô bé chị còn không tin vào câu nói đó đấy chứ."

Bằng một cách nào đó, tôi hiểu ngầm chị Rapius bảo tôi là đứa lùn...

"Vậy ngày mai em lại đến."

"Vâng. Tạm biệt. Hẹn mai gặp lại nhé."

Chị Rapius phẩy phẩy tay. Tôi đánh gót và rời khỏi tòa nhà Hội.

Vậy là đã sắp đến chuyển hành trình rồi.

Vẫn còn hơn nửa ngày nữa, chưa gì tôi đã cảm thấy phấn kích rồi.

Người ta thường nói, trước khi đi du lịch ngoại khóa ở trường, sẽ phấn khởi đến mức không thể ngủ được. Trước kia tôi không hiểu được cảm giác của mấy người đó, nhưng hiện tại tôi đã phần nào hiểu được cảm giác này.

Nào, về nhà nghỉ ngơi và chuẩn bị cho chuyến đi ngày hôm sau thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top