Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Chuyển động ngầm

Giá như tôi biết kiềm chế hơn...

Đi thẳng vào kết luận, tôi đã hút máu Radeus đến khi anh ta bất tỉnh nhân sự chỉ vì để thỏa mãn cơn khát. Tại sao tôi lại không thể nhẫn nhịn chứ? Trong khi đã uống chừng ấy máu!? Quả nhiên, đây chính là bản chất của Wez sao?

Mà thôi, dù vẫn còn tiếc nuối nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì... kệ vậy. Hè!

Nhưng mà... tệ rồi đây. Kể từ hôm đó, Radeus bắt đầu cảnh giác với tôi. Có vẻ như anh ta không nhớ những gì xảy ra trước khi bất tỉnh, nhưng thức dậy trong lều của tôi cũng đã đủ khiến Radeus ngờ vực.

Tất nhiên, tôi đã dùng ma pháp trị liệu để chữa trị vết cắn trên cổ Radeus. Tuy vậy, sức khỏe của anh ta cũng không thể hồi phục được như ban đầu. Chắc hẳn anh ta phải đang cảm thấy chóng mặt hay nhức đầu gì đó. Mặt anh ta cũng tương đối xanh xao.

Không cần nói cũng biết, tôi đã hút một lượng máu không ít từ Radeus. Vậy mà... tôi vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Tuy cơn khát đã được làm dịu đi, nhưng tôi lại càng muốn hút thêm máu. Cảm tưởng nó giống như là, sau khi uống hoặc ăn thứ gì đó thì lại muốn uống nước để thanh tẩy vị giác vậy.

Wez chỉ có thể uống máu. Càng uống máu lại càng muốn uống thêm máu nữa. Thế là... một vòng tuần hoàn vô cùng tồi tệ được hình thành.

Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi thật sự sẽ trở thành một con nghiện suốt ngày chỉ nghĩ đến máu. Và mặc dù hiểu được rất rõ vấn đề của mình, nhưng tôi lại không thể ngăn cản bản thân.

Trong ngày thứ hai của chuyến hành trình, tôi vẫn tiếp tục đấm nát lũ ma vật ngán đường và say sưa trong thứ rượu hảo hạng mang tên bạo lực. Đến giờ cắm trại, tôi lại một lần nữa mượn cớ ra ngoài đi tuần và tiếp tục bắt nạt ma vật.

Tuy nhiên, thứ gì cũng có giới hạn. Bạo lực không giúp tôi giải tỏa cơn khát. Dù tôi đã uống rất nhiều máu vào hôm qua. Nhưng, cũng giống như khát nước. Đã là một hiện tượng sinh học hiển nhiên thì không thể ngăn cản được.

Vậy nên hiện giờ, tôi đang núp trong một bụi cây ở khu vực rừng gần thành trì. Lý do là để quan sát đám mạo hiểm giả ra vào cổng thành. Song chọn ra một mục tiêu thích hợp.

Tại sao tôi không vào trong thành trì? Cũng đơn giản thôi. Vào đó, tôi bắt buộc phải trình ra thẻ mạo hiểm giả. Nghĩa là, hành tung của tôi sẽ bị lưu trữ lại.

Thêm nữa.

Hiện tại, tôi đang tham gia vào một nhiệm vụ quan trọng. Ít nhất sẽ không trở về trong vòng một tháng. Một đứa đang thực hiện công việc như tôi đột nhiên xuất hiện ở cổng thành, ngoài đáng ngờ ra thì chẳng còn gì khác.

Ngược lại nhé.

Nếu là ở bên ngoài, tôi có thể tự do và tùy ý, thỏa thích làm những việc mình muốn. Chẳng hạn như... đó có là săn bắt đám người mạo hiểm giả đi nữa.

Dù gì, mạo hiểm giả cũng là một nghề cần phải đối diện với nguy cơ mất mạng. Không sớm thì muộn chúng cũng sẽ rơi vào dạ dạy của lũ ma vật tạp nham (thành kiến?). Vậy thì, trở thành bữa ăn của tôi có khi còn vinh dự hơn ấy chứ.

Trên thực tế, tôi chẳng có lý do gì để nhân nhượng với con người. Tuy nhiên, vì tôn trọng bọn chúng, nên dù cảm thấy không cần thiết, tôi vẫn tìm ra một lý do hợp lý để tự thỏa hiệp với bản thân.

Lộng ngôn?

Ệ... làm gì có chuyện đó. Cái cớ của tôi chuẩn thế cơ mà...

Khụ khụ. Tóm lại, nguồn máu hiện giờ của tôi sẽ được cung cấp bởi những mạo hiểm giả tốt bụng.

A, tìm thấy con mồi ngon rồi. Hoan hô~

Hai mắt tôi sáng lên khi đã tìm được đối tượng hợp ý. Tôi từ tốn theo sau chúng. Con mồi tôi chọn là một nhóm hai người. Tôi không chọn những nhóm bốn năm người là vì tôi chưa nghiện nặng đến mức ấy.

Con mồi tôi chọn là nhóm một nam một nữ. Tôi đã chấp nhận máu của đàn ông rồi, nên chẳng còn vấn đề gì nữa. Rình rập chúng từ xa, tôi kích hoạt [Phong Kết Giới] để xóa đi toàn bộ hiện diện của mình.

Hình như chúng đang nói gì đó.

"Kết thúc buổi đi săn ngày hôm nay. Anh muốn mở một quán ăn. Em có muốn trở thành bà chủ quán không?"

"Thật chứ... Cuối cùng thì giấc mơ của chúng ta cũng đã thành hiện thực... Tất nhiên là... em rất sẵn lòng rồi..."

G-Gì cơ... Tôi nhận ra cơ thể mình đang run rẩy vì vui sướng. C-Có lẽ nào đó... là flag tử trong truyền thuyết?!

Gượm đã nào. Gì cơ... sau khi kết thúc chuyến đi săn này, bọn chúng sẽ tích đủ tiền để mở một quán ăn? Nghe có vẻ hạnh phúc đấy nhỉ. Tôi dường như có thể mường tượng ra được hình ảnh một quán ăn ấm cúng. Người chồng đứng nấu ăn trong bếp, còn người vợ niềm nở đón khách ở quầy.

Giả như tôi là một con ma vật, biết đâu tôi sẽ có một chút gì đó hứng thú với quán ăn sắp được khai trương kia. Nhưng đáng tiếc làm sao khi tôi lại là Wez. Ngoài chính bọn chúng ra thì tôi chẳng có hứng thú với món ăn nào khác. Nếu muốn nguyên rủa, tôi mong bọn chúng sẽ tự nguyền rủa chính mình. Hãy trách số phận của chúng vì đã xui xẻo gặp tôi.

"Ngươi là kẻ nào, tại sao tại chặn đường bọn tôi!"

"Choàng áo đen kín từ đầu đến chân... trông người đó đáng nghi quá anh..."

Tôi phóng ra trước mặt chúng khi đã xác nhận xung quanh không có con người. Đồng thời phát động [Phong Kết Giới] bao phủ khu vực nơi chúng tôi đang đứng.

"...mau chạy thôi!"

"Ừm... Ui đau quá!"

"Gì thế này! Có một bức tường vô hình ở đây à?"

"K-Không chạy được sao..."

Cơ mặt của tôi giãn ra. Tôi đang nhoẻn miệng cười trước dáng vẻ sợ hãi của bọn chúng.

"Tên áo đen kia! Mục đích của ngươi là gì... nói mau!"

Nhận thấy không thể chạy được, tên đàn ông đứng chắn cho cô gái và chìa mũi kiếm về phía tôi. Một khung cảnh như thể được lấy từ trong phim ra vậy. Làm cho tôi cảm động đến mức muốn tra tấn hành hạ chúng luôn.

"Tất nhiên là để đẩy lũ con người các ngươi xuống địa ngục rồi. Ta chính là hiện thân của những ma vật đáng thương đã bị con người các ngươi giết hại...."

Tôi tùy tiện hù dọa bọn chúng. Dù sao thì chúng cũng đã chết rồi. Nói gì mà chẳng được. Với lại, tôi vẫn chưa nghĩ ra được thiết lập thú vị hơn.

"Hiện thân của ma vật...?"

"K-Không thể nào..."

Tên đàn ông nghi ngờ. Nhưng cô gái lại có vẻ tin vào những lời vừa rồi.

Thấy cô gái thành tâm sợ hãi nên tôi định sẽ giải quyết thật nhanh gọn để chúng không bị đau. Hơn nữa, khoảng thời gian đi tuần là có hạn. Nếu về quá trễ, tên đội trưởng và Radeus sẽ lại đến tìm tôi. Radeus thì không sao...

"Đ-Đừng đến đây! Tôi sẽ chém đó!"

"....Hức hức..."

Sợ đến khóc sao? Phản ứng của cô gái được đó. Tôi sẽ từ từ uống máu cô ta sau khi xử lý tên đàn ông.

"Bước một bước nữa thì đừ................."

Tôi dùng tay không để bắt lấy lưỡi kiếm bổ xuống đầu mình. Tựa như một cục đất sét, tôi nắn lưỡi kiếm thành miếng trứng cuộn. Ừm, trông có vẻ ngon đấy, chỉ khi nó không phải là kim loại.

Tên đàn ông chết lặng.

Vứt thanh kiếm đoạt từ tay của tên đàn ông sang một bên, tôi nhanh nhẹn rút ngắn khoảng cách cuối cùng và ghim răng nanh vào cổ hắn. Vẫn chưa hù dọa thỏa mãn đâu, nhưng cổ họng tôi đã đến giới hạn rồi. Chẳng còn gì quan trọng hơn giải tỏa cơn khát nữa.

Ực. Ực. Ực. Ừm... Không ngon? Là bởi máu của tên này vốn đã dở tệ? Hay vì Radeus là trường hợp đặc biệt? Chung chung thì vị vẫn có thể tạm nuốt được. Nhưng dù có phóng đại cũng chẳng thể gọi là ngon.

Đưa mắt nhìn ra sau, tôi thấy cô gái đang ôm miệng kinh hãi. Hai bên má là hai dòng nước mắt. Ban đầu tên đàn ông còn cố gắng kéo tôi ra, khi đã bị mất máu quá nhiều, hắn từ từ đổ xụp xuống. Ở khoảng cách này, tôi càng được nhìn thấy rõ ràng hơn khuôn mặt hoảng sợ của cô gái kia.

Ực ực ực. Chụt chụt chụt. Tôi hút cạn những giọt máu cuối cùng của tên đàn ông. Hắn ta trút hơi thở cúi cùng trong tư thế khụy gối.

"...phù~" Thở ra một hơi thỏa mãn.

Cô gái cố lếch mông về sau vài centimet. Dù sao thì cũng chẳng thể chạy được, tôi không màng đến cô gái, bắt đầu lục lọi túi đồ của tên đàn ông.

A, đây rồi. Những lọ potion. Có tổng cộng là 5 lọ. Thế này thì cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng có còn hơn không. Tô đổ hết chất lỏng bên trong lọ potion rồi tiến đến chỗ cô gái.

Cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt sợ sệt như nhìn thấy quái vật. Bị nhìn như vậy chỉ càng khiến tôi muốn bắt nạt cô gái hơn. Một tay cầm lọ potion rỗng, tay còn lại của tôi nắm lấy cổ tay cô gái. Cô gái không phản kháng mà chỉ run lên trong kinh sợ.

Gặm. Tôi cắn vào cổ tay cô gái khiến máu chảy ra. Nỗi sợ hãi của cô gái tăng vọt. Vừa tận hưởng biểu cảm tuyệt vọng kia, tôi vừa rót đầy lọ potion từ máu chảy ra ở vết cắn. Khi đã chứa đầy 5 lọ potion cũng là lúc đôi mắt của cô gái mất đi thần sắc.

Dường như đã từ bỏ toàn bộ hi vọng, ánh mắt ấy trở nên vô hồn. Tôi không khỏi cảm thấy hưng phấn. Tôi liên tục cắn vào cổ, cổ tay, đùi và ngực của cô gái. Tôi sẽ nát trang phục của cô gái, và ghim răng nanh vào khắp mọi nơi có thể cắn được trên cơ thể để hủy hoại đi hình dáng quyến rũ của cô gái khi bị nhấn chìm trong tuyệt vọng.

Bình tâm trở lại, từ cơ thể của cô gái đã mất đi hơi ấm. Có vẻ như cô gái đã ngưng thở từ lâu, dù vậy tôi vẫn không ngừng lăng mạ thân sát của cô gái. Nếu là tôi của ban đầu, có lẽ tôi đã thấy kinh tỏm với hành động của chính mình. Thật không ngờ rằng, không chỉ cơ thể mà cả tâm trí lẫn linh hồn của tôi đều đã trở thành Wez.

Nhìn xuống những vết cắn trên làn da trắng bệch của cô gái, tôi cảm thấy thỏa mãn đến kỳ lạ. Cơ mặt của tôi đang giãn ra, môi cong lên một nụ cười tàn độc.

Một tác phẩm đẹp tuyệt trần như vậy nếu hủy đi mà không cho người khác chiêm ngưỡng thì sẽ thật phí phạm. Tôi dùng ma pháp thuộc tính phong để nghiềng tên đàn ông thành bụi thịt nhưng cô gái thì để nguyên như vậy.

...Về thôi nhỉ.

Xong việc, tự nhiên cảm xúc của tôi tuột hẳn xuống. Tôi chẳng còn cảm thấy hứng thú gì với khối thịt đã từng là cô gái.

Ngày hôm sau tôi thức dậy trong niềm sảng khoái dâng trào. Hôm qua tôi đã cướp đi hai sinh mệnh của con người, nhưng điều đó chỉ khiến dục vọng chất chứa trong tôi được giải tỏa. Tôi còn tưởng mình sẽ nằm mơ thấy ác mông, vậy mà... đừng nói đến hối hận, cả cảm giác tội lỗi tôi cũng chẳng có.

Xem ra, cả tinh thần lẫn thể xác của tôi đều đã hoàn toàn trở thành một con quỷ máu lạnh vô tình rồi.

Cũng giống như diệt một con kiến hoặc một con bọ, tôi chẳng cảm nhận được một chút tội lỗi nào khi làm điều tương tự với con người.

Vả lại, tôi không thể quên được khuôn mặt sợ hãi của bọn chúng, không thể quên được cảm giác thỏa mãn khi đẩy chúng xuống cái đáy của tuyệt vọng, không thể nào quên được hương vị của mạng sống lụi tàn...

E hem... tóm lại, chuyến đi săn của tôi chỉ mới bắt đầu thôi. Vỗ tay vỗ tay~

Trong phòng Guimas ở chi nhánh Hội phía nam.

"Lại tiếp tục phát hiện thi thể của mạo hiểm giả ạ. Nữ giới để lại rất nhiều vết tròn nhỏ trên thân xác, còn nam giới thì bị hủy hoại tàn nhẫn bằng rất nhiều cách. Cả hai đều có đặc điểm chung là bị rút cạn máu ạ."

Pavel ôm đầu. Nghe xong báo cáo từ cô cháu gái Lina, đầu ông như thể bị đập mạnh bằng búa tạ. Từ lúc phát hiện ra hai nạn nhân đầu tiên, chỉ mới hai tuần trôi qua... mà đã xuất hiện hơn hai mươi mạo hiểm giả bị giết hại.

Là do ma vật? Không... nhìn vào cách thức giết người tàn nhẫn, chỉ có thể liên tưởng đến những tên sát nhân hàng loạt bệnh hoạn.

Rút toàn bộ máu trong cơ thể. Nữ giới để lại những vết tròn kỳ lạ trên cơ thể như một tác phẩm nghệ thuật. Nam giới bị hủy hoại và nghiền nát đến mức không thể nhận dạng.

Mà vật không sở hữu trí tuệ, khả năng chúng là hung thủ rất rất thấp. Vậy thì... có kẻ nào đó đang thực hiện hành vi giết người ngoài kia? Nhưng nếu là vậy, kẻ đó bắt buộc phải sở hữu khả năng phi thường.

Đã hai tuần trôi qua từ khi vụ án đầu tiên được phát giác. Đội Trinh sát đến từ cung điện và Đoàn kỵ sĩ cũng đã bắt tay nhau tiến hành điều tra. Dù vậy, vẫn chưa tìm thấy bất kì một dấu vết nào của tên sát nhân. Trừ phi hắn có thể bay trên trời và xóa đi sự hiện diện của bản thân. Bằng không, kẻ đó tuyệt đối không thể nào thoát khỏi vòng vây săn tìm của đội Trinh sát hoàng gia và Đoàn kỵ sĩ.

"Lina, cô hãy tiếp tục nghe ngóng thông tin từ Đoàn kỵ sĩ và đội Trinh sát. Nếu có tiến triển gì mới ngay lập tức báo cáo cho ta."

"Vâng. Tôi đi ngay ạ." Cúi đầu kính cẩn, Lina rời khỏi phòng Guimas.

Đợi cánh cửa đóng hẳn lại, Pavel thở dài. Ông cầm bảng báo cáo điều tra lên và dán mắt vào những dòng ghi chép trên đó.

(Cứ như thể là chẳng hiểu được mục đích. Hung thủ làm điều này là vì cái gì chứ?)

Mạo hiểm giả bị mất tích khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Mạo hiểm giả bị ma vật giết hại. Từ trước đến nay đã xảy ra không ít vụ việc liên quan đến nhân mạng. Nhưng nếu hỏi rằng đã có bao nhiêu trường hợp giết người, thì câu trả lời sẽ là không có trường hợp nào cả. Con người không đủ dư dả để làm những điều như vậy.

Lấy thử mốc mười năm về trước. Đường lớn, đường đã được chỉnh sửa, đường được nhiều người sử dụng thì không vấn đề gì. Đường thú, đường mòn hoặc đường vắng rất thường xảy ra cướp của giết người. Thế nhưng, sau sự kiện [Tận thế] tám năm về trước, đừng nói đến giết người, cả trộm cướp cũng đã biến mất.

Đương nhiên, không thể nói là hoàn toàn không có vụ án giết người. Chẳng hạn như trường hợp của Moru. Cô ta giết hại đồng đội cũng chỉ vì tình thế bắt buộc. Mặc dù có những phương thức hay hơn, nhưng em gái Sisia của cô ta đang ở trong tình trạng nguy cấp, cô ta không thể không có tiền để chữa trị cho em gái của mình.

Tuy nhiên đó chỉ là một con số rất rất nhỏ thôi.

Vì có cùng một [kẻ thù], vì có cùng một [nỗi sợ]. Dù vẫn không thiếu những thành phần [chỉ biết đến mình] như đám quý tộc nhát gan. Thế nhưng, lúc này đây, con người lại đang đoàn kết với nhau hơn bao giờ hết.

(Không phải vì báo thù. Cũng không phải vì tư lợi của bản thân. Vậy thì hung thủ giết người vì điều gì?)

Rút cạn máu của nạn nhân.

Thực ra, Pavel đã có câu trả lời ngay từ đầu rồi. Chỉ là ông không muốn nghĩ đến trường hợp ấy.

(Đã hai tuần rồi. Giờ này, chắc hẳn mọi người cũng đã đến được Làng kim loại.)

Đúng vậy, mọi người đã đến Làng kim loại. Sau đó còn có hầm ngục [Mỏ khoáng]. Nghĩa là, [nó] cũng đang đi cùng mọi người. Trừ phi có thể bay lượn trên bầu trời...

(Thôi... Ta không muốn nghĩ đến trường hợp đó.)

"Có lẽ... chuyện này đã đến được tai Công chúa Sophie. Không biết ngài sẽ nghĩ thế nào về chuyện này..."

Pavel thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài bầu trời đã khoác lên mình bộ trang phục sắc đỏ cam.

Ta đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được mọi thứ.

Cầm trên tay bảng báo cáo từ đội trinh sát, ta thở dài chán nản.

"Con người chẳng qua cũng chỉ là thức ăn và đồ tiêu khiển à..."

Ta thật sự đã quá ngây thơ và thiếu đề phòng khi nghe tin [Thứ đó] đã nhận nuôi ba đứa trẻ mồ côi.

Ta định sẽ từ từ quan sát và đưa [Thứ đó] vào Đoàn kỵ sĩ. Sau đó sẽ nhờ Wynna nghiêng cứu và tìm ra điểm yếu.

Nhưng dựa trên những thông tin ta nắm được, [Thứ đó] dường như chẳng có điểm yếu.

Hiện tại, [Thứ đó] đang ở hầm ngục [Mỏ khoảng]. Nội việc có thể đến được nơi đó đã là một vấn đề nan giải. [Thứ đó] còn có thể tự do di chuyển qua lại giữa khoảng cách 10 ngày đường chỉ trong tích tắc... E rằng, cho dù có tìm thấy điểm yếu, con người cũng chẳng thể đối đầu.

...Tuy vậy, ta vẫn chưa bỏ cuộc.

Chắc hẳn phải có cách gì đó.

Nói thật, ngay từ đầu ta đã không tính đến chuyện loại trừ [Thứ đó]. Điều ta muốn là kéo thứ đó về bên mình. Cho dù thành trì có bị [Thứ đó] thống trị đi chăng nữa.

Ta đã mất lòng tin vào lời tiên đoán sau sự việc này. Dù vậy, ta vẫn phải tiếp tục tin vào nó.

Thế nhưng, từ bây giờ... ta không thể tiếp tục dùng biện pháp nhẹ nữa...

"Viria, mau đến đây."

"Có chuyện gì ạ, thưa công chúa?"

"Gửi lá thư này đến Đại kỵ sĩ Raphael cho ta".

"Vâng ạ. Thần sẽ ngay lập tức chuyến thư đến."

Viria, hầu gái riêng ta tin tưởng nhất cúi đầu rồi rời khỏi phòng.

(Cùng diễn một vở kịch nào.)

[...sinh mệnh sẽ thay ngươi kiểm chứng.] à...

Sinh mệnh của ta chính là Thành trì Ethalina này.

"Nữ thần cũng thật biết trêu đùa con đấy...ha ha ha..."

Shurica gọi tên khu rừng này là [Hộp Lợn]. Ma vật sẽ không ngừng được sinh sôi trong phạm vi kết giới bao phủ khu rừng. Và những con ma vật này sẽ được dùng để nâng cấp chất lượng của con người.

(Kết cục... đã tốn hơn hai tuần để thuyết phục Teina.)

Kyuu hiện đang nghỉ ngơi bên trong tòa tháp sau khi [Dịch chuyển không gian] đưa Dorothy và Aqua đến [Hộp Lợn]. Chắc là vì khoảng cách quá xa nên Kyuu đã sử dụng hết toàn bộ MP.

(Để Kyuu nghỉ ngơi một chút chắc sẽ hồi phục lại ngay. Quan trọng hơn...)

Dorothy nhìn vào túi hạt giống đã nhận từ Alice.

(Trước khi đi tìm Pho, Dorothy sẽ phải cùng Aqua cải thiện lại đất và trồng chỗ hạt giống này.)

Hiện tại, Aqua đang đi lòng vòng thám hiểm trong tòa tháp. Aqua chưa đến [Hộp Lợn] lần nào, vì vậy Aqua khá tò mò với kiến trúc bên trong tòa tháp.

Dorothy đã từng đến đây một lần vì nhiệm vụ. Lúc ấy, Dorothy đã bắt được rất rất nhiều con người cấp độ cao và đưa đến cho Alice. Khi đó, Dorothy đã lở tay phá hủy cả một vùng rừng trước tòa tháp.

Thành thật mà nói, Dorothy không muốn đến chỗ này thêm một lần nào nữa. Nội cái tên [Hộp Lợn], Dorothy đã không muốn gọi rồi.

(Dorothy có cảm giác như đang trở thành một con lợn khi ở đây...)

Không hiểu vì lý do gì mà Dorothy lại rất ghét ở nơi này.

(Mau chóng tìm Aqua. Cải thiệt lại đất, trồng hạt giống và rời khỏi...)

...Pho nữa.

"Pho đang ở đâu. Dorothy không muốn đối với Pho. Nhưng đây là công việc của Dorothy. Dorothy sẽ dùng hết sức lực."

Dorothy nhìn ra cửa sổ của tòa tháp. Bên ngoài là bầu trời vàng cam đáng ghét.

Alice đã bắt đầu hành động.

"Hô hô, vậy là Dorothy đã được cử đến đây để bắt ta về~"

Mọi chuyện đang dần trở nên thú vị.

"Cô bé của ta. Ta không ngờ cô bé lại mạnh mẽ và tràn đầy tham vọng như vậy. Nếu là cô bé, rất có khả năng cô bé sẽ đánh bại được Dorothy."

(Vậy nên, ta sẽ kéo cô bé vào cuộc chiến này. Cô bé sẽ là một mảnh ghép lý tưởng để loại trừ Dorothy.)

Dorothy là [cái gai] lớn nhất.

"Loại trừ được Dorothy. Đồng nghĩa với việc, ta có thể bắt đầu kế hoạch hoàn mỹ của mình~"

(Ruler nguy hiểm nhất. Nhưng với tính cách đó, Ruler chắc chắn sẽ không cản trở ta.)

[Con quái vật] đó rất tự tin. Cũng đúng thôi, vì [nó] là tuyệt đối. Đúng như tên gọi [Ruler], [Con quái vật] đó chính là luật lệ của thế giới.

"Ta không ngơ ngơ đến mức... đi đối đấu với Ruler."

Nếu có thể phong ấn [Con quái vật] đó thì sẽ tốt biết bao.

Alice chắc chắn sẽ không cho phép điều đó xảy ra.

Thoạt nhìn, Ruler hoàn toàn không có khe hở. Thế nhưng, điểm yếu của cô ta lại chính là Alice.

(Đánh bại Alice là điều bất khả thi. Nhưng biến Alice thành một mảnh ghép hoàn mỹ lại là chuyện khác.)

"Mà... Trước hết là Dorothy. Và cô bé. Hãy cùng chơi một trò chơi nhé~♪"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top