Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Cơ chế phòng vệ

Hừ. Hóa ra Pho cũng chỉ có như vậy. Chỉ có thể vừa lẫn trốn vừa hồi phục, kéo dài trận chiến nhằm rút ngắn tinh thần, thể lực và ma lực của đối thủ. Nếu như đối đầu một cách trực diện, sẽ giống như thế này đây. Dorothy nhìn vào Pho đang cầu xin tha mạng ở dưới mặt đất, không khỏi cảm thấy nực cười.

Ngay từ ban đầu kết quả của trận chiến này đã sáng tỏ như ban ngày. Dù nói là có thể hồi phục Ma lực, nhưng nếu Dorothy biến cả khu rừng này thành tro tàn, mất đi nguồn hồi phục, sớm muộn gì Pho cũng sẽ rơi vào tình huống giống như hiện tại. Suy cho cùng, mộc cũng không thể thắng được hỏa. Đây chính là một quy luật tự nhiên. Mà đã là quy luật tự nhiên thì không thể chống lại.

Từ tốn nghe hết lời cầu xin tha mạng của Pho, Dorothy cảm thấy mãn nguyện. Dorothy quyết định sẽ kết thúc Pho trong một đòn. Mặc cho đối phương có đáng ghét đến đâu, bộ dạng hiện tại vẫn là quá thảm hại.

Một Pho luôn nhìn Dorothy bằng ánh mắt đối địch, lúc nào cũng âm mưu loại trừ đi mạng sống của Dorothy, hiện đang phơi bày ra bộ dáng thất bại thảm hại.

Mặt này Dorothy muốn tiếp tục thưởng thức dáng vẻ thảm hại của kẻ thù, mặt khác lại muốn kết thúc thật nhanh vì chẳng thể nào đoán được Pho sẽ giở trò gì tiếp theo.

Trong đầu nghĩ vậy, Dorothy tập trung ma lực xuống bàn chân. Nhiệt độ lan truyền từ trung tâm và khuếch đại ra bên ngoài. Cảm nhận được một lượng ma lực mạnh mẽ đang tập trung ở dưới lòng bàn chân, Dorothy hạ quyết tâm sẽ kết thúc đối thủ trong một đòn. Nhiệm vụ của Dorothy là mang Pho trở về Ma điện. Tuy nhiên, cơn nóng giận nhất thời đã che mờ lý trí của Dorothy. Và cũng chính vì thế, Dorothy mới dễ dàng rơi vào cái bẫy của Pho.

Ngay đúng vào thời khắc chỉ còn một khoảng cách ngắn chưa đến vài centimet trước khi lòng bàn chân được bao bọc trong Ma lực của Dorothy giẫm xuống đè bẹp bộ não, từ cơ thể Pho đột nhiên phát ra một thứ ánh sáng vô cùng chói lóa. Thật chất, đối thủ mà từ đầu đến giờ Dorothy đối đầu không phải là Pho, nhưng trước ánh sáng quá chói mắt kia, Dorothy chỉ có thể dùng cả hai tay để che mặt lại. Dorothy hoàn toàn không có đủ thời gian để nhận ra sự thật trên. Ma lực tập trung bên dưới lòng bàn chân cũng bị phân tán.

"Cơ chế phòng vệ – Kích hoạt."

Một giọng nói không bao gồm cảm xúc tựa như máy móc vang lên. Dorothy không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Và cả Pho ẩn nấp từ xa quan sát trận đánh cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

"...Chói ghê~ Tuy không hiểu gì hết. Nhưng vụ này có vẻ thú vị rồi đây~" Mặc dù việc này nằm ngoài dự liệu của Pho. Nhưng chắc hẳn là thú vị khỏi bàn rồi. Rút ngắn khoảng cách, Pho tìm cho mình một vị trí đắc địa, ngồi xuống và quan sát trò hay.

Mặt khác, Dorothy bị ánh sáng đẩy lùi. Từ giữa trung tâm của thứ ánh sáng chói chang ấy, Dorothy có thể cảm nhận được một nguồn Ma lực thuần khiết cực đại đang tuôn tràn ra. Tắm mình trong thứ Ma lực không ngừng đổ ra ấy, Dorothy không khỏi ảo giác rằng mình đang bị hành hung bởi bạo lực. Lùi một bước rồi lại lùi thêm một bước nữa, trong vô thức Dorothy đã tìm cách tránh xa khỏi nguồn Ma lực ở phía trước.

"Đã kích hoạt thành công cơ chế phòng vệ. Bước tiếp theo – xác định vị trí của kẻ thù – tiếp hành loại trừ."

Ánh sáng tan biến. Chẳng mấy chốc, Dorothy đã lấy lại được tầm nhìn. Tuy nhiên, do vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, nên hình ảnh ở trước mắt khá mờ nhạt. Thế nhưng, chỉ như thế cũng đủ khiến Dorothy nhận ra, "thứ" ở trước mắt không hề bình thường.

Xuất hiện bên dưới ánh sáng chính là một thiếu nữ trắng toát. Thiếu nữ này chuyển động lơ lửng giữa không trung. Trên mình khoác một bộ váy trắng xóa. Từ sau lưng thiếu nữ mọc ra ba đôi cánh trắng tinh cân bằng ở hai bên. Ở phần đầu, bên trên mái tóc bạch kim dài mượt lấp lánh như vì sao là một chiếc vòng tỏa ra ánh sáng tựa hồ những mũi tên.

Thiếu nữ sở hữu một cặp đồng tử sắc hoàng kim vô hồn. Ở trung tâm của cặp đồng tử ấy là một vòng tròn màu đỏ. Chiếc vòng màu đỏ xuất hiện ở hai bên mắt này mang lại cảm giác bất an cho những kẻ rơi vào tầm ngắm của nó.

Hiện tại, sóng lưng Dorothy đang lạnh toát khi bị cặp mắt vàng kim kia khóa chặt.

Sau đó, giọng nói như máy móc tiếp tục vang lên. Dorothy nuốt khan. Đợi cho đến khi giọng nói máy móc kia kết thúc, trên tay thiếu nữ trắng toát đột nhiên xuất hiện một cây phủ thương. Cây phủ thương này như thể được bao bọc bên trong ánh sáng... hoặc nói đúng hơn là nó được hình thành từ vô số hạt ánh sáng.

"Nhanhh!"

Dorothy còn chưa kịp chớp mắt, cây phủ thương đã để lại dư ảnh ở trước tầm mắt. Đừng nói đến việc phân tích sức mạnh của kẻ thù, né tránh đòn tấn công bất thình lình vừa rồi đã là quá sức đối với Dorothy rồi.

Phải chạy thôi. Dorothy vứt đi tinh thần chiến đấu và đồn hết tâm trí vào việc bảo toàn mạng sống. Mặc dù không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Vậy nhưng, Dorothy cần phải thông báo chuyện này cho Alice. Nếu để thứ này xuất hiện ở Ma điện, tất cả sẽ bị hủy diệt.

Nỗi sợ hãi và cảm giác nóng vội rỉ rả trong lòng, Dorothy quay gót chân, hướng tấm lưng mình về phía thiếu nữ trắng toát. Trong cơ thể Dorothy vẫn còn sót lại 1/2 lượng ma lực, thế nhưng Dorothy quyết định sẽ tiêu tốn hết lương ma lực này cho việc chạy thoát.

"Đã biến mất...?"

Đồn hết ma lực vào lòng bàn chân, Dorothy phóng thẳng một đoạn về phía trước. Nhân lúc vẫn chưa đáp đất, để xác định trạng thái của kẻ thù, Dorothy quay đầu lại. Tuy nhiên, thiếu nữ trắng toát đã không còn ở vị trí ban đầu.

"...Không... thể... nào..."

Ngay cả Dorothy cũng không hiểu được chuyện gì vừa diễn ra. Dorothy không nghi ngờ gì về tốc độ của bản thân. Nhưng khi nhận ra thì đã là quá muộn. Ngọn phủ thương không biết tự khi nào đã đâm thủng lồng ngực Dorothy.

"...Không... Dorothy... không muốn... chết..."

Dorothy là Wez. Là một tồn tại thượng đẳng hơn bất kì loài sinh vật nào khác. Điều này mang ý nghĩa, Dorothy sẽ không thể bị đánh bại bởi bất cứ loại sinh vật thấp kém nào. Chính vì vậy, Dorothy chưa từng thật sự cảm nhận được sự sợ hãi.

Nhưng bây giờ thì khác, nỗi sợ đang dâng trào và lấp đầy tâm trí Dorothy. Mới một vài phút trước, Dorothy vẫn còn nắm trong tay quyền được giết và cảm thấy nực cười khi Pho cầu xin tha mạng. Thế mà hiện tại, Dorothy lại đang ở vị trí ngược lại. Quả là trớ trêu.

"...Làm ơn... Aaaa..."

Tầm nhìn đã trở nên mờ nhạt của Dorothy chuyển từ cây phủ thương đang xuyên thủng lồng ngực mình lên biểu cảm vô sắc thái của thiếu nữ trắng toát. Trong thoáng chốc, ý nghĩ cầu xin tha mạng xuất hiện trong tâm trí Dorothy. Tuy nhiên, trước khi kịp thốt nên lời, chiếc cổ thon gọn của Dorothy đã bị thiếu nữ trắng toát ghim cặp răng nanh sắc nhọn vào.

Cùng với cảm giác đau đớn chưa từng được nếm trải là nỗi nhục không thể miêu tả bằng câu từ. Dorothy chưa từng hồ nghi về vị trí của bản thân. Dorothy có thể khẳng định bản thân chính là kẻ đi săn. Thế nhưng vào giờ phút này, vị trí đó đã bị đảo lộn.

Nhục nhã, đau đớn, sợ hãi, những cảm xúc này trộn lẫn vào nhau. Dorothy chẳng thể làm được gì khác ngoài chấp nhận hiện thực. Ực ực ực và ực, sau mỗi một tiếng "ực" của thiếu nữ trắng toát, Dorothy có cảm giác rằng sinh mệnh của mình đang bị rút ngắn.

Không chỉ sinh mệnh, cả ma lực và sức mạnh cũng đang dần bị thiếu nữ trắng toát cướp đi. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, toàn bộ mọi thứ hình thành lên Dorothy đều đổ vỡ. Sự tự tin, ký ức, lòng tự tôn của kẻ đi săn, ngọn lửa có khả năng thiêu đốt và biến mọi thứ thành tro tàn, tất cả tất cả đều bị cướp đi. Chẳng mấy chốc, cơ thể Dorothy phát sáng và tan biến vào hư vô.

Từ một vị trí cách đó không xa, Pho đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc.

"Quá nhanh quá nhanh quá nhanh... cái quái gì thế...."

Trong mắt Pho, quá trình vừa rồi chỉ diễn ra trong vòng khoảng tầm 30 giây. Dorothy chạy bất thành, bị xuyên thủng và tan biến. Nó diễn ra quá nhanh. Lẽ ra Pho phải cảm thấy thú vị mới đúng, thế nhưng, lúc này Pho lại đang run rẩy và bất giác ôm chặt vào một thân cây.

"Híii...."

Ánh mắt của thiếu nữ trắng toát đang hướng về Pho. Dù đang ở một khoảng cách tương đối xa nhưng Pho có ảo giác như vậy. Mình sẽ bị giết mất!

Tuy nhiên, chẳng có điều gì xảy ra sau đó. Pho chỉ đang tự hù dọa bản thân mình. Thay vì để tâm đến Pho, thiếu nữ trắng toát hướng mục tiêu về phía những con ma vật xuất hiện sau tiếng ồn từ dư chấn của một vài phút trước.

"Phù... C-chuồn thôi..."

Trước khi rời đi, Pho ngoảnh mặt lại lần nữa.

".......Chơi dại rồi..."

Đám ma vật đã biến mất.

"...Quyết định rồi... lần tới nếu có gặp lại nhau, chắc chắn mình sẽ lấy lòng cô bé...."

Tại một căn phòng nọ, tiếng vỡ cốc vang lên.

"Dorothy đã bị giết?!"

Alice đánh rơi chiếc cốc trên tay khi nghe thấy chất giọng thông báo máy móc phát ra trong đầu.

"Thật ra đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Không lẽ là Pho? Con bé đó hư hỏng đến mức như thế sao? Alice rầu rỉ ôm đầu.

Sau một vài phút trầm lặng nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Người bất ngờ chạy đến phòng Alice chính là Ruler. Nhìn thấy Ruler vội vả xuất hiện cùng với [Quản thư] trên tay, không cần hỏi Alice cũng biết là chuyện gì.

"Trang giấy của Dorothy đã biến mất!"

"...Biến mất?"

Không phải bị cháy hoặc mất hết chữ mà là biến mất ư? Những câu nghi vấn hiện lên, nhưng bây giờ có nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích.

"...Chủ nhân... đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"

Ruler đóng cửa phòng lại và bước đến trước mặt Alice. Được cho là sở hữu khả năng mạnh nhất [Thần ngôn], vậy nhưng Ruler vẫn không thể giấu được vẻ bất an khi nhìn thấy nét mặt trầm lặng của Alice.

"Dorothy đã bị giết."

"...Không thể... là ai có khả năng làm được một chuyện như vậy chứ... ạ?"

"Vẫn chưa biết được..." Alice thở dài "...Có nghĩ cũng vô ích, cứ hỏi Dorothy là được."

"Nhưng mà..."

Ruler không hiểu Alice đang nói gì.

"Không sao không sao. Dù các em có chết bao nhiêu lần, ta vẫn có thể khiến các em sống lại."

Có điều, như thế sẽ tiêu tốn rất nhiều RP. Alice thì thầm trong bụng.

"Ngài có thể làm được một chuyện như vậy sao..."

"Chỉ là không có cơ hội sử dụng đến mà thôi. Dù sao đi nữa, ta cũng là người đã tạo nên các em mà."

Một màn hình không gian ba chiều hiện lên trong tầm mắt Alice. Ngoài Alice ra, không ai có thể nhìn thấy màn hình này. Và đây cũng chính là kỹ năng của Alice – [Ma kiến].

"Vậy, để em đi chuẩn bị-"

"Không cần đâu. Chuẩn bị phòng triệu hồi sẽ rất tốn thời gian."

Alice đưa tay lên ngăn Ruler lại.

Bình thường khi thực hiện [Ma kiến], Alice sẽ sử dụng phòng triệu hồi. Nó như một nghi thức nhằm xây dựng hình ảnh thần bí của kỹ năng này. Tuy nhiên, đây không phải là lúc để màu mè hoa lá.

Alice tập trung vào bảng [Ma kiến] hiện ra ở trước mắt.

[Dorothy

Phục hồi 10% - 10.000 RP

Phục hồi 50% - 50.000 PR

Phục hồi 100% - 100.000RP

RP: 55.000]

(Năm mươi lăm nghìn RP à. Đây là thành quả trong suốt ba năm nay... nghĩ mà thấy rầu. Nhưng không thể không sử dụng được.)

Thở dài trong lòng, Alice tập trung ý niệm vào [Phục hồi 10%]. Ngay sau đó, một lượng Ma lực khổng lồ hình thành giữa không gian. Chẳng mấy chốc, một hình hài trong giống con người đã được hình thành.

"Tuyệt quá..."

Dù đã nhiều lần chứng kiến nghi thức này nhưng Ruler vẫn không khỏi cảm thấy thán phục.

Một phút trôi qua, nghi thức hoàn thành, xuất hiện ở đó chính là một Dorothy trong hình hài của một đứa trẻ 4-5 tuổi. Mái tóc đỏ ngắn đến cổ. Khuôn mặt tròn trịa của trẻ con. Chiều cao cũng chỉ tầm 100 centimet.

"...Trông khá nhỏ nhỉ?"

"Khoảng vài năm sau sẽ trở lại như bình thường thôi."

Cặp mắt đang nhắm nghiền của Dorothy phiên bản trẻ con dần mở ra.

Trong một thoáng Dorothy không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với mình. Tuy nhiên, khi nhận ra Alice đang ở phía trước, cô bé bắt đầu òa khóc và chạy đến ôm Alice.

Alice cũng nhẹ nhàng đón lấy Dorothy.

"Alice... Dorothy đã rất sợ hãi... rất sợ..."

"Không sao nữa rồi. Bình tĩnh lại đi nhé. Em có thể kể cho ta biết là chuyện gì đã xảy ra không?"

Vừa vuốt ve tấm lưng nhỏ bé, Alice vừa từ tốn hỏi.

"Không biết nữa. Dorothy không biết..."

"Hừm... Vậy em đã nhìn thấy những gì?"

Alice thay đổi câu hỏi. Tay vẫn tiếp tục vuốt ve để khiến Dorothy bình tĩnh trở lại.

Giọng nói đã hoàn toàn trở thành trẻ con của Dorothy lại một lần nữa run rẩy vang lên.

"Ánh sáng... Một cô gái trắng toát đã xuất hiện... trên đầu có chiếc vòng... sau lưng là ba đôi cánh... vũ khí cũng là ánh sáng..."

Dorothy cố gắng nhớ lại và tường thuật ngắt đoạn những gì mình đã nhìn thấy.

(Ánh sáng?! Không lẽ nào...)

Thế giới này đã từng tồn tại hai vị chủ thần. Vị thần sở hữu Ma lực Ánh sáng – Nữ thần Anna. Và vị thần sở hữu Ma lực Bóng tối – Ma thần Ena. Nữ thần Anna mang lại hòa bình và Ma thần Ena mạng đến hỗn loạn. Có hòa bình thì có hỗn loạn. Đây chính là cách thế giới vận hành. Và cũng chính là cách cán cân sức mạnh được cân bằng.

Thế nhưng, vào 8 năm về trước. Nữ thần Anna đã bị Ma thần Ena đánh bại. Không những thế, Ma thần Ena còn tham lam hấp thụ Ma lực của Nữ thần Anna nhằm tăng cường sức mạnh của bản thân. Tuy nhiên, cũng vì thế Ma thần Ena đã bị chính Ma lực Ánh sáng mà mình hấp thụ phong ấn. Thật mỉa mai.

Mặt khác, Nữ thần Anna sớm đoán được bản thân sẽ thất thủ trong trận chiến Thần Ma. Đồng thời, Nữ thần Anna cũng định trước được, nếu không còn bản thân, thế giới này sẽ sụp đổ. Chính vì vậy, Nữ thần Anna đã tạo dựng lên Wez (World End Zone – Hộ thần canh giữ vùng tận thế) – Alice – như một [Cơ Chế Phòng Vệ] của thế giới này.

Thoạt nhìn, Wez chính là sự tồn tại đe dọa tồn vong của nhân loài. Thế nhưng, trên thực tế, Alice lại đang thực hiện rất tốt công việc quản lý loài người. Ma vật và Ma khí xuất hiện ở xung quanh thành trì Ethalina cũng là vì mong muốn loài người phát triển. Đứng ở vị trí đối địch, cũng là nhằm thúc đấy con người mạnh mẽ hơn. Và hút máu cũng chỉ đơn giản là khoảng phí Wez đáng nhận được.

(Ma thần Ena đã thành công cướp đoạt sức mạnh của Nữ thần Anna và thoát khỏi phong ấn... Không thể ngờ được điều này lại đến sớm như vậy...)

Alice lại một lần nữa thở dài trong lòng. Alice cũng đoán được điều này sẽ đến vào một lúc nào đó, nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

(...Thật phiền phức...........)

Ta theo dõi trận chiến của Yuuya trong căn phòng trắng xóa. Đây chính là nơi đã giam giữ ta trong suốt 8 năm nay. Thế nhưng, bây giờ nó đã bắt đầu xuất hiện một vết nứt. Có lẽ, đây chính là kết quả khi ta đã dần làm chủ được sức mạnh của Anna.

Và cũng chính nhờ vào vết nứt này, ta đã có thể triệu hồi được linh hồn Yuuya đến đây. Trong cơ thể mới của Yuuya, ta đã cài một phần sức mạnh của bản thân vào trong đó. Nó được gọi là [Cơ chế phòng vệ].

Dự định ban đầu của ta là để Yuuya xâm nhập vào sào huyệt của bọn Wez, sau đó mới kích hoạt [Cơ chế phòng về] hòng tiêu diệt tất cả. Tuy nhiên, nếu Yuuya bị đánh bại ở đây thì chẳng còn cơm còn cháo mà ăn, nên ta bắt buộc phải kích hoạt nó ngay lúc này.

Quả đúng như ta nghĩ, sức mạnh của Anna thật không thể xem thường. Vậy nhưng, nó cũng có rất nhiều khuyết điểm. Thời gian duy trì tương đối ngắn. Khi kích hoạt tiêu tốn rất nhiều Ma lực. Vừa rồi chỉ duy trì trong một phút thôi cũng đã tiêu hao hết Ma lực mà ta tích lũy trong tám năm qua.

Nhưng không sao. Nhờ vậy mà năng lực của Yuuya đã được gia tăng. Kế hoạch của ta cũng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top