Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Trở về

Ta chậm rãi mở hờ đôi mị nặng trĩu. Cơ thể vừa nãy vẫn còn đau đớn ở khắp nơi nhẹ bẫng. Cảm giác như thể toàn bộ vết thương đã được chữa lành. À, đúng rồi. Trong ký ức vẫn còn u mờ, thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp đó đã chữa trị vết thương cho ta. Làm sao mà ta có thể quên được cơ chứ...

...Ta đã không thể cứu được ai. Thân là hoàng tộc... vậy mà ta lại không thể bảo vệ được thần dân. Thiếu nữ đó... tiểu thư Yuu, ta cảm thấy ở cô gái nhỏ này có gì đó không được bình thường. Ta không biết phải dùng lời gì để diễn tả, nhưng bản năng mắc bảo ta, tiểu thư Yuu là một nhân vật nguy hiểm.

Dù vậy, cô gái đó cũng là người đã cứu mạng ta. Ta không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà không nói lời cảm tạ đàng hoàng với người ta được.

Nghĩ như vậy, ta dựng cơ thể dậy. Nhìn một vòng xung quanh, ta không tìm thấy cô gái nhỏ ở đâu. Hiện tại, ta và một vài người khác đang tập trung ở lối vào Hầm ngục. Thật trớ trêu thay, nơi này lại là nơi an toàn nhất trong thời điểm này.

"...Radeus, cậu tỉnh dậy rồi à. Tốt quá..."

Nhận thấy ta đã lấy lại thần sắc, đội trưởng Leon tiến đến gần. Vẻ mặt anh ta thấm đẫm sự mệt mỏi nhưng vẫn cố nặng ra nụ cười.

"Ừ... Quan trọng hơn, ngoài kia thế nào rồi."

Trước khi hỏi đến tung tích của tiểu thư Yuu, ta muốn biết tình hình bên ngoài thế nào rồi. Cho đến giờ, ta vẫn không thể quên được ngọn lửa hồng rực không một điểm báo đột ngột xuất hiện thiêu đốt toàn bộ khế trại.

Nghe ta hỏi như vậy, hai đường chân mày của đội trưởng Leon nhíu lại. Biều tình có vẻ đau đớn, khó nói.

"Tôi cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra. Cô bé Yuu đã nói, chúng ta bị tấn công bởi loài Rồng."

"Rồng...?"

Ta ngẫm lại từ này, trong miệng nảy sinh một vị đắng. Ta từng được nghe kể về sinh vật này. Chúng là những tồn tại rất kêu ngạo và ưa thích sự hủy diệt. Đã không ít làng mạc, thành phố và quốc gia bị loài Rồng hủy diệt. Chúng tựa như những tai họa biết di chuyển.

Tuy nhiên, sau khi sự kiện [Tận Thế] diễn ra, không ai còn nhìn thấy loài Rồng nữa. Vậy thì, tại sao chúng lại xuất hiện vào thời điểm này?

Sao cũng được, ta tin rằng, bây giờ có nghĩ đến chuyện đó thì cũng chẳng tìm ra câu trả lời.

"...Ngoài ta ra, còn ai sống sót không?"

Biểu cảm của ta có hơi dao động. Không biết có nhận ra điều này hay không, đội trưởng Leon trầm lặng đáp.

"...Một vài người đi giặt đồ ở bờ sông. Một vài người đi nhặt củi. Những người ở lại trong trại thì..."

Không cần đợi đội trưởng Leon nói hết câu, ta cũng đoán được nội dung của vế còn lại. Vậy à, vẫn còn lại một vài người sống sót. Ít nhất thông tin này cũng đã giúp cho trái tim ta nhẹ đi đôi phần.

"Vậy còn tiểu thư Yuu."

"Cô bé Yuu đã đánh bại con Rồng đó. Tuy nhiên, vì trở về trong bộ dạng khá rách nát và bùn bẩn nên đã đi đến bờ suối gần đây tắm rồi."

Quả nhiên có gì đó không bình thường. Cơ thể nhỏ bé đó lấy đâu ra sức mạnh có thể tiêu diệt loài Rồng? Từ giọng điệu của đội trưởng Leon cũng có chút gì đó khó tin khi kể lại. Tuy vậy, đây không phải lúc nghi ngờ lẫn nhau.

"Ta muốn ra ngoài một chút."

"...Nếu vậy thì Radeus, cậu đi tìm cô bé nhé. Cô bé đã đi khá lâu rồi nên tôi có hơi lo lặng một chút."

Nhân lúc, cũng muốn xác định tình trạng của tiểu thư Yuu nên ta gật đầu đáp trả. Sau đó, ta quay về phía lối ra vào Hầm ngục rồi tiến ra bên ngoài.

Trong lúc bước đi, ta nhìn xuống bộ quân phục kỵ sĩ của bản thân. Nó đã trở nên rách nát và bẩn thiểu. Một vài nơi còn dính máu. Có lẽ, ta cũng nên đi tắm thôi. Mặc dù nước ở những con suối đã bị nhiễm Ma khí nhưng nếu chỉ tắm thôi thì sẽ không có vấn đề gì.

Ra đến bên ngoài, ta nín thở vì mùi khen khét bất ngờ sột vào mũi. Không khí hơi se lạnh của Rừng Chạng Vạng như mọi khi đã bị thay thế bởi cơn nóng rát cọ xát vào da thịt. Ta không khỏi đưa mắt nhìn quanh, chứng kiến đất đá khắp nơi đã bị tan chảy thành một hỗn hợp màu đen.

Chắn hẳn những con người đó còn chưa kịp nhận ra điều gì thì đã bị thiêu chín và hóa thành tro bụi. Ta cảm thương cho những con người đã chết đi mà ngay cả bản thân họ cũng không nhận ra điều đó.

Thở ra một hơi đau xót, ta quyết định bước đi. Ta lần theo trí nhớ của bản thân, bước về hướng có con suối. Đoàn đã đi qua con suối đó trước khi tìm thấy hầm ngục [Mỏ Khoáng]. Dù gì, nơi này cũng từng tồn tại một ngôi làng, có một dòng suối ở gần cũng chẳng phải chuyện lạ. Có khi, người dân từng sống ở đây cũng đã sinh hoạt bằng dòng nước chảy trên con suối ở đó cũng không chừng.

Vừa nghĩ những điều mơ màng, ta vừa bước đến con suối mà quên mất rằng, tiểu thư Yuu đang tắm rửa ở con suối đó.

(..........)

Ta dường như không thể thốt lên được câu từ nào. Khung cảnh ở phía trước không khỏi khiến người ta liên tưởng đến một bức họa lộng lẫy tuyệt đẹp.

Tiểu thư Yuu đang thả mình bên dưới dòng suối. Hai mắt nhắm nghiềng. Vì được nâng đỡ bởi dòng nước lấp lánh ánh hoàng hôn nên mái tóc vàng óng ánh tựa vì sao thả sức lan rộng trên mặt suối.

Hình ảnh ấy thật lung linh và thần bí. Khi nhận ra, ta đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp có sát thương này. Và một khi đã lấy lại được ý thức, cảm giác tội lỗi bỗng chốc dâng trào trong ta. Ta cảm thấy hối hận vì đã không liệu trước đến tình huống này.

Làn da trắng như sứ của tiểu thư Yuu ẩn bên dưới dòng nước lung linh ánh vàng cam. Ở khoảng cách này, ta không thể nhìn thấy toàn bộ. Nhưng nhiu đó cũng quá đủ để ta trách móc tính cách thiếu thận trọng của chính mình.

Hai bàn tay nắm chặt lại. Mồ hôi túa ra không ngừng. Quần áo trở nên nóng nực bực bội. Ta muốn quay gót chân và bước ra khỏi không gian này ngay bây giờ.

"Anh Radeus? Anh đã tỉnh dậy rồi sao."

Tuy nhiên, cùng với âm thanh khuấy động của mặt suối giọng nói trong trẻo như chuông kia đã ngăn ta lại.

"...Xin lỗi. T-Ta không có ý định nhìn trộm..."

Giọng của ta chứa đầy áy náy. Làm sao ta có thể không cảm thấy tội lỗi khi nhìn trộm một cô gái đang tắm chứ!? Cho dù, ta không có ý định đó đi nữa.

"...Ừm... Anh Radeus cũng muốn vào tắm nhỉ. Tôi mới là người cần xin lỗi vì đã ngâm mình lâu như vậy."

Ta nghe thấy giọng cười tự chế nhạo của tiểu thư Yuu.

"K-Không..."

"Phải rồi. Để tôi giúp anh tắm nhé. Dù sao anh cũng là người bị thương mà, tắm một mình hẳn sẽ bất tiện lắm."

"Hả?! Tiểu thư đ-đang nói gì vậy. Ta không sao. Nhờ có ma thuật trị liệu của tiểu thư mà bây giờ ta đã lành lặng trở lại rồi."

Tại sao cô gái này có thể nói ra những lời thiếu phòng bị như vậy... Dù gì đi nữa, ta cũng là đàn ông đấy. Tự nói thế này thì cũng không hay, nhưng tốt hơn hết là tiểu thứ cũng nên có ý thức thận trọng với ta đi.

"Ừm... Dù vậy đi nữa, trong anh Radeus cũng rất bẩn. Ở trong bộ dạng như vậy chắc hẳn sẽ rất khó chịu."

"K-Không cần tiểu thư Yuu bận tâm đâu. Đàn ông có bẩn một chút thì đã sao. Ta về trước đây, sau khi tiểu thư tắm xong, ta vào tắm cũng được."

"...Vậy à... Anh Radeus không muốn vào tắm cùng tôi sao..."

Khi ta định bước đi, giọng nói thất vọng, chán nản kia đã bắt ta phải dừng chân lại.

"Tiểu thư đừng hiểu nhầm ý của ta. Dù sao thì chúng ta vẫn là nam nữ. Ta không thể vô ý vô tứ tắm cùng một người con gái được."

Lần này ta bước đi mà không dừng chân lại. Dù đã thay danh đổi tính nhưng ta vẫn là người của hoàng tộc. Ta đến Đoàn kỵ sĩ là để rèn luyện bản thân. Ta vẫn chưa nghĩ đến những chuyện sau này.

Tuy nhiên, dù là chuyện yêu đương hay kết hôn, ta vẫn muốn đường đường chính chính sử dụng cái tên thật của mình. Hiện tại, ta chỉ là một kẻ yếu ớt không thể bảo vệ người con gái quan trọng. Người như ta không có tư cách tiếp cận tiểu thư Yuu.

Tự chế nhạo bản thân, ta lặng lẽ trở về Hầm ngục.

"Này... sao mặt cậu lại đỏ thế... còn máu mũi nữa... không lẽ nào!!"

Về đến nơi, ta bị đội trưởng Leon đấm một phát vào mặt.

Chậc, thất bại rồi sao.

Sau khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Radeus nữa, tôi lại thả mình xuống dòng nước mát.

Trận chiến với Dorothy không kéo dài như tôi nghĩ. Người trong cuộc là tôi có cảm tưởng như đã một ngày trôi qua, nhưng thực tế là chỉ mất một giờ.

Tuy nhiên, vì quần áo và cơ thể đã bị dính bùn bẩn nên tôi mới phải ra suối tắm như hiện tại. Nhận tiện, bình thường cơ thể Wez không đổ mồi hôi nên không đi tắm thì cũng chẳng bị làm sao. Nhưng về mặt cảm giác, tôi vẫn thích tắm rửa thường xuyên hơn.

Vừa nãy, khi đang thả trôi cơ thể trong dòng nước, tôi phát hiện ra Radeus đang nhìn trộm mình. Anh ta nép mình sau một thân cây, ánh mắt như thể dính chặt. Ở khoảng cách như vậy, chắc hẳn là tôi đã bị nhìn thấy hết toàn bộ.

Tuy nhiên, tôi vẫn giả vờ như không nhận thấy gì, đợi xem phản ứng của Radeus. Ánh mắt của anh ta đi từ đầu đến chân và cuối cùng là dừng lại ở ngực. Nói như thế này thì hơi kỳ, nhưng tôi lại cảm thấy yên tâm vì Radeus cũng có những mặt giống như bao người đàn ông khác.

Sau một lúc, như chợt nhớ ra điều gì, mặt Radeus bỗng đỏ lên táo chín. Không những thế còn chảy cả máu mũi. Ánh mắt cũng lảng qua một hướng khác. Trông như thể, anh ta đang đấu tranh với tư tưởng của chính mình.

Nhìn thấy bộ dáng đó của Radeus quá thú vị nên tôi quyết định sẽ trêu chọc anh ta một chút. Vào ngay lúc, Radeus quay gót chân định bỏ chạy, tôi cất giọng ngăn cản anh ta.

Nhưng đáng tiếc là, tinh thần của Radeus có vẻ rất cứng rắn. Dù tôi có bảo thế nào, anh ta cũng nhất quyết không vào tắm cùng. Đã nhìn thấy rồi thì khoảng cách xa hay gần có khác gì nhau đâu. Tuy vậy, anh ta vẫn xấu hổ không chịu bỏ cuộc. Vì anh ta chạy đi nhanh quá nên tôi không kịp nhắc về chuyện máu mũi.

Mặc dù trông có vẻ ngớ ngẩn... nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy Radeus thật dễ thương... Khụ. Dù gì đi nữa, tiền kiếp tôi vẫn là một đứa con trai. Mà, nếu không nhắc đến thì có lẽ tôi đã quên luôn rồi.

Tạm thời gạt chuyện này qua một bên đi. Vì đã tắm thỏa mãn rồi, tôi chuyển sang giặt đồ. Trong lúc giặt đồ, tôi nghĩ về chuyện sau khi quay trở lại hầm ngục.

Tất cả những con người có mặt ở khu cắm trại đều đã tan biến cùng ngọn lửa. Những người sống sót là những người hoặc là đi nhặt củi hoặc là đi ra suối tắm rửa giặt đồ. Không một ai chứng kiến đầu đuôi sự việc. Vậy nên, tôi đã bịa ra chuyện có một con rồng phun lửa tấn công khu cắm trại. Dù trông có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng bọn chúng vẫn phải chấp nhận lời nói của tôi. Nếu không, sẽ chẳng ai có thể giải thích cho "tàn tích" ở khu cắm trại. Bọn chúng cần một lý do để chấp nhận hiện thực và tôi là người đã ban cho chúng lý do đó. Thực giả không quan trọng. Quan trọng là nó có hợp lý hay không thôi.

Một con rồng đã tấn công khu cắm trại. Nếu không phải một sinh vật huyền thoại như loài rồng thì làm sao có thể tạo ra được "hiện trường" đó. Không muốn tin thì vẫn phải tin. Giả như không chấp nhận con rồng ấy, tiếp theo Wez sẽ xuất hiện. Vì không muốn tin vào một chuyện như vậy nên bọn chúng đành phải thỏa hiệp.

Con người là những sinh vật yếu đuối. Đôi khi, chúng bắt buộc phải quên đi bất bình mà chấp nhận thỏa hiệp. Tôi cũng từng là con người nên hiểu rất rõ cảm giác đó. Tôi đã từng tự thuyết phục bản thân rằng, Hanemoto chỉ là bị bọn bắt nạt lợi dụng, cô ấy không phải loại người dó. Mà... giờ có hồi tưởng lại thì cũng đã muộn rồi.

Sau trận chiến với Dorothy, tự dưng tôi lại nghĩ về những chuyện trong quá khứ. Tôi còn tưởng bản thân đã vứt bỏ hết toàn bộ rồi cơ. Nhưng không ngờ là ký ức về Hanemoto vẫn tiếp tục đeo bám tôi cho đến giờ phút này. Nếu có thể, tôi muốn biết Hanemoto nghĩ gì về mình. Nhưng giờ thì chuyện đó đã trở thành chuyện bất khả thi rồi.

Đồ đã được giặt sạch sẽ. Tuy nhiên, vết rách và lỗ thủng thì không thể vá lại được. Cũng không có dụng cụ ở đây. Tôi chuyển đổi hình dạng rồi dụng ngọn lửa hồng hong khô quần áo. Quần áo dự phòng và lều cao cấp của tôi đã đều đã cháy rụi trong ngọn lửa. Nếu không hong khô quần áo, tôi sẽ chẳng có gì để mặc. Đương nhiên là tôi đã kiểm tra xung quanh trước khi biển đổi hình dạng.

Sau đó, tôi quay trở về hầm ngục. Ở đó, tôi nhìn thấy Radeus đang ôm mặt. Còn tên đội trưởng thì đang lẩm bẩm gì đó.

"Mặt anh không sao chứ?"

"...Không có gì. Ta đáng bị như vậy."

Tôi nghiêng đầu trước câu trả lời của Radeus. Định dùng ma thuật trị liệu nhưng anh ta đã từ chối. Ừm, với vết thượng nhẹ như vậy chắc sẽ sớm khỏi thôi. Cậy vào ma thuật trị liệu quá nhiều sẽ giảm đi khả năng tự hồi phục của cơ thể mất.

"Đội trưởng, từ giờ chúng ta phải làm gì?"

Ngồi theo kiểu bó gối, tôi quay sang hỏi tên đội trưởng miệng lẩm bẩm gì đó ở bên cạnh. Anh ta giật mình khi nghe thấy tiếng của tôi. Này, tôi đã quay trở về được một lúc rồi đó. Chẳng lẽ, tên này không nhận ra?

Chưa hết, khi nhìn thấy tôi, mặt tên đội trưởng tự dưng đỏ lên, ánh mắt liền đánh sang hướng ngược lại. Rốt cuộc là tên này bị làm sao vậy?

"...Cô bé đã quay trở lại rồi à..." Đội trưởng ho khan một cái. "Tình hình trước mắt là ổn định lại mọi thứ trước. May mắn là những chiếc xe kéo để ở trong hầm ngục không bị làm sao. Đợi tâm trạng của một người ổn định trở lại, chúng ta sẽ tiếp tục thu thập khoáng sản. Dù gì cũng không thể trở về tay không."

Đúng như lời tên đội trưởng nói. Chúng tôi không thể quay trở về bằng tay không sau khi mất đi quá nhiều thành viên như vậy. Dù nghe có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ. Công việc của chúng tôi lần này là điều tra hầm ngục và khai thác, mang khoáng sản trở về. Những con người đã mất đi sẽ được quy vào "hi sinh trong lúc thực hiện nhiệm vụ". Không thể vì những con người đã mất đó mà vứt bỏ công việc được.

Về phần tôi, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không được hút cạn máu của bọn chúng. Thật lảng phí.

Sau một đêm, đám người còn sống sót quyết tâm quay trở lại với công việc. Muốn buồn rầu, bị thảm thì hãy đợi cho đến khi an toàn trở về. Dường như đây là lý lẽ của bọn chúng. Còn tôi thì thuận theo ý kiến của bọn chúng.

Cách hai mươi từ giờ bọn Golem trong hầm ngục sẽ hồi phục trở lại. Boss Golem thì mất đến ba ngày. Khoảng một tuần, chúng tôi đã chất đầy những xe kéo bằng khoảng sản. Có tổng cộng là hai mươi xe, mỗi xe cần ít nhất sáu người đàn ông khỏe mạnh kéo. Vấn đề nảy sinh ở đây là, số người còn sống sót chỉ rơi vào khoảng ba mươi người.

Vì muốn quên đi cảm giác đau buồn khi mất đi đồng đội mà bọn con người đã dùi đầu vào công việc. Kết quả là như hiện tại đây. Đến khi xong việc mới nhận ra thì đã quá muộn.

"Tôi sẽ dùng ma thuật để đẩy những chiếc xe kéo, mọi người đừng quá phiền lòng nhé."

Nếu tôi không nói như vậy thì chẳng biết bao giờ bọn chúng mới hết lầm lì âm u.

Trên đường về, Radeus đi bên cạnh lẩm bẩm. Giọng nói ấy tuy khá nhỏ nhưng vẫn không qua mặt được ngọn gió thu nhặt âm thanh của tôi.

"Ngay từ đầu... để một mình tiểu thư Yuu đi có phải tốt hơn không..."

(Ừm... Thật ra, tôi cũng đồng tình với anh đấy.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top