Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Mục tiêu

*Chương này sẽ là góc nhìn của một mạo hiểm giả tập sự 

---

Tôi là một mạo hiểm giả tập sự vừa bước chân vào cái nghề nguy hiểm luôn phải đặt cược tính mạng này. Sau khi thoát khỏi những nhiệm vụ tạp dịch, nhiệm vụ đầu tiên có thể bước ra bên ngoài mà tôi nhận được là nhiệm vụ hái thảo dược.

Thảo dược là một thành phần không thể thiếu trong chế tác potion. Tôi không biết nhiều về chúng. Bình thường, ở nhiệm vụ đầu tiên này, những mạo hiểm giả tập sự thường lập đội với nhau. Sau đó, sẽ có một người hướng dẫn là mạo hiểm giả kì cựu được cử đến chỉ dẫn chúng tôi.

Tuy nhiên, dạo gần đây, vì xuất hiện "kẻ săn mạo hiểm giả" nên hầu như chẳng có mạo hiểm giả tập sự nào dám đặt chân ra khỏi cổng thành.

"Hôm nay vẫn không có ai tham gia nhiệm vụ sao?"

Hôm qua và hôm trước nữa tôi đã đến đây kiểm tra tình hình, nhưng câu trả lời nhận được đều là không. Mọi người sợ hãi việc ra ngoài và nhiệm vụ đã bị trì hoãn cho đến ngày hôm nay.

(...Lại tiếp tục phải làm tạp vụ à.)

Ngay khi ý nghĩ bỏ cuộc lướt qua trong tâm trí tôi. Chị nhân viên của Hội kiểm tra tài liệu rồi cất tiếng.

"Có một mạo hiểm giả tập sự cũng đã đăng ký vào nhiệm vụ hái thảo dược."

"Một người thôi sao?"

Tôi ngay lập tức hỏi lại.

Bình thường, một nhóm cần tập hợp ít nhất ba hoặc bốn thành viên và một người đóng vai trò dẫn dắt thì mới có thể xuất phát. Nếu chỉ có một người, cộng thêm tôi nữa thì e rằng nhiệm vụ lần này sẽ lại tiếp tục bị trì hoãn.

"Đúng là chỉ có một người. Nhưng hai người có thể xuất phát. Hiện tại, cô ấy đang đứng chờ ở trước bảng nhiệm vụ."

Là sao?

"Chỉ hai người vẫn có thể xuất phát sao?"

"...Bình thường thì không thể... Tóm lại, tôi không thể tiết lộ thông tin của những mạo hiểm giả khác. Cô ấy cũng là một tập sự giống như cậu, nhưng về mặt cơ bản... khi nào gặp cô ấy, cậu sẽ hiểu."

Nhìn thấy dáng vẻ ấp úng của chị nhân viên, tôi bắt đầu cảm thấy tò mò về nhân vật kia.

"Tôi hiểu rồi."

"Vậy mời cậu nhận lấy thứ này."

Tôi đưa bàn tay ra để đón lấy chiếc phù hiệu chứng nhận và treo nó lên ngực trái. Chỉ cần nhìn vào chiếc phù hiệu này, đôi bên sẽ nhận ra nhau.

Tiến gần đến bảng nhiệm vụ ở góc dành riêng cho tân thủ, tôi tìm thấy một cô gái cũng có đính phù hiệu. Khi đó, tôi đã bị bất động vài giây trước vẻ đẹp của cô gái.

Một cô gái khoảng chừng 15-16, có mái tóc màu cam được buộc lên sau đầu. Đôi mắt xám tro tươi sáng. Làn da trắng muốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn ưa nhìn. Trên người khoác một bộ váy đi cùng với giáp. Bên hông treo một thanh kiếm. Ánh mắt tôi dừng lại ở phần giáp ngực.

Qua một lớp giáp ngực nên không thể phán đoán chuẩn xác nhưng có vẻ như, cô gái này sở hữu một vòng ngực phát triển hơn những người bạn cùng lứa...

(...Tôi lại như thế này rồi.)

Tôi ý thức được việc mình đang làm là tồi tệ. Nhưng khi đối diện với người khác giới, ánh mắt tôi luôn di chuyển xuống phần ngực của họ và xuất hiện những đánh giá trong đầu. Hẳn là do tôi sinh ra đã là một thằng con trai.

"Cậu có phải là người tham gia nhiệm vụ hái thảo dược không?"

Khi tôi đang lạc lối trong dòng suy nghĩ tồi tệ của mình, tự lúc nào cô gái tóc cam đã đứng trước mặt tôi. Giọng nói của cô ấy mềm dịu đến mức khiến não tôi xém chút nữa đã bị tan chảy.

Vội sốc lại tinh thần, tôi cất lời.

"Đ-đúng vậy... ahaha..."

(Mày cười cái gì vậy hả tôi!)

Rõ ràng trông tôi lúc này như một kẻ khả nghi.

"Vậy à. Thế, bây giờ chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ luôn nhỉ."

"...ừm..."

Chúng tôi cùng nhau rời khỏi tòa nhà Hội. Con đường lớn ở khu đông trải rộng trước mắt tôi. Người người qua lại cùng bầu không khí sôi nổi. Tâm trạng của tôi cũng "sôi nổi" tựa như dòng người khi đi bên cạnh mình là một cô gái xinh đẹp.

Tôi không phải là một người ngại giao tiếp với con gái nhưng tôi lại không biết nói gì vào lúc này. Thế nên, giữa chúng tôi là một khoảng lặng khó xử. Dường như không chịu được bầu không khí này nữa, phía bên kia cất tiếng.

"Tôi vẫn chưa giới thiệu về mình nhỉ. Tôi là Gaberu. Mạo hiểm giả tập sự. Mục đích tôi bắt đầu mạo hiểm là vì muốn thử thực lực của bản thân trước kỳ thi tuyển kỵ sĩ."

"...T-Tôi tên là Tanta. Cũng là một mạo hiểm giả tập sự. Không có mục tiêu gì đặc biệt nào cả. Nếu không chọn nghề này, tôi sẽ không còn con đường nào khác."

"Nghe có vẻ vất vả nhỉ."

Ước mơ của cô gái này – Gaberu là trở thành một kỵ sĩ. Còn tôi thì lại trống rỗng, chỉ vùng vẫy để sống qua ngày. Không có cái gọi là mục tiêu hay ước mơ, cũng chẳng có hi vọng. Nghĩ đến đây, tôi thấy mình thật thảm hại.

"Mục tiêu của Gaberu là kỵ sĩ nhỉ... nghe có vẻ còn vất vả hơn tôi."

Tôi đáp lại một cách máy móc. Thật ra, tôi cũng không biết nói gì cho phải. Chúng tôi chỉ là mối quan hệ cộng sự trong nhiệm vụ lần này. Ít nhất tôi muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt đối phương. Vậy nên, tôi không biết nên nói gì và không nên nói gì.

"Mà... Từ nhỏ tôi đã có ước mơ trở thành kỵ sĩ. Nhưng gia đình tôi không ai cho phép tôi theo đuổi ước mơ. Tuy vậy, tôi vẫn chăm chỉ rèn luyện tập vung kiếm mỗi ngày. Mặc dù chỉ là tự rèn luyện."

"Tuyệt thật nhỉ. Tôi cảm thấy ghẹn tì với Gaberu đấy. Vì cô có mục tiêu và ước mơ."

Không hiểu tôi đang nói gì nữa. Còn chưa biết đối phương là một người như thế nào, họ đã trải qua những cảm giác ra sao, mà tôi đã bình phẩm tùy tiện như vậy rồi. Hỏi sao Gaberu lại không làm vẻ mặt khó chịu.

"Tanta nhỉ. Cậu đâu cần thiết phải suy nghĩ những điều khó khăn như ước mơ hay mục tiêu cao cả. Hiện tại, cậu là một mạo hiểm giả tập sự. Vậy thì cậu chỉ cần nhắm vào mục tiêu tiến cấp thành mạo hiểm giả trung cấp là được. Nếu vẫn quá khó khăn, vậy thì..."

Gaberu nói tiếp.

"Ví dụ, hôm nay cậu hái được một bó thảo dược. Vậy thì, ngày hôm sau, cậu hãy thử đặt mục tiêu hái được hai bó. Nghe thì có vẻ đơn điệu, nhưng đó cũng chính là một mục tiêu chỉn chu đấy."

"Là như vậy sao?"

"Đúng là như vậy đó."

Đúng vậy nhỉ. Gaberu nói rất đúng. Nếu không thể hoàn thành những mục tiêu lớn lao, chỉ cần bước từng bậc nhỏ là được. Lần đầu tiên nhận được tiền thưởng từ nhiệm vụ tạp vụ, dù ít nhưng tôi cũng đã rất vui. Tôi nghĩ Gaberu đang muốn nói những điều như vậy.

"Cảm ơn nhé."

"Không có chi."

Gaberu mỉm cười. Nụ cười sáng chói đó khiến tôi không thể nhìn trực tiếp được nữa liền đảo mắt về phía cổng thành.

"Graaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!"

Hiện tại, chúng tôi đang bị một đám ma vật vây quanh.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ!

"Gần đây hoạt động của mạo hiểm giả ít đi, có lẽ vì vậy mà đám ma vật này mới xuất hiện ở gần cổng thành."

Tôi nhớ đến thông tin trên bảng cấp báo. Gần đây xuất hiện một kẻ sát nhân được gọi là "thợ săn mạo hiểm giả".

"C-Chạy thôi. Nhiều như vậy... chúng ta không đối đầu được với chúng đâu!"

Chân tôi đang run rẩy, thật đáng ghét. Lẽ ra tôi phải là người câu giờ để Gaberu chạy mới đúng.

"Cậu hãy đứng yên ở đó. Tôi sẽ chiến đấu với chúng."

Gaberu, cô đang nói gì vậy!

"Tập sự như chúng ta sao có thể đối đầu với chừng này ma vật. C-Cùng chạy thôi!"

Mặc kệ lời cầu khẩn của tôi, Gaberu rút kiếm và tiến về phía trước.

Đối mặt với Gaberu, đám ma vật cũng bắt đầu di chuyển. Chúng lao nhanh về Gaberu, mở ra hàm răng trắng dã đáng sợ.

(Di chuyển đi chân!)

Cứ tiếp tục như thế này Gaberu sẽ... Làm ơn đấy, hãy di chuyển đi!

Bị nhấn chìm trong cảm giác sợ hãi, dù có van lơn cầu khẩn thế nào, đôi chân của tôi cũng không chịu di chuyển.

Khoảng cách giữa ma vật và Gaberu đang dần rút ngắn. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh, một cô gái xinh đẹp bị chà đạp bởi những con ma vật kinh tỏm. Đến đây, tôi chợt cảm thấy đũng quần mình ấm nóng. Có thứ gì đó đang chảy từ đùi xuống bàn chân của tôi. Tôi biết thứ đó là gì nhưng không muốn thừa nhận.

Chỉ còn một vài bước nữa... nỗi sợ và cơn hoảng loạn không ngừng trộn lẫn và cuộn trào trong lòng tôi.

(Tại sao vậy chứ!)

Một ký ức bị đã bị khóa chặt trong tim đột nhiên ùa về.

Tại sao tôi lại không làm được gì chứ. Lúc đó cũng vậy. Tôi chỉ biết sợ hãi đứng nhìn em gái bị ma vật cắn xé. Tôi đã từ bỏ mạo hiểm giả. Rồi lại một lần trở thành mạo hiểm giả. Vì điều gì? Có phải là để thoát khỏi quá khứ đó không!

(Di chuyển đi!)

Kết quả, chân của tôi vẫn không thể di chuyển. Tôi hoàn toàn bị nỗi sợ và ám ảnh chi phối. Tầm nhìn của tôi mờ dần đi vì nước mắt rỉ ra. Thảm hại. Mày đúng là một đứa thảm hại.

Chỉ còn một bước. Tôi đã sẵn sàng đón nhận cái kết vừa xuất hiện ở trong đầu. Sau khi Gaberu bị cắn xé. Tiếp đến sẽ là tôi. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất kết thúc của tôi cũng là được ở cùng với một cô gái xinh đẹp.

Keng! Vuốt!

Cùng với âm thanh lãnh đạm là tiếng cắt gió. Hai thứ động thanh này vang lên cùng một lúc. Tựa như một cơn gió thanh mảnh, lũ ma vật bị chia đôi giữa không trung. Chúng hóa thành những hạt bụi và tan biến khi cố lao đầu vào Gaberu, chỉ để lại những viên ma thạch màu tím nằm lăn lóc trên mặt đất phủ ánh chiều tà.

Tôi chỉ có thể há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng đó. Nó vượt quá xa khỏi suy nghĩ của tôi. Bàn tay mảnh khảnh cầm kiếm của Gaberu liên tục tách đôi lũ ma vật. Cứ như thể là tôi không hiểu được ý nghĩa của những gì diễn ra trước mắt vậy.

Tại sao cánh tay nhỏ bé ấy, lại có thể tạo ra được sức mạnh khủng khiếp như vậy? Ngay cả câu hỏi này cũng bị đánh bay ra khỏi đầu tôi khi quan sát những đường kiếm tuyệt hảo, tuyệt đối tiêu diệt kẻ thù trong một nét của Gaberu.

Cô gái này đã nói rằng cô ấy tự rèn luyện kiếm thuật. Vậy thì, cô ấy đã làm như thế nào để đạt được trình độ này chứ?! Cả tốc độ lẫn sức mạnh đều được mài dũa hơn người. Một nhát chém cũng đủ để đoạt mạng đối phương. Kỵ sĩ tinh anh... không, e rằng ngay cả kỵ sĩ bàn tròn, cũng không thể tạo ra những đường kiếm áp đảo như vậy.

Quái vật. 

Trong đầu tôi không khỏi hiện lên từ này. Những đường kiếm dậy lên tiếng cắt gió. Lưỡi kiếm đi xuyên qua và đoạt mạng ma vật. Nhẹ nhàng hơn cả cắt bông. Tưởng chừng như, lưỡi kiếm sẽ không theo kịp sức mạnh của cánh tay nhỏ bé đó, nhưng với tốc độ kia, lưỡi kiếm vẫn chưa chạm vào da thịt thì lũ ma vật đã bị bay màu.

"Bài vận động buổi sáng đến đây là kết thúc nhỉ."

Gaberu tra kiếm vào vỏ. Thở ra một hơi nhẹ tựa như lông. Trên chán không đổ một giọt mồ hôi. Có lẽ đúng như lời cô ấy nói, vừa rồi đối với cô ấy chỉ là một bài vận động buổi sáng không hơn không kém.

"Xin lỗi vì đã làm cậu sợ nhé. Tôi cũng rất muốn kiềm chế sức lực. Nhưng vì phải bảo vệ cậu nên tôi đã tung ra toàn bộ sức mạnh."

Gaberu quay lại nhìn tôi, cười gượng.

"Không đâu..."

Quả thật, sức mạnh vừa rồi có thể khiến người khác sợ hãi. Tuy nhiên, cô gái này là người đã cứu mạng tôi. Làm sao tôi có thể sợ hãi một người như vậy chứ.

Nếu bắt buột phải nói ra cảm xúc lúc này, thì tôi chỉ thấy bản thân vô cùng thảm hại khi được một cô gái bảo vệ thôi.

"À ừm... ma thuật của tôi mang thuộc tính hỏa... tôi nghĩ mình có thể giúp cậu đấy..."

Ánh mắt của Gaberu hướng xuống nửa thân dưới của tôi. Lúc này, mặt tôi chợt nóng lên như bị lửa đốt. Đúng rồi, tại sao tôi lại quên mất điều này nhỉ. Nói đúng hơn thì tôi muốn quên nó đi.

"Uuuuu...."

"Để như vậy mà trở về... mọi việc sẽ tồi tệ hơn nữa đó. Hay là chúng ta đi đến con suối nào đó ở gần đây đi?"

Gaberu đang cố gắng dùng chất giọng nhẹ nhàng nhưng nó cũng chỉ có tác dụng ngược, khiến tâm trạng của tôi tồi tệ hơn thôi.

Kết quả là tôi đã đi tắm và giặt quần áo ở bờ suối gần nơi cắm trại của mạo hiểm giả. Quần áo của tôi đã được hông khô nhờ vào ma thuật của Gaberu. Cô ấy không chỉ giỏi về kiếm thuật mà thậm chí cả ma thuật cũng không thua kém một ai. Người như thế này, không trở thành kỵ sĩ mới đúng là một điều đáng tiếc của quốc gia.

Trên đường trở về, chúng tôi chia nhau một nửa số thảo dược đã hái được. Đây là điều cơ bản khi lập tổ đội. Cần phải chia đủ và đều cho các thành viên.

"Đây là một nửa ma thạch hôm nay."

Sau khi chia xong thảo dược, Gaberu đột nhiên nói như vậy cùng với bàn tay nhỏ nhắn đặt ma thạch bên trên đưa về phía này.

"Không. Tôi làm sao có thể nhận ma thạch. Toàn bộ đều là do Gaberu đánh bại."

"Dù chỉ một ngày, nhưng chúng ta là đồng đội đúng không? Phân chia công bằng cũng là điều bình thường thôi mà."

Thành thật mà nói, tôi thật sự rất vui khi nhận được những viên ma thạch này. Mặc dù, tôi chẳng giúp ích được gì. Nhưng Gaberu vẫn xem tôi là đồng đội.

"Cảm ơn... Kể từ ngày mai tôi sẽ cố gắng nhìu hơn nữa. Tôi sẽ tập vung kiếm giống Gaberu."

"Vậy à. Chúc cậu thành công nhé."

Tôi và Gaberu chia tay nhau khi bước vào tòa nhà Hội. Gaberu nhanh chóng hoàn thành thủ tục thanh toán và rời khỏi vì còn có rất nhiều việc.

"Gaberu là một người như thế nào vậy?"

Không giấu nổi sự hiếu kỳ về cô gái xinh đẹp thần bí đó, tôi đã hỏi chị nhân viên Hội buổi sáng. Mặc dù biết thông tin của người khác là tuyệt mật.

"Tôi cũng không biết. Cô ấy đột nhiên xuất hiện vào vài hôm trước và đạt một thứ hạng ma lực kinh ngạc khi giám định. Với hệ thống vòng cổ mới, rất ít mạo hiểm giả tập sự đạt được bậc Gold trong lần kiểm định đầu tiên. Vậy mà, cô Gaberu chỉ chạm một ngón tay vào đã nhảy một phát lên cấp cao nhất của bật này. E rằng, thực lực thật sự của cô ấy không chỉ dừng lại ở đó."

Tôi hiểu được sự hiểu ký của cậu nên mới nói nhiều như vậy. Mong cậu đừng tiết lộ ra bên ngoài. Chị nhân viên nói thêm.

Cuối cùng, tôi chỉ biết được là Gaberu rất mạnh.

Nghe nói, cô ấy còn giúp những mạo hiểm giả tập sự khác hoàn thành nhiệm vụ nữa. Nếu là Gaberu, tôi không tin cô ấy không thể chiến đấu một mình. Không biết vì lý do gì mà cô ấy lại làm như vậy.

Tuy nhiên, cũng nhờ có Gaberu mà tôi đã được giải cứu. Cả về cơ thể lẫn tinh thần. Tôi còn kiếm được nhiều tiền hơn so với mọi ngày. Ngoài cảm ơn ra, làm sao tôi có thể nghi ngờ người ta được chứ.

"Hi vọng là có thể gặp lại cô ấy..."

Ôm hi vọng nhỏ nhoi ấy ở trong lòng, tôi bước ra khỏi cửa của tòa nhà Hội cùng với tâm trạng phơi phới.

(Không đợi đến ngày mai, đêm nay tập luyện luôn nhỉ!)

Dù không chắc có thể đạt đến trình độ như Gaberu không. Nhưng ít nhất tôi cũng sẽ cố gắng đến khi có thể tự bảo vệ chính mình và những người xung quanh. Đây sẽ là mục tiêu đầu tiên của tôi.

☆ ☆ ☆

「Gần đây, cô hay làm trò gì vậy? Giúp mấy tên mạo hiểm giả thì được lợi ích gì?」

"Đơn giản như vậy mà cô vẫn không hiểu sao, Rem. Tất nhiên là để bán danh rồi."

「Bán danh?」

"Gaberu không thể đột nhiên xuất hiện trong cuộc thi tuyển chọn kỵ sĩ được. Cô ấy cần có một thân phận. Và tồn tại trong mắt mọi người."

「Ra là vậy...」

"...nhưng trên hết là tôi muốn thỏa mãn dục vọng được người khác công nhận. Giúp đỡ kẻ yếu và khiến cho chúng nhìn bản thân bằng ánh mắt biết ơn không phải sẽ thú vị lắm sao!!"

「Quả nhiên là như vậy...」

---

(Nếu các bạn ủng hộ mình viết những góc nhìn khác thì mình sẽ cố gắng.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top