Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Cuộc tuyển chọn kỵ sĩ

Kỳ thi tuyển kỵ sĩ diễn ra trong ba ngày.

Có ba hạng mục được đề ra.

Thứ nhất là kiểm tra kiến thức. Đây đúng là một thảm họa. Bài thi kiến thức bao gồm hai phần. Phần đầu là lịch sử lập quốc của vương quốc Ethalina, quá trình thành lập Đoàn kỵ sĩ và sự kiện [Tận Thế] tám năm về trước. Phần hai là kiến thức cơ bản, chẳng hạn như tính toán, đọc hiểu và viết chữ.

Có nhiều ý kiến than phiền về phần thi kiến thức này. Trên thực tế còn có kẻ gây rối trong phòng thi hoặc bỏ về giữa giờ. Chúng khẳng định rằng, kỵ sĩ chỉ cần tập trung vào khả năng chiến đấu. Tuy nhiên, vẫn có những kỵ sĩ khao khát vị trí bàn giấy an nhàn. Vì vậy, kiểm tra kiến thức là một hạng mục bắt buộc tham gia.

Mà, tất nhiên là tôi đã bình an vượt qua phần thi này. Trong lúc hoạt động ở khu đông, mỗi ngày tôi đều ghé qua thư viện quốc lập, thu thập kiến thức thông qua sách vỡ. Thêm vào đó, khả năng ghi nhớ của Wez quả thật tuyệt vời, tôi dường như có thể lưu trữ hết toàn bộ nội dung của một quyển sách vào trong đầu chỉ bằng cách đọc lướt qua nó. Nói ngắn gọn, bài kiểm tra kiến thức chẳng hề làm khó được tôi.

"Mời thí sinh tiếp theo."

Đáng quan ngại nhất quả nhiên là bài kiểm tra thực lực. Cũng giống như bên kiến thức, bài kiểm tra thực lực được chia thành hai phần. Ma thuật và vũ khí.

Tuy nhiên, hơi khác với kiến thức một chút, ở bài kiểm tra thực lực, thí sinh có thể lựa chọn ma thuật hoặc vũ khí tùy ý, miễn sao có thể gây ra sát thương cho mục tiêu. Nhân tiện, mục tiêu ở đây là bức tường đá được cấu thành từ ma thuật thuộc tính thổ của giám sát viên.

"Thí sinh sáu không ba. Gaberu. Xin mời bạn đứng ở vị trí này."

Được giám sát viên gọi, tôi bước lên phía trước.

Nhận thấy tôi đã đứng ở đúng vị trí, giám sát viên phát động ma thuật tạo ra một bức tường đá cách nơi đây chừng mười mét. Bức tường đá này có chiều cao và độ dày lần lượt là ba mét và một mét năm. Những thí sinh trước đó dường như chỉ có thể tạo ra một lỗ hổng ở trên bức tường vừa dày vừa chắc chắn kia.

"Tôi sẽ sử dụng ma thuật thuộc tính hỏa."

"Thuộc tính hỏa. Vâng, bạn hãy phát động ma thuật và nhắm vào mục tiêu ở đằng kia."

Đưa một ngón tay về phía bức tường, tôi tập trung ý niệm, rót ma lực, bắt đầu phát động ma thuật. Một vòng tròn ma thuật nhỏ có kích cỡ như một chiếc đĩa DVD hiện ra ở trước đầu ngón tay tôi. Vòng tròn ma thuật này sẽ đóng vai trò trung gian giúp hạn chế quy mô của ma thuật cũng như lượng ma lực giải phóng.

Nói một cách cụ thể hơn, trong 1MP sẽ có 0.75MP là được rót vào vòng tròn ma lực đóng vai trò hạn chế này. Và dựa trên nguyên lý đó, chỉ có số MP còn sót lại là được giải phóng ra bên ngoài. Nghĩa là, uy lực của ma thuật mà tôi sắp tung ra chỉ còn lại 25%.

"Gì thế!"

"Bé tí~"

"Như vậy cũng được gọi là ma thuật sao. Thật biết chọc cười người khác."

Một quả cầu hay nói đúng hơn là một viên "bi lửa" được xuất ra từ vòng tròn ma thuật ở trước đầu ngón tay tôi. Hiển nhiên, đây chính là những gì tôi đang nhắm đến. Phải khẳng định là, tôi đã đọc rất nhiều sách ma thuật, không ngừng thử nghiệm và luyện tập, thì mới có được thành quả như ngày hôm nay.

Đổi lại cho nổ lực và cố gắng của tôi là cái nhìn khinh thường của tay giảm sát viên và tiếng cười nhăng nhố của đám thí sinh. Tuy vậy, tôi vẫn giữ nguyên sắc mặt, quan sát thành quả mà bản thân đã khổ luyện đạt được.

Viên "bi lửa" bay với một tốc độ vô cùng từ tốn, trước rất nhiều ánh mắt chế giễu giỏi theo của bao nhiêu con người. Không quá lâu, viên "bi lửa" đã chạm được đến mục tiêu là bức tường và...

Bùng!

Tất nhiên rồi, tôi vẫn chưa thể hoàn toàn kiềm chế được uy lực của [Bạo Viêm]. Bức tường đá bị thổi tung cùng với mặt sàn ở phía sau nó. Bọn con người bắt đầu nhốn nháo.

"V-Vừa rồi là gì vậy...?!"

"Một vụ nổ... đúng không...?"

"C-Chỉ một quả cầu lửa b-bé xíu đó..."

"Tttttthật may vì tôi đã không nhảy ra trước đòn ma thuật vừa rồi..."

Ngay cả tên giám sát viên cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Hắn đứng bất động nhìn vào "bãi đen xì" đã từng là mục tiêu một hồi rồi quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp pha lẫn sợ hãi.

"Tiếp đến là vũ khí. Thí sinh Gaberu, bạn hãy chọn một trong những vũ khí ở đây, sau đó tấn công vào những mục tiêu ở kia..."

Ngón tay lắc lư của tên giám sát viên chỉ về hướng có những bức tượng đá được cấu thành từ ma thuật thuộc tính thổ. Những bức tượng đá này được xếp nối liền với nhau nhưng lại có tư thế và hình thù khác nhau. Có bức trông giống con người, thì cũng có bức nhìn ra ma vật.

(Toàn bộ những thứ này đều gỗ à.)

Trên chiếc kệ mà tay giám sát viên yêu cầu tôi chọn, có rất nhiều loại vũ khí. Từ những vũ khí tiêu biểu như kiếm, thương, dao găm, phủ thương cho đến những vũ khí ít được dùng như dùi cui, chùy, tỏa liêm. Tất cả đều được thiết kế rất chân thật nhưng đều bằng gỗ. Thế này thì thật phiền phức.

Có nghĩ thì cũng vô ích, tôi chọn kiếm gỗ.

Cầm kiếm gỗ trong tay, tôi múa thử một vài đường kiếm. Cảm thấy không có vấn đề gì, tôi bắt đầu vào tư thế. Đầu tiên hết là nhắm vào mục tiêu trông giống con người. Tôi lao mình về phía trước, lướt ngang qua phần thân của bức tượng. Trong đầu tôi là hình ảnh bức tượng bị cắt đôi. Nhưng thực tế, nó lại bị phá vỡ thành đá vụn. Hẳn là do thanh kiếm gỗ này quá thiếu độ sắc bén.

Trước ánh nhìn kinh ngạc của "khán giả", tôi định bụng sẽ múa thêm một vài điệu kiếm thật đẹp. Thế nhưng, kết quả đi ngược lại với mong đợi. Hình thù vỡ nát của mấy bức tượng đá tựa như bị ăn mòi theo năm tháng trong những di tích cổ được hình thành.

"Cô gái này cả ma lực lẫn vũ lực đều hơn người!"

"Thật đáng kinh ngạc. Tôi cảm thấy xấu hổ vì trong một chốc đã chế giễu cô ấy."

"Quá phi phàm."

"Ha..ha... tôi muốn bị Gaberu giẫm đạp."

Có một kẻ nào đó không nghiêm túc thì phải. Nhưng tôi không thể tìm ra hắn ở trong đám đông kia. Đành bỏ cuộc vậy.

"Số sáu không ba, thí sinh Gaberu đã vượt qua bài kiểm tra thực lực... Bạn có thể trở về hoặc quan sát những thí sinh khác. Nhưng đừng quên ngày mai sẽ có một bài thử sức nữa..."

Tên giám sát viên đánh mặt sang một bên tựa như không thể nhìn trực tiếp vào tôi.

(Ừm... có lẽ mình đã làm hơi quá.)

Đúng là vậy. Nhưng đây đã là giới hạn của tôi rồi. Tôi không thể hạ thấp uy lực của bản thân hơn nữa. Xem ra, tôi vẫn phải khổ luyện lâu dài.

Không chọn ở lại quan sát những thí sinh khác, tôi rời khỏi đoàn kỵ sĩ và trở về ngôi nhà mới của mình. Đêm nay, tôi sẽ ngủ lại ở đây.

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi sửa soạn và nhanh chóng rời khỏi nhà. Nơi mà tôi hướng đến tất nhiên là Đoàn kỵ sĩ. Tuy nhiên, khi vừa bước ra khỏi cửa, có một tên khả nghi đã chực sẵn gọi tôi.

"Cô là Gaberu nhỉ. Tôi muốn cô từ bỏ trận thi đấu. Tất nhiên, cô sẽ nhận được một khoảng thù lao xứng đáng."

Quả nhiên những gì hắn nói ra cũng vô cùng khả nghi.

Bài kiểm tra của ngày hôm nay nói vắn tắc là một trận Đấu Loại. Những thí sinh sẽ phải đối đầu với nhau theo thể thức loại trừ. Có tổng cộng ba trận đấu. Điều kiện để vượt qua bài kiểm tra này là giành chiến thắng trong ba trận đấu liên tiếp. Thua một trận sẽ ngay lập tức bị loại.

Nghe thì có vẻ quá khắc nghiệt nhưng kỵ sĩ là một công việc luôn đồng hành cùng hiểm nguy. Chỉ những con người có thực lực mới đủ tư cách trở thành kỵ sĩ.

Đại khái là như vậy, thế nên có nảy sinh ra những kẻ mua chuộc kết quả thi đấu cũng không có gì lạ.

"Nghe hấp dẫn đấy."

"Vậy-"

"Nhưng tôi từ chối."

Bình thản như không có chuyện gì xảy ra, tôi bước ngang qua kẻ khả nghi và di chuyển ra đường lớn.

"Này đứng lại đó, thường dân. Cô không có quyền từ chối."

Từ phía sau lưng tôi, bộ mặt thật sự của hắn đã bắt đầu lộ diện. Hắn bất chợt chụp lấy vai và không cho tôi bước tiếp. Không chỉ thế, hắn còn gọi tôi là thường dân.

Tôi có thể đảm bảo, từ khi đến thành trì Ethalina, tôi chưa từng bị gọi như thế lần nào. Những kẻ gọi người khác bằng ngữ điệu khinh thường kiểu như này hẳn chỉ có thể là quý tộc hoặc những phần tử liên quan.

(Mà... khí chất tầm thường như tên này chắc cũng chỉ là tay sai của quý tộc.)

"Tôi sẽ la lên đấy."

"Nếu cô la lên thì tôi không chắc con dao này có mắt đâu."

Cùng với lời thoại hiểm độc, hắn chìa mũi dao vào lưng tôi. Nếu là người bình thường có lẽ tôi đã bị hắn hù dọa đến chực khóc rồi. Tuy nhiên, tôi không phải là thành phần dễ sơi như hắn đã nghĩ.

"G-Gì chứ!"

Tôi nhẹ nhàng đá ngược về sau nhưng cũng đủ khiến cho lưỡi dao kim loại trên tay hắn cong hoắm lại.

"Tôi đang vội. Không có thời gian chơi với ông đâu."

Nói rồi, tôi thản nhiên bước đi. Lần này kẻ khả nghi không chặn đường tôi nữa. Quả là một cái kết có hậu.

Không mất quá nhiều thời gian tôi đã đến nơi.

Hiện tại, có rất nhiều người đang tập trung đông đúc ở bảng thi đấu. Tôi tìm thấy số báo danh và tên của mình ở bảng thứ sáu. Có tổng cộng ba mười bảng, mỗi bảng là mười tám thí sinh.

(Ừm... Đã có hơn một nửa số thí sinh bị loại trong bài kiểm tra hôm qua rồi à.)

Ban đầu có hơn một nghìn người tham gia nhưng hiện tại chỉ còn lại khoảng năm trăm người. Hơn nữa, chỉ những người giành được chiến thắng trong vòng đấu loại ngày hôm nay mới vượt qua được kỳ thi. Nhìn chung có khoảng ba mươi bảng thi đấu. Tức là, từ một nghìn người tham gia, chỉ vỏn vẹn ba mươi người là nhận được vinh dự trở thành kỵ sĩ.

Dù nói, kỵ sĩ luôn đồng hành cùng hiểm nguy. Tuy nhiên, đến mức này thì quả nhiên là quá khắc nghiệt.

(Mà, điều này đương nhiên chỉ giới hạn ở những kẻ thua cuộc thôi.)

Giữ một tâm trạng thoải mái, vô tư, tôi di chuyển qua sân đấu. Nhìn sơ qua, có khá nhiều trường đấu được xây dựng ở nơi đây. Tuy nhiên, mỗi trường đấu lại có diện tích không quá rộng. Nếu muốn sử dụng chiến thuật giữ khoảng cách e rằng sẽ rất khó khăn.

"Trận đấu vòng loại chính thức bắt đầu. Những thí sinh được gọi tên hãy nhanh chóng bước đến trường đấu theo chỉ định."

Không dài dòng, cũng chẳng câu nệ, nhân vật có vẻ là chủ trì hoặc trọng tài gì đó của trường đấu thứ sáu tuyên bố. Mười tám thí sinh có tên trên bảng cũng đã tập trung đầy đủ tại đây. Trong số đó, tôi bất chợt nhận ra, có một tên ăn vận sang trọng, đầu tóc gọn gàng, khác hẳn những tên còn lại đang liếc mắt lườm mình.

(Là tên quý tộc đã phái tay sai đến chỗ mình?)

Tuy nhiên, ánh mắt của gã cũng chỉ giống như một con chuột mọc thêm lông. Hoàn toàn chẳng có dáng vẻ đe dọa. Tôi không bận tâm nữa mà tập trung vào nhân vật trọng tài đang đọc bài phát biểu trước trận đấu.

"...Trong số những bạn có mặt ở đây. Chỉ có duy nhất một bạn nhận được vinh dự trở thành kỵ sĩ. Đoàn kỵ sĩ không phải là một nơi các bạn có thể dễ dàng đặt chân vào. Vì vậy, hãy cố gắng hết mình và giành lấy chiến thắng. Còn nữa..."

Hoàn toàn không nảy ra được một chút hứng thú nào với bài phát biểu, nhưng vẫn tốt hơn là bận tâm đến gã quý tộc(?) kia.

(Cơ mà, hắn lườm lâu như vậy không thấy chán à.)

Khi tôi bắt đầu cảm thấy bực bội cũng là lúc bài phát biểu dài dòng kết thúc.

"Đã đến thời khắc bắt đầu trận đấu. Mời thí sinh Gaberu và Alain Pierre bước lên trường đấu."

Ngay khi trọng tài gọi đến cái tên "Alain Pierre", đám người ở trường đấu thứ năm và thứ bảy cạnh bên hóng được chuyện liền bắt đầu nhộn nhạo bàn tán.

"Đó chẳng phải là đứa con trai hóng hách, ngu xuẩn của Bá tước Pierre sao?"

"Xì! Nhỏ giọng thôi. Để hắn nghe thấy thì toi đấy."

"Cơ mà, một kẻ chỉ biết đến chơi bời như hắn tại sao lại xuất hiện ở đây?"

"Ai biết được. Mà chắc chỉ do tùy hứng thôi không chừng."

Nhưng kỳ lạ thay, đám người ở trường đấu thứ sáu lại chẳng thấy mở miệng nói nửa lời. Lẽ nào, đám này đều đã bị gã quý tộc Alain kia mua chuộc?

"Trọng tài hãy mau bắt đầu trận đấu!"

Hai bên vừa bước lên trường đấu. Trọng tài vẫn chưa kịp cất tiếng bắt đầu. Gã Alain đã hét lên. Ánh mắt đầy giận giữ liếc xéo về phía này như thể muốn nghiền nát tôi. Tinh thần bất ổn?

"...T-Trận đấu bắt đầu!"

Bị áp lực toát ra từ tên quý tộc đẩy lùi, kỵ sĩ đóng vai trò trọng tài đánh tay ra hiệu  bắt đầu trận đấu.

Và chưa đợi trọng tại nói hết câu, gã Alain đã giơ kiếm tấn công.

(Có lẽ nào... tên này bị ngốc?)

Đòn tấn công không thể gọi là tinh tế, và lộ liễu của gã quả nhiên không trúng vào mục tiêu.

"Chết tiệc!"

Bị đối phương tránh đòn, gã gào lên như kẻ điên.

(Đáng sợ thật... theo một ý nghĩa khác.)

"Con khốn! Đừng bỏ chạy nữa mà hãy đường đường chính chính lãnh đòn đi!"

(Uwa... Tên này thật sự ổn chứ?)

Tôi bắt đầu thấy lo lắng cho tên quý tộc Alain này. Làm thế nào mà một tên đầu óc chứa toàn mù tạt như gã có thể tồn tại đến bây giờ nhỉ.

Hơn nữa, chính gã mới là kẻ đã phái tay sai đe dọa mua chuộc thí sinh. Từ mồm gã tuột ra từ "đường đường chính chính" quả là một trò hề chất lượng cao. Tôi không khỏi cười thầm trong lòng.

"AAAAAAAAAAA!"

Gã Alain gào lên rồi phóng đến. Đường kiếm vụng về của gã chỉ lướt qua mà chẳng trúng vào hồng tâm.

"...Waa!"

Thế rồi, gã quý tộc này còn ngã lăn quay ra vì tự bản thân dùng lực quá mạnh. Tại sao gã có thể vững tin rằng bản thân có thể trở thành kỵ sĩ. Vì gã có tiền chăng? Thế thì đã sao?

"Yếu đuối."

Không kiềm được nữa, tôi khạc ra. Đối với những tên xem thường đối thủ như gã quý tộc Alain này, tôi chẳng có lý do gì để nhượng bộ.

"Hừ!"

Gã phát cuồng lao đến tấn công tôi vì bị sỉ nhục.

Lần này, tôi không né tránh nữa mà đỡ đòn của gã bằng kiếm.

Keng! Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên. Lại một tiếng keng nữa. Là thanh âm phản công của tôi. Đã đến lúc vào chế độ nghiêm túc rồi.

Gã Alain đỡ đòn phản công bằng cách dùng hai tay nắm chặt chuôi kiếm. Tuy gã đã thành công đỡ đòn, nhưng xung động truyền đến khiến tay gã rung lên như chuông.

(Thấy thế nào! Đây mới chính là sức mạnh thực sự!)

Từ vẽ mặt thất thần kia, tôi đoán là gã đang rất kinh ngạc. Có nằm mơ gã cũng không ngờ được, từ cánh tay mảnh khảnh kia lại có thể vung ra một đường kiếm nặng trĩu như vậy.

"Gừ!"

Gã Alain nghiến răng nghiến lợi nâng kiếm phản đòn. Tuy nhiên, tôi chẳng hơi đâu mà cho gã cơ hội đó. Nâng kiếm một tay, tôi vẫn đứng yên tại chỗ, đón lấy đòn phản công dễ đoán của gã Alain bằng một đường kiếm lướt lên.

Keng! Kim loại và kim loại va vào nhau. Rồi lại một tiếng keng nữa vang lên. Nhưng lần này là âm thanh kim loại va vào sàn đá.

"...K-Không thể nào! Thanh kiếm này ta đã mua với giá một trăm đồng vàng đấyyyyyy!"

Gã Alain kinh hãi nhìn vào lưỡi kiếm chỉ còn một nửa. Gã dường như không thể tin vào hiện thực vừa xảy ra.

Nhân lúc gã quý tộc ngáo ngơ mất tập trung ngay giữa trận đấu, tôi tiếp cận và chìa mũi kiếm trước cổ gã. Khoảng cách giữa đầu kiếm và da thịt còn chưa đến một centimet.

"Hí..."

Gã Alain kêu lên một tiếng hét thảm thương và ngã đập mông ra sau. Chứng kiến cảnh tượng thê thảm này của gã, đám người xung quanh bắt đầu cười nhạo. Ngay cả những tên ở trường đấu số sáu đã bị hắn mua chuộc cũng không kiềm được mà phì cười.

"Ha ha... khụ... vũ khí của đối phương đã bị vô hiệu. Thí sinh Gaberu là người giành được chiến thắng!"

Trước lời tuyên bố dõng dạc của trọng tài, trận chiến đầu tiên kết thúc trong vô vàn tiếng vỗ tay. Lúc này, tôi chợt nhận thấy, thí sinh ở những trường đấu khác cũng hướng về phía này buông lời bình luận và đập tay. Dường như không ai có thiện cảm với tên quý tộc Alain này, được dịp người ta sẽ cười ngay vào mặt gã.

Sau đó, tôi tiếp tục giành chiến thắng trong trận thứ hai và thứ ba. Tuy nhiên, tôi không đánh nhanh thắng nhanh mà tập trung vào biểu diễn kiếm thuật mình đã luyện tập trong suốt một tuần qua. Cũng vì vậy, mà trận chiến đầu tiên lại càng thêm nổi bật.

"Cô gái đó đương nhiên là rất mạnh rồi. Nhưng chẳng phải tên quý tộc kia quá yếu sao?"

"Gã nghĩ gì mà lại xuất hiện ở đây. Tính mang nhục về cho gia đình bá tước à. Khà khà."

"Trận thứ hai và thứ ba còn đáng xem hơn. Những ai hướng đến kỵ sĩ thì không thể bỏ qua được. Trận đầu tiên hẳn là tấu hài."

"Tên Alain đó hình như là con trai trưởng nhỉ. Gia đình Bá tước như vậy coi như kết thúc. Hi vọng gã tự diệt vong trước khi nối tiếp chức vị cha mình."

"Ha..ha... tôi muốn bị Gaberu chà đạp."

Và thế là, ngày thi đấu thứ ba kết thúc.

Ba mươi thí sinh chiến thắng trong trận đấu vòng loại được triệu tập đến quảng trường của sân đấu. Dường như là để thông báo ngày phát chứng nhận hay gì đó.

"Ồ, có phải cô là Gaberu, người đã đánh bại gã quý tộc Alain đáng ghét kia không. Tôi là Leon, cũng là một trong những người thắng cuộc, rất hân hạnh được làm quen."

Bóng dáng của một gã đàn ông cao lớn trên người trang bị giáp nhẹ tiến đến gần, nghe giọng nói của gã, trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi bất an. Tôi chậm chạp đưa mắt lên. Khuôn mặt này...

(Tại sao tên đội trưởng lại ở đây!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top