Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Mất kiểm soát

Note: Trong chương 28 Sứa có nói là đã điều chỉnh lại dòng thời gian. Những chuyện xảy ra trong những chương sắp tới (tính cả chương 29) sẽ đi từ quá chứ đến hiện tại (là chương 28) nha.

--------------

Vừa nghĩ bụng "Ơ kìa, sao gần đây xuất hiện nhiều người hát rong thế nhỉ?" vừa đi tuần tra ở khu nam trong bộ quân phục kỵ sĩ, thì hông của tôi đột nhiên bị hai que củi... Không, tuy trông có vẻ khá giống que củi nhưng đây chắc chắn vẫn là tay người. Là hai cách tay da bọc xương đang vừa run rẩy vừa ra sức giữ lấy hông tôi...

(Gì thế này, thật đáng sợ!)

Chưa dừng lại tại đó, tôi còn có cảm giác như mông mình đang bị thứ gì khô khốc cọ xác vào. Định bụng sẽ quay đầu lại để làm rõ sự tình thì cũng là lúc tôi nghe thấy giọng bẹp rúm của một ông lão.

"Cô kỹ sĩ ơi! Xin cô hãy cứu cháu gái của tôi! Làm ơn đấy!"

Và thế là, tôi nện cho ông lão một cú, khiến cho ông ta vừa lăn qua lăn lại trên đất vừa ôm đầu than đau. Làm động tác phủi tay và mông xong, tôi hạ gối xuống, điều chỉnh cho chất giọng của mình ở mức nhẹ nhàng, hướng ánh mắt hiền dịu về phía ông lão, tươi cười hỏi.

"Lão già biến thái, ông có thể nói rõ hơn cho tôi biết là đã có chuyện gì xảy ra không? Cháu gái của ông bị làm sao?"

Ngay lập tức, ông lão đáp trả tôi bằng giọng quở trách.

"Cô kỵ sĩ thật quá đáng. Tại sao cô lại đánh lão già này chứ!"

"Vâng, xin ông hãy nhìn lại hành động vừa rồi của mình trước khi kháng nghị đi. Vậy, cháu của ông bị thế nào?"

Cuối cùng ông lão cũng có thể dựng người dậy. Nhưng hai tay của ông thì vẫn ôm đầu, nước mắt nước mũi dính đầy mặt.

"Cháu của ta đã bị một đám đàn ông bắt đi! Làm ơn hãy cứu nó! Xin cô đấy!"

"Thế thì sao ông không sớm nói đi, lão già biết thái. Vâng, có thể cho tôi biết là cháu gái của ông đã bị nhóm người ấy bắt ở đâu không?"

Những người xung quanh đang nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông, và nhìn ông lão bằng ánh mắt lạnh nhạt.

"Cô quá đáng thật đấy. Ta chỉ sờ có một chút... Là hướng này! Bọn chúng đã bắt cháu gái của ta khi ta và con bé đi qua một con hẻm. Cháu gái của ta đã bị bọn chúng kéo vào con hẻm đó."

Thế thì có hơi phiền phức rồi đây. Ở bên trong hình dạng [Gaberu], tôi vẫn bay được. Nhưng bị giới hạn ở những nơi trống trải, không sợ phá hỏng kiến trúc. Và đương nhiên, lúc này tôi không thể quay trở về hình dạng [Yuu].

"Lão già biến thái, cấm ông giở trò đấy."

Tôi đưa ra đề nghị sẽ cõng ông lão, nhưng cũng nhấn mạnh rằng, nếu ông lão giở trò đồi bại, tôi sẽ ném ông xuống từ trên cao. Nghe thấy những lời chứa sát khí này, đôi bàn tay héo hon gần chạm đến ngực tôi đột nhiên dừng lại ở giữa không trung.

"Ông bám cho chắc vào."

Nói rồi, tôi nhảy lên trên một tòa nhà và bắt đầu di chuyển.

"Uwaaa... Cô làm ta giật hết cả mình đấy. Cô phải nói với ta trước một tiếng chứ!"

Lão già bắt đầu càm ràm. Có thật là ông ta muốn cứu cháu gái của mình không vậy?

"Có phải là con hẻm này không?"

Đáng tiếc là khu nam này có rất nhiều con hẻm. Phải mất thêm một khoảng thời gian nữa, tôi mới đến được đúng nơi.

"Là chỗ này! Chúng đã kéo cháu gái của ta vào chỗ này!"

Phía dưới chúng tôi là một con hẻm tối tăm. Nhìn vào không khỏi liên tưởng đến những nơi mà đám người xấu thường hay tụ tập.

"Ông hãy chờ tôi ở đây."

Nói rồi, tôi để ông lão ở lại và một mình nhảy xuống mặt đất. Bên trong con hẻm có khá nhiều rác bẩn, mùi hôi thối bóc lên từ mọi ngóc ngách.

(Hôi thật... không hiểu sao đám người xấu cứ thích tụ tập ở những chỗ như thế này...)

Hình ảnh của bọn bắt nạt thoáng hiện lên trong tâm trí tôi, nhưng tôi đã mau chóng lắc đầu để quên đi. Giờ không phải lúc hồi tưởng đâu. Đưa tay lên bịt mũi, tôi bắt đầu di chuyển sâu vào bên trong.

Đường đi bên trong con hẻm tương đối phức tạp, có rất nhiều lối đi, tôi buộc phải quay trở về hình dạng [Yuu] kích hoạt [Phong Định Vị] nhằm tìm kiếm hiện diện của sinh vật sống.

[Phong Định Vị] cho ra rất nhiều kết quả tìm kiềm nhưng đa phần chỉ là những người vô gia cư bẩn thiểu nằm lê lết trong hẻm.

"Này, ngươi có nhìn thấy kẻ khả nghi nào không?"

"..."

Tôi thử hỏi một kẻ vô gia cư nhưng hắn chẳng đáp lại. Hết cách, tôi đành phải quay trở về hình dạng [Yuu] và tiếp tục tìm kiếm.

Một lúc sau, tôi dừng chân tại một hẻm cục.

"Thật kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy mình định vị được hình dạng của một vài con người ở đây kia mà..."

Vậy mà, trước mắt tôi lúc này lại chẳng có một ai. Không khỏi cảm thấy quái lạ, tôi bắt đầu quan sát, tìm kiếm kỹ lưỡng xem bản thân có bỏ sót điều gì không.

"Đây là..."

Lối đi bí mật?

Đi vào cuối con hẻm, tôi tìm thấy một phiến đá trông khá nặng nề nằm trên mặt đất. Vì màu của nền đất và màu của phiến đá khác nhau, nên tôi sớm nhận ra. Nhưng đó là bởi vì mắt của Wez có thể nhìn được ở trong bóng tối. Người bình thường chắc hẳn sẽ khó lòng nhận ra. Và trên hết, là ở hai bên của phiến đá này có tay nắm.

"Quả dễ hiểu..."

Câu trả lời đã nằm ở ngay trước mắt. Không cần nghĩ ngợi nữa, tôi đưa tay bắt vào tay nắm rồi cứ thế kéo phiến đá sang một bên. Mặc dù trong nặng nề như thế, nhưng với sức mạnh cơ bản khủng của Wez, phiến đá đã dễ dàng bị tôi đẩy sang một bên.

Giờ đây ở bên dưới phiến đá đã hình thành một con đường tăm tối dẫn xuống lòng đất.

"Thiết lập này đi đâu cũng thấy nhỉ."

Ở trong những cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc cũng có tình tiết giông giống như thế này. Đám người xấu ưa thích những nơi bí hiểm và tăm tối dường như đã trở thành một điều hiển nhiên rồi.

"Giờ thì, xem nào xem nào, sẽ có thứ gì thú vị chào đón mình đây~"

Bên trong một hẻm cụt u ám, bốc mùi hôi thối, một chất giọng vui tươi không phù hợp vang lên. Nhưng rồi, chất giọng ấy cũng chóng vánh tan vào tịch mịch, trả lại thanh âm bình yên cho không gian tĩnh lặng.

Ừ thì... quả đúng là tâm trạng của tôi có hơi cao hứng... dẫn đến lối tự sự nảy sinh màu mè. Nhưng... cũng không thể trách tôi được. Công việc trong Đoàn Kỵ Sĩ gần đây vô cùng nhàm chán. Thế nên, hiện tại, tôi đang rất thèm khát những sự kiện thú vị.

Nếu như có game hoặc tiểu thuyết thì không nói làm gì. Thế giới này thiếu thốn quá nhiều hình thức giải trí. Vậy nên, tôi chỉ còn có thể lấy giết chóc làm niềm vui mà thôi.

Nói là nói vậy, nhưng cứ giết chóc bừa bãi thì cũng chẳng có gì vui. Đám người yếu ớt không làm gì nên tội, có hành hạ và cướp đoạt sinh mạng của chúng thì cũng chẳng mang lại cảm giác gì. Ngược lại, đám người xấu luôn cho bản thân là kẻ mạnh, thích hành hạ và cướp đoạt từ người vô tội, gieo rắc thống khổ và ngắm nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của chúng mới kích thích.

「Ta không biết cô có nhận ra hay không. Nhưng tư duy của cô càng lúc càng nguy hiểm rồi đấy.

Rem, cô đang nói gì vậy! Một thiếu nữ tóc cam đáng yêu như tôi làm sao có thể sở hữu tư duy nguy hiểm được chứ! Phản đối! Phản đối!

"Cô nên gọi nó là chính nghĩa, Rem à."

Tôi vừa nghe thấy Rem thở dài chán nản nhưng chắc chỉ là ảo thanh.

"Xuất phát thôi. Go go~"

Tạo ra một ngọn lửa vàng cam trên tay, tôi bắt đầu bước xuống lối đi bí mật. Mặc dù có thể nhìn được trong bóng đêm, nhưng làm như thể này vẫn mang lại không khí hơn.

"Hì hì..."

Rem lại tiếp tục thở dài. Nhưng tôi mặc kệ cô ta và tiếp tục di chuyển.

"Chỗ này là..."

Cống thoát nước?

Ngạc nhiên chưa, là cống thoát nước đấy. Mặc dù nước đã khô cạn hết rồi, nhưng với cấu trúc này, tôi có thể khẳng định chỗ này là cống thoát nước.

(Mà... mình cũng chỉ thấy qua trong phim kinh dị thôi...)

Nói mạnh miệng vậy thôi, chứ tôi nào đã thấy cống thoát nước trong thực tế đâu. Tuy nhiên, khi xưa, tôi đã nghiêm túc từng nghĩ đến việc sống dưới cống thoát nước đấy. So với ngôi nhà đó, thà sống dưới cống còn tốt hơn. Hình như tôi đã nghĩ thế, nhưng rốt cuộc vì quá hôi nên tôi đã bỏ cuộc...

"Nơi này hôi thật đấy!"

Khứu giác quá nhạy bén đôi khi cũng chẳng tốt đẹp gì. Hồi nãy tâm trạng của tôi còn đang cao hứng nên không nhận ra, nhưng giờ mọi thứ đã bị lấp đầy bởi mùi hôi thối rồi. Không trở lại hình dạng [Yuu], tôi sẽ không thể dùng [Thanh Tẩy].

Dẫu có thể dùng [Bạo Viêm] để thiêu đốt toàn bộ không khí bên dưới cống thoát nước nhưng tôi không thể làm vậy vì rất có thể cô cháu gái của ông lão đã bị bắt đến đây.

Mà, tuy có hơi phiền phức một chút, nhưng tôi đã trở về hình dạng [Yuu] để phát động [Thanh Tẩy], xóa bỏ đi mùi hôi trong không khí.

"Mình nên chọn hướng nào đây..."

Hướng phía trước và phía sau, ngoài ra còn có rất nhiều ngã rẽ khác.

"Chính là hướng này!"

Tôi chỉ ngón tay về ngã rẽ.

「Cô nên ngừng diễn tuồng đi. Thái độ của cô làm ta thấy ớn lạnh đấy!

Chậc, Rem này nghiêm túc quá. Tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Trong lúc [Thanh Tẩy], tôi đã kích hoạt [Phong Định Vị] và tìm ra nơi ẩn nấu của kẻ xấu rồi. Như vậy được chưa!

"Go go~"

Thở dài nhiều sẽ mất hết may mắn đấy Rem.

Chỉnh lại thanh kiếm vắt bên hông, tôi từng bước từng bước tiến về phía trước. Đường cống thoát nước ngoài bẩn và có những sinh màu đen ra thì không có gì đáng kể nữa. Chẳng mấy chốc, tôi đã nghe thấy giọng nói của một đám người có vẻ như là người xấu? Tiếng nức của một cô gái? Và âm thanh kỳ lạ...

"Ở một nơi như thế này cũng có phòng sao?"

Cuối con đường này có một cánh cửa. Tôi đoán là nó dẫn đến một căn phòng. Dù sao thì cũng có giọng nói phát ra từ đó. Nên chắc là suy đoán của tôi không sai đâu.

Tuy nhiên, căn phòng này đã tồn tại dưới cống thoát nước ngay từ đầu hay do bọn người xấu xây dựng nhỉ? Vừa tự hỏi, tôi vừa tiến gần hơn đến cánh cửa.

(ừm...)

Cuối cùng, tôi cũng hiểu được ý nghĩa của những âm thanh kia. Kiếp trước có lẽ tôi sẽ không nhận ra. Nhưng bây giờ, không cần nhìn tận mắt, tôi cũng biết bọn chúng đang làm gì...

Cảm xúc vui vẻ bỗng chốc tan biến. Dường như, tôi đã bị chi phối bởi cảm giác tức giận.

Tôi cúi gằm mặt, dùng cả hai tay để nghiềng nát cánh cửa kim loại. Hòa lẫn vào những âm thanh đáng ghét kia, là tiếng kim loại khô khốc vang lên.

"Là ai đó!"

"Kỵ sĩ à."

"Tưởng gì, hóa ra chỉ là một con ả."

Bọn chúng còn nói rất nhiều nhưng chẳng có thứ gì lọt vào tai tôi.

Bên trong căn phòng có rất nhiều tên đàn ông. Trong góc phòng là thi thế của những cô gái đã bị mổ xẻ cơ thể. Ở giữa căn phòng, có một cô gái đang bị những gã đàn ông quay quanh. Trên cơ thể và tóc đều bị vấy bẩn bởi chất dịch gì đó. Ánh mắt đẫm lệ của cô gái nhìn về phía tôi như thể cầu cứu. Miệng đã bị lấp đầy bởi thứ kinh tỏm nên cô gái chỉ có thể thống khổ nức lên.

Đến đây, ý thức của tôi rơi vào bóng tối... Khi tôi lấy lại chính mình, cô gái đã nằm trong vòng tay tôi, bên trên cơ thể nhuốm đầy máu tươi của cô được phủ lên một lớp quân phục. Về phần tôi, chiếc áo phong màu trắng tôi mặc bên trong quân phục cũng đã bị nhuốm ngập máu đỏ.

"Cô không sao chứ..."

Dù đây là giọng nói phát ra từ chính cửa miệng mình, nhưng tôi vẫn thấy nó thật vô tâm, sáo rỗng.

"...cảm ơn... cảm ơn... cảm ơn cô kỵ sĩ..."

Cô gái chỉ khóc nức nở và liên tục nói lời cảm ơn.

Sau đó, tôi không nói gì nữa. Chỉ lẵng lặng mang cô gái rời khỏi chỗ này. Tôi cố tình không quay trở lại chỗ của ông lão, mà đưa cô gái về thẳng nhà mình.

Tôi tắm rửa thật sạch sẽ cho cô gái, để cô gái ngủ trên giường, ra ngoài mua cho cô gái một bộ trang phục đơn giản và trở về.

Trong lúc tôi mặc đồ cho cô gái, có lẽ vì nằm mơ thấy ác mộng nên cô gái đã rên rĩ bằng chất giọng sợ hãi. Đương nhiên là tôi đã dùng Ma Pháp Trị Liệu để chữa lành toàn bộ vết thương trên người cô gái, ngay cả thứ quan trọng đáng lẽ đã bị cướp mất cũng được khôi phục nguyên trạng... Nhưng, tôi không thể làm gì được cho tâm hồn đã bị vấy bẩn của cô gái.

Tôi không thể nhớ là mình đã giết bao nhiêm mạo hiểm giả, trong đó có cả nam và nữ. Ấy vậy mà, hiện tại, tôi lại đang cảm thấy vô cùng tức giận. Thứ nước đen đục được sinh ra từ cảm giác giận dữ này không ngừng nhấn chìm tâm trí tôi.

"Chết tiệt!"

Để cô gái ngủ trong phòng, tôi lập một kết giới xung quanh nhà mình. Cứ thế, tôi nhảy lên những mái nhà và quay trở về chỗ của ông lão.

"...Cháu gái của ta thế nào rồi."

Giọng nói của ông lão run rẩy.

"...Cô ấy không sao."

Để chắc chắn, tôi hỏi ông lão về đặc điểm của cô cháu gái. Những đặc điểm mà ông lão nói hoàn toàn trùng khớp với cô gái tôi đã giải cứu.

"Xin lỗi ông, tôi đã không đến kịp..."

Đưa ông lão về nhà mình và để ông lão gặp lại cô cháu gái. Tôi không kìm được nữa.

"Cô không cần nói lời xin lỗi đâu... Lỗi là nằm ở những kẻ đã bắt cháu gái ta."

Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ân hận.

"Nếu tôi đến sớm hơn..."

"Xin cô đừng nói những lời này... cô là ân nhân đã cứu cháu gái ta."

Lúc ra về, hai người đã nói cảm ơn tôi rất nhiều, nhưng những lời đó không lọt được vào tai tôi. Cảm xúc của Wez thật khó kiểm soát. Có lẽ, tôi chỉ đang nóng giận vì đã không thể hoàn thành được mục tiêu mà thôi.

Trong vô thức, tôi đã đặt ra mục tiêu đưa cô cháu gái trở về trong lành lặn nhưng tôi lại không làm được. Và điều đó đã khiến tôi tức giận. Có lẽ chỉ có như vậy thôi.

Tuy nhiên, dù có tự an ủi bản thân bao nhiêu lần, cơn giận dữ của tôi vẫn không thuyên giảm.

"Cô Gaberu, người của cô... cô không sao chứ?!"

Tôi không đáp mà chỉ đưa cho binh sĩ xem giấy chứng nhận kỵ sĩ.

Rời khỏi cổng thành, tôi lập tức bay lên bầu trời. Tôi không biết mình đã phóng đi đâu, nhưng tôi biết là mình đã nện rất nhiều ma vật và phá hủy cả một vùng rừng.

"Về thôi nhỉ."

Tạm thời, tâm trạng của tôi đã khá hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top