Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Cuộc tập kích của binh đoàn Ma cây

Bông hoa hướng dương cài trên mái tóc sắc xanh ngọc. Cơ thể nhỏ nhắn được bao bọc trong những chiếc lá. Đó là ấn tượng bề ngoài về thiếu nữ.

Mặc dù dáng vẻ của thiếu nữ chỉ như một cô bé còn học tiểu học, thế nhưng, ẩn chứa bên trong đôi đồng tử nom ánh hoàng hôn trên khuôn mặt ngây thơ kia lại là một cảnh giới khác biệt mà không một sự tầm thường nào có thể sánh ngang.

"Xem nào xem nào... Nên chơi gì với cô đây~♪" Đôi mắt mở to tròn hơi khép lại với vẻ ác ý. Phía trước tầm nhìn của thiếu nữ là những con người đang vừa cười nói vừa dựng lều trại.

Trong chúng hết sức thản nhiên khi đang hành quân ở chốn rừng nguy hiểm này khiến thiếu nữ cảm thấy hơi khó chịu. Có cô bé đó nên ta sẽ tạm tha cho các ngươi. Thầm nghĩ như vậy, thiếu nữ cho tay vào giữa khe ngực nghèo nàng của mình và lôi ra một chiếc túi nhỏ màu nâu.

"Hô hô. Đúng là ta sẽ tha cho các ngươi, nhưng còn phải phụ thuộc vào cô bé của ta nữa~" Giọng tinh nghịch, thiếu nữ cười nói.

Giây tiếp theo, thiếu nữ ném chiếc túi trên tay xuống đất.

Bịch! Chiếc túi nhỏ màu nâu mất đi sức nâng đỡ từ bàn tay nhỏ của thiếu nữ liền bị lực hấp dẫn mặt đất kéo xuống. Một tiếng động nhỏ vang lên và tan vào khu rừng tĩnh lặng.

"Vậy nhé. Chúc may mắn." Để lại ánh nhìn đầy lạnh lùng, thiếu nữ biến mất.

Trong một ngôi lều nhỏ được dựng lên cách đây một giờ trước, có hai thiếu nữ đang ngồi đối mặt nhau.

"Chỉ còn hai ngày đường nữa chúng ta sẽ trở về thành Ethalina, thưa Công chúa."

Khuôn mặt nghiêm túc không đổi, Nanase báo cáo điều hiển nhiên trên với Công chúa Sophie.

Nanase là một cô gái luôn phấn đấu, và nghiêm túc quá mức cần thiết. Trước kia, Nanase là một cô bé yếu đuối, tính cách trẻ con, mít ướt, lúc nào cũng bám dính lấy chị gái của mình. Kể từ sau khi mất đi chị gái, Nanase đã thay đổi hoàn toàn, như biến thành một con người khác.

Mục tiêu đầu tiên là tham gia vào Đoàn Kỵ Sĩ. Mục tiêu tiếp theo là đặt chân vào Hội Bàn Tròn. Nghe thì có vẻ đơn giản, thế nhưng, Nanase đã phải đổ rất nhiều máu và nước mắt mới có thể đạt được vị trí như hiện tại.

Kỵ Sĩ Bàn Tròn ghế thứ 12, Hắc Kỵ Sĩ Nanase. Tất cả đều là kết tinh từ nổ lực không ngừng nghỉ.

"Còn hai ngày nữa à... Ta thấy mấy ngày vừa qua yên bình đến mức kinh dị. Do ta tưởng tượng hay quá lo nghĩ nhỉ..."

Nhớ lại mấy ngày vừa qua, Binh đoàn thứ 12 của Hắc Kỵ Sĩ Nanase hành quân một cách thuận lợi, không gặp phải bất kì một trở ngại nhỏ nào, làm Công chúa Sophie không khỏi cảm thấy bất an.

Thuận lợi tất nhiên là một điều tốt. Tuy nhiên, quá thuận lợi thì lại là một chuyện khác. Xuyên suốt đoạn đường trở về không bắt gặp một con Ma vật nào thì quả thật là quá bất thường.

"Không chỉ riêng Công chúa đâu ạ. Dựa vào bảng ghi chép của đội trinh sát, hơi khó tin một chút, nhưng trên đường về, và cả bán kính hai kilomét quanh đây đều không phát hiện bóng dáng của một con Ma vật nào." Nanase cảm thấy lạnh sóng lưng với những điều mình sắp nói ra "Tựa như chúng đã biến mất khỏi thế gian vậy..."

"Một thế lực nào đó đứng ở đằng sau vụ việc này?" Ánh mắt nhìn thẳng vào Nanase của Công chúa Sophie như muốn xác nhận "Có phải ý cô là như thế không".

"Nếu được, tôi không muốn nghĩ theo hướng đó." Nanase nâng tách trà nóng lên và hớp một ngụm.

Công chúa Sophie cũng nâng tách trà nóng lên và thưởng thức nó một cách tao nhã.

"Tình hình của chị Yuu dạo này thế nào rồi?" Ngắt đi khoảng lặng vừa rồi, Công chúa Sophie thay đổi chủ đề.

"...Tôi cũng không muốn nhắc đến việc này." Mặt đỏ như táo, Nanase bất giác đánh mặt sang chỗ khác. Tay xoa xoa vào miếng băng trên chiếc cổ trắng nõn của mình. Dù chẳng muốn, nhưng những hình ảnh ấy cứ tự ý gợi lại trong ký ức khiến Nanase không khỏi cảm thấy xấu hổ.

"Thật nực cười." Công chúa Sophie lạnh lùng bình luận.

Những lần bị hút máu đầu tiên, đúng thật là Nanase đã cảm thấy rất đau và khó chịu cùng cực. Vậy mà, chẳng biết tự lúc nào, nó đã trở thành khoái cảm.

Cặp răng nanh sắc nhọn và cái miệng nhỏ nhắn cùng với bờ môi hồng mềm mịn tựa anh đào. Mỗi lúc mỗi tiến đến gần hơn. Và sau đó là cảm giác bị lấp đầy... Nhắc đến tên của cô ta, những mảnh ký ức trên sẽ như một phản xạ tự nhiên gợi lại trong đầu. Nanase vừa thấy đáng ghét, nhưng cũng chẳng thể phủ định. Một loại cảm xúc vô cùng phức tạp.

"Ta không ngờ cô lại có sở thích như vậy đó, Hắc Kỵ Sĩ Nanase."

"Công chúa không thử làm sao biết được–"

"Hả!?"

"À... Không có gì."

Hình tượng Hắc Kỵ Sĩ trong đầu Công chúa Sophie đã đổ nát hoàn toàn. Bây giờ, Công chúa Sophie đang cảm thấy rất hối hận vì đã để Nanase đảm nhiệm vai trò này...

"Cô dừng quên, dù là thế nào đi nữa, cô ta vẫn là Wez."

"Tôi hiểu." Khi nghe đến từ Wez, thái độ Nanase nghiêm túc đến lạnh lùng. Trong đôi đồng tử đỏ rực như máu hiện rõ sự căm hận.

"Mà... Nói là như vậy, nhưng nếu chúng ta không có được lòng tin và sức mạnh của cô ta. Khi đó sẽ là dấu chấm hết của nhân loài." Đây tuyệt đối không phải là phóng đại.

Đúng lúc này...

"Thưa Đoàn trưởng...?" Một thiếu nữ trong bộ trang phục đen bó sát người hấp tấp chạy vào. Khi nhìn thấy Công chúa Sophie, thiếu nữ thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó thiếu nữ đã nhớ lại mục đích ban đầu và liền cấp báo.

"Có một bức tường thực vật đã bất thình lình xuất hiện và bao quanh đoàn của chúng ta ạ. Khi chúng tôi tiến đến gần để điều tra, thì bỗng nhiên, từ bên trong bức tường thực vật..."

Không ai biết là tại sao, chỉ sau một cái chóp mắt, bốn bức tường thực vật đã sừng sững dựng lên trước mắt. Chưa kịp nắm bắt tình hình, từ trong những bức tường thực vật, bọn chúng xuất hiện.

Đó là những thân cây héo hốc với khuôn mặt ma quái được khắc lên trên. Chúng cao khoảng 2 mét. Hai cành cây khô mọc ra từ hai bên hông và những chiếc rễ thó ra ở dưới làm người ta liên tưởng đến tứ chi của chúng.

Trên thực tế, chúng có thể di chuyển được. Một vài thành viên trong tổ trinh sát đã thử giao chiến với chúng, nhưng kết quả là bị hai nhành cây khô kia, bất ngờ hóa thành những sợi dây leo to dài quất cho trọng thương.

"Ước tính có đến bao nhiêu tên?" Nghe xong cấp báo từ thiếu nữ trong đội trinh sát, Nanase hỏi. Vì là Đoàn trưởng, Nanase cần phải nắm được ước chừng số lượng để kịp thời điều binh. Nếu kẻ thù đến từ bốn hướng, thì việc nắm chắc số lượng của bọn chúng để phân chia lực lượng cho phù hợp là rất quan trọng.

"...Vâng. Khoảng hai trăm nghìn ạ."

"..."

"..."

Không ai nói gì cho đến khi thiếu nữ tiếp tục.

"Hơn nữa, số lượng của chúng vẫn đang tăng dần từ bốn bức tường thực vật ạ..."

"Cô không đùa đó chứ!" Nanase dựng người khỏi ghế.

Trước áp lực đến từ thái độ áp đảo của Nanase, thiếu nữ sợ hãi lùi về một vài bức.

Nhưng...

"Dạ. Mời Đoàn trưởng ra ngoài ạ." Nhận thấy có nói tiếp thì cũng vô ích, thiếu nữ trịnh trọng mời Đoàn trưởng ra bên ngoài như muốn nói rằng "tự đi mà kiểm chứng đi!".

"Mà, trước hết là cứ ra bên ngoài xem thử đi đã." Công chúa Sophie vẫn im lặng từ nãy giờ, đẩy ghế và đứng lên.

"Vâng ạ..."

200.000 tên á? Hư cấu! Nanase không phải là không tin tưởng đồng đội, nhưng cái cấp báo vừa rồi thật quá hàm hồ. Không muốn tin cũng là điều dễ hiểu thôi.

Trong khi Đoàn số 12 Nanase dẫn dắt chỉ chưa đến 1000 thành viên. Nghĩa là số lương kẻ thù nhiều hơn đồng đội gấp 200 lần. Chưa nói đến sự chênh lệch về sức mạnh, số lượng đã có khoảng cách lên đến 3 con số. Dù đó có là sự thật, Nanase cũng chẳng muốn chấp nhận.

Nối gót Công chúa Sophie, Nanase cũng đặt chân ra bên ngoài.

Bầu trời của Rừng Chạng Vạng vẫn là một màu vàng cam không đổi. Gió thổi qua lạnh như buốt.

"Chẳng thể tin nổi..." Vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt bỗng biến mất.

Không ngờ Công chúa Sophie cũng có lúc thể hiện nét mặt như vậy, vừa nghĩ Nanase vừa đưa mắt về hướng Công chúa Sophie đang nhìn.

"Xin lỗi vì đã nghi ngờ...?" Giọng yếu ớt không rõ của ai khẽ rên lên.

Phản chiếu trong đôi đồng tử đỏ rực của Nanase là một bức tường thực vật cao tít, hơn 50 mét. Đó là độ cao mà con người không bao giờ có thể với tới được. Và có lẽ là dài hơn 2 Kilomét? Chỉ là ước lượng bằng mắt thường, nhưng con số 2 Kilomét kia khớp với con số ở trên bảng ghi chép làm sóng lưng Nanase khẽ run lên.

"Phương án mà chúng ta không muốn nghĩ đến nhất có lẽ đã trúng hồng tâm rồi nhỉ..." Công chúa Sophie nhìn qua Nanase như muốn tìm sự đồng tình.

"Thật trùng hợp, đúng lúc tôi cũng vừa nghĩ vậy."

Giả như thật sự có thứ gì đó đứng đằng sau thao túng sự việc này, thì chỉ có thể là Wez. Một Wez có khả năng thao túng thực vật? Trong sự kiện xảy ra vào 4 năm trước, đoàn chinh phạt đã đụng độ với một Wez thao túng lửa. Ít nhất thì, từ những thông tin trên, Nanase cũng đoán ra được Wez không chỉ có một hoặc hai cá thể.

Tuy nhiên, chỉ một con quái vật như vậy thôi cũng đã đủ áp đảo nhân loài đến bờ vực tận diệt. Một, hai hoặc mười có lẽ cũng chẳng khác là bao. Nhìn bốn bức tường thực vật sừng sững bao vây tứ phía, Nanase không phủi nổi mấy suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu.

Bế tắc.

"Đó là cái quái gì thế!?" "Tường thực vật!!!?" "Không lẽ là Wez tập kích?" "Tết này con không về rồi mẹ ạ..." "Có ai nấu nước sôi không, tôi muốn uống một tách trà đắng cho tỉnh ngủ." "Mơ! Đây chắc chắn là Mơ. Ahahahahaa...."

Dường như đã nhận ra được sự khác thường, những Kỵ sĩ trong đoàn bắt đầu nháo nhào như ong vỡ tổ. Người thì la kẻ thì hét, quên mất đi kỷ luật trong đoàn.

"Đoàn trưởng, chúng ta phải làm sao đây ạ." Mắt vẫn hướng về bức tường thực vật. Thiếu nữ điềm tĩnh chờ đợi mệnh lệnh từ Đoàn trưởng. Mặc dù, nỗi sợ dường như đã thống lĩnh toàn bộ thần trí của thiếu nữ.

"Hai trăm nghìn đó... chúng ta làm được gì chứ..." Bộ dạng Nanase trước bức tường thực vật lúc này mỏng manh yếu ớt như sắp vỡ nát đến nơi.

"Ý của ngài là sao, Đoàn trưởng? Tính mạng của đội trinh sát chúng tôi, và thành viên trong đoàn kỵ sĩ đang gặp nguy hiểm đấy ạ. Ngài mới là người đừng có đùa ấy!" Đặt nỗi sợ và sự kính trọng cấp trên lên cùng một cán cân thì bên trong thiếu nữ lúc này nó sẽ nghiêng về phía bên trái. Thiếu nữ biết, bản thân hơi mạnh mồm một chút, nhưng chẳng thể ngừng lại.

"Thế thì cô có ý tưởng nào không!? Đừng ném hết mọi thứ lên đầu đoàn trưởng chứ!" Có vẻ như nỗi sợ cũng đã làm Nanase bị hỏng.

Nanase là một cô gái rất có tinh thần phấn đấu. Đạt được vị trí như ngày hôm nay, không gì khác chính là nỗ lực đã được kết tinh của Nanase. Mình đã mạnh hơn lúc trước rồi. Mình đã không còn là con nhóc mít ướt chỉ biết bám vào chị gái. Nanase đã tin như vậy.

Chỉ cần không bỏ cuộc, một lúc nào đó con người sẽ chiến thắng Wez.

Thế nhưng...

Niềm tin trong Nanase đã vụn vỡ khi đối diện với cô ta. Trong điều kiện có lợi, cô ta đã bị bất tỉnh, Nanase vẫn không thể gây cho cô ta một vết trầy xước.

Hiện tại cũng vậy, sinh vật có thể trong một thoáng tạo lên những bức tường thực vật hùng vĩ kia. Con người thật sự đánh bại được bọn chúng sao?

Không thể nào.

Dựa vào câu chuyện Công chúa Sophie kể mấy hôm trước, cô ta đã dùng duy nhất một kỹ năng để hủy diệt hơn 100 con ma vật sói, và mang đến sự hoang tàn cho mảnh rừng ấy. Và cả sự kiện 4 năm trước nữa. Cho thấy, Wez sở hữu một sức mạnh áp đảo tuyệt đối con người.

Giả như phải chiến đấu với một 100 ma vật dạng sói. Huy động hết toàn bộ lực lượng của Đoàn số 12, may ra mới có thể áp đảo được bọn chúng. 1000 đối 100 mà chỉ mới có thể áp đảo được. 1000 đối với 200.000? Vô lý.

"Hả? Đoàn trưởng không phải là người dẫn dắt mọi người sao? Vậy thì Đoàn này cần gì người dẫn đầu chứ!!!" Thiếu nữ gan góc đáp lại. So với số lượng hư cấu của kẻ thù, một Đoàn trưởng dường như chẳng còn giá trị gì nữa.

Tình thế đã rất loạn, nay còn loạn hơn.

"Thôi nào mọi người..." Nghĩ rằng đã đến lúc phải can vào, Công chúa Sophie lên tiếng.

"Im đi!" "Đúng vậy ạ!"

Nanase và thiếu nữ đồng thanh.

"Lớn gan nhỉ." Miệng công chúa Sophie đang cười, nhưng ánh mắt lại ánh lên nét giận dữ.

"Híiii... Thần xin lỗi Công chúa điện hạ ạ."

"...Xin lỗi Công chúa điện hạ ạ." Phản ứng chậm một giây, thiếu nữ đội trinh sát cũng cúi đầu theo.

"... Tình hình vẫn là tình hình. Ta hiểu các ngươi đang rất hoảng loạn." Công chúa Sophie hướng mắt về một căn lều không có vẻ gì là đặc biệt so với những căn lều khác. "Đối đầu với hai trăm nghìn kẻ thù không rõ thông tin chẳng khác nào là hành động tự sát. Nói vậy, nhưng cũng không thể cứ thế này mà chịu chết được."

"Em sẽ đi nhờ chị Yuu giúp đỡ. Chị Nanase hãy đi trấn áp mọi người đi nhé. Ehehe." Từ một cô Công chúa có vẻ mặt anh tú, cùng ánh mắt sắc bén có thể nhìn thấu tất cả, Sophie như biến đổi thành một cô bé học sinh tiểu học với nét mặt thơ ngây.

Nanase rùng mình.

"Đ...Đúng vậy nhỉ. Rất có khả năng đối phương là Wez. Vậy thì chỉ có Wez mới có thể đối đầu với Wez thôi."

"Ngoài này nhờ chị Nanase đó~" Bỏ lại một câu như vậy, Công chúa Sophie quay gót.

"Mọi người bình tĩnh lại đi nào! Tập hợp toàn bộ lại nhanh nhất có thể. Cô cũng nghe rồi đó, mau ra hiệu rút quân và tập hợp toàn bộ trinh sát về đây."

"Vâng ạ."

Đây là câu chuyện về một cậu bé ngu ngốc nhưng cậu có được sự hạnh phúc.

Cậu được sinh ra trong một gia đình, dù không thể gọi là giàu có, nhưng cũng không thiếu cái ăn cái mặc.

Bố cậu là nhân viên công chức. Mẹ cậu là nội trợ. Cậu được nuôi lớn trong vòng tay của bố mẹ. Cậu tin rằng cậu là người hạnh phúc nhất thế giới này.

Khi còn bé, cậu là một đứa trẻ thích đòi hỏi, và kén ăn. Gia đình không giàu có, nhưng cậu muốn món đồ chơi nào, bố cậu cũng đều mua cho cậu. Thích ăn món ăn nào, mẹ cậu sẽ vui vẻ và nấu cho cậu món đó.

Không đặc biệt, cũng chẳng hiếm hoi. Thế nhưng, cậu được sống trong sự nuông chiều của cả bố lẫn mẹ. Cậu nghĩ rằng, cậu hạnh phúc. Cậu không hề nghi ngờ sự hạnh phúc của mình.

Và rồi...

Mẹ cậu mất sau một vụ tai nạn.

Bố cậu vùi đầu vào công việc vì đau buồn.

Cậu không có người chăm sóc.

Bố cậu tái hôn với một người phụ nữ lạ mặt trong công ty.

Mụ ta bắt nạt cậu.

Bố cậu đột quỵ vì làm việc quá sức.

Mụ ta tái hôn với một người đàn ông khác. Người đàn ông đó mang con gái của ông ta đến.

Em gái chiếm đoạt tất cả những gì đã từng thuộc về cậu. Cả tình thương của bố mẹ, lẫn căn phòng là không gian riêng của cậu.

Mất đi sự hạnh phúc... Cậu chỉ còn lại ngu ngốc.


Có âm thanh gì đó thật ồn ào ở bên ngoài. Tôi bị đánh thức. Một giọt nước chảy ra từ khóe mắt tôi. Có cảm giác như mình vừa mơ thấy một cơn ác mộng nào đó, nhưng tôi chẳng nhớ được nội dung.

Tôi vươn vai để thư giản gân cốt. Tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ. Dạo này, không gian bên trong chiếc lồng làm tôi thấy an tâm đến lạ thường. Có lẽ vì vậy nên tôi đã ngủ ngon lành mà không hề phòng bị.

Mà, nếu có gì xảy ra, Tôi thứ hai chắc chắn sẽ thông báo cho tôi, nên có thể an tâm ngủ ngon giấc được.

Nói đến những thay đổi gần đây của tôi trước đi. Tôi có cảm giác như tôi không còn là tôi mà tôi đã từng biết nữa. Mỗi một lần cơn khát tái phát và tôi uống máu của Nanase, trong tôi lại có một chút thay đổi? Tôi cũng không rõ, có khi đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi.

Tóm lại, mặc dù tôi có cảm giác tôi không còn là tôi. Nhưng đồng thời, tôi vẫn là chính mình. Là một thứ gì đó rất phức tạp nên tôi chẳng thể dùng lời để giải thích.

Giả như đem tôi của tiền kiếp ra so sánh.

Satou Yuuya là một con người rất ngu ngốc. Mặc dù căm ghét thế giới, tuy nhiên cậu ta lại chẳng có bất kì một hành động thay đổi bản thân nào. Cậu ta yếu đuối và bất lực. Cứ để mặc mọi thứ theo dòng chảy. Bị bắt nạt hay đánh đập, cậu ta cũng chỉ cam chịu. Về cơ bản là cậu ta không có đủ dũng khí để phản kháng. Cậu ta sợ phải thay đổi.

Trái ngược với Satou Yuuya. Trước tiên, Yuu là một thiếu nữ. Mái tóc vàng kim tựa sao trời và đôi đồng tử màu lá xanh điềm đạm. Khác với khuôn mặt trẻ con, vòng một của cô đầy đặng như người trưởng thành. Đối với một Yuuya sợ hãi khi phải đối mặt với con người, Yuu lại chỉ xem con người như những sinh vật thấp kém, là chất dinh dưỡng.

Bởi vì sở hữu một sức mạnh phi lý, thế nên Yuu vô cùng tự tin với khả năng của mình. Những nơi chật hẹp trước kia thật đáng sợ, nhưng bây giờ lại cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Quan trọng nhất là, món ăn yêu thích của Yuu là máu.

Hmm... Ghi rõ ra như vậy thì sự khác biệt thật quá rõ ràng rồi. Nhưng dù tôi không còn là tôi nữa, thì tôi vẫn cảm thấy tôi chính là tôi. Riêng điểm này, tôi không muốn phủ nhận.

Tạm thời cứ xem như, bởi việc đã thay đổi chủng tộc nên cách nhìn nhận của tôi mới bị đổi khác đi. Biết đâu khi đối mặt với những Wez khác tôi sẽ thấy mình yếu ớt và thấp kém như mình của ngày trước thì sao.

"Chị Yuu ơi! Không ổn rôi ạ."

Vừa hay khi tôi kết thúc việc nghĩ ngợi thông lệ vào buổi sáng, tôi nghe thấy tiếng Sophie vọng vào từ bên ngoài. Chất giọng của em ấy có vẻ như đang rất hấp tấp.

Vài giây tiếp theo sau giọng nói, Sophie đã xuất hiện trước mặt tôi. Cô bé thở hổn hển, mồ hôi đổ ra trên chán và làm cho mái tóc màu nâu tím dính bết vào.

"Có chuyện gì vậy?" Thái độ bình thản, tôi hỏi.

"Đ-Đoàn của chúng ta b-bị hai trăm nghìn ma vật tấn công ạ!"

200.000 ma vật à. Có lẽ, tôi của trước kia sẽ bất ngờ khi nghe thấy con số khủng khiếp này.

"Em muốn nhờ chị giúp sao?"

Bình thường đến giờ ăn của tôi, Nanase sẽ đến theo thông lệ. Lúc đầu cô ấy có vẻ chán ghét. Sau đó, không hiểu sao, tôi thấy cô ấy lại hơi kỳ vọng. Thôi bỏ qua đi. Ý tôi muốn nói là, mấy ngày này tôi rất ít được gặp Sophie. Tôi nhớ lần cuối chúng tôi gặp nhau trò chuyện là buổi tối 3 hôm trước.

Cô bé hốt hoảng đến tìm tôi như vậy, và còn kể cho tôi nghe tình hình bên ngoài. Vậy nên, tôi mới đoán, chắc cô bé cần đến sự giúp sức của tôi thôi.

"Vâng ạ. Em xin lỗi chị nhé. Đột nhiên lại nhờ vả một điều khó khăn như vậy." Sophie có vẻ rất hối lỗi. Không liên quan cho lắm, nhưng tôi có cảm giác cô bé hơi giả tạo.

"Nhưng mà, chị đồng ý giúp bọn em sao. Chúng ta chỉ mới gặp nhau không lâu. Lần đầu tiên khi em bị ma vật tấn công, chị cũng đã cứu mạng em. Nếu có thể em không muốn mượn sức của chị mải, nhưng với số lượng kia thì..."

Đây hẳn là chiêu thức của cô bé này. Đầu tiên của bé sẽ cho tôi thấy rằng cô bé thật sự rất biết ơn tôi, và nếu được sẽ không muốn trông cậy vào sức của tôi. Chỉ là không còn cách nào khác nữa. Đã bị dồn vào bước đường cùng rồi. Nên mới cần mượn sức mạnh của tôi. Thế thì sẽ tạo ra tình huống khiến tôi rất khó từ chối...

"Trước hết, em có thể kể vắn tắt tình hình được không?"

"Dạ..."

Nói một cách gãy gọn, bất thình lình xuất hiện bốn bức tường thực vật sừng sững. Chiều cao là 50 mét và chiều dài ước chừng 2 kilomét. Từ trong những bức tường thực vật ấy, ma vật được sinh ra. Và số lượng đã lên đến 200.000, vẫn đang tiếp tục gia tăng.

Lúc chiến đấu với lũ sói tôi đã tốn tổng số MP là 10. Số MP của tôi có là 100MP. Nhưng tốn đến 10MP là bởi vì tôi đã sử dụng một cách thiếu tính toán. Kết quả là mảng rừng đó đã bị thiệt hại rất nặng. Nếu tôi bình tĩnh hơn, có lẽ chỉ cần chưa đến 1MP là tôi đã thừa sức diệt gọn lũ sói.

Số lượng 200.000 nghe thật khó hình tượng. Tuy nhiên, tôi lại có tự tin mình sẽ giải quyết được bọn chúng. Về trường hợp không đủ MP, tôi sẽ hút máu ai đó trong đoàn để hồi phục lại.

Hơn hết, tôi muốn tung hết sức mạnh tiềm ẩn trong mình. Tôi cần phải nắm bắt được sức mạnh của mình là đến đâu. Và đây chắc hẳn là một cơ hội tốt cho tôi rồi. Vậy thì chẳng có lý do gì để từ chối cả.

"Được rồi. Chị sẽ giúp em." Tôi trả lời dứt khoát.

"Hể? Thật chứ ạ?" Sophie có vẻ khá bất ngờ khi tôi lại đồng ý nhanh như vậy.

Nói ra thì cũng đúng. Tôi sẽ chẳng có lợi ích gì khi giúp đỡ con người. Dù đoàn này có bị lũ ma vật tận diệt thì tôi cũng không chết được. Nhưng thế thì, tôi sẽ chẳng tìm được nguồn thức ăn nào khác. Thế thì phiền phức lắm.

"Xem như là vì những bữa ăn ngon của Nanase đi."

"Nếu chị đã nói như vậy... Được rồi, em sẽ đi tìm chìa khóa mở lồng giúp chị nhé."

Sophie định chạy đi, nhưng tôi đã cản cô bé lại.

"Không cần đâu." Chưa nói hết câu, tôi đã bẻ cong những song sắt và bước ra bên ngoài. Cảm giác giống như vừa mới bẻ bún vậy, tôi đã kỳ vọng là nó sẽ cứng hơn một chút.

Vì lâu ngày chưa ra bên ngoài nên tôi vươn vai để kéo giản gân cốt.

"...Sắt đó chị Yuu ạ?"

"Rất xin lỗi cô. Nhưng chúng tôi đành phải mượn sức mạnh từ cô thôi. Với số lượng kẻ thù quá chênh lệch, thật nhục nhã nhưng chúng tôi chẳng thể làm gì cả."

Vừa ra bên ngoài và nhìn thấy bức tường thực vật cao sừng sững, tôi đã bị Nanase cúi đầu.

"Chuyện nhỏ ấy mà. Hơn nữa, có lẽ là tôi phải mượn sức mạnh của cô đấy. Khi ma lực cạn kiệt, tôi cần hút máu để bổ sung. Dù sao thì số lượng vẫn là số lượng mà." Từ không khí truyền đến cho tôi cảm giác là ma vật đã đến rất gần, chỉ còn cách khoảng vài trăm mét. Nên tôi cố nói nhanh nhất có thể.

"Tất nhiên là tôi sẵn lòng hợp tác. Tôi cũng đã tập hợp mọi người ở đây lại rồi, nếu cần thêm thì đừng ngại sử dụng đoàn viên của tôi. Họ chắc sẽ rất sẵn lòng nếu được giúp sức. Dù sao mọi người cũng cảm thấy xấu hổ khi chẳng làm được điều gì."

Đưa mắt nhìn qua, tôi thấy rất nhiều kỵ sĩ đang sợ hãi nhìn về phía bức tường thực vật. Họ hẳn phải cảm thấy bật lực lắm trước sự hùng vĩ kia.

"Nanase, cô bé dễ thương nhỏ nhắn đó là người sẽ giúp chúng ta sao? Em có bị làm sao không vậy."

Từ trong đoàn người, một chị gái bước ra. Ấn tượng đầu tiên của tôi về chị ta là chiếc băng bịt mắt rất ngầu treo trên mắt trái. Thật là khuấy động tâm hồn thanh xuân của tôi. Ngoài ra, chị ta có mái tóc máu tím xanh, buộc theo kiểu đuôi ngựa. Có vẻ như chị ta tên Nina, là đoàn phó của Đoàn số 12 này.

"Đoàn phó Nina, đang trong lúc làm việc đó." Có vẻ, Nanase không hài lòng lắm với cách xưng hô của chị Nina.

"Chuyện đó quan trọng à?" Chị Nina nhún vai. "Được rồi. Cô bé này thật sự là người giúp chúng ta sao, Đoàn trưởng? Nhìn thế nào cũng chỉ là một cô bé học tiểu cấp, có bộ ngực phát triển thôi mà."

Nãy giờ tôi cứ có cảm giác là bị ai đó nhìn, hóa ra là chị ta à? Mà thôi kệ đi.

"Đúng vậy đó đoàn trưởng, cô bé dễ thương như vậy làm sao có thể chiến đấu với lũ quái vật ghê tởm được chứ!"

"Nếu bắt một cô bé như vậy lên chiến trường, thà rằng chúng tôi hi sinh tấm mạng này để bảo vệ cô bé."

Như một ngọn lửa bùng phát, mọi người chuyển sự chú ý từ bức tường thực vật sang tôi. Trong mắt họ, chắc tôi chỉ là học sinh tiểu học? Không không, tôi cao hơn một chút mà. Chắc cũng phải tầm 16-17 gì đó. Dù bởi vì không có gương soi toàn thân nên tôi chỉ đoán mò...

"Mọi người không cần lo lắng đâu. Tuy bề ngoài nhỏ nhắn vậy thôi, bên trong ẩn chứa sức mạnh hơn người. Dù có tập hợp toàn bộ đoàn kỵ sĩ... Không, dù có tập hợp cả nhân loài cũng chẳng thể áp đảo được cô bé."

"Đoàn trưởng, đúng là tình hình này quá dị thường, nhưng xin làm ơn hãy bình tĩnh lại đi. Nếu cả Đoàn trưởng cũng hoảng loạn thì Đoàn này sẽ ra sao!?" Ánh mắt chị Nina nhìn Nanase vô cùng lo lắng. Cũng chẳng thể trách được.

"Không còn cách nào khác nhỉ." Tôi nghĩ là có nói tiếp cũng vô ích thôi. Làm thử một phát cho họ xem luôn. Trăm nghe chẳng bằng một thấy mà.

Với lại, ma vật đã tiến đến rất gần rồi. Hướng đối diện tôi lúc này, theo con số ước tính là có đến hơn 50.000 con.

"Chị tính làm gì vậy, chị Yuu?" Sophie nhận ra sự biến đổi trên khuôn mặt tôi, liền hỏi.

Hiện tại, tôi đang nở một nụ cười, chắc là rất đắc ý.

"Cực Đại Phong Cầu – Phát Động."

Dựa theo tưởng tượng bên trong đầu mình, tôi đọc lên câu thần chú thích hợp. Đọc cho ngầu vậy thôi, thật ra không đọc tôi vẫn có thể phát động sức mạnh. Tôi tiêu hao 50MP, để tạo ra một quả cầu gió có bán kích to khoảng 2 kilomét.

Và như đáp ứng lại với tưởng tượng cùng MP mà tôi đã rót vào, một quả cầu gió to lớn ngoài sự tưởng tượng xuất hiện trên cánh rừng.

Không phải là tụ hợp từng chút từng chút một, mà là đột ngột hiện ra từ hư không.

Ai nấy đều không rời mắt khỏi tôi và quả cầu gió. Họ dường như chẳng hiểu điều gì đang diễn ra.

Một giây tiếp theo sau khi quả cậu gió đã được phát động, tôi dồn sức và đẩy tay về phía trước. Một cái đẩy thật nhẹ, và quả cầu gió bay với một vận tốc chẳng thể tin vào mắt.

Theo quỹ đạo một đường thẳng tắp, quả cầu gió có bán kính 2 kilomét phóng đi. Gia tốc. Dù nổi trên bề mặt rừng, thế nhưng mặt đất những nơi nó cuốn ngang qua chẳng còn để lại thứ gì. Còn sót lại trên mặt đất chỉ là nền đất nâu bị xoáy thành hình bán cầu sâu khoảng vài trăm mét.

Khoảng 3 giây tiếp theo, một âm thanh inh tay vang lên. Đó là thứ thanh âm giòn giã khi gỗ cây bị ném vào máy xay và nghiền thành vụn gỗ.

Thật ra thì... Mọi thứ hơi đi lệch với suy nghĩ của tôi chút. Tôi không nghĩ chỉ với 50MP lại có thể ra được kết quả này. Có vẻ như MP được tính theo cấp số lũy thừa. Nếu không phải như vậy thì chẳng còn câu trả lời nào khác...

Chỉ 3 giây thôi, chỉ 3 giây! Quả cầu gió siêu bự của tôi đã va chạm vào bức tường thực vật cao 50 mét dài 2 kilomét và tương sát lẫn nhau. Chưa kể, con đường mà nó đi qua đã để lại thiệt hại không thể đong đếm được.

Nơi trước đó vẫn là một mảnh rừng, nhưng giơ đây đã hóa thành một con đường bán nguyệt sâu vài trăm mét.

"Lạ nhỉ... Sophie ơi, chị không tính quá tay như vậy." Tôi ngơ ngáo nói.

"...Em hi vọng là sẽ không có ai đang di chuyển trên đoạn đường đó." Sophie cũng há hốc nhìn về đoạn đường trống không. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô bé thành thật với cảm xúc của mình.

Còn Nanase và những bạn đoàn viên vui nhộn thì... Không đóng được mồm.

Nếu chiếu lại cảnh vừa rồi. Mở mắt ra. Một quả cầu gió to đùng đột nhiên xuất hiện. Nhắm mắt lại và mở mắt ra. Chỉ còn sót lại một bãi hoang tàn.

Đúng là sẽ bị sốc thật...

Tôi còn sốc nữa mà.

"Chậc, bọn chúng đến rồi!"

Trong lúc tôi đang đứng bất động cùng với những người khác. Bọn chúng đã kéo đến.

Đó là những thân cây với cái miệng móc méo ma quái được khắc lên bên trên. Trong chúng chẳng khác gì bọn ma cây xuất hiện trong những bộ phim kinh dị.

"Mọi người đừng ra khỏi kết giới này nhé!"

Không còn đủ thời gian để tao thêm đòn tấn công tiếp theo, tôi nhanh chóng kích hoạt Phong Thuẫn và rót vào 20MP. Một lớp gió vô hình mà chỉ tôi có thể nhìn thấy bao phủ bán kính 500 mét xung quanh doanh trại.

Hiện tại, tôi chỉ còn lại 30MP.

Bọn ma cây quả nhiên là vẫn không hề nao núng trước Phong Thuẫn của tôi. Chúng tiến về phía trước như một cổ máy được lập trình. Thế nhưng, khi bước đến trước Phong Thuẫn, chúng bị nghiền nát thành vụn gỗ.

Thấy khung cảnh hết đám này đến đám ma cây khác hóa thành vụn gỗ sau khi va vào một bức tường vô hình, mấy con người chung quanh tôi lại tiếp tục há to mồm. Tôi chẳng hơi đâu bận tâm đến họ nữa.

Còn lại 3 bức tường thực vật. Theo tôi biết, khi nào chưa hủy diệt hoàn toàn tường thực vật bọn ma cây này vẫn sẽ tiếp tục được sinh ra.

Vì vậy, tôi nhắm vào bức tường kế tiếp và phát động một quả cầu gió đã rót vào đó 30MP. Quả cầu gió dễ dàng nghiềng nát bức từng, cùng cánh rừng và những con ma cây. 30MP thôi mà uy lực đã như thế này rồi, đòn đầu tiên của tôi đúng là thừa sức mà!

"Tôi hút máu cô nhé."

Ở trước mặt đoàn viên của Nanase, tôi không màng đến việc bại lộ thân phận, vẫn cứ cắm răng nanh vào cổ cô ấy và bơm lại lượng MP đã sử dụng.

"Cực Đại Phong Cầu – Phát Động."

"Cực Đại Phong Cầu – Phát Động."

Hai bức tường còn lại cũng đã bị phá hủy mà chẳng để lại một mảnh vụn nào. Vô cùng thuận lợi và đơn giản. Khác xa quá xa so với tưởng tượng ban đầu của tôi.

Lẽ ra, tôi sẽ phải khổ chiến hơn một chút. Dùng những kỹ năng thật đẹp mắt và tiêu diệt từng nhóm ma vật. Mải sau khi đánh xong hàng phòng vệ thì mới đến được cứ điểm của quân thù, là bức tường thực vật. Dùng toàn bộ sức lực cuối cùng vẫn chỉ phá hủy được một lối đi nhỏ. Vừa tiếp tục chiến đấu, vừa hộ tống mọi người chạy khỏi vòng vây hãm của bọn ma cây...

Quá đơn giản. Đơn giản đến mức kinh dị. Sức mạnh của tôi thật đáng sợ. Wez là như thế này sao. Nếu muốn thì ngay cả thế giới cũng có thể hủy diệt được. Anna đã từng nói, tôi mà dùng toàn bộ sức mạnh là có thể phá hủy được cả trái đất. Hóa ra không phải là Anna nói ngoa.

Lượng MP tôi rót vào kỹ năng, sẽ được tính theo cấp lũy thừa. 50MP đã như thế rồi, nếu 100MP thì quả địa cầu thân yêu chắc hẳn sẽ bị khắc lên một chiếc lỗ to hoắm ở giữa lòng bụng. Dù không thể nghiền nát toàn bộ, nhưng cũng đủ gọi là hủy diệt rồi.

"Đây chính là sức mạnh của Wez sao..."

Chất giọng chứa đầy tuyệt vọng của ai đó vang lên. Đồng thời bức màn của cuộc chiến cũng được đóng lại.

"Waaaa! So với Dorothy thì vẫn còn rất kém. Nhưng với sức mạnh thế này thì hoàn toàn đạt yêu cầu rồi." Bông hoa hướng dương khẽ lây theo cơn gió.

"Cơ mà, kết thúc sớm quá đi. Chán thật đấy. Ta muốn tận thưởng thêm một chút nữa cơ. Một bạn cây khủng lồ có sức công kích mạnh mẽ thì thế nào nhỉ?"

"Nhưng nhưng nhưng, phải trồng lại rừng nữa. Thiệt hại mà cô bé kia gây ra quá khủng. Tuy không cháy và làm hỏng đất như con nhỏ Dorothy đáng ghét kia."

Thiếu nữ đắn đo suy nghĩ.

"Thôi, nghĩ lại rồi, ta sẽ trồng lại rừng. Những bạn cây chắc chắn sẽ rất buồn nếu mất đi thật nhiều hàng xóm như vậy."

Có vẻ như khu vườn thân yêu của thiếu nữ đã bị tàn phá nặng nề. Thế nhưng, thiếu nữ lại không giấu được vẻ vui sướng.

"Trồng rừng xong thì ta sẽ lại chơi với cô thêm chút nữa. Lần sau chắc chắn sẽ vui hơn rất nhiều. Hãy kỳ vọng đi nhé ~♪"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top