Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Vị của rượu là...?

Đoàn trưởng Đoàn kỵ sĩ thứ 12 trực thuộc Kỵ Sĩ Đoàn, Kỵ sĩ Bàn Tròn vị trí thứ 12, chính là tôi, Nanase. Chỉ đơn giản là Nanase và không có họ.

Tương ứng với thực lực, tôi được giao phó chức Đoàn trưởng của Đoàn kỵ sĩ thứ 12. Bên dưới tôi, có tổng cộng 120 Kỵ sĩ chính thức. Bên dưới 120 Kỵ sĩ chính thức, là những Kỵ sĩ tập sự. Mỗi 1 Kỵ sĩ chính thức sẽ dẫn dắt từ 6 đến 7 Kỵ sĩ tập sự.

Về cơ bản, Kỵ sĩ tập sự sẽ không được tính vào chiến lực. Kỵ sĩ tập sự, đúng với tên gọi, đều là những Kỵ sĩ đang trong quá trình học tập để trở thành Kỵ sĩ chính thức. Nhiệm vụ của Kỵ sĩ tập sự là bảo về hậu phương, và thực hiện những công việc như canh gác.

Tuy nhiên, trong những trường hợp khẩn cấp, Kỵ sĩ tập sự vẫn được xếp vào hàng chủ lực. Chẳng hạn như cuộc tập kích của binh đoàn ma vật vừa rồi.

Nhắc đến cuộc chiến... Hay gọi là một cuộc thảm sát sẽ đúng hơn chăng? Phải, đó chắc chắn là một cuộc thảm sát đến từ một phía. Hơn 20 vạn con ma vật có hình dạng như những thân cây cao 2 mét, đã bị một thiếu nữ nhỏ bé nghiền nát.

Dù Kỵ sĩ tập sự không thể tính vào chiến lực chính, nhưng vừa rồi thực sự là một nỗi nhục đối với chúng tôi. Là Kỵ sĩ, vậy mà chúng tôi chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn kẻ thù bị nghiền nát.

Kết quả... Chúng tôi đã được cứu mạng. Chúng tôi đã được cứu mạng. Nhưng, chẳng phải niềm vinh hạnh, cũng chẳng phải chuyện đáng vui mừng gì. Chúng tôi đã hoàn toàn bất lực trước số lượng kẻ thù. Điều chúng tôi có thể làm là buông thỏng hai tay, và chờ đợi được cứu.

Diện mạo khá ưa nhìn, dáng người nhỏ nhắn ước chừng 12 hoặc 14 tuổi. Mái tóc vàng kim tựa sao trời. Cặp đồng tử lá xanh điềm đạm. Trái ngước với cơ thể, vòng một phát triển hơi khác thường... E hem. Tóm lại, đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Bề ngoài thì chẳng nói lên được điều gì.

Ẩn bên dưới lớp vẻ trẻ con đó, cô ta thật sự là một con quái vật đáng sợ. Không phải là quái vật dạng thông thường, mà là quái vật trong quái vật... Xin lỗi vì tôi đã hơi thất lễ.

Cô ta... Yuu. Dù ghét phải thừa nhận, nhưng Yuu là ân nhân của Đoàn số 12 chúng tôi. Cứ gọi là thứ đó hay quái vật thì có đôi chút thiếu lễ nghĩa. Nhân tiện, tôi không phải là loại người để thành kiến lấn áp lý trí.

Tôi hiểu rất rõ, Yuu là ân nhân của chúng tôi. Dù vậy... tôi vẫn không thể không cảnh giác.

Thành thật mà nói, tôi chẳng bận tâm gì đến lũ ma vật dạng cây kia cả. Chúng đã có ý định tấn công chúng tôi. Thế nhưng, với cách thức mà chúng bị tiêu diệt, tôi thật lòng cảm thấy tội nghiệp cho chúng.

Nhớ lại những hình ảnh đó, tôi lại vô tình xếp chồng hình ảnh của Đoàn số 12 lên. Giả như, bên đó không phải là 20 vạn con ma vật dạng cây mà là chúng tôi, thì giờ đây chúng tôi đã như thế nào...

Không cần biết cô ta có phải là ân nhân của chúng tôi hay không, chỉ với loại ma thuật sơ đẳng như Phong Cầu, cô ta đã có thể thanh trừ toàn bộ ma vật, số lượng hơn 20 vạn. Chỉ như vậy thôi cũng đủ làm tôi cảm thấy sợ hãi cô ta rồi.

Hồi xưa, tôi là một oát con mít ướt, suốt ngày chỉ biết dựa dẫm vào sự nuông chiều của chị Miharu. Tôi quả là một đứa trẻ ngu ngốc nhỉ. Nếu tôi chững chạc hơn, có lẽ chị Miharu đã không phải tham gia vào Đoàn kỵ sĩ và hi sinh như vậy.

Ước mơ của chị Miharu là mở một tiệm hoa, hằng ngày chăm sóc những bông hoa xinh đẹp. Tôi cũng thấy như thế mới hợp với chị. Cũng vì tôi vô dụng, không kiếm được công việc. Vậy nên, chị Miharu mới phải gia nhập vào Đoàn kỵ sĩ. Công việc càng có nhiều rủi ro, càng có được nhiều thu nhập. Để chăm sóc cho tôi, chị ấy đã đánh đổi ước mơ của bản thân, và kết quả là cả sinh mệnh...

Kể từ đó, tôi đã đặt mục tiêu trở nên mạnh mẽ hơn lên hàng đầu. Để vứt bỏ đi con người yếu ớt kia, tôi đã không ngừng tiến lên phía trước. Chẳng ngại đau, cũng chẳng ngại đổ máu. Chỉ 4 năm sau đó, tôi đã đặt được chân vào Hội Bàn Tròn.

Nổ lực thông thường thôi sẽ chẳng thể nhanh chóng đạt được vị trí như vậy. Tôi đã rất rất cố gắng. Hầu như toàn bộ thời gian, tôi đổ hết vào việc rèn giũa bản thân. Đến cả ăn và ngủ cũng cảm thấy tiếc.

Có người nhìn tôi bằng ánh mắt ghen tỵ, cũng có người cảm thấy ngưỡng mộ. Mà, chuyện đó chẳng quan trọng. Nổ lực đã đưa tôi đến thành công. Tôi cảm thấy vui mừng vì điều đó. Tôi cũng cảm thấy tự tin hơn với chính mình. Với sức mạnh này, biết đâu tôi sẽ có thể trả thù được cho chị Miharu...

Rất tiếc, cảm giác đó chỉ là hư ảo mà thôi. Tôi rất ghét phải thừa nhận điều này... Nhưng, trên thế giới này có những tồn tại mà con người tuyệt đối không thể nào thắng được. Có cố gắng, có nổ lực đến đâu đi nữa, vẫn tuyệt đối và tuyết đối không thể với đến được. Chính đôi mắt này của tôi đã được kiếm chứng điều đó.

"Tao cứ đinh ninh rằng, Wez phải kinh khủng và đáng sợ lắm..."

"Đúng là đáng sợ thật, nhưng cũng rất xinh đẹp nữa. Chẳng khác gì thiên thần."

"Chứ gì nữa! Bị một thiên thần đáng yêu như vậy giẫm chết, tao cũng cảm thấy vinh hạnh."

Thật là... Chẳng thể tập trung vào suy nghĩ được. Hiện tại, tôi đang ngồi ở giữa trung tâm của bữa tiệc. và Bị ép phải uống rượu. Cơ mà, bọn người này có thật sự hiểu là họ đang nói gì không?

Con quá-... Cô ta mà là thiên thần á?!

Sau sự kiện vừa rồi, Đoàn chúng tôi đã nhanh chóng mở dạ tiệc. Nói là dạ tiệc, nhưng cũng chỉ uống rượu là chính.

Có nhiều ngọn lửa được dựng lên và các Kỵ sĩ ngồi quây quần quanh đó. Mọi người vừa ăn vừa uống, vừa nói vừa cười. Một bầu không khí hết sức nhộn nhịp. Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thế thì vẫn còn có thể tạm chấp nhận được. Mọi người đã vừa phải trải qua cảm giác sinh tử. Nếu là giải tỏa áp lực thì tôi rất sẵn lòng... Đằng này, bọn ngốc đó còn kéo cả cô ta vào.

Tôi cảm thấy đầu hơi đâu.

Cô ta, Yuu được đặt ở chính giữa và trở thành tâm điểm của buổi dạ tiệc. Có kẻ tôn thờ cô ta, cũng có kẻ cho rằng cô ta là thiên sứ giáng thế. Hầu như chẳng ai sợ hãi hoặc cảnh giác dù biết cô ta là Wez...

Và bây giờ, cô ta đã trở thành chủ để nóng cho tất cả những cuộc bàn tán... Mà đa phần đều khen diện mạo của cô ta...

Haaaaa....

Tôi là Đoàn trường nên bị kéo vào vòng giữa này. Từ vị trí hiện giờ, tôi có thể quan sát rất rõ cô ta.

Cô ta đang cầm một cốc rượu trên tay, chắc là ai đó đã mời cô ta uống. Và chẳng hiểu sao, cô ta chỉ ngơ ngác nhìn vào cốc rượu, không có bất kì động tĩnh nào.

"Đoàn trưởng, làm gì mà nhìn người ta ghê vậy, à ha ha." Một giọng nói khẽ vào bên tai. Xém chút tôi đã nhảy dựng lên.

Khi tôi liếc sang nhìn thì thấy chị Nina đang ngồi đó cười ha hả...

"...Chị đừng tự nhiên nói vào tai người khác có được không. Với cả, giờ không phải lúc làm việc, chị cứ gọi em như bình thường cũng được... Mà, em có cảm giác chị đang cố tình...?" Rượu đã vào một chút nên tôi hơi mất bình tĩnh, bình thường tôi không nói nhiều và nhanh như vậy, tôi chỉ nói những gì cần nói thôi.

"Vâng vâng. Thấy Nanase mải nhìn bé Yuu nên chị mới hiếu kỳ hỏi chơi thôi. Và... Khi nãy mặt em đó lắm đó?"

Chị uống say rồi phải không, chị Nina? Chắc là thế rồi nhỉ. Ừ, đúng vậy, chị đã uống say.

"Chị vẫn chưa uống giọt nào nhé... Nhìn thấy cảnh tượng đó, chị chẳng có tâm trạng nào để uống cả." Mi mắt chị Nina rũ xuống. Nét vui vẻ thường ngày của chị ấy đã bay đi đâu mất.

"...Chị có nghĩ con người chống lại được không?" Tôi buột miệng hỏi. Trong lòng thừa biết câu trả lời.

"Nếu có thể thắng được thì con người không còn là con người nữa..." Chị Nina cười nhạt. Rồi ực một lúc hết cốc rượu trên tay.

Ai vừa nói không có tâm trạng uống ấy nhỉ...

"Aaaaa! Quả nhiên rượu là nhất. Chẳng cần biết tâm trạng ra sao. Uống là uống thôi. Ha ha ha~"

Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy an tâm.

"ÔOOOOOO! Uống rồi! Thiên sứ của chúng ta đã uống rồi!"

"Húuuuu! Chúng ta cũng cùng cạn cốc đi nào!"

Đột nhiên nghe thấy có tiếng gì đó ồn ào, khi tôi quay lại thì...

"C-Cô ta..." Tôi chẳng biết phải nói gì nữa.

...Cô ta vừa uống rượu. Cũng bình thường thôi mà nhỉ. Tại sao tôi lại thấy bất ngờ như vậy? Thật chẳng thể hiểu được bản thân.

Sau một lúc lâu nhìn ngắm rượu trong cốc, cuối cùng cô ta cũng đưa cốc lên... Ực! Và uống chất lỏng trong đó.

"Hồ hố! Có can đảm đấy chứ! Khi chị mời thì bé Yuu bảo là không biết uống rượu. Ha ha ha~"

Là chị à!

Đau đầu thật. Lỡ như cô ta say rồi quậy phá thì chị tính sao đây!

Mà, Wez có say được không nhỉ?

Không biết có phải là do tưởng tượng hay không mà tôi thấy mặt cô ta khá xanh xao. Bình thường làn da của cô ta trắng hồng như em bé, nên chỉ cần có thay đổi là rất dễ nhận ra... E hem! Tôi không có ý khen da cô ta đẹp đâu.

"Để em đi xem tình hình của cô ta một chút." Tôi vội rời khỏi vị trí. Rõ ràng là sắc mặt của cô ta không được bình thường.

"Quan tâm đến người ta ghê nhỉ~"

Tôi chẳng có hơi đâu mà bận tâm đến chị Nina.

Mấy người kia cũng vậy, không ai đến xem cô ta có bị sao không mà chỉ biết uống với uống thôi!

"...Này, cô không sao đó chứ?"

Tôi đặt tay lên vai và nhìn xem sắc mặt cô ta thế nào rồi. Ừm... khá xanh.

"...đắng..."

"Cô nói gì cơ?"

"... đắng quá... đắng quá... đắng quá... đắng quá...!"

"...?"

"Đắng không chịu được...!"

Cô ta cứ lập đi lập lại từ "đắng" như người mê sảng.

"Nanase! Nanase mau cho tôi máu! Đắng quá! Thật sự không thể chịu nổi nữa! Đắng quá đi mất. Rượu đắng quá!"

Đợ... Ya! Đ-Đừng có tự nhiên ôm người khác vậy chứ...!

"Bình tĩnh chút đi nào! Có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó!"

"Ghen tỵ với đoàn trường ghê!"

"Tôi cũng muốn được thiên thần ôm~"

"Hai cô gái xinh đẹp ôm nhau à... Không tệ chút nào hết!!!!"

Mấy người đang nói cái quái gì... Ui! Đau... Mà thật ra cũng không đau đến vậy...

"WAOOOOO! Đó là hút máu trong chuyền thuyết đó sao..."

"Mấy ông thấy thế nào. Như tại hạ đã nói phải không. Đây chính là thời đại mới!"

"Ồ! Một nguồn cảm hứng. Một nguồn cảm hứng vô tận đang rót xuống đầu tôi. Trở về, tôi chắc chắn sẽ viết tiểu thuyết!"

"Nanase, em thật táo bạo đó~"

Uwa! Thần trí của tôi xém chút đã bị thổi bay rồi. Nguy hiểm quá!

Chậc, vòng một của cô ta... Sao lại có thể mềm thế này... A! Không phải.

"Đ-Đủ rồi đấy! Mau thả tôi ra đi!"

Đột nhiên hút máu người ta như vậy, ít nhất cũng phải đợi tôi đồng ý chứ!

"...Xin lỗi. Tôi không ngờ rượu lại đắng như vậy..."

Hự! Đ-Đừng có ngước mắt lên nhìn tôi... Thế... thế... thế thì tôi sẽ thấy dễ... dễ thương mất!

Đầu nóng đến mức sắp nổ tung đến nơi, tôi liền đấy cô ta ra khỏi vòng tay của mình...

...Và tôi bị mất thăng bằng.

"Nanase...?"

"K-K-Không, tô-tôi không có ý..."

"Hú! Đoàn trưởng đè thiên sứ xuống rồi kìa!"

"Trong tôi vừa thức tỉnh gì đó."

"Quả là không tệ."

"Đoàn trưởng thật sự rất bạo dạng. Tôi phải học hỏi mới được!"

...Bụp! Tôi có cảm giác như đầu mình vừa mới nổ. Sau đó thì, mọi thứ tối đen như mực...

Sau cơn say bởi chính sức mạnh của mình, lúc nhận ra tôi đã trở thành tâm điểm của bữa dạ tiệc?

Chuyện quái gì thế?

"Bé Yuu, bé có muốn uống thử rượu không?" Ngồi bên cạnh tôi là chị Nina.

Chị ta có vẻ ngoài giống như một chị gái thạo việc. Tóc màu xanh tím buộc đuôi ngựa, một bên mắt trái được trang bị bịt mắt có thêu họa tiết... Nói chung là rất ngầu!

Còn nhận xét nào khác không à? Vâng có chứ! Là rất ngầu đó.

"Nhưng em không biết uống." Kiếp trước tôi là trẻ vị thành niên nên chưa từng uống rượu. Tất nhiên bây giờ chắc tôi cũng chưa phải người trưởng thành.

"Mà mà, cứ uống thử đi. Rươu tuyệt vời lắm đó. Nếu có phiền muộn gì đều bị nó đánh bay mất hết. Đầu óc trắng xóa luôn. Thoải mái lắm đó~"

Thổi bay phiền muộn trắng xóa đầu óc? Nghe chỉ thấy lợi bất cập hại thôi. Tôi rất muốn từ chối nhưng...

"Thử đi thử đi, ngại gì. Bé là nhân vật chính trong ngày hôm nay mà~"

Chị này cứ ép sát cốc rượu và ngực tôi. Cực chẳng đã tôi mới nhận để chị ta không thúc ép nữa.

"Được rồi, em sẽ thử."

Đợi tôi nhận cốc rượu xong, chị ta liền biến đi đâu mất. Tôi hơi bị không hiểu ý định của chị ta là gì...

Nào. Kệ chị ta đi. Tôi xốc lại tinh thần rồi nhìn vào chất lỏng trong cốc. Có màu đỏ nhỉ. Đây là rượu nho chăng? Xin lỗi nhưng tôi không có một tí kiến thức nào về rượu hết. Kiếp trước tôi là trẻ vị thành niên mà. Thật đáng tiếc khi tôi chưa được uống rượu mà đã chết...

Thật ra đây cũng là một cơ hội tốt để tôi thử uống rượu. Tôi không biết cơ thể này chính xác bao nhiêu tuổi rồi. Mà, điều đó chắc cũng không quan trọng lắm đâu?

Nhưng... Anna đã nói, Wez chỉ có thể uống máu thôi. Ngoài máu người ra thì tất cả sẽ đều có vị đắng. Không may mắn sẽ còn bị đau bụng nữa. Ưu... Có đáng để thử không đây...?

...Tôi cứ có cảm giác ai đó đang nhìn chăm chăm vào bộ ngực của mình.

Cũng không phải là tôi không hiểu cảm giác của mấy người này. Trên tàu điện, thỉnh thoảng cũng có mấy cô gái vòng một khủng đứng nắm tay vịn... Ừ thì, tôi cũng có liếc mắt nhìn.

Mà thôi kệ đi, tập trung vào cốc rượu trên tay nào!

Uống hay không uống đây.

Đắng, nói là đắng. Mà, đắng là đắng đến mức nào? Trong ký ức của tôi thì thứ đắng nhất tôi từng ăn là mướp đắng. Hình như mướp đắng được trồng ở những nước nhiệt đới, bình thường gần chỗ tôi không có bán loại quả này. Dịp đó, chắc là thử nghiệm nhập khẩu hay gì đó nên mẹ tôi đã mua 1Kg về. Thôi, tôi không muốn nhớ lại đâu...

Đi hơi lạc đề rồi.

Đắng thì chắc là đắng rồi. Nhưng tôi vẫn muốn biết là đắng đến đâu. Giả như, ở mức độ mà tôi vẫn có thể chịu đựng được thì thỉnh thoảng uống một chút theo tâm trạng cũng không tệ... Tôi vừa nghĩ vậy đó.

Dừng làm màu đi! Cô nhìn vào cốc rượu lâu lắm rồi đó! Ta cũng đang có hứng thú muốn biết vị của nó ra sao đây này! Nhanh lên nhanh lên!

A! Tôi thứ hai. Cậu vẫn ở đó à.

Hả! Nói gì vậy? Ta đã nói là ta vẫn luôn ở đây rồi mà! Và thỉnh thoảng hãy nói chuyện với ta nữa. Đừng có quên ta đi chứ!

Vậy à. Xin lỗi nhé.

Ừm! Biết lỗi là tốt. Giờ thì uống đi.

Tại sao tôi thứ hai lại đột nhiên cao hứng vậy nhỉ? Thật chẳng thể hiểu nổi.

Nhân tiện nói luôn, tôi không có nghĩ uống rượu hay hút thuốc lá là ngầu đâu đấy. B-Bịt mắt cũng vậy...

"Cụng cốc!" Không có ai ngồi cạnh tôi hết, nhưng tôi vẫn làm động tác cụng ly (cốc).

Ực ực ực...

............

......

...

"...Này, cô không sao đó chứ?"

"...đắng..."

"Cô nói gì cơ?"

"... đắng quá... đắng quá... đắng quá... đắng quá...!"

Đắng đắng đắng đắng đắng đắng đắng đắng...

"...?"

"Đắng không chịu được...!"

Đắng quá đắng quá đắng quá đắng quá... đắng đến chết mất đắng đến chết mất... không chị được nữa không chịu được nữa...

"Nanase! Nanase mau cho tôi máu! Đắng quá! Thật sự không thể chịu nổi nữa! Đắng quá đi mất. Rượu đắng quá!"

"Bình tĩnh chút đi nào! Có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó!"

Aaaaaaaaaaaaa~ Ngọt quá ngọt quá ngọt quá ngọt quá~

Được cứu rồi! Tôi được cứu rồi. Yahooooo~ Tôi được cứu rồi! Cảm động muốn khóc luôn. Tôi xin thề kể từ bây giờ sẽ không bao giờ động đến thứ gì khác ngoài máu nữa. Tôi chừa vạn lần rồi. Ngốc quá ngốc quá. Cho đáng đời vì tội không tin Anna!

...Khi nhận ra thì, hai chiếc răng nanh của tôi đã cắn ngập làn da trắng nõn trên chiếc cổ thon của Nanase rồi. Hơn thế, tôi còn ôm người ta rất chặt nữa...

Xung quanh khá ồn ào, nghe như đang tán dương... nói thật thì tôi cũng chẳng quan tâm đến đám con người đó.

"Đ-Đủ rồi đấy! Mau thả tôi ra đi!"

Ấy chết, tôi hút hơi nhiều máu rồi.

"...Xin lỗi. Tôi không ngờ rượu lại đắng như vậy..."

Bình tĩnh lại để ý mới thấy, Nanase cao hơn tôi hẳn một cái đầu khi ngồi sụp gối. Lúc đứng chắc sẽ còn cao hơn nữa. Để thể hiện thành ý khi xin lỗi, tôi thử ngước đầu nên nhìn vào mắt chị ta (lúc này tôi mới ý thức được, Nanase lớn tuổi hơn tôi?).

...Không hiểu sao, mặt chị ta lại đỏ lên như cà chín, sau đó lại đột nhiên đẩy tôi ngã về phía sau. Lưng tôi chạm lên đất cái *bịch*.

"Nanase...?"

G-Gì thế! M-Mặt chị ta đang rất gần mặt tôi... K-Không lẽ, do tôi trêu chị ta nhiều quá nên chị ta mới trả đũa...?

"K-K-Không, tô-tôi không có ý..."

Có vẻ không phải như vậy...? Nói gãy gọn là mặt chị ta đang rất đỏ, đỏ như táo chín ấy. Thậm chí tôi con nghe thấy ảo âm *rítttttt* giống như phích nước đang sôi nữa...

Và *bụp* (ảo âm)... Thế là, chị ta ụp luôn mặt vào ngực tôi. Đoạn cuối có cảm giác như chị ta là một con rối bị đứt dây vậy. Bất ngờ dừng hẳn chuyển động luôn.

Cảm thấy hơi khó xử một chút, nhưng tôi vẫn đỡ chị ta dậy... mắt chị ta chỉ còn tròng trắng thôi. Bất tỉnh rồi chăng? Có lẽ là bởi chị ta đã say rượu từ trước lại còn bị tôi hút máu nữa.

...Thấy hơi có lỗi nên tôi đã vác chị ta lên vai. Tôi cũng muốn bế chị ta lên nhẹ nhàng theo cách bế công chúa lắm... chỉ có điều, có gì đó hơi vướng vướng thôi.

"Chị Nina, chị có biết Nanase ở lều nào không?" Cõng Nanase trên lưng, tôi đến chỗ chị Nina và thử hỏi vậy.

"Ở bên kia đó. Hehe." Chị ta chỉ tay về phía một căn lều khá to. Và chẳng hiểu sao chị ta lại cười.

"Chúc hai đứa vui vẻ nhé~" Tôi quay lại nhìn và thấy mặt chị ta đỏ lự. Chắc chị ta uống hơi quá chén rồi.

"...Hửm? Chị Nanase bị làm sao thế?"

Lúc tôi cõng Nanase vào trong lều, Sophie đang ngồi trên bàn và đọc tài liệu gì đó. Tôi không để ý lắm đến chỗ tài liệu kia.

Nhận ra Nanase đang nằm úp mặt vào lưng tôi, Sophie chạy đến. Mái tóc màu nâu tím sau lưng cô bé khẽ lung lay.

Khi cô bé chạy đến gần và quan sát Nanase, tôi nhận thấy đôi đồng tử xanh tựa mặt biển của cô bé rung lên nét lo lắng.

"Chắc là chị ấy đã uống say. Hồi này mặt chị ấy khá đỏ."

Tôi dự là không kể vụ hút máu. Chắc là cũng không cần thiết lắm đâu. Chắc vậy.

"Vậy à... Cũng không thể trách được. Hôm nay mọi người khá căng thẳng mà nhỉ. Uống một chút để giảm bớt áp lực, đôi khi cũng là một điều cần thiết." Khẩu ngữ của cô bé tỏ vẻ rằng cô bé đang rất đồng cảm. Tôi cũng có thể hiểu được.

Đâu đó trong đôi mắt Nanase, chị Nina và những người lính khác nữa, rất khó nhận ra nhưng dường như có nét gì đó khá điên cuồng. Đó chính là ánh mắt tuyệt vọng, đã phải trải qua rất nhiều tình huống sinh tử.

Tôi chỉ mới đến thế giới này thôi nên không hiểu hết sự tình của nơi này. Tuy nhiên, nếu muốn sống tiếp ở đây, tôi nhất định không thể làm ngơ, nói không hiểu rồi cho qua được.

Tất nhiên là tôi không hề có ý định trở thành anh hùng chính nghĩa giúp đỡ con người hoặc thứ gì đó tương tự. Tôi đã quyết tâm là sẽ làm những gì mình thích, và sống vì lợi ích của cá nhân rồi. Giả như, thấy bất lợi, tôi sẽ ngay lập tức bỏ chạy.

Tạm thời, vẫn chưa có gì gây hại được cho tôi cả. Binh đoàn ma cây gì đó, hình như là hơn 200.000 nhỉ? Chỉ trong một thoáng chưa đến 5 phút là tôi đã diệt gọn chúng rồi.

Có vẻ tôi đã hơi dài dòng quá rồi. Tóm lại, ý tôi là, tôi muốn hiểu sự tình của con người nơi đây. Nếu trong khả năng có thể, có lẽ tôi sẽ giúp họ. Đương nhiên, thù lao cho tôi là máu của họ rồi. Tôi sẽ không làm không công đâu.

"Em đã chuẩn bị túi ngủ rồi, chị Yuu giúp em đưa chị ấy vào nhé." Sophie bước một mạch đến góc lều, lôi từ trong chiếc rương gỗ ra một chiếc túi ngủ. Em ấy nhanh chóng đặt túi ngủ xuống một tấm thảm lót bằng da, và vẫy tay gọi tôi đến.

Ngủ dưới này có bị con gì cắn không đấy...? Tôi vừa nghĩ vừa đặt Nanase vào trong túi ngủ. Nhận tiện thì chị ta nhẹ như bông vậy. Mà, cũng có thể do năng lực của tôi đã tăng nên mới thấy vậy thôi.

"Sophie, em có bận việc gì không?" Sau khi đặt Nanase vào túi ngủ, và chỉnh túi ngủ lại cho ngay ngắn, tôi tiện miệng hỏi.

"...Em cũng không có việc gì? Chị cần gì sao?"

"Ừm... Chị đang muốn hỏi em về lũ ma vật với khu rừng này thôi."

Tại sao ma vật lại tồn tại, và tại sao khu rừng này lại chỉ có duy nhất buổi chiều tà? Tôi đã cảm thấy thắc mắc lâu lắm rồi. Tôi dự sẽ tự mình đi tìm hiểu, nhưng quả nhiên hỏi người bản địa vẫn là nhanh nhất.

"Vậy ạ. Em cũng không rõ lắm, nhưng em sẽ kể những gì em biết nhé. Chị ngồi ở đó đi." Sophie ngồi vào bàn, và chỉ vào hướng đối diện.

Thấy tôi đã ngồi vào ghế Sophie mở giọng "Chị muốn biết về lũ Ma vật nhỉ? Vậy thì, trước hết hãy nói về Ma khí nhé."

Ma khí? Hình như tôi đã nghe qua ở đâu rồi. À! Là vào ngày đầu tiên khi tôi đến thế giới này, Sophie đã nói gì đó liên quan đến vòng cổ và ma khí.

"Etou... Ma khí có thể hiểu nôm na là một loại khí độc. Hiện tại, con người không thể rời khỏi Bức Tường Kết Giới nên không thể biết được Ma khí đã lây lan đến đâu. Tuy nhiên, có thể nói, cả khu rừng này đã bị tràn ngập bởi Ma khí."

"Vậy nên mới cần vòng cổ?" Tôi đưa mắt nhìn vào chiếc vòng cổ có đính viên pha lê màu xanh biển của Sophie.

"Vâng. Vòng cổ sẽ hấp thụ Ma khí không để nó xâm nhập vào cơ thể con người. Em được biết là như vậy."

"Nếu không có vòng cổ thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Nếu không có vòng cổ, một cá thể khi hít phải Ma khí sẽ bị tha hóa và trở thành Ma vật." Giọng Sophie có chút lay động. Có lẽ, cô bé đang tưởng tượng về những điều mình vừa nói.

Nhưng mà, nếu không có vòng cổ thì sẽ game over ngay lập tức sao... Thế giới này quả thực là quá tàn khốc. Giờ đây, tôi mới cảm thấy mình thật may mắn vì đã tái sinh thành Wez.

"Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều phải đeo vòng cổ nhé. Chỉ những ai là mạo hiểm giả hoặc kỵ sĩ mới cần trang bị vòng cổ thôi. Những người bình thường sống trong Bức Tường Kết Giới thì không cần."

Tôi chưa kịp hỏi, Sophie đã nói tiếp.

"Về Bức Tường Kết Giới, chắc là phải kể lại sự kiện của tám năm về trước, và khu rừng trở nên như ngày hôm nay cũng có liên quan đến sự kiện đó nữa."

Dựa theo lời của Sophie.

8 năm về trước, đại thảm họa không báo trước đã đột ngột phủ xuống thế giới này. Đầu tiên là những mảng mây màu tím, sau đó con người trở nên điên loạn và cắn giết lẫn nhau. Nền văn minh chỉ trong một thoáng đã bị quét sạch.

Về sau người ta gọi sự kiện năm ấy là Sự kiện Tận Thế. Và những đám mây màu tím kia cũng chính là Ma khí đang lan tràn ở khắp nơi trên thế giới (thời điểm hiện tại). Và đương nhiên là, nếu sinh vật sống hít phải Ma khí, chúng sẽ bị tha hóa thành Ma vật.

Bấy giờ, có 7 vị Đại Pháp Sư đã đánh đổi sinh mệnh để tạo ra một bức tường kết giới khổng lồ bao trùm bên trên thành trì nơi Sophie đang sống. Nhờ có Bức Tường Kết Giới được xây dựng kịp thời, mà người dân sống trong thành trì đã được cứu, và thoát khỏi hiểm họa diệt vong.

Nói tóm lại, nếu không có sự hi sinh của 7 vị Đại Pháp Sư, có lẽ loài người đã bị xóa sổ khỏi thế giới này.

Và cũng kể từ sau Sự kiện Tận Thế, bầu trời đã không còn thay đổi màu sắc nữa. Một giờ, một ngày, một tháng và một năm, thậm chí là 8 năm nay, bầu trời bên ngoài Bức Tường Kết Giới vẫn chỉ có duy nhất sắc màu chạng vạng.

Cảm giác thật huyền bí. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao lại tồn tại ma vật và lý do bầu trời nơi đây chỉ có màu đỏ và cam rồi. Những chuyện như vậy hẳn sẽ không bao giờ xảy ra trên trái đất. Một lần nữa, tôi cảm thấy trái đất thật thanh bình.

"Cảm ơn em nhé, Sophie."

"À. Không có gì đâu ạ. Nếu vào thư viện trong thành phố thì chị có thể dễ dàng tra được những thông tin này mà." Sophie vẫy vẫy bàn tay. Ý bảo, tôi không cần phải cảm ơn đâu.

"Như vậy sẽ mất thời gian nhiều lắm. Em kể vừa gọn lại vừa dễ hiểu nữa."

Chẳng hiểu sao hai đứa này lại bật chế độ khách sáo lên.

"Em mới là người phải cảm ơn. Chị Yuu đã cứu Đoàn và còn cứu cả em nữa. Nếu không có chị, mọi người đã bị lũ ma vật gặm xé."

"Thì em đã hứa sẽ cung cấp đầy đủ máu cho chị mà. Chị chỉ làm theo đúng thù lao mà thôi."

"Đúng là như vậy, nhưng nếu không có sức mạnh của chị..."

"Không không, giữa chừng chị đã hết ma lực, cũng nhờ Nanase..."

"Phong Cầu của chị Yuu thật sự rất siêu, một phát đã diệt gọn lũ ma vật. Nhờ vào sức mạnh của chị..."

"Ngay từ đầu, nếu em không tìm ra chị có lẽ chị đã lạc đường ở đâu đó và phát điên vì cơn khát rồi..."

"Không đâu không đâu, chị đã cứu em khỏi lũ ma vật sói còn gì..."

Bây giờ chắc mắt của chúng tôi đang là dấu lớn và dấu bé (> <).

Sau một lúc cảm ơn qua cảm ơn lại, vị cạn hơi nên Sophie thở hổn hển. Nhìn chiếc cổ chuyển động lên xuống và hơi ẩm mồ hôi của em ấy, tôi cảm thấy cổ họng mình hơi nhói lên.

"Haa..haa... Chị Yuu? Ehehe~ Có lẽ nào là chị đang muốn uống máu của em không?"

Ấy, tôi đã nhìn vào cổ em ấy lâu vậy sao...

"K-Không phải vậy đâu. Chỉ là chị thấy cổ của em đẹp quá-" Tôi vừa nói cái quái gì thế!

"Có sao đâu. Bởi vì trông em gầy và ốm yếu quá à. Chị không cần phải lo đâu. Nhìn vậy thôi chứ em khỏe lắm đấy." Sophie chống tay lên hông, ưỡn ngực và đắc ý nói thế.

Đúng như lời Sophie nói, cơ thể em ấy khá nhỏ và gầy. Từ ống tay áo đang xắn lên, tôi có thể nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh của Sophie. So với cánh tay của em ấy thì ống tay áo to gấp 3 lần. Tôi không hiểu rồng thùng thình có phải là phong cách thời trang của Sophie hay không, nhưng nhìn em ấy trong bộ trang phục này trông thật sự rất bé con và gầy ốm...

Quả nhiên là tôi không thể hút máu từ cơ thể đó được. Mặc dù có lẽ, nếu mặc đồ vừa với người, cô bé sẽ trông không đến nỗi như vậy?

...Nói gì thì nói, tôi cũng đã vừa uống máu của Nanase rồi. Tôi nghĩ, tốt nhất có lẽ là không nên hấp thụ quá mức cần thiết. Hiện giờ, tôi vẫn làm chủ được cơn khát, nhưng cũng có thể sẽ bị mất kiểm soát nếu tôi không biết chừng mực.

"Trông chị nghiêm trọng quá nhỉ...?"

Ủa, mặt tôi nghiêm trọng vậy sao...? Ừ thì, đây là một vấn đề khá nghiêm trọng mà. Khi nãy không hiểu sao tôi lại nổi hứng muốn uống thử rượu. Kết quả là nó đắng kinh khủng khiếp. Mà nhờ thế nên tôi đã xác định được là, cơ thể của tôi chỉ chấp nhận máu thôi, những thứ khác thì không.

Vẫn chưa thử hết mà đã kết luận? Không không không, tôi tuyệt đối sẽ không trải qua cái cảm giác đáng sợ đó thêm lần nào nữa đâu. Tuyệt đối!

"...Không có gì đâu. Chị chỉ vừa nhớ lại hương vị của rượu mà thôi... Theo một ý nghĩa nào đó, có thể gọi đó là hương vị của sự chết chóc..." Tôi cười nhạt và cố quên đi hồi ức kia, dù nó chỉ mới xảy ra gần đây.

"Vậy à. Chị cũng thích thử thách nhỉ."

Thích thử thách? Đằng nào thì, tôi là một người rất ngại thử thách. Nhìn bộ dạng không đổi của tôi ở kiếp trước là dễ hiểu nhất. Tuy nhiên, đúng vậy nhỉ... chuyện đó đã là của quá khứ rồi. Dù chỉ mới đến thế giới này được có vài ngày thôi, tôi đã thấy bản thân có khá nhiều sự thay đổi.

Có lẽ, thử thách bản thân cũng có cái hay của nó. Chẳng hạn như, nếu không uống rượu, tôi sẽ không biết vị của rượu rất đắng. Nói chung là, ngoài ăn uống ra, tôi sẽ tích cực thử thách bản thân hơn.

Hiện tại, tôi vẫn chưa có mục tiêu cụ thể. Mọi thứ vẫn khá mờ ảo. Trước tiên, có lẽ tôi sẽ tìm hiểu sâu thêm về thế giới này qua thư viện mà Sophie đã nhắc đến. Còn tiếp theo cứ để đến lúc đó rồi tính tiếp.

Khá huyền bí và ma quái. Đó là ấn tượng đầu tiên khi ai đó đặt chân vào căn phòng này.

Trên bốn bức tường sơn màu tím có họa tiết đen được treo khá nhiều tranh. Bức thì vẽ một cô bé tai mèo đang cười rất tươi; bức khác vẽ cô bé tai cáo ưỡn ngực tự đắc, chiếc đuôi phía sau đánh qua đánh lại đầy vui sướng; bức nữa vẽ cô bé tai gấu đặt hai tay lên đầu, ngồi sụp gối và hai bên khóe mắt động lại hai giọt lệ như chực khóc đến nơi; thêm bức nữa vẽ rất nhiều cô bé thú nhân đang chơi đùa với nhau.

Ngoài tranh, trên lò sưởi và trên kệ tủ, còn có rất nhiều thú nhồi bông hoặc hình nhân của những cô bé tai thú với đa dạng hình thái được bay trí.

...Dường như, chủ nhân của căn phòng này khá bị ám ảnh với thú nhân.

"...Alice gọi Dorothy đến có việc gì?"

Thiếu nữ tự xưng là Dorothy phủ trên cơ thể nhỏ nhắn của mình một bộ trang phục màu đỏ sẫm có những đường chỉ thêu màu đen. Sở hữu một mái tóc đỏ rực và cặp đồng tử sáng hồng, không khỏi làm người ta liên tưởng đến ngọn lửa nhiều nghìn độ trong các lò luyện kim.

Dorothy bước vào phòng. Gập một bên gối, hạ thấp đầu và mở giọng, phá tan đi sự tĩnh lặng huyền bí bên trong.

"Em đã vất vã lặn lội đến đây nhỉ..." Đặt chiếc tách có họa tiết bé gái tai cáo xuống bàn, thiếu nữ tên là Alice thong thả đáp đáp. "À. Em cứ ngồi vào ghế đi, không cần phải hành lễ đâu."

Dorothy đứng dậy và ngồi vào ghế đối diện thiếu nữ. Cùng lúc, một cô hầu gái có chiếc đuôi to mềm ở phía sau và đôi tai nhọn hình tam giác đẩy cửa bước vào phòng. Cô hầu gái thú nhân vừa xuất hiện liền bước nhỏ đến cạnh bàn và đặt một chiếc tách xuống trước Dorothy. Sau khi hoàn thành công việc, cô hầu gái thú nhân cúi đầu và rời khỏi phòng.

Nhân tiện, bên trong tách là chất lỏng màu đỏ vẫn còn hơi nóng bóc lên.

"Dorothy không vất vả. Kyuu đã giúp Dorothy." Dorothy chăm chú nhìn vào thứ chất lỏng màu đỏ trong tách, nhưng không có ý định uống.

"Thế à. Năng lực của Kyuu tuy không thuyên về chiến đấu nhưng rất tiện lợi mà nhỉ." Alice nâng tách và tao nhã đưa lên môi. "Haaa... Vị máu hôm nay đặc biệt hơn hẳn..."

"...Có việc gì không? Mỗi lần Dorothy bị gọi đến đây là đều bị bóc lộc sức lao động..."

"Mà mà, đừng lạnh nhạt thế chứ. Đúng là có công việc thật, nhưng trước hết ta muốn cho em thứ này." Nói rồi Alice lấy từ đâu ra một chiếc túi nhỏ. "Ta nghe nói bốn năm trước em đã phá hủy cả một khoảng rừng lớn, em hãy dùng chỗ hạt giống này để cải thiện lại nơi đó nhé."

"Khoan đã. Dorothy lại phải đến chỗ đó nữa sao? Nhưng mà, chỗ đất đó đã bị hỏng nghiêm trọng rồi, Dorothy không đủ khả năng cải thiện lại..."

"Không không, em đừng hiểu nhầm. Về việc đó em có thể nhờ Aqua giúp đỡ. Mục đích chính ta muốn em đến đó là vì Pho. Con bé ấy lại bỏ trốn nữa rồi. Hẳn là lại âm mưu gì đó. Dorothy, ngoài em ra thì không ai có thể đối phó với con bé cả. Vậy nên, nhờ vào em nhé?"

"...Lại nữa... Dorothy hiểu rồi. Túi hạt giống này là để dụ Pho ra nhỉ... Nhưng chỉ lần này nữa thôi. Dorothy không muốn dính dáng đến Pho nữa. Pho rất đáng sợ..." Người Dorothy run lên như thể vừa nhớ ra điều gì đó kinh dị lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top